Mãn Đường Hoa Thải

Chương 420 : Ân nhân

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 05:55 20-12-2025

.
Sau trận chiến ở Thạch Lĩnh quan, Vân Trung thủ tróc sứ Vương Nan Đắc vẫn dẫn binh mã lưu lại Thái Nguyên. Dù công văn của triều đình liên tục ban xuống, bổ nhiệm tiết độ sứ mới, ra lệnh cho binh mã các nơi quay về trạm đóng quân, nhưng trong mắt các tướng lĩnh, chỉ thấy triều đình đã lú lẫn cả rồi, An Lộc Sơn rõ rành rành là đã làm phản, Vân Trung quân dù muốn nghe theo triều đình cũng chẳng thể quay về, thế là bắt đầu mỗi người tự quản lấy mình, nghe điều không nghe tuyên. Dĩ nhiên, một đội binh mã như vậy đóng quân ở Thạch Lĩnh quan không đi, lương thảo chính là vấn đề lớn. Cũng may sau khi Hà Đông tiết độ phó sứ tân nhiệm là Lý Quang Bật tới nơi, đã cho thanh tra khống ngạch của Thiên Binh quân, điều phối một phần tiền lương cho Vân Trung quân. Đây không phải là kế sách lâu dài, nhưng Vương Nan Đắc bảo Lý Quang Bật cứ yên tâm, tình hình này cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu. Mãi cho đến tháng năm, đại tướng dưới trướng An Lộc Sơn là Thái Hi Đức phái tín sứ tới, nói là mời Vương Nan Đắc đi dự tiệc, hy vọng có thể xóa bỏ hiểu lầm, lại nói triều đình đã bổ nhiệm thủ tướng Nhạn Môn quan mới, đảm bảo bọn họ có thể an toàn trở về trạm đóng quân. “Cẩu thí.” (láo chó) Khi Lý Quang Bật gọi người đến Thái Nguyên thương nghị, Vương Nan Đắc chỉ dùng hai chữ ngắn gọn mà đầy sức mạnh này để đáp lại. Đều là người quen ở Lũng Hữu, nói năng cũng chẳng kiêng dè gì. Lý Thịnh nói: “Ta thấy Thánh nhân càng ngày càng già hồ đồ rồi.” “Câm miệng!” Sắc mặt Lý Quang Bật sa sầm, “Đã nhắc nhở ngươi đừng có nói năng lung tung nữa, càng ngày càng không có quy củ!” Lý Thịnh đành phải cười gượng gạo, thi hành quân lễ tạ tội. Lý Quang Bật lúc này mới tha cho y, lại nhắc nhở: “Mấy lời đại nghịch bất đạo này để ta nghe thấy thì không sao, chớ để lọt vào tai Vương tiết soái.” Đợi sau khi y đi, Lý Thịnh lập tức nói: “Cái gì mà ‘Vương tiết soái’, Vương Thừa Nghiệp cũng xứng sao.” “Đến nước này rồi mà Lý phó soái vẫn còn bênh vực Thánh nhân.” Vương Nan Đắc nãy giờ ít nói, vẫn luôn quan sát phản ứng của Lý Quang Bật, suy tính xem liệu có thể kéo y vào hội những người đã ký huyết thư hay không, lúc này xem ra, thời cơ vẫn chưa tới. “Đi thôi, về doanh.” Bọn họ hiện nay vẫn đang chiếm giữ doanh trại khi An Lộc Sơn tấn công Thạch Lĩnh, trên đường về doanh, Vương Nan Đắc bỗng nhiên nhắc tới kế hoạch mà Lý Tụ từng nói, chuyện Lý Hanh muốn mượn lễ bắn pháo hoa để cung biến đăng cơ nhưng kết quả lại thất bại. “Lần trước gặp Tiết lang, có vẻ như hắn đã không còn ủng hộ Trung vương nữa?” “Phải, hắn có vẻ ủng hộ Khánh vương hơn.” Lý Thịnh đáp, “Dù sao Khánh vương mới là Thái tử hiện nay.” “Nhưng vị điện hạ này, uy vọng và thực lực đều quá mỏng a.” Vương Nan Đắc buông lời cảm thán đầy ẩn ý. Lý Thịnh lờ mờ cảm nhận được thâm ý trong câu nói của hắn, có thể thấy sau trận chiến ở Thạch Lĩnh quan, nỗi thất vọng của hắn đối với Thánh nhân đã lên đến đỉnh điểm. Còn chưa về đến doanh trại, phía trước có một kỵ binh ra đón, là thân binh dưới trướng Vương Nan Đắc. Sau khi hành lễ, lại không lập tức nói chuyện, mà xoay người xuống ngựa, tiến lên thì thầm một câu. Vương Nan Đắc không hổ là danh tướng, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên như không, chẳng chút biến đổi. Mãi đến khi về doanh trại, hắn mới gọi Lý Thịnh lại, thấp giọng nói: “Tin tức nhận được là, An Lộc Sơn phản rồi, phản quân đã đến quận Thường Sơn, Tiết lang đã đến Thổ Môn quan, ngươi dẫn một đội binh mã đi chi viện cho hắn trước.” Lý Thịnh hỏi: “Động tĩnh lớn như vậy, vì sao chúng ta chưa từng nghe thấy phong thanh gì?” “Hoặc là phía bắc đã phong tỏa tin tức, Nhạn Môn, Phi Hồ Khẩu đều nằm trong tay phản quân.” Vương Nan Đắc dặn dò: “Nhưng tin tức chưa chắc đã là thật, coi chừng là An Lộc Sơn lừa chúng ta qua đó, ngươi đi đường Tỉnh Hình nhất định phải đề phòng bị phục kích.” Đây là sự cẩn trọng vốn có của một vị tướng lĩnh khi đối mặt với tin tức. Lý Thịnh nói: “Được, ta mang ít người theo trước, hành trang gọn nhẹ, sau khi xác định thật giả sẽ báo tin cho ngươi.” Sắc mặt Vương Nan Đắc càng thêm trầm ổn, nói: “Bất luận tin tức là thật hay giả, phản loạn đều đã tới rồi.” Lý Thịnh ngay trong ngày hôm đó liền điểm hơn trăm kỵ binh, đi gấp trong đêm, trên đường cũng không gặp phải mai phục, nhưng trước cửa ải lại truyền đến tiếng hò reo chém giết. “Nhanh!” Lý Thịnh vội vàng quất roi, thúc ngựa chạy đến dưới thành, lớn tiếng hô hoán, bảo thủ quân cửa ải mở cổng thành phía tây. Trong tình trạng không kịp xác nhận tình hình thế này, mạo muội mở cổng thành rõ ràng tồn tại rủi ro, nhưng cổng thành vẫn mở ra. Lý Thịnh cũng không nhìn thấy Tiết Bạch, trong đầu cũng từng đặt giả thiết ngộ nhỡ là cái bẫy, trực tiếp xông vào trong thành chẳng khác nào cá nằm trong rọ. Tuy nhiên đại địch trước mắt, y có một sự kiên quyết nghĩa vô phản cố. Từ trên lưng một con chiến mã khác lấy xuống bộ áo giáp thay vào, y sải bước chạy vội, chẳng thấy chút mệt mỏi nào sau chặng đường dài bôn ba, ngược lại trông vô cùng sung mãn tinh lực. “Vào thành! Theo ta đẩy lui kẻ địch!” Áo giáp vang lên những tiếng leng keng, bước lên bậc thang, Lý Thịnh đã cầm cung trong tay, lắp sẵn tên. Sự lựa chọn binh khí này cho thấy y hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng trúng mai phục nữa. Phía trước, bên cạnh tường thành, một viên tướng lĩnh vũ trang đầy đủ đang cầm mạch đao bổ nhào đám địch quân đang leo lên thang mây xuống, trong bọt máu tung tóe quay người lại. Kiểu dáng áo giáp của người này có chút khác biệt so với tướng lĩnh bình thường, không nhìn ra là phẩm cấp gì, nhưng lại vô cùng oai phong. Cả người gã toát ra một luồng khí thế hung hãn, trên mặt có vết sẹo, toét miệng cười một cái, trông đặc biệt dã tính. “Khương Hợi!” Lý Thịnh vừa nhìn thấy Khương Hợi liền biết Tiết Bạch đã tới, lập tức mừng rỡ. Cách y biểu thị niềm vui rất đơn giản, không phải hàn huyên chào hỏi, mà là cầm cung lao tới bên tường thành, ánh mắt sắc bén quét qua, nhắm chuẩn một tên giáo úy phản quân đang tự cho là mình nấp ở nơi an toàn. “Vút!” Vừa tới Thổ Môn quan, Lý Thịnh còn hơi lạ tay, mũi tên này hơi lệch một chút, không bắn trúng cổ tên giáo úy phản quân kia, mà găm vào mặt hắn, hắn ngã vật xuống đất kêu la thảm thiết, đau đớn không thôi, trông vô cùng thê thảm. “Viện binh của chúng đến rồi!” Phía phản quân có người hô lớn, sĩ khí giảm mạnh. Lại kịch chiến thêm gần nửa canh giờ nữa, phản quân thấy hôm nay rõ ràng không công hạ được Thổ Môn quan, đành khua chiêng thu binh, trước khi mặt trời lặn rút lui như thủy triều. Lý Thịnh thu cung tên, liền nghe Khương Hợi tán thưởng: “Không hổ là vạn nhân địch!” Kể ra thì, bọn họ một người là tên tiểu tốt vô danh, một người là dòng dõi nhà tướng, khi cùng phục vụ ở Lũng Hữu, phân biệt thuộc về hai tầng lớp khác nhau, không có khả năng đối thoại bình đẳng. Nhưng hiện giờ Khương Hợi tuy không có phẩm cấp, nhưng tâm thế lại chẳng hề e sợ Lý Thịnh, dám cười ha hả trước mặt y, thậm chí tiến lên ôm chầm lấy một cái. Khương Hợi cũng không nói rõ được cảm giác thoải mái này đến từ đâu, nhưng biết chắc chắn là do đi theo Tiết Bạch. So với công danh lợi lộc, gã hiện giờ một lòng một dạ trung thành với Tiết Bạch chính là bởi sự thỏa chí tang bồng này. (Thỏa chí tang bồng: đạt được giấc mơ tự do vẫy vùng, làm nên nghiệp lớn giữa trời đất, đạt được sự công nhận, sự tôn trọng, tìm thấy và khẳng định giá trị của bản thân.) Lý Thịnh cũng cười lớn, nói: “Nhanh, đưa ta đi gặp Tiết lang.” “Tướng quân đi theo ta... Người đang chỉ huy kia là Thổ Môn huyện úy Giả Thâm, lát nữa hãy đến gặp ông ta sau.” “Được.” Lý Thịnh cảm thấy Khương Hợi hôm nay có chút khác biệt, đặc biệt biết sắp xếp, có khí chất độc đương một phía. Bọn họ tiến vào cổng thành, bước lên bậc thang. “Thái thú, Lý Thịnh tướng quân đến rồi.” Cửa được mở ra, Lý Thịnh đầu tiên là nhìn thấy ba nữ tử cải trang nam giới, sửng sốt một chút, nghe giới thiệu mới biết đây là bằng hữu Quý Lan Tử của Tiết Bạch, cùng một nữ tỳ, một nữ hộ vệ. Ánh sáng trong này rất mờ, ánh nắng chỉ có thể lọt vào qua khe cửa sổ bắn tên nhỏ hẹp. Lý Thịnh liếc mắt nhìn qua, thấy Tiết Bạch đang ngồi dựa vào cáng thương, nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài quan thành, trên đầu, trên người quấn một ít vải băng bó vết thương. Hắn gầy đi nhiều, nhưng luồng khí chất kiên cường đĩnh đạc trên người thì không đổi. “Tiết lang bị thương rồi?” Vừa hỏi xong, Lý Thịnh sững sờ, theo bản năng nhún vai một cái, có một động tác nhỏ mang tính phòng bị. Y nhận ra người trước mắt căn bản không phải là Tiết Bạch, chỉ luận vóc dáng đã gầy nhỏ hơn nhiều, dung mạo giọng nói càng không cần nhắc tới. “Ngươi là... Lý thập thất nương?” “Phải.” Lý Đằng Không thực ra không phải đang cố tình giả dạng Tiết Bạch, chỉ là Tiết Bạch bảo nàng đi trước một bước, để đảm bảo nàng an toàn. Nhưng khi nàng mặc nam trang cưỡi ngựa đi trong đội ngũ, luôn có một số người không nhận ra Tiết Bạch lầm tưởng nàng là Tiết thái thú, nàng liền theo bản năng quấn vải băng bó lên, dễ dàng bày ra dáng vẻ ngày thường của hắn, hy vọng có thể san sẻ chút nguy hiểm cho hắn. “Ra mắt Lý tướng quân, Tiết lang vài ngày nữa sẽ đến nơi. Bảo chúng ta chuyển lời cho Tướng quân trước, mau chóng xuất binh đến Thường Sơn, hy vọng có thể bình định phản loạn trong thời gian nhanh nhất...” Lý Thịnh nghe xong, cảm thấy có chút khó xử. Nếu là điều động binh lực dưới trướng y, y nghĩa bất dung từ, mắt cũng không chớp lấy một cái; nhưng hiện tại muốn Hà Đông xuất binh, y không có quyền lực lớn đến thế, tin tức phản loạn còn chưa truyền đến triều đình, không có thánh chỉ, dĩ nhiên là không có cách nào xuất binh. Nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng, ít nhất y và Vương Nan Đắc là những người đã ký huyết thư, không nhất định phải đợi thánh chỉ ban xuống. Việc này, cần Vương Nan Đắc thuyết phục Lý Quang Bật… ~~ Tiết Bạch lại mơ thấy chữ của lão sư mình, là một bức hành thư, bút lực liền mạch lưu loát, nhưng giữa những nét mực lại lộ ra ý bi phẫn. “Tặc thần bất cứu, cô thành vi bức, phụ hãm tử tử, sào khuynh noãn phúc...” ("Gian thần không cứu viện, thành cô thế cô bị vây hãm, cha sa cơ con chết trận, tổ nghiêng trứng vỡ...") Hắn ghé sát vào tờ giấy ố vàng kia nhìn xem, bỗng nhiên phát hiện đây là bản mô phỏng 《Tế điệt văn cảo》 mà kiếp trước từng nhìn thấy, thế là ý thức được đây là trong mơ. Ý thức được điều này, não bộ hắn như chuẩn bị tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn vô lực. Thư pháp trong mộng cảnh phảng phất biến thành từng bức họa diện, đó là sau khi phương bắc luân hãm, Thường Sơn thái thú Nhan Cảo Khanh khởi xướng đại nghĩa, truyền hịch khắp các quận huyện, giết tướng lĩnh phản quân, khiến cho việc bình định đại loạn có bước ngoặt đầu tiên. Nhưng Hà Đông vẫn chưa xuất binh cứu viện quận Thường Sơn. Thế là phản quân vây hãm Chân Định thành, Nhan Cảo Khanh cầu cứu Hà Đông, sau khi thành phá, cả nhà bị bắt, An Lộc Sơn phẫn nộ vì sự phản bội của ông, trói ông vào cột cầu, chặt chân tay rồi ăn thịt ông. Nhan Cảo Khanh chửi mắng không dứt miệng, bị móc đứt lưỡi, chết trong tiếng chửi mắng hàm hồ, người nhà của ông cũng bị băm vằm mà chết. Tiết Bạch muốn thay đổi những điều này, nhưng không chỉ dừng lại ở việc thay thế chức Thường Sơn thái thú của Nhan Cảo Khanh là đủ, hắn tin rằng không có Nhan Cảo Khanh thì vẫn sẽ có Viên Lý Khiêm. Hắn phải rút ra bài học, trước tiên đảm bảo Hà Đông có thể xuất binh, mới để quận Thường Sơn truyền hịch bình phản. “Vương Nan Đắc...” Trong giấc ngủ mơ màng nghĩ đến việc nhất định phải đi gặp Vương Nan Đắc, hắn nỗ lực muốn mở đôi mi mắt nặng trĩu. Bên tai lại nghe thấy tiếng gọi. “Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, chết rồi hả?” Mặt bị người ta vỗ thô bạo mấy cái, Tiết Bạch rốt cuộc cũng tỉnh lại. Mở mắt ra, đập vào mắt không phải là dung nhan thanh lệ của Lý Đằng Không, mà là một khuôn mặt to thô ráp. Một nông phụ mà hắn không quen biết đang ngồi xổm ở đó nhìn hắn, lúc nói chuyện trong miệng còn đang nhai cái gì đó, giọng nói không rõ ràng. “Đại tỷ là?” Tiết Bạch thấp giọng hỏi, lờ mờ nhớ lại một màn trước khi ngất đi. Nông phụ kia “phì” một tiếng nhổ toẹt một nùi đen sì sì vào trong tay, tiếp đó, bỗng nhiên vạch áo bào của hắn ra, định đắp thứ đó lên vết thương của hắn. “Đừng.” Khoảnh khắc này, ngay cả Tiết Bạch vốn luôn ung dung cũng có chút kinh hoảng, trong cơn suy yếu còn giãy giụa hai cái. Hắn biết trên lưng mình có vết thương, dính phải thứ này e là sẽ nhiễm trùng mà chết. Nhưng cảm giác ấm nóng có chút ghê người kia đã dán lên vết thương rồi. “Thực sự đừng...” “Sợ cái gì, thảo dược đấy!” “Tiêu độc...” “Có độc gì được chứ? Trong thôn trước giờ đều chữa như thế, mấy ngày nay cũng nhờ thế mà qua khỏi đấy. Ta cũng biết, người của quan phủ các ngươi thân thể kim quý, dùng không quen mấy thứ thảo dược dại này, nhưng trước mắt đi đâu tìm thuốc kim quý cho ngươi chứ?” Đã như vậy rồi, nghĩ nhiều vô ích. Tiết Bạch quan sát nơi mình đang ở một chút, chỉ thấy là một gian nhà nông bình thường. “Đa tạ ơn cứu mạng của đại tỷ, còn chưa hỏi xưng hô thế nào.” “Nhọc lòng ngươi hỏi tiện dân như ta làm gì, họ Đặng, không có tên, đều gọi ta là ‘Tứ Nương’.” “Có đồ ăn không?” Đặng Tứ Nương bèn móc ra hai cây nấm còn dính đất, nói: “Khó khăn lắm lúc đi hái thuốc mới tìm được đấy, đợi chút, nấu cho ngươi.” Tiết Bạch đưa mắt nhìn sang, phát hiện chúng là loại hắn chưa từng thấy bao giờ, rốt cuộc vẫn hỏi một câu. “Nấm dại này không có độc chứ?” Đặng Tứ Nương đang nhóm lửa, xắn tay áo lên, trên cánh tay chi chít vết sẹo, mỗi lần lên núi đều sẽ bị gai góc cào rách, nàng đã sớm quen rồi, vì hai cây nấm này, hôm nay lại bị rách thêm mấy đường. Lúc này nhìn vẻ mặt cẩn thận của Tiết Bạch, nàng lắc đầu nói: “Có cái ăn là tốt rồi, phản quân đã càn quét qua, chẳng còn gì nữa đâu.” Nàng nghĩ bụng, đám người trong quan phủ này thật phiền phức, sợ độc này, sợ độc nọ, nàng từ nhỏ hái được cái gì ăn cái nấy, chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao? Chính là vì có quá nhiều quan lại không hiểu dân sinh như vậy, thế đạo mới trở nên loạn lạc thế này. Gánh nước, nấu nấm, lại bỏ thêm một loại thực vật màu đen nào đó cạo từ trên đá xuống, loay hoay một hồi lâu, Đặng Tứ Nương rốt cuộc cũng nấu ra một bát canh sền sệt. “Ăn đi.” Ánh mắt Tiết Bạch nhìn xuống, thấy bàn tay bưng chiếc bát sứt mẻ, trong kẽ móng tay đầy ghét đen sì, còn nhúng cả vào trong canh. Hắn coi như không thấy, uống bát canh nóng hổi, rốt cuộc cũng có chút sức lực hơn. “Ngươi bị thương lại ngâm nước, bị phát sốt, ta đã sắc thuốc cho ngươi, hạ sốt rồi, đám oa nhi nhà ta mỗi lần phát sốt, đều là hái loại thảo dược này...” Bản thân Đặng Tứ Nương cũng không ý thức được, sở dĩ nàng nguyện ý cứu một người, chẳng qua là muốn tìm chút việc để làm, mới không đến mức chìm đắm trong nỗi bi thương mất đi tất cả người thân. Ngón tay Tiết Bạch sờ lên vết sứt trên miệng bát, trầm ngâm, nói: “Có thể nhờ đại tỷ đưa ta đến Nội Khâu huyện không?” Hắn vốn tưởng Đặng Tứ Nương sẽ không gật đầu, đã nghĩ sẵn cách thuyết phục nàng. Không ngờ nàng tuy là thôn phụ, lại cực kỳ có nghĩa khí giang hồ, không chút do dự liền nhận lời. ... Mấy ngày nay, chủ lực của phản quân đã lục tục nam hạ, mà binh mã hậu cần cùng quân nhu vẫn đang liên tục được vận chuyển tới. Trật tự cũng chẳng tốt đẹp gì, chuyện binh lính phản quân cướp bóc thôn làng thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Đang là lúc khích lệ sĩ khí để tạo phản, các tướng lĩnh thường cũng sẽ không trừng phạt nặng bọn chúng, sự dung túng này có lẽ sẽ dẫn đến càng nhiều cảnh đốt giết cướp bóc hơn. Đương nhiên, An Lộc Sơn không phải là sơn tặc thổ phỉ, muốn thành đại nghiệp tự nhiên phải thu mua lòng người, vì vậy một số thành trì lớn vẫn giữ được trật tự trên bề mặt. Tiết Bạch may mắn, được Đặng Tứ Nương nửa dìu nửa cõng, bình an đến được Nội Khâu huyện. Hắn vẫn là lần đầu tiên tới đây, nhưng lại tỏ ra vô cùng quen thuộc với huyện thành, ngay cả động tác ngẩng đầu nhìn ngó cũng không hề có, nói: “Chúng ta đến nơi họp chợ.” Bất luận là phi tiền hay tửu lâu trà tứ, công việc làm ăn hắn mở ra thường đều nằm ở nơi náo nhiệt nhất trong thành. Phản quân có thể đề phòng biển hiệu của Phong Hối Hành, nhưng không có cách nào cấm tuyệt đối tất cả thương buôn qua lại. Đặng Tứ Nương gần đây vô cùng vất vả, nàng vốn vừa trải qua đại nạn, lại còn phải chăm sóc một người bị thương như vậy, đi đến Nội Khâu huyện đã sắp không chống đỡ nổi nữa, tùy thời có thể gục ngã. Nàng gắng gượng dìu Tiết Bạch đến gần Nam thị của Nội Khâu huyện, vừa đói vừa mệt. Cuối cùng ngã lăn ra đất. Đợi khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã nằm trên một chiếc giường êm ái sạch sẽ, bên cạnh còn có một lão đại phu râu dài ba chòm đang bắt mạch cho nàng. Đặng Tứ Nương vội vàng rụt tay lại. “Vị đại nương tử này...” “Đừng nói, ta không có tiền khám bệnh đâu, ông có nói ta cũng sẽ không móc tiền ra đâu.” “Không lấy tiền, không lấy tiền, đông gia nơi này đã trả rồi.” Lão đại phu vội vàng xua tay, “Đại nương tử chỉ là lao lực quá độ, tâm khí uất kết, gần đây gặp phải chuyện quá bi thương phải không?” Đặng Tứ Nương không đáp, ý thức được nàng đã cứu được tên giả Thái thú kia, đám người bọn họ giết phản quân báo thù cho nàng, nàng cũng coi như đã báo đáp ân tình này, tâm sự đã xong. Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, càng muốn xuống dưới kia tìm trượng phu và oa nhi của nàng. “Đại nương tử không nói thì thôi vậy.” Lão đại phu vuốt râu, trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Ngươi... nguyệt sự có đều không?” Đặng Tứ Nương ngay cả sống còn chẳng màng, há còn để ý đến mấy cái này? Chẳng thèm để ý đến lão đại phu này. “Thôi được rồi, lão phu phải đi chữa cho bệnh nhân khác đây. Đại nương tử cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” ~~ Một cái nhíp được hơ trên lửa, lại dùng vải tẩm rượu lau qua, từ từ đâm vào vết thương trên lưng Tiết Bạch, kẹp chặt lấy đầu mũi tên găm bên trong, kéo ra hai cái, không kéo ra được. “Đưa dao găm đây.” Lão đại phu nói, nhận lấy dao găm, tiếp tục xử lý. Tiết Bạch cắn chặt một miếng vải, những giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống. Cuối cùng, một tiếng “keng” vang lên, đầu mũi tên bị ném xuống nền gạch. Vết thương được rắc thuốc, đắp kim sang dược. “Xong rồi. Cũng may thổ pháp lúc trước xử lý kịp thời, thương thế không chuyển biến xấu thêm.” (thổ pháp: phương pháp dân gian) “Đa tạ đại phu.” Điêu Bính nói: “Còn mời đại phu lưu lại thêm hai ngày.” “Dễ nói, dễ nói.” Lão đại phu kia đang định đi, chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, vị đại nương tử kia...” “Sao thế?” “Hình như là có tin vui rồi.” “Cái gì?” Điêu Bính giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Tiết Bạch, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, trong chốc lát liền hiểu ra đây là chuyện không thể nào. Tiết Bạch từ trong cơn đau kịch liệt hồi phục lại, hỏi: “Dám hỏi đại phu muốn nói gì?” “Vị đại nương tử kia, hẳn là trong lúc loạn binh, gặp phải chuyện gì đó.” “Đại phu vẫn chưa nói cho nàng biết chứ?” Tiết Bạch hỏi. “Chưa từng.” “Vậy thì tốt.” Tiết Bạch nói: “Việc này hãy để nàng bình tâm lại rồi hẵng nói.” Hắn không biết Đặng Tứ Nương liệu có chịu đựng nổi một loạt đả kích liên tiếp hay không, định bụng nói chuyện đàng hoàng với nàng một lần rồi mới nói cho nàng biết, dùng tư tưởng quan niệm của người đời sau như hắn nói với nàng rằng có thể sinh đứa bé ra, đứa bé không làm gì sai cả. “Lần này nếu không nhờ Đặng Tứ Nương, ta hẳn là đã chết rồi.” Tiết Bạch nói: “Ân cứu mạng này, ta phải báo đáp.” “Lang quân yên tâm.” Điêu Bính nói: “Ta đã an bài xuống, tuyệt đối sẽ không để thiếu thốn bất cứ thứ gì.” “Vậy thì tốt.” Tiết Bạch yếu ớt nói, hỏi: “Có tin tức gì không?” “Thổ Môn quan bị phản quân phong tỏa, chúng ta không thăm dò được tình hình.” Điêu Bính nói: “Nhưng biết An Lộc Sơn đã qua khỏi địa giới quận Thường Sơn rồi.” “Quân nhu tới rồi?” “Đã bắt đầu vận chuyển, đợi binh mã hậu trận đi qua, thời cơ sẽ đến, không quá mười ngày đâu.” Tiết Bạch gật gật đầu, thầm nghĩ vẫn phải nhanh chóng đi về phía Hà Đông. “Phía Thường Sơn, Viên trường sử thế nào rồi?” “Hẳn là hữu kinh vô hiểm, hình như An Lộc Sơn phái mưu liêu an bài các huyện ở Hà Bắc, giám sát Viên trường sử, nhưng cũng không động đến y.” “Vậy sao?” Tiết Bạch lẩm bẩm tự nói: “Binh mã công đánh Thổ Môn quan, lương thảo, mũi tên là do ai trù tính?” Điêu Bính không trả lời được, vội vàng đi gọi ám thám phụ trách dò la tình báo tới, đó là một chưởng quỹ của Phong Hối Hành. “Bẩm Lang quân, tiểu nhân đã mua chuộc lại viên của Nội Khâu huyện, theo lời bọn họ nói, phản quân đã dọn sạch huyện kho, lúc đó có mấy mưu liêu trong phủ An Lộc Sơn tới.” “Có tên không?” “Tên lại viên kia không dám hỏi, cũng nhớ không rõ. Có điều tên của một người trong số đó rất đặc biệt nên hắn nhớ kỹ, tên là Độc Cô Vấn Tục.” Tiết Bạch từng nghe qua cái tên này, đó là Nhan Yên nói với hắn. Do đó, hắn đối với Độc Cô Vấn Tục cũng coi như có chút hiểu biết. Theo phân tích tình báo Thôi thị đưa cho lúc đó, Độc Cô Vấn Tục và Lý Sử Ngư đều từng là thanh chính chi thần, chỉ là chịu sự bức hại của Lý Lâm Phủ, cuối cùng lưu lạc đến Phạm Dương. Tiết Bạch không thể thuận lợi trở về Thái Nguyên, đây là biến cố nằm ngoài kế hoạch, nhưng hắn lại đang nghĩ, có lẽ có thể nhân cơ hội này làm nhiều việc hơn chút nữa. Nếu có thể liên lạc với nhân vật hạch tâm trong mạc phủ của An Lộc Sơn, có lẽ có thể gây ảnh hưởng lớn hơn tới chiến cục. Việc này không phải hoàn toàn không có khả năng, hắn nhớ mình còn một ám tuyến là Dương Tề Tuyên cài cắm trong đám quan viên Phạm Dương. Còn biết sở thích đánh bài của Độc Cô Vấn Tục, có lẽ có thể thử một chút. Đang trầm tư, có thủ hạ vội vã chạy tới, nói: “Lang quân, xảy ra chuyện rồi.” “Sao thế?” Tiết Bạch lo lắng Thổ Môn quan đã thất thủ, thần sắc trở nên ngưng trọng. “Nông phụ cứu Lang quân về, nàng... là tiểu nhân không trông coi kỹ, xin Tiết lang tha tội... Lang quân?” Tiết Bạch không nghe hết câu, lập tức đứng dậy đi về phía phòng cho khách, mặc cho động tác làm ảnh hưởng đến vết thương trên người. Đẩy cửa ra, có máu từ từ chảy đến ngạch cửa, Đặng Tứ Nương bị một cây kéo cắm vào cổ họng, đã tắt thở rồi. Việc này quá mức đột ngột, Tiết Bạch vốn dĩ còn một số sắp xếp cho nàng thậm chí còn chưa kịp nói, hắn cứ thế ngây ra như phỗng đứng đó nhìn hồi lâu. Đặng Tứ Nương chính là không nguyện ý chấp nhận tất cả những gì một trận binh loạn mang đến cho nàng, nàng thà lựa chọn cái chết, một chút cũng không lưu luyến cuộc sống được gọi là phú quý bình an sắp có được. Còn về Tiết Bạch, hắn thực sự rất hy vọng có thể báo đáp Đặng Tứ Nương, hy vọng nói cho nàng biết mình thực sự là Thường Sơn thái thú, không phải lừa nàng. Hắn có thể tự tay sắp xếp cho ân nhân một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng hắn đường đường là Thái thú lại chẳng thể bảo vệ được một nông phụ bình thường dưới quyền cai trị. Hắn cả đời cầu tiến, nhưng chưa từng giống như bây giờ ý thức được mình là một vị quan tồi tệ đến mức nào. Hắn tự hỏi mình, trong loạn cục này, thứ thực sự cần bảo vệ là cái gì? Nếu nói sự bùng nổ của loạn An Sử, có sự hủ bại của chế độ, có sự tích tụ của mâu thuẫn, có sai lầm của người bề trên, cùng đủ loại nguyên nhân. Tiết Bạch nguyện ý thừa nhận, hắn cũng là một bông tuyết không hề vô tội trong trận tuyết lở này. Tiết Bạch vì vậy chắp tay hành lễ với Đặng Tứ Nương trên mặt đất, hắn đau xót rút kinh nghiệm, nhưng không thể cứ thế mà nản lòng, còn phải tiếp tục đi thu dọn tàn cuộc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang