Mãn Đường Hoa Thải

Chương 419 : Thái thú giả

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 22:12 19-12-2025

.
Chưa đến canh ba, tiên phong đại doanh của phản quân đã bắt đầu thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, đám hỏa phu khêu vượng những đống lửa, bắc những chiếc vạc lớn lên, đun nước sôi. (hỏa phu: lính bếp) Có người nương theo ánh lửa bước vào doanh trại, lưng đeo một chiếc gùi tre, chân đi khập khiễng dữ dội, bước thấp bước cao. “Kẻ nào?!” “Tiểu nhân là Địch Vạn Đức, quản sự trong nhà Thường Sơn Viên trường sử, đến đưa thuốc cho a lang nhà ta.” “Đưa cái gùi đây, để ta xem.” Tên lính tuần doanh ghé sát ngọn đuốc lại, đập vào mắt là một gương mặt dãi dầu sương gió, hai bên má có vết sẹo đao, ánh mắt toát lên vẻ tinh anh. “Quản sự trong nhà? Ngươi e là từng giết người rồi chứ?” “Tiểu nhân trước đây là du hiệp nhi.” Địch Vạn Đức nói, “Sau này bị thương ở chân, may mắn được A lang thu nhận.” “Viên trường sử đêm nay lưu lại trong doanh chúng ta sao?” “Phải.” Địch Vạn Đức nói: “Trên đường áp giải Tiết Bạch thì bị thương, nên phải lưu lại đại doanh nghỉ ngơi tịnh dưỡng.” Nói là tịnh dưỡng, kỳ thực là Viên Lý Khiêm bị giam lỏng, tạm thời ở trong lều của Lư Tử Kỳ đã chết. Địch Vạn Đức được dẫn tới nơi, vén rèm gọi: “A lang?” Trong trướng nồng nặc mùi máu tanh, Viên Lý Khiêm đang nằm trên tấm thảm nỉ ngủ, nghe tiếng liền ngồi dậy, mượn ánh trăng yếu ớt thắp một ngọn nến lên. “A lang, ta mang thuốc đến rồi.” “Tốt, sắc lên rồi đắp cho ta.” Viên Lý Khiêm nói, “Không ngờ Tiết Bạch còn giữ lại chiêu này, suýt chút nữa thì lấy mạng ta.” Vừa nói, y vừa vén tay áo lên, đau đớn hít vào một hơi khí lạnh, thấp giọng chửi rủa: “Đáng chết.” “Tuổi còn trẻ mà đã làm đến Thái thú, tà môn ngoại đạo ắt là nhiều, A lang ráng chịu đựng một chút.” “Điền tướng quân đã phái người đi vây giết tên tiểu tử kia rồi, ta cũng coi như trút được một cơn ác khí.” Vừa nói chuyện, Địch Vạn Đức vừa lấy từ trong gùi ra một chiếc lò nhỏ, nhóm lửa, bắt đầu sắc thuốc. Hắn trải ra một phiến đá nhỏ, ngón tay chấm nước thuốc, viết chữ lên mặt đá. Đầu tiên là hai chữ “Linh Thọ”, sau đó, hắn lần lượt viết bốn chữ “Lệnh”, “Nghịch”, “Úy”, “Trung”. Viên Lý Khiêm nheo mắt nhìn phiến đá, gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ ý tứ trong đó: Linh Thọ huyện lệnh đã lựa chọn quy phụ An Lộc Sơn, mà Huyện úy Phùng Kiền trung thành với triều đình, là đối tượng có thể liên kết. Theo kế hoạch của bọn họ, hiện nay đã phái khoái mã đi nhắc nhở Lạc Dương tiến hành phòng bị, đợi phản quân tiếp tục tiến đến bên bờ Hoàng Hà, binh lực và tuyến đường tiếp tế đều bị kéo dài. Cũng đợi Viên Lý Khiêm liên lạc, chỉnh hợp lực lượng, đến lúc đó liền có thể khởi binh hiệu triệu Hà Bắc các nơi bình phản, cắt đứt binh lực và tiếp tế của phản quân. Nhưng mấu chốt của kế hoạch nằm ở chỗ Thái Nguyên bắt buộc phải phái binh mã chi viện. Trị sở Chân Định thành của quận Thường Sơn không có hiểm yếu để dựa vào, binh lực mỏng manh, thậm chí nhân tâm cũng không đồng lòng, định sẵn là không thể nào thủ vững quá lâu dưới sự vây công của phản quân. Vạn nhất Viên Lý Khiêm khởi sự mà viện binh không tới, thì đại sự ắt bại. Bọn họ không dám ký thác hy vọng vào tân nhiệm Hà Đông tiết độ sứ Vương Thừa Nghiệp, vị Tiền Vũ Lâm đại tướng quân kia trước giờ vẫn luôn mờ nhạt không ai hay, trông có vẻ chỉ là một viên tướng hữu danh vô thực được cung phụng trước ngự tiền, ăn lộc cấm quân mà thôi. Còn về Lý Quang Bật, hiện giờ đã đến Thái Nguyên chưa, nắm được binh quyền hay chưa, việc này vẫn còn là ẩn số. Duy chỉ có Tiết Bạch đích thân đi một chuyến, thông qua Tỉnh Hình, mới đảm bảo có thể dẫn binh trở về. Thiên hạ ngày nay có ba kinh đô, Trường An nằm ở Quan Trung, thông với Tây Vực, vạn bang lai triều; Lạc Dương ngự giữa dòng Hoàng Hà, bát phương thông suốt, thủy lục tập kết; còn Thái Nguyên là cánh cửa, dựa núi nhìn sông, cúi nhìn hai kinh, là nơi mấu chốt để sớm bình định phản loạn. Viên Lý Khiêm trước mắt cần làm vốn là lấy được sự tín nhiệm của Điền Thừa Tự, chờ đợi thời cơ, nhưng có một chuyện khiến y không yên lòng. Đó là tin tức y thăm dò được từ miệng Lư Tử Kỳ, biết được Điền Thừa Tự đã phái binh mã đi tới Thổ Môn quan. Y vươn tay mở một gói thuốc, trải rộng tấm vải gói thuốc ra, từ trong tay áo móc ra bút mực, nương theo ánh nến viết thư gửi cho Linh Thọ huyện úy Phùng Kiền. “A lang.” Địch Vạn Đức nhìn bức thư, mở miệng nói: “Đợi Đông Bình quận vương tới, sẽ bổ nhiệm ngài làm Thái thú chứ?” Đồng thời, ngón tay hắn cũng viết lên phiến đá một chữ “Nguy”, nhắc nhở Viên Lý Khiêm thời cơ chưa tới, hiện tại liên lạc với Phùng Kiền, chỉ khiến Điền Thừa Tự sinh nghi. Viên Lý Khiêm nhìn chữ “Nguy” viết bằng nước thuốc kia dần dần khô đi, biến mất, hít sâu một hơi, tiếp tục cầm bút. Y đương nhiên biết hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lấy được sự tin tưởng của Điền Thừa Tự, mạo muội liên lạc Phùng Kiền, có khả năng sẽ làm lộ bản thân, nhưng để Tiết Bạch đến được Thái Nguyên còn quan trọng hơn... Bỗng nhiên, bên ngoài lều truyền đến một trận người hô ngựa hí, hai chủ tớ giật nảy mình, vội vàng thu bức thư đang viết dở vào tay áo, tùy thời chuẩn bị ném vào trong lò lửa. Rèm trướng “soạt” một cái bị vén lên, có tên lính truyền lệnh hấp tấp xông vào quát: “Tướng quân có lệnh, lập tức điểm binh theo ngài xuất doanh!” Truyền xong quân lệnh, tên lính truyền lệnh này mới nhìn rõ trong trướng không phải là Lư Tử Kỳ, sửng sốt một chút, cũng không nói gì, tự chạy sang lều khác tiếp tục hô hào. Viên Lý Khiêm vội vàng chạy ra cửa lều, nhìn xa về phía giáo trường, chỉ thấy Điền Thừa Tự toàn thân giáp trụ oai phong lẫm liệt đang dẫn một đám tướng lĩnh sải bước đi về phía chiến mã, đồng thời, hơn ngàn tên thân binh cũng nhao nhao lên ngựa. Kiểu xuất động vội vã thế này, hiển nhiên không phải là nhổ trại. “Đã xảy ra chuyện gì?” Viên Lý Khiêm thầm đoán trận trượng thế này chẳng lẽ là vì Tiết Bạch ư? Nhưng Tiết Bạch chỉ có chút nhân thủ ấy, hẳn không đến mức... ~~ Nam Bạch thôn. Điền Đình Lâm không dám tin, xông về phía y chỉ có lèo tèo hơn ba mươi kỵ. Nhưng y bên này mang theo binh lực dù nhiều, thì trong khoảnh khắc bị tập kích, số binh lính có ý chí chiến đấu e rằng còn chưa được ba mươi kỵ. “Chặn bọn chúng lại!” Điền Đình Lâm khản giọng gào thét, mưu toan tụ tập binh mã, quyết chiến một trận với kỵ binh đang xông tới. Nhưng tiếng nổ trong thôn đã dọa cho binh lính của y sợ vỡ mật, cộng thêm việc bị tập kích bất ngờ, y căn bản không thể nào trong lúc vội vã mà điều tập hoàn thành sự ứng đối như vậy. Y có một vị huynh trưởng vô cùng cường thế là Điền Thừa Tự, từ nhỏ đến lớn, nhờ vào năng lực của huynh trưởng, y làm bất cứ việc gì cũng luôn vô cùng thuận lợi. Chính vì thế, khi sóng gió thực sự ập xuống, y lại chẳng thể xoay xở nổi, lộ rõ bản lĩnh kém cỏi của mình. “Nhanh lên!” Không kịp nữa rồi, kẻ địch đã xông đến trước mặt Điền Đình Lâm. Mạch đao sắc bén giương lên rồi chém xuống, trảm sát từng tên thân vệ kỵ binh, huyết quang bắn tung tóe, mang theo một loại ý vị điên cuồng. Điền Đình Lâm cực kỳ kinh hoảng, nhưng trong ánh huyết quang như vậy y nheo mắt lại, lưu ý đến một người ở phía bên kia chiến trận. Cách hơn hai mươi bước, cách tràng diện chém giết như địa ngục kia, có một người cứ thế ghìm cương ngựa đứng đó quan sát chiến trường. Người này thoạt tiên khiến người ta chú ý không phải là vẻ anh tuấn của hắn, mà là một luồng khí trường cường đại bình tĩnh tự nhiên. Điền Đình Lâm liếc mắt liền nhận ra đây là ai. Binh vây Chân Định thành, lùng bắt lâu như vậy, mãi đến lúc này, y mới rốt cuộc nhìn thấy đối phương. “Tiết Bạch!” Tiết Bạch nghe tiếng, ánh mắt dời khỏi ánh lửa phía xa, rơi trên người Điền Đình Lâm, không hề có bất kỳ phản ứng nào. Bởi vì hắn nhìn thấy Điêu Bính đã giết xuyên qua trận tuyến, giương cao mạch đao lên. “Tiết Bạch, ngươi chết chắc rồi!” Điền Đình Lâm trong cơn kinh nộ gào lên kiệt lực, dùng hết tất cả sức lực vung thanh đao tương tự quét về phía Điêu Bính. Y còn có nhiều binh lực hơn, a huynh của y còn có hơn vạn nhân mã, phủ quân của y còn có hơn mười vạn đại quân, chỉ cần đến nơi, có thể đạp Tiết Bạch thành thịt nát. Chỉ cần để y sống sót, dẫn binh tới… Một đao này y nhất định phải đỡ được. “Phá!” Sự liều mạng của Điền Đình Lâm cũng kích thích khí huyết Điêu Bính dâng trào, hắn gầm lên, trường bính mạch đao không hề thay đổi phương hướng, trực tiếp nện thẳng vào chiếc mũ trụ cứng như đá của Điền Đình Lâm. “Rầm!” Trong tiếng động lớn, mũ trụ của Điền Đình Lâm không vỡ, nhưng hộp sọ đã vỡ vụn, máu từ trên mặt y không ngừng chảy xuống. Trên giáp ngực của Điêu Bính cũng trúng một đao, vang lên tiếng “keng”, hắn bị quét ngã xuống đất, nhưng lại lăn hai vòng trong vũng máu, phát ra tiếng gầm gừ, trút bỏ sự kích động của màn liều mạng vừa rồi. “Không sao chứ?!” Có đồng bạn xông qua bên người hắn, tả xung hữu đột, đánh cho đám phản quân còn lại bại lui như nước vỡ đê. “Khụ khụ... Không sao.” Điêu Bính sờ sờ giáp ngực của mình, thấy nó không sao mới yên tâm. Hắn trước đây nghèo quen rồi, dù bây giờ đã phát đạt, cũng đặc biệt trân quý đồ vật. Vừa định ngồi dậy, có người đã đến trước mặt hắn, đưa tay về phía hắn, là Tiết Bạch. Hắn do dự một chút, lau vết máu trên tay, nắm lấy tay Tiết Bạch, được Tiết Bạch dìu ngồi dậy, nói: “Lang quân, may mắn không làm nhục mệnh.” “Đi thôi, cùng khấu mạc truy.” “Nặc!” Điêu Bính đáp lời, đặt ngón tay lên môi, dùng sức thổi vang tiếng còi, nhưng trong lồng ngực lại truyền đến một cơn đau kịch liệt, sắc mặt trắng bệch. “Bị thương rồi?” Tiết Bạch hỏi. “Vâng.” Điêu Bính không dám giấu giếm, có chút lo lắng. “Không sao.” Tiết Bạch nói, “Chúng ta tạm thời cắt đuôi được truy binh, ngươi đến Nội Khâu huyện tạm thời an dưỡng, dưỡng thương tốt rồi hãy đến Thái Nguyên.” Điêu Bính nói đùa: “Ta chỉ sợ dưỡng thương quá lâu, Lang quân đã bình định phản loạn rồi, không kịp lập công lao nữa.” “Hy vọng là vậy đi, đi thôi, mang thương binh theo hết.” Trận chiến này hơn ba mươi người vậy mà cũng thương vong quá nửa, Điêu Bính kiểm kê lại, phát hiện cứ như vậy, bên cạnh Tiết Bạch chỉ còn lại hơn mười người. Hắn kỳ thực không tình nguyện đi, ngặt nỗi bị thương không dám làm vướng víu chân tay Tiết Bạch, bất đắc dĩ dẫn người đi về phía bắc. Quay đầu nhìn lại, Tiết Bạch đã dẫn hơn mười kỵ dọc theo sông Hô Đà đi về phía tây. ~~ Đêm vẫn còn đen, không nhìn rõ đường lắm, Tiết Bạch quý trọng sức ngựa, không phóng ngựa chạy nhanh. Hắn vừa điều khiển ngựa vừa tính toán tình hình các phương diện trong đầu. Nếu chỉ muốn thoát thân, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chạy trốn, nhưng chạy trốn không phải là mục đích, đạt được các loại mục tiêu chiến thuật mới là cái đích thực sự. Hắn thu hút sự chú ý của Điền Thừa Tự, phái tín sứ đi Lạc Dương; hắn tạo ra giả tượng mình bị bắt, giúp Viên Lý Khiêm lấy được sự tín nhiệm của phản quân; hắn phân tán ra mấy nhánh binh mã khác nhau rời đi, tiễn Lý Đằng Không, Lý Quý Lan đi; hắn tập kích Điền Đình Lâm, hy vọng phản quân đi tới Thổ Môn quan có thể chú ý tới... Trước mắt, vẫn cần tạm thời duy trì sự kiềm chế đối với Điền Thừa Tự, để đảm bảo những sự an bài này có thể hoàn thành. Thú vị là, trong đêm tối đầy máu và lửa này, đoạn đường đi dọc sông Hô Đà này lại vô cùng yên tĩnh. Mãi cho đến khi có bộ hạ cưỡi ngựa đuổi tới. “Lang quân, phu thuyền và thuyền đã an bài xong đều không thấy đâu nữa.” Trong cả một kế hoạch lớn thường sẽ có vô số chi tiết nhỏ, Tiết Bạch đã quá quen với việc chi tiết xảy ra sai sót, cách ứng đối của hắn có hai loại, một là chuẩn bị sẵn hai phương án thậm chí nhiều hơn, hai là gặp nguy không loạn. “Những thuyền khác đâu?” “Ở thượng du cách ba dặm.” “Tiếp tục đi thôi.” Ngữ khí Tiết Bạch rất bình tĩnh, vừa nói, còn ngẩng đầu nhìn trăng. Phảng phất như không phải đang chạy trốn giữ mạng, mà là đang tản bộ dưới trăng, tùy ngộ nhi an. “Lang quân, là lỗi của tiểu nhân, đã không chọn đúng phu thuyền.” “Về rồi hẵng lãnh phạt, làm việc trước đã, tâm đừng loạn.” Tiết Bạch nói, “À, ta biết bơi đấy, các ngươi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bơi qua sông đi.” Câu này là nói đùa, biết bơi là một chuyện, nhưng không có ngựa, lương thực, binh khí cùng các vật phẩm khác, dù có bơi được sang bờ bên kia, cũng rất khó đi đến Thái Nguyên. Nhưng nhờ ngữ khí như vậy, các bộ hạ đều an tâm hơn, tiếp tục lên đường. Chẳng bao lâu sau, phía sau truyền đến động tĩnh như động đất. Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên con đường phía đông binh mã tụ tập như mây, lửa cháy rực trời, phảng phất như một vầng húc nhật đang mọc lên. ~~ Một vầng húc nhật mọc lên. Chiếc thuyền nhỏ lắc la lắc lư, neo lại trong đám lau sậy ở bờ tây sông Hô Đà. Đặng Tứ Nương cắn răng buộc dây thừng vào một thân cây khô, đạp nước, kéo nam nhân trẻ tuổi trên thuyền xuống, đặt nằm bên bờ, dùng sức ấn vào bụng y, cố gắng ép nước ra ngoài. “Khụ khụ.” Nam nhân kia ộc nước ra rồi tỉnh lại, xua tay nói: “Đau... đừng ấn nữa.” “Ngươi chết đuối ngất đi, ta phải cứu ngươi.” “Trúng tên rồi... Ta biết bơi, không phải chết đuối.” Đặng Tứ Nương lật người y lại xem, quả nhiên thấy sau lưng y có một vết thương, nhưng lại không thấy mũi tên đâu. Nhìn kỹ lại, thì ra cán tên đã gãy, mũi tên găm sâu vào trong da thịt máu thịt be bét, máu đang từ đó rỉ ra. “Ngươi bị thương rồi?” “Phải, đa tạ ân cứu mạng của đại tỷ.” Nam nhân trẻ tuổi kia nói chuyện vô cùng khách khí, tuy vết thương bị ấn đau điếng, trên mặt vậy mà vẫn mang theo chút nụ cười lễ phép. Đặng Tứ Nương thấy vậy, lập tức cảm thấy y là người tốt, cũng vì thế mà nguyện ý nói thêm vài câu: “Tiểu huynh đệ, ngươi là người của Thái thú phủ đúng không?” Khẩu âm của nàng rất nặng, nam nhân trẻ tuổi kia nghe một lúc mới hiểu, đang định đáp lời, bờ sông bên kia bỗng nhiên lại truyền đến một trận động tĩnh lớn. Đặng Tứ Nương hiện giờ đã quá quen với cảnh người hô ngựa hí thế này rồi, rất bình thản ngẩng đầu lên, chỉ thấy không những trên bờ có kỵ binh chạy tới, mà phía thượng du còn có binh sĩ ngồi bè trúc chèo xéo về phía bên này. “Bên kia có thuyền!” “Đuổi theo, đừng để Tiết Bạch chạy thoát!” Nam nhân trẻ tuổi bị thương kia nghe thấy động tĩnh này, dùng giọng nói yếu ớt thì thầm: “Đại tỷ hãy tự mình chạy trốn đi.” “Còn ngươi thì sao?” “Ta trốn đi một lát, ngươi chạy đi.” Đặng Tứ Nương lại chẳng sợ chết, ngược lại chẳng có gì hay để trốn, nàng vác y lên rồi đi, miệng nói: “Ngươi bị lũ tặc binh kia truy sát, là người tốt, ta không thể bỏ mặc ngươi.” Đi như vậy không nhanh, ngược lại để lại càng nhiều dấu vết trên mặt đất, nam nhân trẻ tuổi cười khổ không thôi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy truy binh đã sắp chèo đến bờ rồi. “Vút vút vút...” Mấy mũi tên rơi xuống bụi lau sậy phía sau lưng bọn họ. Nam nhân trẻ tuổi mấy lần đẩy Đặng Tứ Nương, muốn nàng thả mình xuống để tìm đường sống, ngặt nỗi Đặng Tứ Nương cứ như trâu mộng mặc kệ tất cả, hai người ngôn ngữ lại bất đồng. Y dứt khoát nhắm mắt lại, nghĩ xem nếu bị bắt thì làm sao để bảo toàn tính mạng mà thoát thân. Phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng thu binh. Đám truy binh đã lên bờ dừng bước lại, lớn tiếng hỏi vọng về phía bờ đông: “Chuyện gì thế?!” “Tướng quân truyền lệnh thu binh rồi!” “Tại sao? Chúng ta đều tìm thấy thuyền rồi!” “Ngô tướng quân từ Thổ Môn quan gửi thư đến...” Đặng Tứ Nương vận hết sức lực bình sinh như trâu cày ruộng, cắn răng, gắng gượng vác nam nhân cao lớn trên vai đi được hai dặm đường. Nàng rốt cuộc cũng mệt lả, nghe phía sau không có truy binh, liền dừng lại, ngồi bệt xuống bùn đất thở hổn hển. “Tiểu huynh đệ, ngất rồi hả?” “Sắp rồi.” Nam nhân trẻ tuổi uể oải đáp một tiếng. Trạng thái của y rất tệ, hẳn là đang gắng gượng duy trì ý chí. Đặng Tứ Nương lại nhìn ra phía sau một cái, nói: “Yên tâm, tặc binh không đuổi theo đâu. Ngươi nói xem, ta cứu không sai người chứ, ngươi là người của Thái thú phủ phải không?” “Ta là Thường Sơn thái thú Tiết Bạch, đưa ta đến Nội Khâu huyện, tất có hậu báo.” “Tiểu huynh đệ, ngươi lừa ta phải không.” Đặng Tứ Nương nói: “Ta biết thừa ngươi không phải Tiết thái thú.” “Ta không phải sao?” Nam nhân trẻ tuổi nhắm mắt, câu được câu chăng đáp lời. “Ngươi đương nhiên không phải, ta từng gặp Tiết thái thú rồi, ngài ấy tuấn tú hơn ngươi nhiều.” “Tuấn tú hơn ta?” “Chứ còn gì nữa? Trước mặt ta, ngươi đừng hòng đóng giả Tiết thái thú.” Đặng Tứ Nương lúc này mới nhìn kỹ nam nhân trước mắt, mới phát hiện khuôn mặt đầy máu me của y thực ra cũng vô cùng anh tuấn. Nhưng nàng lại nhớ lại một chút, vị Tiết thái thú nàng gặp trên quan đạo hôm qua quả thực là trắng trẻo hơn, tuấn tú hơn nam nhân trước mắt một chút. Thôn phụ như nàng không ngốc, biết đây là một vị Thái thú giả, dùng để thu hút truy binh. “Vừa rồi ta nghe thấy đám tặc binh kia nói gì rồi. Tiết thái thú thật sự đã đến Thổ Môn rồi.” “Thật sao?” Nam nhân trẻ tuổi kia lẩm bẩm một câu, cuối cùng nhắm mắt ngất đi. ~~ “Tướng quân, chúng ta...” “Đồ chó chết!” Điền Thừa Tự không đợi bộ tướng dưới trướng bẩm báo hết câu, đã vung roi quất mạnh vào mặt gã. Hắn vừa mới nhận được tin tức, Tiết Bạch đã cùng Thổ Môn huyện úy Giả Thâm đến Thổ Môn quan. Việc này xác thực không còn nghi ngờ gì nữa, Tiết Bạch đã dựa vào tín phù Thường Sơn thái thú ra lệnh cho binh sĩ Thổ Môn đóng cửa ải cố thủ, đồng thời cam đoan binh mã Hà Bắc sẽ rất nhanh tới chi viện. Đó là cửa ải hiểm yếu trong Tỉnh Hình của dãy Thái Hành sơn, hoàn toàn không thể so sánh với Chân Định thành nơi bình nguyên bằng phẳng, ngay cả Điền Thừa Tự cũng không dám đảm bảo có thể công hạ Thổ Môn quan trong vòng nửa tháng. Như vậy, cũng tương đương với việc để lại sau lưng một cái đinh có khả năng đánh vào bụng và lưng hắn. “Tướng quân, có nên cường công Thổ Môn quan không?” Điền Thừa Tự không phải kẻ đầu óc ngu muội, cơn giận trong nháy mắt qua đi, hắn lắc đầu, nói: “Về doanh trước đã.” Hắn theo An Lộc Sơn tạo phản, là vì vinh hoa phú quý chứ không phải để chứng minh năng lực của bản thân, đánh Lạc Dương mới là trọng trung chi trọng, không cần thiết phải gặm một khúc xương cứng. Ngàn kỵ binh rất nhanh đã rút đi, chạy về đại doanh bên ngoài Chân Định thành. “Viên Lý Khiêm còn trong doanh không?!” “Bẩm Tướng quân, còn.” “Giải tới đây!” Điền Thừa Tự dường như có tinh lực vô tận, tuy cả đêm không ngủ, vẫn tinh thần phấn chấn, đợi Viên Lý Khiêm vào đại trướng, hắn liền dò xét y, ánh mắt sắc như tên bắn. Viên Lý Khiêm chân có thương tích, gian nan đi lên phía trước, hỏi: “Điền tướng quân, không biết đã xảy ra chuyện gì?” “Ngươi cùng Tiết Bạch đồng mưu, hại đại tướng của ta, trêu đùa ta?” “Cái gì?” Thoáng sửng sốt, Viên Lý Khiêm nói: “Tướng quân cớ sao lại cho là như vậy?” Điền Thừa Tự không đáp, sát ý trong mắt dần dần trào dâng. Viên Lý Khiêm cảm thấy bất an, nói: “Hạ quan nếu có giao tình như vậy với Tiết Bạch, thì đã không bắt hắn giao cho Tướng quân rồi.” “Ta không nhìn thấy hắn!” “Phủ quân phụng chỉ bình phản, Tướng quân lại ở đây dây dưa vì một tên tiểu tử, chẳng lẽ... hạ quan có chỗ nào đắc tội với Tướng quân?” Viên Lý Khiêm hạ thấp tư thái, trong lòng đã có cảm giác nguy cơ sâu sắc. Trước mắt, chỗ dựa duy nhất của y chính là có y ở đây, mới có thể đảm bảo sự ổn định của quận Thường Sơn, có thể cung ứng lương thảo hậu cần cho đại quân. Nhưng nếu Điền Thừa Tự không quan tâm đến những thứ này nữa, thì rất có khả năng sẽ trong cơn giận dữ mà giết chết y. Điền Thừa Tự quả thực đang cân nhắc có nên giết người hay không. Hắn tuy sát phạt quyết đoán, nhưng một viên trường sử của một quận thực sự là một quan chức rất quan trọng, loại thời điểm này một khi giết đi, sau đó sẽ để lại một mớ hỗn độn rất lớn. Còn chưa cân nhắc xong, đã có tín mã tới nơi, bẩm báo: “Cao Mạc tướng quân đến rồi.” ~~ Điền Thừa Tự quả thực đã ở lại Thường Sơn quá lâu, điều này khiến Cao Mạc đến sau vô cùng kinh ngạc, sau khi hỏi rõ tình hình, nghe Điền Thừa Tự nói định giết Viên Lý Khiêm, Cao Mạc vội vàng lắc đầu quầy quậy. “Điền tướng quân vì sao lại làm như thế?” “Ta nghi Viên Lý Khiêm câu kết với Tiết Bạch.” Điền Thừa Tự chắc chắn nói: “Y căn bản không phải thật lòng quy phụ Phủ quân.” “Nói thế là sao?” Cao Mạc nói: “Từ khi Phủ quân khởi sự đến nay, các nơi ở Hà Bắc nhìn thấy ngọn gió đã hàng, nhưng há có phải tất cả mọi người đều thật lòng quy phụ? Trước khi hành quân lần này, Phủ quân còn đặc biệt nói qua, nhanh chóng lấy Lạc Dương, Trường An mới là trọng trung chi trọng, hà tất để ý những cành nhánh này.” Điền Thừa Tự nói: “Tiết Bạch trước thủ Thái Nguyên, lại đến Thường Sơn, rồi chiếm Thổ Môn, ý đồ uy hiếp sau lưng đại quân ta đã rõ ràng, kẻ này là cái gai, như xương cá mắc trong họng.” “Tiết Bạch khó đối phó, Phủ quân xưa nay đều biết, sẽ không trách Điền tướng quân. Nhưng nếu không thể nhanh chóng lấy được Lạc Dương, thái độ của Phủ quân sẽ khác đấy.” Cao Mạc nói: “Bất luận thế nào, Viên Lý Khiêm không có thả Tiết Bạch đi trước, người là mất trong tay Lư Tử Kỳ.” Trong mắt Điền Thừa Tự thoáng hiện lên vẻ giận dữ. Cao Mạc đành phải cười xòa hai tiếng, nhắc nhở: “Phủ quân rất nhanh sẽ tới thôi, Viên Lý Khiêm cứ giao cho Phủ quân xử trí, thế nào?” “Được rồi.” Lần này ở Thường Sơn, Điền Thừa Tự rốt cuộc vẫn phải chịu thiệt, tổn thất hai viên đại tướng, lại ngay cả cái bóng của Tiết Bạch cũng không thấy, cuối cùng ngay cả giết Viên Lý Khiêm để xả giận cũng không làm được. Nhưng vì đại cục làm trọng, hắn chỉ có thể gạt bỏ những chuyện vặt vãnh này. Ngày hôm sau, canh năm, Điền Thừa Tự rốt cuộc cũng rời khỏi nơi xui xẻo này, hắn sa sầm mặt, ra khỏi đại trướng, rút đao quát: “Truyền lệnh xuống! Lập tức nhổ trại!” “Nặc!” Rất nhanh, từng vị tướng lĩnh nhảy lên lưng ngựa, hô lớn khích lệ sĩ khí. “Các huynh đệ, đánh hạ Đông Đô, mỹ tửu mỹ nhân mặc sức các ngươi hưởng dụng!” Sĩ khí trong quân đại chấn. ... Cao Mạc đưa mắt nhìn đại quân tiên phong rời đi, quay ngựa nhìn về phía tây, nơi cuối tầm mắt, Thái Hành sơn sừng sững đứng đó. “Mẹ nó, đúng là đồ phế vật.” Gã mắng một tiếng, quyết tâm sẽ cáo trạng Điền Thừa Tự một trận trước mặt An Lộc Sơn. “Điền Thừa Tự vô năng, để Tiết Bạch đến được Thổ Môn quan.” ~~ Vài ngày sau, Viên Lý Khiêm khom người đứng trước mặt An Lộc Sơn, nơm nớp lo sợ bẩm báo: “Hồi bẩm Phủ quân, hạ quan cho rằng, nếu không phải hạ quan tận tâm tận lực, Tiết Bạch đâu chỉ là chiếm giữ Thổ Môn quan... hắn lẽ ra đã chiếm giữ quận Thường Sơn rồi mới phải.” “Ha ha ha.” An Lộc Sơn ôm bụng ngồi ở chủ vị, hai bên văn võ tụ tập đông đủ, cười lớn nói: “Viên khanh cho rằng mình là có công lao sao?” Viên Lý Khiêm nghe thấy xưng hô này, sửng sốt một chút, cúi đầu xuống, che giấu vẻ khác lạ trong mắt, đáp: “Vâng.” “Tốt! Tốt!” Không biết là do béo phì hay nguyên nhân nào khác, An Lộc Sơn trông có vẻ dễ nói chuyện hơn Điền Thừa Tự nhiều, trên mặt thường xuyên nở nụ cười ngây ngô. Hắn giơ bàn tay mập mạp lên, vẫy gọi Lý Trư Nhi, nói: “Bản vương muốn ban thưởng cho Viên khanh, mang đồ lên đây.” “Dạ.” Viên Lý Khiêm đợi một lát, nhìn thấy đôi ủng của Lý Trư Nhi đã đến trước mặt, y dời ánh mắt lên trên, chỉ thấy trong khay bày một bộ y phục. “Viên thái thú, Viên thái thú, nhận lấy đi.” Lý Trư Nhi gọi liền hai tiếng, Viên Lý Khiêm mới phản ứng lại, nhận lấy khay. “Tạ Phủ quân.” Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mắt An Lộc Sơn mang theo nụ cười ôn hòa, khích lệ nói: “Thay ra thử xem.” “Vâng.” Đó là một bộ quan phục mới tinh, nhưng không phải là quan bào của Đại Đường. Nói là phụng chỉ thảo phạt nghịch tặc, nhưng vừa mới dấy binh, dã tâm của ngụy triều đã không chút che giấu. Viên Lý Khiêm chần chờ giây lát, dưới cái nhìn soi mói của mọi người cởi đai lưng, cởi bỏ quan bào Đại Đường, tiếp nhận phần ân thưởng này. An Lộc Sơn lại cười ha hả, giống như một ông thần tài. Hắn không phải Điền Thừa Tự, cứ nhất định phải thăm dò xem đám quan viên địa phương này có thật lòng hay không, hắn chỉ cần khiến bọn họ lội vào vũng nước đục là đủ rồi. “Viên khanh về Chân Định thành đi, cai trị tốt Thường Sơn.” “Nặc.” Viên Lý Khiêm hành lễ cáo lui. An Lộc Sơn nhìn bóng lưng y, nụ cười trên mặt cũng dần dần đông cứng lại. Hắn không muốn kiềm chế sự nóng nảy trong lòng nữa, bức thiết muốn phát tiết. “Tiểu cữu cữu của ta, hắn còn chưa chết, hắn đang ở ngay nơi ta có thể nhìn thấy, ngay trong Thái Hành sơn! Các ngươi tất cả đều là lũ phế vật!” “Phủ quân bớt giận, mạt tướng lập tức đi lấy Thổ Môn quan...” ~~ Tân nhiệm Thường Sơn thái thú Viên Lý Khiêm rốt cuộc cũng rời khỏi doanh trại phản quân. Y cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là bộ quan bào ngụy triều mới tinh, trong lòng dâng lên cảm giác khuất nhục mãnh liệt. Về sau cho dù có bình định được phản loạn, y cũng là người đã từng nhận quan chức của ngụy triều, không lập đại công thì không thể nào gột rửa sạch sẽ. Cũng may, là y có cơ hội lập đại công. Viên Lý Khiêm quay đầu nhìn về phía Thái Hành sơn nguy nga, tự nhủ với bản thân phải nhẫn nhục phụ trọng, kiên nhẫn đợi đến thời khắc rửa sạch nỗi nhục này... _________ *nhẫn nhục phụ trọng: Ngậm đắng nuốt cay vì trọng trách
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang