Mãn Đường Hoa Thải

Chương 417 : Sát kê dụng ngưu đao

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 17:26 19-12-2025

.
Phía tây thành Chân Định, bên bờ sông Hô Đà có một ngôi làng nhỏ, tên là Nam Bạch thôn. Trưa hôm nay, khói bếp tỏa lên nghi ngút từ mái nhà của từng hộ gia đình trong thôn. Nhờ vào việc Doanh điền phán quan phát trả một phần tiền công nợ đọng cho doanh điền dạo trước, dân làng khó khăn lắm mới hấp được mấy cái bánh. "Gâu gâu gâu." Tại một nông gia bên cạnh cây cầu nhỏ phía nam thôn, một chú chó mực nhỏ vẫy đuôi sán lại gần bếp lò, hít hà mùi thơm tỏa ra từ đó, rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đặng Tứ Nương. "Đi chỗ khác." Đặng Tứ Nương giơ chân nhẹ nhàng gạt nó ra, cũng không dùng sức. Chú chó nhỏ ngã lăn ra đất, rất nhanh lại bò dậy, lon ton chạy tới nằm phục trên chân nàng. Dáng vẻ ấy khiến mấy đứa trẻ đang ngồi xổm chơi bùn trước cửa vô cùng thương cảm, nhao nhao kêu lên: "A nương, người cho nó ăn một chút đi mà." "Mới ăn no được mấy ngày, các con đã quên cái đói rồi sao, nó tự biết bới đất kiếm ăn." Miệng tuy nói vậy, nhưng Đặng Tứ Nương vẫn gắp một miếng sụn gà nhỏ, ném vào miệng chú chó mực, nó vui sướng gặm lấy, phát ra những tiếng ư ử hạnh phúc. Đúng lúc này, từ đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng quát tháo truyền tới, mấy đứa trẻ đồng loạt ngẩng đầu lên, vui mừng reo: "A gia về rồi!" Trong tầm mắt của bọn trẻ, a gia đang chạy về phía này, lảo đảo chạy qua cây cầu nhỏ, hét lớn với chúng: "Chạy đi!" Ngay sau đó, những kỵ sĩ giục ngựa xông tới, vung đao không chút lưu tình, chém phu quân nàng ngã gục xuống đất. Đặng Tứ Nương vừa bước ra khỏi cửa buồng thì chứng kiến cảnh này, đôi mắt trợn trừng. Thiên hạ thái bình đã lâu, đừng nói là nàng, ngay cả thế hệ phụ tổ nàng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nàng phải mất một lúc mới phản ứng lại từ trong cơn chấn kinh. Nàng vội bế đứa con thứ năm nhỏ nhất nhà lên, lùa mấy đứa trẻ như lùa cừu chạy qua nhà chính, để chúng chui ra ngoài từ cửa nhỏ của chuồng gà. Nhưng không kịp nữa rồi, tiếng bước chân đã vang lên ngay ngoài cửa nhà nàng. "Vào đây, đang hấp bánh!" Một giọng nói khàn khàn vang lên, hung ác dị thường. Đặng Tứ Nương không màng được gì khác, giấu đứa con thứ năm vào trong cái chum nước chỉ còn vơi nửa, rồi kéo đứa con thứ hai đang bị ngã dậy. "Chạy mau." Trong nhà chính, chú chó mực nỗ lực sủa lên những tiếng hung dữ, đồng thời, "két" một tiếng, cửa sau đã bị đạp tung. Đặng Tứ Nương quay đầu nhìn lại, thấy ngay một tên quan binh đang giẫm một chân lên đầu chú chó mực. "Ư..." "Nấu thịt chó là vừa đẹp." Một tên quan binh khác nói, rồi bước tới, nhìn thấy Đặng Tứ Nương liền cười cười, giơ tay chỉ trỏ. "A!" Tiếng la hét thất thanh truyền ra từ nông gia, rất nhanh lan khắp cả thôn trang. Đặng Tứ Nương đau đớn đến xé gan xé phổi, nghiêng đầu nhìn ra sân, trong đôi mắt đẫm lệ thấy hai đứa con của mình đã bị tóm lấy... ~~ "Các ngươi đang làm cái gì vậy?!" Thân thể vẫn còn đau nhức kịch liệt, nhưng Đặng Tứ Nương đã đau đến mức tê liệt rồi, nàng bị trói đưa vào trong quân doanh, mãi đến khi nghe thấy một tiếng quát tháo, mới có thể hồi thần lại, phát hiện bản thân đang ở giữa mấy chục phụ nhân y phục xộc xệch. Có một vị tướng lãnh mặt mũi đầy chính khí dẫn người tiến lên chặn đám lính kia lại. Một đội quan binh bắt nàng tới cười ha hả, nói: "Chúng ta tìm được chút binh lương, còn mang về cả doanh kỹ nữa." "Thả người ra cho ta ngay!" "Nhiếp đội chính, e là ngươi không quản được chúng ta đâu." "Quân luật Đại Đường quản được các ngươi!" "Chúng ta phụng lệnh hành sự, ngươi định làm gì?" "Bắt lấy!" Nhiếp đội chính giận tím mặt, hô hào sĩ tốt dưới trướng, ra lệnh cho họ bắt lấy đội sĩ tốt vi phạm quân kỷ này, hai bên lập tức xung đột, giằng co. Chính lúc này, lại có một đại đội nhân mã hồi doanh, các sĩ tốt nhao nhao hô lớn: "Lư tướng quân đã về!" "Tướng quân, chúng ta phụng mệnh thảo tặc, cớ sao trước tiên lại biến thành lũ giặc đốt giết đánh cướp thế này?!" Nhiếp đội chính còn đang nói, chợt thấy thêm nhiều phụ nhân nữa bị bắt về, sắc mặt y biến đổi, lập tức rút đao. Cùng lúc đó, Lư Tử Kỳ chẳng nói chẳng rằng, đã giục ngựa xông lên chém một đao vào cổ y, máu tươi bắn tung tóe tại chỗ. "Đội chính!" Mấy tên sĩ tốt phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng chỉ trong chớp mắt cũng bị chém ngã xuống đất. Đặng Tứ Nương vốn còn hy vọng vào vị Nhiếp đội chính kia sẽ cứu con mình, không ngờ chớp mắt đã thấy y máu nhuộm đầy đất, lúc này mới phát hiện ra ở đây không còn vương pháp nữa rồi. "Phập phập" mấy tiếng vang lên, nương theo tiếng kêu thảm thiết, mấy tên sĩ tốt muốn bảo vệ Nhiếp đội chính cũng bị chém chết trên mặt đất. "Kẻ nào còn dám động?! Dĩ hạ phạm thượng giả, giết không tha!" Lư Tử Kỳ quát lớn, trấn áp mấy tên sĩ tốt dưới trướng Nhiếp đội chính còn chưa dám ra tay, hắn giơ trường đao trong tay chỉ chỉ, nói: "Nhìn cái dáng vẻ hèn nhát của các ngươi xem, chưa lên chiến trường bao giờ hả?!" "Tướng quân... tha tội." "Cho bọn chúng dính chút máu đi." Đám sĩ tốt liền lôi kéo một nhóm tù binh đang khóc lóc sướt mướt tiến lên. "Bản tướng hành sự, là phụng mệnh lệnh của Điền tướng quân!" Lư Tử Kỳ quát lớn, "Điền tướng quân lệnh cho chúng ta đi thu lương thực, đám điêu dân này không chịu nộp lương, giết bọn chúng!" "Tướng quân, đây đều là trẻ con mà." Đặng Tứ Nương nghe được hai chữ "trẻ con", ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên phát hiện hai đứa con của nàng đang ở trong đó, nàng lập tức muốn lao tới, thế nhưng tay chân đều bị trói chặt. "Kẻ trái lệnh bản tướng, giết." "Ta không ra tay, ta tòng quân là để bảo gia vệ quốc..." "Phập." "Không đúng! Kẻ phản nghịch là..." "Phập." Lại có thêm mấy tên sĩ tốt bị chém ngã xuống đất. Những tên sĩ tốt còn lại bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, đành phải run rẩy cầm đao lên. "Đừng mà!" Đặng Tứ Nương gào to: "Đừng giết con ta!" Dù có gào thét đến khản cả giọng cũng vô dụng, từng thi thể ngã xuống, rất nhanh đã đến lượt con của nàng. "Đừng!" "Bàng Tiểu Nhị, động thủ!" "Đừng! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi!" Đặng Tứ Nương nhìn chằm chằm vào tên sĩ tốt cầm đao kia, liều mạng cầu xin. Bàng Tiểu Nhị còn rất trẻ, dáng vẻ mới chừng mười tám tuổi, trạc tuổi đệ đệ nàng, toàn thân hắn run lẩy bẩy, hai mắt đờ đẫn, môi trắng bệch, cầm đao chĩa vào đứa bé trước mặt hồi lâu, quay đầu nói: "Tướng quân, cầu xin ngài..." Lư Tử Kỳ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, đã có sĩ tốt cầm đao định chém về phía Bàng Tiểu Nhị. "A!" Một tiếng gầm lên, Bàng Tiểu Nhị đã ra tay. Đặng Tứ Nương vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này, nàng nhìn thấy hai đứa con của mình ngã xuống, nhìn thấy khuôn mặt non choẹt, sợ hãi, giãy giụa của kẻ hung thủ, rõ ràng đến vô ngần. "Ọe." Bàng Tiểu Nhị giết người xong, vứt bỏ đao, nằm rạp trên mặt đất nôn thốc nôn tháo. Đặng Tứ Nương phát ra tiếng gầm gừ như sói mẹ, trên đầu lập tức bị giáng mạnh một cú. "Ả đàn bà chết tiệt, ồn ào mãi không thôi." Có tên sĩ tốt đi tới, cán đao trong tay nện xuống thật mạnh, Đặng Tứ Nương ôm lòng muốn chết, dùng sức cắn chặt lấy bắp chân gã, liều mạng muốn cắn đứt một miếng thịt. "A! A! Giết ả đi! Giết ả đi!" Lại là một tiếng động nặng nề, Đặng Tứ Nương cả người lẫn răng bị đập văng sang một bên, nàng còn định lao lên tìm cái chết, bỗng nhiên "tùng" một tiếng, có tiếng trống truyền đến. ~~ Lư Tử Kỳ nghe tiếng trống, nhìn về hướng đại trướng, lại quay sang nhìn về phía thành Chân Định, chỉ thấy cờ xí trên cổng thành đang chậm rãi hạ xuống. "Quả nhiên hàng rồi." Hắn cười khẩy một tiếng, trong lòng đã có tính toán, sải bước đi về phía đại trướng, quả nhiên nhìn thấy một đám quan viên quận Thường Sơn đang xếp hàng trước trướng. Điền Thừa Tự cười lớn từ trong đại trướng ra nghênh đón. "Ha ha ha, Viên trưởng sử, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ." Viên Lý Khiêm có chút thất thần, không trả lời, y nhìn vết máu trên người Lư Tử Kỳ, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên vẻ bi thống. "Viên trưởng sử?" Điền Thừa Tự lại hỏi một câu, đã có chút không vui. Viên Lý Khiêm lúc này mới hồi thần, chỉ thấy miệng đắng ngắt, đáp: "Điền tướng quân ngày càng thần vũ, không biết chuyến này đến đây, là có việc gì?" "Phụng chỉ thảo tặc." Điền Thừa Tự thấy y còn nói giọng quan trường, ngữ khí chuyển lạnh, nói: "Viên trưởng sử bắn chết thân binh của ta, chẳng lẽ không nghe hắn tuyên chỉ sao?" Trong lòng Viên Lý Khiêm rùng mình, ý thức được phản tặc ương ngạnh, những bài bản chốn quan trường trước kia không còn tác dụng nữa, bèn xốc lại tinh thần để ứng phó. Vẻ bi khổ trong mắt y chưa thu lại, trên mặt cố ý bày ra vẻ kinh hãi, nói: "Hạ quan tuyệt không có gan đó, là Tiết Bạch tự tay bắn chết quý sứ." "Hắn đang ở đâu?" Viên Lý Khiêm vội vàng nghiêm mặt, nói: "Hạ quan nghe tin tướng quân thảo nghịch đi ngang qua Chân Định, khi ấy liền hạ lệnh muốn mở cổng thành, nhưng Tiết Bạch năm lần bảy lượt ngăn cản, hạ quan đành bắt giam hắn vào ngục." Hiện nay kẻ quy phụ phản quân có hai loại, một loại là "tin tưởng" An Lộc Sơn phụng chỉ thảo nghịch, một loại là trực tiếp thừa nhận tạo phản, ủng hộ Đông Bình quận vương. Loại sau đương nhiên thẳng thắn chân thành hơn loại trước. Điền Thừa Tự thấy Viên Lý Khiêm vẫn còn giả bộ "thảo nghịch", rõ ràng là có sự giữ gìn, liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Dương Quốc Trung đại nghịch bất đạo, kiềm kẹp Thánh nhân, họa loạn xã tắc, Tiết Bạch cũng là kẻ tòng phạm, bắt lấy hắn, Viên trưởng sử lập được đại công." "Tạ ơn tướng quân." "Vào thành đi." "Dạ." Viên Lý Khiêm thân là quan lớn một phương, rất cung kính lĩnh mệnh lệnh, chốc lát sau lại trầm ngâm nói: "Đại quân xuôi nam thảo nghịch, quận Thường Sơn tự nhiên phải cung cấp lương thảo, những bách tính kia, liệu có thể thả rồi không?" Lư Tử Kỳ đứng bên cạnh nghe vậy, bước lên hai bước, ghé vào tai Điền Thừa Tự, thấp giọng nói: "Sĩ khí vẫn chưa hoàn toàn vực dậy được." "Không vội, đoạt Lạc Dương trước đã." ~~ Thi thể trên mặt đất đã được dọn đi, vết máu đã thấm vào lớp đất vàng. Nhưng những tổn thương đã gây ra thì không thể nào xóa bỏ được. Viên Lý Khiêm thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía những tù binh mà y cứu được, các phụ nhân y phục xộc xệch, lộ ra từng đôi chân trần, trong lòng y lại chẳng gợn chút tà niệm, chỉ thở dài thườn thượt. "Các ngươi là người thôn nào?" Đặng Tứ Nương đang nằm trong vũng máu thẫn thờ, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn vị quan viên già nua trước mắt, không còn chút sợ hãi nào của ngày xưa nữa. Trước kia, các quan viên trong mắt nàng mang theo uy nghiêm cao cao tại thượng, hôm nay hình tượng ấy đã hoàn toàn vỡ nát. "Ngươi còn người thân nào không?" Viên Lý Khiêm lại hỏi. Đặng Tứ Nương liền nghĩ đến đứa con thứ năm giấu trong chum nước, nàng theo bản năng liền muốn cầu xin vị quan viên trước mắt cứu con mình. Đúng lúc này, Lư Tử Kỳ đi tới, vừa xỉa răng, vừa cười nói: "Viên trưởng sử, đi thôi." "Lư tướng quân mời." Thế là Đặng Tứ Nương nhìn thấy cái dáng vẻ khúm núm cùng nụ cười làm lành của Viên Lý Khiêm dành cho Lư Tử Kỳ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, nhưng trong lòng lại bùng lên ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Nàng phải sống, quay về tìm đệ ngũ oa. ~~ Đoàn quân tiến vào thành. Ánh mắt Lư Tử Kỳ quét qua các ngõ ngách trong thành Chân Định, mang theo vài phần tàn nhẫn. Kỳ thực hắn cũng không mong Viên Lý Khiêm đầu hàng nhanh như vậy, tốt nhất là dựa nơi hiểm yếu ngoan cố chống cự thêm một ngày nữa, hắn tự tin có thể phá thành, đến lúc đó tự khắc có thể mặc sức cho đám thuộc hạ gian dâm cướp bóc. Vừa có thể nhanh chóng vơ vét được một món tiền của đủ để hắn hưởng thụ cả đời, lại vừa có thể thu phục được lòng quân, hắn sẽ rất dễ dàng nắm giữ quyền lực lớn hơn trong quân. Đáng tiếc, theo việc Viên Lý Khiêm đầu hàng, quận Thường Sơn đã trở thành đất đai dưới quyền trị vì của tân triều. Muốn cướp bóc nữa, rất có thể phải đợi qua sông Hoàng Hà... Hắn không cho rằng trước khi vượt sông Hoàng Hà còn có kẻ nào dám dẫn dân chúng giữ thành kháng cự. "Các ngươi khống chế cổng thành." Lư Tử Kỳ dặn dò binh sĩ dưới trướng, vẫy gọi Viên Lý Khiêm tới, hỏi: "Biết việc đầu tiên ta làm khi vào thành là gì không?" "Để ta đưa Lư tướng quân đi kho lương." "Sai rồi." Lư Tử Kỳ cười nói: "Dẫn ta đi gặp Tiết Bạch." Viên Lý Khiêm sững sờ. "Sao?" Lư Tử Kỳ nói, "Ngươi muốn bao che cho hắn?" "Không dám." Viên Lý Khiêm đáp: "Chỉ là không hiểu tên nhãi kia có tài đức gì mà khiến tướng quân để ý như thế?" "Hắn gan lớn vô cùng." Trong giọng nói của Lư Tử Kỳ dấy lên sát ý, nói: "Chúng ta thảo nghịch, nói là thảo phạt Dương Quốc Trung, thực chất càng là thảo phạt Tiết Bạch. Có thể nói chúng ta dấy binh, chính là do hắn bức ép." "Tên nhãi đó, quả thực là cả gan làm loạn, quan viên quận Thường Sơn đều không phục vị Thái thú này, một tên nam sủng bám váy đàn bà mà leo cao, thì có mấy phần bản lĩnh." "Hắn thật sự có bản lĩnh đấy, đại quân ta xuôi nam, trên núi Thái Hành có người đốt lang yên, nhìn vị trí là Thổ Môn Quan phải không?" "Phải." Lư Tử Kỳ nói: "Tướng quân nhìn thấy, đoán chắc chắn là Tiết Bạch từ Thái Nguyên đến Thường Sơn, đi đường Tỉnh Hình, khi đi qua Thổ Môn Quan đã mua chuộc tướng thủ thành. Tướng quân đã phái Ngô Hi Quang dẫn binh tới đó, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả." Lông mày Viên Lý Khiêm khẽ động, thầm hiểu nếu như vậy thì đường Tỉnh Hình đã bị chặn đứng. Y bất động thanh sắc, đích thân dẫn Lư Tử Kỳ đi tới nhà lao huyện Chân Định. Dọc đường, nhà dân tuy đều đóng kín cửa, nhưng vẫn có không ít bách tính tò mò nhìn trộm qua khe cửa sổ, bọn họ không biết binh họa là gì, còn tưởng rằng chỉ là có quan binh đi ngang qua. Đến nhà lao huyện, bên trong u ám, hôi thối, Lư Tử Kỳ nhìn thấy liền ghét bỏ lắc đầu, lười đi vào, phân phó: "Dẫn Tiết Bạch ra đây." Viên Lý Khiêm có chút khó xử, nói: "Khi Tiết Bạch nhậm chức có mang theo không ít hảo thủ, những người này hạ quan không thể bắt hết được, hiện giờ vẫn còn lẩn trốn trong thành, chỉ sợ bọn họ sẽ tới cứu Tiết Bạch." "Đại quân đang ở ngay ngoài thành, dám đến thì càng tốt, đi giải người ra đây!" Dứt lời, trên mặt Lư Tử Kỳ không nén được nụ cười, vẫy tay gọi Viên Lý Khiêm lại gần, nói: "Ta biết Tiết Bạch có chút thế lực, Phi tiền phô của Phong Hối Hành chứ gì, ta đã phái người đi tịch biên rồi." (phô: tiệm) "Lư tướng quân anh minh." Một chốc sau, sĩ tốt giải một người ra. Đây là một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, mặc quan bào màu đỏ, tay chân bị xiềng xích, mặt mũi sưng vù bầm tím, chỉ có thể nhận ra đôi mày kiếm đậm chất hiệp khí. "Đây chính là Tiết Bạch?" Lư Tử Kỳ chưa từng gặp Tiết Bạch, bèn hỏi một câu. Đám quan lại Thường Sơn nhao nhao gật đầu. "Phải, chính là áp giải từ trên đầu thành xuống, Tiết thái thú, à không, Tiết Bạch." "Cũng chỉ có thế." Lư Tử Kỳ lắc đầu, bước lên túm lấy tóc Tiết Bạch, mang theo ý châm chọc gọi: "Tiểu cữu cữu." Gọi xong, hắn tự cảm thấy thú vị, cười ha hả, phất tay một cái, nói: "Mang đi!" ~~ Điền Thừa Tự không vào thành, vẫn lưu lại trong đại doanh. Có lẽ vì Tiết Bạch đang ở trong thành khiến hắn có chút kiêng kỵ, hoặc có lẽ đơn thuần là không cần thiết. Tóm lại hắn phân phái tướng lãnh đi mở kho lấy lương, áp giải Tiết Bạch, cũng như xử lý một số việc vặt vãnh, rất nhanh sẽ phải hành quân gấp rút để công chiếm Lạc Dương. Đã nán lại ở Thường Sơn quá lâu rồi. "Tướng quân." Có thám báo chạy vào trong trướng, bẩm: "Phát hiện nửa ngày trước, quận Thường Sơn đã phái mấy con ngựa nhanh xuôi nam rồi." Điền Thừa Tự vừa nghe liền biết đây chắc chắn là Tiết Bạch phái người đi Lạc Dương báo tin, lập tức ra lệnh cho một viên tướng: "Chặn bọn chúng lại cho ta! Nếu để một người một ngựa nào đến Lạc Dương trước, xách đầu về gặp." "Nặc!" Điền Đình Lâm thấy thế nói: "Huynh trưởng, e là không đúng lắm." "Ừ." Điền Thừa Tự thản nhiên nói: "Tiết Bạch đã có thể bố trí trước ở Thổ Môn Quan, phái ngựa đưa tin đi Lạc Dương báo tin, sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy?" "Phủ quân đối với Tiết Bạch cũng vô cùng để ý, dặn đi dặn lại không được coi thường hắn." "Nói thì nói thế, nhưng đại quân áp sát, hắn có quỷ kế đa đoan đến đâu thì làm được gì?" Xa xa, có tiếng sấm "ầm ầm" vang lên. "Mưa rồi sao?" Điền Đình Lâm nói: "Sợ là hành quân trong mưa bất tiện." Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Điền Thừa Tự nhận ra có điều không ổn, hắn bước ra khỏi đại trướng, nhìn về hướng thành Chân Định trong màn đêm, nhìn thấy có ánh lửa sáng rực trên vùng bình nguyên. "Đi xem xem có chuyện gì!" Điền Đình Lâm nhíu mày, không đợi phái tướng lãnh khác, đích thân dẫn một đội kỵ sĩ xuất doanh. Chạy được một đoạn đường, chỉ thấy phía trước có sĩ tốt chạy tán loạn, vội vàng chặn lại, quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì?!" "Lư tướng quân bị sét đánh rồi!" Rõ ràng, hành vi đốt giết cướp bóc của Lư Tử Kỳ vẫn khiến một bộ phận sĩ tốt chưa mất hết lương tri cảm thấy âu lo, tưởng rằng tình hình vừa rồi là do trời phạt. Điền Đình Lâm quát: "Rốt cuộc là chuyện gì?!" "Trên đường Lư tướng quân áp giải Tiết Bạch về doanh thì bị sét đánh, 'ầm' một tiếng, một tia sét nổ tung, ngài ấy nát bấy rồi." Liên tiếp hỏi mấy tên sĩ tốt, có người nói là thiên lôi, có người nói là địa hỏa. Đợi đi thêm một đoạn, gặp những thương binh ngã trên mặt đất, mới có người nói lúc đó trong bóng tối vọt ra một đội kỵ sĩ đến cướp Tiết Bạch. Điền Đình Lâm giận dữ, nhìn quanh bốn phía, đồng hoang tối đen, đâu còn bóng dáng Tiết Bạch. "Viên Lý Khiêm đâu?!" "Viên trưởng sử cũng bị thương rồi..." Viên Lý Khiêm ngay lúc đầu khi bị cướp ngục, chân đã trúng một mũi tên, ngã xuống đất không thể động đậy. Lúc đó Lư Tử Kỳ thấy có địch đến, đích thân dẫn người giết tới, chưa chạy được mấy bước, "ầm" một tiếng đã bị nổ bay, mà Viên Lý Khiêm không kịp tiến lên, cánh tay cũng bị dư chấn làm cho máu thịt be bét. "Tiết Bạch đâu?" "Lúc đó quá tối, quá hỗn loạn, không nhìn rõ." Viên Lý Khiêm nói: "Hoặc là bị nổ chết, hoặc là bị cướp đi rồi." Điền Đình Lâm lại liên tiếp hỏi mấy tên sĩ tốt, quá trình sự việc đại khái đúng là như thế, nhưng lại chẳng ai lưu ý xem lúc đó Tiết Bạch thế nào, thiên lôi địa hỏa kia vừa nổ tung trong bóng tối, ai còn tâm trí đâu mà lo cho người khác? "Tản ra truy đuổi!" ~~ Trời dần sáng, thành Chân Định lại trải qua một đêm đầy biến động bất an. Đặng Tứ Nương co ro ngủ trong cái lều cỏ dưới chân tường thành suốt cả đêm, trong đêm nghe tiếng la hét ở phía cổng thành gần như không dứt, giống như đang lùng bắt người nào đó. "Báo! Tướng quân, chúng ta tra được Tiết Bạch mang theo mấy nữ quyến ở Thái thú phủ." "Người đâu?" "Không thấy nữa..." Đặng Tứ Nương lúc nghe lúc không, trong lòng chỉ nghĩ đến việc sớm quay về thôn tìm đệ ngũ oa. Những người như các nàng sau khi bị đưa đến thành Chân Định, đã không còn bị coi là tù binh như lúc ở trong binh doanh, chỉ là mọi người đều không trốn, thời buổi binh hoang mã loạn này, không ai có dũng khí ra ngoài thành nữa, sợ lại gặp phải đám giặc cướp kia, kết cục chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì. Đặng Tứ Nương không hề sợ chết, mắt thấy đám giặc cướp kia vì lùng bắt người mà trở nên hỗn loạn, bèn lấy cớ đi nhà xí mà chui vào rừng cây nhỏ, nhìn quanh bốn phía, rồi chạy về hướng tây. Nàng không dám đi đường lớn, đành phải len lỏi giữa bụi rậm, gai góc, trên người rất nhanh đã bị cào xước máu me đầm đìa, nhưng điều nàng để ý hơn là đệ ngũ oa trong chum nước có bị ngộp không, có đói không. Đi được nửa ngày, khoái mã không ngừng chạy qua trên con đường bên cạnh, bỗng nhiên có người quát: "Kẻ nào?!" "Vút" mấy tiếng, có mũi tên bắn vào trong rừng cây, đó là một đội giặc cướp cưỡi ngựa tới, la lên: "Mau báo tướng quân, phát hiện Tiết Bạch rồi." Đặng Tứ Nương ngồi xổm trên mặt đất, thầm mắng đám giặc cướp này thật ngu xuẩn, nhưng bọn chúng vẫn vừa chặt bụi rậm vừa tiến về phía nàng. "Ở đây!" Hai tên sĩ tốt xông vào, đè nghiến lấy nàng. "Chắc không phải con ả chó chết này đâu, nữ quyến của hắn nghe nói trắng nõn trắng nà, cứ gọi là đẹp như tiên ấy." "Đạm cẩu tràng, giết quách đi." (Đạm cẩu tràng ("Ăn phải ruột chó rồi" hoặc "Đi mà ăn ruột chó đi") "Ruột chó" là thứ rẻ tiền, bẩn thỉu, biểu thị sự xui xẻo, thất vọng của bản thân người nói hoặc dùng để khinh bỉ, mắng chửi người khác Giống như kiểu: "Mẹ kiếp", "Xui tận mạng" hoặc "Thứ rác rưởi", "Đồ ăn hại", "Đồ thối mồm") Một tên trong đó thô bạo bóp lấy mặt Đặng Tứ Nương, xem răng của nàng, sau đó giận tím mặt. (răng của Đặng Tứ Nương bị rụng ở đoạn đầu, nên cái mặt lúc này chắc là vừa khinh bỉ vừa cười cợt) "Phập." Một mũi tên nhọn bắn xuyên qua cổ tên này. Đồng thời, có một đại hán lao tới, vung đao, chém chết tên còn lại, động tác gọn gàng, không đợi Đặng Tứ Nương phản ứng kịp, máu đã vấy đầy người nàng. Nàng lập tức co rụt vào bụi rậm, dùng cả tay chân bò ra xa, khó khăn lắm mới hoàn hồn, nhìn ra bên ngoài, liền thấy cảnh tượng chém giết. Nhưng lần này chịu thiệt lại là đám giặc cướp kia, bọn chúng bị một nhóm người bao vây, từng tên một bị giết chết, mấy tên còn lại liền bắt đầu cầu xin tha mạng. "Tiết thái thú, chúng ta không muốn tạo phản, thực sự là bị ép mà." "Các ngươi cũng biết mình đang tạo phản sao." "Phập phập phập..." Trên mặt đất lại thêm vài cái xác. Đặng Tứ Nương đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy người được gọi là "Tiết thái thú" kia là một nam tử trẻ tuổi, tuấn tú đến mức đặc biệt lôi cuốn sự chú ý. So với sự thỏa hiệp của Viên trưởng sử kia, Tiết thái thú là người giết giặc. Trong lúc vội vã đã lưu lại ấn tượng này, nàng không dám dừng lại, tiếp tục lao vào rừng núi, chạy về hướng Nam Bạch thôn. Xa xa có tiếng còi vang lên, đồng thời ngày càng nhiều tiếng hò hét truyền tới. "Ở đằng kia!" "Bao vây hắn!" ~~ Giữa trưa. Đại doanh tiên phong của phản quân, đại kỳ của Điền Thừa Tự vẫn cắm cao ngạo nghễ tung bay ở đó. Từng làn khói bếp bốc lên từ trong doanh địa. Vốn dĩ, Điền Thừa Tự đã hạ lệnh canh ba nấu cơm, canh năm khởi hành, nhưng vì Tiết Bạch đào tẩu, hắn lại chậm trễ thêm một ngày. Nếu là trước đây, hắn rất khó tưởng tượng một vạn binh mã lại vì một người mà phải lưu lại. Nhưng thiên lôi địa hỏa đêm qua đã khiến hắn tổn thất một viên đại tướng, cộng thêm áp lực tâm lý mà con người Tiết Bạch mang lại cho hắn, nếu không tìm thấy Tiết Bạch, hắn có cảm giác như mắc xương trong họng, không dám trực tiếp tiến về Lạc Dương. Vậy thì muộn một ngày đi, trong ngày hôm nay, nhất định sẽ bắt được con chuột này. Bữa trưa được bưng lên, là một chậu thịt chó, đặt trên bàn của Điền Thừa Tự, hắn lại không hưởng dụng, ánh mắt đã dán chặt vào tấm bản đồ. Đã xác nhận rồi, Tiết Bạch chắc chắn chạy trốn về hướng tây, ý đồ băng qua Tỉnh Hình để về Thái Nguyên. Nguyên nhân rất nhiều, ví dụ như sông Hô Đà đã bị phong tỏa, ví dụ như Thái Nguyên là nơi trọng yếu nhất, ví dụ như Tiết Bạch đã sớm có bố trí ở Thổ Môn Quan. May mà, có một điểm Tiết Bạch không ngờ tới, chính là Điền Thừa Tự đã phái Ngô Hi Quang đi trước đến Thổ Môn Quan, vừa khéo phong tỏa con đường tiến về phía tây của Tiết Bạch. Lúc này Tiết Bạch muốn vượt qua sông Hô Đà đã là không thể nữa rồi. Quả nhiên. "Báo, tướng quân, đã tìm thấy Tiết Bạch, ngay gần Nam Bạch thôn." "Dẫn thêm hai đội nữa đến bao vây, không cần vội, nhớ kỹ không được để hắn đột phá vòng vây." "Nặc!" Điền Thừa Tự dùng kinh nghiệm chiến trường phong phú để vây bắt Tiết Bạch, sát kê dụng ngưu đao, sao có thể thất thủ? Lúc này hắn mới yên tâm, bưng chậu thịt chó lên, nhai ngấu nghiến...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang