Mãn Đường Hoa Thải
Chương 416 : Loạn khởi
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 22:35 18-12-2025
.
Hùng Vũ Thành.
Nơi đây là khu Tuyên Hóa của Trương Gia Khẩu đời sau, vốn là nơi binh gia ắt tranh.
Chính vì vị thế chiến lược nơi này quá mức trọng yếu, Vương Trung Tự mới từ những chi tiết nhỏ nhặt khi An Lộc Sơn xây Hùng Vũ Thành mà nhìn ra dã tâm mưu đồ bất chính của hắn.
Ngày hai mươi tám tháng Tư, Đông Bình quận vương giá lâm tòa cứ điểm quân sự này.
"Hí!"
Một tiếng ngựa hí vang, tuấn mã rốt cuộc cũng cõng được thân thể nặng nề trên lưng đến trước cổng thành.
Lý Trư Nhi dẫn theo hơn mười tên gia bộc vội vàng chạy lên, đỡ An Lộc Sơn từ trên lưng ngựa xuống, động tĩnh phen này chẳng nhỏ, phô bày trọn vẹn khí phái của Đông Bình quận vương.
Khó khăn lắm An Lộc Sơn mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên đầu thành, thấy một cái đầu người đang treo lủng lẳng ở trên đó, vết máu nơi cổ đã khô khốc, đen kịt.
"Hả? Kẻ kia là ai?"
An Lộc Sơn kinh ngạc hỏi một câu, các tướng lãnh Hùng Vũ Thành ra đón không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng dám ho he. Lúc này bọn họ mới phát hiện, đám người mình giết Tiết độ phó sứ, vậy mà Tiết độ sứ lại không hề hay biết.
"Bẩm phủ quân, là Tiên Vu Trọng Thông." Thủ tướng Doãn Tử Kỳ tiến lên bẩm báo.
(thủ tướng: tướng giữ thành)
"Tiên Vu Trọng Thông? Hắn phạm tội gì?" An Lộc Sơn híp mắt, cố sức nhận diện, nhưng kỳ thực hôm nay mới là lần đầu tiên hắn gặp Tiên Vu Trọng Thông, không ngờ đối phương chỉ còn lại một cái đầu, việc này tất nhiên là do đám bộ tướng của hắn tự ý làm chủ, to gan làm bậy.
Doãn Tử Kỳ thầm nghĩ phủ quân đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Tất nhiên là vì Tiên Vu Trọng Thông nhúng tay vào quân sự Phạm Dương, vừa khéo giết đi để lập uy.
Hắn không tiện trả lời công khai như vậy trước mặt mọi người, chần chừ một chút, thấp giọng hỏi: "Phủ quân, hay là vào thành rồi hãy bàn?"
"Là ai ra lệnh cho ngươi giết trọng thần triều đình? Là ta sao?"
Câu này phối hợp với khuôn mặt béo tốt của An Lộc Sơn, trông khá khôi hài. Nhưng Doãn Tử Kỳ cười không nổi, nơm nớp lo sợ đáp: "Khi ấy sự tình khẩn cấp, phủ quân không ở Phạm Dương, là... A Sử Na tướng quân phân phó."
Nghe nói A Sử Na Thừa Khánh tham dự việc này, An Lộc Sơn liền hiểu rõ đầu đuôi, A Sử Na Thừa Khánh xưa nay thân thiết với An Khánh Tự, chuyện này tất nhiên là được An Khánh Tự thụ ý, là nhi tử của hắn liên thủ với bộ tướng dưới trướng cố ý bức hắn tạo phản đây mà.
Mọi người đợi một lúc, không thấy hắn có phản ứng gì, đều cảm thấy hoảng hốt.
An Khánh Tự đứng sau lưng thấy vậy, đành phải hỏi: "Phụ thân, trước tiên vào thành nghỉ ngơi đã?"
An Lộc Sơn quay đầu liếc nhìn, hỏi: "Không đợi kịp nữa sao?"
Chỉ một câu này, mồ hôi trên trán An Khánh Tự lập tức tuôn ra, hắn không biết phụ thân là đang hỏi hắn không đợi kịp vào thành, hay không đợi kịp tạo phản, thậm chí là không đợi kịp thừa kế tước vị.
Dưới áp lực này, hắn suýt chút nữa đã quỳ xuống thỉnh tội, kể rõ ngọn nguồn sự tình.
"Hài nhi..."
"Phủ quân, nhị lang là xuất phát từ lòng hiếu thảo." Cao Thượng tiến lên, hạ giọng nói: "Xin phủ quân cho phép ta bẩm báo chi tiết."
Trước khi bẩm báo, y hành lễ trước, thừa nhận rất nhiều tội chứng, tỷ như viết thư xúi giục A Sử Na Thừa Khánh giết Tiên Vu Trọng Thông. Y ôm quyết tâm phải chết mà nói ra những lời này, thẳng thắn bày tỏ mình tuyệt không tư tâm, tất cả đều là vì đại nghiệp của phủ quân.
Theo ý y, sau trận Thạch Lĩnh Quan, cho dù triều đình không truy cứu bọn họ, nhưng về sau sự kiềm chế đối với Phạm Dương ắt sẽ gia tăng, thậm chí, sự kiềm chế này đã bắt đầu từ sớm hơn rồi, việc bổ nhiệm Tiên Vu Trọng Thông làm Tiết độ phó sứ, bổ nhiệm Tiết Bạch làm Thường Sơn thái thú, đều là biểu hiện triều đình không còn tin tưởng nữa, trong tình huống này, tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Một phen lời lẽ khẩn thiết thẳng thắn cũng không thể làm tiêu tan cơn giận của An Lộc Sơn, dù có nhiều lý do đến đâu, bọn họ vẫn là trái ý An Lộc Sơn mà tự tiện ra tay.
Nhưng chí ít An Lộc Sơn cũng chịu vào thành trước, cũng không trừng phạt bọn họ một cách thực chất, chỉ phái khoái mã triệu A Sử Na Thừa Khánh đến Hùng Vũ Thành chất vấn.
"Nghênh Đông Bình quận vương nhập thành!"
Theo tiếng hô lớn này, tiếng tù và vang dậy, từng hàng tinh binh mãnh tướng xếp hàng hai bên đường, ném về phía An Lộc Sơn ánh mắt trung thành và cuồng nhiệt.
Trung thành và cuồng nhiệt, không phải vì cái gã mập mạp bụng to đến mức cần người nâng này có mị lực cá nhân cao đến đâu, mà là vì hắn hứa hẹn sẽ cho bọn họ tiền đồ phú quý tốt hơn, bọn họ đối với hắn tràn đầy kỳ vọng.
Lần này đi qua trước mặt các tướng sĩ, An Lộc Sơn không còn vẻ đắc ý như ngày thường, mà lại cảm thấy áp lực lớn hơn.
Đến mùng hai tháng Năm, A Sử Na Thừa Khánh liền chạy tới, gã không bẩm báo riêng ngọn nguồn việc giết Tiên Vu Trọng Thông, mà dẫn theo mấy viên tướng lãnh làm chứng cho gã.
"Ta không thể không giết Tiên Vu Trọng Thông." A Sử Na Thừa Khánh ỷ vào mình là kẻ thô kệch không thạo lễ số, đưa ra lý do ngắn gọn mà đanh thép: "Hắn muốn hại phủ quân!"
An Lộc Sơn đâu phải người dễ dàng bị một câu nói đuổi khéo, sa sầm mặt truy hỏi: "Hắn muốn hại ta thế nào?"
A Sử Na Thừa Khánh bèn quay đầu nhìn về phía một người khác sau lưng, nói: "Điền Thừa Tự, ngươi nói đi."
Điền Thừa Tự đã gần năm mươi tuổi, tuy cùng họ Điền với Điền Càn Chân - người trong quân hay gọi là "A Hạo", nhưng thân thế của hắn tốt hơn nhiều, xuất thân từ Nhạn Môn Điền thị, mấy đời đều là tướng lãnh trong quân.
Gia phong hun đúc, Điền Thừa Tự mang những đặc điểm của võ tướng vô cùng rõ nét: thâm trầm, kiêu ngạo, bưu hãn, cực kỳ có chủ kiến. Hắn tuy chướng mắt A Sử Na Thừa Khánh, nhưng dã tâm chung khiến bọn họ phối hợp khăng khít.
"Mạt tướng nghe nói Cát Ôn thông qua vận chuyển tiền lương, hiệp trợ quân Vân Trung đến Thạch Lĩnh Quan. Do đó đã rà soát thành Phạm Dương, phát hiện Tiết Bạch vẫn luôn phái mật thám vào Phạm Dương, thậm chí, Tiên Vu Trọng Thông vẫn luôn ngầm liên lạc với Tiết Bạch, bàn bạc làm sao đối phó phủ quân."
Nghe được cái tên Tiết Bạch, ánh mắt An Lộc Sơn lập tức thay đổi, lại nghe nói Tiết Bạch vẫn luôn giở trò sau lưng như vậy, một cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra.
Điền Thừa Tự nhạy bén bắt được sự thay đổi cảm xúc của hắn, rèn sắt khi còn nóng, nói: "Phủ quân từ Hãn Châu trở về, có biết Tiết Bạch đã đến Thường Sơn nhậm chức, đang ép sát phủ quân từng bước."
Nghe đến đây, Điền Càn Chân trẻ tuổi nhất không nhịn được trước tiên, đứng ra hô: "Trong triều có kẻ tiểu nhân như thế, sớm muộn gì cũng vu cáo phủ quân là phản tặc! Đã như vậy, phủ quân chi bằng phản thật đi!"
Gã vốn là kẻ liếm máu trên lưỡi đao, lại thêm có thù với Tiết Bạch, càng dễ kích động.
"A Hạo, câm miệng!" An Lộc Sơn quát, "Chưa đến lượt ngươi lên tiếng."
Cao Thượng sầm mặt, bước ra hành lễ nói: "Không giết Tiên Vu Trọng Thông, hắn tất trộm binh quyền của phủ quân; đã giết hắn, triều đình ắt trị tội phủ quân. Việc đã đến nước này, xin phủ quân dấy binh, quét sạch đám gian nịnh tiểu nhân đầy triều kia!"
Sau đó, bọn người An Khánh Tự, Nghiêm Trang, An Thủ Trung, Lý Quy Nhân, Võ Lệnh Tuân, Thôi Càn Hựu cũng lần lượt đứng ra.
Ngàn vạn lời nói, cuối cùng đều hội tụ thành một câu khuyên can đầy bức thiết.
"Phủ quân, dấy binh đi!"
An Lộc Sơn vốn định chất vấn những tướng lãnh này vì sao không tuân theo hiệu lệnh của hắn hành sự, nhằm gây dựng lại uy nghiêm của mình, không ngờ chất vấn không thành, ngược lại còn bị bức bách.
Hắn không còn khí thế ban đầu, khôi phục lại vẻ ngây ngô của một gã mập mạp, liên tục xua tay nói: "Tám ngàn Duệ Lạc Hà mới bị Vương Trung Tự đánh bại, trước mắt tuyệt đối không dám làm bừa."
Thôi Càn Hựu nói: "Binh của phủ quân đâu chỉ ở tám ngàn dưỡng tử? Mà nằm ở việc phủ quân trù tính bao năm, quy tụ binh mã tinh nhuệ trong thiên hạ, giáp sĩ mấy chục vạn, nay Vương Trung Tự đã chết, ai có thể chống lại?"
An Lộc Sơn chột dạ, thầm nhủ nhỡ đâu Vương Trung Tự sống lại thì sao, ngoài miệng lại nói: "Bao năm trù tính, là chuẩn bị đợi Thánh nhân băng hà, để đối phó Thái tử. Nay Thánh nhân vẫn còn mạnh khỏe, đối với ta ơn trọng như núi không nói, lại anh minh thần võ như vậy, ai có thể phản Người?"
Đây chính là lý do lớn nhất của hắn bấy lâu nay, đương kim Thánh nhân chấm dứt sự hỗn loạn của triều Võ Chu, kiến tạo Khai Nguyên Thiên Bảo thịnh thế, trong lòng thần dân thiên hạ có uy vọng cực cao.
Nhưng lần này, Điền Càn Chân lại nhổ toẹt một cái: "Thánh nhân cái rắm, nếu quả thực anh minh, sao lại dùng loại người như Dương Quốc Trung làm Tể tướng."
"Không sai." Nghiêm Trang nói: "Dương Quốc Trung không có tài đức, lại có thể ngồi ở ngôi Tể tướng, sự kiêu xa mê muội của Thánh nhân, có thể thấy được lốm đốm, phủ quân nên thay thế lão."
An Lộc Sơn ban đầu nghĩ là sau này dấy binh phản đối Lý Hanh, nâng đỡ một Hoàng đế nhu nhược, làm một nhân vật như Hoắc Quang đã là ghê gớm lắm rồi. Hôm nay nghe bốn chữ "thay thế lão", vội nói: "Ta một gã Hồ nhi, còn có thể làm Hoàng đế được sao?"
Nghiêm Trang lập tức đáp: "Thiên hạ người có đức sẽ chiếm được."
An Lộc Sơn không khỏi kinh ngạc, trong đôi mắt hí lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Ta cũng có đức?"
Nghiêm Trang sững sờ, y tuy không phải tín đồ Bái Hỏa giáo, nhưng để khuyên An Lộc Sơn hạ quyết tâm, vẫn nhanh chóng bồi thêm một câu: "Phủ quân là hóa thân của Quang Minh chi thần, xứng đáng làm chủ thiên hạ."
Đức tin này khiến An Lộc Sơn cảm thấy được khích lệ đôi chút, nhưng hắn vẫn do dự không quyết, đối với lời thề son sắt "dùng lửa quang minh thiêu rụi tội ác thế gian" của mình, hắn không có quá nhiều lòng tin.
Tuyệt đại đa số người trong thiên hạ đâu có tin Quang Minh chi thần.
Nghiêm Trang nhìn ra nỗi băn khoăn của An Lộc Sơn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Thông Nho.
Trương Thông Nho tuy trầm ổn hơn, cũng không chịu nổi thế cục này, vuốt râu nói: "Năm Thiên Bảo thứ sáu, ta từ Trường An đến nương nhờ phủ quân, từng đêm xem tinh tượng, thấy sao chổi rạch ngang bầu trời, đuôi như đuôi chim én (yến), đây là điềm báo đế vương đổi họ, phủ quân sinh ra đã mang dị tướng, trấn thủ đất Yến đã lâu, ứng với điềm báo này."
"Thật sao?"
"Không dám nói bừa."
"Nhưng Hà Đông không lấy được, đường Thái Nguyên phủ không đi được a."
"Từ Phạm Dương xuôi nam đến Lạc Dương, đến Đồng Quan công đánh Trường An, con đường này phủ quân đã đi qua mấy lần, hẳn biết triều đình binh lực trống rỗng." Thôi Càn Hựu nói: "Không ai có thể kháng cự binh mã của chúng ta."
Nói đến nước này, An Lộc Sơn đâm lao phải theo lao, lại không đủ dũng khí, ôm bụng ngồi đó, đôi mắt hí trên khuôn mặt tròn vo chớp chớp, suy tính xem nên làm thế nào, giống như một con nai con lạc giữa bầy dã thú đồng thời cảm nhận được nguy hiểm.
Hắn là chủ soái Phạm Dương, nhưng đám người đã có thể nâng hắn lên vị trí này, thì cũng có thể ném hắn xuống khi hắn làm trái ý chí của bọn họ. Vậy ý chí của bọn họ là gì? Tạo phản, mưu cầu tiền đồ lớn hơn.
Tựa như một dòng lũ, An Lộc Sơn là kẻ cưỡi sóng trên đầu ngọn, nhìn như hắn đang làm chủ dòng lũ, thực ra hắn chỉ đang xuôi theo dòng lũ mà thôi.
Tiếp đó, hắn nhớ tới mỗi lần vào Trường An cận kiến, tuy Thánh nhân vô cùng ân sủng hắn, nhưng ngự đạo trước cửa Đan Phượng của Đại Minh Cung chưa từng cho hắn đi qua, đó là nơi duy nhất chỉ có Thiên tử được đi, đại thần khác dù quyền cao chức trọng đến đâu, cũng chỉ có thể đi cửa nách bên cạnh. Những lúc ấy, vua là vua, tôi là tôi, hắn chính là thấp hơn Thánh nhân một bậc.
Thánh nhân bình thường có nói cười, tỏ vẻ thân thiết thế nào, đặc quyền này lại chưa bao giờ cho phép vượt qua.
An Lộc Sơn tuy là tạp Hồ, lại không muốn thấp hèn hơn bất kỳ kẻ nào, thấp hơn một bậc cũng không được.
"Vậy thì... theo lời các ngươi đi."
~~
Đến Hùng Vũ Thành, Dương Tề Tuyên cảm nhận rõ rệt việc ăn uống trong quân bỗng nhiên tốt lên hẳn, ngày nào cũng có thịt.
Ban đầu, hắn tưởng đây là để trấn an quân tâm sau trận Thạch Lĩnh Quan.
Đến đêm mùng ba tháng Năm, An Lộc Sơn đại yến tướng sĩ, khắp Hùng Vũ Thành đều là nơi yến ẩm, từng đống lửa trại được đốt lên, nướng bò dê, bướu lạc đà, thịt ngỗng, từng vò rượu ngon được đập bỏ niêm phong, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Trong tiếng trống nhạc rộn ràng, từng tốp Hồ cơ vũ nữ tiến vào, nhẹ nhàng nhảy múa.
Dương Tề Tuyên đã lâu không gần nữ sắc, lại thấu hiểu nỗi gian khổ khi hành quân, hiếm khi được thả lỏng như thế này, nhìn đến mức đờ cả mắt. Trong bầu không khí vui vẻ ấy, uống qua ba tuần rượu, hắn đã ngà ngà say.
"Ha ha ha."
Theo một tràng cười sảng khoái, thân ảnh béo mập của An Lộc Sơn xuất hiện trên thành lầu, trong khoảnh khắc mang lại cho Dương Tề Tuyên ảo giác như thấy Thánh nhân ngự giá Hoa Ngạc Tương Huy Lâu trong đêm Thượng Nguyên.
Kỳ thực suốt thời gian qua, Dương Tề Tuyên thường cảm thấy, An Lộc Sơn vẫn luôn bắt chước Thánh nhân trong một số việc.
"Các nhi lang, trận Nhạn Môn, chúng ta đánh bại quân địch xâm phạm, đêm nay rượu thịt cứ tự nhiên, nhất định phải tận hứng... đem tiền ra đây!"
Theo lời An Lộc Sơn, từng đội binh sĩ khiêng ra những rương tiền, cùng với vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, bắt đầu phong thưởng.
Dương Tề Tuyên cũng được thưởng không ít, mặt tươi cười hớn hở, nhưng trong lòng lại thầm nhủ trận Thạch Lĩnh Quan rõ ràng là bại, sao lại còn nhiều phong thưởng thế này?
Không đợi hắn nghi hoặc quá lâu, An Thủ Trung mang theo men say vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi có biết số tiền này đều từ đâu mà ra không?"
"Tiểu tế không biết."
"Hắc, kẻ thù của ngươi." An Thủ Trung chỉ vào mũi Dương Tề Tuyên, cười ha hả nói: "Kẻ thù của ngươi là Tiết Bạch, gan to lắm, dám dò xét phủ quân. Phủ quân đã tịch thu toàn bộ tiền của hắn rồi... Ợ!"
Một cái ợ rượu nồng nặc phả vào mặt Dương Tề Tuyên, khiến hắn không khỏi run lên.
Kỳ thực là bị dọa.
May mà Dương Tề Tuyên biết người chủ sự của Phong Hối Hành tại Phạm Dương đang trốn trong phủ An Thủ Trung, chưa nghe nói xảy ra chuyện gì. Hẳn là An Lộc Sơn tuy rà soát tiền trang trong cõi, thu được không ít tiền, nhưng nhân sự thì chưa bị ảnh hưởng quá lớn.
"Đúng rồi, ngươi biết Tiên Vu Trọng Thông chứ? Cái kẻ treo trên cổng thành ấy." An Thủ Trung lại nói, "Hắn chính là lợi dụng việc đổi tiền để truyền tin cho Tiết Bạch. Điền Thừa Tự phát hiện ra chuyện này, còn gửi cho Tiết Bạch một bức thư hồi âm."
Trái tim mới thả lỏng đôi chút của Dương Tề Tuyên lại thót lên.
Hắn cảm giác An Thủ Trung đang thăm dò mình, rất sợ đối phương quát một tiếng, đao phủ thủ liền chém đầu mình xuống.
"Ngươi nói gì đi chứ." An Thủ Trung nói, "Ngươi có biết vì sao không?"
Trong đầu Dương Tề Tuyên hỗn loạn một nùi, không biết nên nói gì, đúng lúc này, tiếng mở cổng thành từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại, một đội kỵ sĩ giục ngựa chạy tới, người dẫn đầu giơ cao một cuộn thánh chỉ trong tay.
"Thánh chỉ đến!"
Chúng tướng lãnh nhao nhao đứng dậy, để thiên sứ kia lên thành lầu gặp An Lộc Sơn.
Dương Tề Tuyên dù sao cũng là người từ Trường An tới, liếc mắt liền nhận ra màn truyền chỉ này là giả. Quan bào trên người tên tín sứ kia còn mới tinh nhưng dính đầy bụi đất, đã không phải là đến nơi rồi mới thay, thì cũng chẳng thể nào mặc nguyên như vậy từ Trường An suốt dọc đường tới đây.
Rất nhanh, An Lộc Sơn trên thành lầu đã lĩnh chỉ, quay mặt về phía chư tướng sĩ, cao giọng nói: "Thánh nhân có chỉ, triệu ta lập tức lĩnh binh nhập kinh, thảo phạt nghịch tặc Dương Quốc Trung!"
Chư tướng lập tức hô to, nhiệt huyết sôi trào.
"Nguyện theo phủ quân thảo nghịch! Thanh quân trắc!"
(Thanh quân trắc: dọn sạch (kẻ gian thần) ở bên cạnh Vua)
"Ha ha ha." An Thủ Trung vô cùng vui vẻ, phảng phất như An Lộc Sơn đã làm Hoàng đế, tiếp tục chủ đề ban nãy, nói với Dương Tề Tuyên: "Hiểu rồi chứ? Đợi Tiết Bạch nhận được thư, không kịp đề phòng, đã chết dưới vó ngựa đại quân rồi."
Dương Tề Tuyên lúc này mới phản ứng được nên nói gì, đáp: "Tạ nhạc phụ báo thù cho ta!"
~~
Vó ngựa cuồn cuộn xuôi nam, nửa tháng sau, binh mã tiên phong đã đến dưới thành Chân Định.
Đảm nhiệm tiên phong chính là Điền Thừa Tự.
Hắn từ khi nhận quân lệnh, canh ba nấu cơm, canh năm nhổ trại, một ngày hành quân hơn sáu mươi dặm. Mục tiêu của hắn là Lạc Dương, hy vọng có thể nhân lúc triều đình còn chưa kịp phản ứng, đoạt lấy bến Mạnh Tân, vượt qua Hoàng Hà.
Dọc đường đi này, phàm gặp các châu huyện thành trì lớn nhỏ, thấy là Đông Bình quận vương phụng thánh chỉ thảo nghịch, đều nhao nhao mở cổng thành, duy chỉ có thành Chân Định thuộc phủ Thường Sơn là ngoại lệ.
Điền Thừa Tự biết Tiết Bạch - vị tân Thường Sơn thái thú này đang ở trong thành, cũng dự đoán được Tiết Bạch sẽ không dễ dàng mở thành đầu hàng, nhưng không ngờ Tiết Bạch lại dám giương cung bắn chết tín sứ của hắn.
Đối mặt với sự khiêu khích này, mấy viên tướng trong quân Điền Thừa Tự bị chọc giận đến mức sôi cả máu, lập tức xin chiến, muốn lĩnh binh công đánh thành Chân Định.
Không nhắc đến đại quân An Lộc Sơn đang ở phía sau, chỉ dựa vào đám binh mã tiên phong này của bọn họ, cũng đủ để san bằng thành Chân Định. Nhưng Điền Thừa Tự để ý là thời gian, hắn không thể chậm trễ ở đây quá lâu, e rằng bến đò Hoàng Hà sẽ có phòng bị.
"Nội trong hai ngày, công phá thành trì."
Sở dĩ hạ lệnh như vậy, là vì hai ngày sau, binh mã phía sau cũng sẽ tới nơi. Đến lúc đó dù chưa công hạ được thành Chân Định, cũng đủ để vây nó chật như nêm cối, hắn tất nhiên cũng có thể tiếp tục lên đường.
Sau khi phân phái tướng lãnh mỗi người lĩnh binh công thành, Điền Thừa Tự lại cau mày, suy tính một chuyện phiền toái hơn.
Hắn không chỉ là tiên phong, hơn nữa từ lúc quyết định xuất chinh đến khi một đường giết tới dưới thành Chân Định chỉ mất nửa tháng, căn bản không kịp mang theo bao nhiêu lương thảo, toàn dựa vào sự cung ứng của các thành trì lớn nhỏ dọc đường, hôm nay thành Chân Định không mở cổng, ngày mai trong quân rất có thể sẽ đứt lương.
Thêm vào đó hôm nay sai người đến dưới thành gọi hàng lại bị bắn chết ngay tại trận, ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí quân tâm. Lần xuôi nam này dù sao cũng là tạo phản, rất khó đảm bảo binh sĩ đều nguyện ý hiệu trung với An Lộc Sơn.
Xuất phát từ hai điểm này, Điền Thừa Tự gọi huynh đệ Điền Đình Lâm tới.
"Hành quân liên tục đã nhiều ngày, ta định tạm thời hưu chỉnh ở đây, ngươi dẫn người đi tìm chút lương thảo về."
Điền Đình Lâm nghi hoặc nói: "Gặp phải một tên Thường Sơn thái thú như vậy, cổng thành còn chẳng mở, nói gì đến cửa kho lương, đi đâu mà tìm lương thảo?"
"Ngoài thành đâu phải không có người ở."
"Cướp lương thực của bọn họ? Đó không phải là bách tính dưới quyền phủ quân sao?"
"Không có cái ăn, ai bán mạng cho ngươi?" Điền Thừa Tự nói: "Tướng sĩ chưa chắc đều biết đi theo chúng ta là tạo phản, cũng nên để bọn họ thấy máu."
Điền Đình Lâm ngẩn ra một lúc, trong lòng có chút không đành, nhưng nhìn ánh mắt ngoan độc của Điền Thừa Tự, gã biết huynh trưởng nói đúng, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
"Vậy ta cho binh sĩ chia thành từng nhóm đi ‘tìm’ lương thảo."
"Đi đi."
~~
"Bọn chúng sắp công thành rồi."
Trên đầu thành Chân Định, Viên Lý Khiêm giơ tay chỉ về phía xa, giọng nói có chút run rẩy.
Không cần hắn nói, Tiết Bạch cũng biết cục diện chẳng hề khả quan.
Thời gian hắn nhậm chức còn rất ngắn, hơn nữa trong thành Chân Định chỉ có một ít binh sĩ lưu thủ chưa từng đánh trận bao giờ, chỉ huy còn chưa thuận tay, muốn dựa vào vũ lực để giữ vững thành trì khi đại quân An Lộc Sơn đánh tới, căn bản là không thể.
Thậm chí kẻ địch còn chưa bắt đầu công thành, hắn đã cảm nhận được sĩ khí sa sút.
Thiên hạ thái bình hơn trăm năm, đột nhiên đối mặt với phản loạn, tuyệt đại bộ phận mọi người đều hoảng loạn, chân tay luống cuống.
Một bộ phận cư dân trong thành căn bản không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn còn đang băn khoăn chuyện cuộc sống vốn có bị đảo lộn. Tỷ như Tiết Bạch nghe được trên trường nhai có đứa trẻ ngây thơ hỏi a gia của nó "ngày mai có phải là lại được đến học đường rồi không".
Tóm lại, phản quân đến quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiết Bạch, kế hoạch hắn định làm ra chút thành tựu ở Thường Sơn, kiềm chế An Lộc Sơn còn chưa bắt đầu đã thất bại, tiếp theo phải làm thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Trong tầm mắt của thiên lý kính, binh sĩ phản quân đang chặt cây, chế tạo vân thê, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Ngoại thành của thành Chân Định là tường đất, không tính là quá cao, khiến cho vân thê cần dùng để công thành cũng có thể đơn giản hơn một chút.
Xa xa, một làn khói bụi bốc lên, một đội kỵ binh từ phía Tây chạy tới. Tiết Bạch xoay thiên lý kính, nhìn thấy trên lưng ngựa những kỵ binh kia mỗi người đều trói phụ nhân, phía sau ngựa còn kéo theo một số nam tử bị trói tay chân, hoặc chật vật chạy theo, hoặc bị lê lết trên mặt đất.
Đội kỵ binh này chạy về trận địa phản quân, rất nhanh gây nên sự vây xem, bầu không khí trong trận doanh phản quân trở nên vui vẻ, không ít người còn chạy ra, chỉ trỏ về phía thành Chân Định.
Tiết Bạch không nghe thấy, nhưng đại khái có thể đoán được bọn chúng đang nói gì, chẳng qua là đợi công hạ thành Chân Định, liền muốn đốt giết đánh cướp.
Tướng lãnh phản quân một khi buông lỏng sự trói buộc ngày thường, để đám binh sĩ này cướp bóc vơ vét, bắt bớ phụ nhân mua vui, trong thời gian ngắn, tự nhiên có thể khiến sĩ khí bọn chúng hưng phấn, tác chiến dũng mãnh.
Chính vào giờ khắc này, Tiết Bạch mới chợt hiểu vì sao lại gọi là "An Sử chi loạn" chứ không phải "An Sử chi biến", chỉ từ một chữ "loạn" này, đã có thể nhìn ra An Lộc Sơn cùng tập đoàn lợi ích của hắn là loại đức hạnh gì.
Lại nghĩ tới bởi vì sự tồn tại của mình, khiến cuộc loạn lạc này giáng xuống thế nhân sớm hơn, trong lòng hắn càng thêm trĩu nặng, sắc mặt cũng trầm xuống.
Vẻ thiếu niên trên người hắn ngày thường cũng theo đó mà tiêu tan vài phần, thêm vài phần thâm trầm.
Hắn nghĩ, thay thế Nhan Cảo Khanh làm Thường Sơn thái thú, bản thân có thể làm tốt hơn không?
Về việc này, trong lòng hắn không nắm chắc, hắn biết mình tiếc mạng hơn Nhan Cảo Khanh. Vậy xét về dũng khí, có lẽ đã thua rất nhiều rồi.
...
Suy nghĩ một hồi lâu, Tiết Bạch đưa thiên lý kính trong tay cho Viên Lý Khiêm, để hắn cũng nhìn xem tràng diện trong phản quân.
Viên Lý Khiêm xem xong mặt trắng bệch, đau lòng không thôi, nói: "Làm thế nào? Liều mạng với phản quân?"
"Mở cổng thành, đầu hàng đi." Tiết Bạch nói, "Bọn chúng sẽ không tin ta, chỉ có thể do ngươi tới giữ chức quan, giữ lấy thành Chân Định."
.
Bình luận truyện