Mãn Đường Hoa Thải

Chương 388 : Tâm chứng

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 14:13 06-12-2025

.
Thánh nhân thị nữ bát thiên nhân, Công Tôn kiếm khí sơ đệ nhất. (Trích từ bài thơ "Quan Công Tôn Đại Nương đệ tử vũ kiếm khí hành" của Đỗ Phủ) Dưới Hoa Ngạc Lâu, các nhạc công dùng tỳ bà đồng, phách sắt tấu khúc "Tây Hà Kiếm Khí Hồn Thoát", hòa cùng tiếng nhạc hùng hồn, các đệ tử áo đỏ bay múa khắp sân, uyển chuyển như rồng bay, vung vẩy ra vạn ngàn khí tượng. Khúc nhạc kết thúc, trong tiếng reo hò, các nàng lui xuống vũ đài. Lý Thập Nhị Nương nhớ lại câu nói đùa vừa nghe được khi tình cờ gặp Tiết Bạch ban nãy, lau mồ hôi trên trán, đuổi theo Công Tôn Đại Nương, hỏi: "Sư phụ, người thu nhận bảy cô nhi nữ tử sao?" Công Tôn Đại Nương đáp: "Vi sư thu nhận đâu chỉ bảy người." "Vậy là thật sao?" Lý Thập Nhị Nương nói: "Tiết lang nói bảy cô nhi nữ tử sư phụ thu nhận danh chấn giang hồ, gọi là 'Thất Tú', lại có Thất Tú Thập Tam Thoa, đều là những nhân vật nổi tiếng xa gần, sao đệ tử chưa từng nghe nói?" "Tiết lang trêu ngươi đấy." "A?" Lý Thập Nhị Nương đang cảm thấy thất vọng, chợt nghe bên kia một trận kinh hô, nàng đứng trên bậc thềm quay đầu nhìn lại, thấy hơn mười con voi lớn đang chậm rãi đi tới. Nàng nhìn đến ngây người, nhất thời quên cả việc rời khỏi Hoa Ngạc Lâu. Nàng cũng coi như là người kiến thức rộng rãi, còn một số hoạn quan, cung nữ xung quanh chưa từng thấy voi suýt chút nữa làm rơi chén đĩa trên tay xuống đất. Những chú voi được trang điểm long trọng, bước những bước chân nặng nề đi đến trước quảng trường, khịt mũi một cái, rung rung đôi tai to như cái quạt, khiến vô số người trầm trồ kinh ngạc. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là cái vòi dài của chúng, cuộn tròn linh hoạt, nhảy múa theo quy củ. Nhưng trong đó lại có một con voi không chịu múa, cái vòi dài cuộn lại, ngửa đầu rống lên inh ỏi. "Trong vòi nó cuộn thứ gì đó!" Có người mắt sắc hét lớn. "Đó là cái gì?" Rất nhanh, có hoạn quan bưng khay đi tới. Con voi kia dường như thông hiểu nhân tính, duỗi cái vòi dài ra, rơi xuống khay thế mà lại là một cây linh chi khổng lồ. "Đây là... linh tượng hiến thụy chúc thọ Thánh nhân a!" (thụy: may mắn) "Thần tích a." Những người vây xem rướn dài cổ, hào hứng bàn tán không ngớt, không ngờ đời này lại được chứng kiến chuyện kỳ diệu như vậy. Cây linh chi lớn kia được đưa vào trong đại điện, dâng lên trước mặt Lý Long Cơ. "Thánh nhân, linh tượng hiến thụy, Thánh nhân có được linh chi này, ắt sẽ thiên thu vạn tuế!" "Tốt!" Lý Long Cơ nghe vậy tâm trạng cực tốt, cười sảng khoái nói: "Mang thêm một rương tiền vàng đến đây, hôm nay người người có thưởng!" Cao Lực Sĩ thay mặt xem qua cây linh chi kia trước, kinh ngạc nói: "Sao còn dính đất? Linh chi này chẳng lẽ vừa mới hái xuống?" Câu hỏi này làm khó mọi người. "Bẩm Cao tướng quân, Hưng Khánh Cung chưa từng trồng linh chi." "Đi xem xem, linh tượng này hái từ đâu về dâng cho Thánh nhân." "Dạ." Sau voi, đến lượt tê giác vào sân. Đừng coi thường chỉ hơn mười con thú, tê giác này thực ra vô cùng quý hiếm, chúng là tê giác Java, là do nước Java ở Nam Hải tiến cống. Mà thời tiết Quan Trung đã lạnh hơn thời viễn cổ rất nhiều, cũng không thích hợp cho những con cống tê này sinh tồn. Cho dù chúng được an trí trong vườn thượng uyển chăm sóc tỉ mỉ, cũng khó tránh khỏi chết vì không hợp thủy thổ. Cho nên, tê giác chúc thọ hôm nay đại diện cho sự thần phục của phiên bang, nhân lực vật lực hùng hậu của vườn thượng uyển, là biểu tượng cho sự cường thịnh vô bì của Đại Đường, là sự khắc họa phong công vĩ nghiệp của Thánh nhân. Thiên cổ nhất đế, bất ngoại như thị. ("Thì ra, cái gọi là Thiên cổ nhất đế, cũng chỉ như thế mà thôi.") Nhưng, đây vẫn chưa phải là điều tuyệt vời nhất, trong tiếng gọi ngàn vạn lần, vũ mã cuối cùng cũng xuất hiện. Tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên, phảng phất như chỉ có một con ngựa đang tới. Nhưng khi mọi người quay đầu nhìn lại, thấy là cả một đàn ngựa như dòng lũ. Bốn trăm con ngựa cùng phi, bày ra khí thế thiên quân vạn mã. "Trống đâu!" Lý Long Cơ cũng phấn khích hẳn lên, mặt mày rạng rỡ, đích thân bước lên đài cao, đi tới trước một chiếc trống lớn. Trong tất cả các màn biểu diễn, chỉ có vũ mã, vĩnh viễn là do hắn đích thân chỉ huy, dùng nhịp trống của hắn. Hắn nhặt dùi trống lên, giống như tướng quân nắm lấy đại đao, văn nhân nắm lấy bút lông, đàn vũ mã hí vang, nhảy lên ván gỗ cao ba tầng. "Tùng, tùng, tùng..." Nương theo nhịp trống, đàn vũ mã bắt đầu lắc lư cái đầu, vó ngựa dậm theo tiết tấu, tung mình xoay tròn, đúng là "theo tiếng ca nhịp trống mà nhanh như điện xẹt, đuổi theo bóng kiếm mà lướt như gió bão". Thân chúng khoác gấm vóc, cổ đeo chuông vàng, bờm thắt ngọc châu, quả thực là "ngọc tím kêu vang bên yên báu, dây tơ xanh biếc buộc hàm vàng". Không chỉ biết múa, chúng còn thực hiện được những động tác khó vô cùng, bước lên dây thừng treo lơ lửng giữa giường ván, chẳng khác nào "uyển chuyển lượn quanh chưa dứt, bước chân lơ lửng bụi hồng bay". Mọi người đã quên cả kinh hô, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Khi khúc nhạc dần kết thúc, con vũ mã dẫn đầu ngậm một chén rượu, bước lên từng bậc thang, lên đài cao, quỳ xuống trước mặt Lý Long Cơ, đích thị là "nhất triêu phùng ngộ thăng bình đại, phục tạo hàm đồ sự đế vương". (Một khi đã may mắn gặp được thời đại thái bình thịnh trị, thì (những chú ngựa thiêng này) nguyện rập đầu nơi máng cỏ, mang theo điềm lành từ trời xuống để phụng sự cho bậc Đế vương.) Nhạc khúc ngừng lại, ca giả vẫn còn xúc động hát vang. "Cát lương thừa hề nhất thiên tuế, thần thị đắc hề thiên địa kỳ. Đại dịch chiếm vân nam sơn thọ, tẩu tham tẩu đàm, cộng lạc thánh minh thời." ("Những chú ngựa tốt lành này có tuổi thọ ngàn năm, thần thái của chúng đạt đến sự kỳ vọng của cả trời và đất. Kinh Dịch gieo quẻ nói rằng nhà vua sẽ sống thọ tựa núi Nam Sơn. Ngựa bước đi nhịp nhàng, uyển chuyển, cùng chung vui trong thời đại của bậc minh quân.") "Thánh nhân thiên thu vạn tuế!" Cũng không biết là ai khản giọng hét lớn một câu trước, tất cả mọi người trong ngoài cung thành đều reo hò ầm ĩ. Lễ Thiên Thu những năm trước, không khí đến đây đều đạt đến đỉnh điểm. Sau đó, vũ mã sẽ rời khỏi Hoa Ngạc Lâu, chúng dường như cực kỳ không nỡ rời xa Thánh nhân, liên tục ngoái đầu lại, không muốn rời đi. Người dắt ngựa kéo dây cương dắt chúng đi, chúng cũng ngoan ngoãn không hí vang. Có một hoạn quan vội vã chạy từ xa về, vì quá kích động, chưa đến trước mặt Thánh nhân đã la hét om sòm. "Mọc linh chi rồi!" "Chuyện gì ồn ào thế?" "Báo Cao tướng quân, trên cột Đại Đồng Điện mọc ra linh chi, còn có thần quang chiếu rọi điện!" Âm thanh truyền đến tai các công khanh trọng thần, trên mặt họ tự nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng. "Đây là xuất hiện tường thụy a." "Tường thụy như vậy, trời phù hộ Đại Đường, trời phù hộ Bệ hạ." Dương Quốc Trung là người kích động nhất, bị những hỷ sự dồn dập này làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả lễ nghi đại thần cũng không màng, lập tức chạy đến trước mặt Lý Long Cơ, có chút nói năng lộn xộn: "Bệ hạ thần văn thánh vũ, nên trời giáng tường thụy rồi! Thần cho rằng lấy sinh thần Bệ hạ làm 'Thiên Thu Tiết' hãy còn chưa đủ, thiên thu vạn tuế cuối cùng cũng có tận cùng, mong Bệ hạ thuận theo ý trời, lấy ý 'thiên trường địa cửu', đổi thành 'Thiên Trường Tiết'." Lý Long Cơ nhìn sâu vào mắt Dương Quốc Trung. Hắn rõ ràng nhìn thấu sự nịnh nọt lấy lòng của đám thần tử này, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn vì những lời cát tường này, giống như được rót mật vào tim. Bởi vì hắn đã đạt đến đỉnh cao của thiên cổ nhất đế, phiền não duy nhất chắn ngang trước mặt hắn chỉ còn lại độ dài của sinh mệnh. Thiên trường địa cửu, ngụ ý tốt đẹp biết bao. "Chuẩn!" "Nguyện Ngô hoàng thiên trường địa cửu vô tận thời!" Dương Quốc Trung dập đầu bái lạy. Không khí vui mừng lại được đẩy lên một tầng cao mới, theo đó, Đại Đường thịnh thế cũng được đẩy lên đỉnh điểm. Một vầng tịch dương đỏ rực đã treo lơ lửng nơi chân trời, rất nhanh sẽ lặn xuống. Đêm xuống, đến lúc bắn pháo hoa rồi. ~~ Chân nến được bưng lên bàn, soi sáng nụ cười hơi cứng ngắc trên mặt Lý Hanh. Hắn đang nâng chén rượu kính Lý Long Cơ từ xa, nhưng Lý Long Cơ không nhìn thấy, vẫn đang mải mê nói cười với Dương Ngọc Hoàn, chỉ trỏ bầu trời bên ngoài điện, như đang bàn luận về điển lễ pháo hoa sắp diễn ra. Lý Hanh đặt chén rượu xuống cũng không được, không đặt cũng không xong. Giống như vị trí Thái tử hắn đang nắm giữ vậy. May mà, Lý Thục kịp thời đến giải vây cho hắn, lãng thanh gọi Thánh nhân, hai cha con đồng thời kính Lý Long Cơ một chén, chúc ông ta vạn thọ vô cương. "Tốt, tốt, tốt." Lý Long Cơ liên tục nói ba chữ tốt, trước mặt quần thần, vui vẻ nhận lời chúc phúc này. Tình cảm ngưỡng mộ trong mắt Lý Hanh càng sâu sắc, hiếu ý như có thể chảy ra từ đó. Trong lòng hắn nhấm nuốt bốn chữ "vạn thọ vô cương", ôm nỗi bi ai vô hạn đối với tổ tông xã tắc. Lúc này, Lý Đàm cũng tách khỏi cha và anh, hoạn quan tùy hầu của y bèn rảo bước tiến lên, ghé tai nói nhỏ: "Đỗ Ngũ Lang muốn gặp, nói có việc khẩn cấp." "Ta đi gặp hắn." Thánh nhân sắp dời giá rồi, lên chỗ cao nhất ngắm pháo hoa, quần thần thì phải di chuyển đến khoảng đất trống trước Hoa Ngạc Lâu. Lý Đàm bèn rời tiệc trước, ra khỏi Hoa Ngạc Lâu, quả nhiên thấy Đỗ Ngũ Lang co ro trong góc lấm lét nhìn quanh. "Sao giờ này ngươi mới tới?" Lý Đàm thuận tay đưa một gói điểm tâm bọc giấy dầu qua, cười nói: "Biết ngươi kén ăn, ta lén gói một miếng hồ điệp tô, cái này chỉ trong cung mới có, nếm thử xem có hợp khẩu vị ngươi không." (hồ điệp tô: 蝴蝶酥) Y tuy quý là hoàng tôn, nhưng làm người lại rất trọng nghĩa khí, đối xử với Đỗ Ngũ Lang quả thực tốt không chê vào đâu được. Giống như năm xưa Đỗ Ngũ Lang cũng lén lấy đồ ăn ở nhà cho Tiết Bạch vậy. Đỗ Ngũ Lang nhận lấy, lại nhét vào trong ngực, nói: "Đói chết ta rồi, nhưng lúc này không lo ăn được, ngươi có biết, vừa rồi ta suýt bị chặn ở ngoài cung không." "Cớ sao?" Lý Đàm nói, "Ngươi trù bị điển lễ pháo hoa cho Thánh nhân, ai dám chặn ngươi?" "Viên đại giám, lão chặn cũng có lý của lão." Đỗ Ngũ Lang thế mà còn nói đỡ cho Viên Tư Nghệ một câu, sau đó ghé vào tai Lý Đàm, dùng giọng cực nhỏ nói: "Lão ta nghi ngờ pháo hoa có vấn đề, sợ có người muốn hành thích Thánh nhân." "Đừng đùa." Lý Đàm vô cùng bình tĩnh, nghiêm mặt nhắc nhở Đỗ Ngũ Lang, "Chuyện này không phải chuyện đùa đâu." "Thật đấy." Đỗ Ngũ Lang nói, "Ta nói nhỏ với ngươi, không lâu trước đây, ta phát hiện mũi tên trong nguyên liệu pháo hoa." "Ai chủ mưu? Tiết Bạch?" "Người ngoài không biết, ta lại biết, Tiết Bạch chẳng qua là phát minh ra pháo hoa, những việc còn lại căn bản là mặc kệ." Đỗ Ngũ Lang nói, hỏi ngược lại: "Ngươi có biết tại sao Thánh nhân lại muốn tổ chức điển lễ pháo hoa này không?" "Tại sao?" "Nhìn như để mua vui, thực chất là để Tiết Bạch giao phương pháp chế tạo pháo hoa và thuốc súng cho Quân Khí Giám, Tướng Tác Giám. Hắn tuy là Yên hoa sứ, ngày ngày chỉ biết chạy theo các tiểu nương tử, một lần cũng chưa đến xưởng pháo hoa." Lý Đàm nói: "Ta, a huynh, từng cùng hắn đến đó một lần." "Ồ, vậy hắn chỉ đến đó một lần đó thôi." Lý Đàm lập tức nhận ra không đúng, hỏi: "Vậy là do ngươi toàn quyền phụ trách?" "Tiết Bạch bảo ta đến xưởng pháo hoa trông chừng, nhưng ta cũng chỉ là trông chừng thôi." Đỗ Ngũ Lang nói: "Cỡ ta, có thể phụ trách được cái gì chứ?" "Sao lại như vậy?" Lý Đàm kinh ngạc nói: "Vậy xưởng pháo hoa to như thế, rốt cuộc là do ai phụ trách." "Đương nhiên là Tướng Tác Giám, thợ thủ công đều điều từ Tướng Tác Giám đến mà." "Lý Tề Vật?" Lý Đàm nhỏ giọng lẩm bẩm một cái tên. Y biết rõ mồn một những thay đổi chức quan quan trọng trong triều, biết Lý Tề Vật sau khi Lý Lâm Phủ chết, đã tặng lễ vật cho Dương Quốc Trung, cướp chức quan Tướng Tác giám từ tay Lý Tụ. Năm đó phường Tuyên Dương bị cháy, nghe nói cũng là cháy từ trạch viện Lý Tề Vật sang phủ Quắc Quốc phu nhân, suýt thiêu chết Quý phi. Bề ngoài, Lý Tề Vật hiện giờ là người của Dương Quốc Trung. Nhưng trong lòng Lý Đàm rất rõ, Lý Tề Vật sở dĩ đắc tội Lý Lâm Phủ mà bị biếm đi xa, chính là vì thân cận với Lý Thích Chi, là vây cánh thực sự của Đông Cung. Lại là Lý Tề Vật, trước hôm nay không gây chú ý cho bất kỳ ai, âm thầm bố trí đại sự sao? Nhưng một khi xảy ra chuyện, sao có thể thực sự không bị người ta chú ý? Nghĩ đến đây, Lý Đàm rùng mình kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn về hướng Lý Hanh, chỉ thấy Lý Hanh đã dẫn bách quan vào vị trí, bị nhiều quan viên vây quanh như vậy, muốn tìm vị Thái tử này nói một câu là không thể nào. Ánh mắt y xoay chuyển, tình cờ lại thấy cách đó không xa, có một bóng người đang thì thầm to nhỏ gì đó với một tiểu hoạn quan. Lý Đàm liếc mắt liền nhận ra đó là trưởng huynh Lý Thục. Lý Thục nói chuyện xong với người ta, có động tác ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao của Hoa Ngạc Lâu, sau đó, lặng lẽ rẽ vào bóng tối bên kia hành lang, không biết đi làm gì. "Huynh trưởng?" "Sao vậy?" "Không có gì." Lý Đàm quay đầu lại, nhìn vào mắt Đỗ Ngũ Lang, hồi lâu, hỏi: "Ta có thể tin ngươi không?" "Những gì ta nói đều là sự thật." "Giúp ta giấu kín." Lý Đàm hành sự quyết đoán, lập tức có quyết định, vỗ vỗ vai Đỗ Ngũ Lang, cất bước chạy đi. ~~ "Đến rồi." Viên Tư Nghệ đang ở trên cao nhìn bóng dáng bận rộn của Lý Tề Vật, Phụ Tốc Lâm bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu, chỉ vào một bóng người đang đi lại trong cung. Đó là Quảng Bình Vương Lý Thục. Lý Thục bước đi vội vã, khi đi thỉnh thoảng quay đầu nhìn vài lần, để xác định xung quanh có động tĩnh gì không. Thần bí như vậy, trông quả thực giống như có mưu đồ bất chính. Nhưng trong lòng Viên Tư Nghệ không lập tức đưa ra kết luận, mà nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với Tiết Bạch. Lão cho rằng Tiết Bạch có lẽ đang lừa lão, nhưng Tiết Bạch lại ung dung tự tại nói: "Viên đại giám có nghi ngờ ta nữa cũng vô dụng, chuyện này chắc chắn sẽ không liên lụy đến đầu ta." Lúc đó, Viên Tư Nghệ thăm dò: "Tiết lang nhậm chức Yên hoa sứ, nếu đêm nay xảy ra nửa điểm sai sót, ngươi còn muốn không chịu tội?" "Đúng." Tiết Bạch chắc chắn đáp lại một chữ như vậy. Điều này khiến trong lòng Viên Tư Nghệ bắt đầu đánh trống, sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến phản ứng của Thánh nhân. Thánh nhân đêm nay sẽ không lên Hoa Ngạc Lâu, có lẽ vẫn sẽ đặt bức tượng điêu khắc bằng Hán bạch ngọc kia lên đó. Nói cách khác, trước khi lão bẩm báo Thánh nhân, Thánh nhân đã nhận ra điển lễ pháo hoa có nguy hiểm. Ai nói? Tiết Bạch. "Vút —— đoàng ——" Quả pháo hoa đầu tiên đã nở rộ phía trên cửa Thông Dương của Hưng Khánh Cung, nổ lách tách tạo thành những hình thù tuyệt đẹp. Trong ngoài cung thành, cũng không biết có bao nhiêu người đồng thời trầm trồ thán phục. "Thánh nhân đại thọ, thiên trường địa cửu!" Có người đang ra sức reo hò, muốn đọ âm lượng cao thấp với pháo hoa. Tiếng reo hò này át đi tất cả, khiến người ta không rảnh bận tâm đến những thứ khác. "Vút —— đoàng ——" Ngay sau đó, từng quả từng quả pháo hoa từ tường cung vút lên bầu trời, dùng pháo hoa rực rỡ sắc màu chiếu sáng Hưng Khánh Cung. Sáng như ban ngày. Lý Thục ngẩn người, kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại vì ánh sáng này mà bị lộ diện trước đông đảo hộ vệ, cung nhân. Phản ứng của y cũng nhanh, dứt khoát cởi bỏ áo tơi, sải bước đi về phía Lý Tề Vật. Lý Tề Vật đang bận rộn điều phối việc bắn pháo hoa. Việc này vốn không thuộc trách nhiệm của hắn, hắn là Tướng Tác giám, chỉ lo làm pháo hoa là được. Nhưng hôm nay Tiết Bạch vận chuyển pháo hoa vào cung bị chậm trễ, không kịp bày biện, bắn, Lý Tề Vật lập tức ra tay, điều động nhân lực Tướng Tác Giám giúp đỡ. Đã là pháo hoa do thợ thủ công của Tướng Tác Giám làm ra, bọn họ đương nhiên có kinh nghiệm bắn. Có thể tưởng tượng, đêm nay Thánh nhân long nhan đại duyệt, ban thưởng chắc chắn sẽ không ít. Mà công lao của Tiết Bạch, Lý Tề Vật tự tin ít nhất có thể chia được một nửa. Bởi hắn rất thông minh, ban đầu trước tiên không lộ thanh sắc, để Tiết Bạch gánh chịu lượng lớn công kích, đợi đến phút chót mới ra mặt, giành lấy niềm vui của Thánh nhân. "Nhanh! Giữa mỗi quả pháo hoa không được ngắt quãng!" Đang bận rộn, Lý Thục đã chạy đến trước mặt Lý Tề Vật, có chút lo lắng kéo hắn lại. "Quảng Bình Vương làm gì vậy?" Lý Thục không đáp, kéo hắn đến chỗ không người mới thấp giọng nói: "Có người đàn hặc ngài hành thích Thánh nhân." "Hoang đường!" Lý Tề Vật lập tức phản bác, "Quả thực là nói bậy nói bạ, kẻ làm tôi tớ sao dám có nửa phần tâm tư bất chính?!" Lý Thục nói: "Lô pháo hoa này là do ngài, hay Tiết Bạch đốc tạo?" Lý Tề Vật cũng là người lăn lộn quan trường lâu năm, nhạy bén nhận ra trong đó có rủi ro, bèn vuốt râu suy tính. Nhưng hắn sớm đã mưu tính xong làm thế nào cướp công, vô cùng tự tin đối với lô pháo hoa mình đốc tạo này, cuối cùng, gật đầu, giọng trầm ổn đáp: "Tự nhiên là do Tướng Tác Giám đốc tạo, Tiết Bạch tuy nhậm chức Yên hoa sứ, thực chất suốt ngày chỉ biết kề hoa tựa ngọc." Lý Thục nghe vậy, sắc mặt biến đổi, dồn dập nói: "Ta nhận được tin tức, ngay vừa rồi, Giám sát ngự sử Dương Huyên đã ra mặt đàn hặc trong nguyên liệu của xưởng pháo hoa có giấu mũi tên, có thể bất lợi cho Thánh nhân... Nói cho ta biết, là quả lớn nhất trước Hoa Ngạc Lâu phải không?" "Dương Huyên? Mũi tên?" Lý Tề Vật càng cảm thấy hoang đường, hỏi ngược lại: "Quảng Bình Vương tin lời một tên ngốc, lại đi nghi ngờ ta sao?" "Ta tuyệt đối không nghi ngờ ngài." Lý Thục nói, "Mà là lo lắng Dương Quốc Trung lại muốn gây ra đại án đối phó chúng ta..." Lý Tề Vật không nghe y nói tiếp, mà đi lấy hai quả pháo hoa đến, nói: "Mũi tên Dương Huyên nói, có phải là cái này không?" Lý Thục nhìn sang, đó là một vỏ giấy hình ống tre có gắn dây dẫn, phía trước ống tre cắm một mũi tên, nhưng lại làm bằng đá, mài thành hình trái tim, bên trên còn buộc một đồng tiền vàng. "Đây là?" "Thánh nhân năm nào cũng rải tiền vàng ở Hoa Ngạc Lâu, năm nay có thể để những pháo hoa này làm thay. Đây là hỏa tiễn yên hoa do ta đặc chế, tên là 'vạn tử thiên hồng bách hoa tề phóng'." Lý Tề Vật nói rồi, đặt ống tre đó lên tường thành, mũi tên hướng lên trên, dùng đuốc châm dây dẫn, đợi dây dẫn cháy hết, "vút" một tiếng, mũi tên kia bay lên trời, vạch ra vệt lửa tuyệt đẹp. Tiền vàng và mũi tên đá đại khái sẽ rơi xuống đất. "Phía trên Hoa Ngạc Lâu, đặt một ngàn cây tên lửa như vậy." Lý Tề Vật nói, "Đây chính là quả pháo hoa lớn nhất đêm nay, một khi nở rộ, nó sẽ vô cùng chói mắt!" "Sẽ không làm bị thương Thánh nhân chứ?" "Ta đích thân đốc tạo, đích thân bày biện, sao có thể làm bị thương Thánh nhân?" Lý Thục có chút ngẩn người, hỏi: "Tại sao người khác đều không biết chuyện này." "Trước khi vén màn, sao có thể để người khác biết được?" "Vậy tất cả chuyện này là sao?" Lý Thục có chút hồ đồ rồi, "Vô duyên vô cớ, sao lại có chuyện thích giá?" "Là ai tiết lộ tin tức với Quảng Bình Vương?" "Một tiểu hoạn quan, tự xưng là..." Lý Thục bỗng nhiên im bặt. Tiểu hoạn quan kia tự xưng là Ngư Triều Ân phái tới, vì chuyện Ngư Triều Ân bí mật giúp đỡ Đông Cung ít người biết đến, y lúc đó không nghĩ nhiều, lập tức tin ngay. Lúc này nghĩ lại, đây e là một cái bẫy. Nhưng bắt phong tróc ảnh thế này, có thể bẫy được ai? ~~ "Điện hạ." Lý Hanh đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa đầy trời, nghe vậy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lý Phụ Quốc, hỏi: "Chuyện gì?" "Lý Tề Vật muốn gặp ngài." "Lúc này sao?" Lý Hanh thấp giọng nói, "Đợi ngự yến kết thúc." "Nô tài thất lễ." Lý Phụ Quốc xin lỗi trước một tiếng, ghé sát vào tai Lý Hanh, dùng khoảng cách gần như muốn hôn lên hắn cẩn thận đưa lời nói vào trong lỗ tai. "Hắn nói, đợi đại yên hoa một khi được châm ngòi, trời sẽ đổi." Đồng tử Lý Hanh đột ngột mở to. Hắn hoảng hốt một chút, cảm thấy cực kỳ bất ngờ, đồng thời, có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Lý Tề Vật. Bất giác, ngón tay hắn hơi tê dại. Ngẩng đầu nhìn lên, trên chỗ cao của Hoa Ngạc Lâu, bóng dáng Thánh nhân đứng đó, giống như vĩnh viễn cao không thể với tới. Lý Phụ Quốc lẳng lặng chờ phản ứng của hắn, hồi lâu, vị Thái tử này lại không nhúc nhích. "Điện hạ?" Lý Hanh đè nén nghi hoặc trong lòng, lắc đầu, tỏ ý mình không đi đâu cả. Hắn là Thái tử, phải dẫn bách quan cung kính đứng ở đây, chúc thọ Thánh nhân, đợi Thánh nhân rải tiền vàng. Lúc này có thể đi đâu? Làm nhiều sai nhiều, lỡ như bị người ta nghi ngờ. Hắn chỉ đợi pháo hoa kia nở rộ. ~~ Cần Chính Vụ Bản Lâu. So với Hoa Ngạc Tương Huy Lâu rực rỡ ánh đèn phía trước, nơi đây có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, mang lại cho người ta cảm giác trống trải sau sự phồn hoa. Nhưng trên thực tế, từng người từng người Long Vũ quân đang lặng lẽ xếp hàng trong lầu. Lý Long Cơ đứng trước cửa sổ, tay cầm thiên lý kính, nhìn pháo hoa đầy trời, trầm tư. "Thánh nhân, tra rõ rồi." Cao Lực Sĩ đi tới, nhỏ giọng bẩm báo: "Tiết Bạch là vu cáo, cái gọi là 'mũi tên' kia hoàn toàn không phải dùng để hành thích, Thái tử và Lý Tề Vật không có hành động mưu nghịch thực chất." Lý Long Cơ không trả lời, như đang say đắm trong cảnh tượng tuyệt đẹp trên bầu trời kia. Cao Lực Sĩ đợi một lát, giữ vững khổ tâm duy trì sự ổn định của xã tắc, mở miệng phân tích. "Lão nô tra được, Tiết Bạch sau khi nhậm chức Yên hoa sứ không hề để tâm, mọi việc ném cho Đỗ Đằng, pháo hoa đều là do Tướng Tác Giám đốc tạo, tên tiểu tử Đỗ Đằng kia cũng là kẻ hồ đồ, vô tình nhìn thấy mấy mũi tên, cũng không tra kỹ, báo cho Tiết Bạch, lúc này mới có chuyện hôm qua Tiết Bạch vội vã chạy đến cáo trạng..." Hôm qua, trước khi Viên Tư Nghệ vào cung, Lý Long Cơ đã gặp Tiết Bạch. Tiết Bạch nói chuyện vô cùng nguy ngôn tủng thính (giật gân), xưng là sau khi về Trường An cảm thấy rất nhiều điều bất thường, ví dụ như Kiến Ninh Vương vô duyên vô cớ đề cử Đỗ Ngũ Lang làm Vương phủ Tham quân, còn mời hắn đá bóng, còn cùng Quảng Bình Vương đến xưởng pháo hoa kiểm tra, thậm chí, Đỗ Ngũ Lang phát hiện đầu mũi tên trong nguyên liệu pháo hoa. "Đủ loại chuyện như vậy, thần lo lắng, Đông Cung vạn nhất có hành động mưu nghịch, khẩn cầu Bệ hạ lấy an nguy làm trọng." Lúc đó, Lý Long Cơ không tin Tiết Bạch. Nhưng, những biến động nhỏ mà Tiết Bạch nói cũng là thật, khiến hắn muốn xem Đông Cung rốt cuộc muốn làm gì, lúc này mới có chuyện đêm nay. Cao Lực Sĩ rất nhanh đã tra rõ chân tướng, chỉ là một màn hãm hại mà thôi. Tuy nhiên, giống như vụ án Đỗ Hữu Lân, sau khi chân tướng phơi bày, Thánh nhân vẫn im lặng. "Đã là hiểu lầm một trận, lão nô cho rằng, nên biếm chức Trung thư xá nhân của Tiết Bạch." Đang nói chuyện, tin tức của Viên Tư Nghệ cũng được gửi đến. "Bẩm Thánh nhân, Viên đại giám phái người nói với Quảng Bình Vương chuyện Lý Tề Vật bị đàn hặc, y nghe xong lập tức đi gặp Lý Tề Vật, hai người nói chuyện riêng rất lâu..." Cao Lực Sĩ lập tức khẽ lắc đầu, thầm nghĩ Quảng Bình Vương vẫn còn quá trẻ, không trầm ổn, lúc này đi gặp Lý Tề Vật, chẳng phải là thể hiện Đông Cung chính là có qua lại bí mật với Lý Tề Vật sao, điều này hoàn toàn phạm vào đại kỵ của Thánh nhân. Mà những lời tiếp theo, hoạn quan truyền tin kia cũng không dám bẩm báo quá rõ ràng, do dự một lúc mới mở miệng. "Nô tài cầm bài phù của Tướng Tác Giám đi gặp Lý Phụ Quốc, nói những lời Thánh nhân dặn dò, Thái tử... Thái tử..." "Thái tử phản ứng thế nào?" Lý Long Cơ hỏi. Đây là câu duy nhất hắn hỏi kể từ khi chờ đợi tin tức ở đây. "Thái tử... không có phản ứng." Trong lòng Cao Lực Sĩ lại run lên, thầm nghĩ Thái tử cũng quá bình tĩnh rồi, tình huống này còn không nhúc nhích, khó tránh khỏi khiến Thánh nhân cho rằng đang đợi Thiên tử băng hà. Còn một vấn đề nữa, tại sao Thái tử dễ dàng tin tưởng như vậy? Chẳng lẽ đã từng bàn bạc với Lý Tề Vật rồi sao? Lý Long Cơ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Cao tướng quân, Trẫm định..." "Vút ——" Pháo hoa lớn nhất trước Hoa Ngạc Lâu nở rộ, âm thanh cực lớn, nhấn chìm toàn bộ lời nói phía sau của hắn. Nhưng, Cao Lực Sĩ lờ mờ nghe thấy, Thánh nhân nói là "Trẫm định phế Thái tử". Lại đối mặt với vấn đề này, lão đã không biết nên ứng đối thế nào, Tiết Bạch ra tay với Đông Cung, thế mà còn tàn nhẫn hơn cả Lý Lâm Phủ nhiều. Lão nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời Hoa Ngạc Lâu, hy vọng đêm nay có thể bình an trôi qua... __________ *"Tâm chứng" ám chỉ việc phán xét tội trạng dựa trên sự suy đoán và niềm tin nội tâm của bậc Đế vương về lòng dạ bề tôi, thay vì dựa trên sự thật khách quan của vụ án.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang