Mãn Đường Hoa Thải

Chương 38 : Bình an vô sự

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 18:58 07-04-2024

.
Quang Đức phường, Cát Ôn trạch. Tiếng gõ cửa vang lên trong giờ giới nghiêm. Người gác cổng vừa mới nghỉ ngơi, đành phải vội vàng bò dậy, đi ra mở cửa hông, bất ngờ nhìn thấy bên ngoài là lửa đuốc sáng rực, ánh sáng phản chiếu trên khôi giáp lấp lánh, hiện ra một nhóm người mang theo binh lính. “Nhận ra không?” Tiết Bạch tiến lên, giơ mộc bài trước mặt người gác cổng, động tác lưu loát, nói: “Hữu tướng phủ làm việc, hỏi ngươi, hôm nay Cát Đại Lang có về nhà không?” “Không, không có, đại lang ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa về.” “Cát gia có biệt trạch nào ở khu Đông Thị không?” “Tiểu nhân không biết.” Đúng lúc đó, có một nhóm người cầm đèn lồng vội vã chạy tới, hô to: “Ta là quản sự Tân Tứ, xin hỏi các vị, đã xảy ra chuyện gì?” “Ta là Hữu tướng môn hạ, bạn thân của Cát Đại Lang.” Tiết Bạch một lần nữa đưa ra tín vật, nói: “Cát pháp tào tối nay xử lý một vụ đại án, liên quan đến Đông Cung. Ta nghe nói Đông Cung phái tử sĩ muốn hại Cát Đại Lang, cần phải nhanh chóng tìm được hắn.” “Cái gì?! Sao có thể như thế?” “Hôm nay Cát Đại Lang có đi Đông Thị không?” “Vâng, buổi sáng ra cửa.” “Sau đó thì sao?” Tân Tứ lo lắng trả lời: “Vương Đại Lang liền phái người đến mời, bảo đại lang cùng đi uống rượu.” “Vương Đại Lang nào?” “Chính là công tử nhà Vương lang trung.” Tân Tứ vô thức hạ giọng. Chỉ nghe giọng điệu của hắn, Tiết Bạch đã nhận ra đó là Vương Chuẩn, nhi tử của Vương Hồng. Hai phụ tử nhà này quả là khiến mọi người đều sợ hãi. “Đi uống rượu ở đâu?” “Khang gia tửu quán ở Thanh Môn.” “Cát Đại Lang có đi không?” “Vương Đại Lang mời, không dám từ chối, ta lập tức phái người đến Đông Thị báo cho đại lang.” Tân Tứ quay lại gọi qua một nô bộc, “A Sửu, ngươi nói.” “Tiểu nhân chạy đến Đông Thị, dọc đường hỏi thăm những người quen, bọn họ nói đại lang đã đi biệt trạch ở Tuyên Dương phường. Tiểu nhân vội chạy qua đó, vừa lúc gặp được đại lang đang dỡ hàng trong sân, liền cáo tri Vương Đại Lang mời đến Thanh Môn bồi rượu.” “Cuối cùng thì sao?” “Đại lang thưởng cho tiểu nhân một roi, rồi lập tức đi ngay.” “Ngươi theo chúng ta một chuyến, dẫn đường đến biệt trạch ở Tuyên Dương phường.” Điền Thần Ngọc luôn giữ tay trên chuôi đao, ban đầu đã sẵn sàng bắt người tra hỏi, không ngờ Tiết Bạch lại hỏi han xong xuôi mà hắn còn chưa kịp phản ứng. Hắn vội vã tiến lên, tóm lấy nô bộc tên A Sửu, đem người đẩy lên lưng ngựa. Điền Thần Công thì lẹ tay đoạt lấy hai chiếc đèn lồng. Bốn người đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, tiếng vó ngựa vang lên như gió cuốn. ~~ Quang Đức phường nằm ở phía tây, thuộc Trường An huyện; Tuyên Dương phường nằm ở phía đông, thuộc Vạn Niên huyện. Nhưng cả hai đều nằm trên một con phố nhỏ ở thành bắc, là nơi tập trung rất nhiều quyền quý. Nói đến thì, hai Bình Khang phường và Tuyên Dương nằm ở phía tây của Đông Thị; hai Đạo Chính phường và Thường Nhạc nằm ở phía đông của Đông Thị. Tối nay, các phương thế lực đều tụ tập tại khu vực này. ~~ Tiết Bạch dẫn người vội vã chạy đến góc tây bắc của Tuyên Dương phường, đột nhiên nhìn thấy phía trước sáng rực ngọn đuốc, có người lớn tiếng hỏi: “Ai ở đằng kia? Có biết phạm cấm không?!” Nghe thấy giọng nói, Tiết Bạch thúc ngựa tới gần, hỏi: “Phía đối diện có phải là Quách tướng quân?” “Ha ha, chính là Quách mỗ!” Quách Thiên Lý thúc ngựa đi qua, “Hóa ra là Tiết lang quân.” Hai người đến gần nhau, Quách Thiên Lý từ trên lưng ngựa cúi người xuống, ghé sát vào mặt Tiết Bạch, khẽ nói: “Sao lại để người khác cướp mất công lao? Ta đã chuẩn bị dẫn người đi làm đại sự.” Tiết Bạch tỏ vẻ bực bội: “Ta bị Cát Ôn nhốt ở Kinh Triệu Phủ.” “Mẹ nó, hảo tặc tử!” Quách Thiên Lý mắng to một tiếng, có chút nổi cáu. “Hữu tướng và Cát Ôn đâu?” “Đang bận, chuyện lớn như vậy, văn thư vẫn chưa xuống, ta phải dẫn người đi bao vây trước. Mẹ nó, Hữu Kiêu vệ đã đến trước rồi.” “Vậy tướng quân cứ lo việc của mình, ta tự đi gặp Hữu tướng.” “Được.” Quách Thiên Lý rất vội, thúc ngựa đi ngay. Tiết Bạch đứng bên đường, đợi Kim Ngô vệ như dòng nước chảy đi qua. Dù bị chậm lại một lúc, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hơi lo lắng. Quay đầu nhìn lại, dưới ánh lửa, chỉ thấy Đỗ Cấm cũng lo lắng đến mức môi tái nhợt. Cuối cùng, Kim Ngô vệ đi xa. “Đi thôi.” Bọn họ lại không đi về phía bắc đến Bình Khang phường, mà đi về phía nam đến Tuyên Dương phường. ~~ Điền Thần Ngọc cưỡi ngựa tiến lên, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Trong đầu hắn vẫn nghĩ về câu hỏi mà Tiết Bạch đã hỏi riêng hắn. “Ngươi dám giết người không?” “Coi lang quân nói kìa, ta đã làm binh, còn sợ giết người sao?” “Tốt, từ tối nay, ngươi nhớ đếm xem chặt được bao nhiêu cái đầu.” Phía trước, A Sửu đã gõ cửa cửa viện. “Cốc, cốc, cốc.” “Ai đó?” “Ta, A Sửu, quản sự phái ta đến tìm đại lang.” Cửa viện “két” một tiếng rồi mở ra, một đại hán mặc thanh y thò đầu ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Hữu tướng môn hạ.” Tiết Bạch tiến lên, giơ tín vật của tướng phủ, nói: “Ta là bạn thân của Cát Đại Lang, có chuyện quan trọng cần gặp.” Đại hán không nhận ra tín vật, nói: “Đại lang không có ở đây.” “Hữu tướng lệnh ta đến đưa người mà đại lang bắt được hôm nay đi.” “Tốt, vào trong nói…” Đột nhiên, từ trong sân có người chạy tới, hét lên: “Hắn là Tiết Bạch, ngăn hắn lại!” Đại hán liền vội đóng cửa. “Giết vào!” Điền Thần Ngọc thấy cửa viện sắp đóng lại, bên tai nghe thấy lệnh của Tiết Bạch, không chút do dự, rút đao đâm tới. “Phập.” Thanh đao xuyên qua khe cửa, đâm sâu vào ngực đại hán. Máu bắn đầy tay Điền Thần Ngọc, đầu óc hắn nóng lên, nhưng lại nhếch miệng cười, đá mạnh một cú, đạp tung cửa viện, đồng thời hất xác chết treo trên đao xuống đất. Đao rút ra khỏi xác, máu liền phun thành dòng. Một loạt thanh y đại hán chạy đến trước sân, lập tức chết sững. “Các ngươi giấu cô nương bị bắt ở đâu?!” Tiết Bạch quát hỏi. “Đây là quan trạch! Các ngươi cũng dám?!” Điền Thần Ngọc thấy đối phương còn dám cản đường, lập tức nổi giận, cầm đao xông lên chém. Hắn võ nghệ cao cường, lại mặc giáp, giết những người bình thường chẳng khác gì cắt rau cả. Tối nay được Tiết Bạch hứa hẹn, một khi đã buông tay buông chân, hắn trở nên hung ác dị thường. Đối phương lại chỉ là tầm thường hộ viện, trong chớp mắt đã bị chém ngã ba người, có một người chưa chết, không ngừng khóc thét, những kẻ khác sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, quay đầu bỏ chạy về phía hậu viện. Sắc mặt Điền Thần Công trở nên khó coi, không biết Tiết Bạch định xử lý thế nào sau việc này, nhưng khi đệ đệ đã giết người, chỉ còn cách đi đến cùng. Hắn hành động nhanh nhẹn, tung một cước đá bay một tên hộ viện, sau đó trở tay, tát mạnh một cái, khiến đối phương nửa sống nửa chết, rồi mới nhấc lên, quát lớn: “Người đâu?!” “Ở, ở phía sau…” Tiết Bạch không nói gì thêm, chạy thẳng đến hậu viện. Điền Thần Ngọc chạy nhanh hơn, đuổi theo những hộ viện kia mà chém loạn xạ. Điền Thần Công hỏi xong, liền nghiến răng, vặn mạnh tay, “rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ tên hộ viện. Quay đầu lại, thấy A Sửu đã sợ đến mức ngã quỵ trên mặt đất, đang cố bò ra ngoài cửa viện. Điền Thần Công khẽ thở dài, bước tới, đâm chết tên nô bộc này. Hắn đóng cửa viện lại, rồi mới chạy về phía hậu viện. Nhưng đây là một biệt trạch có tới mười hai dãy nhà, các nô tì chạy tán loạn, hắn hoàn toàn không thể chặn lại. Chỉ trong chốc lát, tiếng hét chói tai đã vang lên khắp nơi. “Lão nhị.” Điền Thần Công đuổi kịp đệ đệ, nói: “Vừa nghe thấy lang quân danh tự, mau giết hết đi.” ~~ “Phập.” Máu bắn lên cửa sổ, dưới ánh trăng càng thêm kinh hãi. Hai bà mụ canh giữ trước sương phòng sợ đến mức hét lớn rồi ngã xuống đất, không biết phải bò về hướng nào. Tiết Bạch bước lên bậc thềm, đạp cửa bước ra. “Ư! Ư!” Phía sau tấm bình phong vang lên tiếng khóc nức nở, hắn chạy tới, liền thấy Đỗ Xuân bị trói chặt, ngồi trên sàn nhà. Hắn vội vàng gỡ bỏ chiếc khăn bịt miệng, tháo dây trói trên người nàng. “Tiết Bạch, Tiết Bạch.” Đỗ Xuân có chút nghẹn ngào, nhưng điều bất ngờ là lần này nàng không bị dọa đến mức hoảng loạn. “Mau, Cát gia ngụy tạo thân phận của ngươi, sẽ hại chết chúng ta…” “Đại tỷ! Không sao chứ?!” Đỗ Cấm chạy vào sương phòng, nhìn thấy Đỗ Xuân, phần khẩn trương kia cuối cùng cũng giảm bớt, nàng đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, liền vội vàng vịn vào tấm bình phong để đứng vững. “Ta không sao.” Đỗ Xuân dựa vào người Tiết Bạch, để hắn tháo dây trói, nhanh chóng nói: “Có một khế thư ghi ngươi là quan nô, chắc chắn là do Cát gia bảo tên nô nha lang kia ngụy tạo. Tuổi tác, diện mạo đều dựa trên ngươi để viết, cho rằng ngươi là Tiết Tú ngoại thất tử, tên Tiết Bình Chiêu.” Tiết Bạch nhìn Đỗ Xuân, thấy vết bầm tím trên cổ tay nàng dù đậm, nhưng không có thương tích gì nghiêm trọng, liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Tiết Tú là ai?” “Cũng là Hà Đông Tiết thị, Hà Đông công chi hậu duệ, là phò mã của Đường Xương công chúa. Tiết Tú xuất thân hiển hách, trong nhà có vô số công hầu, phò mã, không cần nói tỉ mỉ thêm. Điều quan trọng là, hắn bị Lý Lâm Phủ hãm hại và được ban chết với tội danh mưu phản.” Tiết Bạch cau mày. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc Lý Lâm Phủ có tin lời cáo trạng của Cát Ôn hay không, với tính cách của Lý Lâm Phủ, chỉ cần biết hắn có thể là con của cừu gia, há sẽ còn kiên nhẫn chờ điều tra kỹ rồi mới giết hắn. Còn về Đỗ gia, Lý Lâm Phủ cũng sẽ không bỏ qua, bởi Đỗ gia là do Tiết Bạch cầu tình mới giữ được. “Mau.” Đỗ Xuân nói tiếp: “Tân Thập Nhị đã đưa tên nô nha lang đó đi cáo trạng rồi.” Tiết Bạch không vội đi ngay, mà chìm vào trầm tư. Hắn không ngừng tháo dây trói trên người Đỗ Xuân, còn vô thức xoa bóp mắt cá chân cho nàng. Đỗ Xuân hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hắn, thấy hắn suy nghĩ rất chăm chú, liền hơi co chân lại, tự mình xoa cổ tay. “Nhị tiểu thư.” Tiết Bạch cuối cùng lên tiếng, “Nơi đây giao cho ngươi xử lý, sau đó mang đại tiểu thư trở về.” Đỗ Cấm có chút tái nhợt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Đã giết nhiều người như vậy, ngươi định giải thích thế nào?” “Không cần lo, ta đã có cách, để Điền gia huynh đệ đưa các ngươi về.” “Còn ngươi?” “Ta phải cản bọn họ lại.” Đỗ Cấm tiến lên, khẽ nói: “Để Điền gia huynh đệ theo ngươi đi.” “Không cần.” Tiết Bạch nói: “Việc này… hai người họ không làm được.” “Một mình ngươi càng không làm được.” Tiết Bạch nhìn sắc trời, hỏi Đỗ Cấm: “Mấy giờ rồi?” “Đã đến giờ Hợi.” Tiết Bạch cùng nàng liếc nhau một cái, nói: “Đi đi.” Đỗ Cấm đã minh bạch ý tứ của hắn, cắn môi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.” Nàng muốn làm thêm điều gì đó, nhưng không biết phải làm gì, chỉ có thể dặn dò Tiết Bạch một câu, rồi đỡ Đỗ Xuân ra ngoài. Hai tỷ muội vừa đi vừa nhỏ nhẹ trò chuyện. “Đại tỷ, ngươi vịn vào ta, cúi đầu, đừng nhìn xung quanh.” “Ta không yếu đuối đến vậy.” Đỗ Xuân không nhịn được, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết Bạch đang đứng đó, trầm tư suy nghĩ… ~~ Đêm càng khuya, chưa đến giờ Tý. Trên đại lộ ngoài Đông Thị, tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng khôi giáp va chạm loảng xoảng, ngày càng nhiều Vũ hầu chạy về phía góc tây nam của Thường Nhạc phường. Hữu Kiêu vệ đang bí mật canh chừng tường viện phía bắc của một căn đại trạch. ó người ở trong bóng đêm nhếch miệng cười nham hiểm, nói: “Ta đã nói rồi, Dương Thận Căng lúc nào làm việc cho Hữu tướng cũng tỏ ra miễn cưỡng. Nghĩ kỹ lại, chỉ có thể là hắn giấu Đông Cung tử sĩ.” “Tham quân nói rất đúng, đã nhìn thấy thật nhiều đại hán trong biệt trạch này, chắc chắn là tử sĩ cần bắt.” “Đợi đến khi chúng ta lấy được quân khí của bọn họ, lại bàn tiếp. Có mang theo bao bố không?” “Hắc hắc, đồ để tịch thu gia sản, tiểu nhân làm sao quên được.” “…” Bắc môn Thường Nhạc phường, bên trên Vọng Hỏa Lâu, ngọn đuốc đung đưa mấy lần. Cách con phố nhỏ vắng vẻ, Vọng Hỏa Lâu ở Nam môn của Đạo Chính phường cũng giơ cao ngọn đuốc đáp lại. Gió thổi qua từng dãy nhà, có người trong bóng đêm bước lên lầu, chắp tay nhìn ánh trăng trên bầu trời Trường An. Dưới lầu, những đại hán cao lớn mặc đồ tang, đang bốc dỡ hàng lên xe. Đột nhiên. “Leng keng” liên tiếp vang lên, có tiếng vũ khí va chạm. “Cẩn thận một chút, không sợ người khác nghe thấy sao?” “Ha ha, thật sự không sợ.” Khương Hợi nhếch miệng cười, dưới ánh trăng lộ ra hai hàm răng, vẻ mặt giống như một con sói hoang. Hắn cúi người nhặt đống quân khí vừa bị rơi xuống đất. Khôi giáp, mạch đao, cung tiễn, thuẫn bài… tiện tay dùng vải bố bọc lại, ném lên xe. “Thác Bạt, ta vẫn cảm thấy mặc áo giáp còn tốt hơn mặc đồ tang, lỡ như bị ai chặn lại trên đường. Ngươi nói sao?” “Bùi tiên sinh đã sắp xếp ổn thỏa, không ai dám chặn ngươi đâu.” Khương Hợi nghĩ thầm, nếu có người dám chặn, vậy hắn liền giết đến Hữu tướng phủ cứu ra huynh trưởng. Tiếng trống canh xa xa vang lên, vọng lại trong những con ngõ nhỏ. “Đông!” Một vị thanh bào quan viên đi xuống từ lầu nhỏ, lạnh lùng nói: “Xác nhận xong, đi thôi.” Cửa viện mở ra, nhóm sáu đại hán đầu tiên đánh xe rời đi. Đêm vẫn còn sâu thẳm, vị thanh bào quan viên này cũng theo chiếc xe thứ hai nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Tạm thời chưa có chuyện ngoài ý muốn, hết thảy thuận lợi. Người gác đêm của Đạo Chính phường vẫn thong thả gõ canh. “Đông!” “Đã đến giờ Tý! Nhớ đóng đủ cửa, cẩn thận củi lửa!” “Đông!” “Đã đến giờ Tý! Trường An vạn niên, bình an vô sự!” Khương Hợi vứt xuống mạch đao, ngồi trên xe ngựa, thở dài một tiếng, hơi thở trắng xóa phả ra giống như sát khí không chỗ phát tiết của hắn, đã tràn ra ngoài một chút. -------- *ngoại thất tử: con của ngoại thất, con ngoài giá thú.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang