Mãn Đường Hoa Thải
Chương 320 : Chuyện cũ
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 01:07 23-10-2025
.
An trạch, trên tiệc rượu, Nhan Quý Minh và Đỗ Phủ cạn chén với nhau.
"Tử Mỹ huynh quen biết Nhữ Dương vương sao?"
"Khoảng Thiên Bảo năm thứ năm, ta từng ở dưới trướng Nhữ Dương vương." Đỗ Phủ nói.
Nhan Quý Minh nói: "Tử Mỹ huynh khi đó đã viết bài《 Tặng Đặc Tiến Nhữ Dương Vương Nhị Thập Nhị Vận 》, quả là một bài thơ hay, lúc đó a gia của ta dạy ta làm thơ, đã đặc biệt bảo ta học cách dùng vần của huynh, ‘Thánh tình thường hữu quyến, triều thoái nhược vô bằng’, ba chữ ‘nhược vô bằng’ này, có thể xem là phép tắc cho phiên vương muôn đời noi theo vậy."
(Ân sủng của Hoàng đế luôn luôn đoái hoài đến ngài, (thế nhưng khi) ngài tan triều trở về lại nhẹ nhàng như không vướng bận vào đâu cả.)
Đỗ Phủ xua tay nói: "Chỉ là tác phẩm vụng về, chẳng đáng được lên chốn đại nhã."
Hai năm nay hắn nhậm chức quan nhỏ bậc thấp nhất, tiếp xúc nhiều với bình dân, phong cách thơ đã thay đổi rất nhiều, không còn tự phụ về những tác phẩm thời trẻ nữa.
Huống hồ lúc đó hắn gửi gắm hy vọng vào Nhữ Dương vương tiến cử, mong mỏi "đan thê thứ khả lăng" (có thể bước lên thang mây), bây giờ nghĩ lại mới biết đó là chuyện không thể nào, với thân phận của Nhữ Dương vương, tuyệt đối không dám can dự chính sự, thì làm sao có thể tiến cử hắn lên triều đình?
Đỗ Phủ bèn đổi chủ đề, nói: "Nhan Thập Nhị lang cũng quen biết Nhữ Dương vương sao?"
"Chỉ là từng có qua lại, mộ chí minh cho cữu ông cùng phu nhân La thị trong nhà y chính là do y soạn, do thúc phụ của ta viết tay." (cữu ông: cậu vợ (em / anh trai của vợ))
"Ta nhớ ra rồi, chuyện này cũng vào Thiên Bảo năm thứ năm, là về La thị, phu nhân của Nguyên phủ quân, huyện lệnh huyện Long Môn, nàng vốn là hậu duệ của hoàng thất Bắc Ngụy. Nhữ Dương vương lúc soạn văn còn than thở, hoàng đồ bá nghiệp, chỉ là mây khói thoảng qua."
Đỗ Phủ cảm thán một tiếng, nâng bầu rượu lên, uống liền mấy ngụm.
Sau khi hắn hiểu được xử cảnh của Nhữ Dương vương, rồi lại làm 《 Ẩm trung bát tiên ca 》, đã ẩn chứa vài phần thâm ý.
"Nhữ Dương tam đấu thủy triều thiên", Nhữ Dương vương trước khi yết kiến Thánh nhân phải uống trước ba đấu rượu, đến triều đường thì lảo đảo, đứng cũng không vững; "Hận bất di phong hướng Tửu Tuyền", cố nhiên là nói Nhữ Dương vương thích rượu, nhưng há chẳng phải cũng là đang nói y muốn dời đất phong đi hay sao?
Mà sở dĩ Đỗ Phủ có thể hiểu được xử cảnh của Lý Tấn, là vì sau này hắn cũng dần dà nghe được một vài chuyện cũ.
~~
Trên gác lầu, đối diện với câu hỏi của Lý Tấn, Tiết Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nhữ Dương vương hỏi ta làm thế nào, là muốn can dự quốc sự sao?"
"Lười can dự." Lý Tấn ngồi xuống bên lan can, tiêu sái khoát khoát tay, nói: "Ta chẳng qua chỉ quan tâm đến hôn sự của đám trẻ thôi."
Tiết Bạch lại có thể từ cử chỉ của y nhận ra một thoáng thần sắc đề phòng.
Trước khi đến gặp Lý Tấn, Tiết Bạch đã nhờ Đỗ Cấm dò hỏi một vài chuyện cũ.
Sau khi Ninh vương Lý Hiến nhường ngôi thái tử cho Lý Long Cơ, thực ra không phải từ đó đã hết duyên với hoàng vị, sau này Thái Bình công chúa từng muốn phế Lý Long Cơ, lập Lý Hiến làm trữ quân.
Người đời vẫn luôn ca tụng tình huynh đệ sâu đậm của hai người, sau khi Lý Hiến qua đời, Lý Long Cơ truy thụy cho hắn là "Nhượng hoàng đế", truy tặng vương phi là "Cung hoàng hậu", nhưng đến lúc hạ táng, Lý Long Cơ trước nay vốn hào phóng lại cắt giảm quy cách tang lễ... Tâm tư đế vương khó lường, có lẽ cuối cùng vẫn có chút kiêng kỵ đối với gia tộc Lý Hiến.
Cả đời Lý Tấn chìm đắm trong tửu sắc yến tiệc, người ngoài nhìn vào thì thấy phóng khoáng, nhưng chưa chắc không phải là sống như đi trên băng mỏng, luôn giữ thái độ cẩn trọng, sợ hãi.
"Nhữ Dương vương thứ lỗi, là ta say rồi, đã lỡ lời đùa một câu không nên đùa." Ánh mắt Tiết Bạch rõ ràng càng lúc càng tỉnh táo, nhìn Lý Tấn, khuyên răn nói: "Chuyện này, Nhữ Dương vương tốt nhất đừng dò hỏi, bất lợi cho ngài."
"Tại sao?"
Tâm trí Tiết Bạch xoay chuyển nhanh chóng, nói: "Vậy phải xem năm đó Khánh vương nhận nuôi Vinh Nghĩa quận chúa, Nhữ Dương vương đã đóng vai trò gì trong đó?"
Lý Tấn nghe vậy, có một hành động hơi nhướng mày.
Đầu tiên y suy, Tiết Bạch rất thông minh, chỉ dựa vào một câu hỏi của y mà suy ra được một vài ẩn tình trong quá khứ. Hơn nữa còn lợi dụng tâm lý cẩn trọng sợ hãi của y, cố ý dùng giọng điệu dọa nạt để moi lời.
Nhưng nghĩ lại, không đúng.
Tiết Bạch có thông minh đến đâu cũng không thể dễ dàng đoán ra được, trừ khi, bản thân người này cũng biết một vài ẩn tình.
"Ta thân là tông thất, chẳng qua là làm những việc nên làm." Lý Tấn nói: "Ngược lại là ngươi, nhúng tay vào những chuyện này, không sợ chết sao?"
"Muốn thăng tiến, phải lập đại công."
Lý Tấn thấy không dọa được hắn, đành phải thản nhiên nói: "Nói với ngươi cũng không sao, năm đó Khánh vương muốn nhận nuôi nhi nữ của Lý Anh, ta đã giúp y cầu xin Thánh nhân, đơn giản chỉ có vậy."
Tiết Bạch nói: "‘Nhữ Dương tam đấu thủy triều thiên’, Nhữ Dương vương chìm đắm trong thanh sắc, không hỏi đến chính sự, vậy mà lại dám nhúng tay vào đại sự như vậy?"
Lý Tấn nhíu mày, cảm thấy lời lẽ của người trẻ tuổi này thật sắc bén, dồn ép từng bước.
Tiết Bạch chỉ cần tính toán thời gian là biết, tam thứ nhân án xảy ra vào Khai Nguyên năm thứ hai mươi lăm, lúc đó Lý Hiến vẫn còn tại thế, Lý Tấn có phụ thân bảo vệ, vẫn chưa đến mức như đi trên băng mỏng như bây giờ.
Có lẽ chính vì Lý Tấn nhúng tay vào tam thứ nhân án, đã gây ra lòng đề phòng của Lý Long Cơ? Khả năng này rất thấp, nhưng Tiết Bạch định dùng cách này để doạ dẫm Lý Tấn, hòng moi thêm lời.
"Chẳng có gì không dám, ta bình thường thích rượu, nhưng đâu phải vì sợ hãi điều gì." Lý Tấn nói, "Ngươi vẫn chưa nói, ta dò hỏi chuyện Vinh Nghĩa quận chúa, thì có gì bất lợi cho ta?"
"Thánh nhân sở dĩ phong Vinh Nghĩa quận chúa, ban hôn cho An Khánh Tông, là có ý... thay đổi thái tử."
"Không thể nào." Lý Tấn cuối cùng cũng bất ngờ, loạn cả suy nghĩ.
"Tại sao không thể?" Tiết Bạch hỏi ngược lại.
Lý Tấn không nói nên lời, đành nói: "Vậy ngươi nói xem, Thánh nhân có ý thay đổi thái tử, rồi sao nữa?"
"Khánh vương là hoàng trưởng tử, lẽ ra nên trở thành trữ quân, chỉ vì năm đó lúc lập trữ, y vẫn chưa có tử tự, Thánh nhân mới lập Lý Hanh. Bây giờ các nhi tử của Khánh vương đã trưởng thành, có thể gánh vác xã tắc, còn Lý Hanh bất hiếu, nhiều lần câu kết với trọng thần, Thánh nhân bởi thế nảy sinh ý định." (tử tự: con nối dõi)
"Ta không tin ngươi." Lý Tấn lắc đầu.
"Nếu ta không có bản lĩnh, Khánh vương sao lại giao phó đại sự cho ta? Nhữ Dương vương nếu không tin ta, cớ gì phải đặc biệt đến hỏi ta?" Tiết Bạch nói: "Hỏi ta làm thế nào, rất đơn giản, ta nói với Thánh nhân, Lý Hanh đang câu kết với An Lộc Sơn."
Lý Tấn bán tín bán nghi, trầm ngâm một lát, nhận ra cuộc nói chuyện đã bị Tiết Bạch dẫn dắt, bèn khôi phục lại vẻ phong lưu, ngẩng đầu uống một ngụm rượu lớn, cười nói: "Thì ra là vậy, đúng là ta không nên dò hỏi..."
"Muộn rồi, hôm nay Nhữ Dương vương cố ý gặp riêng ta, đã rơi vào mắt của kẻ hữu tâm."
"Vậy thì sao?"
"Chỉ e Thánh nhân sẽ nghi ngờ ngài mưu đồ bất chính."
"Quả nhiên." Lý Tấn phá lên cười, như nghe được một câu chuyện cười thú vị, "Tiết lang quả nhiên đang lừa ta."
"Nhữ Dương vương đã muốn hỏi, hỏi rồi lại không tin, nói cũng vô ích, không nói nữa là được."
"Thật sự là, Tiết lang quá tự cho mình là thông minh." Lý Tấn khó khăn lắm mới nén được nụ cười, nói: "Muốn dùng sự nghi kỵ của Thánh nhân để dọa ta, lại không biết mối quan hệ giữa ta và Thánh nhân. Yết cổ của ta là do Thánh nhân tự tay dạy, mỗi lần Thánh nhân nghe phải khúc nhạc dở, đều cho gọi ta vào cung diễn tấu, để rửa tai cho hắn..."
"Nếu đã như vậy, Nhữ Dương vương thân là trưởng tử, tại sao không phải là Tự Ninh vương?"
"Đó là ta chủ động nhường cho huynh đệ."
"Thì ra là vậy." Tiết Bạch đứng dậy, chỉnh lại y quan, nói: "Tỉnh rượu rồi, đi thôi."
"Đừng giận, đừng giận." Lý Tấn vẫy tay bảo hắn ngồi xuống lại, nói: "Ta ngược lại muốn nghe xem ta mưu đồ bất chính như thế nào."
"Thánh nhân từng đem Thập bát tử Lý Mạo cho Ninh vương làm con thừa tự. Lúc đó Võ Huệ phi đang được sủng ái, một lòng muốn đưa nhi tử của mình lên làm trữ quân, nhưng Ninh vương vẫn nhận nuôi Lý Mạo."
"Chuyện này, a gia vốn không thể từ chối."
"Nói cách khác, nếu Lý Mạo làm thái tử, y sẽ thật sự có hai vị hoàng phụ, một là hoàng đế, một là Nhượng hoàng đế. Hơn nữa, nếu Lý Mạo đăng cơ, Nhữ Dương vương so với các hoàng tử khác càng giống huynh đệ ruột của Lý Mạo hơn." Tiết Bạch nói: "Ninh vương phủ đã ủng hộ Lý Mạo, lại thêm tam thứ nhân án cũng đã phế sát Lý Anh, vào lúc này, Nhữ Dương vương giúp Lý Tông nhận nuôi nhi nữ của Lý Anh, là có ý đồ gì?"
"Ta có ý đồ gì?"
"Ai biết được có phải là để sau khi Thánh nhân trăm tuổi, ngài sẽ lật án, nhân đó mà dấy binh tạo phản, chống lại chính Lý Mạo..."
"Chớ có nói bậy!"
Lý Tấn đột nhiên quát lên một tiếng, vẻ âm nhu kia hoàn toàn biến mất, mơ hồ lại toát ra vài phần khí phách anh vũ.
Tiết Bạch lại không bị y áp đảo, ngược lại còn nhìn chằm chằm Lý Tấn, nói: "Ngài bình thường ca múa thái bình, nhưng đôi khi lại quá khiêm cung, Thánh nhân phong cho a gia ngài, ngài lại dâng biểu từ chối, đâu còn vẻ say sưa ngày trước? Thông minh là không giấu được đâu."
"Những gì ta làm năm đó, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, chỉ là không nỡ, ai cũng đừng hòng mượn cớ này để vu oan cho ta."
Tiết Bạch nói: "Lúc Thánh nhân cướp đi Thọ vương phi, ngài đã bày cho Lý Mạo một kế."
Lý Tấn kinh ngạc vô cùng, ánh mắt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiết Bạch nhạy bén bắt được sự thay đổi thần sắc này, trong lòng đã chắc chắn.
Đạt Hề Doanh Doanh trước đây là người của Lý Mạo, vì vậy đã từng kể một chuyện.
"Dương Thái Chân một khi bước vào đạo môn, liền không còn là Thọ vương phi ngày trước, đã trở thành một người khác. Nhưng, Thánh nhân muốn phong nàng làm quý phi thì phải tìm cho Lý Mạo một vị vương phi mới trước, về mặt lễ pháp mới có thể nói xuôi được... đại loại vậy." Tiết Bạch nói: "Thế là, ngươi bảo Lý Mạo chủ động chịu tang cho a gia ngươi, trong vòng ba năm không thể cưới vợ, cũng khiến cho Dương Thái Chân mãi đến Thiên Bảo năm thứ tư mới được phong hiệu quý phi."
"Ngươi làm sao biết được?" Lý Tấn hỏi.
Tiết Bạch nói: "Thánh nhân dạy ngài yết cổ, xem ngài như con đẻ, ngài lại giúp Lý Mạo làm khó hắn? Có thể thấy thái độ thường ngày của ngài đều là giả vờ."
Lý Tấn nói: "Thánh nhân bảo ngươi điều tra ta?"
"Không chỉ điều tra ngài, mà còn một vài ẩn tình khác."
Tiết Bạch cuối cùng cũng hỏi đến đây, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, che giấu vẻ suy tư trong mắt.
Hắn biết lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, nhưng có thể nhân lúc Lý Tấn chưa kịp phản ứng, dò hỏi trước những thông tin muốn biết.
"Trong Ly Sơn thích giá án có người khai, kẻ chủ mưu đứng sau tự xưng là con trai của phế thái tử Lý Anh, Lý Thiến, có liên quan đến ngài không?"
"Gì cơ?"
Lý Tấn kinh ngạc, vì đã lâu không nghĩ đến chuyện đó, mà có chút thất thần.
Tiết Bạch đưa mắt dò xét nhìn y một cái, nói: "Theo như Thánh nhân biết, Lý Thiến trong tam thứ nhân án đã bị cấm vệ lỡ tay đánh chết, nhưng nếu hắn vẫn còn sống, có phải là do Nhữ Dương vương đã lén cứu đi không?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Lý Tấn nói, "Hắn làm sao có thể... còn sống?"
"Bởi vì hắn đã xuất hiện."
"Người khác mạo danh? Chắc chắn là người khác mạo danh."
Tiết Bạch nói: "Nếu là người khác mạo danh, vậy chuyện này là do ai tiết lộ? Trên đời này vốn không có mấy người biết đến Lý Thiến."
"Cớ gì lại cho rằng là ta tiết lộ hoặc lén cứu đi?"
"Bởi vì ngài là người kỳ lạ nhất, kết giao với nhi tử của Võ Huệ phi, lại đi nói giúp cho nhi nữ của Lý Anh, Bác Bình quận chúa là do ngài cứu, những người còn lại cũng là do ngài giúp Lý Tông nuôi nấng." Tiết Bạch nói: "Lúc Lý Thiến chết, người có mặt ở đó ngoài Bác Bình quận chúa, chính là ngài."
"Không chỉ có ta." Lý Tấn nói: "Đứa bé đó lúc đó ngã trên đất, đúng là đã chết rồi, Cao tướng quân, Trần tướng quân đã đích thân xác nhận."
"Tại sao không phải là ngài bày kế man thiên quá hải?" Tiết Bạch nói, "Trong tình hình lúc đó, chỉ có ngài là có khả năng làm được nhất, không phải sao?"
Vì Bác Bình quận chúa vừa nghe hắn nói Lý Thiến còn sống, phản ứng đầu tiên là hỏi có phải do Nhữ Dương vương cứu không, điều Tiết Bạch muốn xác nhận nhất chính là điểm này.
Lý Tấn không phủ nhận y là người có khả năng làm được nhất, mà nói: "Ta không có."
Tiết Bạch gật đầu.
Hắn biết Lý Tấn không có, điều hắn muốn chính là xác định xem Lý Tấn có phải là một nhân chứng vô cùng quan trọng hay không.
Đã xác định được rồi, sau này thời cơ đến, liền có thể tìm cách để Lý Tấn làm chứng gian, chứng thực cho tính chính thống của hắn.
"Có khả năng này không? Lúc đó, Lý Thiến bị cấm vệ đánh bị thương. Cảnh tượng hỗn loạn, Nhữ Dương vương nhân cơ hội cứu hắn đi, giao phó cho hảo hữu?"
Tiết Bạch chậm rãi nói, trong đầu cũng đang bổ sung các chi tiết cho lời giải thích này, tỉ như, hảo hữu của Lý Tấn chính là Hạ Tri Chương trong ‘Ẩm trung bát tiên’.
"Không có." Lý Tấn lại dứt khoát phủ nhận, nói: "Thật sự không phải do ta làm."
"Vậy được, những lời hôm nay, mong Nhữ Dương vương đừng nói cho người khác biết." Tiết Bạch nói: "Chuyện này vẫn chưa có chứng cứ quan trọng, trước mặt Thánh nhân, ta cũng sẽ minh oan cho Nhữ Dương vương."
Lý Tấn không ngờ một bữa tiệc rượu hỏi thêm một câu về chuyện của Lý Bội Nương, mà nhận được lại là một câu trả lời như vậy.
Y lại còn phải cảm ơn Tiết Bạch một câu.
"Đa tạ Tiết lang."
"Nhữ Dương vương đừng khách khí." Tiết Bạch nói: "Hôm nay có vài lời, ta nói hơi nặng, nhưng là có ý nhắc nhở Nhữ Dương vương chú ý chừng mực, đừng cho rằng có chút danh tiếng thích uống rượu, liền dám dò hỏi tâm ý của Thánh nhân."
Lý Tấn quả thực là muốn dò hỏi tâm ý của Thánh nhân, không khỏi hỏi: "Thay đổi thái tử là thật sao?"
Tiết Bạch tùy tiện gật đầu.
Hắn không cần biết Lý Long Cơ có muốn thay đổi thái tử hay không, sớm muộn gì cũng phải thay đổi.
~~
Một cuộc nói chuyện, thu hoạch cũng khá. Tiết Bạch xuống gác lầu, quay lại yến tiệc.
Hắn vẫn không hề rảnh rỗi, mục tiêu lần này là An Khánh Tông.
Nếu đã dùng đến lý do “Thánh nhân muốn thay ngôi thái tử”, hắn bèn định nhân cơ hội này lôi kéo thêm vài người.
Chỉ là, An Khánh Tông thậm chí còn không có chí tiến thủ bằng kẻ nhàn tản chuyên hầu hạ yến tiệc như Lý Tấn, cũng không hề chủ động bàn với Tiết Bạch về chuyện của Vinh Nghĩa quận chúa.
“Tiết lang là người báo tin vui, ta kính Tiết lang một chén.”
Đợi đến lúc An Khánh Tông mời rượu Tiết Bạch, lại còn rất chu đáo nói: “Ngươi tửu lượng kém, uống ít thôi, ta cạn chén.”
Dứt lời, đáy chén đã được phô bày trước mặt Tiết Bạch, quả nhiên bên trong không còn sót một giọt rượu nào.
Cái vẻ làm việc thật thà này của An Khánh Tông, quả thực trông vô cùng đôn hậu.
Nếu không phải An Lộc Sơn giỏi nhất trò ngụy trang này, Tiết Bạch suýt chút nữa đã tin y.
“Nhân Hành huynh đã dò hỏi được ý của Thánh nhân trong việc này chưa?”
“Chưa.” An Khánh Tông đáp: “Sấm chớp mưa móc, đều là ơn vua. Ta văn không thành võ không toại, không thể kiến công lập nghiệp cho Thánh nhân, cưới được quận chúa đã là phúc khí lắm rồi.”
Tiết Bạch thấy y nói đến đường đường chính chính, bèn thăm dò: “Hôm nay là quận chúa, sau này biết đâu lại được phong làm công chúa?”
An Khánh Tông sững người, kéo Tiết Bạch sang một bên, hạ giọng nói: “Ta hiểu ý của Tiết lang, nhưng họa từ miệng mà ra, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Nói xong, y sợ Tiết Bạch không vui, lại nói thêm một đoạn dài vô cùng thành khẩn.
“Ta biết Tiết lang tin tức linh thông, muốn nhắc nhở ta đôi điều. Nhưng a gia của ta được Thánh nhân tin tưởng, làm quan đến chức tiết độ sứ lưỡng trấn, ban thưởng vô số, ta đã không còn mong cầu gì khác. Dù cho có phỏng đoán được thánh ý, làm quan lớn, lẽ nào lại có được nhiều vinh hoa phú quý hơn sao?”
Tiết Bạch nói: “Nói rất phải, đúng là ta quá luồn cúi rồi...”
“Không phải.” An Khánh Tông nói: “Tiết lang là người có bản lĩnh, không giống ta, mang danh trưởng tử ở lại trông coi nhà cửa ở Trường An, thực chất chỉ là con tin của đại tướng biên trấn lưu lại Trường An mà thôi. Ta là kẻ bất tài, nên mới lười để tâm đến những chuyện này. Ta chỉ mong kết giao được nhiều bằng hữu, xem như là đã đứng vững được ở Trường An rồi.”
“Nhân Hành huynh thông suốt.”
Tiết Bạch thấy vậy mà vẫn không dò được lòng y, đành tạm thời bỏ cuộc.
Đợi đến khi yến tiệc tàn, An Khánh Tông tặng cho mỗi vị khách một món quà hậu hĩnh, đồng thời sai xe ngựa tiễn về.
Trên đường về, Tiết Bạch cưỡi ngựa, theo sau là hạ nhân của An Khánh Tông áp tải lễ vật.
Rẽ vào phường Tuyên Dương, vừa hay gặp phò mã Độc Cô Minh đi tới, hai người không khỏi trò chuyện vài câu.
“Kia là người của phủ An Lộc Sơn à?” Độc Cô Minh đưa mắt ra hiệu ý chỉ người mà mình đang nói, “Chỉ có An Lộc Sơn mới tặng quà hậu hĩnh như vậy.”
“An Khánh Tông.” Tiết Bạch đáp: “Phu quân tương lai của Vinh Nghĩa quận chúa.”
“Ta cũng đã nghe nói về hôn sự này.” Độc Cô Minh thở dài, “Lại hủy hoại cả đời một vị quận chúa rồi.”
Tiết Bạch trầm ngâm nói: “Ta thấy con người An Khánh Tông có vẻ không tệ, phò mã có quen biết y không?”
“Bất luận nhân phẩm y ra sao.” Độc Cô Minh nói: “An Lộc Sơn tính tình tàn bạo, lại có thể giả ngu giả ngơ trước mặt Thánh nhân. Hiểm ác hơn xa Lý Hoài Tú, Lý Diên Sủng, Vinh Nghĩa quận chúa gả cho nhi tử của loại người này, sao có thể có kết cục tốt đẹp được?”
Nói rồi, hắn thở dài một hơi, cuối cùng nói: “Chuyện thế này ta có kinh nghiệm, không nhìn lầm đâu.”
Tiết Bạch nghe xong, trầm mặc phút chốc, nghĩ đến con người thường ngày của An Khánh Tông, nhất thời lại rất khó liên hệ y với hai chữ hiểm ác.
~~
“Đã tra An Khánh Tông chưa?”
Đợi đến khi Tiết Bạch gặp lại Đỗ Cấm, liền hỏi ngay chuyện này.
“Rồi, nhưng hành tung của y rất đơn giản, ở Trường An không có mưu đồ gì khác, dù sao y thực chất là một con tin, người theo dõi y rất nhiều.”
“Xem ra, y còn giỏi che giấu hơn cả Lý Tấn?”
Đỗ Cấm ánh mắt rực sáng, hỏi: “Ngươi đã gặp Lý Tấn rồi à? Sao rồi?”
“Sau này hắn có thể trở thành nhân chứng quan trọng, thân phận, danh vọng mọi mặt đều cao, lại có thể khiến người khác tin phục.”
“Chúng ta có thể khống chế hắn làm chứng không?”
“Vẫn chưa được.” Tiết Bạch nói: “Tiếp tục dò la, nắm lấy thóp của hắn.”
“Được, việc này ta giao cho Đạt Hề Doanh Doanh lo liệu.”
Đỗ Cấm lười nói nhiều, kéo Tiết Bạch qua, véo cằm hắn, nói: “Ngươi thật sự có khả năng trở thành hoàng tôn, tranh giành vị trí kia sao?”
“Người khác tranh được, tại sao ta lại không tranh được?” Tiết Bạch cười hỏi: “Vương hầu tướng tướng, há cứ phải do dòng dõi?”
Giọng điệu của hắn hoàn toàn khác với Trần Thắng, hắn biết vương triều phong kiến ngàn năm nay, vương hầu tướng tướng đều do huyết thống kế thừa, nhưng không sao cả, hắn muốn đùa bỡn với quy tắc này.
(Trần Thắng là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, nổi tiếng với câu “Vương hầu, tướng quân, thừa tướng, lẽ nào có dòng dõi riêng?”)
Đỗ Cấm thích nhất là cái vẻ dã tâm bừng bừng này của hắn…
~~
Ngày hôm sau, một tin tức được đưa đến tay Đạt Hề Doanh Doanh, khiến nàng có chút ngạc nhiên.
"Lý Tấn đã đi gặp Lý Mạo?"
"Vâng, y giả vờ say gục ở Bắc Khúc, sau đó lại lén lút đến Thập vương trạch."
Đạt Hề Doanh Doanh ngoài ngạc nhiên ra, còn nhớ lại một vài chuyện cũ.
Nàng nhớ, năm đó Lý Mạo và Lý Tấn vô cùng thân thiết, dù sao cũng cùng nhau lớn lên ở Ninh vương phủ từ nhỏ.
Đáng tiếc, năm đó nàng không hứng thú với nội dung cuộc nói chuyện của hai huynh đệ họ, nên không biết giữa họ có bí mật gì.
"Đi mời Thi quản sự đến đây."
"Vâng."
Thi Trọng bây giờ phải quản nhiều việc, còn thường xuyên đi lại giữa Trường An và Thủ Dương sơn, toàn là lo liệu những đại sự mà Tiết Bạch phân phó.
Hôm nay lại nghe Đạt Hề Doanh Doanh hỏi một chuyện nhỏ.
"Thi quản sự có cách nào mua chuộc người bên cạnh Lý Mạo không, ta cần một nội gián."
"Chuyện này cũng không khó." Thi Trọng nói: "Chỉ là chư vương ở Thập vương trạch bình thường thanh nhàn, bây giờ lại đáng để hao tâm tổn sức như thế sao."
Nói thì nói vậy, nhưng ông ta nhanh chóng đi thu xếp.
Dù sao Thi Trọng và Đạt Hề Doanh Doanh năm đó đều là người bên cạnh Thọ vương, nên việc này làm không tốn sức, vài ngày sau đã mua chuộc được một tỳ nữ bên cạnh thê tử của Lý Mạo, tên là Trì Xu.
Chỗ của Thọ vương khác với những nơi khác trong Thập vương trạch, Thánh nhân yêu cầu đối với các hoàng tử khác sẽ nghiêm khắc hơn, nhưng lại không cấm Lý Mạo chuyện nữ sắc.
Lý Mạo chỉ tính riêng nữ nhi đã có hai mươi người, nhưng điều đó không giúp cuộc sống của hắn tốt hơn, ngược lại càng ngày càng sa đọa.
Đặc biệt là sau khi chịu nỗi nhục lớn, tâm tình hắn u uất, động một chút là đánh mắng người bên cạnh.
Trì Xu vốn không chịu nổi tình cảnh này, sớm đã muốn rời đi, nhận được lời hứa, lại nhận tiền tài và biết được a gia mình đã được thu xếp ổn thỏa, liền bắt đầu cẩn thận dò xét những bí mật trong Thọ vương trạch.
Nàng vốn tưởng trong tòa trạch viện này không có bí mật gì, nhưng sau khi để tâm, dần dần liền phát hiện ra điều không đúng...
"Du bà bà, ngày hai mươi tám tháng tư, có phải Nhữ Dương vương đã đến phủ không? Quản gia quan của Thập vương trạch lại đến tra hỏi rồi."
"Không có."
"Quản gia quan cứ một mực nói là có." Trì Xu nói.
"Lão ta lại muốn kiếm cớ, đến đòi tiền tiêu vặt của Thọ vương đấy thôi, hôm đó rõ ràng là danh kỹ của Bắc Khúc đến, mang theo hai tỳ nữ, một cầm sư, Thọ vương còn nghe đàn cả nửa ngày."
"Cầm sư, là nữ tử sao?"
"Phải, đẹp không kể xiết."
Trì Xu dò hỏi được những tin tức này, bèn bắt đầu mỗi trưa đều đến hoa sảnh nơi Thọ vương nghe đàn để quét dọn.
Cứ như vậy qua mấy ngày, cuối cùng lại có danh kỹ mang theo cầm sư đến, nàng bèn trốn trước vào trong tủ ở hoa sảnh.
Hồi lâu sau, có tiếng nói chuyện truyền đến.
"Vào trong rồi nói."
"Được, chuyện đó ta đã hỏi những người già từng hầu hạ a nương năm đó, họ đều nói nhi tử kia của Lý Anh chắc chắn đã chết, không thể nào sống lại được."
"Trinh Thuận hoàng hậu qua đời như thế nào?"
"Nhắc đến chuyện này, Lý Lâm Phủ vốn từng nói với ta, chuyện a nương qua đời không đơn giản. Nhưng chắc chỉ là muốn nhân cơ hội lợi dụng chúng ta, chi tiết bên trong vẫn chưa từng nói với ta."
Trì Xu nghe ra được đây là giọng của Thọ vương, Thọ vương nói chuyện hơi thở luôn rất yếu.
Giọng của người còn lại lại vô cùng dễ nghe, rõ ràng là Nhữ Dương vương.
"Chắc là Tiết Bạch lừa ta, lúc đó chính vì Lý Thiến chết, Lý Y Nương bị đưa đến ngự tiền, đã lớn tiếng mắng chửi Thánh nhân và Trinh Thuận hoàng hậu, mới bị giam lỏng ở Dịch đình, ta cứ tưởng chuyện Trinh Thuận hoàng hậu qua đời cũng có liên quan đến việc này. Bây giờ Tiết Bạch nhắc lại chuyện cũ, ta đoán... có phải có người cố ý mượn chuyện này để khơi lại chuyện cũ năm xưa, hòng lật lại vụ án cho tam thứ nhân không?"
"A huynh hà tất phải kiêng dè, nếu có, thì chắc chắn là Lý Tông rồi."
"Vẫn không đúng." Lý Tấn vừa suy nghĩ vừa nói, lẩm bẩm: "Nhưng thông qua việc lật lại vụ án cho tam thứ nhân để mưu sự, chẳng phải là nói Thánh nhân đã sai sao? Nghĩ không thông."
"A nương năm đó làm những chuyện kia, đều là vì ta, bọn họ muốn hại ta phải không? Ta phải làm sao đây?"
"Di vật mà Trinh Thuận hoàng hậu nắm trong tay lúc qua đời đã tìm thấy chưa?"
"A huynh còn không nói cho ta biết đó là cái gì, thì ta làm sao mà tìm được?"
Trong sảnh im lặng một lúc.
Trì Xu ghé mắt vào khe hở nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lý Tấn mắt lộ vẻ trầm tư, do dự mãi cuối cùng mới lên tiếng.
"Nếu ta nhớ không lầm, đó chính là hung khí đã đánh chết Lý Thiến, cho nên Trinh Thuận hoàng hậu mới nói là Tiết thị đến đòi mạng nàng..." (Trinh Thuận hoàng hậu là thụy hiệu của Võ Huệ phi)
.
Bình luận truyện