Mãn Đường Hoa Thải
Chương 319 : Nhữ Dương tam đấu thủy triều thiên
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 01:05 23-10-2025
.
Hữu tướng phủ, Lý Tụ đang thay cha phê duyệt công văn, bỗng "ha" một tiếng, đưa văn thư trong tay đến trước mặt Tiết Bạch.
"Phong này, do ngươi tự mình phê duyệt đi."
Tiết Bạch đưa mắt nhìn, thấy trên đó viết bổ nhiệm Tiết Bạch kiêm chức Kiếm Nam quân Độ chi phó sứ.
Đây là hồi báo đầu tiên hắn nhận được sau khi dâng quân khí cho Vương Trung Tự.
Hắn liền nhận lấy chiếc đại ấn của Thượng thư tả phó xạ mà Lý Tụ đưa qua, "cộp" một tiếng phê chuẩn cho sự bổ nhiệm này.
"Cầm Tể tướng ấn, tự bổ nhiệm cho mình, quả là hiếm thấy." Lý Tụ cười nói: "Như ngươi mong muốn, dạo này mọi việc đều thuận buồm xuôi gió."
Tiết Bạch nói: "Càng là lúc thế này, càng phải cảnh giác. Quốc sự không thuận, cá nhân quá thuận, chưa hẳn đã là chuyện tốt."
Lý Tụ gật gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng tình, bụng bảo dạ rằng nếu a gia của y cũng có thể nghĩ như vậy, thì nguy hiểm sau này của Hữu tướng phủ sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Tiết Bạch thoạt nhìn thì khiêm tốn, thực chất lại nắm chắc cơ hội này để ra sức đề bạt vây cánh. Hắn mượn quyền của Hữu tướng, đã thăng Nguyên Kết làm Giải huyện huyện lệnh, thăng Hoàng Phủ Nhiễm làm Quân khí giám chủ bộ, thăng Đỗ Phủ làm Tả thập di, lại đưa Lưu Yến, Đệ Ngũ Kỳ, Dương Oản đến Hà Đông lo việc muối... Tính toán thời gian, Hoàng Phủ Nhiễm, Đỗ Phủ cũng sắp về kinh rồi.
"Đúng rồi, chuyện quận chúa hứa hôn cho An Khánh Tông, đã có tin tức rồi." Lý Tụ nhận lấy văn thư, đồng thời thản nhiên nói: "Thánh nhân phong nữ nhi của Khánh vương làm Vinh Nghĩa quận chúa."
Tiết Bạch nghe vậy, động tác hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ thong dong tự tại, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
"Ta đoán sai rồi, cứ tưởng Thánh nhân sẽ nhân cơ hội này phong thưởng cho điệt nữ." Lý Tụ thấy hắn không đáp, bèn tự giễu cười một tiếng, với giọng điệu đầy ẩn ý nói: "Suy cho cùng vẫn là Tiết lang lợi hại, không một tiếng động, lại làm nên một kiện đại sự nữa."
(Điệt nữ: là con gái của anh trai / em trai; Tôn nữ: con của con trai)
"Chuyện này có liên quan đến ta?" Tiết Bạch ngạc nhiên.
"Giữa ngươi và ta, úp mở nữa thì chẳng có ý nghĩa gì." Lý Tụ nói: "Người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không biết quan hệ giữa ngươi và Khánh vương sao? Lần này, không phải là ngươi đã giúp Khánh vương phủ tranh được một phong hiệu quận chúa?"
"Không phải."
Lý Tụ không tin, giơ tay chỉ vào Tiết Bạch, với giọng điệu vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ nói: "Nghĩ lại, lại bị ngươi tính kế rồi, ngươi ly gián chúng ta với An Lộc Sơn, thực chất là có ý ép chúng ta ngả về phía Khánh vương. Sau đó, ngươi lại lợi dụng thế lực của Hữu tướng phủ, phân hóa cha con họ An, thậm chí là trực tiếp lôi kéo An Lộc Sơn?"
"Nếu vậy, ta cần gì phải tốn nhiều công sức như thế, ngay từ đầu hợp tác với các ngươi chẳng phải tốt hơn sao?"
"Khác chứ." Lý Tụ nói: "Điều kiện khác nhau, lúc đó Hữu tướng phủ thế lực mạnh hơn, bây giờ lại chỉ có thể để ngươi mặc tình bày bố."
"Thập lang vạn lần đừng dằn mặt ta nữa, ta vạn lần không dám đùa giỡn với Hữu tướng phủ."
"Nhưng không thể không nói, ván cờ này đến nước này, ngươi đã bắt đầu chiếm được ưu thế, trong triều các trọng thần, ngoài biên các đại tướng, đã có người bắt đầu ngả về phía Khánh vương, phản đối Thái tử rồi. Vinh Nghĩa quận chúa lần này gả đi, tình thế đã khác rồi."
Tiết Bạch nói: "Ta nói thật lòng, chuyện này không phải do ta đứng sau thúc đẩy, Thập lang có tin không?"
"Không tin. Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã làm gì trong Thái Trì yến sao?"
"Ta đã làm gì?" Tiết Bạch hỏi.
Lý Tụ nói: "Diêu Tư Nghệ sẽ không vô duyên vô cớ vu oan ngươi làm uế loạn hậu cung, ngươi ắt hẳn đã đi gặp ai đó, thúc đẩy chuyện này thành công."
Đã giải thích không rõ, Tiết Bạch cũng mặc cho Lý Tụ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Nhưng đúng như lời vừa rồi, quá thuận lợi chưa chắc đã là chuyện tốt. Tiết Bạch trong lòng suy đoán, dần dần nảy ra một phỏng đoán khiến hắn khá là kinh hãi ——
Chẳng lẽ, Lý Long Cơ đã phát hiện Lý Lâm Phủ bị bệnh, nên đang âm thầm tìm kiếm một thế lực khác để kìm hãm Đông cung, cố ý lợi dụng hắn để nâng đỡ Lý Tông, do đó mới để Lý Tông liên hôn với An Lộc Sơn.
Bá quan văn võ, chẳng qua chỉ là những con gà chọi do Thánh nhân nuôi, một con bại trận, liền thay con khác, nhưng dù là con nào, cũng đừng hòng mổ được chủ nhân.
Điều đáng sợ nhất trong phỏng đoán này là, Tiết Bạch cảm thấy mấy lần mật đàm giữa mình và Lý Tông, đã rơi vào tầm ngắm của Lý Long Cơ, ông ta mới dung túng cho mình như vậy.
Tất nhiên, suy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán. Chuyện của Vinh Nghĩa quận chúa còn có nhiều khả năng khác, hoặc là do Lý Tông đã dùng sức, hoặc là trong tông thất không có người nào thích hợp hơn.
~~
Dạo gần đây nhiều việc, ngược lại khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Thực ra trung tuần tháng tư còn chưa qua, Tiết Bạch thành thân còn chưa đầy một tháng.
Nhan Quý Minh vẫn còn ở Trường An, sau khi rời khỏi Hữu tướng phủ, Tiết Bạch liền đặc biệt đến gặp y một chuyến.
Vừa được dẫn vào trong đình viện, liền nghe Nhan Quý Minh chỉ vào hắn cười nói một câu.
"Vị muội phu này của ta đến đây, ắt là có chuyện muốn bàn."
"Sao lại nói vậy?"
"Ai mà chẳng biết ngươi Tiết ngự sử bận rộn." Nhan Quý Minh nói, "Ngay cả Đỗ Ngũ lang đến Kim Thành huyện nhậm chức, ngươi cũng không định đi tiễn."
Nói ra người khác không tin, Đỗ Ngũ lang đến Kim Thành nhậm chức, lại không nằm trong số những chuyện mà Tiết Bạch quan tâm dạo gần đây.
"Hắn còn chưa khởi hành?"
"Ngươi xem, bây giờ ngươi đã không còn là bằng hữu tốt nhất của Đỗ Đằng nữa, đổi thành ta rồi." Nhan Quý Minh lắc đầu cười, "Chúng ta đang bàn bạc ngày mai tiễn Ngũ lang."
"Biết hắn hay trì hoãn, không ngờ lại trì hoãn đến tận ngày mai mới đến Kim Thành huyện nhậm chức."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào tới chính đường, liền thấy trong chính đường đã có mấy người ngồi, xem ra đều là tài tuấn của thành Trường An, vì trong đó còn có hai người Lý Tê Quân, Lý Gia Hựu chính là đồng niên của Tiết Bạch, có thể thấy nhân duyên của Nhan Quý Minh rất tốt.
Ngoài ra, An Khánh Tông, Sử Triều Anh cũng là người Tiết Bạch quen biết.
"Tiết lang đến rồi, chúng ta đang chơi mấy trò mà ngươi nghĩ ra đó."
Sử Triều Anh là người thẳng thắn nhiệt tình nhất, đứng dậy, nói: "Sao ngươi lại thông minh như vậy? Có thể nghĩ ra nhiều thứ kỳ quái đến thế."
"Chẳng qua là cho vui thôi." Tiết Bạch đáp, ánh mắt nhìn về phía An Khánh Tông, nói: "Vẫn chưa chúc mừng Nhân Hành huynh."
Trên mặt An Khánh Tông còn dán hai tờ giấy, hai má đỏ bừng, chắc hẳn đã uống không ít rượu phạt, ngạc nhiên nói: "Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta chơi trò chơi toàn thua sao?"
Một câu nói, mọi người đều cười phá lên.
Bọn họ đều mang bộ dạng chỉ lo chơi đùa, dường như không có tâm dò la tin tức trong triều. Tiết Bạch thấy vậy, trong lòng lại không tin trưởng tử của An Lộc Sơn lại vô tranh với đời như vậy.
"Nhân Hành huynh không biết chuyện Thánh nhân ban hôn sao?"
"Nghe nói rồi." An Khánh Tông nói: "Vẫn là trong hôn yến của Tiết lang, nghe người ta nhắc qua, nhưng Hòa Chính quận chúa đã không coi trọng ta, chuyện này coi như bỏ đi."
"Vậy Nhân Hành huynh nên mời ta một bữa rượu, cảm ơn ta đã báo tin vui này."
Mọi người đều ngạc nhiên, nói: "Tiết lang biết chuyện hôn sự của An Đại lang sao?"
Tiết Bạch cũng không úp mở, nói: "Vinh Nghĩa quận chúa, là nữ nhi của Khánh vương."
"Thật sao? An Đại lang cuối cùng cũng sắp thành thân rồi."
Mọi người trong chính đường nhao nhao chúc mừng An Khánh Tông.
Sử Triều Anh và An Khánh Tông rất thân thiết, bèn trêu ghẹo mấy câu, tiếp đó lại lo lắng chuyện hôn lễ nên tổ chức thế nào, nàng có thể ở lại Trường An lâu hơn một chút, uống rượu mừng của An Khánh Tông rồi hãy đi.
Trong lúc này, lại không có ai hỏi Tiết Bạch làm sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy, có phải là nghe được từ chỗ Khánh vương không.
Những câu hỏi này Tiết Bạch đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, lúc này lại có cảm giác hụt hẫng như đấm vào bông.
Nói nói cười cười một lúc, An Khánh Tông nhìn về phía Tiết Bạch, hiển nhiên là định hỏi điều gì đó.
Tiết Bạch vốn tưởng hắn sẽ hỏi về thâm ý đằng sau việc ban hôn này của Thánh nhân.
"Tiết lang có biết Vinh Nghĩa quận chúa không? Nàng tính tình thế nào?"
"Tuy không quen biết, nhưng trong tông thất cũng được xem như là người dịu dàng hiền lành."
"Vậy nàng..." An Khánh Tông muốn nói lại thôi, do dự một lát, mới hỏi: "Nàng có xinh đẹp không?"
Tiết Bạch nói: "Cái này thì ta không biết."
"Đừng hiểu lầm." An Khánh Tông cười nói: "Ta không phải thích người xinh đẹp, thanh tú là được rồi."
"Hiểu mà." Nhan Quý Minh nói: "Ai cũng nói là thích người thanh tú."
Sử Triều Anh thì nói: "Ta có thể đi kết bạn với Vinh Nghĩa quận chúa, trước tiên xem qua dung mạo của nàng."
Mọi người cứ thế nói đùa, vậy mà không một ai nhắc đến những lợi ích liên quan đằng sau cuộc liên hôn này.
Chính vì vậy, Tiết Bạch mới không tin bọn họ thật sự không suy nghĩ sâu xa.
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Ngũ lang cũng đã đến, cũng không cần người đi đón, hắn rất quen thuộc với trạch viện của Nhan Quý Minh, tự mình đi tới.
"Ta đến muộn rồi, a gia của ta cứ phải dặn dò ta rất nhiều..."
Lời còn chưa dứt, người hắn đã hấp tấp rẽ vào trong chính đường, nhìn thấy Tiết Bạch, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hô lên: "Hôm nay sao ngươi lại có rảnh ở đây?"
Tiết Bạch thấy Đỗ Ngũ lang kinh ngạc như vậy, trong phút chốc cũng có chút ngỡ ngàng.
Trước đây hai người gần như hình với bóng, từ sau khi từ Yển Sư trở về, Tiết Bạch bận rộn công vụ, đã lâu không gặp, mà Đỗ Ngũ lang cũng đã có thêm nhiều bạn mới, và những niềm vui mới.
"Vừa hay có rảnh." Tiết Bạch nói: "Đến thăm Thập Nhị lang."
Đỗ Ngũ lang ngẩn người ra một lúc.
Trong khoảnh khắc này, hai người có vẻ hơi xa cách.
Nhưng ngay sau đó, Đỗ Ngũ lang choàng tay qua vai Tiết Bạch, kéo hắn sang một bên, thì thầm nói: "Ta mới không tin ngươi có rảnh, đến đây nhất định là có mục đích khác."
"Sao lại nghĩ vậy?"
"Ta còn không biết ngươi sao?" Đỗ Ngũ lang liếc Tiết Bạch một cái, đắc ý nói: "Một lòng một dạ với quan trường."
"Vậy ngươi đoán sai rồi."
"Không thể nào, nếu ngươi thật sự có rảnh, thì ở nhà với nương tử, với Thanh Lam, cho dù là tìm tỷ tỷ của ta, cũng tuyệt đối sẽ không đến thăm Nhan Thập Nhị lang trước."
Tiết Bạch im lặng một lúc.
Bình thường hắn thật sự không nhận ra Đỗ Ngũ lang lại thông minh đến vậy.
"Hê, bị ta nói trúng rồi chứ gì, mau nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì? Nhắm vào ai?"
"Không vội nói." Tiết Bạch nói, "Xem lát nữa ngươi có quan sát ra được không."
"Ta mới lười quan sát, lát nữa chúng ta chơi trò chơi đi."
"Ngươi không thích những chuyện phải động não, không phải sao?"
Đỗ Ngũ lang ngây ngô cười mấy tiếng, nói: "Đó là ở trước mặt ngươi, nhưng ở đây, tất cả mọi người đều do ta dạy."
Nói đến cuối cùng, hắn cao giọng hơn một chút, quay người về phía mọi người, nói: "Các đồ đệ, đến chơi đi."
Hôm nay đến nhà Nhan Quý Minh, Tiết Bạch ngược lại có chút không nhìn thấu được An Khánh Tông.
Hắn quan sát một lúc, phát hiện An Khánh Tông tính cách có phần hiền lành quá mức, chơi trò chơi gần như ván nào cũng thua, nhưng vẫn luôn cười hì hì chịu phạt. Đến cuối cùng cũng không hỏi chuyện liên hôn, ngược lại còn khá quan tâm đến việc ngày mai phải chia tay Đỗ Ngũ lang.
Nhìn từ phương diện này, An Khánh Tông lại rất giống An Lộc Sơn, đều giỏi ngụy trang, che giấu dã tâm dưới lớp vỏ bọc nhu nhược thật thà, cũng là một cao thủ giả heo ăn thịt hổ.
~~
Hôm sau, mọi người cùng nhau tiễn Đỗ Ngũ lang đến Kim Thành nhậm chức.
Đối với Đỗ Hữu Lân, nhi tử sắp phải rời xa mình, ban đầu là vô cùng thương cảm, nhưng cứ lần lữa hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng khiến ông phiền lòng, đến ngày tiễn biệt, trong lòng chỉ còn lại sự chán ghét.
Ngược lại, Sử Triều Anh lại tỏ ra quyến luyến nhất, níu lấy Đỗ Ngũ lang mà dặn dò đủ điều.
"Nghe nói bảo vật ở Kim Thành huyện rẻ hơn ở Trường An, sau khi đến đó ngươi nhớ mua giúp ta một ít."
"Được thôi."
"Sắp phải chia tay rồi, ta nên tặng ngươi một bài thơ, chỉ sợ ngươi lại chê thơ ta viết không hay."
"Không đâu." Đỗ Ngũ lang nói: "Ta thấy thơ của ngươi... vẫn rất độc đáo."
Tiết Vận Nương ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn ra, thấy cảnh này, mới có chút lo lắng Sử Triều Anh đã để ý phu quân của mình, ánh mắt liền liếc thấy Tiết Bạch, Nhan Quý Minh ở bên cạnh, trong lòng tức thì an tâm hơn nhiều.
Cuối cùng, Đỗ Ngũ lang vẫy vẫy tay, nói: "Ta sẽ sớm được điều về Trường An thôi."
"Không vội, cứ cai quản tốt một phương đã." Tiết Bạch đáp.
Nhìn xe ngựa của Đỗ Ngũ lang đi về phía tây, Tiết Bạch nói: "Đi, về thành thôi."
Quay đầu lại, hắn lại bất ngờ phát hiện hốc mắt An Khánh Tông hơi đỏ, mặt đầy vẻ không nỡ.
"Nhân Hành huynh, ngươi đây là?"
An Khánh Tông thở dài một tiếng, nói: "Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại Ngũ lang... Ta quá đa sầu đa cảm, để Tiết lang chê cười rồi."
So sánh một chút, Tiết Bạch tự thấy mình so với An Khánh Tông, quả là có phần quá vô tình, ngay cả việc đến tiễn Đỗ Ngũ lang cũng là để nhân cơ hội quan sát An Khánh Tông.
~~
Lý Tụ đã xem qua công văn, quả nhiên, không mấy ngày sau, Thánh nhân liền hạ chỉ ban hôn, phong nữ nhi của Lý Tông là Lý Bội Nương làm Vinh Nghĩa quận chúa, gả cho An Khánh Tông.
Lý Tông không có con, Lý Bội Nương thực chất là thứ trưởng nữ của Lý Anh, nếu Lý Anh vẫn còn là Thái tử, nàng tự nhiên xứng đáng với một phong hiệu quận chúa, nhưng Lý Anh đã bị phế truất và giết chết, chuyện này khiến một bộ phận nhỏ người cảm thấy khó hiểu.
Thực tế, chỉ có một vài người biết con cái của Lý Tông đều là nhận nuôi. Lý Long Cơ trước nay đều cấm người khác nhắc đến vụ án Tam thứ nhân, trừ phi hoàng đế sau này lật lại vụ án, nếu không những chuyện này có lẽ sẽ tan biến vào trong bụi trần.
Do đó, chuyện này vẫn có thể được xem là một hành động lôi kéo An Lộc Sơn, ít nhất bản thân An Khánh Tông không hề tỏ ra bất mãn.
Sử Triều Anh thì đã quyết tâm, phải đến Khánh vương phủ xem thử Vinh Nghĩa quận chúa, nàng tính tình trời không sợ đất không sợ, vậy mà lại thật sự đi, còn dọa rằng An Khánh Tông phải mời nàng uống rượu mới chịu kể chi tiết.
An Khánh Tông bởi thế mở tiệc vào ngày hai mươi hai tháng tư để cảm tạ thân hữu.
Tiết Bạch là người báo tin vui, tự nhiên cũng nằm trong danh sách được mời. An Khánh Tông thậm chí còn thỉnh giáo hắn, trong tông thất nên mời những ai, vì cảm thấy hắn đối với chuyện triều chính nắm rõ như lòng bàn tay... Tiết Bạch đương nhiên là nắm rõ như lòng bàn tay, bởi lẽ hắn bây giờ chính là ẩn tướng.
"Tự Kỳ vương Lý Trân, Tự Tiết vương Lý Huyên và các hoàng điệt khác, tất nhiên là nên mời, các hoàng tử công chúa ngược lại không cần, à, còn có, Nhữ Dương vương Lý Tấn, y và Khánh vương quan hệ xưa nay thân thiết, cũng không thể bỏ sót."
"Được, ta một mình ở Trường An, bên cạnh toàn là Hồ nhân thô lỗ. May mà có Tiết lang giúp đỡ..."
Tiết Bạch không cho rằng An Khánh Tông ngay cả một danh sách mời dự tiệc cũng khó lo liệu xong, chẳng qua là mượn mối quan hệ của hắn, thậm chí còn ẩn chứa ý đồ dò xét.
Không sao cả, cứ dò xét lẫn nhau, mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ dần dần sáng tỏ.
Cứ như vậy, Tiết Bạch cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với Nhữ Dương vương Lý Tấn.
Ngày diễn ra yến tiệc, hắn từ sớm đã đến An phủ ở góc đông nam phường Thân Nhân, phủ đệ do Thánh nhân ban tặng, ba tầng lầu son gác tía, đều giống như tiểu điện trong cung, cực kỳ xa hoa.
Tiết Bạch đến đã đủ sớm, Sử Triều Anh lại còn sớm hơn, vừa thấy hắn liền hỏi: "Tiết lang có thấy Nhan Thập Nhị lang đâu không?"
"Chắc lát nữa y sẽ qua."
"Chắc chắn lại cùng tiểu nương tử nào đó đi bàn luận thơ văn thư pháp rồi, Nhan Thập Nhị quá phong lưu." Sử Triều Anh nói: "Nhưng ta nghe nói chuyện của Tiết lang ngươi rồi, ngươi vậy mà lại là một chính nhân quân tử?"
"Hiểu lầm rồi." Tiết Bạch nói: "Khách khứa đến được bao nhiêu rồi?"
"Không ít, An Đại lang đang nghênh đón, bảo chúng ta cứ tự mình uống rượu nói chuyện trước."
Tiết Bạch trước tiên đi tặng lễ vật, liếc qua danh sách quà mừng, phát hiện Lý Tấn vậy mà đã đến rồi, bèn thong thả dạo bước vào trong sân.
An phủ quả là rộng lớn xa xỉ, những dãy hành lang hun hút uốn lượn, lan can vách gỗ chạm trổ tinh xảo, cách một lớp rèm trúc, có tiếng đàn cầm du dương từ đâu vọng lại.
Đi vòng qua hoa kính, phía trước có một đám người đang đứng, ngẩng đầu nhìn lên một tòa tiểu các. (kính: lối nhỏ)
Trên gác lầu, một nữ tử quay lưng về phía mọi người đang gảy đàn.
Tiết Bạch không có chút hứng thú nào với nữ tử này, ánh mắt lướt qua đám người xem đàn, cố gắng nhận ra Nhữ Dương vương Lý Tấn.
Hắn không phải là không có chuẩn bị mà đến, đã dò hỏi được một vài thông tin về Lý Tấn, biết y là một trong "Tửu trung Bát tiên", như lời thơ của Đỗ Phủ có câu "Nhữ Dương tam đấu thủy triều thiên, đạo phùng khúc xa khẩu lưu diên, hận bất di phong hướng tửu tuyền", nên y còn được mệnh danh là "Tửu vương".
(Nhữ Dương vương uống ba đấu rượu mới vào chầu trời, giữa đường gặp xe rượu thì nhỏ dãi, hận không được dời đất phong đến Tửu Tuyền)
Ngoài ra, Lý Tấn là một mỹ nam tử, nghe nói tướng mạo anh tuấn, đứng đầu trong các vị vương.
Cẩn thận quan sát một lúc, Tiết Bạch phán đoán, Lý Tấn có lẽ không ở trong số những người xem đàn này, vì trong những người này không có ai có tướng mạo hơn được Lý Trân.
Nhưng trong đám đông lại có người nhận ra Tiết Bạch.
Quảng Vũ vương Lý Thừa Hoành quay đầu lại, cao giọng cười nói: "Tiết lang đến hay lắm, sao không điền một bài từ, cho xứng với khúc nhạc này?"
"Bái kiến Quảng Vũ vương, tài hèn sức mọn, không xứng với tiên khúc bậc này."
Tiết Bạch đáp lời, suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Nghe nói hôm nay có nhiều vị giỏi uống rượu đến đây, Quảng Vũ vương không đi uống một trận cho đã sao?"
"Bọn họ đang uống rượu ở bên kia, nhưng không vội, cao thủ trong làng rượu đều là những người xuất hiện sau cùng."
Đang nói chuyện, một mỹ tỳ từ trên lầu đi xuống, nói: "Xin chào Tiết lang, chủ nhân nhà ta có lời mời."
"Tôn chủ nhân là?" (tôn: tiếng kính xưng ~ quý chủ nhân)
"Tiết lang lên lầu sẽ biết."
Tiết Bạch có ý muốn tìm Lý Tấn, không muốn nhiều lời với nữ tử trên gác lầu, bèn xua tay nói: "Ta không rành âm luật, có biệt danh là 'bạch tảng', không dám múa rìu qua mắt thợ, nên không lên đâu." (tảng: giọng)
Sử Triều Anh đứng bên cạnh xem, không khỏi kinh ngạc, khen ngợi: "Không hổ là chính nhân quân tử, đổi lại là Nhan Thập Nhị, gặp được nương tử biết đàn, đã sớm lên lầu rồi."
...
Nhan Quý Minh vừa mới đón mấy người bạn từ kinh thành trở về ở ngoài Xuân Minh môn, đột nhiên hắt xì mấy cái.
Y ngẩng đầu nhìn trời, siết chặt lại y phục trên người, thầm nghĩ gió ngoài thành lớn, đừng để bị cảm lạnh mới phải.
Cũng không thể gây ra nợ phong lưu.
"Thập Nhị lang."
"Trần Nhị, ngươi cuối cùng cũng về kinh rồi." Nhan Quý Minh xoay người, nghênh đón bạn, vỗ vỗ vai đối phương, sau đó hỏi: "Vị này là?"
"Trước tiên không nói cho ngươi biết tên của hắn, ta đọc trước bài thơ hắn tặng ta, tên thơ chính là《 Tặng Trần Nhị Bổ Khuyết 》."
"Hảo, hảo, ta nghe xem là thi tác thế nào."
"Nghe cho kỹ đây... 'Thế nho đa mịch một, phu tử độc thanh danh. Hiến nạp khai đông quan, quân vương vấn trường khanh. Táo điêu hàn thủy cấp, thiên mã lão năng hành. Tự đáo thanh minh lý, hưu khán bạch phát sinh.'"
(Kẻ sĩ trong đời phần nhiều đều bị chìm đắm mai một, chỉ một mình Phu tử là còn giữ được thanh danh lừng lẫy. Tài năng của ngài khi dâng kế sách thì có thể mở ra Đông Quán, được Quân vương ân cần hỏi han như hỏi Trường Khanh. Chim ó đen khi trời trở lạnh mới bay nhanh hơn, ngựa trời dù về già vẫn còn phi được. Một khi đã ở chốn quan trường cao quý, thì đừng bận tâm đến mái tóc bạc đang điểm.)
(Bổ Khuyết: chức quan thuộc loại "Gián quan", có nhiệm vụ phát hiện và chỉ ra những sai sót của Hoàng đế trong việc cai trị, sau đó dâng tấu can ngăn, khuyên răn để vua sửa chữa lỗi lầm; Đông Quán: thư viện; Trường Khanh: Tư Mã Tương Như)
"Thơ hay!"
Nhan Quý Minh không giống như kẻ nửa mùa Sử Triều Anh, y là người thật sự hiểu thơ, chỉ nghe bài thơ này liền biết công lực của thi nhân không hề tầm thường, không khỏi vui mừng nhìn về phía nam tử có vẻ ngoài lôi thôi đi cùng Trần Nhị.
"Trần Nhị, ta có lẽ biết vị tiên sinh này là ai rồi."
~~
An phủ.
Mỹ tỳ hướng Tiết Bạch vạn phúc thật sâu, nói: "Mời Tiết lang lên lầu một lần, nhất định sẽ không hối hận."
Sử Triều Anh thấy vậy liền tò mò, cũng khích Tiết Bạch: "Biết ngươi là chính nhân quân tử hơn Nhan Thập Nhị rồi, cứ lên một lần đi."
Tiết Bạch nghe được hai chữ "không hối hận", trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, thầm đoán có lẽ Lý Tấn đang ở trên lầu, bèn nói: "Được thôi."
Sử Triều Anh thực ra là tự mình muốn lên xem, lập tức đi theo sau hắn.
Trên lầu lại chẳng có ai khác, chỉ có nữ tử đang gảy đàn.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay người lại, lộ ra một gương mặt như hoa như ngọc.
Nhưng thực ra nàng không còn trẻ nữa, trông thì chỉ độ ba mươi, nhưng Tiết Bạch lại cho rằng nàng phải ngoài bốn mươi rồi.
Cũng không phải là nhìn ra từ chi tiết nào, dù sao nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt còn thoa phấn, Tiết Bạch nhìn nữ nhân, là dựa vào trực giác.
"Đã nghe danh từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp Tiết lang rồi."
"Tiếng đàn của nương tử thật hay, dư âm lượn lờ, không dứt như tơ." Tiết Bạch khen mấy câu, rồi nói: "Nhưng không biết mời ta lên lầu, là có chuyện gì?"
Nữ tử kia cười cười, lấy tay che môi, nói: "Nghe nói ngươi tọa hoài bất loạn, ta cũng muốn mở mang tầm mắt."
Tiết Bạch xua tay, không có ý định cùng nàng nói nhiều về chuyện này.
Nàng có xinh đẹp đến đâu, hắn cũng không phải là người để nàng dễ dàng trêu ghẹo.
"Nếu nương tử không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ."
"Đúng là quân tử cổ hủ thật, ngươi thật sự không muốn cùng ta nói chuyện kỹ hơn sao?" Nữ tử kia vươn ngón tay ngọc thon dài, gảy nhẹ lên dây đàn, thong thả nói: "Ngươi đừng có hối hận đấy."
Tiết Bạch nghe giọng điệu nàng quả quyết như vậy, không khỏi đánh giá lại nàng một lần nữa, tuy cách xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra làn da nàng óng ánh mịn màng.
"Nương tử muốn nói chuyện gì?"
"Trước tiên mời vị tiểu nương tử này xuống dưới được không?"
Tiết Bạch quay đầu nhìn Sử Triều Anh, chỉ thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào vị nương tử kia, ánh mắt không rời.
"Sao vậy?"
"Nàng thật sự..." Sử Triều Anh nói, "Phải chi ta cũng giống nữ nhân như vậy thì tốt rồi."
"Ngươi vốn là nữ nhân mà."
"Nhưng ta không giống nữ nhân."
Sử Triều Anh còn chưa nhìn đủ, mỹ tỳ đã tiến lên, nói: "Nương tử, mời."
Nàng đã bị đuổi xuống, Tiết Bạch bèn cũng xuống lầu, suy nghĩ xem nên đi đâu tìm Lý Tấn. Hành động này lại khiến Sử Triều Anh cảm khái không thôi, một lần nữa hết lời khen ngợi phong thái quân tử của Tiết Bạch.
Nhưng đợi đi dạo một vòng khắp ngoại viện của An phủ, tốn không ít thời gian, Tiết Bạch vẫn không thấy Lý Tấn đâu.
Chuyện này nói ra cũng lạ, hắn ở Trường An mấy năm, vậy mà thật sự chưa từng gặp qua vị Nhữ Dương vương danh tiếng lẫy lừng kia.
Lại đi vòng về dưới tiểu các, bỗng nghe có người hô một tiếng.
"Hoa Nô?!"
Tiết Bạch nhìn theo hướng giọng nói đó, thấy người nói lại chính là Đỗ Phủ.
Hắn biết Đỗ Phủ mấy ngày nay sẽ về kinh, nhưng hắn bận rộn đủ mọi việc, thực sự không có thời gian ra ngoài thành nghênh đón, vả lại cho rằng giữa bạn bè không cần quá câu nệ tiểu tiết.
Lại nhìn theo hướng ánh mắt của Đỗ Phủ, chỉ thấy nữ tử vừa rồi gảy đàn đang yểu điệu đứng bên lan can gác lầu.
"Đỗ Tử Mỹ, đợi đấy, để ta thay y phục rồi nói chuyện."
"Ha ha, được!"
Đỗ Phủ có phần ngạo nghễ, dáng vẻ phong trần đứng giữa một đám công khanh áo gấm lụa là, chẳng hề cảm thấy tự ti mặc cảm.
Mãi đến khi quay đầu nhìn thấy Tiết Bạch, y mới hơi thu lại vẻ kiêu ngạo trong mắt, tiến lên, cười lớn nói: "Nghe nói ngươi đã gặp Lý Bạch rồi?"
Tuy đã lâu không gặp, tuy địa vị của nhau đã có sự chênh lệch, tuy Tiết Bạch không ra ngoài thành nghênh đón Đỗ Phủ... nhưng khi gặp lại nhau, vẫn không hề có chút xa cách nào.
Chí hữu nói chuyện, cũng không câu nệ lễ nghi hư sáo, câu đầu tiên hỏi chính là chuyện muốn nói nhất.
"Phải, đã gặp Lý Bạch rồi, chúng ta đã làm thơ đầy cả một bức tường."
"Tường đâu?"
"Có lẽ vẫn còn ở dịch trạm Lam Điền, có lẽ đã bị người ta dỡ đi rồi?"
"Ngươi có biết ta nghe được những bài thơ đó của các ngươi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu đến nhường nào không." Đỗ Phủ than thở: "Vì chuyện này, ta mấy đêm không ngủ, lại vào giấc, mơ thấy tương phùng cùng các ngươi, còn làm thơ trong tiệc rượu nữa."
"Thơ gì?"
"Tọa trung Tiết Bạch thiện túy ca, ca từ tự tác phong cách lão. Cận lai hải nội vi trường cú, nhữ dữ Sơn Đông Lý Bạch hảo."
(Giữa tiệc rượu, Tiết Bạch rất giỏi ca hát lúc say. Lời ca do hắn tự sáng tác, phong cách thì điêu luyện, già dặn. Gần đây trong nước đang thịnh hành thể thơ Thất ngôn trường cú, tài năng của hắn và Lý Bạch người Sơn Đông cũng ngang ngửa nhau.)
"Thơ hay!"
Bỗng có người vỗ tay đi tới.
Đỗ Phủ xoay người, cười nói: "Nhưỡng vương đến rồi."
"Không gọi ta là 'Hoa Nô' nữa à?"
"Theo quy củ của ngươi, lúc bình thường là Nhưỡng vương, lúc giả nữ trang mới là Hoa Nô."
Bên cạnh, Sử Triều Anh đã kinh ngạc đến mức cằm gần như rớt xuống đất.
Nàng với vẻ mặt chấn động nhìn vị trung niên nam tử được gọi là "Hoa Nô" lại được gọi là "Nhưỡng vương", nhìn một hồi lâu, rồi dùng sức dụi dụi mắt.
"Ngươi... ngươi là... mỹ kiều nương trên lầu lúc nãy?"
"Để Sử gia tiểu nương tử chê cười rồi."
Vị trung niên nam tử kia áy náy chắp tay hành lễ, tự giới thiệu.
"Lý Tấn, tự Tự Cung, tiểu danh Hoa Nô, bằng hữu hay gọi ta là 'Hoa Nô' hoặc 'Nhưỡng vương'. Ngươi cứ coi ta là một lão già không đứng đắn là được."
"Thật... thật sao?"
Sử Triều Anh vẫn không thể tin nổi, tiến lên mấy bước, trừng lớn mắt nhìn vào môi của Lý Tấn, cuối cùng cũng nhìn thấy trên môi y có những sợi râu nhỏ thưa thớt.
"Đây thật là... Nhữ Dương vương còn giống nữ nhân hơn cả ta."
"Ngươi chính là nữ tử." Lý Tấn cười nói, "Nhưng ta không phải, ta có giống đến đâu, cũng chung quy không phải là nữ tử."
Người khác nghĩ sao không biết, Sử Triều Anh lại đã vô cùng sùng bái Lý Tấn, hỏi: "Nhữ Dương vương có thể dạy ta làm nữ tử không?"
"Tất nhiên là được."
Lúc bọn họ nói chuyện, Tiết Bạch vẫn luôn đứng bên cạnh, nét mặt mang theo nụ cười gượng vừa đúng mực vừa khó xử, nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng suy tính, xem nên làm thế nào để có lại được cơ hội nói chuyện kỹ hơn với Lý Tấn.
Thực ra, hắn đã từng có lúc đoán được Hoa Nô chính là Lý Tấn.
Thông tin hắn nhận được nói rằng Lý Tấn "tư dung nghiên mỹ, thông ngộ mẫn tuệ, diệu đạt âm chỉ" (dung mạo xinh đẹp, thông minh sáng suốt, am hiểu âm luật sâu sắc), hắn còn nhìn kỹ nữ tử lúc nãy, nhưng thực sự không ngờ được con người này có thể hóa trang đến mức độ đó.
Suy đi tính lại đến sau cùng, Tiết Bạch chợt nhận ra một điều, dứt khoát từ bỏ ý định tìm Lý Tấn bắt chuyện.
Nếu ngay từ đầu đã tỏ ra không muốn nói chuyện, mà giờ đây lại vì Lý Tấn tiết lộ thân phận thật mà thay đổi thái độ, ngược lại sẽ khiến người ta nhìn ra hắn có mục đích khác.
Do đó, Tiết Bạch vẫn luôn giữ một thái độ có phần xa cách.
Hắn đoán Lý Tấn cũng muốn nói chuyện với hắn, nên lúc nãy mới mời hắn lên lầu.
"Đỗ Tử Mỹ chung quy vẫn là yêu Lý Thái Bạch nhất, viết 'Ẩm trung bát tiên ca' người khác chỉ có hai ba câu, chỉ Lý Thái Bạch có bốn câu. Lúc nãy cùng Tiết lang bàn luận về Lý Thái Bạch, cũng nhập tâm đến mức chẳng thèm để ý đến ta."
Mấy người đứng trong sân nói chuyện một lúc, chủ đề dần dần chuyển sang Tiết Bạch.
Đỗ Phủ nói: "Nhưỡng vương còn chưa thỏa mãn, ta nhắc đến Hạ giám, người tiếp theo nhắc đến chính là ngươi."
"Ta thấy Ẩm trung bát tiên của ngươi nên thêm một người nữa." Lý Tấn nói: "Tiết Bạch tiêu sái mỹ, cử thương nhất bôi tửu gia miên."
(Tiết Bạch anh tuấn một cách phóng khoáng, tự tại; Nâng một ly rượu rồi ngủ luôn tại quán.)
Y nhìn thẳng về phía Tiết Bạch, rồi vừa cười vừa gật đầu.
Hai người cuối cùng cũng đã bắt chuyện được với nhau.
"Nhưỡng vương chê cười rồi." Tiết Bạch nói: "Nếu cùng Nhưỡng vương uống, ta ít nhất cũng phải uống ba chén."
"Bây giờ chịu nói chuyện với ta rồi sao?"
"Lúc nãy là ta thất lễ, Nhưỡng vương thứ tội."
"Được, vậy ngươi phạt ba chén trước đi."
….
Tiệc còn chưa bắt đầu, Tiết Bạch ba chén rượu đã vào bụng, say ngã gục.
Lý Tấn đành chịu, gọi mỹ tỳ tới, phân phó: "Đỡ Tiết lang đến gác đài ta vừa nghỉ ngơi lúc nãy, đốt lên nén tử đằng hương ta mang tới."
"Dạ."
Tiết Bạch lên gác lầu, lại mở mắt ra, liền thấy Lý Tấn đang đốt hương, động tác tao nhã.
"Tửu lượng của Tiết lang không được tốt lắm."
"Còn thua xa Nhữ Dương vương."
Lý Tấn mân mê làn khói trong tay, lơ đãng hỏi: "Ngươi ở trong cung tất nhiên là đã làm gì đó, mới bị vu là 'uế loạn cung vi', chuyện này có liên quan đến Vinh Nghĩa quận chúa? Nói ra, ngươi còn là người mai mối cho An Khánh Tông?"
Tiết Bạch xoa xoa trán, dường như say không nhẹ, nói: "Nhữ Dương vương hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến ta."
"Không nói thật."
Lý Tấn cười cười, tuy đã không còn trẻ, nhưng vẫn toát ra một vẻ tuấn tú âm nhu, thong thả nói: "Ta hỏi qua Khánh vương, hắn nói là ngươi đã giúp Bội Nương được phong làm quận chúa, ngươi vừa hứa với hắn, chớp mắt đã làm được, làm thế nào vậy?"
Tiết Bạch nghe vậy, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hãi, mà là kinh hỉ.
Lời của Lý Tông tuy là hắn đoán mò, nhưng hắn đã dám nói với Lý Tấn, chứng tỏ quan hệ giữa Lý Tấn và hắn không tệ...
.
Bình luận truyện