Mãn Đường Hoa Thải

Chương 318 : Quân khí

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 01:04 23-10-2025

.
Trong đình viện, Vương Uẩn Tú đang múa đao. Tiết Bạch đã từng thấy Công Tôn Đại Nương, Lý Thập Nhị Nương múa kiếm, vừa cương vừa nhu, trầm ổn dứt khoát, khá có sức chiến đấu. Đao pháp của Vương Uẩn Tú lại càng cương mãnh, uy vũ hơn. "Vút ——" Tiếng xé gió vang lên, trường đao bổ xuống, lún sâu vào cọc gỗ bên cạnh. Vương Uẩn Tú lúc này mới thu đao, quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Bạch đang đứng chắp tay sau lưng ở trường lang, không khỏi ngạc nhiên nói: "Tiết lang đến rồi? Ta không ra nghênh đón, thật thất lễ quá." "Nghe nói Vương tướng quân bị bệnh, ta đặc biệt đến thăm ngài ấy." "À?" Vương Uẩn Tú hơi sững người, nói: "Phải, a gia bị nhọt ở lưng, dạo này ta đang chăm sóc hắn." Nàng bình thường trông cũng nhàn tĩnh, hôm nay mặc võ bào mới lộ ra vài phần khỏe khoắn, lúc này mồ hôi đầm đìa, mặt và cổ ửng hồng một cách khỏe mạnh, trên người còn bốc hơi nóng, cũng không sợ bị cảm lạnh, nhận lấy áo choàng liền muốn đích thân dẫn Tiết Bạch vào trong. Đợi sau khi cho lui tả hữu, nàng nói: "Bình thường ta cũng chú ý, chỉ là không ngờ ở trước mặt Tiết lang cũng phải giả vờ." "Tuy nói người Nam Chiếu sẽ không trà trộn vào phủ để dò la, nhưng diễn kịch thì vẫn phải diễn cho giống, bao gồm cả việc mỗi ngày bốc thuốc, sắc thuốc cho Vương tướng quân, khẩu vị lúc bị bệnh giảm sút dẫn đến việc nguyên liệu nấu ăn cũng giảm theo." "Phải, Nguyên lang cũng nói như vậy." Vương Uẩn Tú nói, "Hắn nói ta không biết diễn kịch, chỉ bảo ta ở lại nội viện, những chi tiết này đều do hắn an bài." "Vậy thì tốt." Tiết Bạch vẫn khá yên tâm về cách làm việc của Nguyên Tái. "Đúng rồi, ta cũng nghe nói rồi." Vương Uẩn Tú nói, "Chuyện Tiến thực sứ Diêu Tư Nghệ vu cáo hãm hại ngươi, không ngờ ngươi nổi danh phong lưu bên ngoài, mà thực chất lại là bậc đoan phương quân tử." (đoan phương: đoan chính + ngay thẳng) "Quân tử thì không dám nhận, chẳng qua là say mê công danh lợi lộc, không giỏi giao tiếp với nữ tử đó thôi." Tiết Bạch thuận miệng đáp. "Nguyên lang cũng vậy." Vương Uẩn Tú nói, "Hắn là thật lòng một dạ cầu tiến, không ham mê thanh sắc khuyển mã." "Vậy ư?" Tiết Bạch sờ sờ mũi. "Hóa ra ngươi và quận chúa, tướng phủ tiểu nương tử thật sự là quân tử chi giao." Vương Uẩn Tú trông có vẻ hiên ngang, nhưng thực ra lại rất hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh đồn đại này, hỏi: "Vậy những lời đồn phong lưu của ngươi trong thành Trường An cũng là giả?" "..." Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cuối trường lang, chỉ thấy hai gia bộc khí chất bưu hãn đang đứng gác ở đó, ôm quyền nói: "Tiết soái đã hạ lệnh, Tiết lang có thể vào trong." Trông thì có vẻ là lính gác đơn giản, nhưng thực chất người có thể bước vào gian nhà chính này trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong nhà chính, mùi thuốc lan tỏa, Vương Trung Tự đang khoác một tấm chăn mỏng ngồi trên giường xem kham dư đồ, nghe thấy tiếng động, y quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét qua, thấy là Vương Uẩn Tú dẫn Tiết Bạch đến, mới thu lại vẻ sắc bén. (kham dư đồ: Bản đồ địa lý phong thủy) "Vương tướng quân, bệnh tình thế nào rồi?" "Sốt ruột." Vương Trung Tự nói: "Không đến Kiếm Nam, chỉ ở thành Trường An bàn suông trên giấy, sao có thể nắm chắc được chứ?" "Ta ngược lại thấy không cần vội." Tiết Bạch nói: "Cái nóng oi bức của phương nam không phải là thứ người phương bắc chịu đựng được, trận này tất nhiên phải tránh mùa hạ, có vội hơn nữa cũng phải kiên nhẫn đợi đến chớm thu, mà bây giờ mới là tháng tư." Những đạo lý này, Vương Trung Tự còn rõ hơn cả Tiết Bạch, chẳng qua là tâm thái mỗi người mỗi khác mà thôi. "An bài xong rồi? Đi xem quân khí mà ngươi nói đi." "Vâng." Tiết Bạch nói: "Hôm nay ta mượn danh nghĩa đến thăm bệnh, mang theo mấy vị đại phu đến, Vương tướng quân cải trang thành đại phu cùng ta ra ngoài là được." "Vậy đi thôi." Vương Trung Tự nhận lấy đồ cải trang Tiết Bạch đưa tới rồi bắt đầu mặc vào. "Nữ nhi cũng đi." Vương Uẩn Tú nói, "A gia đợi nữ nhi đi thay bộ y phục..." "Nếu đi thì không cần thay, ngươi cứ lấy danh nghĩa tiễn Tiết lang ra khỏi phủ là được." Vương Trung Tự làm việc dứt khoát, lôi lệ phong hành, không quen cái tính lề mề của nữ nhi, ngược lại còn thấy nữ nhi gả cho Nguyên Tái mấy năm nay đâm ra kiểu cách. Vương Uẩn Tú không phải vì chuyện gì khác, mà là vừa luyện võ xong, mồ hôi đầy người. Nghĩ đến việc phải đi ra quân doanh ngoài thành cả một ngày trong bộ dạng này, e là người cũng sắp bốc mùi rồi. Tất nhiên, nữ nhi nhà tướng không đến nỗi quá so đo những chuyện này, đi thì đi thôi. Tiết Bạch ngược lại có thể từ vài câu đối thoại giữa hai cha con họ mà nhìn ra tại sao năm đó Vương Uẩn Tú lại có thể bỏ trốn theo Nguyên Tái, Nguyên Tái tâm tư tinh tế, bằng lòng dỗ ngọt người khác, đó chính là điều mà Vương Uẩn Tú thiếu thốn nhất. Nghĩ đến đây, hắn tự nhắc nhở mình, bây giờ bản thân là một kẻ cù lần không giỏi giao tiếp với nữ nhân, tốt nhất là bớt suy nghĩ vẩn vơ mấy chuyện này. "Chuyện của ngươi, ta cũng nghe nói rồi." Vương Trung Tự nhắc đến chuyện gần đây, hoàn toàn là một thái độ khác, giọng điệu nhàn nhạt, nói: "Thay vì đấu đá với bọn gian nịnh, chi bằng chuyên tâm làm chút việc thực tế." "Vâng." "Nhưng cũng không phải chuyện xấu." Vương Trung Tự vỗ vỗ vai Tiết Bạch, cười nói: "Lâu ngày mới tỏ lòng người, nay Thánh nhân cũng đã hiểu ngươi nhân phẩm đoan chính, đó là chuyện tốt." Có thể thấy, Vương Trung Tự thật sự không thích đấu đá tranh giành. ~~ Vương Trung Tự tuy bị bệnh, nhưng việc bổ nhiệm văn võ quan viên, điều động binh mã tiền lương đều đã và đang tiến hành, mọi thứ trật tự ngăn nắp. Trong mắt người ngoài, triều đình đang đợi bệnh tình của Vương Trung Tự thuyên giảm, hoặc xem tình hình có lẽ sẽ thay đổi chủ soái. Binh mã chủ lực chinh phạt Nam Chiếu vẫn đang thuộc quyền của Kiếm Nam tiết độ phó sứ Tiên Vu Trọng Thông, còn trong quân doanh ngoài thành Trường An là binh tướng do Vương Trung Tự điều đến, hiện đang được chỉnh huấn. Hôm đó, Nguyên Tái đang với thân phận Kiểm giáo Độ chi viên ngoại lang điều phối tiền lương, nhận được thông báo có người đến gặp, vội vàng ra khỏi doanh trại nghênh đón. "Lang quân." Vương Uẩn Tú mặc một bộ võ sĩ bào, thúc ngựa tiến lên, nói: "Ta đưa Tiết lang đến thăm ngươi." So với thê tử, Nguyên Tái ngược lại trông có vẻ văn nhược hơn nhiều, vội đến trước ngựa của Tiết Bạch, hành lễ nói: "Tiết lang đến rồi, ta dẫn ngươi đi xem tiến độ quân vụ." Tiết Bạch xoay người xuống ngựa, hỏi: "Tướng lĩnh ta tiến cử, quân khí gửi đến đều đã tới chưa?" "Đã đến, ta an trí bọn họ ở Trụ tào, bên này." Nguyên Tái giơ tay dẫn đường, ánh mắt lướt qua mấy vị hộ vệ phía sau Tiết Bạch, đã nhìn thấy Vương Trung Tự đang cải trang, nhưng cũng không để tâm, chỉ mải cùng Tiết Bạch nói nói cười cười. "Năm đó tấn công Thạch Bảo thành, chính là Tiết lang đã tạo ra cự thạch pháo, nay thảo phạt Nam Chiếu, có thể thấy Tiết lang ra tay lần nữa, tất sẽ nhất chiến công thành." "Chẳng qua chỉ là mấy vật nhỏ thêm hoa trên gấm, đánh thắng trận, cuối cùng vẫn là dựa vào quốc lực của Đại Đường, tướng sĩ đồng tâm hiệp lực." "Tiết lang quá khiêm tốn rồi." Nguyên Tái tươi cười rạng rỡ, suốt đường đi đều cùng Tiết Bạch đàm tiếu phong sinh, tỏ ra vô cùng khéo léo, rành đời. Nhưng so với hơn hai năm về trước, Nguyên Tái của ngày hôm nay càng thêm trơn tru, vụ lợi, dù che giấu rất kỹ, nhưng Tiết Bạch vẫn có thể cảm nhận được. Trong quân doanh có Thương tào, Trụ tào, Binh tào, Kỵ tào, phân quản lương thảo, trang bị, binh lính và ngựa. Bọn họ rất nhanh đã đến Trụ tào, phía trước có sĩ tốt đến ngăn lại, Nguyên Tái lấy ra lệnh phù, nhưng vẫn chưa vào ngay, mà đợi Điển thư ký trong quân là Cao Thích đến đón. (Điển thư ký: chưởng quản công việc liên quan đến văn thư, sổ sách, tư liệu) Cao Thích liếc mắt liền nhận ra Vương Trung Tự, nhưng vẫn giữ vẻ bất động thanh sắc, dẫn mọi người tiến vào Trụ tào. "Xe ngựa ba ngày trước đã đến, quân khí chúng ta vẫn đang thử nghiệm, nếu dùng được, còn phải nhanh chóng bắt đầu rèn đúc..." Trụ tào canh phòng nghiêm ngặt, sau khi vào trong, Vương Trung Tự không cần tiếp tục che giấu thân phận, chắp tay sau lưng vừa đi vừa nghe, sau đó hỏi: "Tân nhiệm Ty Trụ quan thế nào?" (Ty Trụ quan: Quan quản lý sổ sách Hoàng tộc) "Làm việc rất dứt khoát." Cao Thích nói, "Là một nhân tài lợi hại." "Người Tiết lang tiến cử đều tốt." Vương Trung Tự nói, "Giống như ngươi vậy, Cao Tam Thập Ngũ lang." Cao Thích vội đáp: "Ta hổ thẹn, tài lược còn thua xa Nghiêm Vũ." Tân nhiệm Ty Trụ quan mà bọn họ nói chính là Nghiêm Vũ. Tiết Bạch vốn biết Nghiêm Vũ có tướng tài, do đó đã điều hắn đến Kinh Triệu phủ Pháp tào để "mạ vàng", rất nhanh liền tiến cử vào trong quân, hy vọng hắn có thể lập được công lao trong trận chiến Nam Chiếu. Vương Trung Tự thực ra không phải ai cũng dùng, đã tự mình khảo hạch qua Nghiêm Vũ, xác nhận tài năng của y, mới giao cho trọng trách. "Kiến quá chư vị, hạ quan đã an bài xong, mời." Nghiêm Vũ thần sắc nghiêm nghị, sau khi gặp mặt chỉ ôm quyền, liền trực tiếp dẫn mọi người vào doanh trại. Thái độ này của hắn khác hẳn Nguyên Tái, không tâng bốc, không khách khí, ngược lại rất hợp với tên của hắn, nghiêm túc anh vũ. Bên này đã dựng xong mấy gian doanh phòng, bên cạnh doanh phòng còn có một tòa vọng đài. Tiết Bạch và Vương Trung Tự bước lên vọng đài, một hán tử đang đứng ở đó, trong tay bưng một vật hình ống bằng đồng. "Đây là gia bộc của Tiết lang, Kiều Nhị Oa." Nghiêm Vũ nói, "Chính hắn đã dựa theo bản vẽ của Tiết lang, tìm công tượng chế tạo một lô quân khí, và áp tống đến đây." "Ra mắt Đại nguyên soái." Kiều Nhị Oa vội vàng đưa vật trong tay cho Vương Trung Tự, đồng thời ngây ngô hành lễ. Vương Trung Tự nhận lấy, quan sát kỹ một lượt, chỉ thấy đó là một ống đồng rỗng ruột, một đầu to, một đầu nhỏ, vô tình nhìn qua ống, có thể thấy tấm ván gỗ dưới chân bị kéo lại gần hơn một chút. Xem ra, bên trong ống đồng có lẽ được khảm thủy tinh, giống như lưu ly, nhưng lại trong suốt hơn lưu ly bình thường. "Vật này chúng ta đặt tên là 'Thiên lý kính', tướng quân có thể thử nhìn như thế này." Vương Trung Tự bèn đặt Thiên lý kính lên trước mắt, nhắm mắt còn lại, tầm nhìn hơi mơ hồ, nhưng dãy Tần Lĩnh xa tít tận chân trời đã bị kéo lại gần hơn rất nhiều. Tầm nhìn lại chuyển, một vài bóng người xa xa nhỏ như con kiến, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả động tác của bọn họ cũng rõ mồn một. "Lúc thảo phạt Nam Chiếu, nếu lên cao nhìn xa, dựa vào vật này có thể sẽ nhanh chóng dò rõ địa hình, chiếm được tiên cơ." Tiết Bạch giải thích sơ qua. Vương Trung Tự không nói gì, chỉ mải nhìn về các hướng, ngắm phong cảnh khác nhau, cặp lông mày rậm rạp kia luôn chau lại. "Hay lắm!" Hồi lâu, Vương Trung Tự mới trầm trồ thốt lên một lời tán thưởng, rồi cười bảo: "Tiết Bạch, cái đầu của ngươi, rốt cuộc là cấu tạo thế nào vậy?" Y đặt thiên lý kính xuống, cầm trong tay vuốt ve, thật đúng với câu "yêu thích không nỡ buông tay", một vị Đại tướng quân oai phong lẫm liệt như thế, lại giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới lạ. "Có vật này, mặc cho địa thế Nam Chiếu hiểm trở, núi cao sông sâu, ta cũng không sợ." "Tướng quân quá khen rồi, hành quân đánh trận, quan trọng nhất vẫn là chỉ huy, những thứ này chẳng qua chỉ là vật nhỏ hỗ trợ thêm mà thôi." "Sao ngươi không dâng lên cho Thánh nhân? Tự mình lập một đại công?" Tiết Bạch nói: "Trước khi bình định Nam Chiếu, vẫn nên bảo mật thì hơn. Tướng quân cũng đừng nói cho người khác biết, chỉ dùng trong quân là được." Vương Trung Tự vô cùng tán đồng, gật đầu. "Tướng quân xem tiếp loại quân khí thứ hai." Nghiêm Vũ trước tiên chỉ về phía nam, đó là mấy tòa cự thạch pháo được đặt ở rìa quân doanh, sau đó, tay lại chỉ về phía xa hơn, nói: "Chúng ta cần bắn một vật, tướng quân nhìn cho kỹ." (cự thạch pháo: máy bắn đá) Bên này hạ lệnh trước, trên đài truyền lệnh liền có cờ lệnh vẫy động. Sau đó, mấy cỗ cự pháo kia lần lượt bắn ra đạn hoàn. Vương Trung Tự giơ thiên lý kính lên, ánh mắt dõi theo những viên đạn hoàn đó, chỉ thấy chúng lướt trên không trung một quãng đường gần một dặm, rơi xuống chân núi xa xa. Sau đó, có tiếng động như sấm rền vọng lại. Nguyên Tái theo bản năng ngẩng đầu, nhìn lên trời, tưởng là sắp mưa. Vương Trung Tự lại ở trong khung cảnh của thiên lý kính, nhìn thấy rõ ràng nơi đạn hoàn nổ tung, có khói bụi bốc lên, cây cối ngã rạp... Tiết Bạch thì lại đang thất thần. Hắn thực ra đã nghĩ, có lẽ trên đường Lý Long Cơ đi Hoa Thanh Cung lần tới, hắn có thể thử đặt một cỗ cự thạch pháo trên Ly Sơn để tiến hành thích giá. Nhưng, cuối cùng hắn vẫn quyết định giao hỏa dược này cho Vương Trung Tự bình định Nam Chiếu. Tình hình đã khác với lúc hắn ở Hoa Sơn, khi đó Các La Phượng còn chưa phản, còn bây giờ thì đã điều động vô số binh mã lương thảo, sự chuẩn bị cho trận chiến Nam Chiếu không thể lãng phí vô ích. "Đây là?" Vương Trung Tự hỏi. "Hỏa dược." (hỏa dược: thuốc nổ) Tiết Bạch hoàn hồn lại, nói: "Là một đạo sĩ trong lúc học theo 'Đan kinh nội phục lưu hoàng pháp' của Dược vương Tôn Tư Mạc để luyện đan, đã làm nổ lò. Ta liền mua lại phương thuốc của ông ta, luyện thành hỏa dược này." "Không biết là vị đạo trưởng nào?" Vương Trung Tự lại cầm thiên lý kính của mình lên nhìn xung quanh, muốn trò chuyện với vị đạo sĩ này. Trớ trêu thay, vị đạo sĩ đó chính là Lý Hà Chu, người đã dâng túi ngô công giúp hứng dương cho Thánh nhân, không tiện lộ mặt. Tiết Bạch bèn nói: "Là thế ngoại chi nhân, không muốn bị làm phiền, vì vậy tuy ông ta đưa phương thuốc hỏa dược cho ta, nhưng không hề tiết lộ tính danh." Vương Trung Tự xoay vọng đồng về phía Tiết Bạch nhìn một cái, vì cự ly quá gần, dọa y ngửa người ra sau, trông lại có vẻ hơi trẻ con. "Đi! Chúng ta qua đó xem hỏa dược này." …. Tâm tư đặt cả vào quân vụ, Vương Trung Tự bất giác vẫn toát ra khí thế của bậc thống soái. Y trước tiên vội vã đến gần mấy cỗ cự thạch pháo, các binh sĩ vẫn đang bận rộn lắp lại đối trọng cho chúng. Phía trước, một đại hán đang dẫn người vận chuyển đồ đạc, Cao Thích dẫn Vương Trung Tự và mọi người qua đó, nói: "Đây cũng là thuộc hạ của Tiết lang đến dâng quân khí, tên là Triệu Dư Lương." Vương Trung Tự đánh giá Triệu Dư Lương một lượt, rất nhanh liền nhận ra hán tử này cũng giống như Kiều Nhị Oa, đều xuất thân là nông phu bình thường, chỉ vì làm việc cho Tiết Bạch, đã trải qua rèn luyện nên trông tinh cán hơn người thường rất nhiều. (tinh cán: tinh nhuệ, sắc sảo, tháo vát) "Các ngươi trước tiên hãy làm thị tòng của ta, đợi sau khi bình định Nam Chiếu, ta sẽ tiến cử quan vị cho các ngươi." Bọn Kiều Nhị Oa, Triệu Dư Lương nghe vậy đều sững sờ, cùng nhìn về phía Tiết Bạch. Tiết Bạch nói: "Còn không mau tạ đại ân của Vương tiết soái." "Vâng, tạ tiết soái đại ân." Thị tòng tương đương với thân binh, vì được ở gần chủ soái, nên là vị trí dễ lập công mà lại ít nguy hiểm hơn trong quân. Tỉ như Phong Thường Thanh thời trẻ sa sút, chính là bắt đầu từ vị trí thị tòng của Cao Tiên Chi, dần dần nổi danh, tích lũy quân công. Nhìn từ góc độ khác, hiện nay huynh đệ Điêu Bính, Điêu Canh vẫn chỉ là thị tòng của Tiết Bạch, còn bọn Kiều Nhị Oa, Triệu Dư Lương lại nhờ dâng quân khí mà một bước trở thành thị tòng của Vương Trung Tự, giống như không ít danh tướng trong thiên hạ. "Xem đạn hoàn nào." Triệu Dư Lương vẫn còn đang ngẩn ngơ, Vương Trung Tự đã giơ tay chỉ vào quả cầu sắt hình thù không theo quy tắc nào trong tay hắn. Tiết Bạch tiến lên nhận lấy, giúp đưa qua, nói: "Chúng ta xưng là đạn pháo, đây là lô đầu tiên, gọi là Chấn Thiên Lôi. Vỏ sắt mỏng, hoặc là bùn đất bọc lấy hỏa dược, hỏa dược nổ tung trong không gian kín, uy lực không nhỏ." Vương Trung Tự cầm quả đạn pháo xoay xoay trong tay, thấy bên trên có một sợi dây dẫn, y thử nhìn vào bên trong, nhưng căn bản chẳng nhìn ra được gì. Tiết Bạch liền ra hiệu cho Triệu Dư Lương lấy một gói hỏa dược tới, nói: "Tướng quân mời xem, đây chính là hỏa dược." Vương Trung Tự đưa mắt nhìn, thấy thứ bột trong gói giấy đen thui, trông như bột than, y trước tiên ngửi thử, lại lấy ngón tay quệt một ít cho vào miệng nếm, một vị chua chát. "Đây là phương thuốc gì?" "Tướng quân không nếm ra được à." Vương Trung Tự lắc đầu, nói: "Nếm không ra." "Vị đạo trưởng đó nói, vật này là đại sát khí, hắn không muốn tạo quá nhiều sát nghiệt, nên không chịu cho biết phương thuốc. Chỉ có thể giúp ta chế tạo hỏa dược, chi viện cho trận chiến Nam Chiếu." Tiết Bạch nói, "Tất nhiên, trong quân muốn chế đạn pháo, chỉ cần chế tạo tốt vỏ này, nhồi hỏa dược vào là được." Vương Trung Tự hiển nhiên không tin lời giải thích của Tiết Bạch, nhưng phương thuốc nằm trong tay Tiết Bạch, nhất thời cũng không còn cách nào khác, y đành hỏi: "Trong quân cần số lượng rất lớn, vị đạo trưởng đó chế có xuể không?" "Xuể." "Chuyện này, cũng phải giấu những người khác trước?" "Vâng, ít nhất phải đợi tướng quân bình định Nam Chiếu xong đã." Vương Trung Tự đành chịu, không hỏi Tiết Bạch nữa, tự mình châm lửa đốt một gói hỏa dược trong túi giấy, nhìn nó bốc cháy dữ dội. Sau đó, y tự tay dùng giấy và bùn đất bọc một ít hỏa dược, dùng dây dẫn châm lửa. "Lui ra xa chút." "Ta không sợ." Tiết Bạch vội vàng cùng mọi người kéo Vương Trung Tự lui sang một bên, bịt chặt tai lại. Quay đầu nhìn lại, dây dẫn đã cháy hết. "Đoàng!" Bùn đất văng tung tóe, uy lực của hỏa dược làm cát đá xung quanh văng tứ tán, bắn vào người đau rát. Vương Trung Tự lại phá lên cười ha hả, trong mắt Tiết Bạch, con người hơn bốn mươi tuổi này, càng lúc càng giống một đứa trẻ nghịch ngợm đốt pháo ngày Tết. "Dùng bùn bọc lại, quả nhiên khác hẳn, là đạo lý gì vậy?" Tiết Bạch cũng mặc kệ y có nghe hiểu hay không, cố tỏ ra cao thâm, nói: "Hỏa dược khi cháy sẽ tạo ra lượng nhiệt rất lớn, tụ lại trong không gian kín, tạo ra chênh lệch áp suất cực lớn với bên ngoài, thế là nổ tung." Không ngờ Vương Trung Tự lại thật sự nghe hiểu, gật đầu, nói: "Cũng giống như đánh rắm vậy, thả một hơi cũng có thể làm chết người." "Đại khái là như vậy." "Thế kia là vật gì?" Vương Trung Tự chỉ vào một cây gậy kỳ lạ trong rương. Triệu Dư Lương liền cầm nó lên, muốn nói lại thôi. Tiết Bạch bèn nói: "Đây là vũ khí của hắn, vật này rất khó chế tạo, công tượng cũng phải tốn rất nhiều công sức mới mài giũa được mấy cây, nhất thời khó mà sản xuất hàng loạt, cũng khó sử dụng, tướng quân tạm thời không cần để ý, cứ coi hắn là một trường hợp đặc biệt." Vương Trung Tự thấy hắn không muốn nói, bèn cười cười, cũng không truy hỏi, dù sao cũng đều ở trong quân của y, sớm muộn gì cũng được thấy, cứ để Tiết Bạch úp mở một chút thì có sao. "Đi, qua xem uy lực sau khi đạn pháo được ném ra." ... Hiện giờ quân doanh vẫn chưa được thanh lọc, mỗi ngày đều có các chuyển vận sứ lớn nhỏ từ khắp nơi vận chuyển vật tư đến, cá rồng lẫn lộn, cho dù không có mật thám của Thổ Phồn, Nam Chiếu, thì cũng có thể có thế lực địch đối trong triều đang dò la hư thực. Vương Trung Tự vẫn đang giả bệnh, vốn dĩ chỉ lén lút đến xem qua tiến độ quân vụ, nhưng lại trót chơi hơi vui, quá gây chú ý, một hồi náo loạn này, trong quân đã có không ít người để ý tới. "Hí!" Thúc ngựa đến trước một cái hố cạn, Vương Trung Tự đưa mắt nhìn, đánh giá những cành cây bị đạn pháo phá hủy, hài lòng gật đầu. Giây tiếp theo, Quản Sùng Tự thúc ngựa chạy tới, thấp giọng bẩm báo vài câu. "Mạt tướng đã điều tra rồi, trong quân chỉ còn lại mấy kẻ đáng nghi. Quả nhiên, tướng quân vừa mới rời đi, liền có kẻ muốn mật báo..." "Bắt lại." "Tuân lệnh." Tiết Bạch đứng gần, loáng thoáng nghe hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm buồn cười, Vương Trung Tự trông thì như một đứa trẻ chơi quên trời đất, nhưng thực chất trị quân tự có thủ đoạn, sau hôm nay, dọn dẹp sạch sẽ bọn dò la hư thực, y bề ngoài dưỡng bệnh, nhưng trong tối có lẽ sẽ đến quân doanh chỉnh huấn. Một nhóm người lại vội vã quay về đại doanh, nhưng lần này là thúc ngựa chạy như bay. Tốc độ ngựa vừa nhanh, kỹ thuật cưỡi ngựa cao thấp liền lộ rõ. Bọn người Vương Trung Tự, Vương Uẩn Tú phi ở đằng trước nhất; Tiết Bạch khổ luyện cưỡi ngựa, miễn cưỡng theo kịp bọn họ; Nguyên Tái xuất thân bần hàn, trước đây chưa từng cưỡi ngựa, bình thường không lộ rõ, lúc này liền chậm lại; Kiều Nhị Oa, Triệu Dư Lương càng là mấy năm gần đây mới bắt đầu cưỡi ngựa, bị tụt lại ở cuối cùng... Phi được một lúc, còn chưa đến đại doanh, chỉ thấy phía trước bụi bay mù mịt, có một đội sĩ tốt đang truy đuổi một kỵ sĩ. "Đừng để hắn trốn thoát!" Hóa ra là Quản Sùng Tự dẫn người đi thanh lý mật thám trong quân, không ngờ lại để một tên trốn thoát, người này kỵ thuật cao siêu, thân thủ nhanh nhẹn, vậy mà xông ra khỏi vòng vây thành công. Hai bên chạm mặt nhau, lướt qua nhau, tiếng hét của Quản Sùng Tự mới truyền tới. Vương Trung Tự nhanh chóng ghìm cương ngựa, quát: "Thập Nhị Nương, bắn chết!" "Tuân lệnh!" Vương Uẩn Tú mang theo cung tên, lập tức thúc ngựa chạy một vòng nhỏ, quay lại đuổi theo tên mật thám đang chạy trốn, trong nháy mắt lướt qua Tiết Bạch. Lúc này, Nguyên Tái mới chậm rãi chạy tới, vừa vặn đối mặt với tên mật thám kia. "Nguyên lang!" Vương Uẩn Tú muốn gọi Nguyên Tái tránh ra, đừng để bị đối phương làm bị thương, nhưng lời đến bên miệng, sự nhanh trí của nữ nhi nhà tướng lại khiến nàng hét lên: "Ngăn hắn lại!" Nàng sợ tỏ ra yếu thế trước địch, nhắc nhở đối phương bắt cóc Nguyên Tái. Hai phu thê cũng thật ăn ý, nàng vừa hét, Nguyên Tái liền tránh ra, mặc cho kỵ sĩ kia vút qua. Vương Uẩn Tú thì ở trên ngựa giương cung lắp tên, nheo mắt lại, nhắm chuẩn mục tiêu. …. Triệu Dư Lương đang theo sát Kiều Nhị Oa, liều mạng thúc ngựa, ngay cả đuổi kịp Nguyên Tái cũng có chút vất vả. Bỗng nhiên, Kiều Nhị Oa nói: "Sao lại quay về rồi?" Hai người đều chưa từng ra chiến trường, thấy bụi bay mù mịt phía trước, đều ngẩn người ra. Giây tiếp theo, kỵ sĩ nhanh nhẹn xuyên qua đám bụi mù xuất hiện trước mặt bọn họ, Vương Uẩn Tú hét lên một tiếng "Nguyên lang, ngăn hắn lại!" nhắc nhở bọn họ kỵ sĩ kia là địch nhân. "Vút!" Một mũi tên bắn về phía kỵ sĩ kia, nhưng lại bị hắn cúi đầu tránh được. Tiếp đó, liền nghe Tiết Bạch hô một câu. "Triệu Dư Lương, bắn chết hắn!" Triệu Dư Lương lúc này mới ghìm cương ngựa, có chút vụng về xoay người xuống ngựa, gỡ khẩu hỏa súng đang đeo trên người xuống. Hắn thực ra rất căng thẳng, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nhưng vì bình thường luyện tập đã nhiều, mọi động tác đều là làm theo tiềm thức. Dựng hỏa súng lên, tay trái giữ chắc lấy thân súng, nhồi gói hỏa dược vào, rút ống mồi lửa, dùng một tay bật mở, thổi nhẹ mấy hơi cho lửa bén hơn rồi châm vào dây mồi, may mà gió không lớn, hắn cẩn thận gài dây mồi vào kẹp của cò mồi, mở nắp chảo mồi, đổi tay phải cầm súng, nhắm chuẩn mục tiêu. Động tác của hắn rất nhanh, đôi tay thô ráp cũng rất vững vàng. Nhưng trong thoáng chốc, kỵ sĩ kia đã chạy xa hơn ba mươi bước. Mà vị nữ nhi xinh đẹp của Vương tướng quân cũng đã thúc ngựa đuổi kịp, một lần nữa giương cung lắp tên. Triệu Dư Lương hít sâu mấy hơi, không nghĩ đến những thứ này nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng xa xa kia. Dây mồi vẫn đang cháy. "Không ngờ, ngươi ngoài trồng trọt ra, lại còn có thiên phú này." "Triệu Dư Lương, ngươi bắn chuẩn thật." Thực ra, lần đầu tiên hắn bắn trúng, thật sự chỉ là vận may, nhưng bị đồng bạn khen một câu, hắn liền quá đỗi vui mừng, thế là dốc toàn lực nhất định phải sử dụng tốt khẩu hỏa súng này, ngoài lúc bình thường luyện tập cùng nhau, hắn còn lén lút luyện tập một mình. Để luyện ánh mắt, hắn đã nhìn chằm chằm vào côn trùng bay suốt bao buổi chiều; để luyện tay vững, hắn đã cầm kim chỉ thêu cho bà xã một cái yếm hình con cóc ăn thịt thiên nga. Hắn biết mình có thể làm tốt chuyện này. "Vút." Một mũi tên xé gió bay đi, bóng dáng phía trước vẫn đang thúc ngựa phi nước đại. Triệu Dư Lương liếc nhìn dây mồi, hơi điều chỉnh lại hỏa súng. Hắn bóp cò, cò mồi kéo dây mồi vào chảo thuốc, đốt cháy hỏa dược. "Đoàng ——" Một tiếng nổ vang lên giữa vùng ngoại ô Trường An. Tiết Bạch ghì cương ngựa, phóng tầm mắt ra xa, lòng thầm nghĩ, sẽ có rất ít người biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng dẫu sao, cũng đã có một vài thay đổi nhỏ. Giữa lúc bánh xe lịch sử vẫn đang cuồn cuộn lăn về phía trước, cỗ xe ngựa mang tên vương triều Đại Đường này cứ thế tông ngang đâm thẳng, lao về phía bến bờ của sự sụp đổ tan rã... Thì cuối cùng, hắn cũng xem như đã nổ một phát súng vào bánh xe định mệnh này. ~~ Hôm sau, một phong mật tấu được trình vào Hưng Khánh cung. Nó không qua Tỉnh Đài, mà được Nội Thị tỉnh trình thẳng lên ngự án của Thánh nhân. Đây là đặc quyền mà Vương Trung Tự có được khi phụng mệnh thống soái thảo phạt Nam Chiếu. Tấu chương chủ yếu trình bày về tình hình chỉnh huấn hiện tại của y, cuối cùng dùng vài câu hết lời ca ngợi Tiết Bạch, nói rằng quân khí mà hắn dâng lên đều vô cùng hữu dụng, những người được tiến cử đều là nhân tài. (chỉnh huấn: chỉnh đốn + huấn luyện) Lý Long Cơ xem xong, vừa vuốt râu, vừa trầm tư suy nghĩ. Dương Ngọc Hoàn đang tập dượt hí khúc, thấy vậy liền định thần lại, hỏi: "Thánh nhân, đang nghĩ gì vậy?" Vẻ tư lự trong mắt Lý Long Cơ lóe lên rồi vụt tắt, ông ta ngẩng đầu, cười sảng khoái nói: "Tiết Bạch lại dâng đồ lên rồi, hắn chỉ cần chịu làm việc, thì làm nhất định là không tệ." Dương Ngọc Hoàn không khỏi lấy làm lạ nói: "Thánh nhân dạo này lại toàn khen ngợi vị nghĩa đệ này của ta." "Hắn có công mà." Lý Long Cơ đặt tấu chương xuống, hài lòng gật đầu, nói: "Có công thì phải thưởng, đợi bình định xong Nam Chiếu, trẫm nên ban thưởng hậu hĩnh cho hắn..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang