Mãn Đường Hoa Thải

Chương 31 : Tìm người thân

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 20:34 29-03-2024

.
Đêm qua nghe ngóng đến tận canh tư mới ngủ, Tiết Bạch tỉnh dậy đã là giữa trưa. Cùng Đỗ Ngũ Lang trò chuyện vô tình đánh thức Hiểu Nô ở phòng bên, lúc nàng bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, khiến Đỗ Ngũ Lang sợ tới mức nói năng không còn trôi chảy. "Ta, phụ thân ta muốn gặp Tiết Bạch, ta sẽ dẫn hắn qua đó, vậy ngươi có thể…. nghỉ ngơi thêm chút nữa." "Đỗ Hữu Lân muốn nói chuyện gì mà ngay cả người của Hữu tướng phủ cũng không thể nghe?" Hiểu Nô hỏi ngược lại: "Nếu liền chuyện này ta cũng phải tránh, thì Hữu tướng phái ta đến đây để làm gì?" Đỗ Ngũ Lang chỉ cảm thấy nàng thật vô lý, dù là người của Hữu tướng, cũng không thể quang minh chính đại yêu cầu nghe lén người khác nói chuyện chứ. Nhưng hắn không dám nhiều lời, vẻ mặt đầy khổ sở, dẫn bọn họ đi về phía thư phòng. Khi đi qua tiền sảnh, thì thấy Lư Phong Nương đang ngồi nói chuyện với Đỗ gia tỷ muội. Trong tay đang cầm một quyển sổ, than ngắn thở dài. Tiết Bạch vừa nhìn, liền biết nàng lo lắng điều gì. Bây giờ Đỗ Hữu Lân mất chức, không còn lương bổng, mà chi tiêu hàng ngày của Đỗ trạch vốn lại lớn, thêm vào phải vì vụ án trước đó lo lót khắp nơi, nên đã có chút túng quẫn. Lư Phong Nương không cần mở miệng, chỉ nhìn qua nét mặt u sầu của nàng cũng đủ để người khác cảm thấy một sự mệt mỏi như thể phải nghe quá nhiều lời than phiền. "Ai, mẫu thân." Đỗ Ngũ Lang vừa thấy nàng, liền trước khi hành lễ cũng phải thở dài một tiếng. "Tốt xấu gì ngươi cũng nên khuyên bảo phụ thân ngươi." Lư Phong Nương nhân tiện nói: "Hiện giờ không phải là lúc ra vẻ thanh cao, đại bá đã đến đây một chuyến, dù sao thì lang quân cũng nên mở miệng nhờ ngài ấy giúp phục quan mới phải." "Ta? Ta khuyên bảo phụ thân?" Đỗ Ngũ Lang muốn nói lại thôi: "Mẫu thân, ta dẫn Tiết Bạch đi gặp phụ thân đây." "Đi đi." Lư Phong Nương nhìn sang Tiết Bạch, mỉm cười dịu dàng, rồi lại nhìn về phía Hiểu Nô đang ở sau lưng hắn, vô thức đứng dậy, có vẻ hơi tôn kính. Nàng kính chính là quyền thế của Hữu tướng phủ. Nhưng trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc, Hữu tướng cũng chưa an bài con đường nào cho Đỗ gia, khiến người ta muốn nương nhờ mà không biết phải làm thế nào. Ngược lại, Đỗ gia tỷ muội vẫn ngồi im không động đậy, Đỗ Cấm nhàn nhạt lườm Hiểu Nô một chút, thậm chí không hề che giấu vẻ ghét bỏ trong mắt. ~~ Thư phòng vẫn là nơi thanh tịnh nhất trong Đỗ trạch. Sau khi tỉnh dậy, thân thể Đỗ Hữu Lân vẫn suy yếu, Không chịu nổi bị quấy rầy, bởi vậy gia quyến cùng hạ nhân không dám mang tục sự đến làm phiền hắn. Tiết Bạch đi vòng qua vườn trúc nhỏ, bước lên bậc thang, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, khiến lòng người bình yên. "Phụ thân." Đỗ Ngũ Lang tiến lên gõ cửa, nói: "Tiết Bạch đến rồi." "Vào đi." Tiết Bạch bây giờ đã quen thuộc với phần lớn người trong Đỗ trạch, ngay cả Hồ Thập Tam Nương ở nhà bếp cũng có thể cùng hắn trò chuyện vài câu về hương vị của món hấp. Nếu tính ra, người mà Tiết Bạch ít quen thuộc nhất trong Đỗ trạch lại chính là chủ nhân của ngôi nhà này, Đỗ Hữu Lân. Lúc này bước vào thư phòng, chỉ thấy Đỗ Hữu Lân gầy đi một chút, đang nằm nghiêng trên giường, tay cầm thư quyển, so với dáng ngồi ngay ngắn trước đây nhiều thêm vài phần tiêu sái. "Đến rồi sao, lão phu có thương tích trên người, không tiện chào đón, mong ngươi đừng để bụng." Đỗ Hữu Lân không đợi Tiết Bạch hành lễ, đã khoát tay áo, hàn huyên vài câu, lại nói: "Không cần khách sáo, ngươi cùng Ngũ Lang giao hảo, cứ gọi lão phu một tiếng 'bá phụ' là được." "Vâng, bá phụ." "Tốt, đã nhận một tiếng này của ngươi, lão phu sẽ nói với ngươi hai câu." Sắc mặt của Đỗ Hữu Lân bỗng trở nên nghiêm khắc, nói: "Canh ba thắp đèn, canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách. Ngươi đang ở độ tuổi đẹp nhất của thiếu niên, ngủ đến trưa mới dậy, còn ra thể thống gì?" Tiết Bạch không giải thích, chỉ thành thật lắng nghe. Đỗ Hữu Lân khó tránh phải mắng hắn vài câu, dù không nói rõ rằng "Ngươi đầu quân cho Hữu tướng là không ổn, vì Hữu tướng mà làm việc đến tận khuya, sáng ra làm gì còn sức mà dậy nổi." Nhưng bất luận thế nào, hiện tại Lý Lâm Phủ vẫn là Tể tướng do Thánh Nhân phong, danh chính ngôn thuận, Đỗ Hữu Lân chỉ cần không phản nghịch, cuối cùng vẫn phải chấp nhận, chỉ đơn giản là muốn răn dạy hậu bối, để giữ lại một chút thể diện cho bản thân. Tiết Bạch không ghét Đỗ Hữu Lân tỏ ra loại quan uy này, trái lại còn cảm thấy có chút thân thiện, lễ phép mà khẽ mỉm cười. "Khụ khụ." Đỗ Hữu Lân ho khan hai tiếng, nói: "Lão phu có chuyện cần bàn với Tiết Bạch." Đỗ Ngũ Lang định rời đi, nhưng quay đầu nhìn thấy Hiểu Nô vẫn đứng im đó, không khỏi ngớ người, quay lại nhìn Đỗ Hữu Lân, chỉ thấy phụ thân của hắn coi như không có chuyện gì, đã buông xuống thư quyển trong tay, đứng dậy dạo bước, tỏ ý muốn nói chuyện riêng. Chẳng lẽ còn dám đắc tội với người của Hữu tướng phủ? Hơn nữa, một quan ngũ phẩm đối đầu căng thẳng với một nữ tỳ, cũng không ra thể thống gì. "Tiết Bạch, ngươi tuổi nhỏ gặp nạn, mất trí nhớ, lưu lạc bên ngoài, lão phu rất thương tiếc." Đỗ Hữu Lân chậm rãi nói: "Vì vậy, lão phu đã phái người điều tra, có lẽ đã tìm được gia thế của ngươi." "Hả!" Đỗ Ngũ Lang vô cùng kinh ngạc, không khỏi kêu lên, quay đầu nhìn Tiết Bạch, có rất nhiều điều muốn nói. "Ngươi sắp tìm được nhà rồi?!" Nhưng ánh mắt chạm tới, chỉ thấy sắc mặt của Tiết Bạch hiện ra vẻ bình tĩnh, thậm chí có chút không ngoài dự liệu. Đỗ Ngũ Lang liền nhìn về phía Đỗ Hữu Lân. "Phụ thân thật lợi hại, vô thanh vô tức liền vì Tiết Bạch tìm được gia thế." Đỗ Hữu Lân bước tới hai bước, khoát nhẹ tay áo, vẻ mặt ung dung, nói: "Dù sao, Đỗ thị ở Kinh Triệu, một chút nhân mạch chung quy là có." Hắn đợi một lúc, không thấy Tiết Bạch có phản ứng gì, liền quay đầu nhìn hắn, giọng điệu dần dần trịnh trọng. "Tiết Bạch, ngươi xuất thân từ Hà Đông Tiết thị. Ông cố ngươi tên Lễ, tự Nhân Quý, là danh tướng của Đại Đường chúng ta; Ông nội ngươi là Tiết Thận Hoặc, từng làm Ti lễ Chủ bộ; Phụ thân ngươi tên là Tiết Linh, hiện đang sống ở Trường Thọ phường... Hắn rất muốn gặp ngươi, còn có mẫu thân của ngươi, bọn họ đang chờ ngươi trở về." Tiết Bạch trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ gì, không lập tức trả lời ngay. Ánh mắt Đỗ Hữu Lân trở nên nhiệt thành hơn, tiến lên vỗ vai Tiết Bạch. "Gặp một lần đi? Có lẽ ngươi sẽ nhớ ra điều gì đó." "Được." Tiết Bạch đáp: "Gặp một lần cũng tốt." Đỗ Hữu Lân rất vui mừng, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhõm, dặn dò Đỗ Ngũ Lang: "Đi gọi Toàn Thụy dẫn người tới." Chẳng mấy chốc, Toàn Thụy đã dẫn một lão bộc đến, là quản sự trong nhà Tiết Linh, tên là Tiết Canh Bá. Tiết Canh Bá mặc một chiếc áo cũ, lưng hơi còng, lúc đi lại cũng khom người, như thể đang từ từ tiến lên. Khi hắn đi qua ngưỡng cửa, suýt nữa thì vấp ngã, khiến ai nhìn thấy cũng phải lo lắng, nhưng hắn lại kịp vịn vào khung cửa, rồi cứ thế giữ thăng bằng, dù chỉ vài động tác nhỏ cũng làm người khác cảm thấy hồi hộp. "Lục Lang? Thật sự là Lục Lang." Tiết Canh Bá trông có vẻ thị lực hơi kém, sau khi vào thư phòng liền cẩn thận nhìn quanh một lượt, ngược lại không nhận nhầm người, trực tiếp đến trước mặt Tiết Bạch, nhiệt tình gọi: "Lão nô cuối cùng cũng tìm được Lục Lang rồi!" Tiết Bạch đưa tay đỡ hắn, cười nói: "Lão trượng đi chậm một chút, có chắc chắn ta là Lục Lang nhà ngài không?" Tiết Canh Bá trông thấy thần thái ung dung của vị công tử trẻ tuổi này, ngược lại cảm thấy nghi hoặc, vô thức liếc nhìn qua Đỗ Ngũ Lang, sau đó bình tâm lại, mới gật đầu một cách chắc chắn, nói với Tiết Bạch: "Không nhận nhầm, chính là Lục Lang ở trước mặt!" "Tiếc là ta không nhớ ra." "Lão nô già rồi, lẩn thẩn là lẩn thẩn một chút, nhưng Lục Lang chính là Lục Lang, không thể sai được." Tiết Canh Bá run rẩy, xúc động nói: "Năm đó, A Lang từ Phạm Dương đến Trường An, khi qua Vị Nam thì lạc mất Lục Lang... Bây giờ cuối cùng cũng tìm được rồi!" Tiết Bạch không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Lục Lang bị lạc lúc mấy tuổi?" "Lục Lang không nhớ sao?" Tiết Canh Bá kinh ngạc nói: "Ngươi bị lạc lúc mới năm tuổi." "Vậy lão trượng làm sao nhận ra ta là Lục Lang?" "Chỉ cần nghe tên, không phải đã biết rồi sao?" Tiết Canh Bá cúi người, vỗ vào đầu gối mình, nói: "Lục Lang có một vết bớt sau cổ, đúng không?" Tiết Bạch quay lưng lại, ngồi xổm xuống, cho hắn nhìn, nói: "Chắc là có một vết bỏng, ta không thấy được, lão trượng xem có phải không?" "Ai, một vết bớt dễ nhìn như vậy, lại bị bỏng mất rồi." Tiết Canh Bá thương tiếc vô cùng, nói: "Bọn buôn người đáng chết, đáng chết!" Nói rồi, hắn càng thương tiếc, sau khi gào hai tiếng, liền bật khóc. "Lục Lang, những năm qua ngươi đã chịu khổ rồi!" Nhìn lão nhân run rẩy này đau khổ khóc lóc, Đỗ Ngũ Lang cũng hơi cay sống mũi, quay lưng đi, lau nước mắt, mãi một lúc sau mới trấn tĩnh, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Hiểu Nô đang khoanh tay, lông mày dựng ngược, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác cùng nghi ngờ. "Ngươi không cảm động sao?" Đỗ Ngũ Lang nhỏ giọng thì thầm, cũng không biết đang nói với ai. Tiết Bạch thì lại bình tĩnh, dùng giọng điệu có chút khách khí nói: "Lão trượng không cần xúc động, ta có phải là Lục Lang mà lão trượng nhắc tới hay không còn chưa rõ lắm." "Sao có thể không phải chứ?" Tiết Canh Bá ngơ ngác, rồi khẳng định nói: "Ngươi chính là Lục Lang mà." "Vậy lão trượng có thể nói chi tiết hơn về việc Tiết gia làm lạc mất hài tử không?" "Việc này... lão nô biết không nhiều, đợi gặp A Lang, A Lang sẽ nói rõ với Lục Lang." Tiết Canh Bá nén lão lệ, lập tức muốn dẫn Tiết Bạch về Tiết gia. "Cũng được." Đỗ Ngũ Lang liền nói: "Phụ thân, ta cũng đi theo sao?" Đỗ Hữu Lân vuốt râu, mỉm cười, phong thái ung dung, phất phất tay. "Đi đi." Tiết Bạch nghe nói hôm nay có người của Kinh Triệu Đỗ thị từng đến, vốn tưởng rằng sẽ do bọn họ đứng ra giúp mình tìm người thân, lúc này không thấy ai, chắc là đã rời đi. Lý do cũng hợp lý, dù sao sáng nay hắn còn đang ngủ say. Nhưng nghĩ lại, đối phương đã không đánh thức hắn, đủ thấy đi một chuyến này chủ yếu vẫn là để bàn bạc kỹ lưỡng với Đỗ Hữu Lân. Nội dung cuộc trò chuyện, hắn đại khái cũng có thể đoán ra. ~~ Tiết Canh Bá trông như lúc nào cũng sẽ ngã, nhưng vẫn có thể cưỡi lừa, sau một pha loạng choạng liền leo lên lưng lừa, động tác thậm chí còn toát lên vẻ khéo léo của thời trẻ. Tiết Bạch thấy vậy, hỏi: "Lão trượng từng tòng quân sao?" "Không có đâu." Tiết Canh Bá cười khà khà nói: "Phụ thân ta từng theo lão tướng quân ra chiến trường." "Ồ, là Tiết lão tướng quân với ba mũi tên định Thiên Sơn?" "Đợi lão nô từ từ kể lại cho Lục Lang sau..." Hiểu Nô kéo cương ngựa, đi theo Tiết Bạch, thấy cảnh này, sắc mặt ngưng trọng đến mức như sắp chảy ra nước. Ra khỏi cửa bên, liền thấy Điền thị huynh đệ đang cưỡi ngựa đi từ phố Bắc đến, miệng nhai Hồ bính, trông rất vui vẻ. Nàng vẫy vẫy tay. "Nữ lang." Điền Thần Ngọc thúc ngựa tiến lên, cung kính hỏi: "Hôm nay đi đâu tra án?" "Tra? Ngươi xem hắn còn tâm trí nào làm việc cho Hữu tướng không?" Hiểu Nô quát mắng: "Cũng không biết nuôi các ngươi có ích gì, ngươi mau đến Hữu tướng phủ báo với quản sự, chỉ nói Kinh Triệu Đỗ thị đã tìm người thân cho Tiết Bạch, là Hà Đông Tiết thị Bình Dương Quận công nhị phòng hậu duệ." Điền Thần Ngọc nghe nàng nói một tràng dài như vậy, liền nhăn mặt, gãi đầu nói: "Nữ lang lặp lại lần nữa được không?" Hiểu Nô định nhãn nhìn kỹ, mới phát hiện mũ phốc đầu của tên lính này đã dơ đến mức bóng dầu, liền ngả người ra sau với vẻ chán ghét. Điền Thần Công vội cười xòa nói: "Ta đã nhớ lời cần truyền đạt, lập tức đến Hữu tướng phủ." "Ừ." Hiểu Nô gật đầu, thấy hai huynh đệ định quay ngựa đi, liền mắng: "Ngu xuẩn, lưu lại một người, còn nhớ vì sao Hữu tướng đề bạt các ngươi không?!" "Bắt nghịch tặc." Điền Thần Ngọc đáp, đột nhiên hiểu ra điều gì, vội vàng tiến tới thấp giọng hỏi: "Có manh mối? Chẳng lẽ những nghịch tặc đó đã lừa Tiết lang quân đi, muốn động thủ sao?" "Cút ngay." Hiểu Nô khẽ nhíu mày, thúc ngựa theo sau Tiết Bạch. Tuy nàng vẫn chưa thấy chứng cứ, nhưng đã biết là Đông Cung xuất thủ, âm thầm muốn đề phòng Hữu tướng rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang