Mãn Đường Hoa Thải

Chương 309 : Lễ thành

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 14:54 12-10-2025

.
Lý Lâm Phủ cảm thấy một trận choáng váng, đã được người đỡ lấy, trong tình huống này hắn vẫn không đi nghỉ ngơi, mà ánh mắt đảo qua đám đông, tìm kiếm An Khánh Tông. An Khánh Tông vẫn chưa để ý đến động tĩnh bên này của hắn, đang đi về phía Lý Hanh, khiêm tốn kính một chén rượu. Đúng lúc này, Lý Đằng Không đã qua đỡ lấy Lý Lâm Phủ. "A gia, hồi phủ chứ ạ?" "Khụ khụ khụ... là Hòa Chính quận chúa sao?" Lý Lâm Phủ hỏi. "Vâng." Lý Đằng Không nghe hiểu câu hỏi vô duyên vô cớ này của a gia, khuyên nhủ: "Chúng ta về thôi." Lý Lâm Phủ hất tay nàng ra, nói: "Gấp cái gì? Ngươi sợ vi phụ phá hỏng hôn sự của Tiết Bạch chắc? Khụ khụ khụ." Tràng ho dữ dội này đã thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, nhiều người nghe thấy lời lẽ như vậy, lại bắt đầu xì xầm, thầm nghĩ Hữu tướng vậy mà vì Tiết Bạch thành thân, ngay cả thể diện cũng không cần nữa. Lý Lâm Phủ biết những người này đang nói gì, cũng không giải thích, ngược lại còn nhỏ giọng phân phó Lý Đằng Không, nói: "Vi phụ muốn nói chuyện lại với Tiết Bạch." "Bây giờ sao?" Lý Đằng Không kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Bạch, Nhan Yên đang tiến hành đồng lao lễ, tức là cùng ăn một phần thịt, để biểu thị bắt đầu cuộc sống chung. Nàng bèn đáp: "Lần sau tái đàm được không? Quận chúa cũng đâu phải gả đi ngay..." "Hôm nay phải nói." Lý Lâm Phủ tỏ ra rất bướng bỉnh, nói: "Ta đã đến rồi, không nói rõ ràng với Tiết Bạch thì sẽ không đi." Lý Tụ cũng cảm thấy mất mặt, khổ sở khuyên Lý Lâm Phủ về phủ trước, nhưng không biết hôm nay hắn phát điên cái gì, cứ nhất quyết phải gặp Tiết Bạch ngay bây giờ, vậy mà khuyên thế nào cũng không được. Cuối cùng, Lý Lâm Phủ thậm chí còn tức giận trừng mắt nhìn Lý Tụ, quát: "Ta nhất định phải gặp Tiết Bạch!" ... Tiết Bạch nghe thấy động tĩnh trong đám tân khách, chỉ liếc nhìn về phía đó một cái, chỉ trong khoảnh khắc đó, Nhan Yên nhân lúc mọi người không chú ý, lại vươn đũa, định gắp thêm một miếng thịt ăn. "Không được ăn nữa." "Thôi được rồi." Lúc này, họ đã hoàn thành đối bái lễ, ốc quán lễ, khước phiến lễ, đồng lao lễ, tiếp theo là hợp cẩn lễ, tức là bổ một quả bầu ra, rót rượu, phu thê mỗi người uống một nửa, trao đổi rồi uống nốt phần còn lại. (ốc quán lễ: lễ mời khách rửa tay) "Ngươi đừng có uống say đấy." Nhan Yên phản pháo lại Tiết Bạch một câu. "Chừng này vẫn trong tửu lượng của ta." Bình thường mà nói, tân nhân trong hôn lễ không thể cứ nói chuyện mãi như họ, nhưng họ lại cứ không nhịn được mà lén lút nói qua nói lại, các nghi nhân cũng đành chịu, chỉ coi như không nghe thấy mà thôi. Tiết Bạch nâng nửa quả bầu lên, uống, là rượu nếp, khá ngọt, nhưng lượng lại khá nhiều. Mãi mới uống được một nửa rồi dừng lại, trao đổi với Nhan Yên, đợi đến khi nhận lấy nửa quả bầu trong tay nàng thì sững người, quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi: "Còn nhiều thế này?" Nhan Yên cười cười, vừa tinh nghịch lại có chút ngượng ngùng. "Uống không nổi nữa." Tiết Bạch đành chịu, đành phải uống hết phần rượu còn lại của nàng, cảm thấy có chút mơ màng, nhìn lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Yên đã đỏ bừng. Hắn nghi ngờ là mình say, nên mới thấy đầu nàng đang lắc lư trái phải, nhưng nhìn những vật khác lại không hề rung lắc. "Ngươi không phải là tửu lượng còn kém hơn cả ta đấy chứ?" Tiết Bạch đưa tay huơ huơ trước mặt Nhan Yên. "Xì." "Tân lang quan, đừng đùa nữa, cùng tân nương buộc quả bầu lại đi." Nhan Yên rõ ràng là có chút mơ màng, cầm sợi chỉ đỏ, tay huơ loạn xạ, Tiết Bạch liền nắm lấy tay nàng, dùng chỉ đỏ hợp hai nửa quả bầu lại buộc chặt, để biểu thị phu phụ một thể, vĩnh viễn không chia lìa. Sau đó là kết phát lễ, Tiết Bạch cần phải tháo dải lụa hứa hôn trên đầu Nhan Yên xuống trước, sau đó hai bên cắt một lọn tóc của đối phương, vấn thành "hợp kế", bỏ vào túi gấm, sợi tơ quấn quýt, để biểu thị vĩnh kết đồng tâm. Trong lúc đó, ánh mắt Tiết Bạch đã liếc thấy trong đám tân khách có sự xôn xao, đặc biệt là Lý Tụ, thậm chí còn chen qua đám đông đứng lên phía trước, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Hắn không thèm để ý. Tuy nói Tiết Bạch một lòng cầu tiến, nhưng cũng không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt thế, lúc này hắn chỉ nghĩ đến việc thành thân. Sau khi các lễ nghi rườm rà kết thúc, Tiết Bạch và Nhan Yên lại đối bái một lần nữa, Nhan Yên có lẽ đã say thật rồi, còn cụng đầu vào Tiết Bạch một cái, mà khá là đau. Cả hai đều nín nhịn, sau đó vào thanh lư ngồi xuống, nam hữu nữ tả. "Rắc tiền mừng!" Một đám hỷ phụ mỗi người ôm một cái sọt lớn đi ra, bắt đầu rắc tiền, mỗi xâu mười văn, buộc dải lụa màu, trên có ghi "Trường mệnh phú quý". Tân khách trong Tiết trạch đều là người giàu có, không để tâm đến tiền bạc, chẳng qua là lấy chút hơi mừng. Nhưng việc phát tiền bên ngoài trạch lại gây ra cảnh tượng vạn người đổ ra đường... Một điều khiến Tiết Bạch vô cùng xấu hổ là, số tiền này là do Quắc Quốc phu nhân phủ bỏ ra, Dương Ngọc Dao là người rất sĩ diện, làm cực kỳ phô trương, chỉ hận không thể phát tiền mừng cho cả thành Trường An. Có lẽ là để chứng minh cho sự trong sạch trong mối quan hệ tỷ đệ giữa nàng và Tiết Bạch. "Lễ thành!" Trong Tiết trạch, cùng với câu nói này, tân khách lại ngồi vào bàn tiệc, rượu và thức ăn bắt đầu được dọn lên. Như thế, Tiết Bạch và Nhan Yên đã chính thức trở thành phu thê. "Say rồi à?" "Chưa đâu." Nhan Yên vô cùng ngoan cường, nói: "Ngươi đi kính rượu đi, đợi ngươi tiễn khách xong, ta sẽ tỉnh táo lại." Mới vào cửa, nàng đã có chút phong thái của một đương gia chủ mẫu. Tiết Bạch ngồi trong thanh lư một lúc, tâm cảnh đã có sự thay đổi vi diệu. Hắn không còn để tâm đến các công khanh quý tộc đến dự tiệc hôm nay như trước nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc tiễn họ về sớm một chút, để cho đôi tân nhân bọn họ được yên tĩnh nói chuyện với nhau. Giây lát, hắn lại tự nhắc nhở mình, ôn nhu hương là mồ chôn của anh hùng, vẫn phải cầu tiến. ~~ Ra khỏi thanh lư, bên ngoài đã bắt đầu yến tiệc. Nhan Chân Khanh, Đỗ Hữu Lân đang chiêu đãi tân khách, Tiết Bạch liền đi về phía đó, trên đường không ngừng hành lễ với mọi người. Lý Tụ từ bên cạnh nghênh đón, thấp giọng nói: "A gia của ta muốn gặp ngươi, Tạp Hồ đã ngả về phía Đông cung rồi." "Hoảng hốt cái gì." "Ngươi có biết Trương Ký gần đây đang làm gì không?" Lý Tụ lại níu lấy Tiết Bạch, nói: "Trương Ký đã khởi dụng lại những cựu thần của Đông cung bị điều đi nơi khác, Lý Thích Chi, Lý Tề Vật, Phòng Quản, Đỗ Hồng Tiệm..." "Thì sao?" "Ngươi hại thảm chúng ta rồi." Lý Tụ nói: "Ngươi ép a gia của ta đối phó Tạp Hồ, kết quả lại tạo cơ hội cho Đông cung, lúc này Đông cung, Trương Ký, Tạp Hồ đã liên thủ, ngươi nói muốn lôi kéo Vương Trung Tự, nhưng lại không thấy ngươi đi thuyết phục y." "Đừng vội, đợi ta thành thân xong rồi hãy nói." "Sự việc đã đến nước này, ngươi phải cho một lời giải thích." "Bình tĩnh đi." Tiết Bạch gạt tay Lý Tụ đang níu lấy tay áo mình ra, nói: "Ta đã nói rồi, đợi sau khi hôn sự của ta xong, tự khắc sẽ có câu trả lời." "Chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi? Vạn nhất mục đích của ngươi chính là bãi bỏ tướng vị của a gia ta thì sao?" "Hợp tác với ta, cũng không phải đơn giản như vậy." Tiết Bạch nói: "Chỉ một chút gió thổi cỏ lay, các ngươi liền hoảng loạn, không còn tin tưởng ta nữa, hà tất phải nói nhiều?" "A gia của ta quá nể mặt ngươi rồi." Lý Tụ còn muốn nói thêm, "Ngươi..." Tiết Bạch đã bỏ đi. Trên đường gặp Trương Ký, Trương Ký phong độ phiêu phiêu nghênh đón, cười lớn nói: "Tân lang quan đến kính rượu rồi." "Phò mã đợi một lát, ta kính nhạc phụ ta một chén trước." "Được." Trương Ký nhỏ giọng hỏi: "Lý Thập Lang sốt ruột rồi sao?" "Để phò mã chê cười rồi." "Không sao." Trương Ký nói: "Ta biết Ca Nô cũng đang lôi kéo ngươi, tiếc là, Ca Nô lòng dạ hẹp hòi." "Vâng, phò mã nói một lời trúng phóc." Tiết Bạch tuy đã đạt được đồng thuận với Lý Lâm Phủ, nhưng sự hợp tác giữa hai bên vẫn không thuận lợi, bởi vì từ trước đến nay, điều ngăn cách hắn và Lý Lâm Phủ chưa bao giờ là lập trường, mà là tâm tính của Lý Lâm Phủ. Mọi người đều là thần tử của Đại Đường, đều phản đối Lý Hanh, lập trường vốn không có sự đối lập quá lớn. Vấn đề lớn nhất của Lý Lâm Phủ thực ra là đố kỵ, ngạo mạn, không dung người, nguyên nhân căn bản hắn ủng hộ An Lộc Sơn chính là để chặn đường xuất tướng nhập tướng của người khác, Tiết Bạch thay đổi được thái độ của hắn đối với An Lộc Sơn, nhưng lại không thay đổi được tính tình của hắn. Vậy thì, hai bên hợp tác, Lý Lâm Phủ hễ gặp chuyện, sẽ coi Tiết Bạch như thuộc hạ mà sai khiến, gọi thì đến, đuổi thì đi, cũng không quản Tiết Bạch đang thành hôn. Tiết Bạch mới sẽ không để ông ta nắm thóp, hắn làm việc theo nguyên tắc của mình. "Lão sư." "Vẫn còn gọi 'lão sư' sao?" Tiết Bạch thế là nâng một chén rượu, kính Nhan Chân Khanh, nói: "Nhạc phụ." Nhan Chân Khanh vuốt râu cười, gật đầu, sau đó, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nghiêm mặt nói: "Ngươi nếu dám bắt nạt Tam nương, tuyệt không tha cho ngươi!" "Học sinh... tiểu tế không dám." Đỗ Hữu Lân nói: "Đã thành gia lập nghiệp rồi, để Thái Sơn của ngươi ban cho một biểu tự." (Thái Sơn chỉ cha vợ, Thái Thủy chỉ mẹ vợ) Người xưa có lệ "nam tử nhị thập quán nhi tự" (nam tử hai mươi tuổi đội quan và được ban tên chữ), sau khi Tiết Bạch tỉnh lại trong tuyết, cũng không biết ngày sinh của mình, vẫn luôn tính theo Đỗ Ngũ Lang, Đỗ Ngũ Lang mười chín tuổi, hắn cũng mười chín tuổi. Tuy nhiên, đã quan cư thất phẩm, lại còn cưới vợ, cũng không câu nệ vào "nhị thập quán nhi tự" nữa. "Xin nhạc phụ ban tự." "Thôi được." Nhan Chân Khanh thản nhiên cười, nói đùa với Đỗ Hữu Lân: "Đứa nhỏ này bận rộn, lễ gia quán cũng lười không làm nữa, thôi thì ban tự luôn một thể." Mọi người xung quanh đang đợi tân lang kính rượu đều vây lại, quả thực đã giúp Tiết Bạch sau này không cần phải thông báo từng người một. Đỗ Ngũ lang không khỏi nhỏ giọng thì thầm với Nhan Quý Minh: "Ta còn chưa có tự, nhưng ai thèm quan tâm chứ?" Nhan Quý Minh có chút ngà ngà say, không còn câu nệ như thường ngày, cười nói: "Ta đặt cho Ngũ lang một biểu tự thì thế nào?" "Ngươi bớt chiếm hời của ta đi." Đỗ Ngũ lang lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhan Chân Khanh, sợ y ban cho Tiết Bạch chữ "Bình Chiêu", vậy thì thật là rước họa vào thân. "Lời của hào Thượng Cửu trong Quẻ Bí là ‘bạch bí, vô cữu’, ngươi có biết giải thích thế nào không?" Nhan Chân Khanh mở miệng hỏi Tiết Bạch. (Quẻ Bí là quẻ thứ 22 trong Kinh Dịch. Chữ "Bí" có nghĩa là trang sức, tô điểm, làm cho đẹp. Quẻ này bàn về hình thức, vẻ đẹp bên ngoài và sự chừng mực của nó. Thượng Cửu: Hào trên cùng (hào thứ sáu) của một quẻ, và là hào dương. "Cửu" chỉ hào dương, hào là vạch. Bạch bí: "Bạch" là màu trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết, đơn giản, mộc mạc. "Bí" là trang sức. "Bạch bí" nghĩa là trang sức bằng màu trắng, tức là tô điểm một cách giản dị, không màu mè, quay về với bản chất. Vô cữu: "Vô" là không. "Cữu" là lỗi lầm, tai họa. "Vô cữu" là không có lỗi lầm, không tai vạ. Dịch nghĩa: Lấy sự tố phác, như màu trắng (không màu mè gì cả) làm trang sức, thì không có lỗi. Giảng nghĩa: Hào này là thời cuối cùng của quẻ Bí, trang sức, màu mè đã cùng cực rồi; mà vật cực tắc phản, người ta lại trở lại sự chất phác, nên không có lỗi gì cả. Trong văn học sử, chúng ta thấy sau những thời duy mĩ quá mức, người ta lại "phục cổ", trở lại lối văn bình dị, tự nhiên thời xưa.) "Học sinh không biết." "Hào Thượng Cửu này là kết quả của một sự biến đổi. Ban đầu nó là hào Cửu Nhị của Quẻ Thái, sau đó nó di chuyển lên vị trí cao nhất và trở thành hào Thượng Cửu của Quẻ Bí." Nhan Chân Khanh nói: "Việc tô vẽ trang trí khi đi đến cực đoan sẽ phải kết thúc. Chúng ta cần loại bỏ sự hào nhoáng, xa hoa không cần thiết. Khi sự tô điểm đạt đến đỉnh cao, nó sẽ tự quay về với sự đơn giản và chân thật. Nếu ta biết coi trọng sự mộc mạc, ta sẽ không gặp phải rắc rối." Tiết Bạch nghe vậy, trong lòng mơ hồ cảm nhận được thâm ý trong lời của Nhan Chân Khanh. "Nếu nói về đạo làm người, đó chính là giữ mình giản dị, khiêm cung, không khoe khoang sức mạnh, biết ẩn mình chờ thời, thì mới được yên ổn dài lâu;" "Còn nếu nói về việc trị quốc, chữ ‘Bạch’ (白) có thể hiểu là mặt trời (日) tỏa ra một tia sáng. Trong Quẻ Bí, quẻ dưới là Ly, cũng là mặt trời. Hai mặt trời trên dưới cùng soi chiếu, khắp cõi sẽ sáng tỏ. Vì thế, trong lời Đại Tượng, Khổng Tử mới dạy rằng: ‘Bậc quân tử noi theo đó mà làm cho mọi việc chính sự được sáng tỏ’. Đất nước có trong sạch, sáng suốt thì nền cai trị mới vững bền." "Học sinh đã hiểu." Tiết Bạch cho rằng, những lời này của Nhan Chân Khanh, vừa nói về con người hắn, cũng vừa nói về Đại Đường đang phồn thịnh đến cực điểm lúc này, hắn và Đại Đường đều đang ở thời khắc hoa lệ nhất, cũng là lúc tai họa sắp đến, nên ghi nhớ bản ý, bỏ đi sự phù hoa, xa xỉ, phản phác quy chân. "Đã hiểu, vậy thì ban cho ngươi tự 'Vô Cữu'." "Tạ ơn nhạc phụ." Tiết Bạch hành lễ ứng hạ, liền nghe thấy sau lưng có tiếng vỗ tay cười lớn vang lên. "Tiết Vô Cữu? Quân tử chung nhật càn càn, tịch dịch nhược lệ, vô cữu. Tiết Bạch, nhạc phụ của ngươi đang nhắc nhở ngươi phải biết giữ mồm giữ miệng, hành sự cho cẩn trọng hơn đấy." (‘Người quân tử suốt ngày chăm chỉ, đến tối vẫn cảnh giác như thể có nguy hiểm kề bên, như vậy mới không mắc phải sai lầm’) Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, trong chốc lát, tất cả đều ngây người ra. ~~ "Thập Thất Nương, ngươi có tin tưởng Tiết Bạch không?" Lý Lâm Phủ vẫn còn ở Tiết trạch, nhưng vì mệt mỏi, đã được Lý Đằng Không dìu đến một gian vũ phòng ngồi nghỉ. Sắc mặt hắn khó coi, chậm rãi nói: "Tạp Hồ một khi đã cùng Đông cung liên hôn, vi phụ sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có thể đem tính mạng cả nhà ký thác vào trên người Tiết Bạch, nhưng ngươi thấy hắn có đáng tin không?" "Nữ nhi cho rằng... dụng nhân bất nghi." "Khụ khụ khụ, ngươi đó, nữ đại bất trung lưu." Lý Lâm Phủ nói: "Ngươi là không nhìn rõ cục diện hôm nay à, một buổi hôn yến, ta ngược lại đã nhìn rõ." "Nữ nhi nhìn rõ rồi." Lý Đằng Không nói: "Trương Ký đã dàn xếp ổn thỏa tất cả các thế lực đan xen phức tạp trên triều đình." "Nói tiếp đi." "Trương Ký lôi kéo được Trần Hi Liệt, có thể nhúng tay vào việc của Trung thư môn hạ; lôi kéo Dương Quốc Trung, có thể nhúng tay vào Thái phủ độ chi, đồng thời bắt cầu với Tiên Vu Trọng Thông; còn về biên trấn, hắn đã có được sự ủng hộ của Ca Thư Hàn, Trương Tề Khâu; bây giờ phe cánh của Đông cung đã đứng về phía hắn, Vương Trung Tự vốn là nghĩa huynh của Thái tử, cộng thêm An Lộc Sơn cùng Đông cung liên hôn, có thể nói An Lộc Sơn cũng đã phục hắn rồi. Nói cách khác, các phe đều có quan hệ không tệ với Trương Ký." "Khụ khụ khụ... còn gì nữa?" "A gia hy vọng Tiết Bạch thuyết phục những người như Vương Trung Tự, Dương Quốc Trung, Ca Thư Hàn phản đối Trương Ký, nhưng hôm nay xem ra, Tiết Bạch đã không làm được." "Tên tiểu tử đó chỉ lo thành thân!" Lý Lâm Phủ mắng: "Hắn chẳng qua chỉ là lừa gạt bản tướng, thực chất vẫn đứng về phía Trương Ký, đáng chết!" "Nữ nhi cho rằng, hắn sẽ không làm vậy." "Đó là ngươi mê muội rồi!" Lý Đằng Không nói: "A gia phải thế nào mới chịu tin vào phán đoán của nữ nhi? Nữ nhi không phải vì ái mộ Tiết Bạch, mà là biết hắn không dung túng cho An Lộc Sơn mưu đồ Hà Đông. Lúc này, Trương Ký quá thuận lợi rồi, đã có được sự ủng hộ của các phe, nói cách khác chính là đã thỏa hiệp với các phe, mà điều Tiết Bạch muốn chính là Trương Ký không được thỏa hiệp với An Lộc Sơn." "Bản tướng không thể đặt hy vọng duy nhất vào trên người Tiết Bạch! Ít nhất hắn cũng phải làm gì đó." "A gia muốn hắn làm thế nào?" "Hắn muốn ta thượng biểu trước để thay thế An Lộc Sơn, ta cũng muốn hắn trở mặt với Trương Ký trước." Lý Lâm Phủ lẩm bẩm: "Hắn phải vạch tội Trương Ký trước." Lý Đằng Không sững người. Nàng tuy từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, có thể hiểu được thời cuộc, nhưng tự cho rằng không rành rẽ chính sự lắm. Lúc này ngay cả nàng cũng cho rằng chủ trương này của Lý Lâm Phủ là cực kỳ ấu trĩ... bởi vì Hữu tướng đề nghị thay thế Phạm Dương tiết độ sứ, và Ngự sử vạch tội Tể tướng, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Việc Tiết Bạch muốn Lý Lâm Phủ làm, là có tác dụng, nhưng điều Lý Lâm Phủ nói lúc này, càng giống như đang hồ nháo. "A gia?" "Tiết Bạch ít nhất nên đưa Vương Trung Tự đến gặp ta." Lý Lâm Phủ lẩm bẩm, "Nếu không thì hắn chính là đang lừa gạt bản tướng." Đúng lúc này, Lý Tụ quay về, vừa nhìn thấy Lý Lâm Phủ liền sững người, hỏi: "A gia, người vẫn ổn chứ?" "Sao lại nói vậy?" "Hài nhi cảm thấy... Tiết Bạch e là vẫn đứng về phía Trương Ký." Lý Tụ rất bất an, nói: "Hôm nay buổi hôn yến này ta xem như đã hiểu rõ rồi, Trương Ký cũng đã sắp xếp ổn thỏa thời cuộc, đây chính là do một tay Tiết Bạch thúc đẩy, hắn e là sẽ không phản bội Trương Ký vào phút chót đâu." "A huynh, huynh đừng quên..." "Ngươi đừng nói." Lý Lâm Phủ giơ tay ngăn Lý Đằng Không nói, như thể đang ngăn chặn xu thế tướng vị của mình sắp rơi mất. Ánh mắt hắn không còn cương nghị như thường ngày nữa, có chút hỗn độn. Tuyệt đối không thể mất đi tướng vị, không thể. "Để lão phu nghĩ xem... Thánh nhân muốn mau chóng bình định Nam Chiếu, cho nên mới để Trương Ký thắt chặt triều đình thành một khối?" "Có khả năng." Lý Tụ nói. "Thánh nhân nghĩ như vậy sao?" Lý Lâm Phủ lại hỏi ngược lại. Lý Tụ không biết phải làm sao, do dự, đáp: "Nam Chiếu tạo phản, Thánh nhân không thể nhẫn nhịn sự sỉ nhục này, cho nên mới muốn cả triều đồng lòng?" "Không cần bản tướng đối phó Lý Hanh nữa sao?" "Chuyện này..." Phụ tử im lặng không nói, Lý Lâm Phủ nghĩ mãi, nói: "Bản tướng muốn đi diện Thánh." "Vâng." Lý Tụ nói: "Ngày mai..." "Trời sắp sáng rồi, còn ngày mai?" Lý Tụ sững người, nói: "A gia, trời mới tối mà." "Đông." Xa xa, tiếng trống chiều của thành Trường An vọng lại. "Trống đã vang lên." Lý Lâm Phủ chậm rãi nói: "Bản tướng muốn vào cung diện Thánh." Lý Tụ và Lý Đằng Không nhìn nhau, hỏi: "A gia đang nói... trống sớm đã vang lên rồi sao?" Lý Lâm Phủ không trả lời y, yếu ớt đẩy y ra, loạng choạng đứng dậy, đi ra ngoài. Hai huynh muội vội vàng tiến lên dìu, đi về phía sân trong, đối diện liền thấy An Khánh Tông. "Hữu tướng." An Khánh Tông hành nhất lễ, "Thỉnh Hữu tướng an khang." Lý Lâm Phủ không nói gì, tiếp tục đi về phía trước một lúc, thấp giọng nói: "Ánh mắt Hồ nhi lảng tránh, trong lòng hắn hổ thẹn." "A gia sáng suốt." Lý Tụ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ đầu óc a gia vẫn còn minh mẫn. Giây tiếp theo, Lý Lâm Phủ nhìn về phía Trương Ký phía trước, lẩm bẩm: "Vi Kiên? Sao hắn còn chưa chết?" "A gia? Người đây là..." "Vương Hồng, sao ngươi cứ gọi bản tướng là 'a gia'?" Lý Tụ trừng lớn mắt, nhìn dung mạo già nua trước mặt, nhất thời không nói nên lời. "Vi Kiên muốn bái tướng, trừ khử hắn." Lý Lâm Phủ thản nhiên nói, "Hắn còn chưa xứng tranh tướng vị với ta." "A gia, ta là Thập lang đây mà." Lý Lâm Phủ lại trong nháy mắt liếc thấy Lý Đằng Không, kinh ngạc một chút, lẩm bẩm: "Dương Thái Chân?" "A gia?" "Bái kiến Dương nương tử, thần muốn cầu kiến Thánh nhân." Lý Đằng Không sợ đến lùi lại hai bước, sau đó kéo tay Lý Lâm Phủ bắt mạch cho hắn. Lý Lâm Phủ lại vội vàng rụt tay lại, run rẩy lại hành nhất lễ. Đúng lúc này, ánh mắt Lý Đằng Không chuyển đến trên đại sảnh, lại một lần nữa kinh ngạc. Nàng nhìn thấy... Dương Thái Chân? Ban đầu còn có chút nghi hoặc, sau đó, nàng mới chắc chắn, đó chính là Dương Quý Phi, thế gian sẽ không có người nữ tử thứ hai có được phong thái như vậy, tuy ăn vận bình thường, nhưng cũng như vầng trăng sáng lấp lánh. Nhưng sao Dương Quý Phi lại ở Tiết trạch? Ánh mắt Lý Đằng Không đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy một nam tử lớn tuổi đứng trước Dương Ngọc Hoàn, ông ta mặc lan bào, chắp tay sau lưng, đang cười lớn nói chuyện, mà xung quanh, Cao Lực Sĩ, Trần Huyền Lễ, thực chất đang trong tư thế hộ vệ. Thánh nhân vậy mà lại đích thân đến hôn lễ của Tiết Bạch? Lý Đằng Không không dám tin, nhưng khi nàng dụi mắt, cảnh tượng trước mắt lại càng rõ ràng hơn. ~~ Lý Long Cơ từ nhỏ đã lớn lên ngoài cung, sau khi lên làm hoàng đế cũng không muốn bị gò bó, vì vậy đã đổi vương phủ lúc còn là tiềm để thành Hưng Khánh cung. Cũng thường đến nhà các huynh đệ tỷ muội như Kỳ Vương, Tiết Vương, Ngọc Chân công chúa để du ngoạn. Cùng với sự qua đời lần lượt của mấy vị huynh đệ, dạo gần đây hắn ít khi xuất cung, hôm nay hiếm hoi mới đến một chuyến, mọi người đều kinh ngạc không thôi, khung cảnh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Giữa sự tĩnh lặng này, Lý Tụ bỗng nghe thấy một cái tên kỳ lạ. "Bùi Quang Đình?" Lý Lâm Phủ đột nhiên tự lẩm bẩm một câu. Lý Tụ lại sững người, nhìn theo ánh mắt của ông ta... Thánh nhân vừa hay quay đầu lại. "Bùi Quang Đình vậy mà cũng đến." Lý Lâm Phủ cười khẩy một tiếng, bước chân đi về phía Lý Long Cơ. "A gia?" Lý Tụ vội vàng níu lấy ông ta, lúc này đã có phần ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình. Quả nhiên. "Phượng nương." Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười. Nụ cười này đã mười năm không xuất hiện trên khuôn mặt ông ta, có phần phong lưu phóng khoáng, nhưng xuất hiện trên gương mặt già nua tiều tụy của ông ta lại vô cùng quái dị. Lý Tụ không cần nhìn cũng biết, lúc này ông ta đang coi ai là Võ Phượng Nương. Thì ra, Võ Phượng Nương lại có nhan sắc như Dương Quý Phi? Suy nghĩ này trong đầu lóe lên rồi vụt tắt, Lý Tụ không thể không đối mặt với vấn đề nan giải trước mắt. Một khi để a gia đi đến trước mặt Thánh nhân, coi Thánh nhân là Bùi Quang Đình kia, coi Dương Quý Phi là Võ Phượng Nương, vậy thì thật là... Lý Tụ nghĩ đến, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dưới nách. Y không khỏi rùng mình một cái. "A gia, đừng đi..." Phía trước, Lý Long Cơ đã quay đầu lại, cười lớn nói: "Thập lang cũng ở đây sao? Xem ra, nhân duyên của Tiết Bạch cũng không tệ nhỉ?" Lý Tụ kinh hãi tột độ, quay đầu nhìn lại, đã có thể thấy trong ánh mắt Lý Lâm Phủ hiện lên một tia mỉa mai. Y quá hiểu điều mà a gia đang châm biếm — "Bùi Quang Đình, nuy quyết." "Bùi thị trung..." Lý Tụ trước mắt tối sầm lại, trong lòng cảm thấy mình tiêu rồi, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ. Giây tiếp theo, xung quanh đã là một tràng tiếng hô kinh ngạc. "Hữu tướng!" Lý Tụ cảm thấy trên tay nặng trĩu, thì ra là a gia của y cuối cùng đã ngất đi. Khoảnh khắc này, tâm trạng của y đã không thể diễn tả, cũng không thể tưởng tượng được nếu a gia coi Thánh nhân là Bùi Quang Đình mà nói chuyện vài câu thì sẽ ra sao. "A gia!" ~~ "Xảy ra chuyện gì vậy?" "Hữu tướng ngất xỉu rồi." "Sao lại như vậy?" "Hữu tướng hôm nay chắc là đến để ngăn cản Tiết lang thành thân, lúc lễ thành liền nổi trận lôi đình, đợi đến khi thấy Thánh nhân cũng đến dự tiệc, tức đến ngất đi." "Nghe nói năm đó, chính Hữu tướng phủ đã từ chối lời cầu hôn của Tiết lang phải không?" "Chuyện này thật là..." Trương Ký nghe những lời bàn tán này, trong lòng không khỏi cười khẩy. Hắn biết tại sao Lý Lâm Phủ ngất đi, chẳng qua là vì tự biết tướng vị không còn giữ được nữa mà thôi. Nhìn một đám người khiêng Lý Lâm Phủ đi, hắn phảng phất như đã thấy được cảnh Lý Lâm Phủ bị bãi tướng. Trương Ký rót một chén rượu, đi về phía Tiết Bạch, nói: "Hữu tướng thối tràng rồi." (thối tràng: rời sân, rời trận) Một lời hai nghĩa, hắn tự cho rằng mình khá phong thú. Lúc này Lý Long Cơ vẫn đang tỏ vẻ quan tâm đến Lý Lâm Phủ, Tiết Bạch nhìn cảnh này, không quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Nghe nói phò mã đã khởi dụng một loạt quan viên?" "Không giấu được ngươi." Trương Ký biết Tiết Bạch có tiếp xúc với Lý Lâm Phủ, nhưng không tức giận, theo hắn thấy, đó chẳng qua chỉ là sự giãy giụa hấp hối của Lý Lâm Phủ mà thôi. Không có lòng dạ bao dung, Lý Lâm Phủ đã rất khó tiếp tục ngồi trên tướng vị. Tiết Bạch nói: "Phò mã khởi dụng người của Đông cung, mà Đông cung lại muốn liên hôn với An Lộc Sơn. Vậy nếu An Lộc Sơn muốn mưu đồ Hà Đông, phò mã sẽ tỏ thái độ thế nào?" "Ngươi nên biết, Nam Chiếu mới là việc quan trọng nhất." Trương Ký nói. Tiết Bạch nghe xong, không nói gì thêm. Vì Lý Long Cơ đã quay người lại. "Hữu tướng lo toan quốc sự, nhất thời mệt mỏi, đừng làm mất không khí vui vẻ." Lý Long Cơ vẫy tay, gọi Tiết Bạch tiến lên, nói: "Ngươi là nghĩa đệ của Thái Chân, ngươi thành thân, Thái Chân đã nài nỉ trẫm rất lâu, muốn trẫm trọng thưởng cho ngươi." Tiết Bạch vội vàng hành lễ với Dương Ngọc Hoàn, liếc nhìn thoáng qua, thấy nàng dường như gầy đi một chút. "Nhưng trẫm nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên ban cho ngươi cái gì, đành phải đích thân đến dự tiệc." "Long ân của Thánh nhân, thần cảm kích rơi lệ." "Tất cả ngồi xuống đi, đừng để trẫm làm mất hứng của các ngươi." Vì lý do an toàn, Lý Long Cơ vốn không định ở lại đây lâu, nhưng Tiết Bạch luôn có những thứ khiến hắn hứng thú. Sau khi hỷ yến bị Lý Lâm Phủ làm gián đoạn một chút, trên sân khấu lại có tiết mục mới. Hôm nay sân khấu này vẫn luôn có hí khúc hoặc ca vũ, nhưng đều là những khúc cũ, mọi người không có tâm trạng xem kỹ, phần lớn vẫn là đang nói chuyện. Lúc này Thánh nhân vừa đến, người lên sân khấu lập tức có sự khác biệt, lại là Tạ A Man. Mà hát lại là một khúc mới. "Ngã trụ Trường Giang đầu, quân trụ Trường Giang vĩ. Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm Trường Giang thủy." (Ta ở đầu sông Tương, chàng ở cuối sông Tương. Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng, cùng uống chung dòng nước sông Tương.) "Thử thủy kỷ thời hưu, thử hận hà thời dĩ. Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý." (Nước này bao giờ cạn, hận này bao giờ nguôi. Chỉ nguyện lòng chàng như lòng ta, quyết không phụ mối tương tư.) Tiếng ca du dương, Lý Long Cơ không khỏi nghiêng tai lắng nghe, thưởng thức ý mới trong khúc nhạc này. Hắn nghe ra được tuy ca kỹ của Tạ A Man không bằng Hứa Hợp Tử, nhưng khúc nhạc này lại hát rất truyền cảm, đây chính là chỗ khôn khéo của Tiết Bạch. "Tiết Bạch đem ca khúc này tặng cho Tạ A Man, hát vào ngày thành hôn của hắn." Lý Long Cơ lúc bàn luận với Dương Ngọc Hoàn liền không khỏi bình phẩm một câu, nói: "Thật là vô tình." "Sao lại nói vậy?" "Hắn biết trẫm sẽ đến, cố ý sắp xếp một bài hát hay, lại để cho người thích hợp nhất hát, nhưng lại không để tâm đến tâm ý của Tạ A Man, há chẳng phải là vô tình." "Thánh nhân là người đa tình." Dương Ngọc Hoàn nói: "Tiết Bạch thì say mê quan trường, là một kẻ vô tình, ta thấy bất bình thay cho A Man." Trong lúc nói chuyện, Hoàng Phiên Xước tiến lên, hành lễ nói: "Thỉnh Thánh nhân an khang." Lý Long Cơ vừa thấy Hoàng Phiên Xước tâm trạng liền tốt lên, cười nói: "Tiểu lão nhi nhà ngươi, đã lâu không chịu vào cung bồi trẫm." "Tiểu lão nhi nếu vào cung nhiều, thế nhân khó tránh khỏi trách tiểu lão nhi cứ mãi cùng Thánh nhân chơi bời, vẫn là ở ngoài cung này tự tại hơn." Hoàng Phiên Xước nói một câu, Lý Long Cơ có chút không vui, Dương Ngọc Hoàn lại không khỏi bật cười. "Chẳng phải sao, thế nhân bây giờ đang trách tội lên đầu ta đây này." Lý Long Cơ không khỏi lắc đầu cười, cũng không trách tội họ. Về chuyện này, lòng dạ hắn vẫn rất rộng rãi. Thực ra, Hoàng Phiên Xước chính là do hắn mời đến, vị Thánh nhân này không có nhiều bạn bè, hiếm khi ra khỏi cung, liền muốn ở ngoài cung gặp gỡ vị hoạt kê chi hùng đã lâu không vào cung này. "Ngươi là người nói thẳng nói thật." Lý Long Cơ gọi Hoàng Phiên Xước đến gần, nói: "Nói cho trẫm nghe, hôm nay ở trên yến tiệc này, đã thấy được những gì?" "Thánh nhân muốn biết điều gì?" Lý Long Cơ tùy ý liếc nhìn trong sảnh một cái, Hoàng Phiên Xước nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy được Vương Trung Tự. "Bẩm Thánh nhân, mọi người đều muốn nói chuyện với A Huấn..." A Huấn là tiểu danh của Vương Trung Tự, người có thể dùng cái tên này để gọi y, chỉ có những lão nhân trong cung, tâm phúc của Lý Long Cơ, lời nói cũng có trọng lượng rất lớn. ~~ Bên kia, Trương Ký thấy bộ dạng Thánh nhân nói chuyện với Hoàng Phiên Xước, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tiết Bạch từng nói với hắn, Hoàng Phiên Xước không phải do y mời đến, nói cách khác, Tiết Bạch thực ra biết Thánh nhân sẽ đến, nhưng tại sao lại không nói? "Tiết lang ngươi..." Trương Ký đang định hỏi, thì Tiết Bạch đã bị Thánh nhân triệu qua. Hắn bỗng có chút bất an, không đợi Thánh nhân triệu, liền bước chân đi theo. "Tân lang quan, qua đây." Lý Long Cơ có phần tùy ý, gọi Tiết Bạch qua, hỏi: "Vương Trung Tự là tiết độ sứ, vừa mới về kinh, không vào triều yết kiến trước, lại đến hôn lễ của ngươi, có biết là không thỏa đáng không?" "Ta và Vương tướng quân nghĩa khí tương đầu, lòng không hổ thẹn, không cần che che đậy đậy." "Không tồi." Lý Long Cơ gật đầu, nhìn về phía Trương Ký, đang định hỏi. Tiết Bạch đột nhiên mở miệng, nói: "Thánh nhân thứ tội, thần có một thỉnh cầu quá đáng." "Nói." "Thần nghe nói, Thánh nhân ban hôn cho Hòa Chính quận chúa..." "Chuyện này không đến lượt ngươi quản." Lý Long Cơ thản nhiên nói một câu, phất tay cho Tiết Bạch lui, vẫy tay gọi Trương Ký đến gần, cười nói: "Trẫm giao cho ngươi quốc sự, ngươi đừng chậm trễ." "Thánh nhân yên tâm." Trương Ký nói: "Thần nhất định sẽ vì Thánh nhân mà phân ưu." "Vậy thì tốt." Lý Long Cơ phóng khoáng đứng dậy, định rời đi, lúc xoay người, trong đầu đột nhiên liên kết lại một vài chuyện gần đây không để ý. Hai ngày trước, Hòa Chính quận chúa vào cung nói Thái tử muốn đến dự hôn lễ của Tiết Bạch. Sau đó, Hàn Quốc phu nhân vào cung, vô tình nhắc đến Hòa Chính quận chúa vừa hay có thể gả cho An Khánh Tông, hắn đang định ban thưởng cho An Lộc Sơn một chút gì đó, vì thế đồng ý. Nay xem ra, sau lưng những chuyện này không chỉ là tiểu tâm tư của Thái tử lợi dụng nữ nhi, mà còn có người đang chỉ điểm cho Thái tử. Lý Long Cơ không khỏi quay đầu lại, đánh giá Trương Ký một cái, nói: "Trương khanh, mọi việc thuận lợi chứ?" Trương Ký sững người, đáp: "Thần... thuận lợi." Hắn đột nhiên ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn — quá tận tâm làm việc, một lòng chỉ nghĩ đến việc thắt chặt triều đình thành một khối, đi quá gần với Đông cung, mà xem nhẹ tâm ý của Thánh nhân. Vậy mà lại không có ai nhắc nhở hắn một câu. Hoàng Phiên Xước mở miệng nói: "Đây hẳn là nhờ Thái Sơn chi lực, phò mã có một Thái Sơn tốt đó nha." (Lý Long Cơ là cha vợ của Trương Ký) Lý Long Cơ không khỏi mỉm cười, lắc đầu bỏ đi. Trương Ký cảm kích nhìn Hoàng Phiên Xước, trong lòng biết Hoàng Phiên Xước lần này là muốn giúp mình một tay. Nhưng có giúp được không? Xem Thánh nhân quan tâm đến Nam Chiếu hơn, hay là kiêng dè Đông cung hơn... ~~ Đêm đó, tân khách đã về hết. Tiết Bạch đi về phía thanh lư, vốn tưởng Nhan Yên ngồi đó đợi sẽ buồn chán, nhưng khi đến gần, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện ríu rít của một đám nữ tử. Vén rèm nhìn vào, chỉ thấy Nhan Yên đang cùng bọn người Thanh Lam, Vĩnh Nhi, Nhậm Mộc Lan chơi trò gì đó, trên mặt còn dán giấy. Hắn không khỏi nghĩ, mình đã cưới một con quỷ ham chơi chưa lớn. Giây tiếp theo, Nhan Yên liếc nhìn hắn một cái, nhưng không gọi "a huynh" nữa, mà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Hắn nghe không rõ, nhưng hình như là "phu quân đến rồi..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang