Mãn Đường Hoa Thải

Chương 30 : Mạng lưới thế lực

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 03:01 29-03-2024

.
Vào đêm, sau khi tiếng trống chiều ngừng lại không lâu, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa biệt viện của Thái tử trong Thập Vương Trạch. Rèm xe được kéo lên, một nhóm cung trang mỹ nhân từ từ xuống xe. Lý Tĩnh Trung nhanh chóng ra đón, hơi khom người, dẫn các nàng vào bên trong. Ánh trăng mỏng manh rải xuống sân, hành lang yên tĩnh, chỉ có vài gian phòng đang thắp nến. Vài vị mỹ nhân mới đến nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sợ hãi, lông mày khẽ nhíu, đều lộ vẻ đáng thương, ngay cả một thái giám như Lý Tĩnh Trung cũng thấy động lòng. “Các ngươi chờ ở đây.” “Vâng.” Sau khi dặn dò, Lý Tĩnh Trung vội vàng chạy đến trong sảnh, chỉ thấy Thái tử Lý Hanh đang ngồi bên ánh nến một mình uống rượu. Ánh nến không sáng lắm, nhưng nửa đầu tóc bạc kia lại có chút rõ ràng. “Điện hạ, hỉ sự, có hỉ sự!” Lý Tĩnh Trung nhanh chóng hành lễ, bẩm báo: “Thánh Nhân thương cảm điện hạ cô đơn, vừa ban cho năm vị mỹ nhân.” Lý Hanh đặt chén rượu xuống, có động tác khẽ đứng lên. Khi vừa nghe thấy, hắn cũng khá động lòng. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại ngồi yên, kiềm chế cảm xúc, rồi lắc đầu. “Điện hạ?” Lý Tĩnh Trung nghi hoặc hỏi: “Không đi xem một chút sao?” Lý Hanh khoát tay áo, khẽ thở dài. “Không xem, xem rồi càng thêm phiền não. Trả về đi.” “Điện hạ, đừng lo.” Lý Tĩnh Trung nhắc nhỏ: “Điện hạ bên cạnh quả thật cũng quá hiu quạnh, đây là Thánh Nhân từ ái, nhận lấy cũng không sao đâu.” Lý Hanh tự rót một chén rượu, từ từ uống, nhẹ giọng nói: “Thánh Nhân đã hiếm thấy từ ái, sao ta có thể chỉ vì năm vị mỹ nhân mà thỏa mãn?” Gió thổi qua, ánh nến trong sảnh khẽ lay động. Hai người đều giật mình, sốt sắng mà quay đầu nhìn ra cửa, thấy không có ai, mới yên tâm. Lý Hanh vẫy tay, Lý Tĩnh Trung vội vàng đến gần. “Ta nghe nói Trương gia có ý định gả nhi nữ, không nên vì nhỏ mà mất lớn...” Lý Tĩnh Trung hơi sững sờ, lập tức hiểu ý. Họ hàng của Thánh Nhân là Trương Khứ Dật có một nữ nhi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Thánh Nhân vô cùng yêu quý, nếu có thể cùng Trương gia kết thân, sẽ có lợi cho ngôi vị Thái tử, không kém gì hai nhà Vi, Đỗ. “Điện hạ anh minh.” “Đi đi.” “Vâng.” Rất nhanh, bóng dáng Lý Tĩnh Trung biến mất ở hành lang, chắc chắn sẽ nhanh chóng đưa các mỹ nhân kia trở về. Lý Hanh lại thở dài, nhấm nháp liệt tửu trong chén, lẩm bẩm một câu không thành tiếng. “Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có... Chờ một ngày kia ngươi ly hôn, ta sẽ tặng ngươi một trăm người.” ~~ Một lát sau, Lý Tĩnh Trung vội vàng quay lại trong sảnh, nhưng sắc mặt đã khác trước. Hắn bước nhanh tới trước mặt Lý Hanh, quỳ xuống, khẽ bẩm: “Điện hạ, không hay rồi. Con cờ của chúng ta trong Kim Ngô vệ đã bị phát hiện.” Chén rượu vừa được nâng lên đã rung một cái, đổ đầy trên áo Lý Hanh. “Sao có thể? Hắn làm việc luôn cẩn thận.” “Vừa nhận được tin, là... là Tiết Bạch, Tiết Bạch hôm nay đến tìm hắn, hắn không dám có động tĩnh gì, đợi đến giờ giới nghiêm mới dám truyền tin.” “Mau ra lệnh cho người của chúng ta ẩn mình, tạm thời cắt đứt liên lạc với phía Tây.” “Lão nô sẽ đi làm ngay.” “Còn nữa, bảo Khương Hợi nhất định phải bình tĩnh.” “Vâng, lão nô đã hiểu.” Lý Tĩnh Trung liền vội vã chạy ra ngoài. ~~ Đạo Chính phường, gần Thanh Môn tửu quán, có một tòa trạch viện đèn đuốc sáng trưng. Trong sảnh trải ra thảm mềm, ba Hồ cơ đang múa. Các nàng cao mi thâm mục, mái tóc dài uốn xoăn như làn sóng được buông xõa, bộ ngực nửa hở và vòng eo mảnh mai ẩn hiện dưới lớp lụa đỏ, đôi chân trần đang nhón lên, móng tay được nhuộm đỏ bằng nước ép hoa, làm tôn lên làn da trắng sáng. “Đáng chết.” Một vị hán tử đang dựa trên giường nhỏ uống rượu, chợt mắng một câu: “Ngày nào cũng xoay vòng, ngày nào cũng xoay vòng, làm ông đây hoa cả mắt.” Có hơn mười người cùng hắn uống rượu, đều cười ha hả. “Thế ngươi muốn làm gì?” “Không muốn! Dù là hảo hán tử làm bằng sắt thép, ngày nào cũng làm việc khiến cơ thể trở nên suy yếu, liền không thể ra ngoài hít thở không khí sao?” “Đã nói rồi, Khương đại lang bị bắt, liền an phận vài ngày.” “Ta không muốn an phận? Nhưng ta đến Trường An, là mong một ngày kia trở thành đại tướng quân, có nhà cao cửa rộng, vì con cháu mưu cầu một tương lai giàu sang, không phải ngày đêm uống rượu cùng với đám người vừa thô kệch vừa hôi hám như các ngươi.” “Nói ai không có chí lớn? Kiên nhẫn một chút, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi thăng quan tiến chức, oai phong như Tác Đấu Kê.” “Ta thấy Thác Bạt nói không sai!” Khương Hợi từ hậu sảnh bước ra, nói: “Ngày nào cũng bị nhốt trong nhà này, không bằng để ta đi cứu đại ca, sau đó đến Lũng Hữu đầu nhập Vương tướng quân!” “Mẹ kiếp, tất cả yên lặng cho ta.” “Khương tam lang, theo lý thuyết, các ngươi sớm nên chuẩn bị tinh thần cho việc chết trận, bị bắt mà vẫn cố thoi thóp, thì có ý nghĩa gì?” “Ngươi nói gì?!” “Đừng cãi nhau nữa, các ngươi cãi nhau khiến trong lòng lão tử càng thêm bất an, xem khiêu vũ, xem khiêu vũ, uống rượu.” “Khụ khụ.” Bỗng có người ho khan bước nhanh từ tiền viện vào, trầm mặt nói: “Người của Tác Đấu Kê đã tra ra Lão Vũ rồi.” “Thế ai mang rượu đến cho chúng ta? Mấy nàng hồ cơ này ta nhìn cũng chán ngấy rồi.” Mọi người cười ha hả. Những kẻ liếm máu trên đầu đao, gặp phải chuyện gì cũng đều có cảm giác chẳng hề bận tâm. “Câm miệng, không đùa với các ngươi! Thác Bạt, nhớ tên tiểu tử mà chúng ta chôn sống không? Cùng tiểu cô nương bị ngâm trong vạc nước ấy.” “Ừm.” “Không xử lý sạch sẽ, bây giờ hắn đầu nhập vào Tác Đấu Kê, cắn chặt lấy chúng ta không nhả. Khương tam lang, huynh đệ các ngươi chính là bị hắn tìm ra.” Dưới ánh nến có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một con dao găm đã được rút ra. “Muốn chúng ta đi thêm một lần nữa? Làm cho sạch sẽ sao.” “Mẹ kiếp! Nếu các người đã phạm sai lầm thì phải chịu phạt, đem đầu rụt đến thắt lưng mà trốn một thời gian! Còn làm sạch sẽ, ông đây sẽ làm sạch các ngươi trước.” Bỗng nhiên. Tiếng gõ cửa từ tiền viện vang lên. “Thùng thùng thùng.” Cả đám đại hán lập tức im lặng. “Ai đó?” Trong viện vang lên tiếng của lão bộc. “Kim Ngô vệ tuần tra! Mở cửa!” “...” Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang vào trong sảnh. Khương Hợi đã từ hậu sảnh lấy nỏ ra, đặt lên khung cửa sổ, từ khe nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài. Qua một khoảng sân, ánh sáng của đèn lồng từ đại môn chiếu vào. Vài tên Kim Ngô vệ mặc giáp đang đứng ở ngoài, còn có một thiếu niên dẫn theo một hoa phục tỳ nữ đứng ở trong đó. Khương Hợi nheo mắt, nhận ra đối phương. Chính là Tiết Bạch, người mà lúc nãy bọn hắn đã nói bị chôn sống nhưng không chết, cũng có mặt hôm Khương Mão bị bắt. Góc của mũi tên hơi thay đổi, nhắm vào Tiết Bạch. Có Kim Ngô vệ tiến vào hai bước, đứng ở trong sân nhìn xung quanh. “Đêm nay trong phường có trộm, Kim Ngô vệ đang truy tìm! Đây là nhà của ai?” Khương Hợi cười lạnh một tiếng. Quả nhiên, chỉ thấy lão bộc không chút hoang mang, đáp lại: “A Lang nhà ta họ Vương, tên Hạn, nhậm chức ở Hộ Bộ.” ~~ “Xin lỗi đã quấy rầy.” Quách Thiên Lý cố nặn ra một nụ cười, gật đầu với lão bộc, liền dẫn người ra ngoài. “Nhà tiếp theo.” “Vương Hạn là ai?” Tiết Bạch hỏi. Đêm nay hắn luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, cuối cùng vẫn thúc giục Quách Thiên Lý theo đường tuần tra của Vũ Khang Thành kiểm tra lại một lần, từng nhà một gõ cửa hỏi thăm, ghi chép, hy vọng có thể tìm được manh mối. “Ngươi không biết Vương Hạn, nhưng chắc biết Vương Hồng?” “Có nghe qua.” Tiết Bạch nhớ lại những cái tên đã nghe trước đây khi đến Đại Lý Tự, nói: “Cũng là người của Hữu tướng?” Quách Thiên Lý gật đầu, duỗi ra một bàn tay, vừa đếm vừa nói: “Hòa địch sử, Trường Xuân cung sử, Hộ khẩu sắc dịch sử, Giám sát ngự sử, Kinh Kỳ Quan nội tham tái sử... Tổng cộng Vương Hồng nắm giữ hơn mười chức vụ, là trợ thủ đắc lực của Hữu tướng, là người được Thánh Nhân sủng ái, đệ đệ của hắn không phải là người mà chúng ta có thể điều tra. Tử sĩ của Thái tử cũng không thể giấu trong đó.” Tiết Bạch không khỏi quay đầu nhìn lại, nghĩ thầm tử sĩ của Thái tử có thể giấu trong biệt nghiệp của mẫu thân Lý Lâm Phủ, vì sao lại không thể giấu trong biệt viện của đệ đệ Vương Hồng? Tất nhiên, đây chỉ là một trong nhiều trạch viện mà hắn đã kiểm tra đêm nay, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là ghi nhớ từng cái một. ~~ “Đi rồi.” Trong đại sảnh của trạch viện, Khương Hợi quay lại, chỉ thấy đám đại hán vẫn đang uống rượu. Không ai để mấy tên Kim Ngô vệ vào mắt, thản nhiên thu mạch đao và dao găm lại. “Chỉ có vài tên mặc giáp vô dụng, không vào đây coi như bọn chúng may mắn.” “A, tên già kia, Kim Ngô vệ Quách Thiên Lý, trước đây cũng là Lũng Hữu lão binh, không biết ăn nói, bị giáng chức đến Kim Ngô vệ, đầu phục Tác Đấu Kê.” “Quản hắn là ai, dám đi vào liền chém hắn.” Khương Hợi cười một tiếng, thực ra có phần mong đợi mấy tên Kim Ngô vệ kia vào đây. Làm việc cho Đông cung, luôn cảm thấy ngột ngạt, khiến hắn muốn chém giết ai đó. ~~ Tiết Bạch lại lên Vọng Hỏa Lâu, nhìn qua mấy cái phường ở góc Đông Bắc thành Trường An, cúi đầu tô tô vẽ vẽ trên tờ giấy trong tay, bổ tu địa đồ. Khi làm những việc này, hắn thường sẽ quên đi cái gì là trung hay gian thần, chỉ đơn giản là nhận lấy văn thư của Tể tướng đế quốc, làm việc một cách bình thường mà thôi. So với những người làm qua loa cho xong chuyện, hắn nghiêm túc hơn nhiều. Hắn tin vào phán đoán của mình, Vũ Khang Thành rất có thể đã lợi dụng chức vụ Tuần nhai sử ở Kim Ngô vệ để liên lạc với Lũng Hữu lão binh, đồng thời đêm nay đã dùng cách nào đó báo tin cho Đông cung. “Đi một vòng, cũng tỉnh rượu rồi.” Quách Thiên Lý ngáp dài, nói: “Tiết lang quân thật không nhầm chứ? Không có chứng cứ chứng minh Vũ Khang Thành có liên quan đến Khương thị huynh đệ.” “Đại đảm giả thiết, tiểu tâm cầu chứng.” Tiết Bạch nói: “Không sao, chúng ta từ từ điều tra.” Quách Thiên Lý thở dài, nói: “Còn tưởng có thể lập công trước mặt Hữu tướng... Tiết lang quân ở đâu? Ta sẽ cho người đưa ngươi về.” Tiết Bạch cảm tạ, đi xuống Vọng Hỏa Lâu, quay đầu nhìn lại, lấy giấy bút ra và vẽ một nét trên tờ giấy của mình. Hắn không nhầm, Vũ Khang Thành vẫn liên lạc với Đông cung, chỉ là chưa bị phát hiện. Cách làm cũng đơn giản, chỉ cần trong khi tuần tra nói một câu ám hiệu, người khác sẽ thông qua Vọng Hỏa Lâu liên lạc với Đông cung. Những trạch viện trên tuyến đường tuần tra của Vũ Khang Thành rất có thể có vấn đề. Thậm chí tử sĩ của Đông cung cũng có thể ẩn náu trong đó. Như vậy, những vật dụng cần thiết hàng ngày của các tử sĩ, mới thuận tiện vận chuyển dưới danh nghĩa của Kim Ngô vệ. ~~ “Ồ? Đây là gì? Địa đồ?” Trưa hôm sau, Đỗ Ngũ Lang bước vào phòng Tiết Bạch, nhanh chóng nhìn thấy ghi chép của hắn đặt trên đầu giường. “Kết quả điều tra đêm qua.” Tiết Bạch vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng trả lời một câu. “Ngươi không cần giao cho Hữu tướng sao?” “Hữu tướng không vội hại Thái tử, ngươi vội làm gì.” “Ta vội?” Đỗ Ngũ Lang nói: “Ta có gì mà vội, nhưng làm thế nào mới tốt đây? Thái tử lừa giết ngươi cùng Thanh Lam, đã kết thù. Vả lại chuyện này không giải quyết, Hữu tướng lúc nào cũng sẽ bức bách ngươi.” “Vậy thì ngươi đã nhầm rồi.” Tiết Bạch ngáp dài, nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, đây là quyền tranh, không phải tìm kiếm đúng sai.” “Ý ngươi là gì?” “Quyền tranh chỉ bàn về lợi thế cùng lợi ích, không phải cầu kết quả, cho nên không vội.” Tiết Bạch trả lời qua loa, liền lấy lại ghi chép từ tay Đỗ Ngũ Lang, nhìn qua một chút, rồi cất đi. “Ồ.” Đỗ Ngũ Lang dường như hiểu ra một chút, khẽ hỏi: “Ngươi có phải đã tìm được gì đó, cố tình không giao cho Hữu tướng.” “Sao ngươi biết được?” “Chẳng phải ta đang suy nghĩ về những lời ngươi nói với ta sao.” Tiết Bạch cười khổ, không biết dạy Đỗ Ngũ Lang những điều này có tốt hay không. “Ai, ngươi mau dậy đi, đã là giữa trưa rồi.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Phụ thân muốn gặp ngươi.” “Thật sao?” Tiết Bạch nhìn xem sắc trời, nghi ngờ hỏi: “Hắn có ra ngoài sáng nay không?” “Không, nhưng có khách đến thăm.” “Ai?” “Là người của Kinh Triệu Đỗ thị.” Tiết Bạch gật đầu, không hiểu sao lại nghĩ đến Đỗ Hy Vọng, vị Đô Đốc của Thiện Châu đã đánh bại quân Thổ Phồn mà hắn nghe qua vào mấy ngày trước. Gần đây điều tra chuyện Lũng Hữu, hắn bỗng nhận ra một điều —— Lý Lâm Phủ không bắt được tội chứng của Đông cung không phải vì Đông cung thật sự không có quyền lực, thực tế hoàn toàn ngược lại, là bởi vì mạng lưới quan hệ của Đông cung quá sâu, quá rộng, mới có thể yểm hộ lẫn nhau, thâm tàng bất lộ. Chỉ riêng những gì hắn biết, đã có Kinh Triệu Vi thị, Kinh Triệu Đỗ thị, Thái Nguyên Vương thị, An Định Hoàng Phủ thị, Hà Đông Tiết thị… --------- *“Đại đảm giả thiết, tiểu tâm cầu chứng.”: 'Táo bạo giả thuyết' là khuyến khích mọi người phá bỏ những quan niệm cũ, vượt qua rào cản của tư duy lỗi thời, mạnh dạn sáng tạo và đưa ra những giả thuyết mới hoặc khả năng giải quyết cho những vấn đề chưa được giải quyết. 'Cẩn thận chứng minh' yêu cầu mọi người không chỉ dừng lại ở việc đưa ra giả thuyết hoặc khả năng, mà còn phải tiến hành chứng minh chúng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang