Mãn Đường Hoa Thải

Chương 299 : Già tu bố

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 17:20 04-10-2025

.
Một đội khoái mã từ phía tây đến, phi vào huyện thành Hoa Âm, đi thẳng đến huyện thự. Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi mặc lan bào, khí phách hiên ngang, trong lúc xoay người xuống ngựa, hắn ném một phần công văn cho người gác cổng. "Bảo Hoa Âm lệnh đến gặp ta." Rất nhanh, Vương Khách Đồng nhận được công văn, thì ra là triều đình phái Thị ngự sử Dương Tề Tuyên đến tra xét vụ hỏa hoạn ở Tây Nhạc Từ, nói cách khác, Hữu tướng đã phái con rể đến xử lý hậu quả. Hắn vội vã chạy đến đại đường huyện thự, chỉ thấy Dương Tề Tuyên đang ngồi tựa vào ghế chủ vị, chân đi đôi ủng da hươu to đặt trên công án mà rung lắc. "Hạ quan..." "Dẫn Lý Bạch đến đây." Dương Tề Tuyên hành sự lôi lệ phong hành, dứt khoát gọn gàng. Vương Khách Đồng liền quay người phân phó lại viên sau lưng, còn mình thì ở lại trong đường, cười xòa nói: "Dương ngự sử đường xa đến đây, hạ quan còn chưa kịp vì ngài đón gió tẩy trần, đã phải xử án rồi." "Xử xong án rồi tẩy trần cũng kịp, không phức tạp." Dương Tề Tuyên vẫy vẫy tay, bảo Vương Khách Đồng lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Trong cái huyện thành nhỏ bé này của ngươi có tuyệt sắc nào không?" Lần này rời Trường An đi công cán, không có Lý Thập Nhất Nương ở bên, hắn có cảm giác tự tại như cá về với biển, như chim về với rừng. "Dương ngự sử yên tâm." Vương Khách Đồng tức thì nở một nụ cười rạng rỡ, tựa như đóa hoa được gió xuân thổi nở. Hắn chuẩn bị rất chu toàn, quan viên Trường An đến, thứ gì cũng không thiếu. Quan trọng là, Dương Tề Tuyên còn muốn cùng hắn phong hoa tuyết nguyệt, vậy thì có nghĩa là sẽ không hỏi tội hắn. Không ngờ, vụ án lớn như hỏa hoạn ở Tây Nhạc Từ lại có thể nhẹ nhàng cho qua. Không lâu sau, Lý Bạch được dẫn đến đại đường. "Thi tiên đến rồi!" Dương Tề Tuyên lúc này mới bỏ chân xuống khỏi trác án, tiến lên, ra lệnh cho ngục tốt tháo gông xiềng, đỡ lấy Lý Bạch, nhiệt tình nói: "Công sự lát nữa hãy bàn, ta bình sinh yêu nhất thơ của Thái Bạch tiên sinh, phải tỏ bày mối giao tình riêng này trước. Hữu tướng chi tế, Thị ngự sử Dương Tề Tuyên, ra mắt Thái Bạch tiên sinh." Lý Bạch cười sang sảng, hỏi: "Dương ngự sử yêu thích bài thơ nào của ta vậy?" Dương Tề Tuyên hơi khựng lại, đáp: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương." Ngâm xong một bài thơ nhỏ dễ thuộc, coi như đã tỏ bày giao tình riêng, hắn cho lui tả hữu, mời Lý Bạch ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện công. "Thái Bạch tiên sinh ở Hoa Sơn uống rượu, sau khi say lỡ đốt cháy Tây Nhạc Từ, chuyện này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ. Hữu tướng đã xin Thánh nhân khai ân, lưu đày ngài đến Tây Châu, Tây Châu ở Kiếm Nam đạo, cách quê nhà ngài không xa, ngài cứ coi như về quê một chuyến, đợi Thánh nhân hạ chỉ khoan xá, chuyện này sẽ qua thôi." Nói đến đây, Dương Tề Tuyên còn bổ sung một câu: "Ta ngưỡng mộ Thái Bạch tiên sinh, đã cầu xin nhạc phụ, mới có được kết quả như vậy đó." Lý Bạch vẻ mặt mờ mịt, nói: "Nhưng lửa không phải do ta đốt." "Tiên sinh chẳng qua là tình cờ có mặt vào đúng lúc ấy, cứ nhận đi." Dương Tề Tuyên khuyên nhủ: "Nếu không có người gánh vác, vụ án này tra ra, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu lao công vô tội." "Đúng vậy, Tây Nhạc Từ bị cháy, tất là do những lao công đó dùng lửa không cẩn thận." Vương Khách Đồng hùa theo: "Vì những lao công vô tội này, xin Thái Bạch tiên sinh hãy gánh vác nhiều hơn." Hai người đều là những thuyết khách cừ khôi, vừa nói, ánh mắt vừa rực lên nhìn Lý Bạch. Lý Bạch bèn cười phóng khoáng, hỏi: "Có rượu không?" "Có!" Dương Tề Tuyên mừng rỡ, biết chuyến công cán này đã xong xuôi, nói: "Mau mang rượu lên, ta cùng Thái Bạch tiên sinh không say không về. Tiên sinh yên tâm, chuyến đi Tây Châu này, dọc đường du sơn ngoạn thủy, rượu thịt tuyệt đối không thiếu, đợi Thánh nhân khoan xá, ta nhất định sẽ tiến cử tiên sinh vào triều." Vương Khách Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sắp xếp người mang rượu đến. Đợi rượu được mang đến, Dương Tề Tuyên tiến lên nhận lấy bầu rượu trước, cười nói: "Vậy xin mời Thái Bạch tiên sinh điểm chỉ, thế nào?" Hắn tuy luôn mỉm cười, nhưng trong lòng thực ra rất coi thường Lý Bạch, cho rằng đây chỉ là một kẻ cuồng sĩ suốt ngày say sưa, chẳng hiểu chút quốc sự nào, lại cứ muốn cầu công danh phú quý. Chỉ riêng nội tình của vụ Tây Nhạc Từ, e rằng cả đời Lý Bạch cũng không nhìn thấu được, cứ mơ mơ hồ hồ mà mang một tội danh. "Bút đâu!" Lý Bạch ánh mắt mang theo nụ cười nhìn thấu thế gian, đưa tay giật lấy bầu rượu, ngửa cổ liền uống. Bên kia Dương Tề Tuyên, Vương Khách Đồng còn đang phân phó tiểu lại đi lấy bút mực giấy nghiên để điểm chỉ, Lý Bạch đã uống cạn một bầu rượu. "Rượu, mang thêm rượu đến." Vương Khách Đồng đành phải lại sai người bưng rượu, lần này trực tiếp bưng lên hai vò. Các tiểu lại trong đường hối hả mài mực, còn Lý Bạch thì uống rượu như chốn không người, vô cùng tự tại. Dù sao Dương Tề Tuyên cũng đã nói, dù có lưu đày cũng không phải tội lớn gì, hắn đương nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều. "Mực mài xong rồi." "Thái Bạch tiên sinh, xin mời cung khai điểm chỉ." "Hảo!" Lý Bạch uống cạn giọt rượu cuối cùng trong bầu, nhận lấy bút mực, quay đầu lại, lại đi ra ngoài huyện thự. Dương Tề Tuyên không khỏi nói: "Đây là làm gì?" Lý Bạch cất tiếng cười ha hả, nói: "Tờ giấy này của ngươi nhỏ quá, không viết hết được sự cuồng phóng của Lý Thái Bạch ta!" Y bước chân loạng choạng, muốn đề đại tội của mình lên tường, cho thiên hạ đều biết. Dương Tề Tuyên biết những thi nhân mặc khách này có tật xấu thích đề thơ lên tường, cũng không ngăn cản nữa, ra hiệu cho tiểu lại bưng nghiên mực đi theo. Lý Bạch đi thẳng ra khỏi huyện thự, tiện tay nhúng bút lông vào mực đậm, thỏa sức vung vẩy. "Hồng nghê yểm thiên quang, triết hậu khởi khang tế." (Khi yêu khí như cầu vồng che mất ánh sáng của đạo trời, thì sẽ có bậc đế vương anh minh đứng lên cứu đời an dân) "Ứng vận sinh quỳ long, Khai Nguyên tảo phân ế." (Để đáp lại vận mệnh của đất trời, những bậc hiền thần như Quỳ, Long đã ra đời. Trong niên hiệu Khai Nguyên, họ đã phò tá vua quét sạch đi mọi yêu khí, hỗn loạn) "..." Dương Tề Tuyên bước ra, ngẩng đầu nhìn nét chữ phiêu dật linh động, cảm thấy bài thơ này không hay, không dễ thuộc như những câu thơ khác của Lý Bạch. "Bài thơ này có ý gì?" Hắn nhỏ giọng hỏi một câu. Vương Khách Đồng bèn nói: "Là nói Thánh nhân ứng vận mà ra, quét sạch khí u ám của triều Võ Chu." "Hiểu rồi." Dương Tề Tuyên nói, "Trước hết tán tụng công tích của Thánh nhân, dẫn ra việc phong thiện Hoa Sơn, sau đó tự trần việc mình say rượu đốt cháy Tây Nhạc Từ làm hỏng việc, bài thơ này nếu viết như vậy, còn hữu dụng hơn cả điểm chỉ nhận tội." "Dương ngự sử cao kiến, cao kiến." Trong lúc nói chuyện, đã có rất nhiều người đổ xô đến xem thi tiên đề thơ. Dương Tề Tuyên tiện tay quay đầu quét mắt nhìn đám đông, ánh mắt mang theo vẻ ngạo khí, đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng lại, thấy một bóng người quen thuộc. Hắn không khỏi vui mừng, bước nhanh về phía con phố dài mấy bước, nhìn kỹ lại, quả nhiên là Lý Quý Lan. Trong phút chốc, Dương Tề Tuyên cảm thấy mối nhân duyên này là trời ban, hiếm khi hắn ra ngoài mà không mang theo Lý Thập Nhất Nương... tiếp đó, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt vừa đáng yêu vừa đáng giận của Lý Quý Lan, hắn nhìn theo ánh mắt đầy tình ý của nàng, thấy một người còn quen thuộc hơn. Tiết Bạch. "Chết tiệt, không phải hắn bị biếm đến Triều Châu rồi sao? Sao lại ở Hoa Âm?" Dương Tề Tuyên không khỏi nghi hoặc tự nói, nhìn lại, sau lưng Tiết Bạch, Lý Quý Lan, Lý Đằng Không đang nói chuyện với một mỹ phụ, mỹ phụ đó cũng thật có sức quyến rũ... "Dương ngự sử, Dương ngự sử." Vương Khách Đồng gọi liên tiếp mấy tiếng, khiến Dương Tề Tuyên hoàn hồn lại. "Dương ngự sử đang nhìn gì vậy?" "Kẻ phiền phức lại đến rồi." Dương Tề Tuyên lẩm bẩm, thầm nghĩ có Tiết Bạch ở đây, mọi chuyện nhất định sẽ phức tạp hơn dự kiến. Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng kinh ngạc. Dương Tề Tuyên quay đầu lại, chỉ thấy Lý Bạch vẫn đang vẩy mực vung bút, không xảy ra chuyện gì lớn, cũng không biết những người đó đang làm ầm lên vì cái gì. Vương Khách Đồng thì nhìn bài thơ Lý Bạch viết, kinh ngạc hô lên: "Đây..." "Sao vậy?" "Dương ngự sử xem." Vương Khách Đồng đưa tay chỉ. Dương Tề Tuyên mãi mới nhìn thấy mấy câu thơ không ổn từ hướng hắn chỉ. "Sàm hoặc anh chủ tâm, ân sơ nịnh thần kế." (Lời gièm pha đã làm mê hoặc trái tim bậc minh chủ, bởi kế của bọn nịnh thần mà người trung thần ngày một bị ghẻ lạnh) "Bàng hoàng đình khuyết hạ, thán tức quang âm thệ." (Ta giờ đây chỉ biết đi lại vẩn vơ nơi cửa cung, than thở nhìn tháng ngày trôi qua lãng phí) "Vị tác Trọng Tuyên thi, tiên lưu Giả Sinh thế." (Còn chưa kịp làm thơ lo cho non sông xã tắc như Vương Xán, mà đã phải rơi nước mắt cho thân phận oan khuất của mình như Giả Nghị) "..." Dù Dương Tề Tuyên có vô học đến đâu, cũng biết "sàm hoặc", "nịnh thần" không phải là từ ngữ tốt đẹp gì, không khỏi đại nộ, quát: "Đồ ăn gan chó, ngươi đùa ta sao? Còn không mau lôi hắn về?!" Các sai dịch liền tiến lên kéo Lý Bạch. Lý Bạch đã viết xong một bài thơ, lúc này thi hứng dâng trào, lại viết bài tiếp theo. Những người này đến kéo y, y cũng mặc kệ, tay cầm bút lông vừa viết lia lịa vào không trung, vừa cao giọng ngâm vang. "Tần Hoàng tảo lục hợp, hổ thị hà hùng tai." (Vua Tần quét sạch sáu cõi, thống nhất thiên hạ. Cái nhìn của ngài như hổ chúa trông xuống muôn loài, hùng tráng biết bao!) "Phi kiếm quyết phù vân, chư hầu tận tây lai." (Sức mạnh quân sự của ngài tựa như thanh gươm báu vun vút phá tan những áng mây mù cản lối, khiến cho các bậc vương hầu phải cúi đầu quy phục, lũ lượt kéo về kinh đô Hàm Dương ở phương Tây để chịu tội.) Giống như bài thơ trước của y, bài thơ này mở đầu cũng là ca ngợi sự anh minh thần võ của Thiên tử. Tuy nhiên, ngòi bút đột ngột chuyển hướng, những lời đại nghịch bất đạo lại lần nữa tuôn ra. "Hình đồ thất thập vạn, khởi thổ Ly Sơn ôi." (Tù nhân bảy mươi vạn, xây lăng dưới Ly Sơn.) "Thượng thái bất tử dược, mang nhiên sử tâm ai." (Vẫn mờ mịt đi tìm thuốc trường sinh, khiến hậu thế không khỏi chạnh lòng đau xót.) "..." "Đủ rồi!" Vương Khách Đồng gầm lên: "Bịt miệng hắn lại, bịt miệng hắn lại! Muốn tìm chết thì đừng ở huyện thự Hoa Âm của ta!" Người khác không nghe ra bài thơ này của Lý Bạch cuồng vọng đến mức nào, nhưng hắn vừa nghe đã sợ đến hồn bay phách lạc. Bài thơ này bề ngoài nói về Tần Thủy Hoàng, từ hùng tài đại lược, công tích phi phàm, đến xa hoa tột độ, tham muốn làm mờ lý trí, thực ra có phải nói về Tần Thủy Hoàng không? Là đang mắng đương kim Thánh nhân đó! "Bịt miệng hắn lại cho ta! Bịt lại!" Vương Khách Đồng phát điên lao lên, đích thân đưa tay, bịt chặt miệng Lý Bạch. Hắn thấy Lý Bạch vẫn đang cười, trong mắt có một niềm vui lười biếng mà cuồng phóng, như đang chế giễu kẻ tầm thường như hắn phải khom lưng uốn gối phụng thờ quyền quý. Nhưng dù sao, hắn cuối cùng cũng đã bịt được bài thơ chết tiệt này của Lý Bạch. Giây tiếp theo, lại có người ngâm thơ. "Từ Phúc tái Tần nữ, lâu thuyền kỷ thời hồi?" (Từ Phúc mang theo các đồng nam đồng nữ nước Tần, lên lâu thuyền ra biển lớn, biết đến bao giờ mới quay trở về?) "Đãn kiến tam tuyền hạ, kim quan táng hàn hôi." (Người ta chỉ thấy dưới chín suối, chiếc quan tài bằng vàng đang chôn một nắm tro lạnh mà thôi.) Mấy câu này nối tiếp những câu Lý Bạch vừa ngâm, kể về việc Tần Thủy Hoàng đến chết vẫn không thấy Từ Phúc trở về, một vị thủy hoàng đế hùng tài đại lược như vậy, lại liên tiếp bị phương sĩ lừa gạt, chỉ để lại một đống tro lạnh, giống như đương kim Thánh nhân không thể cầu được trường sinh ở Hoa Sơn. Tây Nhạc Từ đã bị đốt rồi, vậy mà vẫn có người dám châm biếm Thánh nhân? Mọi người đều sợ hãi, im lặng không đáp. Lý Bạch thì sững sờ một chút, đoạn sau bài thơ này của hắn chính là định viết như vậy, nhưng còn chưa kịp nói ra, không ngờ lại có người có thể đọc được. Y cố gắng quay đầu liếc nhìn người đến, trong mắt liền có ý cười, thầm nghĩ thi tài trên đời có thể so sánh với mình, đối phương có lẽ được tính là một, có thể nói là tâm ý tương thông rồi. Vương Khách Đồng tiếp tục bịt miệng Lý Bạch, đồng thời cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú rẽ đám đông, bước đến. "Kẻ nào hỗn xược?" "Tiết Bạch." "Bắt cho ta..." Vương Khách Đồng nói được nửa lời, đột nhiên nhận ra người trước mắt là ai. Hắn đương nhiên đã nghe qua cái tên Tiết Bạch. Thế là, hắn quay đầu nhìn Dương Tề Tuyên một cái, điều khiến hắn kinh ngạc là, vị Dương ngự sử khí phách hiên ngang ban nãy đang ngẩn người, như thể chưa nghĩ ra phải làm thế nào. "Thánh nhân chưa từng vì lời nói mà xử tội." Tiết Bạch nói: "Thái Bạch huynh chẳng qua chỉ đề hai bài thơ, xin Vương huyện lệnh hãy thả y ra." "Đây không phải là chuyện đề thơ, mà là y phóng hỏa đốt cháy Tây Nhạc Từ." Tiết Bạch nói: "Có chứng cứ không?" "Lúc Tây Nhạc Từ bị cháy, Lý Bạch đang ở trên Hoa Sơn, y say rượu lỡ đốt..." "Lúc đó ta cũng ở trên Hoa Sơn, cùng Thái Bạch huynh du ngoạn Hoa Sơn. Nói như vậy, cũng có thể là ta đốt?" Dương Tề Tuyên nghe mà vô cùng kinh ngạc, nhìn sâu vào Tiết Bạch một cái, tâm niệm chuyển động. Chuyện này, nếu đổ tội cho Tiết Bạch, thực ra cũng là một ý hay. "Tiết Bạch! Ngươi không đến huyện Hải Dương nhậm chức, đến huyện Hoa Âm làm gì?" "Ta trên đường nhậm chức, bị người của An Lộc Sơn truy sát, tạm thời lánh nạn ở đây." "Nói năng hồ đồ." Dương Tề Tuyên bày ra quan uy, nói: "Ngươi chê Hải Dương hẻo lánh, trốn tránh trách nhiệm, e rằng có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở Tây Nhạc Từ, người đâu, bắt lấy!" Bên này sai dịch vừa động, huynh đệ họ Điêu sau lưng Tiết Bạch đã tiến lên hai bước thị uy. Giây tiếp theo, lại là Lý Đằng Không đứng ra, nói: "Tiết lang, Thái Bạch tiên sinh đều bị oan, ta biết là ai làm, chúng ta đã thấy kẻ phóng hỏa." Dương Tề Tuyên giật mình, vội vàng ngăn lời nàng lại, nói: "Vào trong đường rồi nói." Hắn đã cảm thấy có chút khó giải quyết rồi. Đổ tội hỏa hoạn ở Tây Nhạc Từ cho Tiết Bạch, quả là một ý tưởng tuyệt diệu nhất cử lưỡng tiện. Nhưng chuyện này Hữu tướng thực ra không muốn truy cứu, nghiêm lệnh phải dẹp yên mọi chuyện nhanh nhất có thể. Lúc này Tiết Bạch chủ động đứng ra, ai biết hắn còn có những hậu chiêu nào? Trên đường trở về đại đường huyện thự, Dương Tề Tuyên suy đi nghĩ lại, không tự tin có thể hạ gục Tiết Bạch ngay lập tức, cuối cùng vẫy tay nói: "Tiết Bạch, ta có lời muốn hỏi ngươi." "Được." Hai người đi đến hoa sảnh, Dương Tề Tuyên nhìn ra ngoài các cửa sổ, phàn nàn: "Sao đâu đâu cũng có ngươi vậy?" "Bởi vì ta thấy được nguy cơ, vả lại chưa bao giờ né tránh chúng?" "Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa." Dương Tề Tuyên nói: "Là ngươi đốt Tây Nhạc Từ, ngươi chết chắc rồi." "Chúng ta đều biết là ai đốt, không phải sao?" Một câu nói của Tiết Bạch, Dương Tề Tuyên kinh ngạc sững sờ, hồ nghi nhìn hắn một cái, "Ngươi..." "Các ngươi nếu đổ tội cho ta hoặc Lý Bạch, chúng ta sẽ không thừa nhận, bài thơ hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi, 'ân sơ nịnh thần kế', Lý Bạch từng đắc tội với Ca Nô, chuyện này nếu làm lớn lên, sẽ là Ca Nô cố ý vu oan giá họa, với danh vọng của Lý Bạch, rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ, với thi tài của Lý Bạch, còn sẽ có nhiều bài thơ châm biếm hơn nữa lưu truyền hậu thế." Tiết Bạch nói xong, lại bổ sung một câu. "Đúng rồi, ta cũng vậy, danh vọng của ta cũng không nhỏ." "Ngươi có ý gì?" Dương Tề Tuyên không khỏi tức giận. "Thử đối đầu với ta xem, tình hình sẽ ra sao?" "Uy hiếp ta?" Dương Tề Tuyên nói, "Ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ đang chọc giận Thánh nhân, Hữu tướng, ngươi thật sự sẽ chết rất thảm đó." "Nhưng trước đó, ngươi đã làm hỏng bét chuyện Hữu tướng giao phó, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đến Triều Châu?" Dương Tề Tuyên bị chọc tức đến bật cười. Hắn mới sẽ không bị biếm như Tiết Bạch, hắn biết cách bảo vệ mình nhất. Tiết Bạch lập tức nhìn thấy sự né tránh trong mắt hắn, tiến lên một bước, hỏi: "Các ngươi không phải là không tính đến trường hợp Lý Bạch không nhận tội chứ, nói xem, còn có những ai có thể gánh?" ~~ Một phong thư khẩn được khoái mã bảy trăm dặm hỏa tốc đưa vào thành Trường An. Lý Tụ mở thư ra xem, đưa đến tay Lý Lâm Phủ. "A gia, Dương Tề Tuyên nói, Tiết Bạch không đi nhậm chức, lại cùng Lý Bạch du ngoạn Hoa Sơn, lúc xảy ra hỏa hoạn đang ở hiện trường, có nên nhân việc này trị tội hắn không?" "Trị tội hắn?" Lý Lâm Phủ một bàn tay nhăn nheo đặt lên xấp văn kiện trên trác án, đó là tin tức từ Nam Chiếu truyền đến, có đến hơn mười cuộn. Bên kia trác án, là một phong chiếu thư ông ta thay Thánh nhân soạn thảo, nội dung là dừng việc phong thiện Tây Nhạc. "Lúc này, không cần phải tranh giành hơn thua với tên nhãi đó." Lý Lâm Phủ chậm rãi nói, "Trong lòng Thánh nhân rõ, lửa không phải do hắn đốt, lần này, hắn thật sự chỉ là chạy đến Hoa Sơn lánh nạn thôi." "Nhưng trong thư nói, hắn cùng Lý Bạch viết thơ châm biếm Thánh nhân." "Chính vì vậy, càng không thể làm lớn chuyện." Lý Lâm Phủ đành phải nuốt một hơi, uể oải đưa phong chiếu thư đã soạn thảo xong ra, "Trình lên cho Thánh nhân xem đi." "Vâng." "Nhanh chóng kết thúc việc này, sau này còn nhiều việc phải bận." "Vâng." Lý Tụ nhận lệnh, trước khi lui khỏi sảnh đường quay đầu nhìn lại một cái, chỉ thấy thị nữ đã buông rèm, che khuất bóng Lý Lâm Phủ vào trong an giấc. Tựa như phủ lên thời Đại Đường thịnh thế này một tấm màn che, giấu đi sự xấu hổ vậy. ~~ "Đã tra rõ!" Dương Tề Tuyên mở một bản cung trạng ra, nhìn mọi người dưới công đường, tuyên đọc. "Năm Thiên Bảo thứ ba, Lý Bạch đi qua huyện Hoa Âm, cưỡi lừa đụng phải Hoa Âm lệnh Vương Khách Đồng, còn nói lời ngông cuồng sỉ nhục Vương Khách Đồng." Hôm nay là công thẩm, các bá tánh vây xem nghe xong không khỏi xì xào bàn tán, câu chuyện này đa số họ đều đã nghe qua, thậm chí câu chuyện này chính là do họ truyền đi. Vì bất mãn với việc huyện lệnh tham tang uổng pháp, mọi người bèn mượn chuyện đại thi nhân Lý Bạch và huyện lệnh có lời qua tiếng lại, thêu dệt nên một câu chuyện Lý Bạch quở trách huyện lệnh một cách sinh động, không ngờ, hôm nay lại thật sự có tác dụng. (tham tang uổng pháp: tham lam nhận hối lộ và bẻ cong pháp luật) "Vương Khách Đồng căm hận Lý Bạch, biết Lý Bạch nghỉ đêm ở Hoa Sơn, bèn phái người đến sát hại, lỡ tay đốt cháy Tây Nhạc Từ... người đâu, áp giải hắn vào đại lao, chờ triều đình phán quyết!" Dương Tề Tuyên nói đến đây, ngoài công đường có người reo hò. Vương Khách Đồng lòng như tro tàn ngã ngồi trên đất, cho rằng những người reo hò này là do Dương Tề Tuyên cài vào, hắn cai trị một huyện, lẽ ra không đến mức mất lòng dân đến vậy. Hắn đương nhiên bị oan, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự uy hiếp lợi dụ của Dương Tề Tuyên. Tây Nhạc Từ bị cháy, hắn vốn đã có tội, nếu không nhận tội, thì sẽ còn đắc tội với Hữu tướng phủ, nếu nhận tội, Dương Tề Tuyên hứa, chỉ biếm hắn đến Triều Châu, sang năm sẽ khoan xá. Phụng sự những quyền quý này, không thể không cúi đầu. Dương Tề Tuyên nhìn Vương Khách Đồng ngoan ngoãn bị kéo xuống, thở phào một hơi, thầm nghĩ vụ án này cuối cùng cũng đã kết thúc. Hắn gọi tâm phúc đến, nhỏ giọng dặn dò: "Đã nhận tội rồi, bảo hắn tự vẫn đi." Vương Khách Đồng lại không có danh vọng như Lý Bạch, Tiết Bạch, chẳng qua chỉ là bám víu quyền quý để thăng tiến, bây giờ trừ khử, hắn cũng không chút đắn đo. "Vâng." Nửa ngày sau, một thi thể được kéo ra khỏi lao phòng. "Hoa Âm lệnh vì lỡ đốt cháy Tây Nhạc Từ, xấu hổ không chịu nổi, đã tự vẫn." May thay, Vương Khách Đồng làm quan chu đáo, vì đại điển phong thiện đã chuẩn bị mấy bộ quan tài tốt. "Cho hắn một bộ quan tài tốt." Dương Tề Tuyên lẩm bẩm, "Dù sao cũng không dùng đến nữa." Chỉ hai ngày sau, một phong chiếu thư chiếu cáo thiên hạ. "Nay bá tánh trong nước tuy đã yên ổn, nhưng vẫn còn trông chờ một năm mùa màng bội thu; biên cương tuy đã tĩnh lặng, nhưng binh sĩ vẫn còn chịu nỗi lao nhọc của việc phục dịch. Huống chi, trẫm tự thấy công đức của mình còn thua xa thời nhà Chu thịnh trị, sao dám mơ tưởng sánh với vua Thuấn vĩ đại? Năm xưa, bởi sức ép từ lời thỉnh cầu của muôn phương, khó lòng làm trái ý các bậc sĩ phu, trẫm đã cử hành đại lễ Phong Thiện ở Thái Sơn. Đến nay lòng vẫn luôn lo sợ bất an, sao có thể bàn đến việc tế lễ ở Tung Sơn hay Hoa Sơn nữa? Trẫm tự chuốc lấy hổ thẹn, dẫu cho có các bậc công khanh cùng chung lo chính sự, nhưng đức mỏng tài hèn, sao cáng đáng nổi việc lớn? Vả lại, từ mùa xuân đến nay, mưa thuận gió hòa chưa đến, lòng người chưa yên. Cử hành đại lễ Phong Thiện lúc này, thật lòng trẫm không thể. Vì vậy, nghi lễ tế ở Tây Nhạc, nên dừng lại." "..." Hôm đó, lại có một trận mưa, nước mưa tưới lên đống hoang tàn trên đỉnh Hoa Sơn, cuốn trôi đi tro bụi. Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn đó, nguy nga sừng sững, như thể chỉ cần rũ vai là có thể giũ sạch ngôi miếu mà người phàm đắp lên nó. Cái gọi là hoàng đế thánh nhân, đối với nó cũng chỉ là con kiến. Bất luận thế nào, một đại điển phong thiện long trọng, cứ thế qua loa kết thúc. ~~ Cùng ngày, Lão Lương cũng đã đến Hoa Âm, đưa một chiếc hộp nhỏ vào tay Tiết Bạch. "Lang quân, Lý đạo trưởng hỏi, đan dược cần luyện có phải giống như thế này không?" Trong hộp là một chiếc bình sứ nhỏ, Tiết Bạch từ trong bình sứ đổ ra bột phấn, xoa trong lòng bàn tay, ngửi ngửi, ra sân cắt một đoạn ống tre nhỏ đến thử, phát ra một tiếng "bộp" nhỏ. "Tỷ lệ vẫn chưa đúng, nhưng nguyên liệu đã đúng, tiếp tục luyện." "Vâng." "Chuyện ở Hoa Sơn đã kết thúc rồi, đưa mọi người về hết đi." "Vâng." Lão Lương đáp lời, toe toét cười, nói: "Lang quân lại làm được rồi, ngay cả ta cũng nghe nói Thánh nhân đã dừng việc phong thiện Tây Nhạc rồi." Tiết Bạch khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Lão Lương, cũng không nói gì. Gặp Lão Lương xong, hắn bước ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn lại ngọn Hoa Sơn cao chọc trời kia một lần nữa, thầm nghĩ e rằng khó tìm được một cơ hội tốt hơn để hành thích Lý Long Cơ... ~~ "Thái Bạch huynh vốn định lần này đến Trường An tìm ta, có phải là muốn đến San báo viện nhậm chức không?" "Không phải." Lý Bạch ngẩng đầu, vuốt râu suy nghĩ, mặc cho gió thổi bay tà áo rộng của mình, nói: "Nếu ta ra làm quan, thì chí nguyện chính là làm cho non sông bốn cõi được thái bình, trăm miền quy về một mối, để xã tắc được vững bền, và dân chúng được an vui." Ý tại ngôn ngoại, hắn lại coi thường chức quan nhỏ bé ở San báo viện. Nếu nói hắn cuồng ngạo, hắn cũng đã từng làm Hàn lâm. Tiết Bạch cười khổ, nói: "Ta không thể tiến cử Thái Bạch huynh làm tể tướng được." "Đúng vậy." Lý Bạch cũng đang nghĩ, mình rõ ràng biết Tiết Bạch chỉ là một tiểu quan, tại sao còn phải đến Trường An? Giây lát, hắn cười sang sảng. "Thôi bỏ đi, chuyến đi về phía tây này, không ra làm quan thì đã sao? Đã cùng Tiết lang uống rượu đối thơ, du lãm Hoa Sơn, lại còn trào phúng dung tục quan lại, đủ để gọi là thỏa chí, không uổng chuyến đi này." Nói xong, hắn đã nghĩ thông suốt, vẫy tay định từ biệt Tiết Bạch, dự định đi Nhữ Châu thăm bạn hiền Nguyên Đan Khâu. Cũng không phải vì chuyện gì khác, hắn chỉ là nhớ Nguyên Đan Khâu rồi. Nếu là đối mặt với người khác, Tiết Bạch sẽ giữ lại, tìm cách để tài hoa của đối phương có đất dụng võ, duy chỉ đối với Lý Bạch, hắn cảm thấy không ai có thể kìm giữ được Lý Bạch. Thế là Tiết Bạch chỉ đưa tay ôm quyền, nói: "Hậu hội hữu kỳ." (Sau này còn gặp lại) Lý Bạch vẫy vẫy tay, quay người đi về phía xe ngựa nơi Tông Đa Quân đang chờ, vừa đi, vừa tiện miệng ngâm thơ. "Thanh sơn hoành bắc quách, bạch thủy nhiễu đông thành." (Dãy núi xanh trải dài ngang bờ thành phía bắc, dòng nước trong vắt uốn lượn bao quanh tường thành phía đông) "Thử địa nhất vi biệt, cô bồng vạn lý chinh." (Từ đây đôi ngả chia ly, sẽ như một cánh cỏ bồng đơn độc, bắt đầu cuộc hành trình vạn dặm xa xôi) "Phù vân du tử ý, lạc nhật cố nhân tình." (Lòng người đi tựa áng mây trôi, tình bạn ở lại như vầng dương sắp lặn) "Huy thủ tự tư khứ, tiêu tiêu ban mã minh." (Vẫy tay từ biệt nhau tại đây, chỉ còn nghe tiếng hí lưu luyến như không nỡ rời) Nhất thi niệm bãi, nhân dĩ viễn khứ. ~~ Mấy ngày sau, Lý Bạch cùng thê tử đến Nhữ Châu, gặp người bạn thân nhất của mình là Nguyên Đan Khâu. Nguyên Đan Khâu là một đạo nhân, cũng là một chân ẩn sĩ. Ở Đại Đường có rất nhiều người vì để mưu tấn thân, cũng sẽ đến các danh sơn đại xuyên để ở ẩn, đợi có danh vọng rồi ra làm quan. Nguyên Đan Khâu lại không hứng thú với những chuyện thế tục này, sống một cuộc sống như mây trôi hạc nội. Nhưng lần này gặp lại, Lý Bạch lại phát hiện Nguyên Đan Khâu có chút khác biệt. Tình cờ bàn đến Nam Chiếu, nhắc đến việc phong thiện Hoa Sơn, Nguyên Đan Khâu cũng có thể tiện miệng bình luận vài câu. "Đan Khâu Tử cũng biết chuyện thiên hạ?" Lý Bạch rót rượu hỏi: "Không cam tâm ở ẩn nữa rồi?" "Bần đạo tuy không ra khỏi cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ, không gì khác, chỉ là xem báo mà thôi." Nguyên Đan Khâu nói, tay vuốt tay áo rộng chỉ về phía giá sách. Lý Bạch nhìn sang, thấy trên giá sách bày rất nhiều cuộn giấy, lại là loại báo giấy đang thịnh hành những năm gần đây, y không khỏi cười nói: "Lão đạo sĩ ở núi này không biết báo giấy nên trải phẳng ra à." "Quen rồi." Nguyên Đan Khâu nói, "Trước hết nói xem ngươi đến đây như thế nào." "Lần này lại quen được một người diệu kỳ, nhưng không biết nên khen từ đâu a." Đúng lúc này, một tiểu đạo đồng vội vã chạy đến, nói: "Sư phụ, 'Đông Đô Văn Báo' ngày hôm qua đã lấy về rồi." "Không vội, đợi vi sư cùng Thái Bạch uống một tuần đã." "Nhưng trên báo có thơ của Thái Bạch tiên sinh." "Ồ?" Nguyên Đan Khâu nói, "Mang đến đây, vi sư xem xem." Lý Bạch uống rượu, cười nói: "Chính là muốn nói chuyện này, ta và Tiết Bạch ở dịch trạm Lam Điền một chén rượu một bài thơ, kỳ phùng địch thủ vô cùng sảng khoái." Nguyên Đan Khâu lại lẩm bẩm đọc: "Tần vương tảo lục hợp, hổ thị hà hùng tai." Lý Bạch không khỏi đặt chén rượu xuống, ngạc nhiên nói: "Bài thơ này cũng có trên báo?" Y hứng thú, nghiêng người qua xem tờ báo này. "Thái Bạch à Thái Bạch, tại sao lại viết những bài thơ châm biếm như vậy?" Nguyên Đan Khâu nói, "Chọc giận Thánh nhân." "Có sao đâu? Lương dược khổ khẩu, trung ngôn nghịch nhĩ." Lý Bạch cười nói: "Đây há không phải là trung ngôn sao?" "Trung ngôn?" Nguyên Đan Khâu vỗ đầu gối than thở: "Trung ngôn cũng phải nghe vào tai mới được." Hắn tuy cho rằng như vậy không ổn, may mà Lý Bạch vốn có tiếng phóng đãng không câu thúc, Thánh nhân thường không so đo với y. Lật tiếp về sau, chỉ thấy dưới những câu thơ này, còn học theo "Đại Đường Văn Tụy" của Trường An, có mấy câu bình luận, hắn vừa nhìn, không khỏi bật cười. "Thái Bạch, tự mình xem đi, tờ báo này rất đề cao ngươi đó." Lý Bạch còn đang nghĩ đến sự kiêu ngạo cố chấp của Thánh nhân bây giờ, ánh mắt rơi xuống mấy hàng chữ kia, không khỏi nói: "Lại giống ta, thích khoác lác." Nói là khoác lác, nhưng mấy câu bình luận đó lại thật sự nói trúng lòng y, khiến y cảm thấy chuyến đi về phía tây này thu hoạch rất lớn, ít nhất cũng được một tri kỷ. "Tửu nhập hào tràng, thất phân nhưỡng thành nguyệt quang, dư hạ tam phân khiếu thành kiếm khí, tú khẩu nhất thổ bán Thịnh Đường." (Rượu tràn vào ruột gan hào sảng, bảy phần chưng cất thành ánh trăng, ba phần còn lại thét gào ra kiếm khí. Chỉ cần từ đôi môi tài hoa ấy thốt ra một lời, liền tạo nên một nửa giang sơn văn học của thời Thịnh Đường) ~~ Cùng lúc đó, Tiết Bạch vẫn đang chậm rãi đi nhậm chức ở Triều Dương, đi một ngày, dừng ba ngày, dò la tin tức các nơi. Cuối cùng, một tin tức từ Nam Chiếu đã đến. Ngay cả Tiết Bạch, người đã dự đoán trước việc Các La Phượng sẽ phản Đường xem xong cũng có chút kinh ngạc. "Ca Nô cứ luôn nói trong lòng hắn đã có tính toán, Diêu Châu nhanh như vậy đã mất rồi sao?" "Nghe nói là Trương Kiền Đà đã trúng mỹ nhân kế." Tiết Bạch lắc đầu, nói: "Đăng lên, đem tình hình thực tế lan truyền ra." "Có quá chọc giận Thánh nhân không? Gần đây các tờ báo nhỏ của chúng ta ở các nơi, đăng đều không phải lời hay. Triều đình và các châu huyện đã có cảnh giác, cấm báo chí dân gian rồi." "Cái này thì có là gì? Đại Đường ta bao dung cởi mở, biên trấn có thể dùng hết tướng người Hồ, há lại không dung được mấy câu gián ngôn, chỉ cần là trung ngôn, sợ gì nó nghịch nhĩ." Tiết Bạch vẫn là thái độ đó, hắn không sợ chọc giận Lý Long Cơ. Giống như bây giờ, hắn ngoan ngoãn, Lý Long Cơ cũng không định triệu hắn về Trường An, chỉ e lúc này trong lòng còn đang giận lây hắn trước đó đã nói gở, nói Nam Chiếu phản rồi. Trông mong Thánh nhân tự mình hồi tâm chuyển ý, không có tác dụng. Chỉ có tạo ra thanh thế, gây đủ áp lực cho Lý Long Cơ, mới có khả năng trọng dụng lại nhóm thần tử "trung ngôn nghịch nhĩ" này của bọn họ. Sắp đến xuân thí rồi, lại là một năm "áo vải như tuyết, rộn ràng khắp kinh kỳ", các cử tử vào kinh dự thi gần đây ai mà không đọc các loại báo chí, chiêm ngưỡng cuộc đối thơ của Lý Bạch và Tiết Bạch? Sĩ dân dư luận, chính là lúc một mồi lửa là bùng cháy, mà Hoa Sơn dừng phong thiện, Nam Chiếu phản loạn, kẻ bề trên lại còn muốn tô son trát phấn cho thái bình. Bất kể có tờ báo này hay không, sự thật chính là, thời thái bình thịnh thế một khi đã sụp đổ, tô son trát phấn cũng không che đậy được, có lẽ vết nứt nhỏ thứ nhất, thứ hai vá lại được, nhưng vết nứt sẽ chỉ ngày càng lớn. Muốn dẹp yên mọi chuyện, che đậy loạn tượng? Không được, dù là hoàng đế cũng không làm được. Việc Tiết Bạch cần làm chính là xé toạc mảnh vải che sự mục ruỗng đó đi, mặc cho lũ sâu bọ lúc nhúc bên dưới bị phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật. Đến lúc đó, ai có thể chiến thắng sẽ không còn phải dựa vào việc nịnh bợ Thánh nhân, mà chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của riêng mình. __________ *già tu bố: ~nghĩa đen: mảnh vải che thân, che đi những bộ phận đáng xấu hổ. ~nghĩa bóng: chỉ bất cứ thứ gì được dùng để che đậy một sự thật xấu xa, một vụ bê bối, một tình trạng mục ruỗng hoặc một khuyết điểm lớn, cốt để giữ thể diện bề ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang