Mãn Đường Hoa Thải

Chương 297 : Thánh nhân bất tử, đại đạo bất chỉ

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 12:33 03-10-2025

.
Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu. Thánh chỉ phong thiện Tây Nhạc của Thánh nhân đã truyền khắp thiên hạ, cách lễ phong thiện vào tháng mười một còn chín tháng nữa. Trên đỉnh Hoa Sơn, Tây Nhạc Từ đã sắp xây xong, đang trong giai đoạn lợp rui gỗ. Thời hạn tuy gấp gáp, nhưng không ai dám qua loa đại khái, những người thợ mộc vẫn đang tỉ mỉ điêu khắc những hoa văn trên khung cửa sổ. Tế Thiên Đài thì tương đối khó xây hơn, việc vận chuyển đá lên con đường hiểm trở của Hoa Sơn là một công việc vô cùng tốn sức. Tiết Bạch đã tận mắt quan sát quá trình xây dựng, cho rằng bên trong Tế Thiên Đài dù có rỗng ruột cũng không ảnh hưởng gì, vừa có thể tiết kiệm không ít nguyên vật liệu, lại còn có thể đẩy nhanh tiến độ. Khi mới đến Hoa Sơn, việc đầu tiên hắn chuẩn bị là cài cắm người, tiếp theo phải đi dò la, tiếp cận vị Lăng đài thừa chủ trì việc này, nhưng sau khi tiếp cận rồi làm thế nào để y thâu công giảm liệu đây? (thâu công giảm liệu: ăn bớt công đoạn, cắt xén vật liệu) Phải làm chậm tiến độ thi công. Khiến cho Tế Thiên Đài không kịp hoàn thành đúng hạn, Lăng đài thừa ắt sẽ hoảng loạn, lúc đó mới có khả năng bị thuyết phục, và một khi y đã thâu công giảm liệu, Tiết Bạch liền có thể nắm được thóp, rồi từng bước khống chế y. Tư duy đã định, chính là tìm cơ hội. Hôm đó, sau cơn mưa trời lại tạnh, Tiết Bạch cùng Lý Bạch du ngoạn Hoa Sơn. “Năm xưa ta đến đây, thấy nơi này có hơn mười cây tùng cao chọc trời, ta đặt tên là ‘Tùng Trụ’, nay lại vì xây Tây Nhạc Từ mà đốn hết cả rồi.” Lý Bạch thuận miệng nói, giây lát sau, tay giơ lên, chỉ vào một tảng đá lớn, lại nói: “May mà tảng Hỗn Nguyên Thạch này bọn họ không đập nổi.” Tiết Bạch ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có dòng nước men theo vách đá chảy xuống, đây là một thác nước nhỏ chỉ có thể thấy sau cơn mưa, dòng nước tuy ít, nhưng trên vách núi cheo leo của Hoa Sơn bắn tung xuống, lại vô cùng có khí thế. “Thái Bạch huynh đặt tên cho từng cái cây, từng hòn đá trên Hoa Sơn sao.” “Không phải ta đặt bừa đâu.” Lý Bạch cười nói: “Tương truyền, Nữ Oa đội đá vá trời, đã từng chọn hòn đá này, nhưng nó ngoan cố không đổi, không có ý vá trời, nên mới có tên là ‘Hỗn Nguyên’, ngươi đi gõ thử xem, xem hòn đá này cứng đến mức nào.” Tiết Bạch trèo lên tảng đá lớn nhìn ra xa, chỉ thấy trên con đường núi phía dưới có một cây cầu, các phu dịch đang gánh vật liệu qua lại không ngớt, như kiến tha mồi, thật là một cảnh tượng hùng vĩ. Hắn liền nghĩ, nếu nhân đêm tối phá hủy cây cầu này, ngày hôm sau, Lăng đài thừa ắt sẽ vội vã đích thân qua đây. Chuyện này đã có ý tưởng đại khái, nhưng chi tiết cụ thể và nhân thủ lại phải cân nhắc, phải bàn bạc với Đỗ Cấm. Đúng lúc này, có người từ dưới núi chạy lên, ghé tai Tiết Bạch nói nhỏ: “Lang quân, nhị nương đến rồi.” Một lúc sau, họ đưa mắt nhìn, chỉ thấy có một đội người đang cẩn thận đi theo sau các phu dịch, bước lên con đường hiểm trở của Hoa Sơn. Lý Bạch mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhận ra trong đó có mấy nữ tử, trêu chọc nói: “Ta không biết Tam lang đã thành thân rồi sao?” Tiết Bạch không tiện phủ nhận, hỏi ngược lại: “Thái Bạch huynh thì sao?” Lý Bạch thở dài một tiếng, không đáp lời, chỉ giơ tay lên, giơ bốn ngón, ý là đã thành thân bốn lần. Y rất biết ý, thấy gia quyến của Tiết Bạch đã đến, liền tự mình đi tìm đạo nhân ở Trấn Nhạc Cung tu hành, để Tiết Bạch cùng nương tử trò chuyện. Sở dĩ như vậy, là vì Lý Bạch thực ra đã nhận ra Tiết Bạch không muốn nói với y về thân thế, bối cảnh, y cũng không ép, Tiết Bạch không nói, y liền không chủ động dò hỏi. Kết giao bằng hữu, là giao ở cái ý vị. Tiết Bạch nghênh đón Đỗ Cấm, đứng đó không nói gì, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. “Sao lại lên đây?” “Muốn gặp ngươi.” Hai người liền nắm tay nhau trèo lên Hoa Sơn, vòng qua Đông Phong, tránh Tây Nhạc Từ và Tế Thiên Đài, tìm đến một nơi cheo leo bên vách núi có thể phóng tầm mắt ra xa để trò chuyện. “Mệt không?” “Ừm.” Đỗ Cấm có chút hờn dỗi liếc nhìn Tiết Bạch, “Chân đau chết đi được.” “Ngồi sát đây.” Tiết Bạch dùng áo khoác dài trên người choàng lấy nàng, dựa vào vách đá. Trong lúc cử động, hắn đá phải mấy hòn đá nhỏ, liền thấy những hòn đá đó lăn đi, lăn ra khỏi vách đá, lăn xuống vực sâu vạn trượng. Gió thổi tung y bào của họ, như muốn thổi cả hai xuống vách núi sâu không thấy đáy đó, tan xương nát thịt. “Ư!” Cảnh tượng này khiến Đỗ Cấm kinh hãi, ôm chặt lấy Tiết Bạch. Tim cả hai đều đập rất nhanh, vì bị dọa. “Sợ không?” “Sợ.” Đỗ Cấm nói, “Nhưng ta thích.” Nàng đưa tay vào trong ngực Tiết Bạch, nhỏ giọng nói: “Ngươi xem, lòng bàn tay ta đều ướt rồi, nhưng ngươi ở nơi cao như vậy, lại vẫn như một tảng đá.” “Mấy hôm trước ta thường đến đây ngồi suy nghĩ.” Tiết Bạch nói, “Ta đã đặt tên cho nơi này, gọi là ‘Tư Quá Nhai’.” “Nghĩ chuyện gì?” Đỗ Cấm nói, “Trước đây mỗi lần, ta đều biết ngươi định làm gì, nhưng chỉ có lần này, ta không biết tại sao ngươi lại đến Hoa Sơn.” Tiết Bạch không trả lời, im lặng nhìn non sông, ánh mắt kiên quyết. Đỗ Cấm nói: “Lý Long Cơ muốn phong thiện Tây Nhạc, nói là ‘trăm họ đều an lạc, biên cương đã ninh tĩnh’, vậy thì, nếu Nam Chiếu phản, hắn cũng nhất định sẽ không thừa nhận. Ngươi đến, là muốn ngăn cản hắn phong thiện sao?” Tiết Bạch vẫn không trả lời. Đỗ Cấm nói: “Còn chín tháng nữa, ngăn được, ngươi không nên đích thân đến.” “Để hắn đến.” Tiết Bạch nói: “Chúng ta sẽ giết hắn tại đây.” Đỗ Cấm ngẩn người, ánh mắt rơi xuống mép vách núi không xa, chợt thấy chân mềm nhũn, toàn thân vô lực. Nàng rất hiếm khi có lúc chột dạ như thế này, sợ đến mất hết sức lực, cũng không còn khí phách và dũng khí. “Chỉ e… không được đâu.” “Tại sao không được?” “Chúng ta hà tất phải thí quân?” Đỗ Cấm nói: “Kẻ địch của chúng ta là Đông Cung, Lý Long Cơ còn sống, chúng ta mới có nhiều thời gian hơn để đổi thái tử.” “An Lộc Sơn muốn phản, Nam Chiếu muốn phản, đã đến mức nguy cấp, hôn quân vẫn không chịu tỉnh ngộ… Ta không gọi tỉnh được kẻ giả vờ ngủ này, giết hắn, là cơ hội cuối cùng để ngăn chặn biến loạn.” Ánh mắt Tiết Bạch nhìn về phía trời đất non sông vô cùng kiên quyết. Hắn biết thí quân rất khó, nhưng những kinh nghiệm trong hai năm nay khiến hắn tin chắc rằng, Lý Long Cơ không chết, thì loạn An Sử nhất định không có cách nào tránh được. Thực tế, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, dù có đổi một vị hoàng đế khác cũng chưa chắc đã ngăn được loạn An Sử. Nhưng ít nhất, sẽ không kiêu ngạo cố chấp, tự tư tự lợi, tin tưởng An Lộc Sơn đến mức không thể lay chuyển như Lý Long Cơ. Nếu nói Đại Đường là một cỗ xe ngựa, đang bị kéo lao về phía vách núi, thì Lý Long Cơ chính là con ngựa điên dẫn đầu. Cố giữ ra sao cũng không giữ được cỗ xe ngựa này, Tiết Bạch đã quyết ý, bất kể thế nào, trước tiên phải chém con ngựa điên này. Đương thời, lại chưa có ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn, lần này ngay cả Đỗ Cấm cũng cảm thấy kế hoạch này quá điên cuồng. Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải là khuyên can Tiết Bạch, mà là ôm lấy hắn, hôn lên. Bên bờ vực thẳm, hai người cứ thế hôn nhau rất lâu. Cuối cùng, Đỗ Cấm nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn điên như ngươi, nhưng lần này không làm được đâu.” “Ta biết.” Tiết Bạch nói: “Ít nhất cũng phải thử.” “Nhưng ta cảm thấy cục diện vẫn chưa đến mức phải thí quân.” “Tin ta là đủ rồi.” Tiết Bạch khẽ cười, nói: “Thánh nhân bất tử, đại đạo bất chỉ.” (1) ~~ Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cấm đã sớm tỉnh giấc. Chiếc giường đêm qua đối với nàng mà nói quả thực quá cứng, cộng thêm trong lòng canh cánh nỗi lo, thực sự khó có thể chợp mắt. Quay đầu nhìn sang, Tiết Bạch vẫn đang ngủ say, nằm ngửa mặt, mày kiếm anh khí ngời ngời. Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, bèn thầm nghĩ, e rằng cũng chỉ có mình mới vì Tiết Bạch mà đồng ý cùng nhau thí quân, một quyết định bị nam sắc mê hoặc, chỉ e là không thành được… Cùng lắm thì chết chung mà thôi. Nhưng đợi đến khi Tiết Bạch tỉnh lại, đôi mắt kia lại vẫn toát lên vẻ quả quyết. “Ngay cả với tâm phúc, chúng ta cũng chỉ nói, Nam Chiếu tất phản, biên cương bất ổn, cho nên phải mau chóng ngăn cản Thánh nhân phong thiện Tây Nhạc.” “Vâng.” “Tìm một người thợ giỏi sửa cầu đến đây, rồi phái người nhân đêm tối phá hủy Thượng Phương Kiều. Đợi Lăng đài thừa đến, để người thợ của chúng ta tiếp cận hắn, thay hắn giải vây.” “Việc này dễ thôi.” Đỗ Cấm hỏi: “Ngươi định giở trò trên Tế Thiên Đài?” “Không sai, nhưng còn phải đợi tin tức của Lý Hà Chu ở Thủ Dương Sơn.” “Còn chín tháng nữa, chi tiết ngươi và ta bàn bạc cũng không sao. Nhưng nếu… nếu thật sự thành công, thì phải làm sao?” “Trương Ký.” Tiết Bạch nói, “Một khi thành sự, ta sẽ lấy danh nghĩa ủng hộ hắn làm tướng quốc để gặp riêng, phái người khống chế hắn, ép hắn chỉ chứng Lý Hanh là kẻ chủ mưu đứng sau, hắn và Lý Hanh giao hảo tốt, lời nói ra sẽ đáng tin. Như vậy, chúng ta liên hợp với Ca Nô, lấy hữu bị đánh vô bị, phế Lý Hanh, phò Lý Tông lên ngôi. Đợi thời cơ đến, khiến Trương Ký lật lại lời khai, đổ tội cho Ca Nô, An Lộc Sơn cấu kết thí quân…” “Chúng ta không có đủ binh lực.” “Trần Huyền Lễ tất sẽ hộ giá phong thiện, mà Hoa Sơn một người giữ ải, vạn người khó qua. Lấy danh nghĩa truy bắt kẻ thí quân, năm mươi người võ trang đầy đủ, đủ để vây khốn Trần Huyền Lễ trên đỉnh Hoa Sơn, lôi kéo Quách Thiên Lý, có thể thử thuyết phục Trần Huyền Lễ ủng hộ Lý Tông.” “Còn một vấn đề nữa, Lý Tông nếu lên ngôi, có trở mặt không?” “Trước khi bình định Nam Chiếu, hắn không dám, hắn cần thanh thế của ta và lão sư.” Mới nghe chuyện này, lòng Đỗ Cấm vẫn rối như tơ vò. Mãi cho đến khi nàng không nghĩ đến cảnh tượng lúc phong thiện Tây Nhạc nữa, dồn hết tâm tư vào việc chuẩn bị trước mắt, mới dần dần bớt lo lắng. Đối phó với một Lăng đài thừa nhỏ bé, đối với nàng không khó, đến mùng chín tháng hai, nàng đã sắp xếp ba người tiếp cận đối phương, đồng thời, thỉnh thoảng ra tay, gây thêm phiền phức cho việc xây dựng Tế Thiên Đài, trì hoãn tiến độ. Đến giữa tháng hai, họ đã mua chuộc được ba vị quan lại, bắt đầu cung cấp tất cả đồ đồng cần thiết cho Tây Nhạc Từ. Bởi vì thương nhân đồ đồng đã định trước đó vì tội lén lút đúc tiền bị người tố giác, không dám nhận việc này nữa. Sự tình ngận nan, chỉ có thể tự nhủ “Thiên lý chi hành, thủy ư túc hạ” (Cuộc hành trình dài ngàn dặm, bắt đầu từ một bước chân ngay dưới chân mình). ~~ “Hay cho một câu ‘Trượng kiếm khứ quốc, từ thân viễn du’!” (Mang kiếm rời quê cũ, từ biệt người thân du ngoạn phương xa) Tại huyện Hoa Âm, bên trong một chiếc xe ngựa xa hoa, có một vị mỹ phụ trạc tam tuần nghe gia nhân bẩm báo, bất mãn lẩm bẩm: “Nói là đến Trường An mưu quan, lại chạy đến Hoa Sơn này du sơn ngoạn thủy.” “Nương tử nguôi giận, a lang tuy là… thực ra vẫn luôn nhớ đến nương tử, đã lưu lại thư ở khách xá, nói nếu nương tử đến, thì không cần đến Trường An, cứ ở Hoa Âm đợi ngài ấy xuống núi.” “Lên núi.” Vị mỹ phụ trong xe trông có vẻ được nuông chiều từ bé, nhưng hành sự lại vô cùng có chủ kiến, lập tức cho xe quay đầu về phía nam, hướng về Hoa Sơn. Đến chân núi Hoa Sơn, nàng xuống xe, ngước mắt nhìn ngọn núi hiểm trở cao chọc trời trước mắt, lại không hề sợ hãi, ra lệnh cho tỳ nữ người hầu đi theo chuẩn bị leo núi. Trong Tiên Cung Quan cách đó không xa, có mấy nữ quan đi ra, một người trong số đó đang cho người đi dò hỏi tin tức, liếc nhìn về phía này, rồi lại bước tới. “Có phải là… Đa Quân không?” Vị mỹ phụ quay đầu lại, không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Tiên? Sao ngươi lại ở đây?” “Đằng Không Tử, vị này là?” “Xin giới thiệu với ngươi, Tông Đa Quân, là tôn nữ của đại cữu ta, nhỏ hơn ta một vai, còn nữa, nàng là thê tử của Lý Thái Bạch; đây là đồng môn sư tỷ của ta, Quý Lan Tử, thi tình tuyệt giai đó.” Lý Quý Lan không khỏi vui mừng, tiến lên hành lễ: “Xin ra mắt nương tử, đã sớm ngưỡng mộ thịnh danh của Thi Tiên.” Tông Đa Quân vội nói: “Quý Lan Tử không cần đa lễ, nói ra, ta còn nhỏ hơn Tiểu Tiên một vai, ngày thường đều ngang hàng tương giao.” Ba nữ tử nhanh chóng nắm tay nhau trò chuyện, vô cùng vui vẻ, Tông Đa Quân ngay cả chuyện đi tìm phu quân cũng quên mất. “Đúng rồi, sao ngươi lại đến Hoa Sơn?” “Còn không phải tại tên Lý Thái Bạch đó sao.” Tông Đa Quân nói, “Bọn ta vốn định đến Lư Sơn ở ẩn, hắn nhận được thư của bằng hữu, liền một lòng muốn đến Trường An mưu quan. Đến Tống Châu, ở nhà mẹ ta mới hơn mười ngày hắn đã không chịu nổi, nhất quyết đòi đi trước một mình, tự đến Trường An, ta đành phải đuổi theo.” “Vậy bây giờ ngài ấy?” “Ở ngay trên Hoa Sơn.” Lý Đằng Không và Lý Quý Lan nhìn nhau, lúc này mới biết Tiết Bạch không hề tách khỏi Lý Bạch, có lẽ là nhờ Lý Bạch giao du rộng rãi, lại tìm được cả chỗ ở trên Hoa Sơn. “Vậy chúng ta cùng ngươi lên Hoa Sơn nhé?” “Ngọn núi này vừa cao vừa hiểm, hai tiểu cô nương các ngươi làm sao mà leo nổi?” “Không sao đâu, chúng ta là người tu đạo, vốn nên leo lên danh sơn, tìm kiếm tiên nhân.” Thế là, ba người cùng nhau lên Hoa Sơn. Lý Quý Lan nhìn Tông Đa Quân, vô cùng khâm phục, nói: “Đa Quân vì Thái Bạch tiên sinh, mà nguyện bôn ba ngàn dặm, thật là lợi hại.” “Đâu phải vì hắn.” Tông Đa Quân nói, “Ta cũng thích du lãm danh sơn đại xuyên mà thôi.” Lý Đằng Không không khỏi lắc đầu cười. Tông Đa Quân liền hờn dỗi nói: “Ngươi cười gì?” “Không dám cười ngươi, là khâm phục ngươi, lại nhớ đến chuyện ‘thiên kim mãi bích’ của ngươi.” Lý Quý Lan không khỏi vô cùng tò mò, vội vàng thúc giục Lý Đằng Không kể. “Ngươi có biết Đa Quân làm thế nào gả cho Lý Thái Bạch không?” “Mau nói, mau nói.” Lý Quý Lan thích nghe nhất những chuyện nhân duyên này, đến nỗi quên cả con đường Hoa Sơn hiểm trở. “Đó chắc là vào năm Thiên Bảo thứ ba nhỉ? Lý Thái Bạch đi qua Lạc Dương, đến Lương Châu, Tống Châu, cùng bằng hữu du ngoạn ở Lương Viên, rượu qua ba tuần, đề một bài thơ trên phấn bích. Không lâu sau đó, Đa Quân nhìn thấy bài thơ này.” “Phải.” Tông Đa Quân không hề xấu hổ, ung dung ngâm rằng: “Ngã phù Hoàng Hà khứ kinh khuyết, quải tịch dục tiến ba liên sơn…” (Ta theo Hoàng Hà về kinh đô, giăng buồm muốn tiến, sóng liền núi non…) Đây là bài “Lương Viên Ngâm”, bài thơ rất dài, ấy vậy mà Tông Đa Quân có thể đọc thuộc không sót một chữ. “Năm đó, hắn vừa mới từ Hàn Lâm viện được ban vàng cho về, trong lòng buồn bực. Ta mới đọc bài thơ này của hắn, đầu tiên là thấy một mảng tiêu điều chán nản, nghĩ cũng phải, ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ phiền muộn. Nhưng Lý Thái Bạch này, lại khác, hắn càng viết về sau, lại càng hào hùng, trong Lương Viên hoang phế, hắn cũng muốn uống rượu hát ca, muốn giống như Tạ An đông sơn tái khởi.” Tông Đa Quân nói, trên mặt bất giác hiện lên tiếu ý. “Lúc đó ta đã nghĩ, con người này thật đúng là một… cuồng sinh. Nhưng vị cuồng sinh này, trong lòng lại có một ngọn lửa không bao giờ tắt.” Lý Đằng Không nhìn nụ cười của nàng, ngẩn ra. “Cho nên, Đa Quân đã mua lại bức tường đó.” “Mua lại bức tường?” Lý Quý Lan kinh ngạc vô cùng. Lúc này nàng mới nhận ra, có lẽ mình có thể mua lại bốn bức tường trong khách đường ở dịch trạm Lam Điền. “Ta đâu phải ngưỡng mộ hắn.” Tông Đa Quân nói, “Là bài thơ đó của hắn không lọt vào mắt của chủ nhân Lương Viên, gia nhân định rửa nó đi. Ta là vì yêu tài, mới xuất tiền mua lại bức tường.” Lý Đằng Không chợt có chút hâm mộ. Nàng hâm mộ dũng khí của Tông Đa Quân, dám yêu dám hận, thích bài thơ trên tường liền hào phóng chi ngàn vàng mua lại, thích Lý Thái Bạch liền gả cho ngài ấy, không giống như nàng, nhát gan như chuột. Lý Quý Lan thì lại nghĩ, mình đối với Tiết Bạch, cũng là “yêu tài” chăng? Leo đến lưng chừng núi, họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại đội nhân mã đang phi ngựa đến, chạy tới chân núi Hoa Sơn, tung bụi mù mịt. Lý Đằng Không không khỏi lo lắng, có lẽ đây lại là người ngựa An Lộc Sơn phái tới để giết Tiết Bạch… ~~ Hôm đó, Tiết Bạch và Lý Bạch đang dạo trong tàng thư lâu của Trấn Nhạc Cung. Đỗ Cấm đi theo sau họ, chợt thấy trên giá có mấy quyển “Hán Thư”, lòng chợt động, lấy xuống mở ra xem, tìm đến “Trương Lương truyện”. “(Sau khi) nước Hàn bị tiêu diệt, nhà của Lương có ba trăm gia nhân, em trai chết cũng không lo chôn cất, dốc hết của cải gia tài để tìm kiếm thích khách đi giết vua Tần... (Lương) tìm được một lực sĩ, làm cho một cây chùy sắt nặng một trăm hai mươi cân. Vua Tần đi tuần du về phía đông, đến đất Bác Lãng Sa, Lương cùng với người lực sĩ phục kích vua Tần, nhưng lại đánh nhầm vào xe phụ.” Đỗ Cấm đọc đi đọc lại mấy lần, cũng không thể tìm thấy chi tiết Trương Lương ám sát Tần Hoàng ở Bác Lãng Sa trong đó. Với tài năng của Trương Lương, mà ám sát hoàng đế còn sắp thành lại bại, không khỏi khiến nàng có chút lo lắng. Giây tiếp theo, Tiết Bạch đã bước tới, nắm lấy tay nàng, bình tĩnh đặt lại quyển “Hán Thư” về chỗ cũ. “Đừng hoảng.” Hắn ghé vào tai nàng, nhẹ nhàng trấn an một câu. Đỗ Cấm bị sự trấn định và tự tin của hắn lan tỏa, gật đầu, nói: “Hảo.” Nàng nhìn lại quyển “Hán Thư” lần cuối, lại nghĩ, sau Bác Lãng Sa không bao lâu, Tần Thủy Hoàng chết còn thiên hạ thì đại loạn, cuối cùng vẫn là Trương Lương bình định thiên hạ. Chập tối, Lý Bạch nửa tỉnh nửa say, tay cầm thư quyển, dựa vào vách núi khán thư, giống như những con chim mỏi mệt bay về phía tây trên bầu trời, nhàn nhã mà tự tại. Tiết Bạch và Đỗ Cấm đi đến Đông Phong, nhìn về phía Tây Nhạc Từ xa xa. “Ta phải xuống núi, sắp xếp thêm người, điều động thêm ngân lượng.” Đỗ Cấm nói, “Ngươi không ở bên cạnh, ta có chút không dám.” “Ngươi dám.” Tiết Bạch nói, “Chính vì có ta ở bên cạnh, ngươi ngược lại cảm thấy mình không dám. Nhưng thực ra ngươi còn lợi hại hơn ngươi tưởng.” “Ngươi biết không? Ta bắt đầu cảm thấy chúng ta có khả năng… thành công.” “Chúng ta chỉ cần cố hết sức, thành bại là chuyện sau này.” Nói rồi, Tiết Bạch nhìn về phía Tây Nhạc Từ, thầm nghĩ, bước tiếp theo nên thử vào trong xem sao. Hiện giờ còn cách lễ phong thiện khá xa, trên đỉnh Hoa Sơn gần như không có phòng bị gì, nhưng muốn vào nơi trọng yếu như Tây Nhạc Từ mà không gây chú ý, thực ra vẫn có chút phiền phức. Lúc này, Lý Bạch cùng một nữ tử tay trong tay đi về phía này. Tiết Bạch liền tiến lên nghênh đón, đợi đến khi thấy sau lưng họ còn có hai vị nữ quan, bất giác có chút cười khổ. “Tiết…” Lý Quý Lan rất vui mừng, vừa mở miệng định gọi, lại thấy Tiết Bạch đã dùng ánh mắt ra hiệu, tạm thời không được tiết lộ thân phận của hắn. ~~ Đêm xuống. Mọi người ở trên đỉnh Hoa Sơn, đối nguyệt ẩm tửu, chơi tửu lệnh. Thân phận của Tiết Bạch có lẽ sớm muộn cũng không giấu được, nhưng ít nhất vào lúc này, Lý Đằng Không, Lý Quý Lan cũng bằng lòng giả vờ như mới quen biết hắn. Như vậy, đôi bên ngược lại còn có vẻ tự tại hơn một chút. Đợi tiệc vui tan, Lý Bạch đã hơi say, được Tông thị dìu đi phía trước. Lý Đằng Không bèn nhỏ giọng nói với Tiết Bạch: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” “Được.” “Vậy chúng ta đi trước nhé.” Đỗ Cấm liền kéo tay Lý Quý Lan, đi về phía Trấn Nhạc Cung. Lý Quý Lan lại không ngừng ngoái đầu lại. Nàng thấy Tiết Bạch và Lý Đằng Không đứng cùng nhau, lại nhớ ra một chuyện. Tết Nguyên Tiêu một tháng trước, sau khi Lý Đằng Không nhìn thấy bài thơ “Lệ thấp xuân sam tụ” ở Tiết trạch rồi chạy ra ngoài, lúc đó nàng đuổi theo, rõ ràng đã thấy hai người họ lúc đó đang… ôm nhau? “Đừng nhìn nữa.” Đỗ Cấm cười nói, “Ta còn không muốn họ ở cùng một chỗ hơn ngươi nữa là.” … Trăng giữa tháng hai rất tròn. Lý Đằng Không ngẩng đầu nhìn, nói: “Hình như ở Hoa Sơn ngắm trăng, thật sự gần hơn thì phải.” Nàng nghĩ đến chuyện cùng Tiết Bạch nhân đêm tối leo lên Thủ Dương Sơn. Tiết Bạch thực ra cũng nghĩ đến. “Ta đến, kỳ thực là muốn nói với ngươi, An Lộc Sơn sắp phái người đến hại ngươi.” “Yên tâm, ta biết.” “Ta biết ngươi biết… cho nên, có lẽ ta không nên đến.” Lý Đằng Không nói, “Ta chỉ là… quá lo chuyện bao đồng rồi.” Tiết Bạch cảm thấy rất áy náy với nàng. Nhưng đây là Hoa Sơn, rất dễ dàng phóng tầm mắt bao quát thiên địa sơn xuyên. Thế là hắn lại nghĩ, nếu có thể ngăn chặn thiên hạ đại loạn, hắn mới có thể bảo vệ được rất nhiều rất nhiều người, Lý Đằng Không cũng là một trong những người hắn muốn bảo vệ. Như vậy, lòng lại cứng rắn trở lại. Hắn đi về phía Tây Nhạc Từ. “Ta còn lo chuyện bao đồng hơn ngươi.” Tiết Bạch nói, “Ta thường cảm thấy, tất cả những gì mình làm đều là lo chuyện bao đồng.” “Ngươi đến Hoa Sơn, là để cùng Thái Bạch tiên sinh du ngoạn, hay là để tránh họa?” Tiết Bạch nói: “Đoán xem?” Lý Đằng Không nói: “Ta không biết.” Từ khi Tiết Bạch rời kinh thành, nàng luôn rất hoang mang, cho rằng hắn gặp nguy hiểm, hoặc là định làm chuyện rất nguy hiểm. “Thánh nhân muốn phong thiện Tây Nhạc, nhưng chuyện phong thiện thế này, chỉ có thiên hạ thái bình mới có thể làm.” Tiết Bạch nói, “Ta cho rằng… thiên hạ không thái bình.” “Cho nên?” Tiết Bạch không trả lời, mà dừng bước. Lý Đằng Không ngẩng đầu nhìn, một tòa cung điện nguy nga sừng sững trước mắt. Đây chính là Tây Nhạc Từ, đợi đến tháng mười một, Thánh nhân sẽ ở đây trai giới, chuẩn bị cho việc tế trời tế đất. “Người nào?!” Phía trước có binh sĩ quát lên: “Đây là cấm địa, người không phận sự chớ lại gần.” “Đi thôi.” Tiết Bạch thực ra có cách khác để vào, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định không thể kéo Lý Đằng Không vào chuyện này. Lý Đằng Không lại bước lên mấy bước, đưa ra một tấm đạo điệp, nói: “Đệ tử của Ngọc Chân công chúa, phụng mệnh đến dâng lễ lên Kim Thiên Vương.” “Kim Thiên Vương?” “Tây Nhạc Đại Đế, hô phong hoán vũ, nuôi dưỡng muôn loài, điều hòa khí thiêng của đất trời, ban phúc cho nhân gian. Vì những công đức đó mà ngài được thờ phụng ở trần thế, bởi vì núi thiêng là biểu tượng của đất, sánh đôi với trời cao. Ngươi ngay cả Thánh nhân phong thiện, tế vị thần tiên nào cũng không biết sao?” “Chuyện này…” “Đạo điệp đã xem, còn không cho ta vào?” “Chân nhân mời, vị này là?” “Quan viên hộ tống ta.” “Vâng.” Lý Đằng Không phất trần khẽ lay, cứ thế dễ như trở bàn tay dẫn Tiết Bạch vào Tây Nhạc Từ. Nơi này vẫn chưa bắt đầu được sử dụng, bên trong không có người khác, chỉ có những điện vũ trống trải, và những đống rui gỗ chất trong sân. Hai người đi về phía đại điện, xa xa, trông thấy ánh trăng từ mái nhà chưa có ngói chiếu xuống, rọi lên kim thân của Tây Nhạc Đại Đế. Lý Đằng Không thấy vậy, dừng bước, đi sang bên cạnh, cũng không vào thiên điện, mà bước vào một gian vũ phòng. “Ta biết ngươi muốn làm gì.” Lý Đằng Không nói: “Ngươi muốn ngăn cản lễ phong thiện, để Thánh nhân nhìn thẳng vào chuyện Nam Chiếu, ta có thể giúp ngươi.” “Ngươi giúp ta thế nào?” “Ta vừa nghĩ ra một cách. Ví dụ, chúng ta có thể để Tây Nhạc Đại Đế giáng thần dụ?” “Vô dụng thôi.” Tiết Bạch nói, “Ta muốn ngươi mang mấy lời đến cho a gia của ngươi.” “Gì cơ?” “Không phải bây giờ, lúc này còn sớm, ngươi về Trường An trước, đợi đến khi cần ta sẽ nói với ngươi.” “Ngươi muốn dụ ta về.” “Ta nói thật.” Tiết Bạch nói, “Ta đã nói, ta có thể cùng a gia của ngươi đối phó Lý Hanh, nhưng tiền đề là hắn phải từ bỏ An Lộc Sơn, đợi đến ngày đó, ngươi có lẽ có thể cứu được Lý gia.” Lý Đằng Không nói: “Ngày nào?” “Kiên nhẫn một chút.” Lý Đằng Không chợt nhíu mày, vì leo núi cả ngày mà cảm thấy chân đau nhức, quay đầu nhìn xung quanh, lại không có chỗ nào để ngồi. Tây Nhạc Từ này tạm thời ngay cả bồ đoàn cũng không có. Tiết Bạch bèn cởi áo khoác ngoài đặt lên hành lang, nói: “Ngươi ngồi một lát nhé? Ta xem qua bố cục nơi này. À, ở ngay đó, ngươi có thể thấy ta, không cần sợ.” Hắn chỉ vào một nơi trên cao. “Cái đó…” Lý Đằng Không chợt nói: “Ngày Tết Nguyên Tiêu, ta…” Tiết Bạch đang định đi, lại dừng bước. Hắn quay người lại, chỉ thấy Lý Đằng Không đứng đó, vì đau chân, đứng còn không vững, nhưng vẫn chưa ngồi xuống hành lang. Nàng không quản khó nhọc, từ Trường An đuổi đến Hoa Sơn, thật sự chỉ để nghe Tiết Bạch nói mấy chuyện tục vụ này sao? Chuyện thật sự muốn nói, lại mấy lần mở miệng đều không biết dùng lời thế nào. Đúng lúc này Tiết Bạch tiến lên, trực tiếp ôm nàng vào lòng. “Ngày Tết Nguyên Tiêu hôm đó, ngươi nói, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ…” “Xin lỗi.” Hắn khẽ nói. “Ta… không phải muốn xin lỗi…” Hồi lâu, hai tay Lý Đằng Không vòng qua cổ Tiết Bạch, mũi chân nhón lên. Trọng lượng cơ thể nàng đè lên vai hắn, cuối cùng không còn cảm thấy chân mỏi nữa. Lại một hồi lâu thật lâu, dường như trời đã sáng. Tiết Bạch ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn về phía xa. Lý Đằng Không mở mắt, lau vệt nước mắt trên mặt vào vai hắn, nghi hoặc lẩm bẩm: “Mới vào đêm, sao trời đã sáng nhanh vậy?” “Mau đi!” Tiết Bạch đã nắm lấy tay nàng, kéo nàng quay người bỏ chạy. ~~ “Sao thế?!” Tông Đa Quân đang say ngủ, cảm thấy Lý Bạch đột nhiên ngồi dậy, cũng bị kinh động mà tỉnh giấc. Thấp thoáng, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên. “Nghe đi.” Lý Bạch có lúc say một lần có thể say mấy ngày, nhưng thực ra tửu lượng rất tốt, khi muốn tỉnh thì có thể tỉnh lại rất nhanh. Cuối cùng, hắn nghe rõ tiếng hô hoán ở xa là gì, lẩm bẩm: “Cháy rồi? Mau đi thôi.” Hắn khoác áo đứng dậy, không màng đến hành lý khác, chỉ xách theo trường kiếm, đợi Tông Đa Quân thay xong y phục liền dẫn nàng đi ra ngoài. Ra đến sân, chỉ thấy rất nhiều đạo nhân vội vã xách theo những vật dụng có thể đựng nước chạy ra ngoài. “Mau lên! Tây Nhạc Từ cháy rồi!” Lý Bạch không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ Tây Nhạc Từ còn chưa bắt đầu sử dụng, bên trong ngay cả một ngọn nến cũng chưa thắp, sao lại có thể cháy được? Vội vã chạy đến ngoài điện, vừa lúc thấy Đỗ Cấm, Lý Quý Lan đi ra, đang hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì. Lý Quý Lan hoảng hốt nhìn quanh, nói: “Đằng Không Tử vẫn chưa về…” “Đa Quân, ngươi đưa các nàng đi lánh tạm.” Lý Bạch nói, “Ta đi xem sao.” “Ngươi phải cẩn thận.” Lý Bạch vỗ nhẹ vào lưng Tông Đa Quân, trong một thoáng liếc qua, thấy Đỗ Cấm là người trấn tĩnh nhất trong đám đông. Hắn nhất thời cũng không để tâm đến những điều này, sải bước như bay, chạy về hướng Tây Nhạc Từ. Phía trước, ngọn lửa lớn đã bốc lên ngút trời. Trên Hoa Sơn gió lớn, càng thổi bùng ngọn lửa, nhanh chóng bao trùm lấy tòa cung điện nguy nga. “Không đúng.” Lý Bạch chạy đến trước ánh lửa, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kinh người đó, tự nói: “Sao lửa lại bùng lên nhanh như vậy?” Hắn thuận tay níu lấy một đại hán đi ngang qua, nói: “Là có người cố ý phóng hỏa.” “Ngươi thấy sao? Ngươi là ai?” “Lý Bạch, Lý Thái Bạch.” “Là ngươi phóng hỏa?” Lý Bạch vẫn đang tìm kiếm Tiết Bạch và Lý Đằng Không trong ánh lửa, nghe vậy vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, thấy một khuôn mặt hung hãn. “Cái đó?” “Ngươi bị Thánh nhân cho về, lòng mang oán hận, nên phóng hỏa đốt Tây Nhạc Từ.” Nghe những lời kỳ quái như vậy, Lý Bạch lại cất tiếng cười sảng khoái, khen đối phương: “Diệu nhân, diệu nhân à, ta nếu say, thật sự có khả năng làm ra chuyện này.” “Vậy thì ngươi khai ra đi!” Đối phương đột nhiên hét lớn một tiếng. Có hai người từ phía sau lao ra, trực tiếp đè Lý Bạch xuống. “Bịt miệng hắn lại, trước đừng làm ầm ĩ, đưa đi!” ~~ Ngọn lửa nhanh chóng lan từ đầu hướng gió xuống cuối hướng gió, nếu không phải thân ở trong đó, khó mà tưởng tượng được người chạy lại không nhanh bằng lửa. Tiết Bạch ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một con rồng lửa bị gió thổi bùng ra, nuốt chửng dãy vũ lang. (vũ lang: hành lang có mái hiên che trước dãy vũ phòng) Hắn chỉ có thể dẫn Lý Đằng Không chạy xuống cuối hướng gió, từ cửa nam chạy ra khỏi Tây Nhạc Từ, nhưng phía sau đó chính là Tế Thiên Đài. Đột nhiên, Lý Đằng Không vốn đã khó khăn lắm mới leo lên được Hoa Sơn hôm nay, chân bị trật một cái, ngã xuống đất. “Ta đi không nổi nữa, ngươi mau đi đi.” Lời còn chưa dứt, Tiết Bạch đã một tay bế bổng nàng lên, tiếp tục chạy. Lúc hai người quay đầu nhìn tới, rồng lửa đã cuốn vòng đến trước mặt họ. “Đừng sợ.” Giây tiếp theo, Tiết Bạch đã che mắt Lý Đằng Không lại, trực tiếp lao về phía con rồng lửa đó. Giờ phút này, trong lòng hắn nghĩ đến lại không phải là sinh tử, mà là hắn rất chắc chắn, lửa là do có người cố ý phóng. Là ai? An Lộc Sơn? Để thiêu chết hắn? Nếu hắn không chết, nhất định phải mượn chuyện này để trừ khử An Lộc Sơn. Một luồng hơi nóng ập tới, ánh sáng chói mắt, Tiết Bạch ôm Lý Đằng Không dốc sức lao về phía trước. Khi mở mắt ra lần nữa, rồng lửa đã ở phía sau gầm thét giận dữ, phía trước là một Tế Thiên Đài cao chọc trời… _______________ (1) “Thánh nhân bất tử, đại đạo bất chỉ” xuất từ thuyết pháp của Trang Tử, có nghĩa là Thánh nhân không chết, thì trộm lớn không dừng. *Thánh nhân: không chỉ những người có đạo đức cao cả nói chung. Trang Tử đang nhắm đến các nhà hiền triết của Nho giáo (như Nghiêu, Thuấn, Khổng Tử) và toàn bộ hệ thống giá trị, quy tắc, luật lệ mà họ đã tạo ra, bao gồm các khái niệm đạo đức như nhân, nghĩa, lễ, trí và các công cụ để tạo ra trật tự xã hội như pháp luật, đấu hộc, cân đo. *Đại đạo (trộm lớn) Trang Tử phân biệt rõ "trộm nhỏ" và "trộm lớn": +Trộm nhỏ: Là những kẻ trộm móc túi, trộm vặt. +Trộm lớn: Là những kẻ "trộm cả một quốc gia". Đó chính là các bạo chúa, các kẻ tiếm quyền, những người dùng vũ lực và mưu kế để lật đổ triều đại, chiếm đoạt ngai vàng và cai trị thiên hạ. *Giải Thích Nghịch Lý của Trang Tử Quan điểm thông thường cho rằng Thánh nhân và đạo đức của họ là giải pháp để chống lại trộm cướp. Nhưng Trang Tử lại cho rằng, chính Thánh nhân lại là nguyên nhân của những tên "trộm lớn". Luận điểm của ông như sau: +Thánh nhân tạo ra "giá trị" để bị đánh cắp: Khi các thánh nhân đặt ra khái niệm về "thứ quý giá" (như ngọc ngà, châu báu) và "thứ không quý giá", họ đã tạo ra mục tiêu cho kẻ trộm. Khi họ đặt ra các quy tắc đạo đức, họ cũng đồng thời tạo ra khái niệm về sự "vô đạo đức". +Thánh nhân tạo ra "công cụ" cho kẻ trộm lớn: Đây là điểm mấu chốt. Những kẻ "trộm lớn" (cướp nước) không dùng xà beng, đoản bẻ khóa. Chúng dùng chính những công cụ mà các thánh nhân đã phát minh ra: ++Chúng dùng chiêu bài "nhân nghĩa" để tập hợp quân lính và lật đổ triều đại cũ. ++Sau khi cướp được đất nước, chúng dùng chính hệ thống pháp luật, lễ nghi do các thánh nhân đặt ra để cai trị và hợp pháp hóa quyền lực của mình. ++Chúng dùng cân đo, đấu hộc để đo lường và thu thuế của dân chúng. Kết luận của Trang Tử: Hệ thống đạo đức và luật lệ nhân tạo do các thánh nhân tạo ra, tuy có thể ngăn được "trộm nhỏ", nhưng lại vô tình trở thành công cụ và vũ khí cho những "kẻ trộm lớn". Chừng nào người ta còn tôn sùng và chạy theo những giá trị nhân tạo đó, thì chừng đó vẫn sẽ còn những kẻ lợi dụng chúng để thực hiện những vụ cướp ở quy mô lớn nhất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang