Mãn Đường Hoa Thải

Chương 296 : Nhân gian Tiết Công Tử

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 19:42 01-10-2025

.
Gần đến tháng hai, tiết xuân ở thành Trường An dần trở nên ấm áp, hoa lê trong Hưng Khánh Cung đã nở. Hôm đó, Dương Ngọc Hoàn vốn định đến Lê Viên tập hí, nào ngờ lại gặp phải tiết trời mưa phùn khó chịu, đành phải thôi, ở trong điện buồn chán không biết làm gì mà lựa chọn y phục mới. Thị tỳ Trương Vân Dung thấy tâm trạng của nàng không tốt, liền khuyên giải: “Quý phi đừng phiền lòng, cảnh mưa bay phất lất trên hoa lê thế này, rất thích hợp để cùng Thánh nhân thưởng cảnh phẩm ca đó ạ.” “Cũng phải Thánh nhân triệu ta mới được.” Dương Ngọc Hoàn đáp, trong lòng suy tính, có lẽ đã đến lúc phải cùng Thánh nhân làm một trận rồi. Người đời đều nói nàng được vạn phần sủng ái, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ để ngầm chỉ Thánh nhân chểnh mảng quốc sự mà thôi, thực tế hậu cung giai lệ vô số, nàng dù có được sủng ái đến đâu, người với người ở bên nhau lâu ngày, cũng dễ trở nên bình đạm vô vị, thỉnh thoảng làm một trận “ghen tuông dữ dội”, mới không đến nỗi bị lu mờ. Dứt khoát mượn chuyện Phạm nữ để phát tác, tìm một chút lỗi của Thánh nhân, dày vò lão già này một phen. Đang suy tính, Tạ A Man đã đến. Vào cung trong tiết trời mưa phùn này, tóc mai trước trán Tạ A Man hơi ướt, nhưng nàng hoàn toàn không để tâm, đem mấy phần thư quyển được bảo vệ cẩn thận trong ngực đưa ra hết một lượt. “Quý phi xem chưa?” “Hửm?” “Lam Điền dịch.” Tạ A Man kích động đến mức không biết nói thế nào, khua tay nói: “Tiết Bạch và Lý Bạch đối thơ đó!” “Thật sao?” Dương Ngọc Hoàn không hề biến sắc, mở một trong những quyển trục ra. Kể từ khi Lý Bạch được ban vàng cho về quê, nàng chưa từng nghe lại được những vần thơ như “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung” nữa, cho đến khi Tiết Bạch hoành không xuất thế, họ là những tài tử thi nhân xuất sắc nhất trong mắt nàng, không ngờ lại gặp nhau đối thơ ở Lam Điền dịch. (Trông áng mây cứ ngỡ là xiêm y nàng, ngắm đóa hoa cứ ngỡ là dung nhan nàng) Nàng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay lại đang khẽ run. Một bài thơ được in bằng nét chữ tiểu khải xinh xắn hiện ra trong đôi mắt đẹp, đọc lên, miệng còn vương hương thơm, điều này còn chưa là gì, nhưng bài thơ tiếp theo cũng thanh tân tuấn dật như vậy, rồi lại một bài nữa, nối tiếp nhau. (thanh tân tuấn dật: tươi mới thoát tục) Lê hoa vi vũ ngoài điện dần tan, Dương Ngọc Hoàn thấy được một vầng trăng sáng chiếu trên mặt sông, gió mát thổi nhẹ, trên trời có hai vị thần tiên tà áo bay phất phới, họ tiện tay vung lên là mưa hoa hạnh bay lả tả, thi tài vô tận, rơi vãi khắp vòm trời vạn cổ. Phong thái tuyệt thế hào sảng phóng khoáng đó phảng phất như vượt qua trăm đời, khiến thi nhân xưa nay đều lu mờ. Phẩm chất thanh cao vượt xa cõi trần ấy, khiến người ta không thôi ngưỡng vọng, ngước mắt hướng về… “Quý phi, Quý phi.” Không biết qua bao lâu, mấy tiếng gọi liên tiếp, đã kéo Dương Ngọc Hoàn từ tiên cảnh được tạo nên bởi thi từ trở về. Nàng quay đầu nhìn, thấy Trương Vân Dung vậy mà đã khóc, đang lấy mu bàn tay lau nước mắt. Vị thị tỳ này, thích nhất là thơ của Lý Thái Bạch. “Đời này vậy mà có thể cùng lúc thấy được nhiều tuyệt tác như vậy.” Dương Ngọc Hoàn cảm khái: “Ta vậy mà cảm thấy, đọc hết một lần đều là phung phí của trời, tâm tình thấp thỏm.” “Nghe nói khách đường của Lam Điền dịch, bốn bức tường đều bị viết kín rồi.” Tạ A Man nói: “Bọn họ thật sự chiếm hết tài khí thiên hạ, tùy ý phung phí, mặc sức vung vẩy. Nếu là ta, chỉ hận không thể giữ chặt tài khí đó lại!” (Tài khí không chỉ đơn thuần là "có tài năng". Nó đặc tả khí chất của tài năng, tức là cái thần thái, cái phong vị đặc biệt toát ra từ một người có tài hoa thực sự. Đó là một sự thông minh, lanh lợi, một nét tài hoa bay bổng, phóng khoáng được biểu lộ ra bên ngoài một cách tự nhiên qua lời nói, câu văn, nét vẽ, hay phong thái ứng xử. "Tài khí" thường gắn liền với sự nhanh nhạy, sáng tạo và một chút tự do, ngông nghênh của người nghệ sĩ hoặc trí thức, khác với tài năng có được do khổ luyện một cách máy móc.) “Nô tỳ nếu có thể ở Lam Điền dịch thấy họ làm thơ, thật sự…” Trương Vân Dung tâm trạng kích động, gần như muốn nói ra “chết cũng cam lòng”, Dương Ngọc Hoàn lại không cho nàng nói những lời không may mắn như vậy. “Thật sự là rực rỡ huy hoàng, chính là có những bài thơ này, mới gọi là Đại Đường thịnh thế.” “Thánh nhân.” “Thánh nhân.” Trong lúc nói chuyện, các thị tỳ trong điện lại lần lượt hành lễ, thì ra là Lý Long Cơ đã đến. Vừa rồi thị tỳ chính là vì vậy mà liên tiếp gọi Dương Ngọc Hoàn, đáng tiếc nàng chìm đắm trong những câu thơ kia không nghe thấy. “Thỉnh Thánh nhân an khang.” “Thái Chân đang xem gì vậy?” Lý Long Cơ hỏi. “Đang xem thi từ của Lý Bạch và Tiết Bạch.” Dương Ngọc Hoàn nở nụ cười, nghiêng nước nghiêng thành. Nàng biết Thánh nhân xưa nay thích thi từ ca phú, chắc hẳn đã xem qua những bài thơ này rồi, liền không nỡ đưa quyển trục trên tay qua, mà mỉm cười nói: “Thánh nhân có phải vì chuyện này mới nỡ đến không? Định triệu Vĩnh Tân đến hát khúc mới sao?” Lý Long Cơ vậy mà lại trước tiên lạnh nhạt liếc Cao Lực Sĩ một cái, đưa tay đòi lấy những quyển trục kia, mở ra xem mấy lượt. Dương Ngọc Hoàn lúc này mới nhận ra Thánh nhân thế mà trước đó không hề biết chuyện này, có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp liếc qua, chỉ thấy Cao Lực Sĩ lộ ra vẻ mặt có chút khó xử. Lý Long Cơ xưa nay yêu thích thi từ, hôm nay lại không có kiên nhẫn xem hết những tác phẩm này, lướt qua một lượt liền ngẩng đầu. Hắn khẽ trầm ngâm, sau đó lạnh nhạt cười, nói: “Thái Chân nói sai rồi, là có Đại Đường thịnh thế, mới có những câu thơ này.” “Thánh nhân nói rất phải.” “Trẫm mệt rồi, bãi giá đi.” “Thánh nhân vừa mới đến mà.” Dương Ngọc Hoàn không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Là thần thiếp lỡ lời, chọc giận Thánh nhân sao?” Lý Long Cơ tâm trạng không tốt, xua tay, rất nhanh đã ra khỏi cung điện này, cũng không trả lại thư quyển cho nàng. Cao Lực Sĩ khom người, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, vội vã đi theo ngự giá. ~~ Đêm đó, Lý Long Cơ không triệu bất kỳ phi tần nào, một mình uống vài ly rượu, ngây người trên ngự tháp, trong ánh mắt thỉnh thoảng thoáng qua vẻ uy nghiêm không thể xúc phạm. “Thánh nhân tâm trạng không tốt, có phải là giận Tiết Bạch và Lý Bạch rồi không?” Cao Lực Sĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi, “Hai người này, đều không biết điều.” “Đều tự cho mình có phong cốt, không biết điều, trẫm không giận họ, ngược lại còn khá thích thơ của họ.” “Là vì Quý phi nói sai sao?” Lý Long Cơ cười, nói: “Trẫm sao có thể so đo chuyện vặt vãnh như vậy với Thái Chân?” Cao Lực Sĩ do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Vậy là…” “Trẫm chỉ là mệt rồi thôi.” Lý Long Cơ khẽ thở dài, ra hiệu cho Cao Lực Sĩ không cần nói thêm. Hắn uống rượu, ngồi trong cung điện trống trải và xa hoa, ngắm vầng trăng ngoài điện. Dáng vẻ tựa một vị thần linh đang cúi nhìn giang sơn Đại Đường của riêng mình, đến nỗi phảng phất như nếu hắn thử lấy vầng trăng kia làm gương soi bóng, thì chính hắn cũng có thể che khuất cả ánh thanh huy của nhân gian. Nguyệt quang chợt ảm đạm, bất tri bất giác, trời đã hoàn toàn tối đen. “Đây là đâu?” Lý Long Cơ đột nhiên phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, liền nhìn quanh bốn phía, thấy thành Trường An ở nơi xa xôi, lại hỏi: “Trẫm đang ở Ly Sơn?” Không xa, có một người đang còng lưng quét đất, nghe hắn hỏi, liền đưa tay chỉ, chỉ về phía ngôi nhà phía trước. Lý Long Cơ nheo mắt, đi qua đó, thấy trên tường có chữ. Mắt lão đã mờ, phải mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới nhìn rõ được viết gì. — “Bất thức Lư Sơn chân diện mục.” Hắn lẩm bẩm một câu, có chút nghi hoặc: “Nơi này là?” “Lam Điền Dịch.” Lý Long Cơ ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Trẫm sao lại ở Lam Điền Dịch? Trẫm đang uống rượu ở Hưng Khánh Cung mà.” “Thánh nhân muốn xem sự rực rỡ huy hoàng này, nên mới đến đó chứ.” Có giọng nữ vô cùng uyển chuyển dễ nghe vang lên, là Dương Ngọc Hoàn đang nói. “Thái Chân, nàng ở đâu? Đưa trẫm về.” Kỳ lạ là, Dương Ngọc Hoàn không ở đây. Lý Long Cơ thế là ra khỏi đại điện, nói với tên nô bộc đang còng lưng quét đất: “Trẫm muốn về Trường An.” “Thánh nhân biết ta là ai không?” “Ngươi là ai?” Người đó liền đột ngột ngẩng đầu, hét lớn một câu. “Phụ hoàng không nhận ra nhi thần nữa sao?!” Lý Long Cơ như bị sét đánh, sợ hãi ngửa người ra sau, trước mắt hiện ra chính là khuôn mặt tái nhợt của Lý Anh. Cảnh tượng này khiến hắn sợ đến sống lưng lạnh toát, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng hét lên một tiếng giận dữ như sấm, muốn dùng long uy của thiên tử để trấn áp yêu ma quỷ quái này. “Nghiệt tử!” “A gia.” Sau lưng Lý Anh có hai người bước ra, khóc lóc hét lớn: “A gia, a gia, a gia…” Giữa trời đất là đủ loại âm thanh, của trẻ thơ, của thiếu niên, của thanh niên, của trung niên, từ nhỏ đến lớn, mỗi một tiếng gọi đều đang vang vọng. Sau đó là tiếng “loảng xoảng”, một bóng người mặc áo giáp cầm đao chậm rãi đi tới, là Tiết Tú. Trên cổ Tiết Tú vẫn còn chảy máu, trong mắt lại là một vẻ phản nghịch, vừa đi vừa quát: “Sự đã đến nước này, điện hạ còn do dự gì nữa?!” “Cút!” Lý Long Cơ hét lớn: “Trẫm là thiên tử, trẫm không tin ma quỷ, thế gian không có ma quỷ!” “Thế gian không có ma quỷ, ta là do Tam lang giết chết.” Đột nhiên lại có một giọng nữ vang lên sau lưng hắn, Lý Long Cơ đột ngột quay người, Võ Huệ Phi tóc tai bù xù, điên điên khùng khùng đi tới. Hắn kinh hãi bỏ chạy, xung quanh lại có càng lúc càng nhiều người vây lại, có người gọi hắn là “A gia”, có người gọi hắn là “Tam lang”. Lý Long Cơ đang định chạy xa, lại mơ hồ nghe được một tiếng gọi khác. “A ông.” Hắn ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy con dâu Tiết thị đang dắt tay một bóng người nhỏ bé. Xung quanh vô số ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt, khuôn mặt ngây thơ vô hại của đứa trẻ này hiện ra dưới ánh trăng, lại là đáng sợ nhất. “A ông… ở lại chơi với tôn nhi có được không?” “A!” “Thánh nhân! Thánh nhân! Thánh nhân!” Lý Long Cơ đột ngột mở mắt, cố gắng hít thở, mới phát hiện vừa rồi là một cơn ác mộng, sợ đến mức toàn thân ướt đẫm. Giết nhiều vợ, con, cháu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mơ như thế này. “Thánh nhân, không sao, không sao đâu.” Cao Lực Sĩ dịu dàng an ủi: “Thánh nhân chỉ là lo lắng quốc sự…” “Lam Điền dịch, trẫm không muốn nghe đến Lam Điền dịch… Ngươi nói có khả năng, Tiết Bạch là nhi tử của Tiết Tú không?” “Không phải đâu, Thánh nhân cũng biết hắn là do Tiết Tú nhận nuôi, mà Thánh nhân đối với hắn ân còn nặng hơn.” Lý Long Cơ lại không còn phóng khoáng như hai năm trước nữa, hắn càng già, càng sợ hãi mất mát. Khuôn mặt anh tuấn thời trẻ của hắn đã chảy xệ, hào tình tráng chí sớm đã không còn, trong hai năm mấy lần gặp phải sự phản bội, khiến cho tấm lòng vốn rộng lớn của hắn cũng bắt đầu trở nên hẹp hòi, chỉ có lòng ham muốn quyền lực là hơn xưa. “Tiết Tú chết ở Lam Điền dịch, Tiết Bạch lại ở đó làm thơ, trẫm rất… nghi hoặc.” “Thánh nhân, lão nô nghe được một tin đồn trong dân gian, không chắc là thật.” Cao Lực Sĩ nói: “Có người nói, An Lộc Sơn phái người đuổi kịp Tiết Bạch, đã giết hắn rồi.” “Thật sao?” Lý Long Cơ cũng không biết có nghe thấy không, lẩm bẩm: “Trẫm mệt rồi, sau này hãy nói tiếp.” ~~ Tin đồn trên đường phố Trường An truyền đi truyền lại, cũng truyền đến Quắc Quốc phu nhân phủ. Đối với nô tỳ trong phủ mà nói, đây gần như là một trận long trời lở đất, đối mặt với cơn thịnh nộ của Quắc Quốc phu nhân, ai nấy đều im bặt như những con ve sầu trong mùa đông giá rét. Minh Châu cẩn thận bước qua nền đất vương vãi mảnh sứ vỡ, chỉ thấy Dương Ngọc Dao đang ngồi trước giường lẩm bẩm: “Không thể nào.” “Dao nương, Đỗ nhị nương đến rồi.” “Nàng ta?” Ánh mắt Dương Ngọc Hoàn lập tức khác đi, nói: “Mời nàng ta qua đây.” Nàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, căng thẳng chờ xem thần sắc của Đỗ Cấm, nhưng Đỗ Cấm xưa nay là người tâm cơ sâu xa, lúc đến thần tình nghiêm nghị, khiến người ta không nhìn ra được chút manh mối nào. “Sao vậy?” “Nơi này có thể nói chuyện được không?” Đỗ Cấm nhân cơ hội này, không hề hành lễ, dùng thái độ ngang hàng ngang vế mà nói. Dương Ngọc Hoàn không để tâm đến những chuyện này, nói: “Có thể.” “An Lộc Sơn phái người truy sát là thật, nhưng Tiết Bạch không chết, bị thương, đang dưỡng bệnh ở gần Lam Quan.” “Bị thương có nặng không?” “Yên tâm.” Đỗ Cấm nói, “Hắn sẽ bình an trở về.” “Hắn…” “Ta hôm nay đến, chính là để nói sự thật. Hắn đang dưỡng thương ở Lam Quan, khỏe rồi sẽ trở về.” Đỗ Cấm nhấn mạnh giọng, nói một câu như vậy. Cái gọi là “sự thật”, chính là dáng vẻ mà nàng muốn sự việc cuối cùng sẽ thể hiện ra, nói trước với Dương Ngọc Hoàn, đôi bên sẽ hiểu, làm thế nào để dẫn dắt chiều hướng của sự việc. Bàn xong chuyện này, Đỗ Cấm rời khỏi Quắc Quốc phu nhân phủ, trở về nhà. Đỗ Xuân cũng từ Nhan trạch trở về, đem sự thật tương tự nói cho Vi Vân, hai tỷ muội từ đó đều thở phào nhẹ nhõm. “Tiếp theo chỉ cần đợi tin tức Nam Chiếu phản loạn truyền về, thanh thế mà hắn muốn sẽ hình thành phải không?” Đỗ Xuân nói: “Đến lúc đó chúng vọng sở quy, hắn và Nhan công chắc có thể trở về triều chủ trì chuyện Nam Chiếu rồi.” “Kế hoạch là như vậy.” Đỗ Cấm nói: “Ít nhất, kế hoạch mà ta biết là như vậy.” “Hắn còn có thể giấu ngươi sao?” Đỗ Xuân nói: “Ngay cả chuyện không nói cho ta, thì xưa nay đều nói cho ngươi.” Tuy là oán trách, nhưng giọng điệu của nàng cũng dịu dàng, vì không phải là đang ghen, mà là cho rằng Tiết Bạch và Đỗ Cấm có lúc làm việc quá điên cuồng. “Ta có trực giác, lần này hắn không nói cho ta toàn bộ kế hoạch.” Đỗ Cấm lẩm bẩm, “Nếu theo kế hoạch, hắn không nên cùng Lý Bạch đến Hoa Sơn.” “Dù có bị người tra ra hắn cùng Lý Bạch đồng du, người đời cũng chỉ nói hắn là tâm tàn ý lạnh, trốn tránh An Lộc Sơn.” “Nhưng cớ sao lại là Hoa Sơn? Mà Thánh nhân lại vừa hay muốn phong thiện Tây Nhạc.” Đỗ Xuân lo lắng nói: “Hắn sẽ không muốn ở Hoa Sơn lại một lần nữa trực gián chứ?” Đỗ Cấm lắc đầu, không nói rõ được, cho rằng như vậy là quá vượt qua giới hạn chịu đựng của Thánh nhân. Đúng lúc này, Phong Hối Hành truyền đến một bức mật thư, Đỗ Cấm nhận lấy ký hiệu trên đó, không biến sắc nói: “A tỷ, ta đi xử lý một khoản tiền riêng.” “Ngươi cẩn thận chút.” “Biết rồi.” Đỗ Cấm trở về phòng, cài cửa lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển trục, đối chiếu với mật thư để giải mã. Vì đây là do Tiết Bạch truyền cho nàng, vẫn là dùng loại ký hiệu chỉ có hai người họ mới xem được. Tuy nhiên, với mức độ cơ mật như vậy, nội dung trên thư lại rất đơn giản. — Tiết Bạch đã đến Hoa Sơn rồi, bảo nàng tìm cách ngầm rời khỏi Trường An, và điều động tất cả nhân thủ tâm phúc nhất đến Hoa Âm huyện, nghe hắn đích thân sắp xếp. Cầm tờ giấy đốt đi, Đỗ Cấm trầm tư. Nàng nghĩ, có lẽ Tiết Bạch muốn ngăn cản chuyện phong thiện Tây Nhạc, để Lý Long Cơ đến lúc đó dễ dàng thừa nhận chuyện Nam Chiếu hơn. ~~ Hoa Sơn, Trấn Nhạc Cung. Trấn Nhạc Cung vốn là một tòa đạo quán, có tên là “Hoa Nhạc Quan Thượng Viện”, được xây dựng từ năm Khai Nguyên thứ tư, vì nó trấn giữ ngay tại Hoa Sơn, nên người trong thiên hạ dùng hai chữ “Trấn Nhạc” tương xưng. Đạo quán nằm giữa ba ngọn Ngọc Nữ Phong, Liên Hoa Phong, Lạc Nhạn Phong, dựa vào vách núi cheo leo mà kiến tạo. Tiết Bạch và Lý Bạch hiện đang ở trọ tại đây. Hôm đó trời mưa nhỏ, Tiết Bạch đứng dưới mái hiên của đạo quan, nhìn xuống vùng đất Quan Trung trong mưa, một mình đứng rất lâu. “Mưa rồi.” Lý Bạch xách bầu rượu đi tới. “Phải đó, mùa xuân năm ngoái không có mưa, hè thu khô hạn dữ dội.” Tiết Bạch nói: “Năm nay cuối cùng cũng có mưa nhỏ đầu xuân, khó khăn lắm mới có được một năm mùa màng không đến nỗi nào.” Lý Bạch lúc này mới nhớ ra chưa hỏi lai lịch của hắn, thuận miệng nói: “Tam lang từng làm quan sao?” “Không lớn bằng quan của Thái Bạch huynh đâu.” Lý Bạch ngửa mặt lên trời cười, nói: “Chức quan đó của ta không nhắc cũng được.” Tiết Bạch cười hỏi: “An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan?” (Há có thể khom lưng uốn gối phụng sự phường quyền quý, khiến ta không được vui vẻ sao?) “Đây là ký mộng thi, ha ha, ta thích giấc mộng đó.” ("Ký Mộng Thi" là những bài thơ có nội dung ghi chép lại một giấc mộng của nhà thơ. Tuy nhiên, nó không chỉ đơn thuần là kể lại giấc mộng, mà các thi nhân thường dùng giấc mộng làm phương tiện để biểu đạt những cảm xúc, suy tư, khát vọng hoặc nỗi u uất mà trong đời thực họ không thể hoặc không dám nói ra.) Vì một câu thơ, Lý Bạch hứng khởi, cũng không quản mưa phùn lất phất, nhặt cành cây liền múa kiếm cao ca trong sân. “Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu…” (Người đi biển kể về Doanh Châu huyền thoại, nhưng trước mắt chỉ là khói sóng mênh mang, quả thực khó mà tìm thấy...…) (Doanh Châu: một trong những ngọn núi tiên bên cạnh Bồng Lai) Lý Bạch đã ngoài ngũ tuần, hiếm có là trên người vẫn còn khí chất thiếu niên, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, muốn làm gì hứng lên là làm. So ra thì, Tiết Bạch ngược lại giống như người trầm uất hơn. Hắn vốn đang nhìn về phương bắc, lúc này quay người nhìn Lý Bạch múa kiếm, ánh mắt liền rơi xuống phía nam. Nơi này cũng có thể coi là đỉnh Hoa Sơn rồi, phía tây là vách núi cheo leo, Nam Phong ở phía nam là nơi cao nhất của Hoa Sơn, Tây Nhạc Từ mà thiên tử muốn phong thiện được xây dựng ở đó, nối liền với thiên đài tế tự. Trên ngọn núi cao vô cùng hiểm trở, xây dựng lên một tòa từ miếu nguy nga, vô cùng tráng lệ. Công tượng trong ngày mưa cũng không nghỉ ngơi, vất vả khiêng từng tảng đá lớn, chồng chất lên đàn tế trời, đem công lao sự nghiệp của đương kim Thánh nhân chồng lên cao hơn nữa. Lý Bạch lại cứ muốn ở trước công nghiệp đế vương tráng lệ này, múa kiếm của mình, ngâm thơ gửi gắm tình cảm vào non nước của mình, y viết về thần du trên trời, thực tế vạn sự thế gian như nước chảy về đông, cuối cùng nét bút xoay chuyển, phẫn uất một câu “há có thể khom lưng uốn gối phụng sự kẻ quyền quý”, quét sạch cảm giác tiêu trầm. Y mơ cũng muốn ra làm quan để thực hiện hoài bão, cũng từng uốn mình chiều theo, cuối cùng lại luôn khôi phục lại phong cốt của mình, hăng hái phấn chấn, tiêu sái thoát tục, khí khái bất phàm. Từ đó, hình bóng của Tây Nhạc Từ, điệu múa kiếm của Lý Bạch, đã tạo thành một bức tranh hiếm thấy trước mắt Tiết Bạch. Tiết Bạch nhìn thấy là sự phản nghịch. Thực ra, hắn còn phản nghịch hơn… Tắm mưa một lúc thì sảng khoái, cuối cùng, vẫn phải tự mình múc nước, đun nước, tắm rửa trừ hàn. “Cái giếng này gọi là ‘Ngọc Tỉnh’, có khá nhiều cố sự.” Lý Bạch quay guồng giếng, thả gàu xuống, thuận miệng nói. “Có ý gì?” Tiết Bạch thường không biết chuyện nào Lý Bạch nói là thật, vì vị đại thi nhân này thực sự quá có trí tưởng tượng, hứng lên, thuận miệng là có thể miêu tả ra những sự vật vừa mơ mộng vừa mới mẻ. “Xem này, lầu này tên là ‘Ngọc Tỉnh Lâu’, xây lầu trên giếng, vừa để tiện múc nước, cũng là để không cho nước mưa rơi vào trong giếng.” “Vì cớ gì?” “Vì Ngọc Tỉnh sâu đến tận lòng đất, nước có vị ngọt dịu, tuyệt không phải nước mưa có thể so sánh.” Lý Bạch nói: “Trong Ngọc Tỉnh có thể mọc ra sen trắng ngàn cánh, uống vào có thể vũ hóa đăng tiên.” Tiết Bạch không tin, nói: “Thái Bạch huynh lại nói bừa rồi, đây là Hoa Sơn, sao có thể sâu đến tận lòng đất?” “Hoa Sơn thì sao?” Lý Bạch vuốt râu cười, nói: “Ngươi đến múc nước, ta kể chi tiết cho ngươi.” Cũng chỉ có y, mới có thể khiến Tiết Bạch làm những việc vặt vãnh này, trước đây đều là Tiết Bạch kể chuyện cho người khác nghe. “Lúc chúng ta lên Hoa Sơn, dưới chân núi có một đạo quán của nữ quan, ngươi có thấy không?” “Có.” “Có nữ quan cứ nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi tất nhiên là thấy rồi.” Lý Bạch ranh mãnh nói. Tiết Bạch nói: “Quan chủ cũng nhìn chằm chằm vào Thái Bạch huynh.” Lý Bạch cả đời ăn bám không ít, đã quen, thao thao bất tuyệt nói: “Quan đó tên là ‘Tiên Cung Quan’, cũng gọi là ‘Tiên Cô Quan’, là nơi tu chân của Kim Tiên công chúa.” “Kim Tiên công chúa…” “Tỷ tỷ của Ngọc Chân công chúa, hai tỷ muội họ đều có đạo tâm, đáng tiếc, Kim Tiên công chúa đã hương tiêu ngọc vẫn vào năm Khai Nguyên thứ hai mươi rồi.” Lý Bạch nói: “Cố sự về nàng gắn với nơi này, nàng đã từng đứng đây, cúi mình bên Ngọc Tỉnh, để dòng nước soi bóng hình, nhẹ tay vuốt lại mái tóc bồng bềnh như mây.” (tỉnh: giếng) “Thái Bạch huynh lừa ta vô tri, nữ quan sao lại chải tóc mây?” Tiết Bạch chưa từng thấy Lý Đằng Không chải tóc mây bao giờ. “Ngươi không phải vô tri, trẻ tuổi, kiến thức ít thôi.” Lý Bạch cười sang sảng, nói: “Tóm lại, Kim Tiên công chúa ở đây sửa sang lại tóc mây, không cẩn thận làm rơi cây trâm ngọc trên đầu xuống giếng. Ngày hôm sau, nàng trở về Tiên Cung Quan dưới núi, ở bên bờ suối rửa tay, ngươi đoán xem thế nào?” “Nhặt được cây trâm ngọc đó?” “Thông minh.” Lý Bạch nói: “Cái giếng ngọc này và con suối dưới Hoa Sơn là thông nhau. Vì vậy, Kim Tiên công chúa ở bên cạnh Tiên Cung Quan lại xây Ngọc Tuyền Viện.” “Thật sao?” Tiết Bạch liếc nhìn Ngọc Tỉnh, chỉ thấy nước giếng sâu không thấy đáy. Nhưng hắn biết Lý Bạch lại đang nói đùa, chuyện này chắc hẳn là có người giúp Kim Tiên công chúa vớt cây trâm ngọc đó lên, gửi đến Ngọc Tuyền dưới núi, để Kim Tiên công chúa tự mình phát hiện. Tình yêu của mấy mươi năm trước, cũng thật có tâm. ~~ Giờ Thân. Điêu Bính nhét hai xâu tiền vào tay một vị tiểu lại đang xây dựng Tây Nhạc Từ. “Xin hãy tạo điều kiện một chút, chúng ta xuống núi mua rượu thịt không dễ dàng.” Cứ như vậy, hắn mua được một ít lương khô và rượu rẻ từ tay tiểu lại, đưa cho Điêu Canh, lại hỏi: “Huynh đệ của ta cũng đi lĩnh hai cái bánh bao được không?” Tiểu lại quay đầu nhìn những người lao công đang lĩnh bánh bao, đang định gật đầu, nhớ ra quan trưởng đã dặn không được để xảy ra chuyện lộn xộn, liền hỏi: “Chủ nhân của các ngươi là một đôi phụ tử sao? Đến đây làm gì?” “Là vong niên giao, đến Hoa Sơn tu đạo thành tiên.” “Thành tiên?” Điêu Bính nói: “Đến tìm sen trắng ngàn cánh, nếu có người hái được, lang quân nhà ta bao nhiêu tiền cũng mua.” “Ta mà hái được, tự mình làm thần tiên sướng biết bao, hà tất phải bán cho ngươi?” “Làm gì có thần tiên chứ?” Điêu Bính nói: “Ta dù sao cũng không tin những chuyện này, nhưng nếu có thể vớt được sen trắng ngàn cánh từ trong Ngọc Tỉnh, lang quân của ta cho một ngàn quan tiền.” “Thật sao?” “Tất nhiên là thật.” Điêu Bính vừa nói với tiểu lại như vậy, vừa cười làm lành, trà trộn vào trong đám lao công lĩnh bánh bao, cùng họ ngồi xổm dưới chân tường ngoài cung quan dùng cơm. Mùi vị này tất nhiên không thể so với lúc hắn ở Trường An, nhưng hắn biết tiền đồ của mình đã không thể lường được rồi. ~~ Ngày hôm sau, Tiết Bạch đứng trên Ngọc Tỉnh Lâu ngắm cảnh, thấy mấy vị tiểu lại lần lượt cầm sào dài có gắn lưới đến, muốn vớt sen trắng ngàn cánh trong Ngọc Tỉnh. Ánh mắt hắn lướt qua bài phù treo bên hông họ, đợi đến khi thấy có một người treo một cách tùy tiện, liền ra hiệu cho Điêu Bính qua đó. Không lâu sau, bên cạnh Ngọc Tỉnh liền vang lên tiếng cãi vã. “Này, ngươi đụng ta làm gì? Thẻ bài của ta rơi mất rồi…” “Cái này, cái này có nghiêm trọng không?” “Ngươi nói xem? Nếu để quan trưởng phát hiện, ta biết giải thích thế nào.” “Huynh đệ đừng nóng, tiền này ngươi cầm lấy, ta nghe nói, Ngọc Tỉnh thông đến Ngọc Tuyền Viện dưới núi, hay là, ngươi đến Ngọc Tuyền Viện một chuyến, biết đâu nhặt lại được bài phù… Câu chuyện về Kim Tiên công chúa ngươi nghe qua chưa?” “Đệt!” Tiết Bạch nghe những lời này, quay đầu nhìn, thấy Lý Bạch sau khi tỉnh rượu đang đi về phía này, liền nghênh đón, vẫn giữ vẻ mặt như đang du sơn ngoạn thủy. Sáng sớm hôm sau, một tấm bài phù lạnh lẽo được đưa đến tay Tiết Bạch. “Lang quân, vớt lên được rồi.” “Người đâu?” “Đã đến Ngọc Tuyền Viện, vẫn chưa trở về.” ~~ Dưới chân Hoa Sơn, Tiên Cung Quan nằm cạnh Ngọc Tuyền Viện. Năm đó, Kim Tiên công chúa ở tại Tiên Cung Quan, lại cho xây dựng Ngọc Tuyền Viện để hai vị đại thần đi theo bảo vệ nàng ở lại, sau khi nàng qua đời, hai vị đại thần cũng nhìn thấu hồng trần, xuất gia tu đạo, cho nên Ngọc Tuyền Viện từng được gọi là “Trụ Thần Quan”. Tóm lại, một bên là đạo quán của nữ quan, một bên là đạo quán của đạo sĩ. Lý Đằng Không lên gác cao trong Tiên Cung Quan, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa lớn của Ngọc Tuyền Viện ở phía tây. “Ngươi đang nhìn gì vậy?” Lý Quý Lan qua hỏi. “Người đó, là người đã báo cho ta biết Tiết Bạch đến Hoa Sơn ở Lam Điền Dịch.” “Sau đó thì sao?” “Hắn lừa chúng ta đến đây, không cho chúng ta gặp Tiết Bạch, lại nhờ ta giúp đỡ, để hắn vào được Ngọc Tuyền Viện.” Lý Quý Lan hỏi: “Vậy Tiết lang ở đâu?” Lý Đằng Không nói: “Có thể ở trên Hoa Sơn, cũng có thể ở Ngọc Tuyền Quan.” Nàng vẫn chưa hiểu rõ mục đích của Tiết Bạch, lo lắng hắn đang trốn tránh sự truy sát của An Lộc Sơn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. … Phía tây, trên quan đạo một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến trước Ngọc Tuyền Quan. Đỗ Cấm khẽ vén một chút rèm xe. “Thế nào?” “Lang quân đang đích thân bố trí, mọi việc thuận lợi. Nhưng có một chuyện phải báo cho nhị nương… tiểu nương tử của Hữu tướng phủ đang ở Tiên Cung Quan.” “Cái gì?” Đỗ Cấm nói: “Người khác nếu biết nàng ta ở đó, ắt sẽ nghi ngờ lang quân ở đây.” “Nàng ta lấy danh nghĩa đệ tử của Kim Tiên công chúa để vào Tiên Cung Quan.” Đỗ Cấm lúc này mới gật đầu, Kim Tiên công chúa và Ngọc Chân công chúa là tỷ muội, cùng nhau xuất gia, bài phù dùng đều giống nhau. Nàng liền hỏi: “Các ngươi cũng mượn cớ này để vào Ngọc Tuyền Viện?” “Phải.” “Nói như vậy, lang quân đã lợi dụng Lý Đằng Không một phen?” “Phải, lang quân đã lừa một tên lại viên xuống núi, chúng ta đã khống chế hắn, lang quân cần hắn làm việc cho chúng ta.” “Làm việc gì?” “Đây là thư lang quân để lại cho nhị nương.” Đỗ Cấm nhận lấy tờ giấy, lấy ra quyển sổ mang theo bên người để giải mã, nội dung rất đơn giản, chẳng qua là cài người của họ vào đội ngũ lao công xây dựng tế đàn. Lễ phong thiện diễn ra vào tháng mười một, thời gian vẫn còn rất dư dả. Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Hoa Sơn, trong mắt lóe lên vẻ trầm tư, suy nghĩ xem rốt cuộc Tiết Bạch muốn làm gì… ~~ Hoa Sơn. Hôm đó là một ngày nắng đẹp, đỉnh Hoa Sơn là nơi thích hợp nhất để ngắm mây. Tiết Bạch có ảo giác đưa tay là có thể chạm vào mây. Chắc hẳn đợi Lý Long Cơ đến, cũng nhất định lại có thể cảm thấy cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn. Hướng về phía Nam Phong, Tiết Bạch nhắm mắt lại, thấy vị Thánh nhân đó thân khoác long bào chậm rãi bước lên tế đàn. Mà ở nơi sâu trong Thủ Dương Sơn, cách xưởng rèn sắt, đúc đồng một đoạn đường, Lý Hà Chu đang luyện đan. Lửa trong lò luyện đan đang cháy hừng hực, trong lò đang luyện, là công thức mơ hồ do Tiết Bạch cung cấp, hắn hy vọng có thể nghe được một tiếng “ầm”, giống như Tề Thiên Đại Thánh phá vỡ lò luyện đan, để thiên đình thấy được sức mạnh của sự phản nghịch. Hắn muốn ở trên đỉnh Hoa Sơn này, tặng cho Lý Long Cơ một viên đan dược trường sinh bất lão, vào lúc văn trị võ công của vị thiên cổ nhất đế này đạt đến đỉnh cao nhất, vào lúc ông ta phong thiện Tây Nhạc cáo tế trời xanh, để ông ta thăng thiên. Đến lúc đó trời long đất lở, văn võ cả triều đều ở đây, khống chế được họ, có thể phò tá Khánh Vương Lý Tông lên ngôi; sự phản loạn của Nam Chiếu khó tránh khỏi, hắn lại muốn nhân đó để đưa Nhan Chân Khanh lên ngôi vị tể tướng; kẻ thí quân, chính là An Lộc Sơn, chứng cứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như vậy, tân quân tại vị, danh thần làm tướng, có lẽ sẽ là một cơ hội để trấn áp loạn cục sớm hơn. Tất cả những điều này đều rất phiêu diêu, khả năng thực hiện vô cùng nhỏ bé… nhưng Tiết Bạch cảm nhận được sự điên cuồng trong nội tâm mình, hắn và Lý Bạch đều rất phản nghịch, nhưng hắn thực sự không tiêu sái, điều hắn quan tâm mãi mãi là thế tục nhân gian, cho nên muốn không màng tất cả mà làm. Len lỏi cầu sinh, ngụy tạo thân thế, bồi dưỡng phe cánh, gầy dựng Yển Sư, vạch trần An Lộc Sơn, trực gián chuyện Nam Chiếu… mỗi một việc hắn làm, đều là để chuẩn bị cho mục tiêu cuối cùng, và chướng ngại lớn nhất trước mặt hắn, chính là vị thiên tử kia. Mà ông ta, cuối cùng cũng sắp rời khỏi Trường An một chuyến. Tiết Bạch đứng trên đỉnh Hoa Sơn, đè nén sự điên cuồng trong lòng, bình tĩnh và cẩn thận suy nghĩ, sau đó mở mắt, nhìn xuống Quan Trung và vị hoàng đế đang co mình trong thành Trường An, để lại một ánh mắt miệt thị…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang