Mãn Đường Hoa Thải

Chương 264 : Nảy mầm

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 07:36 28-08-2025

.
Huyện thự. Đã khôi phục lại sự yên tĩnh ngày thường. Sáng sớm, ô nha đậu trên nóc nhà thảnh thơi ngắm phong cảnh, giữa những tán cây thỉnh thoảng vọng lại tiếng chim hót. Trong úy giải, Quách Hoán đặt mấy quyển văn thư lên trác án của Ân Lượng. “Ân lục sự xem qua, đây là sổ ẩn điền của các nhà, năm xưa đều do tiểu lão nhi đứng ra lo liệu, dám nói là còn quen thuộc hơn cả chính bọn họ.” Ân Lượng tuyệt không nhắc đến chuyện Quách Hoán lúc đó bị Quách gia gọi về, vì vợ con trong nhà, hắn có thể hiểu. Hắn cầm lên lật xem một lúc, thuận miệng hỏi: “Chuyện chia ruộng lập hộ, biên hộ vì thế mà vui mừng, nhưng nhiều đào hộ lại thà ẩn náu ở các cao môn, chứ không muốn quay lại làm biên hộ, ngài cho rằng nên làm thế nào?” Quách Hoán khẽ trầm tư, đáp: “Năm Khai Nguyên thứ mười hai, sau khi Vũ Văn Dung được bổ nhiệm làm Quát Địa Sứ, triều đình đã ban hành《Trí Khuyến Nông Sử Chiếu》, miễn chính thuế cho lưu dân sau khi được đưa vào biên hộ, đợi đến khi Vũ Văn Dung bị biếm chức, chính sách này chỉ còn trên danh nghĩa… nhưng triều đình chưa hề có văn bản chính thức phế trừ chính sách này, do đó, Huyện úy có thể miễn tô thuế cho những biên hộ mới được thêm vào.” (Chính thuế: các loại thuế chính thức, chủ yếu là thuế thân và thuế đất; Biên hộ: hộ dân đã được đăng ký vào sổ sách của triều đình) “Nếu như vậy, làm sao để giảm nhẹ gánh nặng cho các biên hộ hiện có?” “Huyện thự dù có miễn thuế cho tân biên dân, tô thuế thu được vẫn sẽ nhiều hơn, vì sau khi đo đạc lại ruộng đất, các đại hộ sẽ không thể giấu thuế. Tô thuế của triều ta thực ra trăm mẫu cũng không quá hai thạch, vấn đề nằm ở ruộng đất và lại trị…” Quách Hoán đã có thể giúp các nhà khéo léo chiếm đoạt ruộng đất, đối với những đường đi nước bước trong đó tự nhiên là vô cùng am hiểu. Đang thao thao bất tuyệt, nhi tử hắn là Quách Cảnh vội vã chạy đến, nói là Quách thái công gọi hắn về bản trạch một chuyến. “Lại gọi ta?” “Là bá ông bệnh nặng rồi.” Quách Hoán lúc này mới vội vã trở về Hồi Quách Trấn, vừa vào cửa lớn, lại có rất nhiều người nhao nhao ném về phía hắn những ánh mắt khinh bỉ, nhỏ giọng xì xào. Những thanh âm đó lí nhí, mắng hắn luôn muốn đem ruộng đất của Quách gia giao ra để tỏ lòng trung thành với Tiết Bạch, Quách thái công đã đoạt lại được rồi, lại một lần nữa vì sự phản bội của hắn mà công dã tràng xe cát. Thậm chí còn nói chính hắn đã làm Quách thái công tức đến phát bệnh. Vào nhà chính, vòng qua bình phong, chỉ thấy Quách thái công nằm trên giường, sắc mặt đen sạm, hơi thở thoi thóp. Nhưng lão nhân sắp gần đất xa trời này lại vì chưa gặp được Quách Hoán, cố gắng níu kéo một hơi thở không chịu nuốt xuống. “Đại bá.” “Lại… lại đây…” Quách thái công yếu ớt vẫy tay. Quách Hoán nhìn về phía những người đường huynh đệ của mình, thấy bọn họ dùng ánh mắt cảnh giác đứng bên giường, hắn liền không tiến lên nữa. Hắn từ nhỏ đã mất cha, tuy được Quách thái công nuôi nấng trưởng thành, nhưng không có ý định phân chia gia nghiệp, vì thế đã mưu một chức vụ ở huyện thự làm cả một đời, bây giờ cũng đã là một lão đầu rồi. “A Hoán.” Quách thái công lại gọi một tiếng, “Sau khi ta đi… ngươi làm tộc trưởng…” “A gia! Sao có thể như vậy?!” Quách Hoán còn đang kinh ngạc, những đường huynh đệ của hắn đã nhao nhao ồn ào, trong chính phòng lập tức một mảnh hỗn loạn. Quách thái công còn rất nhiều lời muốn nói, lại bị tiếng của các nhi tử mình át đi. “Thù của Tam Thập Ngũ Lang còn chưa báo, Quách Hoán đã đầu quân cho Tiết Bạch. A gia không quan tâm đến cháu ruột, chỉ để ý đến cháu trai sao?!” “Hắn đã hại Quách gia thành ra thế này…” Quách Hoán nhìn một lúc, bước lên trước, cúi người, ghé tai vào bên miệng Quách thái công. “Ngươi nhìn người chuẩn hơn ta, Huyện úy tuyệt không phải người tầm thường, tất sẽ có đại sự nghiệp, tiếc là lão phu đã nhìn lầm…” Quách thái công vô cùng tiếc nuối, nhưng thực ra dù có làm lại một lần nữa hắn cũng chưa chắc đã đặt cược trúng Tiết Bạch, vì trên đời có rất nhiều chuyện phải trải qua rồi mới hiểu. Tiếc là hắn đã không còn thời gian nữa, đành phải giao một miếng ngọc bội vào tay Quách Hoán. “Ngươi có thể làm tốt không?” Quách Hoán nghĩ một lúc, đáp: “Chuyện khác không dám nói, với bản lĩnh của Huyện úy và mối quan hệ trong triều, có thể trong thời gian ngắn như vậy nắm quyền một huyện, ta nếu trẻ lại mười tuổi, có lẽ có thể theo đến lúc hắn phong hầu bái tướng.” Lời đã nói đến phong hầu bái tướng, cuộc tranh giành ruộng đất ở một huyện lại có đáng là gì? “Tốt…” Quách thái công đưa mắt nhìn về phía mấy vị nhi tử của mình. Quách Hoán cũng ngoảnh đầu lại, thấy bọn họ vẫn đang lải nhải không ngừng, đợi khi hắn quay đầu nhìn lại, Quách thái công đã tắt thở. Lão nhân mất, đối với Quách gia mà nói, chính là phá cũ lập mới. ~~ Ruộng đất mà Quách gia chiếm đoạt đã được chia lại. Trên quan đạo phía tây Hồi Quách Trấn, Sĩ tào Triệu Lục của huyện thự dẫn người dựng một chiếc bàn bên đường, giao lại địa khế cho nông hộ. “Lưu Tài.” “Ở đây, tiểu nhân chính là, vốn dĩ phụ thân muốn tiểu nhân tên là ‘Lưu Tài’ (giữ của), nhưng không biết chữ.” Vì Triệu Lục không có quan uy, trên mặt còn mang theo chút tươi cười, Lưu Tài cuối cùng cũng dám nói thêm hai câu. “Tờ này.” Triệu Lục đưa qua địa khế, ngẩng đầu nhìn, nói: “Ta đã gặp ngươi, vụ án của Quan A Mạch?” “Vâng, A Mạch và tiểu nhân cùng thôn…” Hai người cảm khái một lúc, Lưu Tài trở về nhà tranh. Bây giờ khế bán thân mà hắn ký cho Quách gia đã không còn hiệu lực, thê nhi cũng đã đón từ xưởng dệt về, chẳng qua là ngày lại một ngày cày cấy, trồng trọt. Cẩn thận cất kỹ khế đất, hắn gánh một gánh nước phân đi tưới ruộng. Chân trần đi trên đồng, từng gáo từng gáo tưới xuống. Cuối cùng, hắn ngồi bên bờ ruộng, nghĩ xem có nên đào thi thể của Quan A Mạch lên, đặt vào một cỗ quan tài an táng không. Quả thực cũng có chút lo lắng bà nương không đồng ý cho hắn bỏ ra khoản tiền này, sau đó hắn nghiến răng, hạ quyết tâm. Nhưng đợi đến khi đi đến nơi Quan A Mạch được chôn cất, muốn nói vài lời, định thần nhìn lại, lại ngẩn người ra. Chỉ thấy trong đất đã mọc lên mấy cây mạ non. Nhưng hắn rõ ràng không hề gieo hạt ở đây, vậy chỉ có thể là trong đất được đào lên để chôn xác có giấu hạt giống, lại có sức sống ngoan cường. Lưu Tài không khỏi nhớ lại lúc phụ thân của Quan A Mạch đặt tên cho y, đã lẩm bẩm rằng “Mạch tử phải lớn lên thật tốt, thật tốt đó”. (mạch: trong lúa mạch) Nghĩ đến cảnh tượng hồi nhỏ nô đùa trong thôn, hắn im lặng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, những cây mạ non trên mặt đất như vươn vai thức dậy, trông thập phần tự do tự tại... ~~ Quách thái công vừa mất, Tiết Bạch cũng đến phúng viếng. Mấy con cháu của Quách gia vốn đã chuẩn bị sẵn mấy lời cay nghiệt để khiến Tiết Bạch mất mặt, cho rằng huyện úy thì có là gì, bọn họ nhất định phải đòi lại công đạo cho cái chết của Quách Tam Thập Ngũ Lang. Tuy nhiên, từ lúc Tiết Bạch bước vào Quách gia, quan uy kia vừa áp xuống, bọn họ liền im bặt. Đến nỗi Khương Hợi đi theo sau lưng Tiết Bạch chính là hung thủ giết Quách Tam Thập Ngũ Lang, lại không ai dám nhìn thẳng vào vị sát thần này. Bỏ qua chút vặt vãnh này, Huyện úy đến phúng viếng, coi như đã cho Quách Hoán đủ thể diện. Phải biết Tống Chi Đễ với chức Hữu vũ lâm vệ đại tướng quân về hưu, Lệnh Hồ Thao không dám tấu tội hắn, lúc định án chỉ nói Tống Miễn lén đúc tiền đồng, mua chuộc sơn tặc, nhưng Tiết Bạch lại không hề đến phúng viếng Tống Chi Đễ. Nhìn qua là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đối với huyện Yển Sư lại vô cùng sâu xa. “Thiếu phủ.” Quách Hoán thân mặc áo tang, nhưng không vì tang sự của bá phụ mà trì hoãn công sự, thấp giọng nói: “Bọn người Thôi Tuấn, Trịnh Biện cũng ở đây.” “Qua bên này nói chuyện.” “Thiếu phủ nay đã nắm quyền, muốn để các cao môn đại hộ tuân thủ quy củ, dùng quyền uy để áp chế, lại thêm trí lược để thu phục là được, đệ tam tử của Thôi Tuấn muốn thi tiến sĩ, nhưng văn tài tầm thường, Thôi Tuấn không muốn vì hắn mà chạy chọt, Thiếu phủ có thể thu mua…” Tống gia mất, Quách gia phụ, tiếp theo đối phó các nhà khác tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, huống hồ còn có một lão làng địa phương như Quách Hoán. Tiết Bạch đã để bọn họ lùi bước đầu tiên, đương nhiên là để bọn họ lùi thêm bước thứ hai. “Còn có Lã huyện lệnh.” Quách Hoán lại nói, “Hắn làm người mềm yếu khôn khéo, tiểu lão nhi đã khuyên hắn không cần nghĩ đến việc lật lại thế cờ, chờ được điều đi nơi khác thì hơn, hắn đã nghe rồi.” “Ừm.” Nói đến Lã Lệnh Hạo, Tiết Bạch cũng chỉ đáp một chữ này, lại bàn thêm một lúc về chuyện bện điền kết hộ rồi mới ra ngoài. Hôm nay tỷ muội nhà họ Đỗ định đến Lục Hồn Sơn Trang, bèn cùng hắn qua đây, đường quê không tiện đi xe ngựa, bọn họ song song mà đi, thả lỏng cương ngựa, vừa đi vừa trò chuyện. “Kiểm soát Lạc Dương là không thể, hiện tại chúng ta có thể kiểm soát được cửa sông phía dưới Lạc Dương. Phía bắc tựa vào Mang Lĩnh, trong núi Thủ Dương có thể nuôi số ít tâm phúc, luyện sắt, đúc tiền, tích trữ lương thực; Phía nam giáp Lạc Hà, mượn đường sông để thu mua vật tư từ Giang Hoài, phát triển báo chí, khai mở tiền trang… giả sử có thời gian, thực lực chắc chắn không nhỏ hơn một cao môn thế tộc.” Tiết Bạch phụ trách làm rõ ý tưởng, tỷ muội nhà họ Đỗ căn cứ theo phương hướng này mà sắp xếp người làm việc, ắt sẽ rõ ràng hơn nhiều. Đỗ Cấm nói: “Còn vài chuyện nhỏ, Tống gia vẫn chưa giết sạch, một số con cháu làm quan ở bên ngoài rất nhanh sẽ trở về.” “Không thể giết nữa.” Đỗ Xuân lo lắng bọn họ lại làm ra hành động điên rồ gì, vội vàng nhắc nhở: “Vụ án của Tống gia, triều đình chưa hẳn không nghi ngờ, lúc này làm việc nên cẩn trọng.” Tiết Bạch nói: “Có người trở về chẳng phải là tốt sao? Chúng ta có thể danh chính ngôn thuận kiểm soát Lục Hồn Sơn Trang.” “Đúng vậy, ta đã sắp xếp người đi dò hỏi rồi.” Đỗ Cấm trêu chọc: “Sớm chỉnh đốn xong chuyện Lục Hồn Sơn Trang, ngươi mới có thể dẫn hai vị Lý tiểu cô nương qua đó đạp thanh?” “Đạp thanh sao? Thời tiết năm nay, chỉ sợ sẽ có chút hạn.” Tiết Bạch chuyển chủ đề một cách tự nhiên, “Nên sớm tổ chức bá tánh tu sửa kênh mương.” Vừa nói chuyện vừa đi thêm một quãng về phía đông, khi sắp đến chân núi Thủ Dương, thì tình cờ gặp một đoàn người đang đạp thanh. (đạp thanh: dạo bước trên bãi cỏ xanh vào tiết thời cuối xuân) ~~ Khu vực này vừa không phải dãy Mang Lĩnh hùng vĩ, lại không có dòng Lạc Thủy thơ mộng, phong cảnh chẳng có gì hay ho, Lý Thập Nhất Nương rất nhanh đã ngắm chán, vừa đang bảo người hầu chuẩn bị sẵn cho trò đánh mã cầu, lại phàn nàn nên sớm đưa Lý Đằng Không, Lý Quý Lan đến núi Vương Ốc cho xong. “Ở Lạc Dương cũng không ở được hai ngày, ngược lại ở Yển Sư đã ở ba ngày rồi, tưởng người khác không biết tâm tư của các ngươi sao? Danh tiếng của Ngọc Chân Quan sắp bị các ngươi làm hỏng hết…” Lý Đằng Không, Lý Quý Lan căn bản không hề để ý lời lải nhải của Lý Thập Nhất Nương, các nàng từ xa đã thấy một đoàn người của Tiết Bạch qua đây, liền bước lên phía trước một đoạn để xem ai đang đến. Ngoài đồng gió lớn, Lý Quý Lan chỉnh lại mái tóc bị thổi rối, ngước mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “A, là Tiết lang?” “Hở?” Lý Đằng Không quay đầu lại, nghi hoặc sao lại trùng hợp gặp được Tiết Bạch đến thế. “Hắn và tỷ muội nhà họ Đỗ quan hệ rất thân cận nhỉ.” Lý Quý Lan nói. “Sinh tử chi giao.” Lý Đằng Không đánh giá như vậy, “Đỗ gia đã cứu hắn, hắn cũng đã cứu Đỗ gia.” Hai người đưa mắt nhìn, thấy Đỗ Cấm vô cùng rạng hiên ngang, kéo dây cương muốn qua bên này, lại bị Tiết Bạch ngăn lại ghé tai nói nhỏ, không biết đã nói gì, Đỗ Cấm bèn vẫy tay về phía các nàng, cùng Đỗ Xuân dẫn người đi về phía bắc. Đợi Tiết Bạch sang, Lý Quý Lan không khỏi hỏi: “Nhị nương muốn qua nói chuyện với chúng ta, Tiết lang sao lại ngăn lại?” “Các nàng bận việc, ta nói cứ đi đi, các ngươi sẽ không để ý đâu.” “Ừm, đương nhiên sẽ không để ý.” Lý Quý Lan dùng sức gật đầu, mân mê váy, hỏi: “Tiết lang đã xem thơ ta viết chưa? Thấy thế nào?” “Ngươi ngày thường trông vui vẻ, thơ từ viết ra lại mang vẻ sầu tình, cũng thật kỳ lạ.” Thơ hay như vậy của Lý Quý Lan, không nhận được bất kỳ lời chỉ điểm sâu sắc nào, chỉ nghe được một câu đối đáp tùy ý này, nàng lại không hề thất vọng, lập tức đáp: “Bởi vì gặp được Tiết lang rồi đó.” May mà Lý Đằng Không hiểu nàng, không vì một câu này mà hiểu lầm, còn giúp giải thích một câu. “Cố nhân trùng phùng, đương nhiên vui vẻ.” Tiết Bạch thực ra cũng rất vui, đương thời xe ngựa chậm chạp, lâu ngày gặp lại vô cùng hiếm có. Ba người đều mỉm cười, như trở về thời điểm ở Trường An, mà vùng ngoại ô với phong cảnh không mấy đẹp đẽ ở phía bắc huyện thành Yển Sư này, dường như đột nhiên trở nên thú vị. Nói chuyện một lúc, vì phu phụ Dương Tề Tuyên đang nhìn chằm chằm bên cạnh, cộng thêm Tiết Bạch công vụ bận rộn, bèn hẹn mấy ngày nữa sẽ dẫn các nàng dạo chơi núi Thủ Dương, sau đó liền cáo từ. Lý Quý Lan dõi theo bóng dáng hắn đi xa, ôn nhu nói: “Trước kia chỉ thấy Tiết lang tài hoa hơn người, nay mới biết hắn còn thương xót bá tánh, có thể cai trị một phương.” “Ngươi định dùng hết những từ có thể khen một lượt sao?” Lý Đằng Không đáp, thấy bên đường có một nhóm nông nhân đi qua, trong đó có mấy người trông mặt mày có bệnh sắc, vội vàng gọi người chiêu tới, xem bệnh tặng thuốc cho họ. Trong đó có một tiểu nữ hài chừng sáu bảy tuổi, bệnh vàng da đã khá nghiêm trọng, bèn hỏi nơi ở của nàng, định sẽ qua đó khám chữa nhiều hơn. Lý Thập Nhất Nương đối với những nông nhân bẩn thỉu này khá ghét bỏ, trong lòng lẩm bẩm Lý Đằng Không dù muốn ở lại Yển Sư thêm vài ngày, cũng không cần thiết phải dùng cách này. Lý Đằng Không lại không nghĩ nhiều như vậy, đưa tay lau vết bẩn trên mặt tiểu nữ hài, dịu dàng cười nói: “Đợi ngươi khỏi bệnh, sẽ rất xinh đẹp…” ~~ Tiết Bạch vẫn chưa đi xa, vô cớ ngoảnh đầu nhìn lại. Trong tầm mắt, bên quan đạo gồ ghề lồi lõm, Lý Đằng Không - đầu đội miện hoa sen, thân mặc áo váy màu xanh đen - đang ngồi xổm trước một tiểu nữ hài lem luốc. Bụi đất trên đường mấy lần bị gió thổi cuốn lên, nhuốm bẩn cả mũ và áo của nàng, khiến khí chất cao quý vốn có ngày thường cũng phai nhạt. Nhưng Tiết Bạch chợt nhận ra, ngay khoảnh khắc này nàng còn đẹp hơn cả thường ngày… “A huynh? A huynh?” Quay đầu lại, Tiết Bạch phát hiện Tiết Tiệm không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh hắn. “Chuyện gì?” “Lão Lương đã phát hiện ra tung tích của Cao Thượng rồi…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang