Mãn Đường Hoa Thải
Chương 260 : Đoạt ấn
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 20:06 24-08-2025
.
Huyện thự chẳng hề rực sáng đèn đuốc, chỉ treo thêm mấy chiếc đèn lồng, vậy mà có vẻ hơi ấm áp.
Lã Lệnh Hạo vô cùng chu đáo, biết Tiết Bạch muốn dẫn nông hộ đến bàn chuyện ruộng đất, đã sai hạ nhân suốt đêm nấu mì thịt dê, bày ngay tại ngã đường ngoài huyện thự.
Năm chiếc nồi gốm lớn được bày thành một hàng, lửa bên dưới cháy hừng hực, trở thành cảnh tượng nổi bật nhất trong đêm, khói bốc lên từ miệng nồi, mang theo hương súp thịt dê lan tỏa, đánh thức cơn thèm trong lòng người.
Trên thềm cửa chính của huyện thự, một lại viên hô lớn: “Các ngươi đều là bá tánh trong huyện, Huyện lệnh biết các ngươi đã bị kinh hãi, mỗi người hãy đến nhận một bát mì thịt dê lót dạ trước, đợi Huyện lệnh và Huyện úy đem chuyện ruộng đất của các ngươi bàn cho rõ ràng.”
Đám nông nhân đồng loạt nhìn về phía Tiết Bạch, bụng dạ sôi lên ùng ục, vừa thèm thuồng lại vừa phải kìm nén chờ Huyện úy an bài.
Tiết Bạch biết Lã Lệnh Hạo không thể nào hạ độc, cũng chẳng có đủ lượng thuốc để độc chết hơn một trăm đại hán, bởi vậy mở miệng nói: “Ăn đi.”
Có người liền đặt cái cuốc sang một bên qua nhận bát mì, Lão Lương nổi giận, vừa tiến lên đã tung một cước, mắng: “Cần câu cơm mà cũng vứt đi trước, đáng đời ngươi làm ma đói.”
Chuyện nhỏ nhặt thế này phải dựa vào kinh nghiệm mới có được, đâu phải một sớm một chiều mà học được.
Đám nông nhân xếp hàng phía trước bèn một tay xách cuốc, một tay bưng bát, cũng chẳng sợ nóng, ngồi xổm bên đường húp sùm sụp.
Lã Lệnh Hạo lúc này mới bước ra, bên cạnh còn có mấy vệ binh mặc giáp, cất giọng sang sảng: “Đêm nay xảy ra chuyện hương dân cướp ruộng, bản huyện để các ngươi chịu uất ức rồi, cũng không có chỗ cho các ngươi ngồi, nhưng ruộng đất của các ngươi, ta và Tiết huyện úy nhất định sẽ giữ lại cho các ngươi.”
Chỉ có lác đác vài người phản ứng lại, tựu chung với thái độ này, Lã Lệnh Hạo thấy oán khí của đám nông nhân đã tiêu tan phần lớn, tự cho là kế thành, bèn mời Tiết Bạch quay về huyện thự bàn bạc chi tiết…
“Tiết lang bệnh mấy hôm, trong huyện đã xảy ra chuyện thế này, may mà Tiết lang đã khỏi bệnh, xử lý kịp thời.”
“Chẳng lẽ thấy ta là một con mèo bệnh, trong huyện liền có kẻ muốn chiếm mảnh ruộng mới khai khẩn.”
“Không có, làm gì có nhiều âm mưu như vậy? Bản huyện đảm bảo với ngươi, ruộng đất là của họ, như vậy được chưa?”
“Vậy thì tốt.”
“Sự tình đã giải quyết xong, cứ để đám nông hộ này ăn no rồi về, thiên hạ thái bình.” Lã Lệnh Hạo cười sảng khoái, ngáp một cái, “Tuổi già rồi, tất cả về ngủ đi, kê cao gối mà ngủ.”
Nhưng Tiết Bạch lại không có ý định cho qua chuyện, hỏi: “Huyện lệnh không truy cứu chuyện ta giết Quách Tam Thập Ngũ Lang sao?”
“Cái gì?” Lã Lệnh Hạo giả vờ kinh ngạc, “Quách Tam Thập Ngũ Lang chết rồi?”
Hắn đương nhiên phải truy cứu, nhưng định đợi vài ngày nữa, sau khi đuổi hết đám nông hộ về, mua chuộc chia rẽ một bộ phận, chờ Cao Thượng dàn xếp xong với các quan lớn ở Lạc Dương trở về. Đến lúc đó, nhất định sẽ truy cứu đến cùng tội Tiết Bạch tự ý giết người.
Quách Tam Thập Ngũ Lang chính là hương cống cử tử do Lã Lệnh Hạo đích thân chấm ba năm trước.
“Là ta giết.” Tiết Bạch nói: “Đêm nay không hỏi rõ chuyện này sao?”
“Ôi chao, ngươi thật là… lỡ tay sao?” Lã Lệnh Hạo đứng dậy, xoa xoa tay, tỏ ra vô cùng quan tâm đến Tiết Bạch, “Chuyện này phải giải quyết, ta phải thay ngươi trấn an Quách thái công, còn phải dặn những người biết chuyện đừng đi nói lung tung…”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng nói: “Yên tâm, ta thay ngươi giải quyết, về ngủ một giấc cho ngon.”
Tiết Bạch hỏi: “Không truy cứu?”
“Ngươi cứ yên tâm ở đây có ta, chắc chắn có thể đè nén được chuyện này.”
“Tốt, Huyện lệnh không truy cứu ta, ta lại có mấy chuyện muốn hỏi Huyện lệnh.” Tiết Bạch lười xem Lã Lệnh Hạo giả bộ, trước tiên hỏi: “Đêm nay, những nông hộ, bộ khúc bị đánh chết, xử lý thế nào?”
“Có sao? Không có chứ? Đều là đám hương dân, ra tay sao có thể đánh chết người được?”
“Người của ta đã đánh chết ba bộ khúc.”
“Chuyện này đợi chủ gia báo lên…”
“Chuyện các nhà chiếm đoạt ruộng đất, che giấu nô hộ xử lý thế nào?”
“Làm gì có chuyện đó…”
“Các ngươi quan thân cấu kết, ẩn điền trốn thuế, ngụy tạo sổ sách, tự ý trưng thu thuế nặng, biển thủ công quỹ, trộm cắp kho nghĩa thương, khi nam bá nữ, bức lương làm nô, những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, xử lý thế nào?!” (quan thân: quan lại + thân hào)
Lã Lệnh Hạo ngẩn người một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài huyện thự, suýt nữa thì tưởng Tiết Bạch đã mời được Thánh nhân từ Trường An đến… Nếu không, nói những lời vô ích này, để làm gì?
“Tiết lang, ngươi e là bệnh chưa khỏi, nói năng hồ đồ rồi, vẫn là nên về tĩnh dưỡng cho tốt đi.”
“Nếu nhất định phải nói là có bệnh, ta thấy người bệnh là Lã huyện lệnh, hay nói đúng hơn là Đại Đường đã lâm bệnh?”
“Ngươi chữa à?” Lã Lệnh Hạo cảm thấy Tiết Bạch thật nực cười, “Đại Đường dẫu có ra sao, cũng không đến lượt tiểu quan như chúng ta quản.”
“Tiểu quan không quản, vậy Lã huyện lệnh làm đại quan rồi, có quản không?”
“Ngươi thật sự bệnh rồi.”
Lã Lệnh Hạo lại nhìn ra ngoài cửa, cũng không thấy người của Tiết Bạch xông vào, thầm nghĩ chỉ cần không động thủ thì mọi chuyện đều dễ nói.
Đương nhiên, có động thủ hắn cũng không sợ. Những tay sai đánh đấm được của Tiết Bạch phần lớn đã bị phái đến Lạc Dương, số còn lại đang theo Tiết Tiệm canh giữ ở xưởng dệt.
Lúc này hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, thấy Tiết Bạch và hai hộ vệ hung thần ác sát bên cạnh vẫn chưa chịu đi, bèn hỏi: “Tiết lang muốn thế nào?”
“Đơn giản.” Tiết Bạch nói: “Thanh tra ruộng đất hộ tịch, để các nhà giao nộp hết ẩn điền, ẩn hộ, chỉ có vậy thôi.”
Hắn thực ra cũng có thể không làm những việc này, an ổn tích lũy tư lịch để thăng quan, nhưng việc được phái ra địa phương quả thực là một cơ hội hiếm có để tích lũy thực lực, mà muốn nhanh chóng tích lũy thực lực, không thể không đụng đến ruộng đất và nhân khẩu, mà ruộng đất nhân khẩu lại đại diện cho quyền lực.
Muốn bồi dưỡng tâm phúc, tích lũy lương thực, huấn luyện bộ khúc, chế tạo khí vật, mở tiền trang… Tiết Bạch cũng cần một lượng lớn ruộng đất, nhân khẩu và quyền lực.
Người thông minh đương nhiên cũng có thể mở rộng quy mô, cùng các thế tộc địa phương chia sẻ, nhưng một huyện chỉ có bấy nhiêu, mà dã tâm của Tiết Bạch lại quá lớn, thực sự không thể cùng chia sẻ với những kẻ được hưởng lợi ích vừa hẹp hòi vừa tham lam này. Nếu gượng ép cấu kết với bọn họ, không động đến căn cơ của tệ nạn Đại Đường, vậy thì, ý nghĩa của dã tâm còn ở đâu?
Nói đơn giản hơn, đại sự mưu nghịch, nền tảng thực lực phải nắm trong tay mình, không thể đợi đến lúc muốn giành ngôi vua, lại đi hỏi Tống Miễn vay chút tiền lương.
Hai chữ “thanh tra” nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng thực chất là an bài tâm phúc nắm giữ hết ruộng đất, nhân khẩu, thuế má của một huyện, Tiết Bạch nếu thật sự làm được, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn nắm giữ huyện Yển Sư, đến lúc đó Lã Lệnh Hạo cũng chỉ tương đương với một con rối.
Giao nộp hết mọi lợi ích, quyền lực, Lã Lệnh Hạo đương nhiên không thể nào đồng ý nhượng bộ… nên nói là trong lòng tuyệt đối không thể đồng ý, nhưng ngoài mặt hắn lại chần chừ, vuốt râu thở dài.
“Ta nào có muốn không giảm nhẹ gánh nặng cho bá tánh? Thật không dám giấu, lúc ta mới nhậm chức, cũng giống như ngươi, lòng đầy nhiệt huyết, nhưng chuyện này, khó lắm! Ngươi về trước đi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn…”
Tiết Bạch nói: “Trời vừa sáng liền thăng đường giải quyết vấn đề này, thế nào?”
Lã Lệnh Hạo nheo mắt lại, đang cố nén cơn giận.
Tiết Bạch không đợi hắn trả lời, thẳng thừng hét lớn: “Chuẩn bị thăng đường!”
Lão Lương lập tức tiến lên, nói: “Mời Huyện lệnh thăng đường!”
“Quá càn rỡ!”
Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, Lã Lệnh Hạo khuyên nhủ cả một đêm, cuối cùng cũng nổi giận, lùi lại mấy bước, trốn vào vòng bảo vệ của vệ binh, giận dữ quát: “Nếu còn ép người quá đáng, bản huyện sẽ trị tội ngươi!”
Đáp lại hắn, là tiếng “keng” rút đao, Lão Lương cao giọng quát: “Mời Huyện lệnh ngồi vào công đường!”
“Ngươi! Đây là huyện thự…”
Bỗng có tiếng huýt sáo chói tai vang lên, Lão Lương khum hai ngón tay thành vòng, đặt lên miệng thổi một hồi huýt sáo dài, bên ngoài huyện thự lập tức như vỡ chợ, đám nông nhân sớm đã ăn xong mì thịt dê, nhao nhao giơ cuốc xông vào.
“Mời Huyện lệnh thăng đường!”
“Thăng đường rồi!”
Triệu Dư Lương lúc này không còn buồn ngủ chút nào, hai bát mì vào bụng, ngược lại đã tiêu tan hết mọi căng thẳng lo sợ trước đó, chỉ cảm thấy phấn chấn.
Tuy đều là lần đầu tiên vào huyện thự, nhưng những người của Tế Dân Xã lại rất có trật tự, vì cả mùa đông họ thường xuyên được dẫn đi xếp hàng, vung cuốc, lần đầu bị đột kích tuy không có kinh nghiệm, lúc này phản ứng lại, cuối cùng cũng đã có dáng vẻ như lúc huấn luyện.
Lão Lương tuy chưa từng làm tướng quân, nhưng cảnh tượng nhỏ này lại có thể dễ dàng chỉ huy, sắp xếp bọn họ canh giữ cửa trước sau của huyện thự, bao vây người của Lã Lệnh Hạo.
“Đội một đến trung đường!”
Triệu Dư Lương ở trong đội này là người đi đầu, xông vào sân trước trung đường, cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, cả người không hiểu sao lại phấn khích lạ thường.
Trước trung đường có sáu vệ binh canh giữ, đang mặc áo giáp, tay cầm trường đao, chỉnh tề sẵn sàng đón địch.
Nhưng qua cửa lớn có thể thấy bên trong, Huyện úy đang ngồi ở vị trí bên cạnh, tuấn lãng mà uy nghiêm, tựa như nhân vật thần tiên; Huyện lệnh thì co rúm sau lưng bốn vệ binh, trông có vẻ hèn nhát, giơ tay chỉ trỏ, mặt đầy vẻ kinh hãi.
“Các ngươi… các ngươi muốn tạo phản sao? Bắt lại! Bắt lại tất cả cho ta!” Lã Lệnh Hạo hét lớn.
Ở đây có mười vệ binh mặc giáp, bên ngoài còn có mười người, ngoài ra bộ khúc, tùy tùng của Lã gia còn có hơn hai mươi người, trong đó có một số là hiệp khách thân thủ bất phàm, nhân số tuy không nhiều, nhưng hơn xa những kẻ chân đất dưới trướng Tiết Bạch có thể so bì.
Lã Lệnh Hạo dám để Tiết Bạch mang những kẻ chân đất này đến, chính là biết vệ binh chỉ cần quát một tiếng, là có thể dọa cho bọn họ tan tác như chim vỡ tổ.
“Lui!” Các vệ binh hét lớn.
Triệu Dư Lương sợ hãi vội giơ cuốc lên, vì không vững tay mà hơi xiêu vẹo, lại bất ngờ cảm thấy vệ binh đối diện cũng có chút căng thẳng.
“Còn không mời Huyện lệnh thăng đường!” Lão Lương hét lớn.
Triệu Dư Lương bèn tiến lên hai bước, mấy chục nông nhân bên cạnh cũng đồng loạt vung cuốc, xẻng sắt trong tay về phía trước.
Cùng với việc Đại Đường thái bình đã lâu, chế độ quân điền, phủ binh bị phá hoại gần hết, phong khí trong dân gian cũng có sự thay đổi, biên trấn dùng người Hồ, con nhà lành hổ thẹn vì phải đi lính, con cháu làm võ quan bị cha anh khinh thường, người ứng mộ phần lớn là những kẻ lười biếng chưa từng luyện võ. Còn về những vệ binh này của Lã Lệnh Hạo, trông thì rất cường tráng, nhưng đã quen với cuộc sống sung sướng cá thịt, ngày thường quen bắt nạt bình dân, làm gì đã thấy qua cảnh tượng thế này.
“Vù ——”
Chiếc xẻng sắt sắc bén vung qua trước mắt, sáu vệ binh liên tục lùi lại, kinh hô lên.
“Các ngươi lui đi chứ! Lui!”
Triệu Dư Lương thu hết sự hoảng loạn của bọn họ vào mắt, không khỏi mừng rỡ, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình hóa ra cũng không thua kém người khác.
Thế là hắn phấn khích đến quên cả sợ hãi, càng ra sức vung vẩy chiếc cuốc sắt.
“Thăng đường! Thăng đường!”
Thật sự đánh nhau, ai thắng ai bại còn chưa biết, xung đột sắp bùng nổ, nhưng vẫn chưa phát, vì các vệ binh lại lùi một bước, chờ đợi mệnh lệnh của huyện lệnh.
Nếu là Cao Sùng, e là đã cùng Tiết Bạch chém giết đến chết mới thôi, Lã Lệnh Hạo thì vẫn còn đang cân nhắc.
Có vệ binh lùi đến bức tường, giơ trường đao lên giận dữ gầm lên: “Còn không lui ta giết ngươi!”
Lã Lệnh Hạo trán vã mồ hôi lạnh, liếm đôi môi khô khốc… thăng đường thôi mà, có cần thiết phải động đến binh đao không?
“Thăng đường!”
Cuối cùng hắn cũng hét lớn, không để vệ binh tàn sát những bá tánh tay không tấc sắt.
“Bản huyện thăng đường là được chứ gì…”
~~
Nếu nói Cao Sùng và Lã Lệnh Hạo lần lượt là quan viên của An Lộc Sơn và quan viên của Đại Đường, phản ứng khi gặp chuyện của họ cũng mang những đặc điểm chung của hai bên, một bên là dám nghĩ dám làm, không kiêng dè gì; một bên là chìm đắm trong ca vũ thái bình, sợ hãi bất kỳ sự thay đổi nào, nên vừa cố chấp vừa yếu đuối.
Vì vậy, cuối cùng không đánh nhau, Tiết Bạch có chút thất vọng, nhưng không bất ngờ.
“Chuẩn bị thăng đường, phong tỏa khố phòng, đợi Ân tiên sinh đến thì mang hết sổ thuế ra.”
“Vâng.”
“Gọi Tiết Tiệm về, mang cả những nữ tử ở xưởng dệt bị gọi là đào nô qua đây, vụ án này thẩm tra rõ ràng một lượt.”
“Vâng.”
“Tất cả vũ khí hạ xuống, trong huyện thự không cần thiết động đao động thương. À, nông cụ cứ cầm đi, nông dân chỉ có chút gia tài đó thôi, đừng làm mất.”
“Vâng… Các ngươi, còn không hạ đao xuống?!”
Đến bước này, khí thế của Lã Lệnh Hạo đã xìu, cũng không thể nào thật sự đánh nhau, chẳng qua là phối hợp với Tiết Bạch, ngược lại có thể an toàn vô sự, sau này dựa vào quan hệ trong cung có oán báo oán, bèn bất đắc dĩ phất tay, cho người hạ vũ khí xuống.
Tiết Bạch quả nhiên hòa nhã hơn nhiều, nói: “Huyện lệnh cho ta mượn ấn chương dùng một lát được không?”
Lã Lệnh Hạo đang khó xử, mạc liêu của hắn là Nguyên Nghĩa Hành mắt đảo một vòng, trong khoảnh khắc đã quyết định.
“Huyện lệnh, ta đi lấy ấn chương giao cho Huyện úy, được chứ?”
Hành động nhỏ này của Nguyên Nghĩa Hành vừa bán một cái nhân tình cho Tiết Bạch, cũng vừa giải tỏa sự khó xử cho Lã Lệnh Hạo.
Lã Lệnh Hạo không hề cảm kích hắn, cười lạnh một tiếng coi như trả lời, tự nghĩ sau chuyện này, xem triều đình có dung được kẻ phản nghịch dám dùng vũ lực đoạt ấn phù của cấp trên hay không, phải biết Cao Tiên Chi chỉ vượt cấp báo công đã phạm đại kỵ.
Một lúc sau, ấn chương đã được Nguyên Nghĩa Hành dùng hai tay dâng lên, đưa đến trước mặt Tiết Bạch.
Mọi người hừng hực khí thế chuẩn bị, đến lúc trời sắp sáng, Tiết Bạch đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát huyện thự.
“Mời các nhà qua đây, người muốn đến thì đến, người không muốn đến… hậu quả tự gánh.”
“Vâng.”
“Đánh trống công đường, tập hợp bá tánh.”
“Thùng!”
“Thùng!”
Tiếng trống phá tan buổi sáng yên tĩnh của huyện thành.
“Là tiếng trống công đường vang lên sao?”
“Trống công đường vang, Huyện lệnh triệu tập mọi người đến huyện thự.”
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, trên con đường lớn trước huyện thự đã chật ních người, những người chen chúc phía sau, chỉ có thể nghe người phía trước thuật lại tình hình trên công đường.
Trên công đường, Lã Lệnh Hạo ngồi ở vị trí chính, mí mắt nặng trĩu, thỉnh thoảng lại gục xuống ngủ gật. Vị huyện lệnh thường ngày uy nghiêm, vì một đêm không ngủ, lập tức lộ ra vẻ già nua và hôn dung. (hôn dung: sự ngu muội, u mê, thiếu sáng suốt, thường chỉ người có quyền lực nhưng kém minh mẫn)
Tiết Bạch ngược lại trước khi khai đường đã an tâm nghỉ ngơi một lúc, lúc này ngồi ngay bên cạnh hắn, lưng thẳng tắp, cao lớn uy nghiêm, lại càng làm nổi bật Lã Lệnh Hạo giống như một tá quan.
Kinh đường mộc cũng nằm trong tay Tiết Bạch, đợi đến giờ Thìn, “đùng” một tiếng vang lên.
“Hôm nay, thẩm tra vụ án ẩn giấu ruộng đất hộ tịch, tô thuế bất công của huyện Yển Sư, phàm ai có oan khuất liên quan đến ruộng đất và thuế, đều có thể đến trình báo.”
~~
Thôi trạch.
Trước kia khi Tiết Bạch và Cao Sùng xung đột, Thôi trạch đã từng tạm thời bảo hộ cho Tiết Bạch, thế nhưng nay thời thế đã đổi thay, khiến người ta không khỏi cảm khái.
Trịnh Biện bước vào viện, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy gia đinh bộ khúc của các đại hộ đã chen chúc chật cứng cả sân.
Trên đại đường, y phục hoa lệ đầy nhà, chư công tề tựu.
“Chuyện là thế nào?”
“Tiết Bạch vừa quay về, Lã Lệnh Hạo liền sợ đến mềm nhũn, lại phải thanh tra ruộng đất.”
“Rốt cuộc hắn có gì ỷ vào? Sao lại ngông cuồng đến thế?”
“Cứ lật lọng mãi, trừ khử hắn đi là xong…”
“Cao lang quân đến!”
Mọi người không khỏi nghi hoặc, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Chỉ nghe bên ngoài tiếng ngựa hí vang lên, sau đó Cao Thượng với dáng vẻ phong trần cùng Điền Can Chân, Khang Bố sải bước đi tới, chỉ cần nhìn bước chân thong dong ung dung đó cũng đủ khiến lòng người an định.
“Cao lang quân sao lại quay về nhanh như vậy?”
Cao Thượng không vội trả lời, mà trước tiên để bọn họ kể lại những chuyện đã xảy ra ở huyện Yển Sư.
Sau khi nghe xong, hắn cẩn thận suy tư, trong ánh mắt thoáng có chút nghi hoặc.
Nhìn quanh một vòng, hắn gọi Tống Miễn qua, hỏi: “Phàn Lao nói Tiết Bạch đang ở trong tay hắn, sao lại đến huyện thự rồi?”
Tống Miễn đáp: “Ta cũng không biết, hoặc là Phàn Lao ngay từ đầu đã nói dối, hoặc là Tiết Bạch đã trốn thoát.”
Cao Thượng nói: “Chướng nhãn pháp, may mà chúng ta không trúng kế.”
Hắn đứng dậy, cao giọng hơn một chút, nói: “Chư vị yên tâm, Tiết Bạch có kế hoạch gì, ta đã đoán ra rồi.”
Các đại hộ lại bàn tán thêm vài câu, rồi dần dần yên tĩnh lại.
“Hắn mua chuộc nông hộ, huấn luyện bọn họ, tạm thời đoạt quyền ở huyện thự, tiếp đó liền mượn danh nghĩa vì dân thỉnh mệnh, nhân việc tra xét ruộng đất hộ tịch để bòn rút lợi ích từ các vị, những điều này đã rất rõ ràng, mấu chốt là… hắn dựa vào cái gì?”
Thôi Tuấn vuốt râu thở dài: “Phải đó, hắn dựa vào cái gì?”
“Lúc ta nhận được tin của Lã huyện lệnh, đã đang trên đường từ Lạc Dương trở về Yển Sư. Bởi vì hậu chiêu của hắn, lúc này đã ở trên Lạc hà rồi.”
“Là gì vậy?”
“Tất cả đừng vội, ta sẽ nói cho các vị nghe từng chuyện một.”
Cao Thượng trước tiên mỉm cười, còn có một động tác nhỏ là khẽ phất tay, trước khi nói liền ổn định sĩ khí.
“Tiết Bạch trước tiên đến Yển Thành, lôi kéo một đám dân buôn lậu, đối phương là chỗ quen biết cũ của ta, tên là Phàn Lao. Đương nhiên, Phàn Lao vừa không thể giúp hắn, cũng không có năng lực này, ngược lại còn bắt giữ hắn lại.”
Tống Miễn khẽ suy nghĩ, cũng hiểu ra, nói: “Dân buôn lậu sao dám đấu với quan phủ? Phàn Lao chẳng qua là bán cho chúng ta một cái nhân tình, kỳ thực không dám thật sự làm gì Tiết Bạch, đến lúc đó chỉ nói người chạy mất rồi, là có thể không đắc tội cả hai bên.”
“Đây chính là chỗ thông minh của Tiết Bạch, Phàn Lao vốn thân cận với chúng ta, Tiết Bạch đến lôi kéo một chuyến, khiến hắn ít nhất cũng giữ thái độ không giúp bên nào, thậm chí còn nghiêng về phía hắn. Đồng thời, đây là một chướng nhãn pháp, để che giấu hậu chiêu thực sự của hắn…”
“Lạc Dương?”
“Phải.” Cao Thượng nói: “Hai nữ nhi của Đỗ Hữu Lân, chính là người chủ sự của Dương thị thương hành ở Hà Nam Phủ, quan hệ với Tiết Bạch vô cùng thân cận, vụ án Trương Tam Nương giả trước kia cũng có sự tham gia của các nàng. Những mạc liêu, tay chân của Tiết Bạch đều nghe theo sự sắp đặt của tỷ muội nhà họ Đỗ, lúc này, các nàng đã lên quan thuyền của Đỗ Hữu Lân xuôi dòng mà xuống, đến lúc đó lại có tào công muốn theo Tiết Bạch làm loạn.”
“Đây là chiêu cũ rích rồi mà.”
“Không chỉ vậy, trên chiếc quan thuyền này, còn có thiên kim của Tướng phủ, cùng với một đội Kim Ngô Vệ…”
Mọi người lấy làm kinh hãi, hỏi: “Lần này là thật sao?”
Cao Thượng mỉm cười, đáp: “Lần này là thật một trăm phần trăm.”
Sự yếu đuối của những kẻ được hưởng lợi ích vào khoảnh khắc này lại một lần nữa lộ ra, có người thầm nghĩ, cùng lắm thì cứ để Tiết Bạch thanh tra ruộng đất nhà mình, mấy năm nay nộp thêm chút thuế, không thể tổn hại đến căn cơ.
Tiết Bạch triệu tập bọn họ đến huyện thự thăng đường, người không đi hậu quả tự gánh, cũng không biết là hậu quả gì?
Không khí yên tĩnh lại, Cao Thượng chỉ cảm thấy tức cười, không vội không vàng nói: “May mà, công vụ địa phương không phải do nữ nhi của Tể tướng có thể định đoạt. Lần này, vị Dương tham quân dẫn Kim Ngô Vệ đến, địa vị bất phàm, làm người cởi mở, Lệnh Hồ thiếu doãn đã dẫn ta đến gặp mặt hắn, hai bên tương đàm thậm hoan.”
“Tương đàm thậm hoan.” (trò chuyện với nhau rất vui vẻ)
Bốn chữ này lọt vào tai, không ít người đã nhướn mày.
Cao Thượng nói đến đây thì thôi, không hề ép buộc những thế gia đại tộc này, dù sao Tiết Bạch muốn là lợi ích của bọn họ, không liên quan đến hắn.
“Tình hình là như vậy, nếu có ai muốn đến huyện thự, ta không cản, chư vị cứ tự nhiên…”
Lúc này, Thôi Tuấn nhận được một tin, vẫy tay, ghé tai nói nhỏ với Cao Thượng: “Phàn Lao đang ở trên bến tàu, muốn cho Cao lang quân một lời giải thích.”
“Còn thật sự đến à? Thật thà quá rồi.”
Cao Thượng dường như cảm thấy buồn cười, sau đó khẽ thở dài, đích thân đi gặp. Thôi Tuấn lo lắng cho an nguy của hắn, phái một đội gia đinh hộ tống.
…
Lúc này, bá tánh trong thành phần lớn đã tập trung ở huyện thự, các ngõ hẻm vắng vẻ hơn nhiều. Cao Thượng đi một mạch ra khỏi cổng thành, thấy phía trước bến tàu tào công tụ tập, không tiến lên nữa, cho Khang Bố đi gọi Phàn Lao qua.
Phàn Lao cũng dẫn theo bốn người, nhưng không bao gồm huynh đệ nhà họ Điêu, điều này khiến Cao Thượng có chút thất vọng.
“Cao tiên sinh.”
“Lâu rồi không gặp, ngươi trông già đi nhiều.” Cao Thượng nhìn tóc mai điểm bạc của Phàn Lao, nói: “Sống khổ sở lắm sao?”
“Không khổ, giàu lắm.” Phàn Lao cười nói.
Cao Thượng lắc đầu, nói: “Mấy đồng tiền lẻ đó, không xứng với ngươi… Nói chuyện chính đi, thù của nghĩa huynh, ta không thể không báo, ngươi có thể hiểu không?”
“Cao Sùng không phải do người của ta giết.”
“Vậy là ai?”
“Người chết đã rồi, hắn dám buôn lậu sắt thép, thì sớm đã nên nghĩ đến hậu quả. Nếu ta chết, sẽ không để huynh đệ dưới trướng báo thù cho ta nữa, vì mạng của loại người như chúng ta chính là như vậy…”
“Ngươi vẫn như vậy, quá câu nệ rồi biết không?” Cao Thượng nói: “Nếu không phải huynh đệ nhà họ Điêu giết, thì là Tiết Bạch giết, chẳng qua chỉ có hai khả năng này. Ngươi đã nói, ngươi sẽ giao Tiết Bạch cho ta.”
“Ta quả thực đã bắt giữ Tiết Bạch, nhưng hắn đã được cứu đi rồi.”
Cao Thượng rõ ràng không tin, hỏi: “Ai cứu đi?”
“Công Tôn Đại Nương và đệ tử của nàng.”
“Giao tình bao năm, đây chính là lời giải thích ngươi cho ta sao?”
Sắc mặt Phàn Lao khổ sở, nói: “Quản sự của Tống gia đến chỗ ta, lúc đó Tiết Bạch chính là đang khuyên ta theo hắn làm việc. Không nói hai lời liền cho người chém chết quản sự của Tống gia, ta bắt giữ Tiết Bạch, muốn trả lại ân tình năm xưa ngươi đã nói giúp cho ta. Nhưng đêm đó Công Tôn Đại Nương đã giết lên núi, cứu Tiết Bạch đi… ngươi tin không?”
Cao Thượng hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta thế nào?”
“Nếu ta nói ta đã cố hết sức, ngươi đừng tìm huynh đệ nhà họ Điêu gây phiền phức nữa, được không?”
“Lại là huynh đệ nhà họ Điêu, năm xưa bọn họ chống thuế giết sai dịch, ta đã bảo ngươi giết bọn họ để lập công. Ngươi xem ngươi bây giờ… kẻ tiện dân như ta cũng đã là mệnh quan triều đình rồi, còn ngươi thì sao? Con cháu nhà nghèo, ngay cả một biên hộ ngươi cũng không phải, giống như con chuột trốn trên núi. Ta lại nghe ngươi bỏ qua cho bọn họ, sau này ngươi thành cái gì? Ăn mày? Ngươi có biết ăn mày khổ thế nào không? Ta đã từng làm rồi, ngươi thì chưa. Nói nhiều rồi, giết bọn họ, ta bảo đảm cho ngươi một tiền đồ.”
“Tại sao không thể bỏ qua cho bọn họ? Cao Sùng không phải do bọn họ giết.”
“Bọn họ lấy thủ cấp của nghĩa huynh ta công khai lĩnh thưởng, đây là thể diện của ta.”
“Những vật thưởng đó, đối với người trên núi rất quan trọng, chúng ta cần nhiều vải vóc như vậy…”
Cao Thượng nói: “Ta coi ngươi là hào kiệt, năm xưa mới vì ngươi mà cầu tình. Ngươi bây giờ chỉ lo nói chuyện vải vóc? Ta còn bận, tranh thủ đến đây, là vì ngươi đã nói sẽ cho ta đầu của Tiết Bạch.”
Phàn Lao còn rất nhiều lời muốn nói, cổ họng trào lên, rồi lại nuốt xuống.
“Năm xưa, ta cũng coi ngươi là đứng cùng một phe với chúng ta, bây giờ xem ra, ta không phải hào kiệt, ngươi cũng chỉ lo cho bản thân mình… Người ta sẽ không giao, ngươi muốn san bằng Nhị Lang Sơn thì cứ đến đi.”
Cao Thượng nhìn bóng lưng của người bạn cũ này, có chút thất vọng.
Nhưng hắn không nhìn bao lâu, rất nhanh đã dời mắt đi, vì thượng nguồn Lạc hà đã có thuyền bè đến, đó là thế lực của Tiết Bạch, có một loại khí thế như muốn làm chủ Yển Sư.
Tiếc là, Yển Sư vẫn thuộc Hà Nam Phủ, thuộc quyền quản hạt của triều đình Đại Đường…
~~
Thuyền lớn xuôi theo dòng Lạc Thủy.
Trên boong thuyền, hai tiểu cô nương đang nắm tay nhau nhìn về phía bến tàu Yển Sư.
“Hắn sẽ đến đón chúng ta chứ?”
“Chắc chắn là không.”
Lý Đằng Không trả lời rất chắc chắn, nhưng giọng lại rất nhỏ, còn quay đầu nhìn lại, hy vọng không ai nghe thấy.
Ánh mắt rơi xuống, Đỗ Cấm thân xuyên lan bào, khí thế lấn người đang đi tới.
“Thực ra chúng ta thật sự không nên đến Yển Sư, để người ta tưởng là đến thăm hắn.” Lý Đằng Không bèn nói với Lý Quý Lan: “Ấy thế mà tỷ phu lại muốn đến điều tra vụ án Trương Tam Nương.”
Tỷ phu mà nàng nói, là phu quân của Lý Thập Nhất Nương, Dương Tề Tuyên, hai vợ chồng lần này cũng đến, vì Yển Sư xảy ra quá nhiều chuyện, Lý Lâm Phủ cũng phải xác nhận sự thật, vì thế để họ đến xem.
Làm xong chuyến công sai này, Dương Tề Tuyên sẽ được thăng làm Giám sát ngự sử.
“Biết là tỷ phu của ngươi bảo ngươi đến rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Cấm đã đi tới, khẽ thở dài: “Nhưng Tiết Bạch thật sự không hy vọng các vị đến vào lúc này.”
Nàng nói là sự thật, trong kế hoạch của Tiết Bạch, có Dương Tề Tuyên đến là đủ rồi, có thể khiến quan lại thân hào Yển Sư vừa e dè vừa khinh địch. Còn về việc hai tiểu cô nương này có đến hay không, thực ra không quan trọng.
Thế nhưng Đỗ Cấm vẫn thể hiện sự quan tâm của Tiết Bạch đối với Lý Đằng Không, ôn nhu nói: “Hắn sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
Lý Đằng Không không chịu nổi giọng điệu này, khẽ quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Vân du bốn phương, gặp gỡ bạn cũ, có nguy hiểm gì?”
Thuyền lớn thuận gió xuôi dòng, đã chuẩn bị cập bến.
Các nàng không nói nữa, quay về khoang thuyền.
Đợi thuyền cập bến, thì Đỗ Hữu Lân, Dương Tề Tuyên và các quan viên khác xuống trước, nữ quyến đợi sau.
…
Cảnh tượng này rất giống lúc Tiết Bạch lôi kéo tào công, vì thế các đại hộ vô cùng cảnh giác, thấy sau lưng Đỗ Hữu Lân có Kim Ngô Vệ, trong lòng thấp thỏm.
Mãi đến khi Cao Thượng đến, thong dong ung dung nghênh đón.
“Dương huynh.”
“Cao huynh.” Dương Tề Tuyên vội vàng lên kéo Cao Thượng qua, quay đầu nói: “Đỗ công có biết Cao huynh không? Là đại tài do Ngô tướng quân giới thiệu cho ta.”
“Không dám nhận hai chữ ‘đại tài’, không dám, lại đây, ta xin giới thiệu với Dương huynh những bậc danh vọng của huyện Yển Sư.”
“Dương huynh.” Tống Miễn hành lễ nói, “Dương huynh từ xa đến, huyện quan lại không ra đón, thật sự thất lễ…”
“Là ta không cho người khác biết, Thánh nhân, Hữu tướng bảo ta đến tuần tra, tự nhiên không nên rầm rộ, các vị tuyệt đối đừng xưng hô bằng quan chức.”
Không xưng hô bằng quan chức, tự nhiên sẽ khiến Đỗ Hữu Lân bị lạnh nhạt.
Đây chính là hậu quả của việc lần trước Đỗ Hữu Lân cùng Tiết Bạch một xướng một họa, dùng tiền tài của huyện để trả công cho tào công, nên mới bị người ta ghét bỏ.
Thế là Dương Tề Tuyên cùng Cao Thượng và đám con cháu thân hào Yển Sư này trò chuyện rất vui vẻ.
“Đúng rồi, Lệnh Hồ thiếu doãn có ở trên thuyền không?”
“Không có.” Dương Tề Tuyên nói: “Nhưng Lệnh Hồ thiếu doãn cũng đã đến, ở trên một chiếc thuyền phía sau. Huyện quan không được chậm trễ, còn một canh giờ để chuẩn bị nghênh đón.”
Cục diện đến đây, thượng sai từ Trường An đến đã đứng về phía thế gia, cao quan từ Lạc Dương đến ngay sau đó cũng vậy.
Mọi người đều thở phào một hơi dài, yên tâm.
“Phái người đi mời Huyện lệnh, Huyện úy đến đi, còn thẩm án gì nữa?”
“Không sai, còn thẩm án gì nữa?”
~~
Huyện thự, công đường.
“Nam nhân của ta đương nhiên không chịu buông tay, bị đánh chết tươi…”
Trong công đường có một phụ nhân đang khóc lóc kể lể, thư lại thì đang múa bút lia lịa, trên bàn cáo trạng đã chất thành một chồng dày.
Tiết Bạch quét mắt qua công đường, phát hiện những cao môn đại hộ kia vẫn chưa có ai đến.
Mà thời gian đã qua giờ Ngọ, các bố trí bên ngoài công đường chắc hẳn đã được tiến hành rồi.
Một vụ tố cáo còn chưa nghe xong, một hỏa kế vội vã chạy đến, ghé vào tai Tiết Bạch, bẩm báo: “Huyện úy, thuyền đã đến…” (hỏa kế: nhân viên của Phong vị lâu, Phong hối hành)
Tiết Bạch gật đầu, tuy có một số chuyện riêng ngoài dự đoán của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến kế hoạch, chỉ hơi khiến hắn phân tâm một chút, ngay sau đó liền bắt đầu ra lệnh.
“Không đến thì không đợi nữa, động thủ đi.”
“Vâng.”
Hỏa kế đó lui xuống, ra khỏi huyện thự, tự đi tìm Khương Hợi đang đợi ở gần cổng thành, truyền đạt vài câu.
Nghe lệnh, Khương Hợi xoay người lên ngựa, theo hỏa kế đó thẳng ra cổng bắc, một đường lao nhanh, đến một nông trang dưới chân núi Thủ Dương, Hồ Lai Thủy ra nghênh đón.
“Lão đầu kia đã xuống núi chưa?”
“Đương nhiên là chưa.” Hồ Lai Thủy đáp.
Khương Hợi nói: “Bọn họ chắc nghĩ mình thắng rồi.”
“Hê.”
“Đồ đâu?”
“Suốt đêm đã chuyển vào rồi, ngựa cũng đã nghỉ đủ…”
Khương Hợi vừa nghe vừa đi vào nông trang, đối diện lại có hai người đi ra, hắn không khỏi nhe răng cười: “Hai con đàn bà các ngươi, lúc giết người đừng có nương tay.”
Điêu Bính, Điêu Canh rất tức giận, nhưng thật sự sợ kẻ tàn nhẫn như Khương Hợi, chỉ dám đáp lại một hai câu.
“Che cái mặt xấu của ngươi đi, để người ta nhận ra, hại Huyện úy nhà ngươi.”
“Ta nhớ câu ‘Huyện úy nhà ngươi’ này.”
Khương Hợi nhổ một bãi nước bọt, sải bước vào nhà, chỉ thấy một đám đại hán đang ngủ, ở khắp nơi, một căn phòng chắc có đến hai ba mươi người.
Mấy chiếc hòm lớn đặt trên đất, bên trong chứa đầy binh khí.
“Đồ ngu các ngươi! Cái khiên nặng chết tiệt này ở đâu ra?”
“Trộm trên núi sắt, cũng không phải khiên, là cửa sổ sắt tháo ra.”
“Mẹ kiếp, ngu chết đi cho rồi, mang khiên có… có cái khỉ gì dùng. Một lũ thổ cẩu, còn phiền phức hơn cả ta đánh trận.”
Khương Hợi tức đến nuốt một cái, khoảnh khắc tiếp theo cầm lên một thanh trường bính đao, mắt liền sáng lên.
“Còn chế tạo được cả cái này? Ha…”
Ánh nắng xế chiều chiếu xéo đến, lưỡi đao lóe lên hàn quang, trông vô cùng sắc bén, ánh ra khuôn mặt có sẹo của Khương Hợi, thập phần dọa người.
“Đi thôi, lên núi.”
~~
Thái dương dần dần lặn sau Tây sơn.
Bên bờ sông Lạc Thủy, các thân hào đã tụ tập trên bến tàu, chờ đợi thuyền của Hà Nam thiếu doãn Lệnh Hồ Thao.
Mà thịnh yến đã chuẩn bị xong, mỹ tửu món ngon, mỹ cơ ca vũ, thiếu sót duy nhất là hai vị huyện quan vẫn còn ở huyện thự thẩm án.
Mặc kệ bọn họ, đợi Lệnh Hồ thiếu doãn đến, hậu quả bọn họ tự gánh.
“Đến rồi!”
Cuối cùng, chiếc thuyền lớn từ từ xuất hiện trên Lạc hà, mọi người nhao nhao ngước mắt, ánh mắt đầy kính sợ.
~~
Điêu Bính, Điêu Canh cũng cuối cùng đã leo lên được núi Thủ Dương.
Bọn họ nhìn quanh, không ngớt kinh ngạc.
“Đồ chó hoang, nơi này còn tốt hơn Nhị Lang Sơn nhiều, chỗ cho thần tiên ở cũng chỉ đến thế này thôi phải không?”
“Kẻ nào?!”
Phía trước chính là cửa cốc, có gia đinh chạy đến.
“Các vị là ai? Đến Lục Hồn Sơn Trang, có lời mời không?”
“Có!”
Điêu Canh lớn tiếng nói: “Chủ nhà các ngươi mời ta đến, nói giao đầu của Tiết Bạch ra, chuyện của Tống Thiêm Quý coi như xong, chúng ta để Tiết Bạch chạy mất, nhưng đã mang hung thủ đến rồi!”
Điêu Bính thì nói: “Chúng ta là người thường xuyên vận chuyển hồng liệu cho Tống gia, Tống Thiêm Thọ cũng nhận ra chúng ta!” (hồng liệu: gạch đỏ hoặc đất nung)
Có người trong đám gia đinh liền nói với đồng bạn: “Đi hỏi Tống quản sự.”
Không bao lâu, Tống Thiêm Thọ quả thực đã đến.
“Tống quản sự!” Điêu Bính hét lên: “Huynh đệ của ngươi không phải ta giết, là do người của Tiết Bạch giết, người ta mang đến cho ngươi rồi!”
“Im lặng.” Tống Thiêm Thọ sa sầm mặt nói: “Chỉ cho phép hai người vào, áp giải người qua đây.”
“Được thôi.”
Trước khi mặt trời lặn, huynh đệ nhà họ Điêu cứ thế áp giải Khương Hợi bị trùm đầu, trói gô lại tiến vào Lục Hồn Sơn Trang…
.
Bình luận truyện