Mãn Đường Hoa Thải
Chương 26 : Thiết án
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 02:59 29-03-2024
.
Vào buổi trưa, trời trong gió mát, Đỗ trạch quản sự Toàn Thụy đang ngồi ở tiền viện phơi nắng.
Đột nhiên có ai đó che mất ánh nắng của hắn.
Hắn chậc chậc lưỡi, có chút khó chịu, mở mắt nhìn lên thì hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
“Nữ lang, nữ lang sao lại tới?”
Hiểu Nô lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Hữu tướng triệu Tiết Bạch, hắn ở đâu?”
“Tiết lang quân đang ở hậu viện.”
Hiểu Nô vừa định đi, bỗng nheo mắt lại, hỏi: “Ngươi hoảng cái gì?”
“Không hoảng, không hoảng, tiểu nhân không có hoảng, là hoan nghênh nữ lang.”
Toàn Thụy điều chỉnh lại tâm trạng, chấp nhận sự thật rằng Đỗ trạch vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Hữu tướng, thái độ trở nên cẩn trọng hơn, không còn lúng túng như trước.
Hiểu Nô bước vào phòng khách, không lâu sau đã đưa Tiết Bạch ra ngoài, lên ngựa đi thẳng đến Hữu tướng phủ ở Bình Khang phường.
Hữu tướng phủ vẫn mang bầu không khí ảm đạm nặng nề.
Trên sảnh, Cát Ôn cũng có mặt, đang cúi người đứng đó, trông như lại có chuyện không làm xong, vừa bị trách mắng.
Lý Lâm Phủ vẫn ngồi sau bình phong, mang lại cho người ta cảm giác bí ẩn, cao cao tại thượng.
Tiết Bạch sau hai ngày gặp lại Lý Lâm Phủ, chỉ thấy áp lực, nhưng vẻ ngoài không biểu hiện, hành lễ chắp tay, gọi một tiếng “Hữu tướng”, giọng nói còn khá nhiệt tình.
“Bản tướng nghe nói ngươi hôm qua đến Quắc Quốc phu nhân phủ, vì nàng làm một bài từ ngắn.” Lý Lâm Phủ mang chút ý đùa hỏi: “Là muốn thay đổi chỗ dựa sao?”
“Hữu tướng hiểu lầm rồi.” Tiết Bạch nói: “Chỉ là cùng Dương tham quân đi thấy chút việc đời.”
“Đã thấy qua việc đời, cũng đừng quên vì bản tướng làm việc a.”
“Nhất định sẽ hết lòng tận tụy, chết thì mới dừng.”
Lý Lâm Phủ không tiếp tục đánh đòn tâm lý nữa, nhàn nhạt nói: “Theo Cát Ôn đi đi.”
“Vâng.”
Sau bình phong người qua lại không ngớt, Lý Lâm Phủ đã không còn ở đó.
Cát Ôn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười giả tạo, giơ tay lên nói: “Tiết tiểu lang quân, xin mời.”
“Không biết ta cần phối hợp với Cát pháp tào làm gì?”
“Tiết tiểu lang quân đã mang người về, thì nên để Tiết tiểu lang quân tự mình thẩm vấn mới phải.”
“Là Lũng Hữu lão binh đó sao?”
Tiết Bạch hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao Cát Ôn không thể xử lý một vụ thiết án có chứng cứ rõ ràng như vậy.
Cát Ôn mang nụ cười giả tạo trên mặt, không che giấu sự e dè trong mắt đối với Tiết Bạch, dẫn hắn đi về phía tây của Hữu tướng phủ. Con đường này khá dài, càng đi càng xa, cuối cùng thấy một tiểu viện cao tường biệt lập.
Tại chỗ nghi môn, hộ vệ đang nghiêm phòng canh gác, hẳn là tư ngục của Hữu tướng phủ, cũng là nơi giam giữ Lũng Hữu lão binh kia.
Tân Thập Nhị đang đứng chờ dưới hiên, thấy Cát Ôn đến, liền cúi người chào đón.
“Có tiến triển gì không?” Cát Ôn hỏi.
Tân Thập Nhị liên tục lắc đầu, đáp: “Không có.”
“Vậy xem ra vẫn phải nhờ Tiết tiểu lang quân ra tay.” Cát Ôn mỉa mai nói, “Xin mời.”
Tiết Bạch theo hướng dẫn của hắn đi vào cửa, bên trong quả nhiên là một tư ngục.
Đi qua hành lang dài, phía trước càng ngày càng tối, đến khi rẽ vào một gian hình phòng, một mùi hôi thối liền xộc vào mũi. Dưới ánh đèn lồng, chỉ thấy tên Lũng Hữu lão binh kia bị trói trên khung tra tấn, vô lực cúi đầu, toàn thân hầu như không còn chỗ da thịt nào lành lặn.
Trước khung tra tấn là một cái trác án, trên trác án đang thắp đèn dầu, cùng nhiều hồ sơ đang trải ra.
“Có thể xem không?” Tiết Bạch chỉ vào hồ sơ.
“Xin mời.”
Cát Ôn vẫn giữ nụ cười mỉa mai, làm người khác không khỏi muốn đấm một cú vào mặt hắn.
Hồ sơ bên trong kẹp theo rất nhiều địa khế và nô khế.
Tiết Bạch xem một hồi, thấy địa chỉ trên địa khế chính là biệt nghiệp ở ngoại ô phía tây Trường An, chủ nhân là một người tên “Khương Trinh”.
Mà nô tịch và gia binh ở biệt nghiệp đó, cũng thuộc về người này.
“Khương Trinh là ai?” Tiết Bạch hỏi.
Cát Ôn mỉm cười lạnh lùng, chắp tay sau lưng, không đáp.
Hiểu Nô thấp giọng nhắc nhở: “Là lão phu nhân của Hữu tướng phủ.”
Tiết Bạch hơi ngạc nhiên, lúc này mới mơ hồ nhận ra vụ án này khó xử ở đâu.
“Vi Kiên chi thê Khương thị, là biểu muội của Hữu tướng.” Hiểu Nô lại nói: “Bè phái của Thái tử chính là lợi dụng điểm này, đem mọi chuyện gán lên đầu Hữu tướng. Những Lũng Hữu binh sĩ này hành sự, toàn lấy danh nghĩa của lão phu nhân...”
Tiết Bạch nghe một lúc, miễn cưỡng hiểu ra.
Lý Lâm Phủ tuy là Lý Đường tôn thất, nhưng đã là họ hàng xa, chỉ có thể bổ làm một tiểu quan, chỗ dựa ban đầu trong quan trường chính là cữu cữu của hắn, Khương Hiểu.
Vi Kiên cưới chính là Khương Hiểu chi nữ.
Bởi vậy, Lý Lâm Phủ và Vi Kiên từng có quan hệ rất thân thiết. Sở dĩ trở mặt thành thù, một là vì Vi Kiên chi muội gả cho Thái tử Lý Hanh, hai là vì Vi Kiên đe dọa đến tướng vị của Lý Lâm Phủ.
Tóm lại, tranh quyền đoạt thế trong triều, thực ra đều là một số người thân đang tranh. Thái tử bè phái hẳn là lợi dụng mối quan hệ này, gán nhiều tội chứng lên danh nghĩa của Lý Lâm Phủ.
Tiết Bạch lại nhìn vào cung trạng của Lũng Hữu lão binh kia.
Người này tên Khương Mão, là gia binh của Khương Trinh, có văn thư làm chứng.
Khương Mão từ năm Khai Nguyên thứ 26 đến năm đầu Thiên Bảo, phục vụ trong Lũng Hữu quân, khi đó chính là thời điểm Lý Lâm Phủ kiêm nhiệm Lũng Hữu, Hà Tây Tiết độ sứ.
Nhìn sao cũng thấy, đây là người của Lý Lâm Phủ.
“Khai, ta khai.” Bị trói trên khung tra tấn, Khương Mão lẩm bẩm: “Ta khai rồi.”
Tiết Bạch tiến lên, hỏi: “Ai lệnh ngươi giết Hữu Kiêu vệ?”
“Hữu...... Hữu tướng.” Khương Mão không ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Hữu tướng đối xử với ta rất tốt, lệnh ta canh giữ nhân chứng trọng yếu...”
“Ta rất nhanh liền có thể bắt được người nhà của ngươi.” Tiết Bạch nói: “Sớm nói thật vẫn tốt hơn.”
“Ta khai, khai hết.” Khương Mão đã bị tra tấn đến mức hấp hối, giọng điệu yếu ớt nói: “Đều là Hữu tướng lệnh ta làm...”
Trong hình phòng có người “hừ” một tiếng.
Tiết Bạch quay đầu lại nhìn, là Cát Ôn.
Chỉ thấy Cát Ôn nhún vai, lườm một cái, nói: “Đây chính là người do Tiết tiểu lang quân bắt về, hóa ra lại là một cái bẫy.”
Lời này lại đắc tội đến Hiểu Nô, nàng không khỏi cười lạnh nói: “Còn ngươi, có thể làm gì?”
Cát Ôn hoảng sợ, vội xin lỗi: “Không dám, không dám.”
Tiết Bạch xác nhận lại một lần nữa, phát hiện cho đến hiện tại, những gì Cát Ôn thu thập được cũng không nhiều, ngoài tiểu thái giám do Lý Tĩnh Trung phái đến biệt nghiệp và lời chứng của Đỗ Cấm, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể trực tiếp chứng minh Thái tử súc dưỡng những binh sĩ Lũng Hữu này.
Nói cách khác, một vụ thiết án, cuối cùng có khả năng vẫn không định tội được Thái tử.
Tiết Bạch rời khỏi hình phòng, bước ra dưới hiên, nhìn vào cảnh tuyết trong viện, hít một hơi thật sâu.
Hắn bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ Vi Kiên án, Đỗ Hữu Lân án, nhận ra mỗi lần Lý Hanh đều có thể thoát thân không phải ngẫu nhiên, bản thân đã hơi xem nhẹ vị Thái tử yếu đuối đó rồi.
“Coi bộ, Tiết tiểu lang quân cũng không có cách nào sao?” Cát Ôn bước ra, mở miệng chế giễu.
Tiết Bạch nói: “Rõ ràng Khương Mão đang nói dối.”
Cát Ôn nói: “Chuyện quan trọng như vậy, chúng ta không thể mang chứng cứ chưa chuẩn bị kỹ đi tố cáo trước mặt Thánh Nhân!”
Tiết Bạch nhận ra, Cát Ôn mặc dù là ác quan, nhưng cũng không dám lừa dối đương kim Thánh Nhân.
Hắn khẽ gật đầu, hướng về Hiểu Nô hỏi: “Ta có cần báo cáo lại với Hữu tướng không?”
“Hữu tướng đang chờ ngươi ở Yển Nguyệt Đường.”
“Đa tạ.”
Cát Ôn nhìn theo bóng lưng Tiết Bạch, lẩm bẩm: “Ngươi nói, Hữu tướng muốn tra lai lịch của hắn, là để phong chức cho hắn sao?”
Tân Thập Nhị vội đáp: “Hữu tướng dùng người, tự nhiên phải tra rõ ràng, nhưng sao có thể phong chức cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa chứ?”
“Là vì muốn thay thế ta mà.” Cát Ôn thở dài.
Tân Thập Nhị không khỏi run rẩy, liền đáp: “Tiểu nhân đã theo dấu vết Dương Chiêu cung cấp đêm qua để tra, nhất định sẽ nhanh chóng tra ra lai lịch của tiểu tử này.”
~~
Yển Nguyệt Đường.
“Bên cạnh bản tướng, đều là đồ vô dụng.”
Lý Lâm Phủ đang cầm kéo, tự tay cắt tỉa một gốc tiểu tùng trong chậu, nhàn nhạt nói: “Lũng Hữu lão binh đó do ngươi bắt, ngươi có thể xét hỏi không?”
Tiết Bạch đáp: “Khương Mão là một kẻ cứng đầu, Cát Ôn đã thử qua đủ loại nghiêm hình bức cung, e rằng không cạy miệng của hắn được, ta có thể dùng phương pháp khác.”
“Ồ?”
Tiết Bạch nói: “Tịch sách có thể giả mạo, hắn có thể tự xưng là gia binh của Hữu tướng, sống ở biệt nghiệp của Hữu tướng. Nhưng một người sống sờ sờ ở Trường An, làm việc cho Lý Hanh, không có khả năng từ đầu đến cuối không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Ngươi có thể tìm ra những dấu vết đó?”
“Rất đơn giản, tra hỏi.”
“Cát Ôn đã tra.”
Tiết Bạch hỏi: “Cát Ôn tra cùng ta tra không giống nhau. Nếu hắn thật sự tra những người Khương Mão quen biết, bao gồm đồng đội nhập ngũ cùng năm hoặc cùng nhau trở về quê, hàng xóm hằng ngày có thể gặp, kỹ nữ mà hắn từng bỏ tiền ra mua vui, thì sẽ không đến bây giờ không có một chút manh mối nào.”
Lý Lâm Phủ quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
Tiết Bạch nghiêm túc đáp: “Nguyện vì Hữu tướng tận tâm tận lực làm việc.”
Dường như với lời này của hắn, một số người ngay cả làm ác quan cũng sẽ trở nên vất vả hơn.
Lý Lâm Phủ tiếp tục cắt tỉa cây cảnh, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Tiết Bạch tiếp tục nói: “Hữu tướng, ta cần xem binh sách Lũng Hữu từ năm Khai Nguyên thứ 26 trở đi, còn cần một số Hữu Kiêu vệ phối hợp.”
“Hiểu Nô, ngươi cầm tín vật của bản tướng, theo hắn đi tra.”
“Vâng.”
Khi Tiết Bạch và Hiểu Nô rời khỏi Yển Nguyệt Đường, Lý Lâm Phủ thở dài, lẩm bẩm: “Vi Kiên vốn là người bản tướng tin tưởng nhất, cuối cùng lại lợi dụng người thân của bản tướng...Nhuận Nô”
“Nô tỳ tại.”
“Phái người đi Lĩnh Nam một chuyến, không để Vi Kiên sống qua ngày tết này.”
“Vâng.”
Lý Lâm Phủ nói xong, cây kéo trong tay hơi dùng lực, “cạch” một tiếng, cắt đứt một nhánh cây, như thể cắt xuống đầu của Vi Kiên.
~~
Hữu Kiêu vệ nha thự.
Tiết Bạch cầm tín vật của Hữu tướng phủ đến tìm, rất nhanh gặp được Dương Chiêu.
Dương Chiêu tuy đã nhận hối lộ của Cát Ôn để giúp điều tra lai lịch của Tiết Bạch, nhưng khi gặp mặt vẫn không hề áy náy.
“Ha ha, Tiết đệ đã tỉnh rượu chưa? Chờ lúc ngươi lọt vào mắt xanh của Quắc Quốc phu nhân, cũng đừng quên công lao của ca ca.”
Tiết Bạch nhìn đến, thấy Dương Chiêu tuy đang cười, nhưng khuôn mặt lại đầy lo âu, không khỏi hỏi: “Quốc cữu đang bận tâm chuyện gì sao?”
“Ai.”
Tiết Bạch suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói hôm qua quý phi đến Quắc Quốc phu nhân phủ, có liên quan không?”
Dương Chiêu gật đầu, ánh mắt càng thêm lo âu.
Hắn không phải người giỏi giấu chuyện, thấp giọng nói: “Quý phi và Thánh Nhân cãi nhau, đã xuất cung, chỉ sợ Dương gia phú quý bởi vậy chấm dứt, nếu thật sự như thế, sau này ta còn phải nhờ vào ngươi nhiều.”
“Cãi nhau, vì sao?”
“Nghe nói là Thánh Nhân tức giận quý phi ‘ghen tuông vô lễ’, đuổi nàng ra khỏi cung.” Dương Chiêu rất phiền não nói: “Ba vị phu nhân đều khuyên nàng nhún nhường trước Thánh Nhân, nhưng nàng không chịu nghe, lo chết mất thôi.”
Tiết Bạch quan sát, thấy Dương Chiêu thật sự lo lắng.
Hắn biết rõ rằng Dương quý phi tuyệt đối không thể bị thất sủng đến mức này, bèn nói: “Quốc cữu yên tâm, Thánh Nhân chẳng qua là nhất thời tức giận, nhất định rất nhanh sẽ đón quý phi về cung.”
Dương Chiêu nghe thấy Tiết Bạch ngữ khí chắc chắn, không khỏi hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
“Đoán, Quốc cữu cứ tin ta.”
Dương Chiêu hơi hạ giọng, nói: “Ta vừa lo lắng cho quý phi, nhưng cũng muốn trong việc này vì quý phi bày mưu tính kế, lập chút công lao. Hiền đệ xưa nay thông minh, có kế hay chỉ ta không?”
Tiết Bạch trầm ngâm nói: “Tặng cho quý phi một bài thơ đi.”
“Có được không?”
“Quốc cữu nghe trước đã.”
“Hảo.”
Tiết Bạch nghĩ một chút, liền ngâm lên.
“Lệ thấp la cân mộng bất thành, dạ thâm tiền điện án ca thanh.”
“Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tà ỷ huân lung tọa đáo minh.”
“Đây...” Dương Chiêu mắt đảo một vòng, gật đầu nói: “Lợi dụng giọng điệu của quý phi để Thánh Nhân nghe bài thơ này? Làm cho ngài mềm lòng?”
Tiết Bạch biết Dương quý phi vốn không có việc gì, hắn chẳng qua là thêu hoa trên gấm, thong dong gật đầu.
“Nhất định sẽ thành.”
Dương Chiêu mừng rỡ, vội bảo người mang giấy bút đến, giục Tiết Bạch ngâm lại lần nữa, vội vàng ghi chép bài thơ, liền chuẩn bị đến Quắc Quốc phu nhân phủ tặng thơ.
“Quốc cữu chậm đã.” Tiết Bạch nói: “Ta còn có công vụ muốn nhờ Quốc cữu hỗ trợ.”
“Ai còn rảnh mà lo việc này?” Dương Chiêu gấp gáp nói: “Ngươi có chuyện gì, ta an bài người cho ngươi là được.”
Tiết Bạch đã có tính toán trong lòng, lập tức nói: “Nếu vậy, Hữu Kiêu vệ có một vị tên là Điền Thần Công, không biết có thể phái cho ta?”
--------------
*thiết án: vụ án có chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.
*“Lệ thấp la cân mộng bất thành, dạ thâm tiền điện án ca thanh.”
“Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tà ỷ huân lung tọa đáo minh.”
“Nước mắt rơi ướt khăn lụa bởi mộng không thành, cả đêm nghe tiếng hát rộn ràng từ tiền điện.”
“Dung nhan chưa tàn nhưng tình cảm đã cạn, chỉ biết nghiêng người dựa vào lò hương đến tận sáng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện