Mãn Đường Hoa Thải

Chương 258 : Mượn đao

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 13:45 24-08-2025

.
Ánh bình minh chiếu rọi cánh đồng hoang, Tiết Bạch tỉnh giấc, phát hiện sương đêm đã thấm ướt cả người. Chỉ có sương đêm, không có tình duyên. Ngựa cũng từ trên đất đứng dậy, phì mũi một tiếng. Lão Lương, Khương Hợi từ trong túi lấy ra bánh bao, ba người ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ gặm nhấm, rồi tiếp tục men theo bờ sông tiến bước. Chiều tối, nhà cửa phía trước dần nhiều lên, đã đến địa phận Yển Thành, đoạn đường sau không thể tiếp tục đi dọc bờ sông. Lão Lương giỏi tìm đường, vừa đi vừa hỏi thăm “Bắc nhai Viễn Hương đường Công Tôn kiếm trang” cuối cùng cũng đến trước một tòa trạch đệ gõ cửa. (đường: ao, hồ) “Két” một tiếng, cửa được mở ra, người thò đầu ra là Lý Thập Nhị Nương, tay còn cầm một thanh mộc kiếm, trên trán lấm tấm mồ hôi. “Ồ? Tiết huyện úy sao lại đến đây?” Tiết Bạch bèn hỏi: “Ngươi bị sư phụ phạt luyện kiếm à?” “Hứ, đâu có, là ta tự mình siêng năng.” Lý Thập Nhị Nương vung vung kiếm, hỏi: “Các ngươi làm quan không thể tự ý rời khỏi địa phận chứ?” “Tất nhiên là có việc phải làm.” Nếu không có việc, có lẽ lúc này Tiết Bạch đã đến Lạc Dương gặp Lý Thập Thất Nương rồi. “Ta dẫn các ngươi đi gặp sư phụ, nhưng trong kiếm trang của chúng ta toàn là nữ đệ tử, không tiện cho các ngươi ở lại, đêm nay các ngươi ở nhà nông hộ bên ngoài nhé?” “Được.” Công Tôn Đại Nương ăn vận như một nông phụ, đang trồng rau ngoài ruộng. Mấy tháng không gặp, tinh thần nàng ngược lại tốt hơn nhiều, thấy Tiết Bạch, không khỏi vô cùng kinh ngạc, nói: “Tuy nói cố nhân tương phùng, khiến người ta vui mừng, nhưng Tiết huyện úy sao lại đến Yển Thành?” “Nghe nói trên núi Nhị Lang ở Vũ Dương có một toán đạo tặc, ta muốn chiêu an bọn họ, vì thế mới đi một chuyến.” Tiết Bạch không hoàn toàn nói thật, nhưng thái độ rất thẳng thắn. Công Tôn Đại Nương không hiểu, hỏi: “Chạy xa như vậy để chiêu an đạo tặc?” “Trong huyện có kẻ xấu ngấm ngầm cấu kết với bọn họ.” Tiết Bạch nói đùa: “Sợ sau khi bọn chúng đấu không lại ta sẽ thuê đạo tặc ra tay hạ sát, chi bằng đi trước một bước.” Hắn dùng từ “kẻ xấu” sẽ dễ dàng hơn để Công Tôn Đại Nương, Lý Thập Nhị Nương hiểu được phần nào, tuy rằng các nàng vẫn nửa hiểu nửa không. Công Tôn Đại Nương không hỏi nhiều nữa, nói: “Nhưng ngươi đơn thương độc mã đến núi Nhị Lang, quá nguy hiểm rồi.” Lão Lương, Khương Hợi đều ưỡn ngực, ra hiệu Tiết Bạch không phải đi một mình. “Không sao đâu.” Tiết Bạch nói: “Mùa đông năm ngoái đã bắt đầu tìm hiểu về họ, khá là trượng nghĩa, giữa đôi bên cũng có chút giao tình. Chỉ là lạ nước lạ cái, còn phải nhờ Công Tôn Đại Nương tìm một người địa phương đáng tin cậy dẫn chúng ta qua đó.” “Ta nè.” Lý Thập Nhị Nương nói: “Ta từng đến núi Nhị Lang.” “Ngươi không được, không tiện.” “Có gì mà không tiện? Võ nghệ của ta còn cao hơn Huyện úy đấy.” Lão Lương cũng cảm thấy không ổn, nhỏ giọng nói với Khương Hợi: “Chúng ta dẫn theo nàng, e là giống bọn buôn người cướp bán lương nhân.” Tiết Bạch tất nhiên sẽ không dẫn theo một nha đầu, ở Yển Thành nghỉ một đêm, hôm sau Công Tôn Đại Nương sắp xếp một người dẫn đường đưa hắn đến núi Nhị Lang. ~~ Nhị Lang Sơn không thể gọi là hiểm trở, nhưng nó nằm cạnh một cái hồ, tên là Thạch Mạn Hồ. Hôm nay, nam nhân đều đã đến núi sắt để khai khoáng, có vài phụ nhân đang bắt cá bên hồ. Thấy xa xa có người đi tới, trông như hai ác hán bắt cóc một công tử nhà giàu. Nhưng đợi đến gần, các phụ nhân lại không nhận ra hai ác hán này là hán tử nhà ai, tóm lại trông cũng khá cường tráng. “Phàn Lao có ở đây không?” “Các ngươi là ai?” “Xin hãy báo cho hắn một tiếng, cứ nói chuyện mùa đông bảo hắn suy nghĩ, nên có câu trả lời rồi.” Mãi đến chiều tối, Phàn Lao mới dẫn đám hán tử từ núi sắt trở về, nghe xong chuyện này, trên mặt lộ vẻ khó xử. Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ta đi nghênh đón hắn lên núi vậy.” … Tiết Bạch được Phàn Lao dẫn lên núi Nhị Lang, giữa núi có một thác nước, cũng xem như hùng vĩ, tiếc là phía sau không có thủy liêm động. Đi qua cầu treo liền thấy một tảng đá lớn, tương truyền Lưu Tú từng buộc ngựa ở đây. (Lưu Tú: Hán Quang Vũ Đế - người lập ra nhà Đông Hán) Phàn Lao không có tâm trạng nói chuyện, đi một lúc lâu, mới buồn bực nói: “Phong cảnh ở đây cũng được.” Tiết Bạch đáp: “Không bằng Lục Hồn Sơn Trang ở núi Thủ Dương.” Phàn Lao tuy từng vận chuyển đồng liệu cho Tống gia, nhưng chưa từng đến Lục Hồn Sơn Trang, nên cũng không lên tiếng. Phía trước là một dãy nhà, Kiều Nhị Oa vừa từ núi sắt xuống, đang bổ củi, thấy Tiết Bạch thì vô cùng kinh ngạc, lập tức lao lên cúi đầu bái lạy, nhưng cũng chỉ gọi một tiếng “Huyện úy” nửa ngày không nói nên lời. Tiết Bạch đỡ hắn dậy, hỏi: “A nương của ngươi và Lưu Thúy vẫn khỏe chứ?” A nương của Kiều Nhị Oa ở trong núi thực ra không quen, hắn mở miệng lại lớn tiếng đáp: “Khỏe ạ!” Tiết Bạch theo Phàn Lao tiếp tục đi về phía trước, hỏi: “Phàn đại đương gia không lo Kiều Nhị Oa là tai mắt ta phái tới sao?” “Đều là người khốn khổ, ta phân biệt được.” Nói đến chủ đề này, Phàn Lao hiếm khi nói nhiều hơn một chút, lại nói: “Điêu Canh mang người về, chỉ là đào sắt kiếm miếng ăn thôi. Việc nặng, ta không bạc đãi hắn, hắn cũng không nợ ta.” Tiết Bạch nói: “Chỗ ngươi người không ít, đều nuôi nổi sao?” “Ban đầu không nhiều thế, năm đó ta chỉ mang theo hơn mười huynh đệ trở về.” Phàn Lao nói, “Những năm không làm soái đầu, mắt thấy lương thực trong kho quan ngày càng nhiều, người khốn khổ chạy đến kiếm kế sinh nhai cũng ngày càng đông. Tiền chia trên núi sắt ít, người bằng lòng cùng ta qua ngày khổ cực thì lưu lại.” “Người không bằng lòng thì sao?” “Đến bãi đồng, bên đó phải xuống giếng đứng, thường có người chết trong đó, chúng ta không đi, không có lý do gì lấy mạng huynh đệ đổi lấy tiền. Huyện úy chê cười rồi, chúng ta chẳng có chí khí gì.” Phàn Lao dường như đang ngầm tỏ rõ lập trường. Trên núi sắt làm công ăn lương, kiếm chẳng được bao nhiêu. Hắn buôn lậu, bán đồng, trong quá trình đó chắc hẳn cũng phải lo lót quan hệ, tóm lại là co ro trong cái ổ núi này nuôi sống bao nhiêu người, không muốn làm những chuyện nguy hiểm hơn nữa. Nhưng thế sự không do người, đã đến bước buôn lậu, những phi vụ mất đầu khác sớm muộn cũng sẽ tìm đến cửa. Đẩy cửa ra, hai người vào một căn nhà gỗ. Khác với đại sảnh kiểu tụ nghĩa sảnh mà Tiết Bạch tưởng tượng, căn nhà gỗ này rất nhỏ, là nơi ở của chính Phàn Lao. Còn về việc bàn bạc sự vụ, có lẽ có thể tìm một chỗ trống nào đó trong núi là được, tóm lại là không xây một tòa tụ nghĩa sảnh trên núi. (tụ nghĩa sảnh: dùng để chỉ đại sảnh tập hợp của các anh hùng hảo hán trong các sơn trại - xuất từ Thủy hử truyện) Ngoài dự đoán là, trong nhà gỗ lại còn có mấy quyển sách, quyển sách đặt trên cùng là《 Lục Y Sứ Giả Tục Truyện 》. “Ngươi cũng thích xem loại truyện này?” “Mấy hôm trước bắt một phú thương, nhặt được trong hành lý của hắn.” “Ngươi biết chữ? À, phải rồi, ngươi từng làm soái đầu.” Tiết Bạch đặt sách xuống, quan sát căn nhà bẩn thỉu lộn xộn này, trong quá trình đó giẫm chết mấy con côn trùng, phát hiện giẫm không hết, liền mặc cho chúng bò quanh chân. Hắn phát hiện Phàn Lao tuổi không còn nhỏ mà chưa thành gia, sống cũng không khá giả, không phải là nghèo, góc nhà còn chất một hòm tiền đồng sáng loáng, ngay cả nắp cũng không đậy, mà phải nói là vật chất không phong phú. “Sao lại trốn trong núi sống những ngày thế này? Đến trong thành mua một tòa hào trạch ở không tốt sao?” “Nào dám?” Phàn Lao đá vào cái hòm một cái, “Ở địa giới này mua không được, hơn nữa bao nhiêu người theo ta, không thể không quản.” Tiết Bạch qua câu nói này liền hiểu, quan phủ bên này đều biết chuyện đồng liệu ở bãi đồng bị vận chuyển lậu ra ngoài đúc tiền tư, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi. “Hối hận không? Nếu năm đó không mất chức soái đầu, bây giờ có lẽ cũng là quan rồi? Giống như Cao Thượng.” “Huyện úy ngươi cố ý đến đây, có lời gì xin hãy nói thẳng, để khỏi làm ta hoang mang.” Nếu là chuyện bình thường, Phàn Lao chắc chắn sẽ không hoang mang, nhưng chuyện Tiết Bạch nói với hắn lại không tầm thường. Tiết Bạch hỏi: “Suy nghĩ xong chưa? Có bằng lòng làm việc cho hoàng tôn không?” Hắn không hỏi, Phàn Lao lòng như treo trên sợi tóc; thật sự hỏi ra, Phàn Lao ngược lại càng thêm khó xử. “Ta đối với Đại Đường đương nhiên có một tấm lòng son sắt.” Phàn Lao suy nghĩ hai ba tháng, trước tiên là nặn ra một câu vô dụng như vậy, lại nói: “Nhưng dù sao, ta ngay cả vị hoàng tôn mà Huyện úy ủng hộ là ai cũng không rõ.” “Cho nên? Ngươi hy vọng bỏ qua ta, trực tiếp gặp hắn?” “Không, ta một kẻ thảo dân sơn dã, cho dù Huyện úy có nói với ta, ta cũng không biết là vị hoàng tôn nào, càng không biết có thể làm được gì.” Phàn Lao nói: “Ta nói thế này nhé, thần tiên trên trời đánh nhau, tìm phàm nhân dưới đất thì có ích gì chứ?” Tiết Bạch nghe vậy cười một tiếng, Phàn Lao thấy ví von của mình có tác dụng, lại hăng hái, tiếp tục ví von. “Hai con rồng trên trời đánh nhau, Huyện úy lại bảo đám gà con, vịt con dưới đất chúng ta giúp đỡ. Chúng ta nếu thật sự ham chút thóc đó, còn không đủ cho rồng nhét kẽ răng nữa là.” Tiết Bạch nói: “Chỉ cần điện hạ có thể thành sự, ngươi có công lao phò tá lên ngôi, vinh hoa phú quý nào mà không có?” Phàn Lao ngày thường không hay cười nói, lúc này lại bằng lòng tươi cười, nói: “Huyện úy tha cho chúng ta đi, hòm tiền đồng này…” “Ngươi dám cùng Cao Sùng buôn lậu, lại không bằng lòng vì nước xuất lực?!” Tiết Bạch nghiêm mặt quát một tiếng, “Chuyện ngươi đã biết rồi, từ chối hoàng tôn, kết cục là gì biết không?!” Phàn Lao biến sắc, cúi đầu. Tiết Bạch nói: “Ngươi cứ việc giết ta, nhưng hoàng tôn đã biết ta sẽ đến lôi kéo ngươi, chỉ cần hậu quả ngươi gánh nổi.” “Không dám.” Phàn Lao ngẩng đầu, thành khẩn nhìn Tiết Bạch, nói: “Nói thật với Huyện úy, đám huynh đệ này của ta đều là tiện dân, cuốn vào cuộc tranh giành hoàng vị, sống không nổi đâu…” Tiết Bạch hỏi: “Hay là nghe xem điện hạ có thể cho ngươi bao nhiêu vinh hoa phú quý?” “Thật sự là vô phúc hưởng thụ, không có đạo lý vì phú quý của mình mà đẩy huynh đệ vào chỗ chết.” Nếu muốn phú quý, Cao Sùng không phải là chưa từng hứa hẹn với Phàn Lao. Lúc Phàn Lao làm soái đầu ở Hoài Châu, sớm đã thấy được quan lại thân hào khinh rẻ đám hạ dân như họ đến mức nào. Thật sự đồng ý bán mạng, đợi huynh đệ sống sờ sờ thành vật hy sinh, đám quyền quý có quan tâm không? “Ta biết chuyện này không do ta quyết định, chỉ cầu Huyện úy lượng thứ, giúp giải thích một hai với điện hạ.” Tiết Bạch nhìn vào mắt Phàn Lao một lúc, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn đến Hà Nam Phủ, chính là muốn tìm loại người như thế này. Hắn vẫn luôn suy nghĩ người nào có thể trở thành người ủng hộ của hắn ở giai đoạn hiện tại, thế tộc luôn trục lợi, tuy có thể lôi kéo các chi thứ nhưng luôn dễ dao động, bần dân còn cần thời gian trưởng thành, người tư tâm quá nặng hắn còn mua chuộc không nổi. Ở giai đoạn Tiết Bạch không có gì trong tay này, người hắn có thể thu phục tất nhiên là tầng lớp dưới, mà trong tầng lớp dưới những người có năng lực, có sức mạnh thường biết tụ tập lại tìm đường ra, trong đó những kẻ ham lợi thường đã bị các tập đoàn lợi ích thu mua… còn lại, mới là người hắn cần tìm. Tiết Bạch không phải vì đối phó Cao Sùng, Cao Thượng mới chạy đến chiêu an Phàn Lao, hiện tại dù Cao Thượng có chết, thân hào Yển Sư cũng đã nhận ra vị huyện úy này dã tâm không nhỏ. Điều quan trọng là hắn cần có nhân thủ của mình, làm nên sự nghiệp của mình. “Ta có thể giải thích giúp ngươi.” Tiết Bạch nói: “Nhưng cho dù điện hạ có lượng thứ cho ngươi, các ngươi có thể sống tốt hơn không? Từ khi các ngươi buôn lậu đồng sắt, đã định sẵn trở thành đao của người khác, ngươi chẳng lẽ cho rằng chuyện này thiên y vô phùng? Ta nói cho ngươi biết, thích giá án ở Ly Sơn, Thánh nhân chấn nộ, đã tra ra không ít người dưới trướng ngươi và Lưu Hóa là đồng hương rồi!” Phàn Lao đối với chuyện ở tầng lớp này hoàn toàn không biết, căn bản không thể phân biệt được. Tiết Bạch nói: “Hoàng tôn sớm đã biết lòng mưu nghịch của An Lộc Sơn, ta đến chính là nhắm vào Cao Sùng, hiện tại hắn đã đền tội, nghịch tặc không thành sự được. Nhưng các ngươi thì sao? Nếu Cao Sùng không chết, hắn để tránh liên lụy đến thế lực biên trấn sau lưng, chẳng phải là lấy các ngươi ra gánh tội sao? Các ngươi tội đáng vạn tử, hoàng tôn khoan nhân, mới nói lời hay lẽ phải khuyên bảo. Còn ngươi thì sao? Làm cái nghề mất đầu rồi, chết đến nơi còn không biết, mượn danh nghĩa yêu thương huynh đệ để bịt tai trộm chuông?!” “Ta…” “Đã đem đầu buộc vào thắt lưng làm việc, thay vì làm những chuyện vặt vãnh, chi bằng làm nên đại nghiệp lớn nhất thiên hạ. Bỏ ra đều là cùng một sức lực, đánh cược nhiều nhất là một cái mạng. Hà tất không oanh oanh liệt liệt, danh dương thiên cổ?!” Phàn Lao bị nói đến loạn cả tâm thần, miệng vô thức từ chối: “Huyện úy quá coi trọng ta rồi…” Tiết Bạch nói: “Tin ta đi, điện hạ hoàn toàn khác với những gì ngươi tưởng tượng. Ngài là người trong tông thất, bằng lòng đứng về phía những người khốn khổ như các ngươi nhất. Ngươi từng làm soái đầu, từng thúc thuế, nên hiểu rõ tệ nạn của Đại Đường. Lúc ta qua Đồng Quan gặp mưa lớn, nước Hoàng Hà chảy xiết, mấy người đánh cá vì muốn bán thêm vài con cá chép Hoàng Hà, nhân lúc mưa lớn xuống sông, bị nước sông cuốn đi mất năm người, chỉ để lại cô nhi quả phụ trên bờ khóc than, rõ ràng hôm trước mỗi người họ kiếm được năm mươi văn tiền, hơn nữa trong nhà vẫn còn ruộng đất, tại sao lại cứ phải xuống sông trong cơn mưa bão? Quy cho họ tham lam sao? Nhưng ta đến huyện Yển Sư, ở nhà nông hộ xem cuộc sống của họ, tính toán giúp họ tô thuế, hòa địch mà họ phải gánh hàng năm, rút ra một đạo lý —— thuế má hà khắc còn hung dữ hơn cả Hoàng Hà cuồn cuộn. Ngươi vừa nói, lương thực trong kho quan năm này qua năm khác ngày càng nhiều, người khốn khổ bỏ ruộng tìm kế sinh nhai cũng ngày càng đông. Những gì chúng ta thấy cũng giống như ngươi, Đại Đường như một nam tử đang độ tráng niên, bị bệnh, tô dung điều đã không thể thực thi được nữa, giống như bệnh nhân không thở được, nhìn như bệnh ở phổi, không đúng, bệnh ở não. Điện hạ muốn quét sạch những căn bệnh trầm kha, vực dậy thiên hạ, cần người giúp đỡ. Ngươi vừa nói thần tiên đánh nhau, phàm nhân không giúp được, sai rồi. Điện hạ ghi nhớ lời dạy của Thái Tông, ‘thuyền ví như quân vương, nước ví như lê dân, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền’.” Phàn Lao hồi lâu không nói. Hắn chưa chắc đã hoàn toàn nghe lọt tai những lời này của Tiết Bạch, nhưng có thể cảm nhận được thành ý của Tiết Bạch, thành ý của người ở địa vị cao đối với đám tiện dân như họ, cả đời hắn hiếm khi gặp được, ví như lúc Cao Sùng khuyên hắn buôn lậu sắt đá đã nói “Ta thân phận thế nào? Ta còn không sợ, các ngươi có gì mà phải sợ?” “Nói thêm chút thực tế, các ngươi có một thân sức lực, thiếu là sự bảo vệ của quan phủ, ta có thể cho các ngươi.” Tiết Bạch nói, đá một cái vào hòm tiền đồng đó, nói: “Cũng giống như các ngươi có những đồng tiền này, nhưng tiêu không ra, sống có thật sự tốt không? Chẳng phải giống như con chuột trốn trong hang tối trộm lương thực sao?” Phàn Lao vẫn đang do dự, bên ngoài bỗng có người gọi một tiếng. “Soái đầu!” Phàn Lao tỉnh táo lại, quát hỏi: “Chuyện gì?” “Có người từ huyện Yển Sư đến tìm ngươi.” Phàn Lao nghe xong, quay đầu nhìn Tiết Bạch một cái, có chút nghi hoặc. Tiết Bạch đã biết người đến là ai, cười nói: “Gặp là biết.” Phàn Lao gật đầu, liền đi ra ngoài. Chỗ của hắn cũng không phải là nơi phòng bị nghiêm ngặt gì, Tiết Bạch ra khỏi nhà, gọi Lão Lương, Khương Hợi qua, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng qua xem.” ~~ Tiết Bạch không đi quá gần, đứng trong rừng nhìn Phàn Lao gặp một người. Lão Lương xuất thân thám mã mò qua nghe ngóng, người đến là một tiểu quản sự của Tống gia, tên là Tống Thiêm Quý, từng đến núi Nhị Lang giao phó chuyện đồng liệu với Phàn Lao, hôm nay đến lại là để truyền lời cho Cao Thượng, vì chuyện của Cao Sùng. Chuyện này không ai rõ ngọn ngành hơn Tiết Bạch, lười qua nghe nhiều, mãi đến khi có tiếng cãi vã vang lên. “Nói với ta có ích gì?! Ngươi hoặc là giao ra hung thủ, hoặc là tự đi giải thích với Cao lang quân!” “Tống quản sự không cần kích động, đều là những hán tử đường đường chính chính, nếu Cao huyện thừa thật sự là do chúng ta giết, chúng ta tuyệt đối không chối cãi! Nhưng chuyện này lại có ẩn tình khác…” Phàn Lao cũng biết chuyện này là do Tiết Bạch cố ý ly gián, nhưng bọn họ đều là quan, chỉ có hắn là dân, có miệng cũng không biết nói thế nào. Tống Thiêm Quý quả nhiên lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Phàn soái đầu vẫn chưa hiểu sao, ai quan tâm ngươi có ẩn tình hay không, có để ý không? Điều quan trọng là, Tống gia phải cho Cao lang quân một lời giải thích, hiểu chưa?” “Không phải chúng ta giết.” “Sao lại nói mãi không hiểu? Có phải các ngươi giết hay không, Điêu Canh đã nhận trước mặt toàn thể bá tánh trong huyện rồi, Cao lang quân phải công khai báo thù cho nghĩa huynh.” “Điêu Canh không phải hung thủ sao gọi là báo thù.” “Vẫn chưa hiểu?!” Tống Thiêm Quý nước bọt bay tứ tung, lớn tiếng nói: “Giết Điêu Canh, người khác sẽ cho là Cao lang quân đã báo thù rồi.” “Không báo thì chính là không báo…” “Soái đầu, nói với hắn không thông đâu.” Điêu Canh nói, “Chết tiệt, ta đi một chuyến là được, huynh đệ nhà họ Cao giỏi giang, ta cũng không sợ bọn họ.” Điêu Bính nói: “Ta đi, Cao Thượng từng cầu tình cho soái đầu, cùng lắm thì cái mạng này của ta cho hắn.” Đám đông xôn xao, các hán tử ồn ào tiến lên, ngăn huynh đệ nhà họ Điêu lại. “Tất cả đừng động!” Phàn Lao hét lớn: “Chút hiểu lầm còn giải quyết không được sao?!” Tống Thiêm Quý nói: “Tống gia mỗi năm cho các ngươi nhiều tiền đồng như vậy, đòi một lời giải thích có khó đến thế sao…” “Phập.” Một câu chưa nói xong, đột nhiên hàn quang lóe lên, một lưỡi đao chém xéo vào cổ Tống Thiêm Quý, máu tươi phun trào. Chính là Khương Hợi nhân lúc mọi người hỗn loạn, xông lên một đao kết liễu. “Đồ chó chết!” Mọi người kinh hô: “Ngươi làm gì vậy?!” Khương Hợi rút thanh đao chém ra, quay đầu lại, lau máu trên mặt, khá khinh bỉ nhìn mọi người một cái, nói: “Lôi thôi, toàn một lũ đàn bà.” Phàn Lao thấy hắn ở trên địa bàn của mình hành hung, trực tiếp liền lao lên, muốn đè Khương Hợi xuống. Khương Hợi không hề sợ hắn, vứt đao đi, mắng: “Tới đây! Đồ đàn bà…” ~~ Huyện Yển Sư. Đây đã là ngày thứ bảy Cao Thượng đến, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Mặc dù hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ nhắc nhở quan lại thân hào Yển Sư vài câu. Duy chỉ có Tiết Bạch vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, khiến hắn rất để tâm. Nhưng xét về chí hướng của Cao Thượng, kẻ thù của hắn không phải là Tiết Bạch, mà là triều đình Đại Đường, ý nghĩ này không biết có từ khi nào, có lẽ là bẩm sinh. Hắn là người Ung Châu, thuở nhỏ theo mẹ ăn xin, một đường xuôi nam đến Hoài Châu, trong quá trình trưởng thành này, lòng hận thù đối với triều đình nhà Đường ngày càng tăng, đến mức lúc đói nhất, hắn đã nghiến răng lập chí. “Thà khởi sự mà chết, chứ quyết không thể gặm rễ cỏ để cầu sống!” Lúc đó có lẽ chỉ là nói suông, coi như một ý nghĩ điên rồ. Mãi cho đến khi hắn gặp được An Lộc Sơn, lại thật sự dần dần chỉnh lý ra mạch suy nghĩ… Hắn từng phụ tá Lý Tề Vật cai trị Hà Nam khi Lý Tề Vật nhậm chức Hà Nam Doãn, bèn cho rằng nếu khởi sự, bước đầu tiên nên công phá Lạc Dương, sắp xếp Cao Sùng ở Lạc Dương cũng là vì thế. Trong kế hoạch dài hạn này, những quan viên cố gắng thu thuế ở Hà Nam Phủ, những thế tộc liều mạng xâm chiếm ruộng đất, che giấu nhân khẩu, toàn bộ đều là “người giúp đỡ” của hắn. Còn về Tiết Bạch, là một hòn đá ngáng đường. Những quan viên cố gắng trị lý những tệ nạn tích tụ, nỗ lực duy trì triều đình nhà Đường vẫn luôn có, người có thể lôi kéo thì lôi kéo, người không thể lôi kéo thì phải trừ khử, nếu không sau này sẽ trở thành trở ngại. Nếu Tiết Bạch sau khi chống cự, thuận lý thành chương bị đại thế đánh bại, Cao Thượng sẽ không bất ngờ, nhưng quá thuận lợi ngược lại khiến hắn cảnh giác, vì thế, đêm qua hắn còn mơ thấy Lệnh Hồ Bát Nương. Lúc hắn ở Hoài Châu, Lệnh Hồ Bát Nương là con gái của Hà Nội huyện thừa Lệnh Hồ Triều lúc bấy giờ, lại giả làm tỳ nữ qua lại với Cao Thượng. Cao Thượng rất may mắn mình tuy sinh ra là tiện dân, nhưng có một dung mạo cũng xem như anh tuấn, đương nhiên, hắn có thể mê hoặc Lệnh Hồ Bát Nương, chủ yếu hơn là vì khí chất mang đậm cảm giác mạo hiểm trên người hắn. Hắn đã cảnh cáo nàng, Lệnh Hồ gia thà không cần người con gái này, cũng sẽ không cần người con rể này, nàng vẫn bất chấp tất cả mà theo hắn… Họ sinh được một bé gái, Lệnh Hồ gia quả nhiên không nhận, chỉ nói Bát Nương là tỳ nữ, nhưng vẫn cho Cao Thượng một cơ hội làm tiểu lại. Nghe nói, Tiết Bạch có lẽ cũng phát tích như vậy, chỉ là đa tình hơn một chút, một bên bám lấy Quắc Quốc phu nhân, một bên còn bám lấy thiên kim của tướng phủ. Lần này thiên kim của tướng phủ cố ý đến Lạc Dương, còn mang theo Kim Ngô Vệ, nếu nói không phải vì Tiết Bạch, Cao Thượng tuyệt đối không tin, tình hoài của thiếu nữ lúc nào cũng như mùa xuân, hắn hiểu. (tình hoài: tâm tình + cảm xúc + nỗi lòng) Trong đầu suy tính chuyện nhi nữ tình trường của Tiết Bạch, Cao Thượng quyết định đến Lạc Dương một chuyến, hắn cần đích thân đến đối phó Tiết Bạch. Còn về huyện Yển Sư, không cần hắn làm gì, quan lại thân hào cấu kết, vốn là cái trời không thể chọc thủng của Yển Sư… “Lang quân, thuyền đã chuẩn bị xong.” “Lên đường thôi.” “Vâng.” Điền Thiên Chân đã đến Lạc Dương, hiện tại hộ vệ bên cạnh Cao Thượng là Khang Bố, là vạn nhân địch trong quân Phạm Dương, sinh ra to lớn thô kệch, dùng song bản phủ. (vạn nhân địch: một đấu một vạn) Hai người cũng không cần mang hành lý, ở Lạc Dương tự có chỗ ở, Khang Bố đeo song bản phủ, dắt ngựa đi. Đến bến tàu, lên thuyền, còn chưa nhổ neo, xa xa, có bộ khúc của Tống gia chạy đến, hét lớn: “Cao lang quân, khoan đã!” … “Chuyện gì?” “Quản sự chúng ta phái đến núi Nhị Lang bị giết rồi, Tiết Bạch đang ở núi Nhị Lang!” “Cái gì?” Cao Thượng kinh ngạc, trực tiếp liền xuống thuyền. “Nhưng Phàn Lao đã thả nô bộc mà Tống Thiêm Quý mang theo về, mang theo lời nhắn, nói năm đó hắn ở Hoài Châu lạc ngục là do Cao lang quân giúp cầu tình, hắn nguyện lấy Tiết Bạch để bồi tội với Cao lang quân, từ nay về sau mọi chuyện xóa bỏ.” Cao Thượng càng thêm kinh ngạc, hỏi: “Phàn Lao đã bắt được Tiết Bạch?” “Vâng. Hắn nói nếu Cao lang quân có thể đồng ý không truy cứu huynh đệ nhà họ Điêu nữa, hắn sẽ đích thân mang Tiết Bạch đến Yển Sư thỉnh tội.” “Tống công nói thế nào?” “Được.” Tống Chi Đễ sau khi nhận ra dã tâm của Tiết Bạch, thực ra còn mong Tiết Bạch chết hơn cả Cao Thượng. Cao Thượng lại cảm thấy không đúng. Quá thuận lợi, còn thuận lợi hơn cả những gì hắn tưởng. Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng Phàn Lao có gan giết quan. “Không đúng, giả, Phàn Lao nói dối.” Cao Thượng lắc đầu, lẩm bẩm: “Phàn Lao cớ gì phải nói dối như vậy? Là chướng nhãn pháp, hậu thủ của Tiết Bạch chính là ở trên người thiên kim của tướng phủ…” ~~ “Đồng ý với Phàn Lao, chỉ cần giết Tiết Bạch, Tống gia ký vãng bất cữu.” (bỏ qua chuyện cũ) Cùng lúc đó, Tống Miễn dứt khoát đưa ra câu trả lời. Lúc nhận được tin, hắn đang cùng mấy vị thúc phụ bàn bạc sự tình, vội vàng chứng minh mình và Tiết Bạch không có tư giao, vì thế căn bản không quan tâm đến chướng nhãn pháp gì. Đặc biệt là Tống gia và Tiết Bạch đã hợp tác mấy lần buôn bán tiền giả, càng vội vàng muốn giết người diệt khẩu. Chuyện này vừa xử lý xong, tin tức mới lại đến. “Huyện lệnh đã phê công văn, có thể bắt người của Phong Hối Hành rồi.” “Gọi đủ người.” Tống Miễn nói: “Người của Dương thị thương hành đâu?” “Ban đầu tưởng là bảo vệ Đỗ Ngũ Lang đến Lạc Dương, mấy ngày nay chúng ta tra rõ, Tiết Bạch cùng thị thiếp, nữ đông gia của Dương thị thương hành, toàn bộ đều theo đến Lạc Dương, chỉ còn lại vài người giả vờ bảo vệ ‘Tiết Bạch’ đang bị bệnh, nhưng thực ra Tiết Bạch căn bản không ở Yển Sư.” “Đi!” Tống gia không thể không động đến Phong Hối Hành, vì tiền đồng giả của họ ở trong đó. Một khi Tiết Bạch cá chết lưới rách, đó chính là chứng cứ chí mạng. “Huyện thự tra án, tránh ra!” Hỏa kế trong Phong Hối Hành quả thực không có mấy người, thấy có người xông vào cũng không chống cự, tự giác liền lui đi. (hỏa kế: nhân viên) Tống Miễn cảm thấy vô cùng bất ngờ, sải bước đến hậu viện, quay đầu nhìn lại, lại thấy tiền đồng của mình đã bị nấu chảy một nửa. “Đây là vì cái gì?” “Ít nhất có thể thấy người này không thật lòng hợp tác với Tống gia, bao tàng họa tâm, lục soát!” “Lục soát! Tốt nhất là tìm ra tội chứng của Tiết Bạch…” “Xem cái này!” Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Tống Miễn còn chưa tìm thấy sổ sách của Phong Hối Hành, mấy vị thúc phụ của hắn đã đưa đến một bức thư. Thư là do trọng thần đương triều Dương Quốc Trung viết, Dương Quốc Trung hiện tại vì Thánh nhân lo liệu nội khố, đã là phong đầu vô lưỡng* Tống Miễn trước tiên xem ấn chương, bút tích, biết bức thư này không thể là giả. (*: không ai sánh bằng) Chẳng qua là một bức thư bị thất lạc lúc chuyển nhà, lại khiến đám người Tống gia do dự. “Làm sao bây giờ? Đắc tội với Tiết Bạch, có phải cũng đắc tội với vị này không?” “Đã đắc tội chết rồi, còn có thể thế nào? Chỉ còn cách mua chuộc Dương đảng thôi.” “Có thể thấy chỗ dựa lớn nhất của Tiết Bạch quả nhiên vẫn là Dương gia.” … Nhưng đợi Lã Lệnh Hạo xem qua, lại khẽ thở phào một hơi, nói: “Yên tâm đi, Dương thiếu khanh vẫn dễ nói chuyện, bản huyện sẽ giải thích với hắn.” Tống Miễn không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Huyện lệnh còn quen biết Dương thiếu khanh?” Lã Lệnh Hạo vuốt râu dài không đáp, tựa như đã định liệu trước, nói: “Có bản huyện và Cao Thượng ở đây, không cần để ý đến Tiết Bạch.” Như vậy, mọi chuyện xem như đã qua, Tống gia liền có người hỏi: “Vậy tổn thất của Tống gia?” “Có tổn thất gì?” “Bát lang chết thảm không nói, nhà ta bỏ tiền mua hai trăm khoảnh ruộng, Cao lang quân lại hứa trả lại cho Quách gia…” Lã Lệnh Hạo vẫn dễ nói chuyện, gật đầu, nói: “Cũng phải.” Hắn hiện tại đã nắm lại huyện thự Yển Sư, cũng nên một lần nữa dựng lại uy nghiêm. “Cái ác của Tiết Bạch, nằm ở chỗ thanh tra ruộng đất, hộ tịch, hao người tốn của, như hạng người Vũ Văn Dung họa quốc ương dân.” Vũ Văn Dung là Tể tướng niên hiệu Khai Nguyên, chính tích chủ yếu là kết hộ, kết điền, nói đơn giản là thanh tra ruộng đất, dùng chính sách giảm thuế để thu hút lưu dân trở về quê cũ, khiến biên hộ của triều đình tăng thêm hơn tám mươi vạn hộ, lượng lớn đất đai được rà soát ra, chính là cái mà người ta gọi là “lưu hộ đại lai” “vương điền tái lý”. (Dân lưu tán tràn về, ruộng công được chia đều) Đương nhiên, Vũ Văn Dung cuối cùng bị kết tội biếm trích, chết trên đường lưu đày, chính sách của hắn cũng trở thành ác chính bách hại lưu dân quay về, hiện tại nhắc đến hắn, toàn là lời chửi mắng, nói hắn lúc ở Biện Châu đã tham ô quan tiền cự vạn. Đây chính là kết cục của Tiết Bạch, chỉ là quan vị của Tiết Bạch còn chưa xứng. Lã Lệnh Hạo trầm ngâm, chậm rãi nói: “Lấy danh nghĩa thanh tra, thực chất là xuất phát từ tư lợi cá nhân, làm những chuyện bức hại, tịch thu tài sản, bản huyện đã tra rõ, tất không thể khoan dung… Người đâu, đem sổ ruộng, sổ hộ khẩu mới tạo của Tiết Bạch đốt đi!” “Vâng.” Như vậy, Tống gia cũng yên tâm rồi, ý của Lã Lệnh Hạo là tùy họ chiếm bao nhiêu ẩn điền để bù đắp tổn thất. “Đốt!” Chậu lửa đã được dựng lên, theo tiếng lệnh này, từng cuốn sổ sách bị ném vào lửa, trong khoảnh khắc bị ngọn lửa nuốt chửng. Như vậy, huyện Yển Sư bất kể có bao nhiêu người đã đào hộ, số lượng biên hộ, số lượng ruộng đất không đổi, mức thuế của tô dung điều cũng không đổi, bất kể có bao nhiêu ẩn điền, người nộp thuế vẫn là những nông hộ trong biên chế. Không ai có thể thay đổi được, ngay cả từng vị từng vị Tể tướng cũng không làm được, bởi vì kẻ chi phối tất cả những điều này chưa bao giờ là một cá nhân xấu xa nào đó. Làn khói bốc lên, tựa như một tiếng khẽ thở dài. ~~ Hôm sau, Lã Lệnh Hạo triệu tập các cao môn đại hộ, làm ra tuyên bố. “Điền bạ, hộ bạ không cần làm lại, cứ theo cựu sách trước đây nộp thuế, nếu có tranh chấp về quyền sở hữu ruộng đất, mang theo địa khế đến huyện thự giải quyết là được.” “Huyện lệnh khoan nhân, chính lệnh khinh giản, lợi cho dân sinh.” (khoan nhân: khoan dung + nhân từ; chính lệnh: chính sách + pháp lệnh) “Không sai, phần sổ sách đó vẫn là đốt đi thì tốt, không cần thiết.” … Cùng lúc đó, một hán tử trẻ tuổi tên là Hồ Lai Thủy đã đem chuyện này nói cho Tiết Bạch. “Đốt thì đốt đi.” Tiết Bạch nói, “Không cần thiết nữa.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang