Mãn Đường Hoa Thải

Chương 24 : Phủ công chúa

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 02:58 29-03-2024

.
Bầu trời đã tối dần, không kịp về trước giờ giới nghiêm, Tiết Bạch và Đỗ Xuân đành thuê hai gian phòng trọ ở dịch quán. Bữa tối bọn họ ngồi ăn cùng phu phụ Ngụy gia, thịt dê nướng kèm bánh hấp, thật lòng mà nói, ngon hơn đồ ăn ở Đỗ gia nhiều, dù cũng là thịt dê nướng, nhưng được rắc thêm nhiều loại gia vị khiến hương vị đậm đà hơn. Dùng xong bữa tối, hai người đến phòng Tiết Bạch trò chuyện một lúc. “Trường Ninh công chúa là ai?” “Trung Tông hoàng đế chi nữ, đường muội của đương kim Thánh Nhân.” Đỗ Xuân nói: “Năm đó nàng cùng Vi hậu và An Lạc công chúa bán quan bán tước, khi Thánh Nhân đăng cơ liền đày nàng cùng phò mã đến Giáng Châu.” Nàng khẽ cau mày, nói nhỏ: “Nhiều hơn nữa thì ta không biết, phải về hỏi nhị muội.” Tiết Bạch lấy ra một tờ giấy, nhặt lên que than nhỏ tiện tay ghi lại, bèn nói: “Ta có thể chỉ đi ngang qua đó, cũng có thể là quan nô của Trường Ninh công chúa phủ. Tóm lại là một manh mối.” “Cứ từ từ tìm hiểu, vậy ta đi trước đây.” Đỗ Xuân liền đứng dậy, rời phòng trọ. Tiết Bạch tiễn nàng ra cửa. Đột nhiên. Đỗ Xuân không biết nhìn thấy gì, sợ hãi run lên, quay người muốn trốn nhưng lại đụng vào lòng Tiết Bạch. Tiết Bạch đang định đóng cửa, nhưng vô tình lại ôm trọn một thân hình ấm áp và mềm mại trong vòng tay, không khỏi hỏi: “Sao vậy?” “Tránh nhanh.” Có tiếng bước chân truyền đến, Tiết Bạch thò đầu ra, liền thấy vài người từ cầu thang bước lên, dẫn đầu chính là Tân Thập Nhị. Tân Thập Nhị đang nói chuyện với người khác, trong cử chỉ cùng ánh mắt sắc bén của hắn mang theo chút tàn nhẫn chi ý. Vi Kiên án năm nay, liền có hơn trăm người bị hắn tra tấn đến chết, chính máu của những người này đã tạo nên khí chất độc đáo của hắn. Tiết Bạch vội đóng cửa lại. Đỗ Xuân vẫn nép trong lòng hắn, thân thể khe khẽ run rẩy. “Ngươi không cần sợ hắn.” Đỗ Xuân không nói gì, nhưng lại bắt đầu khóc. Tiết Bạch không thể đích thân trải nghiệm nỗi sợ hãi của nàng trong hình phòng, nên cũng không biết nói lời gì an ủi, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng. Trong phòng nến được thắp sáng, không biết từ đâu đến cơn gió thổi tắt hai ngọn nến, chỉ để lại một ngọn còn đang cháy. Trong bóng tối lờ mờ, Đỗ Xuân cúi đầu khóc một lúc, cuối cùng nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng. “Lưu Thương, Lưu Thương chết thảm quá… bao năm nay, chỉ có nàng ấy ở bên ta…” “Ta vốn dĩ rất nhát gan… không muốn làm đại tiểu thư… hồi nhỏ ta còn có hai vị huynh trưởng…” “Ta cũng vô cùng ủy khuất… Lúc gả đi đều là do cả nhà quyết định… cuối cùng chỉ một mình ta chịu đựng…” Tiết Bạch có thể nghe rõ một số, có một số thì không rõ, miệng luôn kiên nhẫn đáp: “Ta hiểu.” Ngọn nến cuối cùng cũng tắt. Đỗ Xuân chợt có cảm giác kỳ lạ, mỗi khi chìm vào bóng tối, nàng rất dễ quên rằng Tiết Bạch còn rất trẻ, luôn cảm thấy hắn là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa có thể che chở nàng, bảo vệ nàng. Nàng cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn rời khỏi vòng tay trước mặt. Yếu đuối hay không, lúc này nàng không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa. “Sao người của Cát Ôn cũng ở đây?” “Chắc là đi điều tra ta. Dùng Cát Ôn điều tra, có thể thấy Lý Lâm Phủ không hoàn toàn tin tưởng ta.” “Vậy chúng ta phải làm sao?” Tiết Bạch nói: “Sáng sớm mai chúng ta sẽ đi điều tra trước bọn họ.” “Tốt, tránh bị bọn họ tìm ra điều bất lợi.” “Ừ, ngủ sớm một chút.” Đỗ Xuân liền ngẩn người, nhận ra trong lời nói của hắn có chút ý vị khác, như thể biết nàng không dám trở về phòng mình, vô cùng tự nhiên mà để nàng ngủ ở đây. Sau đó nàng lại cảm nhận được điều gì, kinh ngạc phút chốc, vội vàng rời khỏi vòng tay của Tiết Bạch. Hai người không nói gì thêm, nằm xuống hai bên giường, đắp cùng một chiếc chăn. Đều tỏ ra rất thản nhiên và nghiêm túc. Thực ra Đỗ Xuân có thể cảm nhận được sự khô nóng từ người hắn, dù hắn bình tĩnh nằm yên, nhưng cảm xúc dâng trào trong thân thể thiếu niên khó mà kiềm chế được. Vì vậy nàng cũng trằn trọc rất lâu. Sau nửa đêm, cuối cùng quá mệt mỏi, nên đã thiếp đi. ~~ Trời còn chưa sáng, hai bóng người đã dắt ngựa rời đi dịch quán. “Ngựa của bọn họ vẫn còn.” “Đi thôi, ba mươi bước rồi lên ngựa, để tránh kinh động bọn họ.” Nhẹ chân nhẹ tay mà ra ngoài dịch quán, sau khi đi một đoạn đường, Tiết Bạch nói: “Đã đủ ba mươi bước.” “Làm gì có chuyện ba mươi bước?” “Ta vừa đếm xong.” “Theo cách đếm của ngươi được gọi là một khuể, nhìn kỹ nhé.” Trong ánh sáng lờ mờ, Đỗ Xuân đưa dây cương cho Tiết Bạch, vén váy lên, bước chân trái, rồi chân phải. “Một khuể, một khuể, hai khuể là một bước, hiểu chưa?” “Hiểu rồi, không tích lũy từng khuể bộ, sao có thể đi ngàn dặm.” Đỗ Xuân nghe xong liền cười thật tươi. Lúc vừa mới ra còn có chút ngượng ngùng, bây giờ đã tự nhiên lại. Đi thêm mười lăm bước, bọn hắn mới xoay người lên ngựa, phi ngựa rời đi. Vừa chạy đến cổng thành, đúng lúc nhìn thấy cổng thành đang từ từ mở ra trong tiếng trống buổi sáng, xuôi theo Diên Bình môn đại lộ, một đường hướng đông, trở lại Thăng Bình phường đã là giờ Tỵ, trong góc phố, Đỗ trạch đang chuẩn bị dùng cơm trưa. “A, hai người tối qua đi đâu, làm cả nhà lo cả đêm.” Đỗ Xuân hoàn toàn không để ý đến Đỗ Ngũ Lang, liền kéo Tiết Bạch chạy vội vào nội viện. Trên đường gặp phải Lư Phong Nương, nàng chỉ hỏi: “Mẫu thân, nhị muội đâu?” “Trong phòng, ơ…” Đỗ Xuân vội vàng chạy nhanh qua hành lang, đẩy cửa ra, chỉ thấy Đỗ Cấm đang ngồi đọc sách. “Hử?” Đỗ Cấm ngẩng đầu lên, quan sát hai người ngoài cửa, trong mắt lóe lên vẻ hồ nghi. Đỗ Xuân nói: “Đã hỏi rõ, là Trường Ninh công chúa phủ.” “Vào rồi nói.” “Không còn kịp nữa, Cát Ôn đang điều tra Tiết Bạch.” Đỗ Cấm liền đứng dậy, bắt đầu tìm đồ, nói: “Trường Ninh công chúa sinh con Dương Hồi, Dương Hồi cưới Hàm Nghi công chúa, hiện tại Trường Ninh công chúa phủ thực ra là chỗ ở của Hàm Nghi công chúa.” Nói rồi, nàng từ hộp trang sức lấy ra một chiếc trâm vàng hoa lê, đưa cho Đỗ Xuân, nói: “Ta không tiện ra ngoài, đây là trâm vàng mà Hàm Nghi công chúa từng cài nhiều năm, ngươi có thể dùng để cầu kiến… Mau thay y phục.” “Ta đã nói ngươi có cách.” Rất nhanh, Đỗ Xuân đi đến phòng ngủ thay sang một bộ hoa lệ lan bào. Lại chạy về tiền viện, Đỗ Ngũ Lang liền gọi: “Vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa.” “Không có thời gian.” Thế là Đỗ Ngũ Lang thả xuống Hồ bính, đuổi theo sau. Ba người cưỡi ngựa chạy đến Bình Khang phường, xoay người xuống ngựa, Đỗ Xuân hướng về Tiết Bạch thấp giọng nói: “Tốt hơn hết là ngươi đừng lộ diện, ta và Ngũ Lang sẽ đi hỏi thăm trước.” “Được.” Đỗ gia tỷ đệ tiến lên gõ cửa, còn Tiết Bạch thì đi đến một hàng quán trên phố Tây Bình Khang phường, gọi một bát hoành thánh từ từ ăn. Đợi đến giữa trưa, Đỗ gia tỷ đệ còn chưa ra ngoài, đã thấy một đoàn người dắt ngựa từ Tây phường môn đi qua. ~~ “Tân Thập Nhị.” Đang đi trên đường, Tân Thập Nhị chợt nghe được có người gọi mình, liền quay lại nhìn, trông thấy chính là Tiết Bạch, người mà mình đang điều tra. Ngữ khí đầy uy nghiêm kia truyền đến, khiến hắn không khỏi chột dạ, bước tới cười xòa nói: “Tiết lang quân, thật trùng hợp.” “Bắt được đào phạm chưa?” Tân Thập Nhị ngớ ra một chút, mới hiểu Tiết Bạch đang hỏi ai, vội nói: “Loại vong mệnh chi đồ kia, sao tiểu nhân có thể bắt được?” “À? Vậy là Hữu tướng triệu ngươi đến để thẩm nhân?” “Chuyện này…. Đúng vậy, tiểu nhân đang định đến Hữu tướng phủ.” “Đi thôi.” Tiết Bạch phất phất tay, liền nhìn chằm chằm vào Tân Thập Nhị. Bị hắn nhìn chằm chằm, Tân Thập Nhị đành phải rẽ sang hướng nam. Đi một đoạn, liền có người hỏi: “Quản sự, thật đi Hữu tướng phủ sao?” “Đáng chết, đợi tiểu tử kia đi đã.” ~~ “Tiết Bạch.” Tân Thập Nhị vừa đi, Đỗ gia tỷ đệ liền từ phía sau chạy tới. “Đi trước rồi nói.” Ba người vội vàng trở về Đỗ trạch. Đỗ Cấm sớm đã đợi sẵn, liền gọi bọn họ đến thiên sảnh. “Sao rồi?” Đỗ Xuân nói: “Hàm Nghi công chúa hôm nay không có nhà, là quản sự tiếp chúng ta, khi ta hỏi trong phủ có mất quan nô nào không, hắn lắc đầu nói không có. Ta lại hỏi, có biết nhà nào gần đây bị lạc mất người thân, hắn liền hỏi lại, lạc mất phải chăng là mỹ thiếu niên.” “Ồ?” Đỗ Cấm thần sắc khẽ động, nói: “Vậy thì hắn phải biết chút gì đó.” “Hắn nói là, sân đá bóng bên cạnh phủ công chúa vào mùa đông bỏ trống, không ai trông coi, hôm qua có một mỹ thiếu niên ở trong sân tỉnh lại, chính là nhi tử bị mất tích nhiều ngày của một vị trọng thần trong triều.” Đỗ Ngũ Lang nói thêm: “Thiếu niên này nói mình gặp một nữ thần tiên, thời gian qua đều ở chỗ nữ thần tiên kia. Người ngoài không biết, nhưng quản sự phủ công chúa lại biết, nơi mà thiếu niên kia nói chính là chỗ ở của Quắc Quốc phu nhân. Nhắc đến thì, chuyện Quắc Quốc phu nhân ở Trường An hay bắt cóc mỹ thiếu niên cũng không phải mới có tin đồn. Ai, Đại Đường bây giờ thực sự là thói đời ngày càng suy đồi, trị an ở Trường An thành cũng quá kém.” Kết quả này lại nằm ngoài dự tính của Tiết Bạch, hắn không khỏi trầm tư. Manh mối vừa rõ ràng lại trở nên rối loạn. Đỗ Cấm nói: “Nói cách khác, Tiết Bạch có thể là con cháu thế gia bị Quắc Quốc phu nhân bắt đi?” “Có thể.” Đỗ Xuân nói: “Tuyên Dương phường ngay tại phía nam Bình Khang phường, nếu nói Quắc Quốc phu nhân làm, mỗi lần vứt người ở gần chỗ Bình Khang phường, xác thực cũng không xa.” Tỷ đệ ba người thảo luận hồi lâu, càng nghiêng về khả năng này. Chỉ có Tiết Bạch luôn lắc đầu, cho rằng sai hướng. “Tại sao?” Tiết Bạch ngập ngừng, nói: “Dù ta mất trí nhớ, nhưng khi tỉnh lại… cũng không có cảm giác trống rỗng.” Đỗ Xuân hơi sững sờ, liền quay mặt đi. Đỗ Cấm thì trầm ngâm nói: “Bất luận thế nào, trước mắt đây là một đầu manh mối.” ~~ Chiều tối. Tuyên nghĩa phường, Dương trạch. Bùi Nhu nghe thấy tiếng nam nhân từ tiền viện truyền đến, liền điểm thêm chút phấn, rồi chậm rãi đi ra, nhưng trông thấy người đến lại là Cát Ôn, có chút thất vọng mà lườm một cái, lập tức quay lại hậu viện. Lúc đi qua, còn bị Dương Chiêu bắt lấy phân phó một câu. “Mang một bầu rượu nóng đến.” “Dạ, lang quân.” Bùi Nhu nũng nịu đáp lại, nhưng không hề làm gì, để tránh cho miệng thúi của Cát Ôn chạm vào chén nhà mình. Tại Tiền sảnh, Dương Chiêu mời Cát Ôn ngồi xuống, hỏi: “Thẩm ra chưa?” “Đừng hỏi chuyện này.” Cát Ôn khoát tay áo, trong mắt chợt lóe lên vẻ mỏi mệt. Hắn từng tra tấn qua rất nhiều người, nhưng lần này gặp khó. “Hôm nay đến, là vì Hữu tướng có chuyện giao phó cho ta, cần Dương tham quân giúp một tay.” Dương Chiêu nghe vậy liền cười, quay đầu nhìn về hướng đại môn. Hắn làm việc cho người khác luôn có nguyên tắc, thấy Cát Ôn đến không mang theo lễ vật, nụ cười trên gương mặt liền trở nên khó coi hơn. “Ai, cần dùng xe vận, đều là chút đồ vật thô kệch.” Cát Ôn nói: “Ta gần đây được một món bảo vật.” Hắn ngược lại cũng trực tiếp, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ dài đưa tới. Dương Chiêu mở ra xem, thấy là một sợi dây chuyền vàng nạm ngọc. “Ồ, lục tùng thạch.” Cát Ôn có chút giễu cợt, thầm mắng đồ nhà quê này bây giờ đã tiến bộ, cũng biết đến lục tùng thạch, bèn nói: “Đáng tiền ở chỗ chế tác, năm cánh hoa nhỏ này, kỳ thực là tơ vàng quấn thành, nhụy hoa khảm trân châu cùng lục tùng thạch, mỗi bông hoa nhỏ đều trải qua rèn, kéo, đan, khắc, nạm chi pháp, có thể nói là vô cùng tinh xảo.” Dương Chiêu mắt phóng dị sắc, liên tục gật đầu. Cát Ôn lúc này mới nói: “Có một việc nhờ Dương tham quân giúp ta hỏi Quắc Quốc phu nhân một chút…” ------------- *khuể hay khuể bộ: nửa bước, bước nhỏ. Sau đó được mở rộng nghĩa thành bước đi, tiến bước, và cũng được dùng để miêu tả khoảng cách rất gần, số lượng rất ít.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang