Mãn Đường Hoa Thải

Chương 227 : Di trạch

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 18:24 25-07-2025

.
Đầu tháng mười, tiết trời đột ngột trở lạnh, Lã Lệnh Hạo trước khi ra ngoài đã khoác lên mình chiếc áo khoác da hồ ly. Tạp dịch trong huyện thự cũng thật chu đáo, từ sớm đã nhóm sẵn lò trong lệnh giải, để huyện lệnh vừa đến là có thể đun trà giải rượu, vì đêm qua lại có một bữa tiệc. "Chỉ còn hai tháng nữa là đến tết, lễ vật cho các phủ đệ không được chậm trễ. Ngoài ra, tìm cho ta một món tửu khí quý giá nhất, ta đã có tư cách dâng lên..." Đang cùng mạc liêu xử lý công vụ, Quách Hoán vội vã chạy đến, gọi: "Minh phủ." "Đến rồi à, lạnh hơn so với mọi năm, trước tiên uống một bát trà nóng đi." "Gần bến đò Dương Thôn ở sông Y Lạc, có mấy người đánh cá từ dưới sông vớt lên một thi thể đưa đến huyện thự, Tiết Bạch đang thẩm... người chết là Quách A Thuận." Quách Hoán bẩm báo xong, bưng bát trà trên án, không vội không vàng nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Trà mới của Minh phủ?" "Trà do Lý thái thú ở Cánh Lăng nhờ người tặng." Lã Lệnh Hạo đáp, rồi hỏi: "Trời lạnh thế này, sao ngư phu lại ra bến đò đánh cá từ sáng sớm?" "Chắc là có người trông thấy, nên mới bảo họ vớt xác lên." Quách Hoán nói: "Tiết Bạch đã tra ra rồi, Quách A Thuận chết trên thuyền của cừ soái." "Sao? Bọn họ lại làm chuyện gì mờ ám, bị Tiết Bạch vừa tra đã lập tức giết người diệt khẩu?" "Tuy không đến mức đó, nhưng chỉ có thể là như vậy." "Càng ngày càng không ra thể thống gì nữa!" Lã Lệnh Hạo quát: "Động một chút là giết người, không coi vị quan phụ mẫu này ra gì." "Xem thái độ của Tiết Bạch, chắc là muốn theo dây leo tìm đến gốc." Lã Lệnh Hạo cuối cùng cũng thấy phiền, nói: "Bảo Quách gia ra mặt lãnh thi thể về đi, khổ chủ đều không truy cứu, vụ án này không cần tra nữa... Đúng rồi, Quách nhị lang đã đi Lạc Dương, tìm quản sự nhà hắn là được." "Minh phủ cứ xem, Tiết Bạch chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu." "Chỉ bằng mấy người của hắn và tên soái đầu choai choai kia? Vốn tưởng hắn đến để mạ vàng danh vọng, hóa ra là muốn làm Nê Bồ Tát... đem thờ cùng với Vương Ngạn Xiêm mà thôi." (Nê Bồ Tát: "Bồ tát bằng đất sét qua sông - khó giữ mình" → Chỉ người không đủ năng lực giúp người khác, tự thân còn khó bảo toàn) ~~ Liệm phòng. "Một dao đoạt mạng, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác." Ân Lượng vạch vết thương trên thi thể ra, nhìn vào trong da thịt một lúc, thở dài: "Lẽ ra không nên như vậy, những việc bọn họ làm gần như đều bày ra ngoài sáng, hoàn toàn không có lý do gì phải diệt khẩu." Tiết Bạch nói: "Tra, thuận theo việc này mà tra hàng hóa của Quách gia." "Tân thuế." Ân Lượng nói: "Thuyền buôn qua lại đều thu tân thuế, huyện nha tất nhiên có ghi chép, chỉ là... Hộ tào không nghe lời Thiếu phủ." "Trước cứ rung cây dọa khỉ." Ân Lượng vuốt râu cười, do dự một lát, thấp giọng nói: "Thiếu phủ vẫn nên đợi một chút, đợi hậu thuẫn bên Lạc Dương đến, để tránh chúng chó cùng rứt giậu." Tiết Bạch gật đầu, trong lòng tự có tính toán, nói: "Trước đây chúng ta mới đến, Tống Miễn ở thư viện Thủ Dương không tin ta. Nay thẩm án cũng đã mấy ngày, lập trường của ta thế nào, hắn hẳn đã có chút hiểu biết, có thể tiếp xúc lại một lần nữa." "Hôm nay ta sẽ lại đi tìm hắn, đợi sau khi khai đường hai vụ án còn lại." "Ừm, khai đường đi." Ra khỏi liệm phòng, lại phát hiện công đường không có một tên sai dịch nào, khổ chủ và bị cáo cũng không một ai đến. Khương Hợi nói: "A lang, ta đi tìm người hỏi xem." "Cùng đi đi." Vòng đến bổ sảnh, Tiết Tiệm đang nổi giận ở bên trong, một tay túm cổ áo Sài Cẩu Nhi, kéo hắn cúi người xuống, quát: "Ta bảo các ngươi dẫn khổ chủ đến." "Soái đầu, ta có cách nào đâu chứ?" "Đồ lòng chó, ngươi đã giết người bao giờ chưa..." "A Tiệm." Tiết Bạch vẫy tay, nhắc nhở: "Chỉ có một mình người này chịu để ý đến ngươi, hành hạ hắn vô dụng, ngược lại còn khiến người ta thấy ngươi sốt ruột." "A huynh, ta hiểu rồi. Nhưng bọn họ không nghe ta, sợ làm lỡ đại sự của huynh." "Đừng nghĩ đến việc khiến tất cả mọi người nghe lời ngươi ngay lập tức, từng người một đi tìm hiểu, phân hóa lôi kéo." Tiết Bạch rất có kiên nhẫn, dạy Tiết Tiệm cách làm, để hắn tự đi thử. Ra khỏi bổ sảnh, vừa hay gặp Quách Hoán từ lệnh giải bước ra. Hai bên hành lễ, trên khuôn mặt tròn trịa của Quách Hoán hiện lên nụ cười thân thiết, nói: "Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với Tiết lang, Minh phủ gần đây sẽ tọa đường thị sự, khoảng thời gian này đã vất vả cho Tiết lang rồi." Quy củ mà hắn nói quả thực không sai, huyện úy chỉ cần phụ trách việc bắt tặc, không có tư cách ngồi ở công đường thẩm án, đây là quyền của huyện lệnh. Vấn đề là, Tiết Bạch ngay từ đầu đã mời Lã Lệnh Hạo tọa đường, lúc đó Lã Lệnh Hạo muốn xem hắn diễn trò hề nên không đến. Không ngờ mấy ngày qua, ngược lại lại làm tăng uy vọng cho Tiết Bạch. Lúc này xem ra Lã Lệnh Hạo tuy đã thu lại quyền tọa đường, nhưng hiệp trước ai thắng ai thua lại khó nói. Tiết Bạch cười lên, đáp: "Có thể san sẻ công việc cho Minh phủ, là việc ta nên làm." "Tiết lang vất vả rồi, những vụ án tồn đọng nhiều năm đã được giải quyết xong, sắp đến tết, có thể tạm nghỉ một thời gian." "Quách lục sự cũng vậy, đừng quá vất vả." Tiết Bạch đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, từ lúc ta đến Yển Sư, sao vẫn chưa từng gặp Cao huyện thừa?" "Huyện thừa lòng lo bá tánh, đang ở ngoài thành tuần tra ruộng nương." "Tiết trời đông giá rét thế này? Chẳng lẽ đã vô tình đi quá xa?" Quan viên tự ý rời khỏi địa phận là trọng tội, huyện thừa Cao Sùng tất nhiên sẽ không phạm phải, Quách Hoán nói: "Yên tâm, vẫn ở trong địa phận Yển Sư." Đã nói như vậy, ruộng nương mùa đông giá rét không có gì đáng xem, vậy trong địa phận huyện Yển Sư nơi đáng xem, chỉ có Lạc Hà, Y Hà. ... Quan hệ giữa các quan viên Yển Sư đột ngột trở nên lạnh giá, giống như tiết trời đầu tháng mười này. Trong nhất thời, tất cả trạng chỉ không còn được đưa đến tay Tiết Bạch, tất cả lại viên, sai dịch không còn dám nói chuyện với Tiết Bạch. Tiết Bạch và Ân Lượng ngồi không trong giải phòng một lúc, đều không khỏi cười khổ. "Chắc hẳn Vương huyện úy năm xưa cũng đã nếm trải mùi vị này?" Ân Lượng nói, "Đúng là tiên lễ hậu binh." "Chứng tỏ chúng ta đã dẫm phải đuôi của bọn họ rồi." Tiết Bạch nói: "Bọn họ là một tấm lưới, mỗi một sợi dây đều nối liền với nhau, sợi dây Quách gia vừa kéo, tự nhiên cả tấm lưới đều siết chặt lại." Ân Lượng gật đầu, có chút lo lắng nói: "Thế nhưng, chỉ thấy bọn họ cô lập chúng ta, chẳng thấy có ai đến giúp cả." "Sẽ có, Vương Ngạn Xiêm ở Yển Sư không thể nào không kết giao được thiện duyên, nhưng họ vẫn chưa có đủ lòng tin vào chúng ta... kiên nhẫn chờ đợi thôi." "Nếu đã không có vụ án, ta đến thư viện Thủ Dương một chuyến." Ân Lượng đứng dậy, cũng không quên dặn dò: "Thiếu phủ đừng vội đi tra văn thư tân thuế, dính vào chuyện này, bọn họ thật sự dám giết người đấy." "Yên tâm, ta ra huyện đi dạo một vòng." Tiết Bạch quả thực không đến Hộ tào, thay một bộ trường bào phổ thông, ra khỏi huyện thự, đi về phía Nam thị dạo chơi. Hắn có vẻ đi không mục đích, nhưng thực ra đã vòng một vòng, đích đến chính là nô nha hành của Quách gia. (nô nha hành: Tiệm buôn nô lệ) Quách A Thuận chỉ là một gia bộc, có hắn hay không, nô nha hành vẫn kinh doanh một cách có trật tự, chiều hôm đó, ngoài cửa tiệm có một tên Côn Lôn nô đang chẻ củi, động tác răm rắp, vừa nhìn đã biết là một nô lệ tính tình hiền lành, chịu thương chịu khó; trong tiệm, một nàng Ba Tư cơ đang phiên phiên khởi vũ, để lộ vùng bụng trắng như tuyết, những ngón tay thon dài đặt trên rốn. Tiết Bạch dừng bước, chỉ nhìn một lát, một Tân La tỳ xinh xắn đáng yêu đã chạy ra, níu lấy tay áo hắn. "Lang quân, cứu ta có được không?" "Hửm?" "Mua ta về nhà được không? Ta làm gì cũng được..." Thiếu nữ nói không rành rọt, mang theo âm điệu của người ngoại quốc. Nàng bày ra vẻ mặt cầu khẩn, ánh mắt tràn đầy mong đợi, lay lay tay áo Tiết Bạch. Trong tiết trời giá lạnh này, nàng mặc rất mỏng manh, bờ vai da thịt nõn nà, vóc người rõ ràng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng chỗ lụa màu che phủ lại vô cùng đầy đặn. Khương Hợi lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, ghé cái mặt đầy sẹo của mình lại gần, mắng: "Còn không buông ra?!" "Hức!" Tỳ nữ Tân La sợ đến mức mắt long lanh ngấn lệ, đáng thương nép sang một bên, vẫn không ngừng nhìn Tiết Bạch. Đã có một nô nha lang dáng vẻ hòa nhã từ trong tiệm ra, tươi cười đi tới. Trong khoảnh khắc, Tiết Bạch nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu hắn hỏi giá, tiền mang theo chắc chắn không đủ, không thể không bày ra dáng vẻ của huyện úy, hôm nay tự cho là cứu người, không biết chừng ngược lại đã bị đối phương mua chuộc. Loại cự phú như Quách Vạn Kim, để mua chuộc quyền quý, rất sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn. Không đợi nô nha lang kia đến gần, Tiết Bạch đã dẫn Khương Hợi bỏ đi. "Ngươi nói xem, bọn họ là nhận ra ta, hay là thấy ta có tiền?" Khương Hợi nhếch miệng cười cười nói: "Có lẽ là thấy A lang tướng mạo tuấn tú, lại vừa nhìn đã biết là người đa tình." Nói chuyện một hồi, hai người ra khỏi Nam thị, đi về phía đông, men theo tường thành đến một khu dân cư ngư long hỗn tạp. "A lang, đừng qua đó nữa." Khương Hợi nhỏ giọng nói: "Có người theo dõi A lang." "Sợ rồi?" Nếu là Lão Lương, sẽ không dễ dàng bị khích như vậy, nhưng Khương Hợi thì khác, quả thực đã cùng Tiết Bạch đi vào con hẻm chật hẹp. Đường càng lúc càng hẹp, con đường nhỏ giữa những bức tường đổ nát chỉ đủ cho một người đi qua, trên đất đầy những thứ ô uế, hôi thối không thể ngửi nổi. "Ha?" Khương Hợi đột nhiên cười một tiếng, vì thấy một bóng người nhỏ bé, thì ra người theo sau họ là Nhậm Mộc Lan. "Ngươi còn muốn cáo trạng sao?" Tiết Bạch hỏi. "Không cáo trạng." Nhậm Mộc Lan lắc đầu, không dám lại gần họ, giống như một con mèo hoang cảnh giác. Tiết Bạch kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện muốn nói với ta?" Nhậm Mộc Lan gật đầu. "Đói không?" "Đói." ~~ Tiết Bạch không đưa người về nhà, tìm một quán nhỏ, gọi mấy phần hồ bính, ba bát mì thịt cừu. Nhậm Mộc Lan ăn như hổ đói vồ mồi, hai má không ngừng nhai. "Ăn chậm thôi." Mãi một lúc lâu, nàng mới húp cạn ngụm canh thịt cừu cuối cùng, nuốt miếng hồ bính trong miệng xuống, dùng bàn tay bẩn thỉu quệt vụn bánh trên bàn rồi liếm sạch. "Có chuyện gì, nói đi." Nhậm Mộc Lan không nói, chỉ nhìn những chiếc hồ bính còn lại trên bàn, đợi Tiết Bạch nói một câu "của ngươi đó" nàng liền nhét vào trong ngực. Lấy bánh xong, nàng lập tức đứng dậy lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với Khương Hợi, đối với Tiết Bạch cũng có chút cảnh giác, như thể không thể nào nuôi cho thuần được. Cũng chính vì như vậy, nàng mới có thể trốn thoát khỏi tay Quách A Thuận. Chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào, nàng mới nói: "Vương huyện úy không phải tự sát, ngươi có quản không?" "Quản." Tiết Bạch nói: "Ở Lạc Dương, giấy là do ngươi đưa?" Nhậm Mộc Lan không quan tâm hắn hỏi gì, chỉ nói những gì nàng biết: "Đêm đó mưa rất lớn, mái nhà của chúng ta bị dột, ra ngoài tránh mưa, ở bên mương nước phát hiện ra A Nghi ca, hắn bị chém, bị thương rất nặng." "Tùy tùng của Vương huyện úy, Vương Nghi?" Nhậm Mộc Lan gật đầu, nói: "Có người đang truy sát hắn, chúng ta đã giấu hắn đi, tìm thuốc cho hắn, hắn đi Trường An cáo trạng, có phải là hắn tìm ngươi đến không?" "Ai truy sát hắn?" "Không biết, ta chỉ biết những thứ này, có phải là hắn tìm ngươi đến không?" "Coi như là vậy, ngươi nói 'chúng ta' là gồm những ai?" "Chúng ta chính là chúng ta." Nhậm Mộc Lan nói xong những gì cần nói, ôm hồ bính trong lòng quay người định đi, lại nghe thấy Tiết Bạch ở phía sau nói với chủ quán: "Thêm hai mươi chiếc hồ bính nữa." "..." Hồ bính còn phải nướng tại chỗ, chủ quán là một lão hán, đang nhào bột, thỉnh thoảng lại thêm chút nước. Nhìn thứ nước trong chiếc muỗng gỗ màu vàng đen kia, Tiết Bạch nhíu mày, quay lưng đi, coi như không thấy. Nhậm Mộc Lan lại nhìn rất chăm chú, nhìn chằm chằm một cục bột được nặn ra, vê tròn, ấn dẹt, rắc vừng, "bép" một tiếng dán vào trong lò... đợi đến khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nàng mới bớt cảnh giác đi một chút. "A gia của ta từng đi học, nhưng ngay cả hương cống cũng không thi đỗ, đọc sách tốn tiền lắm, một cuốn tập chú đủ cho nhà ta ăn hai năm. Năm đó Nhữ Châu gặp thiên tai, hắn dẫn ta đi lánh nạn, nói là lên phía bắc nương nhờ một người bằng hữu giàu có, đến Tung Sơn thì hắn đói chết, ta ôm nửa chiếc bánh cuối cùng, theo chân hương thân muốn đến Lạc Dương, đến Yển Sư thì không đi nổi nữa." "Soái đầu không phát lương, ai có vợ con thì bán đi, sau này nghe nói Hoàng Hà có thuyền bị chìm, quan phủ thuê phu khuân vác, đi đường bộ vận chuyển lương thực đến Trường An, họ liền đi. Nhiều người đến lánh nạn, chết, bị bán, bỏ đi, người già đi không nổi thì nằm ở góc tường, chúng ta những đứa trẻ mồ côi không bị bán đi, là Vương huyện úy đã thu nhận chúng ta vào dưỡng bệnh phường..." Tiết Bạch đã từng nghe qua dưỡng bệnh phường, tên đầy đủ là "bi điền dưỡng bệnh phường" ban đầu là do chùa miếu cứu tế người nghèo bệnh, lập bệnh phường trong tự viện. Thời Võ hậu, triều đình thiết trí quan viên quản lý, hoặc ban cho ruộng đất, dùng hoa lợi để cứu tế người già, bệnh tật, cô nhi, hoặc cho vốn, dùng lợi tức để duy trì. Tóm lại, là do quan phủ thành lập, do tăng nhân quản lý. (hoa lợi: sản lượng thu hoạch) Thông thường, một dưỡng bệnh phường được cấp từ năm khoảnh đến mười khoảnh ruộng, đã đủ để cứu tế những người già cô đơn bình thường. "Các ngươi bây giờ vẫn ở dưỡng bệnh phường sao?" "Không, sau khi Vương huyện úy đổ bệnh, Quách A Thuận đến bắt người, chúng ta liền chạy trốn, không lâu sau, Vương huyện úy chết." "Trước khi chết hắn bị bệnh?" "A Nghi ca nói, bọn họ vốn muốn để hắn từ từ bệnh chết, nhưng Trường An xảy ra chuyện, liền đến tận nhà chém chết hắn." Nhậm Mộc Lan khá là cứng cỏi, nói đến ai chết, vẻ mặt cũng không thay đổi. Khương Hợi thấy nàng như vậy, không khỏi hỏi: "A nương ngươi đâu?" "Chết sớm rồi." Lúc này, những chiếc hồ bính thơm nức đã ra lò, lá sậy không gói hết được hai mươi chiếc, chủ quán miễn cưỡng lấy một mảnh vải gai ra gói. Nhậm Mộc Lan được thêm một mảnh vải, không khỏi vui mừng, xách túi vải chạy đi. Trên đường, một chiếc hồ bính từ chỗ rách trên áo nàng rơi ra, nàng vội vàng quay lại nhặt lên, phủi phủi, rồi ngậm trong miệng. ~~ Tiết Bạch vẫn cùng Khương Hợi đi theo xem một chút. Đó là một nơi không thể gọi là nhà trong khu dân cư phía đông nam thành, hai hộ gia đình vốn ở đó đã bỏ trốn, trạch viện bị một tiểu thương mua lại, cho thuyền phu ở, giữa bức tường đất của hai trạch viện vốn là một cái chuồng heo, được dựng thêm một cái lều, có bảy đứa trẻ lớn nhỏ đang ở. "Cừ soái về rồi." "Xem ta mang gì về này." "..." Cái gọi là "cừ soái" đại khái là cách gọi của đám vô lại hảo hán đối với thủ lĩnh, cũng có một số đạo tặc gọi thủ lĩnh như vậy, thậm chí còn có kiểu như ba mươi sáu cừ soái của Hoàng Cân, tóm lại là đám du côn. (Hoàng Cân: giặc khăn vàng) Những đứa trẻ này sống sót như thế nào, Tiết Bạch vừa nhìn đã biết, bao gồm cả Nhậm Mộc Lan, tất cả đều là những tên móc túi ở bến tàu. Theo chức trách của huyện úy, hắn nên bắt hết bọn chúng về quy án. Khương Hợi nhìn thấy mà cười khẩy một tiếng, chửi bới: "Đồ lòng chó, mấy hôm trước còn đến quan phủ báo án, thì ra là phường trộm cắp vặt." "Đi thôi." Tiết Bạch nhìn sắc trời, dẫn Khương Hợi quay về quan thự. Lúc này nhiều lại viên đã tan sở, trong công phòng của Lục tào chỉ còn lác đác vài lại viên, huyện lệnh, lục sự, chủ bạ đều không có mặt. Trướng sử Lưu Đồ là người cũ trong Hộ tào, đang cầm chìa khóa định khóa phòng sổ sách lại, một bàn tay đột nhiên đưa ra giật lấy chìa khóa. "A, huyện úy?" "Xem sổ tân thuế." Lưu Đồ cũng thẳng thắn, thở dài một hơi nói: "Những thứ có thể để ở Hộ tào này, cũng chẳng phải sổ sách gì quan trọng. Thứ thật sự quan trọng, huyện úy cũng không xem được. Gây khó dễ cho tiểu lão nhi có ý nghĩa gì chứ?" Tiết Bạch nghe xong lại cười, nói: "Không gây khó dễ cho ngươi." Khương Hợi lập tức "rầm" một tiếng đập bàn rung lên, mắng lớn: "Đồ lòng chó! Huyện úy muốn xem sổ sách cũng không được sao?!" Lưu Đồ giật mình, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất. Tiết Bạch cúi xuống nhặt lên, nói: "Đi đi, bị huyện úy cướp mất rồi." "Chuyện này thật là... ai, cáo từ." Lưu Đồ cảm thấy vô cùng xui xẻo, thầm mắng huyện úy cứ làm việc như vậy, ai mà phục cho được. ~~ Đến hiện tại, Tiết Bạch tuy đã có rất nhiều phân tích, thậm chí cho rằng nhiều sự thật đã bày ra rành rành, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Chứng cứ hẳn phải ở trong sổ sách. Hắn mở cửa tủ ra xem, bên Hộ tào này quả thực không có sổ sách nào quá quan trọng. Sổ tân thuế, sổ sắc dịch, sổ thanh miêu, sổ hòa địch... đều không có, nhưng lại có sổ thu chi của huyện thự trong nửa năm, hồ sơ lưu trữ khế ước mua bán ruộng đất của dân gian, v.v. (sổ thanh miêu: sổ đăng ký ruộng đất có mạ non) Tiết Bạch còn bất ngờ phát hiện ra một cuốn sổ ghi chép thu chi cước phí, hắn lật một lúc, đột nhiên nhận ra có điều không đúng, vội lật lại. Bởi hắn phát hiện, có người đã xé đi hai trang trong đó. Xem lại các sổ sách khác, tìm một lúc lâu, hắn lại phát hiện thêm một chỗ thiếu trang. Không thể là do lại viên của huyện nha làm, thay vì xé như vậy, chẳng thà trực tiếp làm sổ giả. Vậy thì… là Vương Ngạn Xiêm đã xé? Hắn đã tra ra điều không đúng, thảo nào bọn họ phải đốt hết tất cả văn thư trong thư phòng của hắn. Xem ra, những chứng cứ đã được chỉnh lý hẳn là không còn. Nhưng chưa chắc. Tiết Bạch đột nhiên nghĩ đến, nếu người đưa giấy ở Lạc Dương chính là tên đầy tớ Vương Nghi đã trốn đi ẩn náu của Vương Ngạn Xiêm, hắn cẩn thận như vậy, lẽ nào là đang giấu chứng cứ then chốt? _________ *Di trạch: 遗 (Di): Để lại 泽 (Trạch): Ân huệ, phúc lành → "Ân huệ để lại sau khi qua đời"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang