Mãn Đường Hoa Thải
Chương 22 : Trí thân sự ngoại
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 02:56 29-03-2024
.
Đêm càng về khuya.
Trong sảnh Hữu tướng phủ, vẫn ấm áp như giữa mùa xuân, chỉ có giọng nói của Đỗ Cấm mang theo chút lạnh lùng.
“Phải có sự đồng ý của cả hai mới gọi là ly hôn, bây giờ có ai từng hỏi thiếp thân có đồng ý hay không? Lại có ai từng quan tâm Lý Hanh vì đạt được mục đích đã bức bách thiếp thân thế nào? Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, xin Hữu tướng ban giấy mực, thiếp thân sẽ tự tay viết cáo trạng…”
Sau đó không biết đã qua bao lâu, trong sảnh vẫn không ngừng xì xào bàn tán. Đỗ Ngũ Lang đứng đó nghe mà buồn ngủ, đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.
Đột nhiên, hắn giật mình tỉnh giấc, lắc lắc đầu to của mình, nhờ vào hai gò má thịt béo để tỉnh táo hơn.
“Phốc phốc.”
Không biết từ đâu truyền đến tiếng cười khẽ của nữ tử.
Đỗ Ngũ Lang ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía bức tường bên cạnh, liền thấy sau ‘Tuyển Tế Song’ kia có bóng người lay động, thấp thoáng tóc búi cao, là một nữ tử!
Vô cùng kinh ngạc, hắn vội cúi đầu nhìn xuống chân, trong lòng thầm lo lắng, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Không để ý đến vừa rồi Tiết Bạch nói gì, sau bình phong, giọng Lý Lâm Phủ cũng mang theo tiếng cười, nói: “Thôi được, cho phép ngươi đưa Đỗ nhị tiểu thư trở về, nhưng không được rời khỏi phường nửa bước.”
“Đa tạ Hữu tướng.”
Nghe ra được Lý Lâm Phủ khá vui vẻ, lại nói: “Xã tắc sau này sẽ không đến mức giao cho một Thái tử yếu kém, chuyện này ngươi đã đóng góp không ít, trở về thật tốt chăm chỉ học tập.”
“Vâng.”
Đỗ Ngũ Lang trợn tròn mắt, chỉ thấy Tiết Bạch cúi chào, cùng Đỗ Cấm xoay người rời đi.
Hắn cũng vội đuổi theo, bất chợt nhớ ra một chuyện, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiểu Nô vẫn đứng trong sảnh, cũng không đi theo. Không khỏi vui mừng trong lòng, nhưng chốc lát sau lại có chút buồn bã, liền vẫy tay chào từ biệt.
Lúc này đã tiêu cấm, nên bọn hắn được Lý Lâm Phủ phái Kim Ngô vệ cầm văn thư đưa về nhà.
Đêm tối cưỡi ngựa, Tiết Bạch kỵ thuật không tốt, vẫn cùng Đỗ Cấm cưỡi chung, tất nhiên là nàng cầm cương.
Trong giờ giới nghiêm, Trường An đại lộ tối đen như mực, chỉ có đèn lồng trong tay Kim Ngô vệ kia tỏ ra chút ánh sáng, dẫn đường cho bọn hắn tiến lên.
Đến Thăng Bình phường, Đỗ Cấm bất chợt thở dài.
Hơi thở phả vào tai, làm Tiết Bạch thấy hơi ngứa.
Nhưng hắn không hề phản ứng lại.
Một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi đã phải trải qua những chuyện này, chắc chắn là rất đau lòng, nhưng nàng lại cố tỏ ra mạnh mẽ, nên hắn chỉ đành giả vờ không nghe thấy gì.
Cứ thế lặng lẽ dừng ngựa đợi một hồi, Phường chính bị gọi dậy kiểm tra văn thư, nhanh chóng mở ra phường môn…
~~
Đêm nay Đỗ trạch luôn sáng đèn, mọi người đều chưa ngủ.
Khi nghe thấy tiếng vó ngựa, người gác cổng liền đứng dậy, đẩy ra cửa bên phía tây đang khép hờ, rồi chạy nhanh về tiền sảnh.
“Về rồi, về rồi! Tiết lang quân thần thông quảng đại, thật sự đưa nhị tiểu thư trở về!”
Trong lúc nhất thời Đỗ trạch liền trở nên náo nhiệt, mọi người đổ xô về tiền viện.
“Về là tốt rồi.” Lư Phong Nương được Thải Vân và Thanh Lam đỡ lấy, vừa chạy vừa khóc: “Về là tốt rồi, trở về còn có thể tái giá.”
Chạy đến chuồng ngựa ở tiền viện, đúng lúc thấy Đỗ Cấm đang chật vật xuống ngựa, nàng vội để hai tỳ nữ bước tới giúp đỡ.
Tiết Bạch vốn đang đỡ Đỗ Cấm, thấy bọn họ đến thì liền lui ra, nhưng vẫn bị Thanh Lam liếc qua đầy oán trách.
Trước đây không lâu, cũng chính là ở viện này, hắn trong cơn mê nghe thấy tiếng khóc của Lư Phong Nương mới tỉnh lại.
Hôm nay rốt cuộc lại nghe thấy.
“Hu hu, cuối cùng cũng về, ta cứ nghĩ, nếu đã không còn danh phận, lại bị hắn giấu đi, chẳng phải còn khổ hơn bị đánh rơi vào Dịch đình sao? Ngay cả hy vọng cũng không có.”
“Nương, coi nương nói kìa.”
“Người ta nói ngươi không phải ta thân sinh, nhưng năm ta gả vào Đỗ gia, ngươi chỉ mới hơi lớn thế này, hu hu, lớn ngần ấy, bây giờ lại xinh đẹp như thế, ai nhìn thấy không khen một câu tốt. Hu hu, ngươi từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ.” Lư Phong Nương khóc không thành lời, cuối cùng, lau nước mắt nói: “Không sao, tái giá, không sợ không lấy được người tốt.”
Đỗ Cấm chỉ cười, vỗ nhẹ lưng Lư Phong Nương, nói: “Nương à, mọi người đang nhìn đây, mất mặt quá. Đi thôi, về phòng trước.”
“Phụ thân ngươi còn đang hôn mê, lo chết đi được.”
“……”
Mọi người vào trong, Đỗ gia tỷ đệ cùng Lư Phong Nương vào nội trạch nói chuyện.
Quản gia Toàn Thụy bảo các hạ nhân giải tán, chỉ giữ lại nhi tử là Toàn Phúc. Hắn nhìn ra cửa, hỏi Tiết Bạch: “Tiết lang quân, vị kia không đi theo chứ?”
Tiết Bạch cười lắc đầu.
“Việc của nàng đã xong, không cần theo ta nữa.”
Toàn Thụy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặt hiện lên vẻ vui mừng, trước tiên đóng cửa lại, đưa tay mời: “Bên này trò chuyện?”
“Mời.”
Ba người đến đông sảnh, Toàn Thụy vuốt râu dài thở phào: “Từ tối qua, ta cứ lo lắng không yên, giờ mới yên tâm.”
Toàn Phúc nói: “Ta cũng vậy, Tiết lang quân không biết, tối qua lúc nàng truy ta, ta sợ muốn chết.”
“Ta còn chưa kịp hỏi các ngươi tối qua…”
Bất chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ba người liền im bặt.
Một lát sau, Đỗ Ngũ Lang bước vào, tò mò hỏi: “Ơ, các ngươi đang nói gì? Sao lại không nói nữa?”
Toàn Thụy đáp: “Chỉ là hỏi xem nữ tỳ ở Hữu tướng phủ có còn đến không.”
Đỗ Ngũ Lang hiểu ra, cười nói: “Nàng không đến nữa các ngươi vui lắm phải không?”
Bỗng Đỗ Xuân tiến vào nói: “Cứ nói thật với Ngũ Lang đi, để tránh hắn nghi ngờ trong lòng mà lại lỡ miệng nói ra.”
Toàn Thụy hỏi: “Ngũ Lang nghi ngờ chuyện gì?”
“Ta nói với các ngươi, tối qua không phải có hung đồ đến sao? Ta thấy vài dấu chân dính kim trấp ở chính phòng.”
“À.” Toàn Thụy nói: “Chắc là ta không để ý giẫm phải…”
Đỗ Ngũ Lang không đợi hắn nói hết, lại nói: “Nhưng lạ là, trên bệ cửa sổ của ta cũng có, mà chỉ có hung đồ kia leo lên cửa sổ của ta.”
Toàn Thụy ấp úng: “Ngũ Lang, là ta leo lên cửa sổ của ngươi.”
“Ta nói là tối qua có hung đồ xông vào phòng ta, đấm ta một cú. Nghe đâu là Thái tử muốn giết người diệt khẩu, ai. Hắn chắc là giẫm cùng một bãi kim trấp với Toàn quản sự.”
“Ý tiểu nhân là,” Toàn Thụy nói: “Chính là tiểu nhân đập mạnh vào giường của Ngũ Lang.”
“Hả?”
Toàn Thụy nói: “Thực ra chẳng có hung đồ gì, đều là đại tiểu thư cùng Tiết lang quân an bài, vì để cho Hữu tướng tín nhiệm Tiết lang quân hơn.”
Đỗ Ngũ Lang trừng mắt, sau đó hiểu ra, nói: “Ta đã nói Thái tử sẽ không phái người đến diệt khẩu, nhưng các ngươi không cần giấu ta chứ? Ta kín miệng lắm.”
“Không phải giấu ngươi.” Tiết Bạch nói: “Mà chỉ sợ ngươi ở trước mặt Hiểu Nô diễn không đạt.”
“Nếu cần ta diễn, ta cũng diễn tốt cho xem.” Đỗ Ngũ Lang lẩm bẩm, đi vài bước, nói: “Để ta đoán, dẫn Hiểu Nô đi là Toàn Phúc, đúng không?”
Toàn Phúc đáp: “Là tiểu nhân.”
“Nàng có võ nghệ, ngươi chạy thoát thế nào?”
“Tiết lang quân nói nàng sợ bẩn, nên tiểu nhân cùng phụ thân liền làm bẩn nhà xí trước, rồi giẫm vài dấu chân lên tường. Hắc, kỳ thực lúc nàng đuổi theo, tiểu nhân liền trốn sau đống thùng phân, nàng lại tưởng ta nhảy qua tường chạy mất!”
Toàn Thụy thì nói: “Nhưng Tiểu nhân vẫn sơ suất, lúc bố trí trước đó không để ý giẫm phải kim trấp, để Ngũ Lang phát hiện.”
Đỗ Xuân hỏi Tiết Bạch: “Bây giờ Lý Lâm Phủ có chứng cứ then chốt Thái tử ám dưỡng tử sĩ, Thánh Nhân thật sự sẽ phế Thái tử sao?”
“Rất có thể.”
“Lúc này, Đỗ gia cũng không dám mong gì khác, chỉ cầu bình an.”
“Đúng vậy, chỉ cầu Đỗ gia có thể trí thân sự ngoại, không dính vào những quyền tranh này nữa.”
Toàn Thụy nói: “Chuyện tối qua, chúng ta nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
Lúc này, Đỗ Cấm một mình cầm đèn lồng đi vào, nói: “Phụ thân tỉnh rồi. Nhưng cơ thể còn yếu, không thể gặp người, cần nghỉ ngơi một thời gian.”
“Thật tốt quá.” Đỗ Ngũ Lang quá đỗi vui mừng, vỗ tay nói: “Hôm nay thực sự là ngũ phúc lâm môn, hảo sự liên liên!”
Toàn Thụy phụ tử cũng là mừng tít mắt.
“Vậy tiểu nhân liền đi bảo nhà bếp, ngày mai nấu chút đồ bổ cho lão A Lang.”
“Ừ.”
Toàn Thụy vừa lui, Đỗ Cấm đã không nhịn được hỏi Đỗ Xuân: “Vừa rồi ta thấy ở tiền viện có hai cỗ quan tài?”
“Là của lang quân và Lưu Thương.”
Đỗ Cấm từ lúc vào đã nhẫn nhịn, lúc này sắc mặt đã hoàn toàn lạnh tanh, nhạt nhẽo hỏi: “Vậy đại tỷ đang vì Lưu Thương để tang sao?”
Đỗ Ngũ Lang xưa nay luôn sợ nhị tỷ hơn, nghe xong, liền im lặng ra hiệu Tiết Bạch tránh vài bước, ý tứ là “Nhị tỷ ta sắp phát tác rồi”.
“Nếu đã ly hôn thì không nói, khi hắn chết vẫn là phu quân của ta, lễ nghi…”
“Cổ hủ!” Đỗ Cấm bất ngờ cao giọng, mắng: “Ngươi nhìn lại xem có nữ nhân Đại Đường nào uất ức như ngươi không?! Chẳng lẽ phải đợi đến khi hắn thực sự hại cả Đỗ gia đến mức chết không có chỗ chôn sao?!”
“Người chết rồi…”
“Ta mặc kệ hắn chết hay sống, ta không cho phép hắn còn có một cỗ quan tài chôn cất, để hồn phách lại vào Đỗ trạch! Lúc ngươi cho hắn đặt mua tang khí có bao giờ nghĩ tới? Nếu không có Tiết Bạch tương cứu, hôm nay phụ thân sẽ cùng mấy chục cỗ thi thể bên ngoài Đại Lý Tự chất thành một đống, còn cả nhà ta đang trên đường đi đày Lĩnh Nam! Đừng nói trên thân đeo gông cùm đến Lĩnh Nam, chưa qua Tần Lĩnh ngươi liền đã sống không bằng chết, còn sức để tang cho hắn sao?!”
Giọng Đỗ Cấm càng nghiêm khắc, ngữ tốc càng nhanh, mắng thêm vài câu hung ác mới nguôi giận.
Đỗ Xuân bị mắng, vừa khóc vừa nói: “Đừng cãi nhau trước mặt các đệ đệ được không?”
Tỷ muội hai người trầm mặc một hồi, riêng phần mình thu thập tâm tình, mới quay người lại.
“Để ngươi chê cười, ta lâu ngày không về nhà, có chút thất thố.” Đỗ Cấm tuy còn ngấn lệ, nhưng biểu cảm đã bình tĩnh lại, giơ tay mời Tiết Bạch ngồi, nói: “Ngươi đã cứu Đỗ gia, chúng ta tất sẽ hết lòng giúp ngươi. Ngươi có chí lớn, nhưng muốn thực hiện chí lớn này, trước tiên cần có thân phận, không thể mang thân phận đào nô hay tiện dân mà ra làm quan.”
Tiết Bạch gật đầu.
Nói chuyện với Đỗ Cấm quả thật đơn giản hơn nhiều, nàng ngay từ đầu đã hiểu hắn muốn gì, tuy sự nhạy bén chưa đủ, nhưng tầm nhìn cũng đủ cao.
“Chúng ta định điều tra xuất thân của ngươi trước, rồi tính tiếp, được không?” Đỗ Cấm lại nói: “Môn ấm cần có gia thế, khoa cử cần có gia trạng, nếu ngươi có thể đậu vào quý phi mà ngươi tâm tâm niệm niệm, đến lúc phong quan, ngươi cũng không thể nói không nhớ mình là ai.”
“Được, vậy ta xin đa tạ.”
Đỗ Cấm nghe hắn cảm tạ liền vui vẻ mỉm cười.
Đỗ Xuân vội lau khô nước mắt, nói: “Buổi sáng ta sang Ngụy trạch đối diện một chuyến, tìm hai tên tôi tớ đã cõng ngươi về hỏi thăm, xem nhặt được ngươi ở đâu trong Bình Khang phường. Không may là, bọn họ đã ra ngoài thành nhận quà tết, cần vài ngày nữa mới trở về.”
“Không sao.” Đỗ Cấm nói: “Chúng ta sẽ thay ngươi lưu ý, người vừa về liền hỏi rõ ràng.”
Tiết Bạch không nói nhiều về việc này, vẫn là gật đầu cảm ơn.
Đỗ Cấm lại cười nói: “Quan nô cũng tốt, đào nhân cũng được, sau này cứ xem Đỗ trạch là nhà mình, nếu ngươi xuất thân bất phàm, cũng đừng chê chúng ta.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh?”
“Tứ mã nan truy.”
“Tốt, đi ngủ thôi.” Tiết Bạch đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa.”
Đỗ Cấm cả đêm đều muốn nắm giữ cục diện, nhưng một câu nói của Tiết Bạch, nàng vẫn vô thức cảm thấy như hắn đang xem nàng là tiểu cô nương.
Đỗ Ngũ Lang đi vài bước, bỗng nhớ ra một chuyện.
“Tỷ, ta ở Hữu tướng phủ, chọc cho một nữ tử sau Tuyển Tế Song cười, không sao chứ?”
“Đi đi.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Đi đi.”
Đỗ Cấm ngồi một lúc, kéo Đỗ Xuân nói: “Đêm nay ta ngủ với ngươi, được không?”
“Ừ.”
Hai tỷ muội vừa cãi nhau, nhưng vào chăn, Đỗ Cấm vẫn không nhịn được ôm chặt Đỗ Xuân, khóc thầm.
Lâu sau.
“Tỷ vẫn là tỷ tỷ, mắng tỷ cũng không biết đáp trả.”
“Ta biết ngươi khó khăn lắm mới có thể làm Lương đệ, đoạn đường này ta đều nhìn rõ trong mắt.”
~~
Đêm đó, đèn đuốc ở Hữu tướng phủ suốt đêm không tắt.
Cuối cùng có được nhân chứng then chốt để hạ bệ Thái tử, Lý Lâm Phủ sai người thẩm vấn, bàn bạc suốt đêm, náo nhiệt như ngày hội.
Đến sáng, hắn vẫn không quên một việc.
“Bảo ngươi điều tra Tiết Bạch, tra thế nào rồi?”
“Bẩm Hữu tướng, đã tra ra Tiết Bạch thật sự được Đỗ gia nhặt về, nghe nói là tôi tớ nhà Ngụy Thiếu Du nhặt được.”
“Còn gì nữa?”
“Những tôi tớ đó gần đây đã ra ngoài thành, vài ngày nữa mới về…”
Lý Lâm Phủ nổi giận, mắng: “Ngươi cũng không biết ra ngoài thành hỏi sao?!”
Cát Ôn sợ hãi vô cùng, vội vàng đáp: “Tiểu nhân lập tức sai người đi hỏi!”
-----------
*Môn ấm: con cháu được hưởng đặc quyền nhập học hoặc nhậm chức do công lao của thế hệ trước.
*Trí thân sự ngoại: đặt mình ngoài cuộc, không muốn quan tâm đến chuyện gì đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện