Mãn Đường Hoa Thải
Chương 198 : Thông gia
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 16:08 12-06-2025
.
Trường An huyện ngục được đào sâu hàng trượng, dùng đại thạch làm nắp, xưng là 'Hổ Lao'.
Tuy lão sư của Tiết Bạch từng là Trường An huyện úy, nhưng đây là lần đầu hắn tới nhà lao này. Chỉ thấy đại thạch kia từ từ được đẩy sang, lộ ra một cầu thang đi xuống, khí thế vô cùng đáng sợ.
Ngay cả Lưu Cảnh trông thấy cũng lắc đầu không ngớt, nói: "Hôm qua cả Trường An muôn người săn đón công báo của ngươi, hôm nay lại xuống tận địa ngục này thăm người, cần gì chứ? Đâu phải thân huynh đệ, loại phiền phức này đừng dính vào thì hơn."
"Không sao, tai ương lao ngục ta trải qua nhiều rồi."
"Được thôi, mời."
Tiết Bạch bước vào nhà lao tối tăm, men theo bậc thang đi xuống, một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt, dưới chân toàn là nước bùn dơ bẩn.
Trên đầu chỉ có lác đác hai cửa sổ nhỏ, ngọn đuốc chỉ chiếu sáng được vài bước phía trước. Đến một gian lao phòng cuối cùng, liền thấy Tiết Tiệm tay chân đều mang xiềng xích, đang co quắp nằm trên mặt đất.
"Tatừng tọa lao của Kinh Triệu Phủ, Đại Lý Tự, nhưng chưa bao giờ bị xích như thế này."
Lưu Cảnh nói: "Xin Tiết lang thứ lỗi, Tiết Tiệm tuy nhỏ tuổi nhưng hung hãn dị thường, khi nha dịch bắt hắn, hắn chém bị thương hai người, cắn bị thương một người."
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tiết Tiệm cũng giật mình tỉnh giấc.
"A huynh?"
Trong tiếng xiềng xích loảng xoảng, hắn bò đến trước cửa lao.
Thiếu niên này mới mười ba tuổi, năm ngoái còn nhỏ bé gầy gò, nhưng hơn một năm nay được ăn nhiều, thân hình cao lớn nhanh chóng, sắp bằng Đỗ Ngũ Lang rồi.
Tiết Bạch ngồi xổm xuống, cầm đuốc soi thấy Tiết Tiệm khắp người đầy thương tích.
Hắn cũng không hỏi, quay sang Lưu Cảnh nói: "Cho ta cùng hắn nói chuyện riêng được không?"
"Tiết lang cứ tự nhiên."
"Được rồi, nói thật với ta." Tiết Bạch lúc này mới hỏi: "Tiết Linh là do ngươi giết sao?"
Tiết Tiệm sững sờ, cúi đầu xuống, một lúc lâu sau, òa khóc nức nở, khẽ gật gật đầu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ta... ta giết hắn..." Tiết Tiệm vừa khóc vừa nuốt nước mắt vào trong, nói: "Nhưng hắn đến chết vẫn không chịu thay đổi... đáng chết!"
"Cụ thể thế nào?"
"Hôm qua, hắn đến gặp mẫu thân, nói muốn cải tà quy chính, hy vọng chờ tỷ tỷ xuất giá xong, để mẫu thân dẫn chúng ta hồi Trường Thọ phường. Mẫu thân mềm lòng, ta liền cùng nàng ầm ĩ một trận... Lúc ta ra ngoài, từ xa thấy Tiết Linh từ khuê phòng của tỷ tỷ bước ra, trong ngực phồng lên, ta biết ngay hắn lại trộm đồ, liền đuổi theo. Hắn không về Trường Thọ phường, mà xuất Chu Tước môn, lúc đó trống chiều sắp hết, ta... ta vẫn đuổi theo..."
Rõ ràng, khi rời Chu Tước môn, Tiết Tiệm đã hoảng sợ, một đứa trẻ mười ba tuổi giữa đêm đến ngoại thành, hoảng sợ là điều khó tránh.
Tiết Bạch hỏi: "Phong Vị Lâu phái một tiểu nhị theo dõi Tiết Linh, có thấy hắn không?"
"Không thấy." Tiết Tiệm lắc đầu, "Từ đầu đến cuối không thấy, nhưng lúc hắn đến, người như vừa bị ngã. Hắn nói với mẫu thân rằng, có người đuổi hắn, nhưng đã bị hắn cắt đuôi."
"Ai đuổi hắn?"
"Không biết, chủ nợ chăng."
"Nói tiếp."
"Ta theo hắn đi khoảng một nén hương, vào một thôn viện, có một đám vô lại đang uống rượu đánh bạc, quen biết với hắn. Nghe họ nói chuyện, hắn định bán trạch viện ở Trường Thọ phường đi Hà Đông, nhưng lần này không tìm thấy trạch khế ở chỗ mẫu thân. Phải chờ lần sau lừa mẫu thân ra ngoài, nhưng hắn không tiện xuất hiện, cần nhờ người tìm người mua trước..."
"Chỉ nói thế thôi sao? Có hỏi Tiết Linh trước đó đi đâu không?"
"Ta nghe được chỉ có vậy. Đang nằm rình nghe, thì bị phát hiện, sau đó đám vô lại xông tới vây quanh, ta không đánh lại, đành bị chúng trói."
Nói đến đây, hơi thở Tiết Tiệm cũng dần nặng nề.
"Rồi ta bị bắt, Tiết Linh nhận ra ta, dẫn ta vào một gian phòng, nói sẽ đưa ta đi, cho ta sống cuộc đời đại phú đại quý. Đến đêm hắn ngủ say, ta định lấy lại tiền của mẫu thân rồi bỏ trốn, nhưng vô tình kinh động làm hắn tỉnh giấc. Hắn cầm dao găm định khống chế ta, ta liền cùng hắn giằng co, giật lấy dao đâm hắn một nhát, lúc đó sấm chớp bỗng vang, ta thấy cả người hắn đầy máu... Quá hoảng, ta cầm gói đồ của hắn bỏ chạy, nhưng vừa đến cửa sau đã bị đám vô lại chặn lại, trói vào nhà kho, sáng hôm sau quan phủ đã đến."
Tiết Bạch hỏi: "Ngươi cũng nói thế với quan phủ? Thấy cả người hắn đầy máu, phản ứng đầu tiên của ngươi là cầm gói đồ bỏ chạy?"
"Không, quan phủ không hỏi mấy chuyện này."
"Tiết Linh lúc đó đã chết rồi sao?"
"Chắc chết rồi."
"Ngươi xác định?"
Tiết Tiệm gật đầu, lại lắc đầu.
Tiết Bạch hỏi thêm vài chi tiết, đứng dậy định rời đi.
"A huynh." Tiết Tiệm gọi một tiếng, cúi đầu nói: "Lúc đó ta đã nghĩ tới việc cứu hắn..."
Hắn ngập ngừng, Tiết Bạch đợi rất lâu mới nghe hắn nói tiếp.
"Ta nghĩ tới việc cứu hắn, nhưng nghĩ nếu hắn chết thì sẽ tốt cho tất cả mọi người… cùng lắm thì ta xuống mười tám tầng địa ngục..."
Tiết Bạch quay lại nhìn, dưới ánh lửa mờ ảo, thấy ánh mắt Tiết Tiệm lúc nói xong vô cùng hung ác.
Sự hung ác này không phải với Tiết Linh, mà là thiếu niên này cực kỳ tàn nhẫn với chính mình, hắn rõ ràng biết giết cha là tội nghiệt lớn thế nào, thậm chí tội nghiệt trong nhận thức của hắn còn lớn hơn nhiều so với thực tế, xuống mười tám tầng địa ngục bị cắt mũi moi tim, bỏ vào dầu sôi lửa bỏng, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Đêm qua mưa lớn, sấm sét đùng đoàng như trời phạt, ánh chớp lóe lên chiếu rõ thân hình đầy máu của Tiết Linh. Khoảnh khắc Tiết Tiệm quay đi, hắn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi hậu quả.
"Biết rồi."
Tiết Bạch không nói gì thêm, rời khỏi huyện ngục.
Trường An Huyện lệnh Giả Quý Lân đã đợi sẵn bên ngoài, vuốt râu nói: "Tiết lang đến, Thanh Thần từ chức, không ngờ chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này."
"Bái kiến Minh phủ." Tiết Bạch thi lễ, nói: "Dám hỏi án này do tân Huyện úy phụ trách phải không?"
"Không sai, Tiết lang có ý gì?"
"Án này còn nhiều điểm nghi vấn, có thể cho phép ta trình bày chi tiết với Huyện úy được không?"
~~
Tân nhiệm Trường An huyện úy tên là Vương Chi Hàm, chính là đệ đệ của Đại Đường thi nhân Vương Chi Hoán.
Vương Chi Hàm năm nay năm mươi tư tuổi, râu dài phất phới, phong độ nho nhã, nhưng tinh lực rõ ràng không bằng Nhan Chân Khanh, xử lý các công việc vụn vặt trên cương vị Huyện úy có cảm giác tâm hữu dư mà lực bất tòng tâm.
Gặp Tiết Bạch, vị Huyện úy này đầu tiên hỏi không phải về án mà là chuyện công báo và Bí thư viện.
Tiết Bạch kiên nhẫn hàn huyên vài câu, mới hỏi: "Ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi Tiết Linh, xác định nhát dao đâm là vết thương chí mạng sao?"
"Đúng vậy." Vương Chi Hàm tuy lần đầu xử lý án mạng nhưng cũng làm đúng quy trình, nói: "Ngỗ tác đã khám nghiệm qua, người chết toàn thân chỉ có một vết thương, án này nhân chứng vật chứng đầy đủ, mong Tiết lang lý giải."
"Cho phép ta khám nghiệm lại tử thi được không?"
Vương Chi Hàm hỏi: "Vì sao?"
"Ta chỉ nói mấy khả năng." Tiết Bạch nói: "Có lẽ đám vô lại kia tham tiền của Tiết Linh, giết hắn rồi đổ tội cho Tiết Tiệm?"
"Ai…. Ta biết Trạng nguyên lang thân thiết với Tiết Tiệm, nhưng án này đã rất rõ ràng."
"Là ta mạo muội." Tiết Bạch như vô tình nói: "Phải rồi, Vương công tài học bất phàm, có nguyện tới Bí thư tỉnh tu thư không? Ta nguyện dẫn kiến Tả tướng."
Giáo Thư Lang Bí thư tỉnh phẩm cấp không cao, cũng không có thực quyền. Nhưng không khéo, do mấy sự kiện lớn xảy ra ở Trường An thành, Bí thư tỉnh gần đây vừa hay trở thành thực quyền nha môn.
Vương Chi Hàm nghe xong cười khổ, bứt râu trầm ngâm, nói: "Tiết lang vẫn không tin lão sư a. Thôi được, muốn khám thì khám đi."
...
Tiết Bạch vén tấm vải gai, cẩn thận kiểm tra thi thể Tiết Linh, phát hiện chỉ có một vết thương.
Vết thương ở dưới ngực phải, có lẽ từ dưới đâm chéo lên ngực, nhưng không mổ ra xem nên không rõ có tổn thương phổi phải không.
"Cho xem hung khí."
"Đây."
Đó là một con dao găm nhỏ, nửa lưỡi dính máu.
Tiết Bạch so sánh một chút, ánh mắt chuyển sang chỗ khác, quan sát cổ, tay chân, miệng mũi của Tiết Linh.
"Trong mũi hắn có nước?"
Lưu Cảnh nói: "Đêm qua mưa lớn, hắn bị thương giãy giụa bò qua ngưỡng cửa định cầu cứu, chết ngay ngoài cửa, nước mưa bắn vào miệng mũi."
"Có ai tận mắt thấy hắn bò ra không?"
"Không, đám vô lại đã bỏ chạy hết, đêm qua mưa quá to, trong thôn không ai nghe thấy Tiết Linh kêu cứu."
"Vậy có khả năng ai đó nhân lúc Tiết Linh bị thương bịt mũi hắn đến chết không?"
Vương Chi Hàm đành phải nói: "Vậy thì để ngỗ tác khám nghiệm lại vậy."
"Có thể mang ta đến hiện trường xem được không?"
"Được..."
Tiết Bạch rời Trường An huyện nha, vừa định lên ngựa thì từ xa thấy một nữ tử loạng choạng đi tới.
Hắn liền dắt ngựa bước tới, đỡ lấy nàng.
"Bị thương rồi?"
"Trúng hai dao, ngoài da thôi." Hiểu Nô trừng mắt nhìn Tiết Bạch, vẻ mặt rất không vui.
Nàng bị mưa ướt rồi lại phơi khô, trông rất thảm hại.
"Ta đưa ngươi đến y quán trước."
"Ta đã bôi kim sang dược rồi." Hiểu Nô nói: "Ta còn có chuyện muốn nói..."
Tiết Bạch không quan tâm, trực tiếp đẩy nàng lên ngựa, mang theo nàng phi đi, mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta giết Tiết Linh."
"Cái gì?! Chuyện thế nào?"
"Thập Thất Nương bảo ta đến thăm Tiết Tam Nương, vừa hay gặp lão cẩu kia đến. Ta lùi ra sân, để cha con họ trò chuyện, qua cửa sổ thấy lão cẩu nhân lúc Tiết Tam Nương không để ý ăn trộm nữ trang của nàng, ta liền đuổi theo."
"Sao ngươi không nói ra."
Hiểu Nô nói: "Còn có gì để nói, lão cẩu này ăn nói bất kính, coi ta như tỳ nữ của ngươi, dám bảo muốn bán ta lấy tiền. Ta định tìm chỗ vắng giết hắn, rồi giả làm chủ nợ giết."
"Sau đó thì sao?"
"Tiết Thất Lang theo dõi lão cẩu kia, ta một mạch theo ra khỏi Trường An, không tìm được cơ hội. Đành đợi đêm lẻn vào phòng Tiết Linh đâm chết hắn, không ngờ hắn còn có đám vô lại làm đồng bọn, chém ta hai đao, bắt Tiết Thất Lang đi. Đêm mưa to, ta vất vả lắm mới tìm được cái miếu hoang trú mưa băng bó, nghỉ đến sáng, định đi cứu Tiết Thất Lang thì nghe nói quan phủ đã định án rồi, tới xem thế nào."
Tiết Bạch hỏi: "Nhát dao đó là ngươi đâm?"
"Phải."
"Ỷ mình là người của Hữu tướng phủ đúng không?" Tiết Bạch hỏi: "Đám vô lại kia võ công không tệ?"
"Tạm được, chủ yếu đông người."
"Ngươi có nghe bọn họ nói gì không?"
"Không." Hiểu Nô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Bọn họ chưa chắc là bằng hữu của Tiết Linh, rất có khả năng là chủ nợ."
Tiết Bạch cũng không vội, dẫn Hiểu Nô đến y quán, sau đó nhìn sắc trời, trước tiên đi về hướng Kim Ngô Vệ.
~~
Đỗ trạch.
Sân viện treo đầy lụa đỏ đã tụ tập đông đủ khách khứa, trung môn mở toang, tiếng xướng danh nối tiếp nhau.
"Dĩnh Xuyên quận công, Sùng Huyền Quán Đại học sĩ, Lại bộ Thượng thư... Tả tướng Trần công, đến!"
Đỗ Hữu Lân vội vàng ra cửa đón Trần Hi Liệt.
Đây là vị khách quý nhất hôm nay, tuy Đỗ gia cũng mời Tả Kim Ngô vệ Đại tướng quân Tiết Huy có thực quyền hơn, nhưng người này đã thẳng thừng từ chối.
"Khả hỉ khả hạ a."
Trần Hi Liệt trên mặt đầy ý cười, trong lòng lại vô cùng hối hận. Hắn tới đây vốn định ngày càng thân thiết với Tiết Bạch hơn, không ngờ giờ đã quá thân thiết rồi.
Nhưng khi ngồi xuống, nhìn quanh không thấy Tiết Bạch, Trần Hi Liệt lại hỏi: "Sao không thấy Trạng nguyên lang? Nghe nói hắn cùng lệnh lang rất thân."
"Hắn có công vụ, lát nữa sẽ tới."
"Xem kìa, Giáo Thư Lang này còn bận hơn cả chúng ta."
Trần Hi Liệt chỉ ngồi một lát, đã nghe thấy khách khứa bên kia đang nhỏ giọng bàn tán.
"Lúc ta đến nghe nói đêm qua có đại mệnh án, ngoại thành đã truyền khắp rồi."
"Ân, Tiết gia tử thí phụ..."
"Vậy tân nương phải để tang chứ? Hỉ tửu này còn uống được không?"
Trần Hi Liệt tin tức còn chậm hơn những người này, nhưng sớm nhận ra sắc mặt Đỗ Hữu Lân không bình thường, liền sai người đi dò hỏi.
Sau đó, hắn vội kéo Đỗ Hữu Lân sang một bên, thấp giọng nói: "Ngươi nói với lão phu xem, hôn sự này ngươi còn dám làm sao?"
"Hồi Tả tướng, phải làm a."
"Hồ đồ!" Trần Hi Liệt lắc đầu, nói: "Xảy ra chuyện như thế, lão phu khuyên ngươi nhanh chóng dừng lại."
"Việc đã đến nước này, mong Tả tướng coi như không biết được không?"
Trần Hi Liệt đương nhiên không muốn dính vào rắc rối, vội nói: "Ngươi tự cân nhắc. Lão phu còn công vụ, tới đây tặng lễ, giờ phải cáo từ."
Hắn không dám ở lại thêm khắc nào, vội vàng dẫn người đi ra.
Như vậy, tiếng bàn tán càng không dứt.
"Tả tướng vừa ngồi xuống đã đi rồi?"
"Xem ra là thật rồi, thật có nghiệt sự kia sao?"
"Tạo nghiệp a."
"Hôn lễ chắc không thành rồi, Tả tướng cũng đi rồi."
Trần Hi Liệt có lẽ không nên đến còn hơn, nhưng hắn nào để ý tới việc mình đến rồi đi ngay đã gây ra bao nhiêu hoảng loạn cho khách khứa trong Đỗ trạch.
Tuy nhiên, vừa ra đến trung môn, chợt thấy một đoàn người bước tới, đứng đầu là một người thân hình lực lưỡng, khí thế bất phàm.
Nhìn thấy người này, Trần Hi Liệt không khỏi giật mình.
"Tả tướng hữu lễ... Này tên gác cửa kia, nhìn gì?! Khách đến rồi, sao không xướng danh?! Không nhận ra lão phu sao?!"
"Đây…?"
Vẫn là quản sự Toàn Thụy vội chạy ra, lớn tiếng xướng danh.
"Kim tử Quang Lộc đại phu, Thái tử Chiêm sự... Tả Kim Ngô vệ Đại tướng quân, Tiết công, đến!"
"Ha ha ha ha."
Tiết Huy cười lớn, đón Đỗ Hữu Lân đang vội bước tới, vỗ vai hắn.
"Thông gia đừng khách sáo, sau này chúng ta là thông gia, cần qua lại nhiều hơn mới được. Nào, ta đến tặng hồi môn đây!"
"Tu!"
Một tiếng kèn trỗi lên.
Đỗ Hữu Lân bị Tiết Huy đẩy nhẹ, nhìn ra phố xa, chỉ thấy một đoàn phu khuân đang khiêng những chiếc rương đỏ chót lừng lững tiến lại gần.
"Đây là?"
"Đã nói, hồi môn!"
Tiết Huy không để ý Trần Hi Liệt, ôm vai Đỗ Hữu Lân đi vào.
"Đỗ công đừng ngại, ta là người thẳng tính, ngươi có biết ta thích nhất Đỗ gia điểm nào không? Chính là lúc nguy nan không bỏ rơi bằng hữu, có khí phách giống như người quân nhân chúng ta!"
"Vâng, vâng."
"Mọi người nhìn bá phụ ta làm gì?!"
Đằng sau Tiết Huy, Hữu Uy vệ Trung lang tướng Tiết Sướng bước đi ngạo nghễ, trừng mắt nhìn khách khứa trong sân, quát: "Ngày vui thế này, sao không tấu nhạc lên?!"
Lập tức, hỉ nhạc nổi lên.
Các tân khách không ai dám bàn tán về nghiệt án kia nữa, ai nấy đều nở nụ cười gượng gạo.
"Đỗ gia này thật sẽ kết thông gia với Bình Dương quận công Tiết gia?"
"Dù sao tân nương cũng là hậu đại hàng thật giá thật của Tiết đại tướng quân a."
"..."
Bên kia, Đỗ Hữu Lân dẫn Tiết Huy vào thư phòng, đuổi người khác đi, thấp giọng nói đến vụ án hôm nay.
"Tiết tướng quân chắc cũng nghe rồi chứ?"
"Nói nhảm." Tiết Huy nói: "Tiết Linh mà không chết, ta còn không tới đây!"
Đỗ Hữu Lân vô cùng ngượng ngùng.
"Trước đây, ta luôn nghĩ dù sao cũng là họ hàng, nếu biết hắn chết khiến ta thoải mái, ta đã sớm ra tay rồi." Tiết Huy nói: "Tóm lại chết là chết, ngược lại dứt khoát, sau này ta sẽ làm thông gia với ngươi."
"Chuyện này thật... khiến người ta không biết nên nói gì."
Tiết Huy nói: "Vừa rồi Tiết Bạch đã tìm ta, tên tiểu tử này nói có chút đạo lý, người chết đã chết, người sống còn phải sống tiếp. Tiết Linh có thể chết, nhưng Tiết gia không thể mang tiếng tạo nghiệt, hiểu chứ?"
"Tất nhiên hiểu."
"Vậy là tốt, mấy rương hồi môn ngươi không cần mở ra, trống đấy, lúc này ta kiếm đâu ra lễ vật? Quay đầu bổ sung sau."
Tiết Huy xuất thân tướng môn, địa vị siêu nhiên, nói năng thẳng thắn không kiêng kỵ, lại nói: "Được rồi, đừng ngồi đây ngốc nữa, dẫn ta đi uống rượu mừng, ta chịu tới đây, chính là vì coi Đỗ gia xứng đáng kết thông gia."
"Hảo, hảo, Tiết tướng quân mời!"
~~
Hoàng thành, Tả kim ngô vệ nha môn.
Tiết Bạch ngồi trong phòng nhìn vết thương của Hiểu Nô, thấy chỉ là ngoài da, liền ngồi đó trầm tư.
Hai người trước đây thường ở riêng với nhau, Hiểu Nô chưa bao giờ sợ hắn, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
"Nghĩ xem vụ án này nên giải quyết thế nào mới tốt."
"Vậy ngươi định giải quyết thế nào?"
Đúng lúc này, một Trung lang tướng đẩy cửa vào, nói: "Tra được rồi."
Đạt Hề Doanh Doanh luôn phái một tiểu nhị trông coi Tiết Linh, nhưng đêm qua tiểu nhị này không biết đi đâu, Tiết Bạch bèn nhờ Kim Ngô vệ tra chuyện này.
Bắt đầu tra từ Vọng Hỏa Lâu ở Trường Thọ phường, quả nhiên hôm qua có tuần vệ thấy đám vô lại gây rối, đuổi theo Tiết Linh và tiểu nhị kia.
"Bọn họ chạy đến Vụ Bản phường, vẫn bị bắt, Vũ hầu ở phường môn thấy có người gây rối, đến hỏi, đối phương khai báo thân phận rồi dẫn Tiết Linh đi, nói là đòi nợ."
"Đòi nợ cho ai?"
"Triệu quận Lý thị, Thanh Hà quận công chi tôn, Thượng trụ quốc Trương công chi nữ tế, Thái tử liên khâm, Lý Đàm."
"Lại là hắn?"
"Tiết lang quen hắn?"
"Có chút hiềm khích nhỏ." Tiết Bạch hơi trầm ngâm, hỏi: "Tiểu nhị Phong Vị Lâu đâu?"
"Chắc vẫn trong tay Lý Đàm."
"Lý Đàm đã bắt được Tiết Linh, sao lại thả hắn?"
"Không rõ."
Tiết Bạch đã có suy đoán đại khái.
Lý Đàm không đột nhiên tốt bụng, thả người chỉ có hai khả năng, có cách bắt Tiết Linh trả nợ, hoặc Tiết Linh khai ra manh mối nào đó, ví dụ năm ngoái bị giam ở đâu, ai phái người giam hắn.
Dù sao ngoài đòi nợ, Lý Đàm còn muốn tìm ra kẻ bắt nạt Trương Tứ để trả thù.
Tiết Bạch nói: "Vậy án này đã có manh mối rồi, nhờ tướng quân dẫn ta đi đòi lại tiểu nhị này. Nhân tiện, nếu kịp thì cùng đến Đỗ trạch uống chén rượu mừng nhé?"
"Ta nhất định phối hợp toàn lực, Đại tướng quân nói rồi, đều là người nhà cả."
Như vậy xem ra, nếu giải quyết được một số rắc rối, Tiết Linh chết chưa chắc đã là chuyện xấu.
__________
*liên khâm: anh em bạn rể.
.
Bình luận truyện