Mãn Đường Hoa Thải

Chương 19 : Bắt nạt

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 14:04 19-03-2024

.
Dùng qua bữa sáng, Tiết Bạch liền dẫn Đỗ Ngũ Lang và Hiểu Nô đến Hữu tướng phủ ở Bình Khang phường. Hắn tại Đỗ trạch chọn một thớt ngựa có chút ôn thuận, cưỡi đi không nhanh không chậm. Đi ngang qua Thân Nhân phường, chợt nghe ở chỗ phường môn có tiếng khóc than, thì ra là một nhóm nam nữ già trẻ đang bị quan sai áp giải ra ngoài, trong đó người già nhất tuổi hơn bảy mươi, nữ oa nhỏ nhất bất quá năm, sáu tuổi, đi chậm còn bị quan sai quất roi quát tháo, khóc đến thê thảm không thể tả. Vài ngày trước Đỗ gia cũng tao ngộ tình cảnh này, Đỗ Ngũ Lang thấy vậy không khỏi đồng cảm, xuống ngựa hỏi thăm mọi người xem đã xảy ra chuyện gì. Một tên tiểu lại ở Đông Thị Thự thở dài nói: “Chính là liên quan đến đại án vào mấy ngày trước, gần đây bị xét nhà đa phần là do nhận hối lộ từ anh vợ của Thái tử Liễu Tích.” Có quán rượu lão bản lại gần, thấp giọng nói: “Đây là Tả ti Ngự Suất phủ Thương Tào tham quân Vương Tu Kỷ, làm gì có chuyện nhận hối lộ? Bất quá là thường cùng Liễu Tích uống rượu mà thôi.” Đỗ Ngũ Lang nghe xong, trong lòng cực kỳ khó chịu, hỏi: “Nhưng vụ án này không phải đã kết thúc rồi sao?” “Hừ, có ít người là hoàng thân, có thể thoát tội, nhưng những người khác dù cho vô tội thì vẫn bị liên lụy vào.” “Nếu muốn hại chết ai, thì chỉ cần uống vài chầu rượu, thế là cả nhà gặp nạn, nữ oa choai choai kia cũng phải bị sung quân làm quan kỹ.” Chờ một nhà này khóc lóc không ngừng đi qua phố dài, mọi người lại thở dài một hồi. “Đi thôi.” “Ân.” Lại nghĩ tới còn muốn đi Hữu tướng phủ, Đỗ Ngũ Lang càng thêm khó chịu. Hắn muốn mắng Lý Lâm Phủ cùng bọn chó săn, nhưng lại ngại Hiểu Nô ở đây, không dám mở miệng, nên đành phải nuốt tức giận vào lòng. Đợi đến Bình Khang phường, ba người buộc lại ngựa, cùng người gác cổng thông báo một tiếng, rất nhanh liền được dẫn vào trong. Xuyên qua lưỡng tiến viện tử, đúng lúc gặp phải Cát Ôn từ trong sảnh đi ra. “Bái kiến nữ lang.” Vừa thấy Hiểu Nô, trên mặt Cát Ôn liền hiện lên nụ cười, bước lại gần chắp tay hành lễ. Hiểu Nô có phần chán ghét miệng thối của hắn, phất tay không để ý tới. Ở trong mắt nàng, đây bất quá chỉ là Hữu tướng phủ một đầu chó săn. Nhưng ở trong mắt Đỗ Ngũ Lang, Cát Ôn lại là hung ác tàn bạo quan lại. Bị ánh mắt âm lãnh của ác quan này liếc tới, trong lòng hắn thắt lại, vô thức rụt cổ. Sau đó hắn lại cảm thấy không thể cúi đầu trước mặt ác quan này, liền ngẩng đầu lên. Cát Ôn lại hoàn toàn không để ý đến những cử động này của Đỗ Ngũ Lang, đã nhìn sang Tiết Bạch, có chút giễu cợt nói : “Ta quả thực không ngờ, ngươi có thể được Hữu tướng coi trọng.” “Thế sự khó liệu.” Tiết Bạch mỉm cười đáp: “Nhưng có thể cùng Cát Pháp Tào đều vì Hữu tướng dốc sức, là vinh hạnh của ta.” Cát Ôn vuốt râu mà cười, nhưng ánh mắt lại có chút hung ác, ngữ trọng tâm trường nói: “Hy vọng chúng ta có thể dốc sức lâu dài.” “Nhất định.” “Ha ha ha.” Lại khích lệ Tiết Bạch vài câu, Cát Ôn mới rời đi. Đỗ Ngũ Lang quay đầu nhìn theo bóng lưng của hắn, thì thầm với Tiết Bạch: “Chính là nhi tử của hắn đã đánh chết Đoan Nghiễn.” Tiết Bạch khẽ gật đầu, đáp: “Không vội.” ~~ Hôm nay vẫn là đối thoại với Lý Lâm Phủ qua bình phong. Một chiếc giày thối được đưa tới sau bình phong. Lý Lâm Phủ im lặng hồi lâu, mới nói: “Lý Hanh lại làm trực tiếp như vậy?” Tiết Bạch đáp: “Chúng ta đều cho rằng hắn sẽ không trực tiếp hạ thủ. Hắn lại làm ngược lại, có thể nói là thủ đoạn không tầm thường.” Một mỹ tỳ bước ra, đem chiếc giày thối kia bỏ trước mặt Hiểu Nô, rồi đi đến lư hương, cầm quạt nhỏ nhẹ nhàng quạt. Sau bình phong, Lý Lâm Phủ nói: “Bản tướng muốn là Thái tử tử sĩ, không phải là chiếc giày nát này.” “Nô tỳ vô năng.” Hiểu Nô vội vàng quỳ gối. “Hữu tướng yên tâm.” Tiết Bạch nói: “Lý Hanh đã lộ ra dấu chân, tâm địa hiểm ác của hắn chắc chắn sẽ bại lộ.” “Ngươi định làm gì?” “Thẩm.” Tiết Bạch chỉ phun ra một chữ, gọn gàng, súc tích. Lý Lâm Phủ nói: “Bản tướng cũng không có tư cách thẩm vấn Thái tử.” “Thẩm Lý Tĩnh Trung là đủ.” “Chỉ vài ngày trước, Cát Ôn và Dương Chiêu mới lục soát qua Thái tử biệt viện, không thu hoạch được gì.” Tiết Bạch không nhượng bộ, nói: “Cát Ôn thẩm không ra, ta có lòng tin có thể thẩm ra.” Sau bình phong, Lý Lâm Phủ lại không hề có động tĩnh gì. Tiết Bạch đưa tay đẩy nhẹ Đỗ Ngũ Lang, đẩy hắn tiến lên hai bước, nói: “Đỗ nhị tiểu thư bị đuổi, Đỗ gia lại không thấy nàng hồi phủ, một người sống sờ sờ như vậy mất tích; Đông cung lại phái hung đồ ban đêm xông vào Đỗ trạch, muốn giết người diệt khẩu, chứng cứ vô cùng xác thực. Mỗi một chuyện đều là việc phi pháp của Đông cung, Ngũ Lang hôm nay đến đây chính là để báo quan.” Đỗ Ngũ Lang có chút bối rối, vô thức lại nhìn về cửa sổ nhỏ trên tường bên. Tiết Bạch tiếp tục nói: “Ta nghe Hữu tướng chỉnh sửa luật pháp, nghĩ ra 《 Khai Nguyên Tân Cách 》 mười quyển, coi trọng công lý thiên hạ, bởi vậy khuyên Ngũ Lang tới tướng phủ cáo trạng Lý Tĩnh Trung giam giữ Đỗ gia nhị tiểu thư, đồng thời sai người đến Đỗ trạch hành thích, thỉnh Hữu tướng chấp pháp.” “Đúng.” Đỗ Ngũ Lang lúc này mới nhớ tới, nói: “Ta tới cáo trạng, ta là khổ chủ.” Hắn từ trong tay áo lấy ra cáo trạng, giơ hai tay thật cao trình lên. “Vậy bản tướng đành phải tự mình thụ lí án này.” Lý Lâm Phủ nói, “Gọi Dương Chiêu tới, lại đi thăm dò xem Lý Hanh đã từng đến những nơi nào.” “Vâng.” Hai mỹ tỳ lĩnh mệnh lui xuống. Tiết Bạch nói: “Hữu tướng, ta còn có một lời muốn bẩm báo.” “Nói.” “Như đã nói hôm qua, nhiều lần suy yếu Lý Hanh thế lực mà không thể thương đến căn cơ, chỉ khiến ngôi vị Thái tử của hắn ngày càng vững chắc, nhưng hôm nay trên đường tới, ta lại thấy có người bắt giữ Vương Tu Kỷ, chỉ sợ điều này sẽ khiến Thánh Nhân cảm thấy Thái tử thế lực lại suy yếu, cuối cùng đối với hắn càng thêm hài lòng.” “Đủ rồi, ngươi coi bản tướng là thiện nhân hay sao? Dám ngày ngày ở trước mặt bản tướng thuyết tình.” “Cũng không phải là thuyết tình, Hữu tướng môn hạ có một số hạng người vô năng thích xét nhà tịch thu, mượn việc này phát tài, không quan tâm có gây họa cho Hữu tướng hay không. Ta thì khác, ta có đại thù với Lý Hanh, trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể chân chính phế bỏ Lý Hanh, báo đáp đại ân của. Bây giờ bọn hắn càng ép, Lý Hanh càng cẩn thận, chẳng phải là chưa nghe qua điển cố "Trịnh Bá khắc Đoạn" hay sao?” Lý Lâm Phủ chợt im lặng. Sau bình phong có tỳ nữ thấp giọng giải thích: “Là ‘Trịnh Bá khắc Đoạn tại Yên’ xuất từ Xuân Thu, nói đến cố sự Trịnh Trang công dung túng huynh đệ Cộng Thúc Đoạn, chờ hắn mưu phản, lại đi thảo phạt.” Xem ra, vị Hữu tướng này tựa hồ cũng không có nhiều học vấn lắm. “Bản tướng biết rõ!” Lý Lâm Phủ ngạo nghễ nói: “Trước kia bản tướng trợ Võ huệ phi phế Thái tử dùng chính là thủ đoạn này, đáng tiếc Lý Hanh quá mức nhu nhược.” Nghe giọng điệu, cũng không hề kiêng kỵ, ngược lại còn lấy làm tự hào. Lúc này vừa lúc có mạc khách chạy tới ngoài sảnh, bẩm báo: “Hữu tướng, Thái tử hôm nay đã đi đến Hưng Khánh cung thỉnh tội, lúc này còn quỳ tại bên ngoài Trạc Long môn.” “Lý Tĩnh Trung đâu?” “Cũng không đi theo.” “Hữu tướng, đây chính là cơ hội tốt để thẩm vấn Lý Tĩnh Trung.” Lý Lâm Phủ nói: “Ngươi có thể thẩm vấn, nhưng đừng làm quá đà.” “Hữu tướng yên tâm.” Tiết Bạch nói: “Ta khác với những hạng người vô năng kia, nhất định sẽ cho Hữu tướng một kết quả.” Hắn có thể cảm nhận được, Lý Lâm Phủ không thích hắn làm người cầu tình, lại có ý dung túng hắn cùng với Cát Ôn đấu đá nhau, vậy thì hắn liền mạnh dạn giẫm đạp Cát Ôn một chút. Sau khi nói thêm vài câu, đúng lúc này người gác cổng tới bẩm Dương Chiêu đến, Tiết Bạch liền cáo lui, theo Dương Chiêu hướng về Thập Vương trạch. Bên này bọn hắn vừa đi, phía sau chính phòng liền có người bước ra. “Phụ thân.” “Ừ.” Người này chính là Lý Lâm Phủ chi tử, Lý Tụ. Lý Tụ hành lễ, nói: “Hài nhi cho rằng Tiết Bạch nói rất có lý, phụ thân ở lâu tướng vị, cần gì phải gây thù chuốc oán khắp nơi, đến mức kẻ tiểu nhân đầy rẫy trước mặt, vạn nhất gặp họa, thì cả triều sẽ hợp nhau vây công, đến lúc đó biết làm sao đây?” “Ngậm miệng.” “Phụ thân có biết bọn họ ở sau lưng mắng phụ thân thế nào không? Trước tiên nói phụ thân tinh thần cương lệ, giống như ‘Tác Đấu Kê’. Còn nói phụ thân ghen ghét hiền tài, miệng có mật, bụng có kiếm, mắng thành ‘Nhục Yêu Đao’.” “Đủ rồi!” Lý Lâm Phủ nghe xong, nổi giận quát: “Bản tướng quyền khuynh thiên hạ, chờ ta giết sạch những người này, đương nhiên sẽ không còn người nào dám âm thầm chửi bới!” “Phụ thân a!” Lý Tụ vén lên áo bào, quỳ gối xuống đất, khóc thảm nói: “Phụ thân quyền khuynh thiên hạ, thế nhân bất quá sâu kiến, phụ thân chỉ cần nhấc chân lên liền có thể kết ngàn vạn thiện duyên, hài nhi cầu xin phụ thân đừng lại gây thù vô nghĩa!” Lý Lâm Phủ tiến lên, một cước đá Lý Tụ ngã lăn ra đất, mắng: “ngu xuẩn, sao không biết người hiền bị bắt nạt, ngựa thiện bị người cưỡi.” Lý Tụ không khỏi khóc lớn. Lý Lâm Phủ thấy nhi tử như thế, nộ khí dần biến mất, cuối cùng đột nhiên thở dài. “Tốt, đạo lý vi phụ làm sao không biết? Đáng tiếc đâm lao phải theo lao, huống hồ vi phụ liền thích diệt cả nhà người ta...... Nhịn không được a.” ~~ Bình Khang phường vừa gần Đông thị vừa gần Hoàng thành, lại đầy tiếng sáo ngân vang, chính là một trong những nơi phồn hoa nhất Trường An, dọc theo đường đi đến Vĩnh Hưng phường tất nhiên là người đi đường như dệt. Tuy là trời đông giá rét, vẫn còn những thịnh trang phụ nhân để trần trước cổ đi ra ngoài, Dương Chiêu cưỡi ngựa cao to, mỗi lần giục ngựa tiến lên, đều có thể từ trên cao nhìn xuống phong cảnh bên dưới đai lưng của các nàng, vì thế dương dương đắc ý. Tiết Bạch hôm nay mới bắt đầu học cưỡi ngựa, miễn cưỡng đi song song cùng hắn. “Hiền đệ đã chuẩn bị thơ xong chưa? Mấy ngày nữa chúng ta hãy cùng đến Quang Trạch phường để xem thử Hứa Hợp Tử như thế nào?” “Đã nghĩ ra hai bài thơ, vẫn là thơ của một vị thi hữu nào đó trong ký ức.” “Ai, Hứa Hợp Tử chưa từng nghe qua là được.” Dương Chiêu nuốt nước miếng, tâm tình rất tốt. Tiết Bạch phối hợp với hắn thoáng nở nụ cười, hỏi: “Gần đây không thấy Quốc cữu đến chỗ quý phi?” “Quý phi đâu dễ gặp như vậy?” Dương Chiêu khẽ thở dài, trầm ngâm nói: “Ta nhiều năm thu xếp, ngược lại cùng ba vị phu nhân giao tình không tệ. Ngày tết sắp tới, lại không biết đưa lễ vật gì cho các nàng mới tốt.” Tiết Bạch cảm thấy khá hứng thú với việc này, hỏi: “Không biết ba vị phu nhân yêu thích vật gì?” Dương Chiêu không khỏi cười cười, hỏi ngược lại: “Ngươi cũng muốn lấy lòng các nàng hay sao?” Tiết Bạch thản nhiên nói: “Ta cầu thượng tiến, cũng muốn đưa ra chủ ý cho Quốc cữu.” “Thượng tiến?” Dương Chiêu lặp lại từ này, gật đầu không thôi, nói: “Ngươi dùng từ này rất hay, vừa không tầm thường, vừa bày tỏ chí hướng, vô cùng hợp ý ta, hảo, hảo.” Hắn quay sang nhìn Tiết Bạch, chỉ thấy thiếu niên này từ đầu đến cuối không kiêu ngạo không tự ti, dù nói thẳng mong muốn công danh cũng không lộ ra vẻ thô tục, quả thực là phong thái phiêu nhiên, ý cách cao xa. “Nói đến, Quắc Quốc phu nhân yêu thích lễ vật, ngươi liền có.” Dương Chiêu không khỏi cười thần bí, nói một câu như vậy. “Nga?” Tiết Bạch nói: “Xin lắng tai nghe.” “Không vội, ngày khác ta mang ngươi đến Quắc Quốc phu nhân phủ bái phỏng.” Trong lúc nói chuyện, một đoàn người đã đi đến Thập Vương trạch Thái tử biệt viện chỗ. Bây giờ, ngay cả Dương Chiêu cũng có phần xem thường vị Thái tử hai lần bỏ vợ này, cũng không xuống ngựa, tiện tay vung lên, tự có Hữu Kiêu Vệ binh sĩ tiến lên gõ cửa. Có tiểu thái giám mở cửa, thò đầu ra xem, theo bản năng hô: “Lại tới!” “Hữu Kiêu Vệ bắt người, tránh ra!” Binh sĩ kia trực tiếp đẩy cửa vào, bọn người Dương Chiêu, Tiết Bạch tung người xuống ngựa, tiến thẳng vào Thái tử biệt viện. Tình cảnh này, ngay cả hộ vệ ngoài cửa cũng không dám ngăn cản. Bây giờ chính là lúc Thái tử uy vọng rơi xuống đáy cốc, đã có không ít người cho là Thánh Nhân dự định phế bỏ Thái tử, người nguyện vì Thái tử bán mạng đắc tội Hữu tướng lại thiếu đi rất nhiều. Giày giẫm lên đất cát phát ra tiếng xào xạc. Đám hoạn quan vội vàng từ đầu kia hành lang chạy tới, hoảng sợ nói: “Người nào dám làm càn? Có biết đây là nơi nào không? Nơi đây chính là chỗ ở của Thái tử Đại Đường!” “Lục soát chính là chỗ ở của Thái tử!” Dương Chiêu quát to: “Bắt lại!” Lý Tĩnh Trung nghe thấy động tĩnh, hoảng loạn chạy ra, giơ tay chỉ đến, đang định mắng Dương Chiêu. Sau một khắc, đã có Hữu Kiêu Vệ như lang như hổ nhào tới, đè hắn xuống đất. Nhìn từng đôi giày bẩn thỉu giẫm lên hành lang sạch sẽ, để lại vô số đất cát cùng tuyết tan, hắn không khỏi bi thương, thầm nghĩ Thái tử một nước làm sao có thể để cho người khác khi nhục đến mức này, thể diện của hoàng gia còn ở đâu chứ? Tiết Bạch cùng Đỗ Ngũ Lang đạp bước tiến vào, bất giác đều nghĩ đến ngày mà quan sai tới Đỗ gia bắt người...... ----- *Ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa. *Tác Đấu Kê: chỉ những con gà trống ưa thích đá nhau, thường được dùng để ví von những người hung hăng và tàn bạo. *Nhục Yêu Đao: Đây là biệt danh của tể tướng triều Đường Lý Lâm Phủ, để ví von việc ông ta thường dùng mưu kế hại người như một con dao ngắn (dao ngắn thì dễ giấu trong tay áo để ám sát).
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang