Mãn Đường Hoa Thải

Chương 175 : Yết bảng

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 21:17 06-05-2025

Hữu tướng phủ, nghị sự đường. Thôi Kiều cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, do dự nói: "Hữu tướng, gần đây ta dần thấy kình lực lão suy, không biết có thể từ chức Lễ Bộ Thượng Thư, xin một chức vụ nhàn rỗi ở Đông Đô được không?" Lý Lâm Phủ nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ càng rồi nhỉ, thà từ bỏ vị trí Đại Tông Bá cũng không muốn làm theo sắp xếp của bản tướng." "Chuyện này là do Trương công đã hứa, Thánh nhân có trách cứ gì cũng do hắn gánh vác, không liên quan đến hạ quan." Thôi Kiều thành thật nói: "Nhưng hạ quan cần cho Hữu tướng một lời giải thích." Lý Lâm Phủ nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: "Tiết Bạch không bỏ thi?" "Vâng." "Không bỏ thi? Có lẽ hắn quên tên húy của phụ thân mình rồi." Lý Lâm Phủ bỗng tỏ vẻ ôn hòa, thở dài nói: "Hắn lưu lạc từ năm sáu tuổi, mười năm không nhận được chút ơn từ phụ thân, khó khăn lắm mới nhận nhau trước mặt Thánh nhân, mà Tiết Linh thì lại nợ nần rồi bỏ trốn. Cũng có thể thông cảm được, cứ xem như ngươi không biết chuyện này đi." Nghe vậy, Thôi Kiều ngược lại lau trán, thấp giọng nói: "Chuyện tránh tên húy xưa nay chưa từng có ngoại lệ, chỉ cần đề thi có tên húy của phụ thân hắn, thì chỉ còn cách bỏ thi. Dù sao chỉ trì hoãn một năm, xem như dạy hắn một bài học, Trương công cũng sẽ..." "Muốn bản tướng nói lần thứ hai sao?" Giọng điệu của Lý Lâm Phủ bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn đã hứa để Tiết Bạch đỗ, thì nhất định sẽ giữ lời. "Không dám, không dám." Thôi Kiều vội vàng hành lễ, nói: "Nhưng nếu ta chọn một người phạm kỵ húy làm Trạng nguyên, thì xem như chính ta cũng phạm kỵ húy rồi." "Ngươi muốn đi Đông Đô thì cứ đi." "Vậy xin nghe theo lời Hữu tướng." Lý Lâm Phủ phất tay áo, chuyện này, hắn chỉ có thể "giúp" Tiết Bạch đến đây thôi, còn lại không liên quan đến Hữu tướng phụ nữa. ~~ Tiết Bạch vừa về đến nhà thì lập tức bị Nhan Chân Khanh gọi sang Nhan trạch. Nhan Chân Khanh lúc này đã được thuyên chuyển làm Giám Sát Ngự Sử, kiêm nhiệm chức vụ Hà Tây Lũng Hữu Quân Thí Phúc Truân Giao Binh Sứ, gần đây vừa từ nhiệm Trường An Huyện Úy, đang chuẩn bị lên đường đến Lũng Hữu. Nghe nói là do Ca Thư Hàn tiến cử, có lẽ cùng lúc đó Nhan Chân Khanh thiết diện chấp pháp có liên quan. “Đề thơ của Xuân thí ta đã nghe nói rồi.” Nhan Chân Khanh nhíu mày nói, “Ngươi bỏ thi đi, vẫn còn kịp.” “Học sinh không bỏ.” “Theo lệ thường, thì phải bỏ. Thôi Kiều đã dùng thủ đoạn hèn hạ để đè ép ngươi một năm, chẳng lẽ còn có thể năm nào cũng đè ép ngươi sao?” Tiết Bạch lắc đầu nói: “Giữa tiền đồ và Tiết Linh, lão sư nghĩ ta sẽ chọn bên nào?” “Một năm ngắn ngủi và cả đời tiền đồ, ngươi chọn cái nào?” “Ta sẽ không vì một kẻ vô dụng như Tiết Linh mà làm lỡ hoài chí hướng của mình. Vì hắn, đừng nói là một năm, một tháng cũng không đáng.” “Ngươi quá cuồng vọng, trên đời làm gì có chuyện thay phụ hai ba lần, chẳng ai chịu chơi cùng ngươi mãi đâu.” “Bởi vì ta vốn dĩ không phải là nhi tử của ai cả.” Tiết Bạch nói: “Ta sống trên đời không có phụ mẫu, cũng không cần phụ mẫu. Là khoa cử cần phụ mẫu, quan trường cần phụ mẫu, ta sao có thể đảo lộn gốc ngọn như thế?” “Đủ rồi!” Nhan Chân Khanh ngắt lời Tiết Bạch, nói: “Gấp tiến, thích đùa với hiểm nguy, ngươi và kẻ đánh bạc như Tiết Linh có gì khác nhau? Bỏ thi, thu thập hành lý, theo ta đến Lũng Hữu một năm.” “Không, học sinh tự biết chừng mực.” “Vậy thì ngươi không còn là học sinh của ta nữa, đừng gọi ta là ‘lão sư’!” ……….. Nhan Yên rón rén bước vào đại sảnh, thò đầu vào nhìn thử, vừa vặn thấy Nhan Chân Khanh vung tay áo bỏ đi. Tiết Bạch lập tức phát hiện ra nàng, quay đầu lại nhìn nàng một cái. “Nghe nói đề thơ có sai sót, kết quả huynh phạm kỵ húy rồi?” Nhan Yên chắp tay sau lưng, giả vờ ung dung bước vào trong sảnh, cười nói: “Bất quá huynh còn rất trẻ, mười tám tuổi đỗ tiến sĩ cũng được mà.” “Phạm kỵ húy Tiết Linh, ta thay hắn là được.” Nhan Yên lập tức hiểu ra, thần thần bí bí nói: “Bảo sao phụ thân giận như vậy… Đi theo muội, muội cho huynh xem thứ này hay lắm.” Gọi là thứ này hay lắm, chẳng qua chỉ là một bình rượu nhỏ mà nàng chôn dưới xích đu. “Trạng nguyên hồng, là hôm muội dạy huynh viết chữ, lén lấy từ trong bếp rồi chôn ở đây. Huynh đào lên đi, cho huynh uống một ngụm, đừng cùng phụ thân hơn thua nữa.” “Ta còn chưa đỗ Trạng nguyên mà.” Tiết Bạch thực sự đào lên, đây là lần đầu tiên hắn thấy bình rượu nhỏ như vậy, còn lo không biết có phải giấm chứ không phải rượu không. “Rồi cũng sẽ đỗ thôi.” Nhan Yên liếc nhìn xung quanh như kẻ trộm, không ngại bẩn, nhặt hũ rượu lên ngửi, lắc đầu tỏ vẻ chê bai, rồi đưa cho Tiết Bạch, “Nhưng nói thật, Tiết Linh chẳng phải là phụ thân huynh sao? Vậy... cái danh cờ bạc thế gia chẳng phải là giả?” “Ngay cả Thánh nhân cũng biết là giả.” Tiết Bạch ngồi lên xích đu, nhấp một ngụm nhỏ trạng nguyên hồng của Nhan Yên, quả nhiên là rượu thật. “Thánh nhân để ta nhận Tiết Linh làm phụ không phải vì chân tướng, mà vì ta dâng món xào, nên Thánh nhân ban cho ta một thân phận. Đại Đường quan trường đệ nhất thiết luật, ai làm Thánh nhân vui, ắt sẽ được ban thưởng… So với lão sư, ta càng hiểu Thánh nhân.” Dù nói thế, hắn cũng hiểu cớ gì Nhan Chân Khanh phản đối — tiêu hao lòng kiên nhẫn của hoàng đế liên tục như vậy là quá mạo hiểm, chỉ vì một năm thì thật không đáng. Nhan Yên cũng ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh, tò mò hỏi: “Dễ uống?” “Cũng được.” “Huynh tửu lượng kém lắm, uống hai ngụm rồi chôn lại đi.” Nhan Yên có chút đắc ý, như thể chính nàng đã ủ ra rượu này vậy. “Không sao, tửu lượng của ta đã tiến bộ.” Tiết Bạch hơi say, bỗng nói: “Thực ra ta biết thân thế của mình.” “Thật sao? Huynh nhớ ra rồi? Tìm được họ chưa?” “Ân.” Tiết Bạch nhấp thêm một ngụm rượu, thảnh thơi đung đưa theo xích đu, nhìn về bầu trời xa xa, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm. Cha hắn là một viên quan nhỏ ở nông thôn, luôn nói muốn đưa mẹ hắn đến thành phố lớn chữa bệnh, nhưng năm đó nước lũ tràn về, hắn bị cuốn đi khi cố giữ một con heo nái sắp đẻ. Lúc ấy hắn còn nhỏ, vẫn luôn nói khi lớn lên sẽ đưa mẹ đi chữa bệnh, tìm thầy thuốc giỏi nhất, đáng tiếc mẹ hắn không thể chờ được đến ngày đó… Nhớ lại thì, thực ra cách lúc hắn có năng lực thực hiện, cũng chỉ vài năm thôi. Vì thế, hắn không muốn đợi thêm một năm nào cả. “Ta luôn biết phụ mẫu ta là ai.” Tiết Bạch lại nói, “Không cần phải tìm.” “Vậy… họ không còn nữa sao?” “Không còn.” Chính vì vậy, Tiết Bạch mang theo thái độ dửng dưng, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Tiết Linh, bàn đạp mà thôi.” Kỳ thực thân thế kiếp này, hắn cũng đã xác định xong. Sau khi trò chuyện với Đường Xương công chúa, những điều cần biết đều đã biết, không còn quá thấp thỏm để tâm, cũng chẳng cần suy đoán gì nữa, chỉ là xem nên vận dụng thế nào. Trong lòng hắn sớm rõ mình là ai, còn thân thế, phụ mẫu kiếp này, thì tựa như một bộ quần áo vậy. Con người đôi khi thật lạ — bản thân chẳng mấy quan tâm mặc gì, khi ở nhà thường trần truồng hoặc lôi thôi lếch thếch, nhưng khi ra đường lại chưng diện lộng lẫy, hóa ra đồ vật như quần áo, là thứ mặc cho người ngoài xem. Bây giờ, bộ quần áo này đã bẩn, nên thay cái khác. Chỉ là, xem người khác có muốn nhìn hắn thay hay không… ví dụ như Nhan Chân Khanh chán ngấy rồi, không muốn nhìn nữa. “A huynh, muội hiểu rồi.” Nhan Yên ghé sát lại, nhỏ giọng có chút phấn khích, “Dù sao cũng là giả cả, huynh thay một phụ thân khác là đỗ Trạng nguyên phải không?” “Không chắc, nhưng đáng để thử.” Tiết Bạch nói: “Xem bọn họ chọn hay không chọn ta.” Nhan Yên nắm chặt nắm tay nhỏ, dường như cảm thấy rất thú vị. Tiểu cô nương này trông đáng yêu là thế, nhưng lại có chút tinh quái, nói: “Phụ thân không ủng hộ huynh, thì muội ủng hộ huynh.” “Mặc dù vô dụng, nhưng cũng cảm tạ.” “Ê, sao lại vô dụng.” Nhan Yên giật lấy bình rượu từ tay hắn, chôn lại xuống đất, “Bài sách vấn, bài phú của huynh chẳng phải đều do muội giúp soạn sao, giờ chỉ lo bài thơ ứng thí của huynh không tốt mà rớt thôi.” “Hẳn là hợp vần.” “Đưa muội xem.” Nhan Yên nói. Tiết Bạch gật đầu, lấy một cành cây viết bài thơ ứng thí của mình lên đất. Nhan Yên xem xong, có chút ghét bỏ mà bĩu môi: “Bất quá thơ ứng thí cũng chỉ đến thế này, câu cuối của huynh còn tạm được.” “Bình thường thôi.” Tiết Bạch lại cảm thấy không có gì quá đặc biệt, dù sao hắn cũng học qua hàng trăm năm danh tác, loại cấu trúc “dĩ hư vi thực, dĩ thực vi hư” như vậy hắn đã gặp quá nhiều. Ví dụ, “Núi vắng không thấy người, chỉ nghe tiếng người vang vọng đâu đây”; “Cánh buồm đơn bóng khuất vào trời xanh, chỉ thấy Trường Giang chảy đến tận chân trời”; “Thuyền đông thuyền tây lặng im không tiếng, chỉ thấy ánh trăng mùa thu trắng xóa giữa lòng sông”; “Chỉ nghe tiếng chim hót, chẳng thấy chim nơi đâu”… Huống hồ hắn còn biết đến thành ngữ “khúc chung nhân tán”, thế nên viết tới những dòng cuối cùng, bất cẩn hay vô tình vẫn có thể viết ra một hai câu tinh túy. Với đương thời mà nói, ý cảnh này quả thật rất mới lạ. ~~ Lễ Bộ. Âm thanh “soạt soạt” của việc chấm bài vang lên không ngớt. Với sắc mặt u sầu, Thôi Kiều bước vào đại sảnh, ngồi xuống sau bàn, trước tiên lấy từ trong tay áo ra một danh sách nhìn qua, rồi mới lên tiếng: “Có bài thơ nào khá không?” Ngay lập tức có các quan viên mang bài thi lên trình: “Mời Thôi công xem qua, đây đều là những bài mà hạ quan đã tuyển chọn kỹ càng. Lý Gia Hữu, Lý Tê Quân, Bao Hà, Lưu Trường Khanh…” Dù là danh sách đã chuẩn bị sẵn, nhưng những người này thực sự đều có tài học. Chính vì xuất thân tốt, nên mới học giỏi, danh tiếng vang xa. Thôi Kiều đã sớm xem qua hành quyển của bọn họ, hơn nữa thế nhân ai cũng có cán cân trong lòng mình. Dĩ nhiên, cũng có một số hữu danh vô thực, tỉ như Hoằng Nông Dương thị đích chi tử đệ Dương Quyến muốn tranh top 3 lần này, mọi thứ đã lo liệu xong xuôi, nhưng thi phú lại rất bình thường. “Thôi công mời xem thêm mấy bài này, Trần Quý, Vương Ung, Trang Nhược Nột, Ngụy Thôi... còn có bài của Tiền Khởi nữa, thật sự xuất sắc.” “Đưa luôn bài của Tiết Bạch cho ta.” “Dạ.” Sáu bài thi được đặt trước mặt Thôi Kiều, hắn liếc sơ qua một lượt. Thơ ứng thí, mọi người đều viết về Tương phi gảy đàn sắt; với bốn vần trong “Tương Linh Cổ Sắt”, bọn họ hoặc chọn vần “Tương”, hoặc vần “Linh”; nhiều từ ngữ xuất hiện giống nhau như thần nữ, đế tử, cổ sắt, Tương thủy, khúc điệu, Kinh Sở, vân vũ, Động Đình, giang thủy… Khoa cử thi phú chính là như vậy, tất cả cùng dùng một vần, một đề, một nội dung, xem ai có thể sắp xếp từ ngữ cho chỉnh chu, tinh tế — là một cuộc khảo nghiệm về kiên nhẫn, tỉ mỉ và tuân thủ quy tắc. Môn ấm thế gia tử khinh thường Tiến sĩ cũng bởi lẽ đó, chê rằng “Chẳng chịu làm văn chương kinh thế, chỉ lo mài dũa câu chữ vụn vặt”. Nhưng trong này vẫn có bài khiến đôi mắt Thôi Kiều tỏa sáng, khen ngợi: “Câu kết của Tiền Khởi... đúng là thần lai chi bút!” “Thôi công sáng suốt, bài thơ này của Tiền Khởi, mười câu đầu dồn tâm vào nỗi u oán khi nữ thần gảy đàn, hai câu cuối ‘Khúc chung nhân bất kiến, giang thượng số phong thanh’ như từ trên trời rơi xuống, thần nữ chi khúc đến từ đâu? Gợi lên bao tưởng tượng, quả thật có thể xưng là ‘quỷ dao’.” Thôi Kiều vuốt râu gật đầu, cảm thán: “Trong thơ ứng thí, hiếm thấy tác phẩm hay như vậy.” Vì mến tài, hắn cầm bút, ghi tên Tiền Khởi lên danh sách. Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại chỗ hai chữ “Tiết Bạch” ở đầu danh sách, có phần do dự. “Thôi công xin xem kỹ lại.” Bài của Tiết Bạch được đẩy gần thêm, Thôi Kiều mới chăm chú nhìn câu kết, khẽ cười khổ lẩm bẩm: “Mọi người đều nói Tiết lang có tài, quả thật danh bất hư truyền.” “Thơ của Tiết Bạch, mười câu đầu khác với Tiền Khởi, nhưng câu cuối lại gần giống, ý cảnh tương tự.” Quan viên nói chuyện là một lão học cứu, dường như chưa từng nghe đến cái tên Tiết Linh, nói: “Nếu Thôi công muốn bổ sung Tiền Khởi vào bảng, thì Tiết Bạch xứng với vị trí Trạng nguyên, vì hai phần thi trước và bài phú của hắn còn tốt hơn.” “Thật sao?” “Tiền Khởi còn thiếu kinh nghiệm, hai phần trước có lỗi chữ và vết bẩn. Còn Tiết Bạch không chỉ bám sát kinh sách, bài làm chuẩn mực, ngay cả chữ viết và nội dung cũng không thể bắt bẻ, thật là vô cùng hiếm có.” Thôi Kiều ngẫm nghĩ, rồi nói: “Trịnh chủ bộ nghĩ sao, có nên chọn Tiết Bạch làm Trạng nguyên?” “Có thể!” Ngay lập tức, một quan viên khác biến sắc, không tiện nói trắng ra chuyện Thôi Kiều cố tình để Tiết Bạch phạm kỵ húy, bèn viện cớ phản đối: “Thơ này của Tiết Bạch kém xa về phần “hồn” so với Tiền Khởi.” “Tiền Khởi phạm vần, dùng hai chữ ‘bất’, theo quy tắc thơ ứng thí thì phải loại.” “Thế Tiết Bạch không phạm vần sao? Câu đầu tiên đã phạm lỗi thanh điệu rồi.” “Không, đó chỉ là câu phá cách thông thường, kết bằng thanh trắc, không tính phạm lỗi thanh điệu. Toàn bài của Tiết Bạch rất chuẩn, cả ba phần thi đều mẫu mực, xứng danh Trạng nguyên.” “Hắn không phạm vần, nhưng phạm kỵ húy đấy! Phụ thân hắn tên là Tiết Linh, đáng lẽ không nên đáp đề này…” “Câm miệng!” Thôi Kiều vội vàng quát lên. Nghe vậy, Trịnh chủ bộ lập tức chuyển giọng, thi lễ nói: “Nếu vậy, nên loại bỏ và hủy bài thi của Tiết Bạch, để mọi chuyện kết thúc, tốt cho hắn, cũng tốt cho chúng ta.” Thôi Kiều sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bản quan tự có tính toán.” “Nhưng…” Đúng lúc này, có một quan viên dâng một bài thi lên, nói: “Thôi công, mời xem bài của Cao Thích.” “Cao Thích?” Thôi Kiều liếc qua, sắc mặt dần ngưng trọng. Đây là bài thi khác biệt nhất trong ngày hôm nay, không dùng vần “Tương” hay “Linh”, mà chọn vần “Cổ”; không viết về Tương phi gảy đàn, mà là công tích của đế Thuấn. Mở đầu tưởng chừng bình thường: “Đế Thuấn sinh diêu khâu, nghiễm miếu mạc thiên cổ”, đọc hết mười hai câu, lại thấy rõ ràng khác biệt với những bài thơ trong trẻo trước đó, từ ngữ dùng cũng hoàn toàn khác: cày cấy, Thương Ngô, hiếu đễ, cần kiệm, trung thành… Trịnh chủ bộ lại gần xem thử, không khỏi thốt lên: “Bài thơ thật hùng tráng, trong thơ ứng thí hiếm khi có nội dung sâu sắc như vậy, để hạ quan xem xem có hợp vần không.” “Cao Tam Thập Ngũ thật là…..” Thôi Kiều thầm tán thưởng, miệng lại nói: “Lạc đề vạn dặm.” “Nhưng rõ ràng vẫn là ‘Tương Linh cổ sắt’…” Ngay giây sau, Thôi Kiều đã xé rách bài thi của Cao Thích. Trong mắt hắn ánh lên vẻ tiếc nuối, nhưng chuyện này không có gì đáng do dự. “Cao Tam Thập Ngũ lạc bảng.” ~~ Ngày 15 tháng 2 là ngày công bố bảng vàng. Ba ngày trước khi công bố kết quả, Tiết Bạch rời thành một chuyến, sau khi về thành nghỉ lại Quắc Quốc phu nhân phủ một đêm, đến ngày 14 tháng 2 mới hồi Tiết trạch. Không khí trong Tiết trạch có chút kỳ lạ, hiển nhiên là Liễu Tương Quân cũng đã nghe nói về đề thơ, luôn cảm thấy Tiết Linh làm lỡ Tiết Bạch, trong lòng đầy lo lắng. “Lục lang về rồi, có đói không? Trên bếp có hầm thịt dê đó.” Tiết Bạch nhận ra nàng đang rất lo lắng, nhưng hắn không giỏi an ủi người khác như Đỗ Ngũ Lang, chỉ lắc đầu nói: “Ta đã ăn no rồi mới về… Phải rồi, mọi người có thể bắt đầu thu dọn, chắc tháng sau sẽ chuyển đến ở tại Tuyên Dương phường.” Liễu Tương Quân sững sờ một lúc, rồi mừng rỡ gật đầu. “Được, được, đều theo sắp xếp của ngươi.” Người vui nhất chính là Đỗ Ngũ Lang, dù trước khi thành thân không tiện gặp mặt Tiết Tam Nương, nhưng hắn vẫn không ngại mặt mũi mà ở lì trong Tiết trạch, giờ thì quấn lấy Tiết Bạch hỏi han mọi chuyện. “Kỳ lạ thật, mấy hôm ngươi vắng nhà, Lễ Bộ lại hoàn toàn không có động tĩnh gì.” “Đương nhiên là chờ yết bảng rồi mới có động tĩnh.” “Sao cơ?” Đỗ Ngũ Lang ngạc nhiên: “Ngươi còn muốn đoạt Trạng nguyên?” Tiết Bạch nghĩ nghĩ, rồi nói: “Hoặc là bọn họ sẽ loại bài của ta, hoặc là trao cho ta vị trí Trạng nguyên. Cái trước là để ngăn ta nhập sĩ, cái sau là để làm to chuyện.” “Thế khả năng nào sẽ lớn hơn?” “Cái nào cũng có thể. Nhưng khi ta không chịu bỏ bài trong phòng thi, e rằng bọn họ sẽ không cho ta cơ hội dàn xếp ổn thỏa, mà sẽ muốn cho ta một bài học thích đáng.” “Vậy nên, chọn ngươi làm Trạng nguyên, mới chính là cho ngươi một bài học thích đáng?” “Mai yết bảng sẽ rõ…” ………. Thời tiết đã bước sang đầu xuân. Một đêm trôi qua, những cây liễu ven đường ở Trường An lại đâm chồi non biếc. Trời mới hửng sáng, dưới bức tường phía nam của Lễ Bộ đã tụ tập hàng trăm người, trong đó không thiếu người đến để “bắt rể dưới bảng vàng”. Tiết Bạch thay một bộ quần áo mới, thắt chiếc đai lưng mà Đỗ Cấm mới tặng không lâu, cùng Đỗ Ngũ Lang xuất môn từ sớm, tụ hợp với Cao Thích tại đại lộ Chu Tước, ba người dạo bước đến Lễ Bộ xem bảng, khung cảnh giống hệt lần trước, chưa tới An Thượng môn, đã có rất nhiều thải tiên được đưa tới trong tay. Lúc thật sự đến nơi đây, Tiết Bạch lại có phần lơ đãng, đang suy tính xem nếu kỳ thi này không đỗ thì sẽ làm gì — trực tiếp xin một chức quan từ hoàng đế, hay là đến biên cương rèn luyện? Dù sao cũng là hai quan đồ kính khác nhau, đã dốc hết sức thì kết quả ra sao cũng nên bình thản mà đón nhận. Bất chợt Tiết Bạch nghĩ đến lời hứa với Đỗ Cấm — sẽ ở bên nàng vào ngày yết bảng. Mang theo ý nghĩ kỳ quái này, hắn chen qua đám đông, đứng ở chỗ có thể nhìn thấy bảng vàng chờ đợi. Chẳng bao lâu, chung cổ tề huyên, quan viên của Lễ Bộ mang thang trèo lên tường cao. “Yết bảng!” Bảng vàng ngắn ngủi cứ thế được trải ra, dưới ánh nắng đầu xuân chiếu rọi, tỏa sáng rực rỡ. Tiết Bạch lập tức nhìn lên cái tên cao nhất. Người như hắn, khác biệt với số đông, liều lĩnh nhất để đoạt lấy thành quả lớn nhất — nếu trúng bảng, chắc chắn sẽ đứng đầu. Quả nhiên, hai chữ ở đầu bảng chính là Tiết Bạch. Sau hơn một năm chuẩn bị, Trạng nguyên năm Thiên Bảo thứ bảy cuối cùng cũng đã vào tay hắn… tạm thời là thế. “Tiết Bạch, Tiết Bạch! Trạng nguyên rồi!” Đỗ Ngũ Lang là kiểu người biết tận hưởng khoảnh khắc, lúc này chẳng buồn để tâm có phạm hay không phạm kỵ húy, giơ tay hét toáng lên. “Xuân Thí Ngũ Tử, đã có bốn đỗ Tiến Sĩ, ngươi lại còn là Trạng nguyên! Ha ha ha…” Hắn cũng không thèm nghĩ xem, trong năm người ai là kẻ kéo chân sau, chỉ cảm thấy cùng có vinh yên. “Ta biết rồi.” Tiết Bạch nói, “Tìm xem Cao huynh có đỗ không đã.” Cao Thích cũng mỉm cười, mang theo ánh mắt mong chờ dò từng cái tên trên bảng. Tiết Bạch, Dương Quyến, Lý Gia Hữu, Lý Tê Quân, Bao Hà, Lưu Trường Khanh… chỉ có hai mươi bảy cái tên, cái cuối cùng là Tiền Khởi, không có Cao Thích. Hắn không tin, nhìn lại một lần nữa, Tiết Bạch đã vỗ vỗ vai hắn, khẽ nói: “Thử xong, giờ tìm con đường khác thôi.” “Không sao, đã quen rồi.” Cao Thích tuy có thất vọng, nhưng kỳ thực đã sớm đoán được kết cục này, quay người cười lớn: “Đi, Trạng nguyên phải đãi rượu!” “Được.” Tiết Bạch nói, “Nhưng ít hơn hai chén, lát nữa ta còn bận.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Tửu lượng ngươi miễn cưỡng được hai chén, ít hơn hai chén thì còn lại mấy chén đây.” Ba người không dám nấn ná, lập tức rời khỏi nơi này. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bên ngoài Lễ Bộ đã náo động cả lên. “Trạng nguyên đúng là Tiết lang!” “Nha! Tiết lang của ta thật sự đỗ Trạng nguyên rồi…” Những tiếng reo hò như vậy phần lớn là từ các nữ tử ái mộ Tiết Bạch, hoặc từ những người nhàn rỗi thích đọc thơ văn của hắn. Ngẫu nhiên cũng có vài tiếng nói khác xen vào. “Tiết Bạch phạm kỵ húy rồi.” “Năm ngoái còn là một trong ngũ tử đòi lại công bằng cho xuân thí, hôm nay lại thành bất hiếu tử.” “Hừ! Dù thế nào Tiết lang vẫn là Trạng nguyên lang!” ________ *Đại Tông Bá: Trong thời cổ đại Trung Quốc, đây là chức quan đứng đầu Lễ bộ, phụ trách các nghi lễ, tế tự quốc gia, tương đương với chức Lễ Bộ Thượng Thư. *thơ ứng thí (thơ ứng chế): là thơ làm ngay tại chỗ. *hợp vần: các vần ở cuối câu phải cùng một vần trắc hoặc vần bằng. *dĩ hư vi thực, dĩ thực vi hư: dùng cái "không thấy" để làm nổi bật cái "thấy"; dùng cái "thấy" để làm nổi bật cái "không thấy". *thần lai chi bút: nhấn mạnh sự xuất thần, như có thần linh mách bảo, tạo nên câu văn tuyệt tác. *‘Khúc chung nhân bất kiến, giang thượng số phong thanh’ ~Khúc tàn, tiếng tắt, chẳng thấy bóng thần nữ sông Tương; Khói sông tan dần, lộ ra những ngọn núi xanh biếc. *quỷ dao: khúc hát ma mị, ý là rất hút hồn người đọc. *lão học cứu: nhà bác học già, chỉ người có trình độ chuyên sâu về văn học, văn hóa. *“Đế Thuấn sinh diêu khâu, nghiễm miếu mạc thiên cổ” ~Đế Thuấn sinh tại Diêu Khâu, Nghiễm miếu truyền muôn đời. *Thương Ngô: đất phong của Đế Thuấn. *hiếu đễ: là gốc của nhân cách. ~"hiếu" → Trung với vua, nghĩa với nước. ~"đễ" → Hòa thuận với người thân, tôn trọng với bạn bè. *thải tiên: phong thư đủ màu sắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang