Mãn Đường Hoa Thải

Chương 172 : Khai xuân

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 02:30 01-05-2025

Thiên bảo Thất tái, Mậu tử thử niên, Nguyên nguyệt Nhị thập thất nhật. Đỗ trạch, tây sương. Gió dần ngừng, giấy dán trên khung cửa sổ không còn lay động, tiếng kẽo kẹt vang vọng suốt đêm cuối cùng cũng lặng xuống. Trời sắp sáng, người trong phòng bắt đầu cử động vội vã hơn. “Phải về thôi.” “Không muốn dậy đâu, ta thật ghen tỵ với Dương Ngọc Dao, có thể một mình chiếm lấy cả phủ, tùy tâm sở dục.” Theo những lời oán thán này, trong bóng tối có người xỏ đôi giày thêu dưới đất, nhẹ nhàng rời đi. Tiết Bạch trở mình trong chiếc chăn vẫn còn hơi ấm, rồi chìm sâu vào giấc ngủ... Không rõ tỉnh dậy vào giờ nào, chỉ thấy ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, hắn chậm rãi rời giường, vươn vai trong sân rồi bắt đầu vận động nhẹ, trong khi một bên bọn người Đỗ gia đang tất bật chuẩn bị sính lễ, định đến Tiết trạch hỏi cưới Tiết tam nương. Bề ngoài thì như thể Đỗ Ngũ Lang có bản lĩnh, thuyết phục được phụ mẫu hắn. Thực chất là Đỗ gia lo nếu kéo dài sẽ không xứng với Tiết gia nữa, nên muốn sớm định hôn ước, chờ sau Xuân thí sẽ chọn ngày cưới. Tiết Bạch chính là viện cớ bàn chuyện hôn sự này ở lại Đỗ trạch hai hôm. “Tiết lang, A lang đã về phủ rồi, nếu ngươi đã tỉnh thì mời qua một chuyến.” Khi đến thư phòng, chỉ thấy trên bàn trà có một chiếc đai lưng, bên đai treo một túi cá màu bạc, ngư phù để lộ ra ngoài, hai bên lần lượt khắc là “Lại Bộ Công Khảo Ti” “Lang Trung Đỗ Hữu Lân”. Đỗ Hữu Lân cả người khoác lên hồng sắc quan phục, ngồi trên Hồ sàng, thần sắc có phần do dự, vừa thấy Tiết Bạch, hắn liền nói: “Xảy ra chút rắc rối, có người hỏi về Tiết Linh rồi.” “Chắc là có kẻ muốn tranh ngôi trạng nguyên.” “Chưa rõ, nhưng Lễ bộ Thôi thượng thư có chút giao tình với ta, ngầm nói đã có không ít sĩ tử tố cáo rằng Tiết Linh lâu không lộ diện, e là đã chết, ngươi phải chịu tang, không thể tham gia Xuân thí lần này.” Nói xong, Đỗ Hữu Lân thở dài: “Là ta suy nghĩ chưa chu toàn, chuyện hai nhà chúng ta bàn hôn sự lại khiến người khác chú ý.” “Không sao cả.” Tiết Bạch đáp: “Từ lâu đã có lời đồn rồi, hai nhà bàn chuyện hôn sự, mà Tiết Linh không xuất hiện, khiến bọn họ tin điều này là thật hơn thôi.” “Ngươi có dự định gì không?” “Vừa hay để bọn họ ồn ào bây giờ, đến khi ta tìm được Tiết Linh, càng dễ khiến bọn họ câm miệng.” “Tìm được thì tốt.” Đỗ Hữu Lân vuốt chòm râu dài, khẽ nhắc: “Bình thường xưng hô nên chú ý một chút, gọi thẳng tên húy dù sao cũng không hay.” “Yên tâm, chỉ trước mặt bá phụ mới như vậy.” Nghe Tiết Bạch gọi mình là “bá phụ” thân mật thế này, lông mày Đỗ Hữu Lân nhướng lên, không khỏi mỉm cười. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, bây giờ sắp cùng Tiết gia đính hôn, lại có chuyện như thế, nếu thật sự rước kẻ nghiện cờ bạc ấy về, những hài tử này sẽ sinh hoạt ra sao đây? Năm Thiên Bảo thứ bảy, vừa mới bắt đầu đã mang theo điềm chẳng lành. ~~ Sau khi ra khỏi thư phòng, Tiết Bạch đến hậu hoa viên, cùng Đỗ Cấm dạo bước ra sau giả sơn tán chuyện. “Phụ thân gọi ngươi qua làm gì?” Đỗ Cấm cố tình trêu chọc, hỏi: “Lẽ nào đã phát hiện chuyện của chúng ta?” “Không có.” Tiết Bạch nói: “Là chuyện Tiết Linh, người an trí ở đâu? Đưa ra ngoài cho mọi người thấy mặt một chút đi.” “Trước Tết ta đã bảo Đạt Hề Doanh Doanh đưa đến chỗ khác giấu rồi, giờ để nàng đưa người về Trường An một chuyến.” “Được, hôm Xuân thí, để hắn xuất hiện gần Lễ bộ, coi như đến thăm ta, chỉ cần quan viên Lễ bộ nhìn thấy là đủ.” “Biết rồi, ta đang điều tra xem ai là kẻ tung tin đồn, nhưng chuyện này không dễ tra.” “Danh vọng quá cao sẽ như vậy, ai cũng biết ta nhắm vào vị trí trạng nguyên.” Vừa nói, trong lòng Tiết Bạch chợt dâng lên một ý nghĩ, trầm ngâm nói: “Khi đưa Tiết Linh đến, hãy để Lão Lương và Khương Hợi âm thầm theo dõi, xem có ai bám theo không.” Đỗ Cấm hỏi: “Ngươi lo lắng hắn bị người giết buộc ngươi phải chịu tang… Lẽ nào phía sau chuyện này có người âm thầm đối phó ngươi?” “Hiện tại vẫn chưa thấy gì bất thường, Lý Lâm Phủ thì bận rộn, Lý Hanh thì ẩn mình trong thâm cung, cẩn thận một chút cũng không thừa.” “Được, vậy ngươi cứ chuyên tâm ôn thi, chuyện này để ta lo liệu.” “Vất vả cho ngươi rồi.” Đỗ Cấm ghé sát tai hắn, khẽ nói: “Vậy thì… hôm yết bảng phải bồi ta đấy.” “Được.” “Ở thêm một lúc nữa, tỷ tỷ đang kéo lấy mẫu thân trò chuyện.” “......” Thật ra Đỗ Cấm nói không sai, cứ ở mãi trong Đỗ trạch cũng không tiện. Đến khi Tiết Bạch từ hậu hoa viên ra ngoài, ánh mắt Đỗ Ngũ Lang nhìn hắn có phần kỳ quái, như thể đã biết được điều gì đó. “Sao thế?” “Tìm ngươi với nhị tỷ nãy giờ.” “Có việc?” Thấy Tiết Bạch mặt không biến sắc, Đỗ Ngũ Lang lại trở nên nghi hoặc, nói: “Cao Tam Thập Ngũ đang ở tiền sảnh, bằng hữu mà ngươi kết giao càng lúc càng lớn tuổi.” “So với Vương tướng quân, hắn còn trẻ hơn đấy.” “Không đâu, ta hỏi qua rồi, hắn lớn hơn Vương tướng quân một tuổi.” Phí hoài tháng năm chính là như vậy, dù cho Đỗ Ngũ Lang có sống đến tuổi của Cao Thích mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì, thì giờ đây mọi người cùng nhau đi thi, gọi nhau là huynh đệ, cũng có chút ngượng ngùng. Còn Tiết Bạch lại không thấy chút ngượng ngùng nào, nói: “Không sao cả, ta cứ gọi theo cách xưng hô của Tử Mỹ huynh thôi, xem nhau ngang hàng mà luận giao.” Đỗ Ngũ Lang không khỏi lườm Tiết Bạch một cái, lẩm bẩm: “Ta nhỏ hơn hắn hai thế hệ đấy…” Hai người đến tiền sảnh gặp Cao Thích, theo lệ, trước tiên là bàn luận thời cuộc. “Bây giờ thánh ý đã quyết, mệnh Cao tướng quân tiếp nhận An Tây Tứ Trấn Tiết Độ Sứ, triệu Phu Mông Linh Sát hồi triều nhậm quan.” “Hả?” Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Cớ gì? Cao tướng quân phạm kỵ sao?” “Trận tiêu diệt Tiểu Bột Luật Quốc, Cao tướng quân biểu hiện quá sáng chói, đến mức chủ soái cũng không áp chế được, còn dọa giết hắn. Nếu Cao tướng quân vì lập công mà chết, thì ai còn dám liều mình vì triều đình nữa?” Nhưng suy cho cùng, sở dĩ có kết quả này, vẫn là do sở thích riêng của Thánh nhân tác động. May mà thiên hạ lại ưa thích Cao Tiên Chi, nên cũng không gây ra lời bàn tán gì. Cao Thích lại nói: “Sầm Tham được Cao tướng quân coi trọng, mời hắn đến An Tây đảm nhiệm Mạc Phủ Chưởng thư ký, hiện đang cân nhắc, hỏi Tiết huynh thấy thế nào?” Tiết Bạch gật đầu, nói: “Có thể, chắc hẳn cuối cùng hắn sẽ đồng ý.” Năm Thiên Bảo thứ bảy mới bắt đầu, Tiết Bạch luôn có cảm giác như nhiều bằng hữu sắp phải rời Trường An. Nhưng cũng có những người sẽ gặp lại, ví dụ như Lưu Trường Khanh cũng sắp đến Trường An dự thi lần nữa. Đang trò chuyện, thì Toàn Phúc chạy đến báo: “Ngũ Lang, có hảo hữu đến thăm, xưng là Dương Huyên.” “Hảo hữu của ta?” Đỗ Ngũ Lang tuy không quá thừa nhận mối quan hệ này, nhưng vẫn cho Dương Huyên vào. “Ta biết ngay là Tiết huynh cũng ở đây.” Dương Huyên bước vào sảnh, nói: “Phụ thân ta có việc gấp bảo ta đến báo với hai người.” Nếu thật sự có việc gấp, Dương Chiêu đã không phái nhi tử đến, rõ ràng là muốn khoe công lao. Sở dĩ đưa Dương Chiêu lên làm Ngự sử trung thừa, vốn là để tranh vài suất tiến sĩ cho Dương đảng, chắc là đã có kết quả. Dương Huyên cũng không ngại việc có mặt người ngoài là Cao Thích, cười hề hề nói: “Phụ thân ta đã lo xong xuôi cả rồi, trước hết đảm bảo ba chúng ta đều đỗ bảng.” Nếu chỉ lo chuyện mình đỗ, thì Tiết Bạch vốn không cần Dương Chiêu. Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ chờ nghe tiếp. “Còn về chỉ tiêu mà chúng ta cần, Hữu tướng cũng đã đồng ý với phụ thân ta.” Dương Huyên nói: “Nhưng phải theo cách khác, vài ngày tới, Lễ bộ sẽ đưa đề thi trước cho chúng ta, muốn chọn Quan Đông sĩ tử, văn chương phải khiến người bội phục…” Tiết Bạch khẽ nhíu mày, nhìn về phía Cao Thích. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy đối phương không còn vui mừng như lúc đầu nữa. Nói cho cùng, nếu điều Cao Thích mong đợi chỉ là một cơ hội công bình ứng thí, thì e là đang duyên mộc cầu ngư. Trong thế đạo này, điều họ có thể làm chính là mưu xuất tiền đồ, rồi hẵng mới tính đến chuyện thay đổi hiện trạng. ~~ Xuân thí năm Thiên Bảo thứ bảy được ấn định vào ngày mùng 9 tháng Hai. Mà vào ngày mùng 5 tháng Hai, Tiết Bạch đã nhận được đề thi khoa tiến sĩ từ tay Dương Chiêu. “Năm ngoái, Lễ Bộ Thị Lang Lý Nham vì bị các người huyên náo mà bị bãi chức, kỳ thi này sẽ do Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Kiều đích thân chủ khảo, ngoài ra còn có Lại Bộ Thị Lang Đạt Hề Tuần, và ta, với danh nghĩa Ngự Sử Trung Thừa, phụ trách phúc khảo, nhưng suy cho cùng, mọi việc vẫn do Hữu tướng nắm quyền. Thánh nhân đã chỉ đích danh muốn chọn ngươi làm trạng nguyên, ngươi đừng có làm bài quá kém đấy…” Sau một hồi căn dặn khá lâu, Dương Chiêu đưa đề thi qua, nội dung khá chi tiết. Thiếp kinh thì bọn họ không cần làm; Sách vấn có năm câu, phần lớn xoay quanh tài chính, tiền lương và thuế khóa; Quan trọng nhất vẫn là phần thi phú, đề là “Long Trì xuân thảo thi” và “Giám chỉ thủy phú”. Tuy đã có lời hứa từ Thánh nhân, nhưng Tiết Bạch vẫn không dám chủ quan, bắt đầu chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn vốn không phải là người quân tử gì, vì mục tiêu đoạt được ngôi vị trạng nguyên, có dùng thủ đoạn cũng không ngại. ~~ Chớp mắt đã đến ngày Xuân thí. Suốt cả đêm, Nhan Yên chưa từng chợp mắt, trong đầu toàn nghĩ đến bài thi phú mình viết thay cho Tiết Bạch, đến mức mơ mơ hồ hồ vẫn nhớ phải dùng vần “trừng hư nạp chiếu, ngộ tượng phân hình”. Ban đầu nàng lo nếu bị phát hiện bài thi phú đoạt trạng nguyên là do mình viết, thì chẳng biết phải làm sao. Nhưng sau lại nghĩ, có lẽ điều cần bận tâm trước tiên là liệu bài đó có đỗ nổi không. Thân thể nàng tuy đã khá hơn nhiều, nhưng vì không nghỉ ngơi đủ nên luôn cảm thấy hoảng loạn. Cuối cùng, nàng dứt khoát ngồi dậy, một mình bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời điểm sao, chắp tay thì thầm: “Tề Thiên Đại Thánh phù hộ, mong ca ca ta văn tràng đắc tiệp, kim bảng đề danh. Còn nữa, mong phụ thân đừng đến Hà Lũng.” … Dưới cùng mảnh bầu trời đêm, Tiết Bạch đã rời giường, nhẹ nhàng đẩy Thanh Lam đang ngủ ngon vào lại trong chăn, rồi một mình ra khỏi cửa. Trên người hắn khoác y bào do Đỗ gia tỷ muội tặng, mang theo văn phòng tứ bảo do lưỡng vị nữ quan tặng, bên hông treo bùa hộ mệnh do Dương Ngọc Dao tặng. Khi đến tiền viện, phát hiện Đỗ Ngũ Lang lại ở trọ trong khách phòng đêm nay, lúc này đứng ngáp bên cạnh cửa, Liễu thị cùng bọn hài tử của Tiết gia cũng đã dậy rồi, đang chuẩn bị điểm tâm, định đưa bọn họ đến trường thi. “Ây da, cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người cứ về ngủ tiếp đi.” Đỗ Ngũ Lang phất tay đuổi mọi người về, “Chúng ta đều là người từng vào ngục mấy lần rồi, vào trường thi có gì to tát đâu.” Tiết Bạch lại nói: “Muốn bồi thì cứ bồi, cũng tốt thôi.” Thế là mọi người cùng nhau lên đường. Cũng như năm ngoái, các phường môn đã sớm mở ra. Trên phố Chu Tước, áo vải như tuyết, đầy những sĩ tử. Tới trước hoàng thành, bọn họ hội ngộ với Cao Thích và Lưu Trường Khanh. Từ xa đã thấy Nguyên Tái đang cổ vũ một nhóm hàn môn sĩ tử, đều là nhân tài mà Dương đảng thu nhận, cũng là nền tảng thanh thế chính trị sau này. Tiết Bạch không vội hoà nhập với bọn họ, giấy trúc do hắn tạo ra đã đủ để tạo mối liên kết, điều quan trọng bây giờ là hắn phải có địa vị cao hơn. “Tiết lang!” Chợt có người hô một tiếng. Hắn quay lại, thấy là Lý Gia Hựu, liền mỉm cười đáp lễ. Lý Gia Hựu làm người nhiệt tình, chen tới kéo hắn qua một bên nói nhỏ: “Gần đây ta nghe được một chuyện, e là bất lợi cho Tiết lang... Có người nói phụ thân ngươi đã qua đời, ngươi giấu chuyện này mà dự thi, nếu là thật, thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ đấy.” “Lý huynh nghe được từ đâu?” “Không ít người đang bàn tán, ở Thanh Môn, Quốc Tử Giám, quán trọ, có thể thấy ngươi quả là danh chấn Trường An.” Tiết Bạch nói: “Chỉ là tin đồn, không cần để tâm.” “Vậy thì tốt.” Vẻ ngoài Tiết Bạch vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấy nghi hoặc. Hôm qua hắn lại gặp Đỗ Cấm, phải biết với thế lực hiện tại của bọn họ, vẫn chưa lần ra được nguồn gốc tin đồn này, bởi vì hễ ai biết chuyện về Tiết Linh cũng đều có thể tung tin. Nếu chỉ là lời đồn đơn thuần thì dễ đối phó, nhưng sợ rằng sau lưng có người thao túng, giống như vụ hãm hại Trịnh Kiền tư soạn quốc sử lần trước, hắn vẫn chưa biết kẻ đó là ai. Dù vậy, hiện tại còn chưa thấy dấu hiệu bất thường. Tạm biệt Lý Gia Hựu, Tiết Bạch vừa quay lại thì bị Đỗ Ngũ Lang kéo tay nói nhỏ: “Ta vừa lại nghe có người nói, nhạc phụ tương lai của ta qua đời rồi.” Nói đến, có vẻ do mối quan hệ với Tiết tam nương nên Đỗ Ngũ Lang vẫn có chút thiện cảm với Tiết Linh. Tiết Bạch đành ghé sát tai nói: “Chết hay không, chẳng lẽ ta với ngươi không rõ sao?” “Vậy chắc là có người tung tin bậy rồi, ngươi có nhớ không, Thôi thượng thư từng muốn gả nữ nhi cho ngươi, còn nhờ mẹ ta làm mai.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Huynh đã cự tuyệt.” “Ta từ chối rất khéo, không đến mức khiến hắn phật ý, hơn nữa hắn còn có giao tình với phụ thân ngươi.” Lúc này, cánh cổng An Thượng môn nặng nề chậm rãi mở ra, ba nghìn sĩ tử bước vào hoàng thành, đi qua nhiều nha thự cho đến khi tới Lễ bộ viện. Tiết Bạch và Đỗ Ngũ Lang chia tay tại đây, người thi khoa Minh Kinh và các khoa khác thì đến bắc viện, còn Tiết Bạch thi khoa Tiến Sĩ thì vào nam viện. Hơn bảy trăm sĩ tử dự thi tiến sĩ xếp thành hàng, chờ tiểu lại gọi tên thì cầm văn điệp tiến lên, sưu thân nhập tràng. Tiết Bạch đợi khá lâu thì thấy Lý Gia Hựu được gọi lên trước. “Sờ ta?!” Lý Gia Hựu đúng là con nhà thế gia, lập tức mắng mỏ đám tiểu lại. “Từ lúc vào hoàng thành, kiểm tra gia trạng đồ đạc thì đã đành, các ngươi lại còn thô lỗ, dám sờ mó người ta?! Xem nam nhi sáu thước như ta thành lễ vật dâng tiến à, quả thực hữu nhục tư văn!” “Thế thì ngươi đừng thi!” “Ta thi.” Lý Gia Hựu vẫn vào, vì gia cảnh hắn tuy tốt nhưng anh em đông, không có môn ấm. Thời buổi bây giờ, những người có môn ấm mà còn coi thường khoa cử, cho rằng kẻ đi thi chỉ biết gửi hành quyển nịnh bợ tứ phía, không viết được bài văn có ích cho đời, chỉ biết mài giũa câu chữ nhỏ nhặt vụn vặt, không có quân tử chi phong. Tiết Bạch đợi hồi lâu, cuối cùng cũng tới lượt mình. Nhập môn, phía trước là một sân rộng mở, hai dãy vũ phòng đối diện nhau, dưới sự hướng dẫn của tiểu lại, hắn vào một phòng và ngồi xuống chỗ. Rèm vẫn chưa hạ, các sĩ tử xung quanh đang bận rộn sắp xếp đồ đạc. Nhìn ra sân, có thể thấy Thượng Thư Lễ Bộ Thôi Kiều đang ngồi nghiêm trang phía sau bàn hương án, mặt mày nghiêm nghị. Mấy lần khoa cử trước đều do Lễ Bộ Thị Lang Lý Nham chủ khảo, nhưng vì vụ "dã vô di hiền" năm ngoái, Thôi Kiều đã phải đích thân chủ khảo hai lần liên tiếp. Tiết Bạch đang kéo rèm xuống, thì lờ mờ nghe thấy mấy sĩ tử gần đó bàn tán về mình. “Đó chính là Tiết Đả Bài.” “Nghe nói phụ thân hắn mất rồi mà còn không chịu thủ hiếu, lại đến đây dự thi.” “…” Tiết Bạch không để tâm, tiếp tục sắp xếp văn phòng tứ bảo, trải thảm ngồi. Dần dần, tất cả sĩ tử đều yên vị, Lễ bộ nam viện cũng yên tĩnh lại. Ngay sau đó, quan chủ khảo cao giọng tuyên bố: “Khai khảo!” ~~ Cùng lúc, Liễu Tương Quân đang dẫn theo bọn hài tử của Tiết gia đứng đợi bên ngoài Lễ bộ nam viện, cố rướn cổ nhìn vào trong. “Đại phu nhân, ngươi về nhà nghỉ trước đi.” Tiết Canh Bá nói: “Lão nô ở đây đợi là được rồi.” “Không sao, ta muốn đợi thêm chút nữa cho yên tâm.” Liễu Tương Quân lẩm bẩm: “Lục Lang là người mong làm quan nhất nhà mà.” Giữa đám đông có một bóng người lén lút chen vào, vì giẫm phải người khác mà gây nên tiếng chửi mắng. “Cho qua, cho qua... nhi tử ta đang thi tiến sĩ bên trong…” Tiết Canh Bá nghe tiếng quen quen, quay đầu nhìn thì sững người, kinh ngạc thốt lên: “A Lang!” “A lang, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!” Tiếng gọi này khiến bọn hài tử của Tiết gia đồng loạt quay đầu lại, mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Tiết tam nương còn đang chìm trong cảm xúc thẹn thùng vì vừa đính hôn với Đỗ Ngũ Lang, chợt nhìn thấy người phụ thân đã lâu không gặp, ban đầu là kinh ngạc, rồi dần sợ hãi, lùi lại, sau đó là xấu hổ, đau khổ, không kìm được òa khóc. “Đừng qua đây!” Tiết Tiệm gần như phản xạ hô lên, lập tức kéo Tiết Canh Bá lại, suýt nữa làm lão nô ngã nhào. Hắn gần như phát điên, chặn ngang hai người đệ đệ của mình, hét lớn: “Các ngươi cũng đừng đi qua!” Liễu Tương Quân sững sờ, còn chưa biết phải làm sao thì thấy Tiết Linh bị ai đó kéo tay, xoay người muốn đi. “A Lang?” “Tiết Linh! Ngươi còn nợ ta tiền cờ bạc đấy!” “…” Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn. Cách đó không xa, Lão Lương – mặt dán bộ râu hoa râm, lưng còng, đóng giả thành một văn sĩ già, đang nhanh chóng đảo mắt quan sát tình hình. Bỗng ánh mắt hắn khựng lại, chăm chú nhìn chằm chằm một bóng người gầy gò, lén lút giữa đám đông…. __________ *duyên mộc cầu ngư: trèo lên cây bắt cá, ý bảo là đang làm chuyện vô ích, không thực tế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang