Mãn Đường Hoa Thải

Chương 171 : Thế cố

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 03:01 30-04-2025

Trường An huyện nha. Huyện lệnh Giả Quý Lân sải bước đến công phòng của huyện úy, chỉ thấy Nhan Chân Khanh đang viết phán thư. “Chuyện gì đã xảy ra?” “Tào gia tỷ đệ lại gây rắc rối.” Nhan Chân Khanh cau mày nói, “Dắt một ‘con dê béo’ về nhà, hạ dược vào rượu định làm thịt…” Đây chính là do An Lộc Sơn khơi mào, hắn nhiều lần thiết yến rồi hạ dược vào rượu dụ sát người Khiết Đan, đến nỗi đám vô lại ở Trường An cũng bắt chước theo, vậy mà người Khiết Đan vẫn còn bị lừa. Tào gia tỷ đệ sống tại Trường An huyện, bình thường hay gây chuyện ở Đông thị của Vạn Niên huyện, lần này không những xảy ra chuyện trong địa phận Trường An huyện, mà còn trở thành bên bị hại. “Ai nói với ngươi?” Giả Quý Lân hỏi, “Ngươi có biết con dê béo này là ai không?” “Hắn không chịu khai tên, ta đang sai người điều tra.” “Là Ca Thư Hàn!” Giả Quý Lân lộ vẻ lo lắng, “Vừa mới hắn đã ở ban phòng làm ầm ĩ lên, giờ Ngọ hắn phải vào cung yết kiến, không thể chậm trễ được.” “Thì ra là vậy.” Nhan Chân Khanh chợt tỉnh ngộ, nhìn sắc trời rồi nói: “Giờ Ngọ phải vào cung, vậy mà mãi đến giờ Tỵ hai khắc mới báo danh tính, đúng là không được chậm trễ a.” “Đã biết thế, sao còn không thả người?!” “Huyện lệnh không cần gấp, chính vì vụ án liên quan đến trọng thần triều đình nên càng phải điều tra rõ ràng, nếu không chỉ sợ Thánh nhân sẽ cho rằng Trường An huyện xử án sơ suất.” Giả Quý Lân nghe thấy cũng có lý, liền bắt đầu hỏi kỹ tình tiết vụ án. Tào Bất Già định chuốc say Ca Thư Hàn, ai ngờ hắn nâng chén rượu lên liền ép nàng uống, kết quả khiến nàng gục ngay tại chỗ, ngủ luôn đến sáng hôm sau. Nếu chỉ như vậy thì đúng là lỗi của Ca Thư Hàn lớn hơn, nhưng lời khai của hắn cũng có lý — “Nàng nói rằng ‘nếu có bản lĩnh chuốc say lão nương, không thu tiền mua vui của ngươi’, rõ ràng đây là hai bên đã thỏa thuận rồi.” Giả Quý Lân suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được lý lẽ hợp tình phán Ca Thư Hàn vô tội. Nhưng quay đầu lại, Nhan Chân Khanh đã viết xong phán văn, ghi rõ từng điều vi phạm Đường luật của cả hai bên, cộng tội xử phạt. “Thanh Thần, theo ta thấy, mặc kệ hắn muốn làm gì, ngươi ta bề ngoài vẫn nên giữ thể diện cho hắn một chút…” Đúng lúc này, một nha dịch hấp tấp chạy vào bẩm báo: “Huyện lệnh, huyện úy, có người từ trong cung đến!” ~~ “Cái gì? Ngươi... ngươi thật sự là Ca Thư tướng quân Hàn?!” Tào Bất Chính bỗng chốc bật dậy, trừng mắt nhìn đại hán Tây Vực râu tóc xoăn tít trước mặt, vẫn cảm thấy khó tin. “Sao trông ngươi nghèo rớt mồng tơi thế?” “Ta nghèo rớt mồng tơi? Ngươi còn cướp bóc ta cơ mà.” Ca Thư Hàn ngửa đầu cười lớn, duỗi gân cốt, xoay xoay cổ nói: “Nhưng mà, tửu sắc nhà ngươi không tệ, tha ngươi một lần.” “Tướng quân…” Tào Bất Chính còn định nói gì đó, nhưng bị Tào Bất Già đá một phát văng sang bên. “Đồ hèn nhát! Hắn là Ca Thư Hàn thì sao? Trường An huyện này chẳng lẽ không còn vương pháp nữa chắc!” Hai tỷ đệ này là hài tử của Hồ cơ sinh ra, chân chính là tạp Hồ, nhưng tính cách lại hợp khẩu vị của Ca Thư Hàn, khiến hắn cười ha hả, rồi theo nha lại ra ngoài. Giả Quý Lân bước lên đón, cười nói: “Ca Thư tướng quân, thất lễ rồi.” “Chỉ là hiểu lầm.” Ca Thư Hàn cười rồi kéo hắn qua, hạ giọng nói: “Thả cả hai tỷ đệ họ đi nhé? Chuyện nhỏ cho qua.” “Được, được.” Nhưng Nhan Chân Khanh lại nói: “Chỉ e rằng Ca Thư tướng quân không tiện can thiệp Trường An huyện xử án.” “Ha ha, Nhan thiếu phủ quả là người xét xử công minh, có bản lĩnh thì cứ giam ta mãi đi.” Ca Thư Hàn nói xong thì ung dung bỏ đi. Người ngoài đều tưởng hắn buông lời đe dọa, nhưng ít ai để ý trước khi rời đi, hắn đã khẽ vỗ nhẹ lên lưng Nhan Chân Khanh. Ra ngoài Trường An huyện nha, lúc lên ngựa, Ca Thư Hàn để ý thấy một thiếu niên thong dong bước từ phía Bắc đến, trông có chút quen mặt, thì ra là nhãi con hôm qua khoác lác trong tửu quán. Hắn nhớ lại thời trẻ phóng đãng của mình, bất giác bật cười: “Tiểu lang tử, thời gian trôi nhanh lắm, đừng đắm chìm mãi trong tửu sắc, khua môi múa mép suốt ngày. Nam nhi phải tập văn võ, mưu cầu sự nghiệp, ha ha ha!” Tiếng cười chưa dứt, hắn đã phóng ngựa đi xa. Tiết Bạch dừng bước, dõi mắt nhìn theo bóng một người một ngựa, khẽ cười tự giễu, rồi một mạch tiến vào huyện nha, tự mình đi tìm Nhan Chân Khanh. “Lão sư, nghe nói ngươi đã bắt Ca Thư Hàn?” “Chi bằng nói là hắn đến Trường An huyện ngồi chơi một lúc.” ~~ Hưng Khánh Cung, Cần Chính Vụ Bản Lâu. “Thần nghĩ rất đơn giản, Hữu tướng và Vương tướng quân có ân oán, thần ở giữa rất khó xử, liền nghĩ hay là đi vui vẻ một đêm, sáng hôm sau vào cung yết kiến. Không ngờ tiểu cô nương kia lại không phải kỹ nữ, gây ra chuyện lớn, thỉnh bệ hạ trị tội.” Những lời Ca Thư Hàn nói đúng là sự thật, hắn vốn chẳng bận tâm chuyện này gây lớn hay nhỏ, chỉ đơn giản là muốn bày tỏ thái độ không tham dự vào tranh giành triều chính, ở ngoài lo đánh giặc, về Trường An thì sống theo bản tính. Nếu Thánh nhân thật sự muốn giết Vương Trung Tự, hắn dù có phải bỏ cả tiền đồ cũng cam lòng vì Vương Trung Tự cầu tình. Nhưng trong tình hình hiện tại, nếu đi lại quá gần thì lại phản tác dụng, chi bằng giữ một khoảng cách. Lý Long Cơ nghe hắn giải thích, ánh mắt rơi xuống, chỉ thấy trên khuôn mặt vị tướng người Hồ này vừa có vẻ thật thà chất phác, lại không tận lực che giấu chút tinh quái giảo hoạt. Chút tinh quái này là đặc điểm thường thấy ở người Hồ vùng Tây Vực, không giấu giếm lại càng khiến người ta cảm thấy chân thật hơn. “Đứng lên đi.” Lý Long Cơ thản nhiên giơ tay, chẳng mấy để tâm, “Ngươi đâu phải lần đầu phạm phải loại chuyện này.” “Tạ ơn Thánh nhân.” Ca Thư Hàn gia cảnh hậu đãi, An Tây phó đô hộ Ca Thư Đạo Viễn, mẫu thân là Vu Điền Quốc công chúa. Từ nhỏ đã ham mê cờ bạc rượu chè, tính cách hào sảng phóng khoáng, phóng túng tự do. Năm bốn mươi tuổi phụ thân qua đời, hắn mới bắt đầu nỗ lực tiến thân, đến Hà Tây tòng quân, đánh trận dũng mãnh, nhất lộ thăng thiên. Hắn mong phần đời còn lại được sống êm đềm thoải mái, nên không giống Vương Trung Tự mang nhiều nỗi lo cho nước cho dân. Nếu Thánh nhân muốn hắn tấn công Thạch Bảo Thành, dù có chết mấy vạn người hắn cũng nhất quyết chiếm lấy. Đánh xong trận, hắn lại đắm chìm trong tửu sắc, không chút tiết chế. Có thể đánh trận, có chí tiến thủ, có dục vọng cá nhân, sống thật với bản thân, lại không tham gia nhiều vào triều chính, biết nghe lời, dễ kiểm soát… Những đặc điểm này, khiến Lý Long Cơ vô cùng yêu thích. “Đem địa đồ của Trẫm lại đây.” “Tuân chỉ.” Lý Long Cơ nói “địa đồ của Trẫm”, trong lời toát ra hào khí đế vương, chẳng khác nào nói là “giang sơn của Trẫm”. Ngón tay hắn chỉ trỏ quanh khu vực Thạch Bảo Thành, bắt đầu khảo nghiệm binh pháp của Ca Thư Hàn. Hắn muốn củng cố Thạch Bảo Thành, tăng quân ở Thanh Hải Hồ, tuyển mộ đến mười vạn binh sĩ, phản công Thổ Phồn, thu phục Hoàng Hà cửu khúc… để lãnh thổ của Đại Đường không ngừng khuếch trương, càng làm nổi bật công lao sự nghiệp của một vị “thiên tử thánh minh” như hắn. Sở dĩ nhất quyết phải dùng An Lộc Sơn ở Phạm Dương, Bình Lư cũng là có dụng ý — trong khi phía tây đang chinh chiến, thì phía đông bắc phải thật ổn định, mà An Lộc Sơn là người hiểu rõ Hồ tục nhất. Vương Trung Tự thì lại không thể hiểu được tầm nhìn chiến lược vĩ đại như vậy, suốt ngày kêu ca rằng Thạch Bảo khó đánh, kỵ binh không tiện dùng, An Lộc Sơn có dị tâm. Nhưng vừa gặp Ca Thư Hàn hôm nay, Lý Long Cơ lập tức đã có quyết định cho vị trí chủ soái Lũng Hữu. Đại Đường quả thật chưa bao giờ thiếu danh tướng. Ngày này, khi Ca Thư Hàn vào cung, hắn vẫn chỉ là Phó Tiết độ sứ Lũng Hữu. Nhưng khi bước ra khỏi cửa cung, hắn đã là Tiết độ sứ Lũng Hữu, kiêm Thái Thú Tây Bình quận, mang tước Hồng Lư Khanh… ~~ Nguyên Tái đi qua phường môn, bất chợt quay đầu nhìn ba chữ “Diên Thọ Phường” viết trên chiếc đèn lồng treo bên cạnh, khẽ mỉm cười, rồi mới vội vã tới Vương trạch. Vương Trung Tự đang đi đi lại lại trong tiền viện, giữa chân mày lộ vẻ u sầu trĩu nặng. “Nhạc phụ muốn gặp Ca Thư Hàn sao?” Nguyên Tái tiến lên hỏi: “Nhưng không rõ vì lý do gì?” “Nếu hắn sẽ thay thế Tiết độ sứ Lũng Hữu, lẽ nào không nên trực tiếp bàn giao?” “Vậy cũng nên do Thánh Nhân an bài.” Nguyên Tái nói: “Nhạc phụ sao có thể tự ý gặp mặt riêng được?” Vương Trung Tự trong lòng còn có những điều lo nghĩ sâu xa hơn, không tiện giải thích với người chỉ bận tâm đến tính mạng và tiền đồ như Nguyên Tái, nên chỉ lặng lẽ trầm tư suy tính về ảnh hưởng của cục diện Lũng Hữu đối với vận mệnh của cả Đại Đường, sắc mặt càng thêm trầm trọng. Hắn đã trấn giữ Lũng Hữu nhiều năm, nhận thấy trong bối cảnh chế độ quân điền, phủ binh và tô dung điều đang dần sụp đổ, việc quá mức khai mở bờ cõi, lại còn đối đầu trực diện với Thổ Phồn đang hùng mạnh, tuyệt đối không phải thượng sách, đây cũng là lý do hắn hồi kinh bẩm báo công vụ, định sẽ dâng lời khuyên can Thánh nhân. Hai người nhạc phụ nữ tế cứ thế lặng lẽ đứng giữa sân, một người trăn trở việc “Khuyên can”, một người chỉ nghĩ tới “Diên thọ”, cho đến khi trời dần sụp tối. Trước giờ giới nghiêm, Quản Sùng Tự cuối cùng cũng trở về. “Tướng quân, ta không gặp được Ca Thư, hắn không trở về phủ ở Vĩnh Ninh phường.” “Còn ở trong cung sao?” “Không rõ, chỉ e là hắn đang cố tránh mặt tướng quân.” Quản Sùng Tự lắc đầu, sau đó lại liếc nhìn Nguyên Tái một cái. Vương Trung Tự bèn lặng lẽ quay vào thư phòng. Quản Sùng Tự lập tức bước nhanh theo, nhỏ giọng bẩm báo: “Nhưng Ca Thư tướng quân có cho người nhắn lại, ‘Xin tướng quân yên tâm, dù sao cũng tốt hơn giao Lũng Hữu vào tay kẻ khác.’” Vương Trung Tự dừng chân, ngẩng đầu nhìn đám mây trôi lững lờ về phía tây bắc trong ánh hoàng hôn, như đang thấy cảnh núi sông nơi Lũng Hữu, bất đắc dĩ khẽ gật đầu. ~~ Khai Minh phường, Tào gia tiểu trạch viện. Ca Thư Hàn tung người xuống ngựa, đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa viện chỉ khép hờ, liền bước thẳng vào. Tào Bất Chính đang múc nước bên giếng, quay đầu lại kinh ngạc nói: “Ca Thư tướng quân? Ngươi thật sự đến rồi?!” Nghe vậy, Ca Thư Hàn lập tức nhìn về đại sảnh, thấy bên trong đã thắp đèn, tiện tay ném roi ngựa lên người Tào Bất Chính, nói: “Có người tìm ta sao?” Cứ nghĩ là người Hữu tướng phủ đang đợi trong sảnh, nhưng bước vào lại thấy một thiếu niên quen mặt cùng một trung niên thất thế ngoài tứ tuần đang đứng đó. “Các ngươi?” “Ca Thư tướng quân, hữu lễ. Tại hạ Tiết Bạch, vị này là Cao Thích, đều là những sĩ tử chuẩn bị tham gia thất tái xuân thí, mong được dâng hành quyển cho tướng quân. Vừa vặn lão sư ta đang nhậm Trường An huyện úy, bởi vậy tìm được nơi này.” “Cao Thích xin bái kiến Ca Thư tướng quân.” Ca Thư Hàn ngẩn người trong chốc lát, rồi bật cười ha hả, quay đầu thấy Tào Bất Già đứng cảnh giác ở một góc, lập tức ra lệnh: “Đi, mang rượu ra, chiêu đãi hai vị khách này.” Cứ như thể đây là nhà hắn, còn Tào Bất Già như là thiếp thất của hắn vậy. “Ta từng nghe danh các ngươi, không cần dâng hành quyển đâu, triều đình mỗi năm chỉ chọn ra có vài tiến sĩ thôi.” Ca Thư Hàn nói: “Ta sẽ tiến cử các ngươi tới Lũng Hữu nhậm chức là được, ngồi, đừng khách sáo.” Tiết Bạch nhìn theo bóng Tào Bất Già quay đi, nhắc nhở: “Tướng quân cũng đã có tuổi, chuyện tửu sắc nên biết tiết chế mới phải.” “Ngươi lại nói sai rồi.” Ca Thư Hàn cười: “Đã già thì còn gì phải tiết chế nữa?” Nói xong, hắn chợt nhớ ban ngày ở Diên Thọ Phường còn khuyên Tiết Bạch tiến thủ, kết quả đến tối, lại bị Tiết Bạch khuyên tiết chế. Cao Thích còn chưa kịp nói có nguyện ý đến Lũng Hữu không, thì câu chuyện đã bị hai người kéo đi mất. “Tướng quân phóng khoáng như thế, cũng nên xem thử hành quyển của bọn ta chứ?” “Đưa đây!” Ca Thư Hàn không từ chối, nhận lấy hai quyển trục, dưới ánh nến lờ mờ chăm chú đọc. Hắn tuy là người Hồ, nhưng cũng xuất thân từ dòng dõi quan lại Đại Đường, tinh thông văn học, vừa xem đã biết thơ hay dở. Hành quyển của Tiết Bạch chỉ có một bài ngũ ngôn tuyệt cú, tên là《 Ca Thư Ca 》 hơi sơ sài về số lượng, nhưng đọc kỹ thì Ca Thư Hàn lại khá thích. "Bắc Đẩu thất tinh cao, Ca Thư dạ đái đao." "Chí kim khuy mục mã, bất cảm quá lâm thao." Xem xong, Ca Thư Hàn không khách sáo, cuộn lại nhận lấy, mò trong người nhưng chẳng có gì quý giá để đáp lễ, lại thấy Tào Bất Già chẳng đến hầu rượu, bèn đích thân rót cho Tiết Bạch một chén. “Ngươi đã không muốn đến dưới trướng ta, ta cũng không giúp gì được, coi như mời ngươi một chén rượu để tạ ơn ngươi vì bài thơ.” Tiết Bạch đáp: “Tướng quân vẫn có thể giúp ta một phen khó nhọc, xin hãy trợ Hữu tướng và Vương tướng quân bắt tay giảng hòa, thế nào?” “Ồ?” Chuyện này đúng là sở nguyện trong lòng Ca Thư Hàn, lúc này hắn mới thu lại thái độ bỡn cợt, nghiêm túc nhìn Tiết Bạch, trước đó hắn chẳng qua là đang trêu đùa thiếu niên này mà thôi. Tiết Bạch nói: “Có buông bỏ mới có được, nếu Vương tướng quân chịu thôi chức Tiết độ sứ Sóc Phương, chỉ giữ đất Hà Đông, thì cũng không còn gây ngứa mắt nữa.” “Vương tướng quân luôn không chịu minh triết bảo thân, Lý Quang Bật đã khuyên hắn nhiều lần mà hắn cũng không nghe.” Ca Thư Hàn thở dài, bưng chén rượu uống cạn một hơi. Tiết Bạch và hắn vừa mới gặp nhau, chỉ cần biểu lộ lập trường tương đồng là đủ, không cần phải nói quá nhiều. Ca Thư Hàn thì thong thả mở hành quyển của Cao Thích, vừa xem vừa nói: “Ta đã từng đọc thơ Cao Tam Thập Ngũ rồi, thích nhất bài《 Yến ca hành 》kia.” Cao Thích hơi bất ngờ, đáp: “Hổ thẹn thay, ta chưa từng vì quốc sự cống hiến, chỉ biết than thở mà thôi.” “Đừng nản, ta cũng phải đến hơn bốn mươi mới có thành tựu, chưa muộn đâu.” Dù nói vậy, nhưng gia thế hai người rất khác biệt. Ca Thư Hàn cúi đầu xem kỹ, đầu quyển là một bài thơ ngũ ngôn, đề là《 Vọng Lũng 》. "Lũng Đầu viễn hành khách, Lũng Thượng phân lưu thủy. Lưu thủy vô tẫn kỳ, hành nhân vị vân dĩ. Thiển tài thông nhất mệnh, cô kiếm thích thiên lý. Khởi bất tư cố hương? Tòng lai cảm tri kỷ." Xem xong bài thơ, ánh mắt Ca Thư Hàn sáng lên, cuối cùng thẳng thắn hỏi: “Cao Tam Thập Ngũ, ngươi có nguyện ý đầu nhập dưới trướng ta không? Ta hiện đã nhận chức Tiết độ sứ Lũng Hữu, có thể dâng sớ xin cho ngươi tước vị trong triều.” Cao Thích hơi động lòng, liếc nhìn Tiết Bạch, chỉ thấy hắn cúi đầu nhấp một ngụm rượu, không nhìn mình, hiển nhiên muốn để mình tự quyết. Nếu chỉ đơn giản muốn tiến cử vào biên trấn, Tiết Bạch đã không cần phí công sức thế này. Cao Thích bèn đứng dậy, hành lễ rồi nói: “Có thể mạo muội thỉnh Ca Thư tướng quân trên khoa tràng xuất thủ tương trợ? Ân tình này, ta nhất định khắc ghi trong lòng.” Tiết Bạch gật đầu, đặt chén rượu xuống: “Nếu Cao huynh đỗ tiến sĩ, vẫn có thể tới dưới trướng Ca Thư tướng quân.” “Hảo.” Ca Thư Hàn cũng không từ chối, thu hành quyển của Cao Thích lại, nói: “Chuyện này ta sẽ tìm cơ hội nói rõ với Hữu tướng.” ~~ Vài ngày sau, Lý Lâm Phủ cũng nhận được hành quyển của Cao Thích. Mở ra xem, hành quyển là một bài thể trường thiên, đề là “Lưu Thượng Lý Hữu Tướng”, trong đó có khá nhiều câu ngợi ca. Mười sáu câu đầu tán tụng công tích của Lý Lâm Phủ, như “Phong tục đăng thuần cổ, quân thần ấp đại đình. thâm thẩm mưu cửu đức, mật vật khế thiên linh.” Mười sáu câu sau thì bày tỏ cảnh ngộ nghèo khó của bản thân. “Tiết Bạch thay đổi rồi, trở nên khéo léo, lão luyện với thế sự rồi.” Lý Lâm Phủ vuốt nhẹ bài thơ trên cuộn giấy, cảm khái nói. Thương Bích thấy chủ gia tâm tình không tệ, góp vui hỏi: “A Lang, bài thơ này của Cao Thích, sao lại nói Tiết Bạch thay đổi?” “Ngươi nghĩ Tiết Bạch chỉ đơn thuần giúp Cao Thích sao? Đây là ‘giúp người cũng là giúp mình’. Đầu tiên, hắn mượn miệng Ca Thư Hàn để tỏ ý muốn hóa giải hiềm khích giữa Vương Trung Tự và bản tướng; Sau đó lại mượn hành quyển của Cao Thích dâng lời ca tụng, để thể hiện sự nhún nhường. Sắp tới xuân thí, hắn một lòng mưu cầu công danh, không muốn vì chuyện này mà xung đột với bản tướng.” Thương Bích hơi sững sờ, khó tin khi nghe “giúp người cũng là giúp mình” lại có thể thốt ra từ miệng A Lang. Sau khi ngẫm kỹ thì nói: “Nhãi ranh đó, chẳng thà đích thân đến trước mặt A Lang nhận lỗi còn hơn.” Lý Lâm Phủ khoát tay áo, thầm hiểu Tiết Bạch hiện đang được Thánh nhân sủng tín, không cần phải làm đến thế, như bây giờ đã đủ rồi. Kết hợp với việc gần đây Dương Chiêu thường xuyên lui tới vuốt mông ngựa, cũng không khó nhận ra, chuyện này suy cho cùng vẫn là phe Dương đang chủ động làm lành. Hữu tướng phủ hiện đang dốc sức đề cử Ca Thư Hàn làm Tiết độ sứ Lũng Hữu, Dương đảng thực ra cũng có thể lôi kéo Ca Thư Hàn về phe mình, nhưng trước mắt họ đã tỏ thái độ không gây chuyện, để đổi lấy mấy suất tiến sĩ. Như vậy, có nên chọn Cao Thích đỗ tiến sĩ hay không, quả thực có thể hảo hảo cân nhắc. Lý Lâm Phủ suy nghĩ một lúc, rồi ra lệnh: “Truyền gọi Thôi Kiều tới gặp bản tướng.” ~~ Giữa tháng mười một âm lịch, Nhan trạch. Trong đại sảnh vang lên một tiếng reo vui trong trẻo. Hơn một tháng sau khi hầu tử cố sự kết thúc, cuối cùng Nhan Yên cũng nhận được bản thảo mới của Tiết Bạch, mở ra xem, lần này là một cố sự về bạch xà. Ban đầu, Tiết Bạch vốn định viết Tống Huy Tông cố sự, mạch truyện đều đã nghĩ xong — bắt đầu từ lúc hắn còn làm Đoan Vương, giỏi đá cầu, thư họa, âm luật, rồi đến khi lên ngôi, trọng dụng Thái Kinh, thêm vài giai thoại với Lý Sư Sư, cuối cùng kết thúc bằng biến cố Tĩnh Khang. Nhưng đến cuối cùng, hắn lại từ bỏ ý định này. Trước Xuân thí không nên gây họa lớn như vậy, sau Xuân thí thì cũng bận rộn, huống hồ dựa vào một câu chuyện mà khuyên can được Lý Long Cơ sao? Lúc này hắn đang đứng tại chỗ, Nhan Chân Khanh như nhìn ra được trong lòng hắn không an phận, bèn hỏi: “Gần đây ngươi không gây chuyện gì chứ?” “Học sinh không chỉ không gây họa, mà còn hóa giải được không ít chuyện rắc rối.” Nhan Chân Khanh phần nào biết được hắn đang làm gì dạo gần đây, gật đầu nói: “Sang xuân, lão phu sẽ được bổ nhiệm làm Giám sát ngự sử, đi tuần tra Tây Bắc. Đến lúc đó lão phu không còn ở Trường An, ngươi tuyệt đối không được trêu chọc Ca Nô nữa.” “Học sinh hiểu rồi.” Tiết Bạch đã sớm biết hắn sắp thăng quan, nhưng không ngờ cấp bậc lại không thay đổi nhiều. Nghĩ lại thì, dù Giám sát ngự sử phẩm cấp không cao, nhưng quyền hạn rất lớn, chuyến đi tuần tra Tây Bắc này có thể giúp tích lũy công trạng nhanh chóng, sau khi hồi triều rất dễ thăng chức vào hàng ngũ quan lớn trong triều. Ví dụ như Dương Chiêu cũng từ chức ngự sử mà thăng tiến rất nhanh. Điều quan trọng là, từ sự thay đổi chức vụ của Ca Thư Hàn và Nhan Chân Khanh có thể thấy Lý Long Cơ có ý định mở rộng biên cương, tấn công Thổ Phồn. Đồng thời, với việc Đông Cung thất thế, Vương Trung Tự mất binh quyền, tranh chấp trong triều tạm thời lắng xuống, từ nay chính vụ chắc chắn sẽ do Lý Lâm Phủ toàn quyền chủ đạo, vì vậy Nhan Chân Khanh mới nhắc nhở như thế. Tiết Bạch không thể như trước, lợi dụng sự đấu đá giữa hai thế lực để đục nước béo cò nữa. Khi Vương Trung Tự và Nhan Chân Khanh rời Trường An, hắn cũng phải nhanh chóng lấy được quan thân, thoát khỏi trung tâm vòng xoáy này. May là hắn thực sự không còn dây dưa với Lý Lâm Phủ, mượn chuyện của Ca Thư Hàn để chủ động giảng hòa, ẩn nhẫn chờ thời, không có gì đáng xấu hổ. ...... Tháng mười một, tuyết rơi dày đặc, khiến cuộc sống bách tính Trường An trở nên yên bình hơn. Ca Thư Hàn không lưu lại Trường An lâu, sau khi nhận lệnh liền lập tức trở về Lũng Hữu. Trước khi đi, hắn dâng sớ tố cáo Vương Trung Tự khi ở Lũng Hữu lấy công danh phú quý tự ngạo, ngược đãi binh sĩ, Thánh nhân nghe xong liền cách chức Tiết độ sứ Sóc Phương của Vương Trung Tự. ……. Đến tháng Chạp cuối năm, Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh vào kinh dâng tù binh, cho Tiểu Bột Luật vương và vương hậu múa hát trước Thánh nhân. Không lâu sau, vì mâu thuẫn giữa Cao Tiên Chi và An Tây tứ trấn Tiết Độ Sứ Phu Mông Linh Sát, mà huyên náo cả triều. Chuyện này quả là lỗi của Cao Tiên Chi, sau khi diệt Tiểu Bột Luật Quốc, hắn đã bỏ qua Phu Mông Linh Sát mà trực tiếp báo công lên triều đình, điều này là tối kỵ trong quan trường, Phu Mông Linh Sát tuyên bố, nếu không phải “tên Cao Ly ăn ruột chó” đó lập công lớn, nhất định sẽ giết chết hắn. Tiết Bạch không có tư cách tham gia những chuyện đại sự quân quốc như thế, lần này rất ngoan ngoãn không can dự. Trước đó đã hẹn với Sầm Tham sẽ đi bái phỏng Phong Thường Thanh, nhưng cũng vì chuyện này mà hủy bỏ, dường như thực sự đã cải tà quy chính, trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Tất nhiên, chuyện này cũng không có điều gì khiến hắn nhất thiết phải can thiệp. Lý Lâm Phủ sai người theo dõi vài ngày, phát hiện Dương đảng cũng không hề lôi kéo các tướng lĩnh An Tây. Nhưng nhân dịp này, Đỗ Hữu Lân dưới sự tiến cử của Dương Tiêm đã được thăng làm Lại Bộ Công Khảo Lang Trung, lại khoác lên mình chiếc hồng bào cao quý. Cuối năm Thiên Bảo thứ sáu, đây là một chuyện nhỏ không đáng chú ý nhất, trùng hợp là, vừa tròn một năm kể từ khi Đỗ Hữu Lân bị liên lụy vào đại án, suýt nữa bị đánh chết. Chờ tháng Chạp qua đi, chớp mắt đã đến năm Thiên Bảo thứ bảy. Xuân thí đã gần hơn rồi. ____________ *Thế cố: khéo léo, lão luyện với thế sự. * "Bắc Đẩu thất tinh cao, Ca Thư dạ đái đao." "Chí kim khuy mục mã, bất cảm quá lâm thao." ~ tạm dịch ~ "Bảy ngôi sao Bắc Đẩu treo cao giữa trời đêm, Ca Thư anh dũng giữ biên, cầm đao canh gác." "Người Thổ Phồn đến nay chỉ dám chăn ngựa rình rập từ xa, nào dám vượt qua Lâm Thao tiến xuống phương Nam." *minh triết bảo thân: hiểu thời cuộc, biết nên làm gì, né tránh điều gì, để giữ thân an toàn trong những tình thế rối ren, nguy hiểm. * "Lũng Đầu viễn hành khách, Lũng Thượng phân lưu thủy. Lưu thủy vô tẫn kỳ, hành nhân vị vân dĩ. Thiển tài thông nhất mệnh, cô kiếm thích thiên lý. Khởi bất tư cố hương? Tòng lai cảm tri kỷ." ~ tạm dịch ~ “Ta – kẻ viễn hành, đứng trên đỉnh núi Lũng, phóng mắt nhìn những dòng nước chia bốn lối mà đổ xuống từ sườn núi, lòng cũng theo đó mà cuộn dâng bao nỗi niềm. Dòng nước không ngừng chảy, cũng như hành trình đời người, chẳng có phút giây ngơi nghỉ. Tài hèn sức mọn, vốn chỉ đủ đảm đương một chức quan nhỏ, nay nhờ tri kỷ xem trọng, giao cho trọng trách, ta liền không ngại vất vả, đơn thân độc kiếm, bôn ba ngàn dặm. Phải chăng là ta không nhớ cố hương? Không, chẳng qua vì cảm niệm ơn tri ngộ, nên mới dứt áo ra đi, rời xa quê nhà để đến nhận chức.” *“Phong tục đăng thuần cổ, quân thần ấp đại đình. Thâm thẩm mưu cửu đức, mật vật khế thiên linh.” ~Phong tục trở về thuần phác xưa, quân thần cùng nâng đỡ đại đường. Sâu sắc mưu cầu cửu đức, mật thiết gắn kết ngàn năm. (cửu đức: chín phẩm hạnh cao quý mà người hiền triết sở hữu)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang