Mãn Đường Hoa Thải

Chương 170 : Dẫn kiến

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 02:09 29-04-2025

"Yến Ca Hành" được lưu truyền rộng rãi, nhằm châm biếm những vị tướng khinh suất khai chiến và mạo tiến tham công. Bài thơ vạch rõ những bất cập trong chính sách biên phòng, cho thấy Cao Thích đã từng bỏ công nghiên cứu kỹ lưỡng về chiến sự nơi biên cương và có những kiến giải sâu sắc. Lúc này, hắn thẳng thắn thừa nhận làm bài thơ này là nhằm châm biếm An Lộc Sơn. Thế nhưng, Tiết Bạch lại có phần nghi ngờ, không chắc liệu đây có phải thực sự là ý tứ ban đầu của bài thơ hay chỉ là lời nói của Cao Thích nhằm chiều lòng mình. Nếu là cố ý chiều lòng, vậy làm sao hắn biết mình bất mãn với An Lộc Sơn? "Hay cho ngươi, Cao Tam Thập Ngũ!" Tiết Bạch bèn nghiêm mặt, quát lên: "An Lộc Sơn là ngoại sanh của ta, ngươi lại dám làm thơ châm biếm hắn?!" Cao Thích lập tức hành lễ, định giải thích vài câu, nhưng cuối cùng lại bật cười. "Tiết Lang không cần dọa ta, dù ta mới đến Trường An chưa lâu, nhưng cũng tình cờ nghe nói chuyện ngươi cùng Vương tướng quân xông vào náo loạn Giáo Phường." Tiết Bạch lúc này mới hiểu, thì ra chuyện mình không ưa An Lộc Sơn đã bị người hữu tâm nhận ra. Hắn bèn hỏi: "Vậy ngươi là vì chiều lòng ta nên mới nói như thế?" Cao Thích mỉm cười: "Bài thơ ta viết từ mười năm trước, sao có thể là vì chiều lòng Tiết Lang?" Câu trả lời lanh lợi này khiến những người trong sảnh không khỏi bật cười. Cười xong, sắc mặt Cao Thích lại dần nghiêm túc, kể về chuyện năm xưa mình từng bắc tiến đến U Kế, than thở than thương cho nỗi gian khổ của biên quân Đông Bắc. Hắn còn hết mực ngưỡng mộ hoành tảo Đột Quyết - Tín An Vương Lý Y, từng làm thơ gửi đến, hy vọng được vào làm mưu sĩ dưới trướng, nhưng tiếc là không được hồi đáp. Ở Kế Môn, hắn kết giao với Vương Chi Hoán, sau khi ngao du một thời gian, cuối cùng thất vọng trở về phương Nam. Vương Chi Hoán cũng là thi nhân mà Tiết Bạch vô cùng yêu thích, tiếc rằng giờ đã qua đời, khiến Cao Thích khi nhắc tới không khỏi ngậm ngùi. Chuyện trò một hồi, lại chuyển sang nhắc đến những người bạn khác như Lý Bạch, Đỗ Phủ, Trương Húc, Lý Ung, Trương Cửu Cao… đủ thấy bạn bè giao du của Cao Thích đều là danh sĩ đương thời. Người này giống hệt Sầm Tham, đều là người đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, kiến thức uyên bác, văn võ song toàn. Nhưng thiếu đi vài phần phóng túng, ngông cuồng của niên khinh nhân, thêm vài phần lụn bại, trầm lắng của trung niên nhân, thế nên hắn với Tiết Bạch trò chuyện rất hợp, từ chiến sự biên ải đến cục diện triều chính, từ bình điểm các phương nhân vật đến ngâm nga phong thổ nhân tình. Tuy Cao Thích chưa từng vào triều làm quan, có lẽ không đủ kinh nghiệm để tự mình cáng đáng một phương, nhưng nếu làm việc dưới trướng tướng lĩnh nào đó, thì chắc chắn sẽ là một phụ tá xuất sắc. Tiết Bạch không khỏi nghĩ thầm, nếu có thể mời hắn về bên mình thì tốt biết bao. Nhưng nghĩ vậy cũng thật nực cười, muốn mời Cao Thích làm mưu sĩ, ít nhất cũng phải tiến cử hắn nhận một chức quan nhỏ trong triều, dù chỉ là cửu phẩm, lại còn phải cấp cho lương bổng. Mà muốn làm được điều này, bản thân Tiết Bạch trước tiên phải trở thành Tiết độ sứ cát cứ một phương. Hơn nữa nhìn niên kỷ của song phương, e rằng đến khi đó, Cao Thích khó mà còn sống... Chỉ có thể âm thầm quan sát thêm một thời gian, xem có thể dẫn kiến hắn vào dưới trướng Vương Trung Tự hay không. Đang nghĩ ngợi những chuyện này, thì Cao Thích cũng cảm thấy chuyện trò đã đủ, liền dẫn dắt đề tài về chính sự hôm nay. "Tử Mỹ nói rằng hắn có thể đỗ Xuân thí năm Thiên Bảo thứ sáu, là nhờ có Tiết Lang trợ giúp, ta cũng định tham gia Xuân thí năm Thiên Bảo thứ bảy, không biết có vinh hạnh được cùng Tiết Lang làm đồng niên hay không?" Đây là câu nói có phần tự giễu, thể hiện bản thân bước vào tuổi trung niên, mà chẳng làm nên trò trống gì, đã trở nên hơi thực dụng, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn hạ mình để lấy lòng một thiếu niên chưa trưởng thành. "Cao huynh cũng tham gia kim khoa xuân thí?" Tiết Bạch trầm ngâm một chút, hỏi: "Vừa rồi Cao huynh nói mình là người Hà Bắc sao?" "Vâng, Bột Hải Cao thị, hiện ta đang định cư tại Tống Châu." Tiết Bạch trong lòng lại càng lắc đầu. Quê quán Hà Bắc, định cư Hà Nam, xem ra chính là một Quan Đông hàn môn tử đệ. Cao Thích cũng coi như có xuất thân không tệ. Tổ phụ hắn là Cao Khản từng bắt sống Xa Tị Khả Hãn của Đột Quyết, dẹp yên Cao Câu Ly, lập xuống chiến công hiển hách, được phong làm Bình Nguyên quận Khai quốc công, táng tại Càn Lăng, trọng chấn Bột Hải Cao thị danh vọng. Nhưng đó là chuyện dưới thời Đường Thái Tông, Cao Tông, thời nay đã khác, Cao gia chỉ có quân công chưa đủ, nếu không dời về Quan Lũng, không liên hôn với thế gia đại tộc, tử đệ lại không có chí tiến thủ, thì rất nhanh sẽ trở nên lụi tàn, bị người lãng quên. Hơn nữa, Cao Thích lại từng làm thơ châm biếm trận đại bại trong năm Khai Nguyên thứ 24. Đương kim hoàng đế tuy độ lượng, không vì một bài thơ mà trách phạt, nhưng khi xưa Trương Cửu Linh từng cực lực chủ trương trảm An Lộc Sơn, khiến Lý Long Cơ phật ý, lập trường của Cao Thích trong sự kiện này hiển nhiên trái ngược với Thánh nhân. Mà khoa cử Đại Đường, kiểu người như vậy rất khó đỗ tiến sĩ, cho dù có thi danh viễn bá, tài hoa hoành dật. Tiết Bạch đã biết không có khả năng, liền thẳng thắn đề nghị: "Chi bằng ta dẫn kiến Cao huynh với một vài bằng hữu? So với khoa cử nhập sĩ, có con đường khác phù hợp với Cao huynh hơn." Cao Thích ngẩn ra một lúc, trong ánh mắt lướt qua nhiều cảm xúc, cuối cùng nghiêm túc đáp: "Ta muốn thử thêm một lần nữa." "Hà tất phải vậy?" "Ta tuy bất tài, nhị thập giải thư kiếm, tây du Trường An thành, cử đầu vọng Quân môn, khuất chỉ thủ công khanh. Chớp mắt, nay đã bốn mươi tư tuổi, những năm tháng ẩn cư ở Tống Thành, cày cấy đọc sách, lòng ta vẫn... không cam tâm." "Ta hiểu Cao huynh." Nam nhi học thành văn võ, chí tại gia quốc thiên hạ, Tiết Bạch vô cùng thấu hiểu tâm tình này, nên không để Cao Thích phải nói thêm, liền mời: "Vài hôm nữa ta sẽ gởi hành quyển vào phủ Dương quốc cữu, Cao huynh có muốn cùng đi không?" Hắn biết mình chưa chắc có thể giúp Cao Thích đỗ tiến sĩ, nhưng vẫn sẵn lòng cùng y thử sức một lần. Nghe vậy, Cao Thích nhìn thẳng vào Tiết Bạch, trong đôi mắt vốn đượm buồn dường như dần dần bừng lên ánh sáng — ánh sáng của chí tiến thủ. ~~ Lý Gia Hựu thực ra không cần Tiết Bạch nâng đỡ cũng có thể đỗ tiến sĩ. Hắn xuất thân từ Triệu quận Lý thị Đông tổ phòng, vị liệt thất tính thập gia, thế ngôn cao hoa. Gia cảnh hậu đãi, cộng thêm thiên tư thông minh, tính cách hào sảng, tinh thông âm luật, khi còn trẻ đã nổi danh ở Trường An. Nếu không có gì bất ngờ, Xuân thí năm Thiên Bảo thứ bảy sẽ do Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Kiều làm chủ khảo, hơn nữa độc quyền quốc chính Lý Lâm Phủ hiển nhiên cũng có thể quyết định danh sách cuối cùng. Cả hai người này, Lý Gia Hựu đã sớm dâng hành quyển và đầy đủ lễ vật rồi. Sở dĩ đến bái phỏng Tiết Bạch, chẳng qua là vì hảo hữu Hoàng Phủ Nhiễm trong thư hết lời ca ngợi Tiết Bạch, nên muốn nhân cơ hội kết một thiện duyên mà thôi. Vì vậy, lúc Tiết Bạch trò chuyện với Cao Thích, hắn chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười, thỉnh thoảng thêm vào vài câu đùa vui dí dỏm. Lý Gia Hựu lá gan rất lớn, dù biết rằng nhiều lời của Tiết Bạch và Cao Thích đều có phần không hợp thời thế, nhưng hắn vẫn dám cùng luận bàn, thậm chí ai cũng dám mắng, còn mượn "Yến Ca Hành" bàn đến chuyện Thánh nhân từng muốn để Trương Thủ Khuê bái tướng, rồi bắt đầu bình phẩm những tể tướng từng được Thánh nhân trọng dụng. Lý Gia Hựu là người có kiến giải, có tài hoa, lại trọng nghĩa khí, tuy có phần ngông cuồng một chút, nhưng trong Đại Đường, người ngông cuồng đâu thiếu, thế nên đây cũng chẳng phải khuyết điểm gì quá lớn. Chuyện trò càng lúc càng rôm rả, Lý Gia Hựu càng thêm hứng khởi, ôm quyền nói một câu "Mong có thể cùng Tiết Lang làm đồng niên", rồi chuyển chủ đề sang sở thích lớn nhất của mình là âm nhạc. "Không bàn những chuyện hoạn lộ luồn cúi nữa, ta nghe nói Tiết Lang đang biên một vở hí, bao giờ thì có thể thưởng thức đây?" Tiết Bạch đáp: "Tính toán thời gian, có lẽ sau Xuân thí, sẽ trình diễn trong Khúc Giang yến." "Ha ha ha!" Lý Gia Hựu cười lớn: "Đến lúc đó, ba chúng ta kim bảng đề danh, khúc uyển quan hí, đúng là lưỡng đại hỉ sự a! Ồ, Cao Tam Thập Ngũ và Đổng tiên sinh cửu biệt trọng phùng, ta và Tiết Lang nhất kiến như cố, lại là nhất đại hỉ sự nữa." Danh môn tử đệ cười đến khai hoài xán lạn, Cao Thích thì có chút ngại ngùng, chỉ im lặng không nói. Lý Gia Hựu nhiệt tình, tiếp tục giới thiệu Đổng Đình Lan cho Tiết Bạch. "Nếu Tiết Lang đã đang biên hí, không biết có cần nhạc sư không? Đổng tiên sinh đây thiện cầm, tất lật, hồ già, kỹ nghệ có thể xưng một tiếng danh chấn Trường An." "Ồ?" Tiết Bạch rất nể mặt, lập tức kể sơ qua về vở hí mình đang biên diễn, còn ngâm nga thêm vài câu. Ban đầu Đổng Đình Lan vốn coi thường hí kịch của Tiết Bạch, nhưng khi vừa nghe cách hát mới lạ này, sắc mặt hắn dần dần thay đổi. "Tiết Lang có cầm ở đây không? Lão phu xin tấu một khúc, cùng Tiết Lang tham thảo đôi chút." "Hảo, xin mời Đổng tiên sinh đến bên này." Ba người liền rời chỗ, đi một đoạn thì từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc, xen lẫn cả tiếng trống. Lúc này, ánh mắt Đổng Đình Lan hiện rõ vẻ kinh ngạc. Hắn không khỏi hối hận, trước khi đến, hắn đã nói năng quá mức ngạo mạn, nào là "Lão phu vô ý tiến thủ, duy nguyện vân du thiên hạ, hà tất thỉnh tiểu nhi cử tiến…." Bây giờ, khuôn mặt già nua của hắn có phần khó coi. Hắn liếc sang nhìn Lý Gia Hựu, đối phương đang nheo mắt cười. Lại nhìn Cao Tam Thập Ngũ, tính tình quả nhiên tốt hơn nhiều, chỉ khẽ vỗ vỗ vào cánh tay hắn, tỏ ý khích lệ. Trong ba người tới bái phỏng hôm nay, Cao Thích là người mong được Tiết Bạch giúp đỡ nhất, nhưng Tiết Bạch lại có rất ít khả năng giúp hắn; Ngược lại, Đổng Đình Lan vốn không hy vọng gì, lại là người Tiết Bạch có thể giúp đỡ nhiều nhất. Sự đời, quả thật khó như lòng người mong muốn. ~~ Vài ngày sau, Khúc Trì phường. Trong xưởng giấy mới xây, Tiết Bạch, Đỗ Hữu Lân và Nguyên Tái vừa đi vừa trò chuyện. "Chẳng mấy chốc nữa là đến ngày Đông chí, sĩ tử lên kinh dự thi ngày càng đông. Chúng ta dự định sẽ cung cấp nhà trọ ở Khúc Trì phường cho các hàn môn sĩ tử đọc sách ôn luyện..." Nguyên Tái vừa chậm rãi nói vừa dẫn hai người đi ra phía sau. Phía sau xưởng giấy là một xưởng in ấn, nơi những người thợ mộc đang ôm gỗ lê, tỉ mỉ điêu khắc từng bản gỗ. Kỹ thuật in mộc bản vốn đã xuất hiện từ lâu, chỉ là tạm thời chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng theo sự phổ biến của giấy trúc, kỹ thuật này chắc chắn sẽ nhanh chóng lan rộng. Thực ra, Tiết Bạch muốn thử cả kỹ thuật in chữ rời, nhưng xét về giá thành và tính cần thiết, hiện tại chưa phải lúc. Ví dụ như bây giờ, bọn họ đang in ấn các tập chú, tức là sách tổng hợp kiến giải, chú thích các kinh văn khoa cử của tiền nhân, cho các hàn môn sĩ tử dùng để ôn thi. Đây là một trong những nguyên nhân then chốt khiến con cháu thế gia luôn vượt trội hơn sĩ tử xuất thân hàn môn. Nếu một lượng lớn tập chú này được đưa vào tay hàn môn sĩ tử, thì bọn họ có thể từng bước thu hẹp khoảng cách, có cơ hội xuất đầu lộ diện trên trường thi, điều mà Dương đảng mưu đồ chính là luồng danh vọng chính trị như vậy. Nếu Dương Tiêm quá thông minh, hắn sẽ không làm chuyện này, với thân phận như hắn, rất dễ cảm thấy chẳng đáng phải mạo hiểm giành lấy loại danh vọng trong tương lai này, thậm chí sẽ nghi ngờ Tiết Bạch có dã tâm mờ ám... Theo lẽ thường đúng là thế này, bởi con người đâu thể tiên đoán được tương lai. May thay, Dương Tiêm không quá thông minh, trong khi Nguyên Tái thì đầy tham vọng, Đỗ Hữu Lân lại thân cận với Tiết Bạch, đã cùng nhau thúc đẩy Dương đảng dấn bước trên con đường điên cuồng này. "Bất cứ ai bày tỏ nguyện vì chúng ta hiệu lực, đều sẽ được phát tập chú này." Nguyên Tái chỉ vào những cuốn sách đang được in, ánh mắt đầy nhuệ khí, nói tiếp: "Chúng ta còn khoảng ba bốn tháng, đủ để giúp một số hàn môn sĩ tử tiến bộ rõ rệt. Cho dù không đỗ kỳ này, danh tiếng của chúng ta cũng sẽ lớn mạnh." Tiết Bạch cầm lên một cuốn《Lễ Cú Chương Cú Nghĩa Tiến》vừa in xong, lật giở một lúc rồi nói: "Ý ta muốn, kỳ này vẫn nên để ba đến năm hàn môn sĩ tử đỗ đạt, mới có thể hiển lộ thực lực của Quốc Cữu." Nguyên Tái đáp: "Cùng lắm chỉ ba người thôi, dù sao khoa cử cũng nằm trong tay Ca Nô." Đỗ Hữu Lân nói: "Dương Chiêu đã muốn nhậm Ngự sử trung thừa, cũng nên làm chút chuyện rồi." "Chuyện này chúng ta nên cùng Quốc Cữu thương lượng đã." Nguyên Tái hơi do dự, bởi bản thân không quá chắc có thể nhượng Dương Chiêu xuất lực, nói: "Hơn nữa, còn phải đạt thành đồng thuận với Hữu tướng phủ mới được." "Hắn sẽ chịu đạt thành đồng thuận với chúng ta sao?" Đỗ Hữu Lân nghi ngờ, "Đó chính là ‘dã vô di hiền’ Ca Nô đấy." Nguyên Tái nói: "Ta đã suy xét qua dã vô di hiền, Ca Nô e ngại là hàn môn sĩ tử dâng sớ chỉ trích thói xấu đương thời, thảo dã chi sĩ làm lộ bí mật triều chính, chứ không phải cố tình chèn ép hàn môn, hắn đố kị người tài, lại càng sợ những người vừa có tài vừa có danh vọng. Nếu có thể dùng cô hàn sĩ nhân thay thế thế gia tử đệ, có khi hắn lại bằng lòng." Đỗ Hữu Lân nhíu mày: "Nếu muốn Ca Nô nhường vài danh ngạch, thì chúng ta phải trả giá gì?" "Chuyện này, để Dương Chiêu đi thăm dò trước, thế nào?" Nguyên Tái quay sang hỏi Tiết Bạch. Tiết Bạch gật đầu, trên vũ đài quyền lực, hóa thù thành bạn chẳng có gì đáng xấu hổ. "Có thể, nhưng không cần vội, chờ đến thời điểm Quốc Cữu lại động chạm đến lợi ích của Ca Nô rồi hẵng bàn tiếp." "Quả nhiên Tiết Lang suy tính chu toàn." Nguyên Tái cười, "Chẳng hay Tiết Lang đã có sĩ tử nào muốn nâng đỡ chưa?" "Cao Thích, Cao Tam Thập Ngũ, không biết Nguyên huynh có từng nghe nói?" Nguyên Tái quả thực đã nghe qua tên Cao Thích, liền thoáng ngập ngừng, suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Hay là tiến cử hắn cho nhạc phụ?" "Chưa gấp, cứ thử sức trong khoa tràng trước đã." "Ha ha!" Nguyên Tái cười lớn: "Thế thì, ta với Tiết Lang cá cược một phen?" "Không cược." "Thôi được, vậy Tiết Lang định giúp Cao Tam Thập Ngũ đăng bản bằng cách nào?" Tiết Bạch đã có sẵn một kế hoạch sơ bộ, liền đáp: "Trước hết, tuyệt đối không được dẫn kiến hắn cho Vương tướng quân." Một câu nghe như vô thưởng vô phạt, nhưng Nguyên Tái nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: "Thì ra là vậy! May mà Tiết Lang không cược với ta!" ~~ Đã vào tháng Mười Một âm lịch, một số hương cống theo thuế phú áp giải từ địa phương đến Trường An, trong các tửu lâu kỹ viện lại rộn ràng tiếng các văn sĩ tụ hội luận bàn công kích thời cuộc. Trận tuyết lớn cũng không thể che lấp sự phồn hoa của nơi đây. Mà trước Xuân thí, triều đình còn có hai sự kiện lớn, một là Cao Tiên Chi, người đã tiêu diệt Tiểu Bột Luật Quốc, sẽ trở về kinh dâng tù binh; hai là Ca Thư Hàn và An Tư Thuận, những người lập nhiều chiến công tại Lũng Hữu, cũng sẽ hồi triều báo cáo. Bọn họ đều là người Hồ, nhưng cũng là những đại tướng lừng danh của Đại Đường, là những vì sao sáng nhất trong năm Thiên Bảo thứ sáu. Tiết Bạch trong lòng cũng có chút tò mò — hiện tại, Lý Lâm Phủ đã tiến cử Ca Thư Hàn làm Tiết độ sứ Lũng Hữu, vậy khi Ca Thư Hàn trở về kinh, đối diện với Vương Trung Tự và Lý Lâm Phủ, sẽ xử sự ra sao? Về phần con đường tiến thân mà Tiết Bạch vạch ra cho Cao Thích cũng rất rõ ràng — đó là kết giao với Ca Thư Hàn. Khoa cử cuối cùng vẫn do Lý Lâm Phủ thao túng, nếu muốn Cao Thích đỗ đạt, tất yếu phải giành được thiện cảm của Lý Lâm Phủ, mà trong số những người được Lý Lâm Phủ tín nhiệm, Ca Thư Hàn là người có khả năng nhất đánh giá cao Cao Thích. Theo những gì Tiết Bạch biết, Ca Thư Hàn chắc cũng sắp trở về Trường An rồi. Hôm nay, Tiết Bạch dẫn Cao Thích đến Thanh Môn tửu lâu uống rượu, bảo rằng sẽ dẫn kiến hắn với một vị bằng hữu. "Vị bằng hữu này, ta cũng không chắc Cao huynh đã quen chưa, trong số hảo hữu của Cao huynh, có ai đỗ tiến sĩ năm Thiên Bảo thứ ba, mà trong gia tộc thì đứng thứ 27 không?" "Sầm Nhị Thập Thất?" Cao Thích lập tức bật cười: "Vương Xương Linh, Đỗ Tử Mỹ cũng đều là hảo hữu của hắn. Cuối thời Khai Nguyên, Vương đại huynh từng cùng ta nhắc về vị tiểu hữu này. Đến năm Thiên Bảo thứ ba, khi ta cùng Thái Bạch và Tử Mỹ du ngoạn Lương Tống, nghe nói hắn đỗ tiến sĩ khi còn rất trẻ, đã rất muốn gặp thỉnh giáo một lần….." "Hai người nhất định sẽ trở thành tri kỷ." Tiết Bạch chắc chắn nói. Cao Thích cười: "Vương đại huynh, Đỗ Tử Mỹ cũng đều từng nói như vậy." Đang trò chuyện, Sầm Tham đã bước vào tửu lâu. Tiết Bạch giơ tay chào hỏi, thầm nghĩ hôm nay mình được đích thân dẫn dắt "Cao Sầm" quen nhau, sau này chắc chắn sẽ trở thành giai thoại nổi tiếng trong thi đàn, nhất định phải để họ lưu lại thơ phú làm kỷ niệm mới được. "Hiếm khi Tiết Lang mời ta uống rượu." Sầm Tham cười nói. "Lần này dẫn kiến cho ngươi một vị tri kỷ, cũng rất am hiểu biên sự như ngươi..." Đúng lúc này, trong tửu lâu có một đại hán đang uống rượu một mình nghe thấy hai chữ "biên sự", liền ngoái đầu nhìn ba người một cái, rồi nhếch mép cười khẩy, tựa như khinh thường mấy kẻ ba hoa khoác lác. Đại hán này là người Tây Vực, chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, mũi cao mắt sâu, râu tóc xoăn tít, nét mặt dữ tợn. Hắn đã uống no rượu, gọi tiểu nhị tới, hỏi: "Mỹ cơ nhà ngươi có thể ‘vui vẻ qua đêm’ không?" Tiểu nhị vội đáp: "Đây là tửu lâu, nếu ngài muốn ‘vui vẻ qua đêm’ xin hãy rẽ sang Bình Khang phường." Đại hán Tây Vực cũng không dài dòng, bỏ lại tửu tiền, rồi bước ra ngoài, tiến vào hàn phong, vẫn phanh ngoại bào, không chút nào sợ lạnh. Y phục hắn mặc không quá sang trọng, nhưng bên hông lại đeo một túi tiền lớn. Vừa hay, ở góc phố có hai tên vô lại để mắt đến, lập tức gọi thêm sáu đồng bạn bám theo sau, chờ hắn rẽ vào ngõ vắng, tám tên đồng loạt vây lại. Lúc này trong ngõ không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết. "Túi tiền của ta..." Chưa đầy một khắc, đại hán Tây Vực đã đánh ngã cả tám người, tiện tay lục lọi lấy hết túi tiền trên người chúng, vỗ vỗ lên mặt tên cầm đầu hỏi: "Bình Khang phường quá xa, còn nơi nào gần đây có thể vui vẻ qua đêm không?" Tên vô lại cầm đầu là một thiếu niên tên Tào Bất Chính, đảo mắt một cái rồi nhanh trí đáp: "Ta có một tỷ tỷ, nàng đẹp lắm, ngài có thể tìm nàng vui vẻ qua đêm." "Hảo, dẫn ta tới nhà ngươi." Tào Bất Chính vội vàng đồng ý, trong lòng thì thầm tính kế. Hắn thực sự có một người tỷ tỷ, tên là Tào Bất Già, nhưng nhan sắc bình thường, tính tình lại cực kỳ hung dữ. Thực ra, nàng mới là thủ lĩnh thực sự của đám vô lại này, hắn tin chắc chỉ cần dẫn ác hán này về nhà, tỷ tỷ mình nhất định có thể chuốc say rồi lật ngược tình thế. Lúc này, tiếng trống chiều ở Trường An đã vang lên, màn đêm buông xuống, đại hán Tây Vực theo Tào Bất Chính đi vào một gian tiểu trạch ở Khai Minh phường, quả nhiên có một nữ tử đang uống rượu trong sân, thấy hắn cũng không sợ, ngược lại còn cười đùa trêu chọc. "Tên tạp Hồ nào đây, trông cũng rắn rỏi đấy, nếu có bản lĩnh chuốc say lão nương, không thu tiền mua vui của ngươi." "Được!" Đại hán Tây Vực cười lớn, bắt đầu nâng chén chuốc say. ~~ Vĩnh Ninh phường, Ca Thư Hàn trạch, đại sảnh. Thân hình cao lớn đến mức có phần khoa trương Quản Sùng Tự đang ngồi chễm chệ ở kia, từ trên cao nhìn xuống Hữu tướng phủ quản gia Thương Bích. Thương Bích quả thật có khí thế của một quản sự ở phủ tể tướng, đối diện với gã đại hán giết người không chớp mắt này mà không chút sợ hãi, nhãn quan tị, tị quan tâm, vô cùng chuyên chú. Cả hai đều biết, hôm nay là ngày Ca Thư Hàn trở về kinh thành, họ được lệnh mời hắn đến gặp chủ nhân của mình. Vương Trung Tự hiển nhiên không nên làm vậy, nhưng qua đó cũng thấy được Vương Trung Tự quan tâm đến tình hình biên giới Lũng Hữu và đời sống quân sĩ còn hơn cả tính mạng bản thân. Thế nhưng, các thân binh và thuộc hạ của Ca Thư Hàn đều đã về phủ, bản thân hắn lại không thấy đâu. Quản Sùng Tự và Thương Bích đều hiểu, Ca Thư Hàn là đang cố ý tránh mặt họ, nên kiên nhẫn chờ đợi. Không ngờ, lần chờ này kéo dài tới tận sáng hôm sau, đến khi có chiếu chỉ của Thánh nhân triệu kiến Ca Thư Hàn. "Ca Thư tướng quân đâu rồi?" "Không rõ." "......" Mãi tới trưa, khi mọi người đang cuống cuồng tìm kiếm, thì cuối cùng cũng có tin tức, vị đại tướng vừa lập được chiến công hiển hách này, hóa ra đêm qua ở Khai Minh phường cưỡng ép dân nữ, lúc sáng sớm đã bị giải đến Trường An huyện nha. ___________ *nhị thập giải thư kiếm, tây du Trường An thành, cử đầu vọng Quân môn, khuất chỉ thủ công khanh. ~20 tuổi văn võ song toàn, tây du đến Trường An, ngẩng đầu nhìn cửa Hoàng thành, đếm ngón tay tưởng rằng ngày được làm công khanh chẳng còn xa. *《Lễ - Cú Chương Cú Nghĩa Tiến》: Diễn giải nghĩa từng câu của mỗi chương trong Kinh Lễ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang