Mãn Đường Hoa Thải
Chương 17 : Về nhà
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 14:02 19-03-2024
.
Trường An, Vạn Niên huyện, Thăng Bình phường, Đỗ trạch.
“A Lang, tiểu thư, đến rồi.”
Toàn Thụy vén lên rèm xe, trông thấy Đỗ Hữu Lân vẫn còn đang hôn mê, chủ mẫu Lư Phong Nương thì núp ở trong góc xe ngựa.
Ngược lại là Hiểu nô đang chiếm chỗ dựa mềm mại, nhàn nhạt giương mắt quét tới.
Toàn Thụy chỉ có thể coi như không thấy Hiểu nô, nhẹ giọng gọi Đỗ Hữu Lân hai câu, thấy trên trán còn đang đổ mồ hôi, không khỏi lo nghĩ, hỏi: “A Lang đã rất lâu chưa tỉnh lại, có cần mời đại phu tới chẩn trị không?”
Đỗ Xuân lại đáp: “Không cần, để phụ thân hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
“Buồn cười.”
Hiểu nô giễu cợt một tiếng, tự nhảy xuống xe ngựa, không chút nào để ý mọi người bận rộn, khoanh lại hai tay, đứng ở một bên quan sát.
Có tôi tớ bế Đỗ Hữu Lân vào cửa, gặp nàng bộ dáng, tưởng rằng là cái nào tỳ nữ, liền nói: “Nhanh phụ một tay, đem đại môn mở ra.”
Hiểu nô ghét bỏ mà nhíu mày tránh đi, giơ tay tại trước mũi quơ quơ, lẩm bẩm: “Một thân bùn máu, thúi chết.”
“Ai, cũng không phải là A Lang muốn nằm sấp trong đống tuyết để cho người ta trượng hình.” Toàn Phúc không khỏi lầm bầm nói.
Hắn là nhi tử của quản sự Toàn Thụy, mấy đời đều ở Đỗ gia làm nô, lần này bị bắt vào ngục, hai phụ tử chịu đựng tra tấn, nhưng bất chấp sống chết cũng không nhận tội, có thể nói là trung thành.
Hiểu nô lười nhác cùng những tôi tớ này nói chuyện, tránh ra hai bước, hất cằm chỉ chỉ Đỗ Hữu Lân, hướng Tiết Bạch hỏi: “Ngươi thấy đồ hèn nhát kia buồn cười không?”
Tiết Bạch lắc đầu, nói: “Nhân chi thường tình.”
Hắn có thể hiểu được nguyên do mà Đỗ Hữu Lân sở dĩ còn chưa tỉnh.
Hôm nay hắn cùng Đỗ Ngũ Lang đi nương nhờ Lý Lâm Phủ mới may mắn cứu được Đỗ gia, hành động này làm trung thần trực sĩ khinh thường. Nhưng Đỗ Hữu Lân đã sống sót, giờ tỉnh lại thì có thể làm được gì?
Chỉ có thể mắng mỏ Đỗ Ngũ Lang một chút, mắng xong nhi tử rồi, chẳng lẽ còn phải mắng cả Tiết Bạch sao? Sau khi mắng phải chăng lại có dũng khí liều chết? Nhưng tại sao phải nên đi chết?
Chi bằng cứ tiếp tục hôn mê còn hơn.
“Chậm một chút, chậm một chút, đưa A Lang đến chính phòng.”
Mặt trời ngả về tây, bên trong tiếng trống chiều, không ai nhìn thấy mí mắt của Đỗ Hữu Lân không tự chủ được khẽ run lên.
Sau đó bị chuyển vào sân, lại là Liễu Tích thi thể.
Chủ tớ bước vào viện tử, cài chốt cửa, nhìn xem trước mắt cảnh tượng quen thuộc, nghe được cuối cùng một tiếng trống chiều, cảm nhận được sự an tâm mà lâu ngày đã không thấy.
Tuy chỉ rời đi bốn ngày, đối với mọi người lại tựa như đã qua nhiều năm.
“Có thể tính về nhà.” Đỗ Ngũ Lang lầm bầm nói.
~~
“Tiết Bạch, phẩm trà không?”
Sau khi ăn tối, Đỗ Xuân liền tới mời Tiết Bạch.
Trong lúc vội vàng, nàng đã đổi một thân áo tang, cũng là vì Liễu Tích để tang.
Đỗ trạch bị quan sai lục soát đến loạn thất bát tao, lúc này bọn người hầu đang bận thu thập, chỉ có hậu hoa viên ở đệ ngũ tiến viện coi như thanh tịnh.
Hai người cùng nhau đi qua, Hiểu nô thì một đường đi theo.
Chờ hai người ngồi xuống tại trong tiểu đình cạnh bên giả sơn, Hiểu nô liền khoanh lại hai tay, ngồi ở bên cạnh lan can tại chỗ nghi môn, khịt mũi coi thường nói: “Tiểu môn tiểu hộ.”
......
“Phụ thân vẫn còn đang hôn mê, mẫu thân lại rối loạn trong lòng, đều không thể hảo hảo cảm tạ ngươi.” Đỗ Xuân ưu nhã rang trà, nói: “Nhưng Đỗ gia nhất định sẽ không quên ân nghĩa của ngươi hôm nay.”
Tiết Bạch đáp: “Đỗ gia đã từng cứu ta, coi như là giúp đỡ lẫn nhau.”
Đỗ Xuân nói: “Ta muốn báo đáp ngươi, nhưng không biết ngươi có tin ta không?”
“Ân.”
“Bất luận ngươi là quan nô, hay là đắc tội quyền quý, cho dù là tội ác tày trời đào phạm, ta đều sẽ đứng về phía ngươi.” Đỗ Xuân không lộ vẻ trịnh trọng nào, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, “Bởi vậy, thân thế của ngươi mặc dù có bí mật khó nói, đều có thể nói với ta. Nếu là quan nô táng gia bại sản, ta cũng sẽ vì ngươi chuộc lại thoát tịch; Nếu là đắc tội quyền quý, trăm phương ngàn kế ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Bạch, chờ hắn trả lời.
Tiết Bạch nói: “Thật sự không nhớ rõ.”
“Hảo.” Đỗ Xuân nói: “Vậy ngày mai ta sẽ đến Ngụy gia hỏi bọn họ một chút tình cảnh lúc nhặt được ngươi ra sao, dù thế nào cũng nên nghe ngóng ra thân phận của ngươi mới tốt.”
“Đa tạ.” Tiết Bạch gật đầu, bỗng nhiên nói: “Dung mạo của ngươi cùng Đỗ nhị tiểu thư rất giống.”
“Đồng bào tỷ muội tất nhiên là giống, nhị muội nàng...... Còn sống chứ?”
Tiết Bạch liếc qua Hiểu nô đang ngồi ở chỗ viện môn, nhỏ giọng nói: “Đây là chuyện mà ta muốn cùng ngươi nói, Đỗ gia nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, kẹp giữa Đông cung và tướng phủ, sinh tồn sẽ rất gian nan. Đông cung đã tính chôn sống ta và Thanh Lam, sau này chỉ có thể xem chúng ta là cái đinh trong mắt; Tướng phủ lại coi chúng ta như là mồi câu có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào......”
Tiết Bạch mỗi lúc nói chính sự bao giờ cũng rất chân thành, lộ ra vô cùng kiên nhẫn.
Đỗ Xuân một bên nghiền trà, một bên yên lặng lắng nghe hắn nói, trong lòng lại hiện lên chút sầu lo.
Lưu Thương chết, thi thể còn tại Kinh Triệu phủ chưa kịp lãnh về; Liễu Tích cũng chết, mấy năm vợ chồng, bất luận hắn đối đãi nàng thế nào, cuối cùng nàng cũng trở thành góa phụ.
Một giọt nước mắt theo Đỗ Xuân gương mặt chảy xuống, nhỏ đến lá trà bên trong.
Tiết Bạch ngừng câu chuyện.
Đỗ Xuân lấy mu bàn tay lau nước mắt, thở dài nói: “Thật là mệt mỏi.”
Tiết Bạch nói: “Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ giao cho ta đối phó, được chứ?”
“Hảo, ngươi nói làm như thế nào, ta đều nghe lời ngươi.”
“Có lẽ ta cần để cho người Đỗ gia làm một số chuyện nguy hiểm, ngươi vẫn tin ta sao?”
“Tin ngươi.”
Đỗ Xuân không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi biết Thái tử vứt bỏ Đỗ gia, mà Tiết Bạch không có gì cả lại dám liều mạng cứu cả nhà này khỏi Quỷ Môn quan, nói đến sau cùng, cũng chỉ hai chữ này.
Nước trà đã đun sôi lần nữa, nàng chuyên chú bầu ra một muôi nước, cầm đũa tre khuấy đều nước trà, mà cũng không hề ngẩng đầu lên.
“Vậy là tốt rồi.”
Tiết Bạch suy tư, đồng thời nhìn xem Đỗ Xuân hãm trà, phân trà.
Sau cùng, hắn nâng chén lên phẩm trà, có chút đắng, có chút mặn, không biết có phải là vì nước mắt của Đỗ Xuân nhỏ tại trong đó hay không......
Hiểu nô hơi sốt ruột, cau mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiết Bạch cùng Đỗ Xuân đều đang nghiêng người về phía trước rồi châu đầu ghé tai nói gì đó.
Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, Đỗ gia này tự xưng là thư hương thế tộc, trưởng nữ vừa mới chết trượng phu liền cùng nam tử nhỏ tuổi hơn mình hoa tiền nguyệt hạ, chàng chàng thiếp thiếp.
Không bao lâu, Tiết Bạch tự mình đứng dậy, đi về phía tiền viện.
Hiểu nô khinh thường liếc nhìn hắn, rồi đuổi theo.
Từ hoa viên đi ra, thì thấy Thanh Lam đang xách theo đèn lồng đợi tại hành lang.
“Tiết Bạch...... Tiết tiểu lang quân.”
Thanh Lam hiếm thấy hướng về Tiết Bạch làm vạn phúc, giọng nói cũng ôn nhu rất nhiều, chỉ là ánh mắt liếc nhìn hắn mang theo một chút oán trách, nói: “Tiểu thư nói ngươi là khách quý của Đỗ gia, vì ngươi chuẩn bị sương phòng. Mời tới bên này.”
Sương phòng mà nàng nói chính là bên cạnh phòng của Đỗ Ngũ Lang, vốn là phòng của Đỗ Nhị Lang lúc ở nhà, dù sao Đỗ Nhị Lang nhận chức bên ngoài đã lâu chưa về, bây giờ liền thu thập cho Tiết Bạch ở.
Đẩy cửa đi vào, có người đang trải giường, nhìn xem bóng lưng cũng rất vụng về.
Chờ người này quay lại, lại là Đỗ Ngũ Lang.
“Ân? Sao ngươi làm việc này?”
“Trong nhà quá loạn, đều bận rộn không rãnh tay. Cho nên ta phải trải giường xếp chăn, còn ngươi thì đi uống trà. Ai, cũng không còn cách nào, ai bảo ngươi có bản lĩnh chứ, hắc hắc.”
Đỗ Ngũ Lang đang cười ha hả nói, chợt thấy Hiểu nô theo sát sau lưng Tiết Bạch, không khỏi run run một chút, cố tự trấn định, nói: “Đỗ gia cũng vì nữ lang chuẩn bị khách phòng, ở...... ở phía trước.”
“Không cần.” Hiểu nô nhìn Tiết Bạch, nói: “A Lang mệnh ta trông chừng hắn, ta cùng với hắn ở một phòng.”
“A?”
Đỗ Ngũ Lang nhất thời cũng không biết là nên hâm mộ, hay là đồng tình Tiết Bạch.
Thanh Lam vội vàng cười xòa nói: “Cô nam quả nữ có nhiều bất tiện, nữ lang vẫn là đến khách phòng cho thỏa đáng.”
“Ồ, bất tiện hay không còn chưa tới phiên ngươi nói.”
Hiểu nô nói xong, liền từ bên hông rút ra một con dao găm, cầm trên tay vuốt vuốt.
Đỗ Ngũ Lang biến sắc, rón rén lui về phía sau mấy bước.
Thanh Lam tuy là tỳ nữ, lá gan lại lớn hơn nhiều, tiếp tục khuyên nhủ: “Giường trong buồng phụ còn chưa trải, xin nữ lang đến khách phòng ở tạm một đêm. Chờ ngày mai đem đệm giường chuyển đến, lại......”
Hiểu nô không khỏi giễu cợt, nói: “Ta lại không thích.”
“Ta cũng là vì tốt cho nữ lang.”
“Cút.”
Thanh Lam sắc mặt có chút xoắn xuýt, còn muốn nói thêm.
Tiết Bạch đã nói: “Không có việc gì, liền để nàng tạm thời ở một đêm mà thôi, mấy hôm nay cũng mệt mỏi, đi ngủ đi.”
Thanh Lam khẽ mím môi, tỏ ra có chút bướng bỉnh.
“Nàng dù sao cũng là tới bảo vệ ta.” Tiết Bạch lại khuyên nhủ.
Thanh Lam lúc này mới làm vạn phúc, ra ngoài sương phòng, tự đi bận rộn chuyện khác, trong miệng còn hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ, bảo vệ, có cái gì tốt bảo vệ.”
Đỗ Ngũ Lang ở hành lang nhìn trộm phòng Tiết Bạch, lắc đầu một cái, trở lại trong phòng, liền nằm xuống giường, thoải mái mà thở dài: “Mệt quá.”
Những ngày gần đây phát sinh rất nhiều chuyện tựa như cưỡi ngựa xem hoa ở trong đầu chuyển qua một lần, chính hắn cũng cảm thấy mới lạ.
May mà cuối cùng cũng tạm thời an ổn lại.
Hắn lăn một vòng, bọc lấy chăn mền, rất nhanh liền nằm ngáy o o.
Giấc ngủ này cực kỳ ngọt ngào, dù ban đêm có vài tiếng động lạ, cũng không có thể đánh thức hắn.
Mãi đến lúc bỗng nhiên có tiếng kinh hô phá vỡ màn đêm tĩnh mịch này.
“Trộm vào rồi!”
“Oang!”
Một tiếng chiêng vang lên.
Đỗ Ngũ Lang đang quấn chăn từ trên giường ngồi dậy, cả kinh nói: “Có chuyện gì thế?!”
“Trộm vào sao?”
Trong buồng phụ cũng có người hỏi.
“Hả?” Đỗ Ngũ Lang nghe thanh âm này lại là Tiết Bạch, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi không cùng cái kia sát...... tiểu nữ lang ở chung, sao lại chạy tới ngủ ở đây?”
Tiết Bạch ra buồng phụ, thắp một ngọn nến, thuận miệng đáp: “Ngươi chỉ trải một cái giường, bị nàng chiếm.”
“Ngươi thật đúng là.” Đỗ Ngũ Lang lắc đầu không thôi nói: “Nam nhi đại trượng phu lập thân thiên địa, há có thể chịu một tiểu tỳ khi dễ?”
“Nàng có dao găm, nói ta nếu dám tới gần giường của nàng liền sẽ cắt ta.”
“Đó chính là giường của ngươi mà.” Đỗ Ngũ Lang tức giận nói.
“Bành!”
Bỗng nhiên một tiếng vang lớn, trong phòng bên cạnh có người xô cửa chạy ra, theo sau là tiếng nữ tử quát to: “Chạy đâu!”
Tiết Bạch vừa thắp nến xong, lại vội vàng thổi tắt.
Trong phòng trong nháy mắt lâm vào triệt để hắc ám, cái gì cũng thấy không rõ.
Chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập trên hành lang vang lên, dần dần chạy đến tiền viện.
Đỗ Ngũ Lang kinh hãi không thôi, nhỏ giọng nói: “Sao, sao vậy?”
“Đông cung phái người tới giết chúng ta, Hiểu nô đang đuổi theo.”
“Cái...... Cái gì?!”
Đỗ Ngũ Lang vội vàng nhảy xuống, liền chui vào gầm giường, hạ giọng nói: “Nhanh nhanh nhanh, mau trốn đi.”
“Đã bị Hiểu nô truy xa.”
“Vậy cũng nên trốn a.” Đỗ Ngũ Lang gọi Tiết Bạch: “Mau trốn dưới này.”
Bỗng nhiên.
“Cạch” một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra.
Tựa hồ có người nhảy vào.
“Bành!”
Có đồ vật gì đó nện mạnh vào giường.
Đỗ Ngũ Lang run lên, kinh hồn bạt vía, ôm đầu co lại một chỗ.
Sau đó lại là những tiếng đập phá liên tục, cuối cùng theo một tiếng xô cửa, có người liền xông ra ngoài.
Chờ Đỗ Ngũ Lang thật vất vả lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí từ dưới giường thò đầu ra, chỉ thấy nguyệt quang từ cửa sổ vỡ chiếu vào, trong phòng tựa hồ không có bóng người.
“Tiết Bạch? Ngươi người đâu?”
Hắn khẽ gọi một tiếng, thấy không có người trả lời, không khỏi bắt đầu bối rối.
“Tiết Bạch......”
-----------
*vạn phúc: là một phương thức chào hỏi rất độc đáo và đẹp mắt, phù hợp với nữ nhi, bắt đầu thịnh hành từ thời Đại Tống. Nữ nhi thời xưa thường nói "Vạn phúc" vấn an, đồng thời hai tay đặt chồng lên nhau ở trước bụng, đầu gối hơi khom lại để hành lễ.
*phân trà: là một nghệ thuật trà đạo tạo ra hình ảnh trên bề mặt nước trà, có thể 'vẽ' ra những chữ viết và hình ảnh độc đáo trong chén trà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện