[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 9 : Tâm tư của Số 9 (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:36 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 09 Vũ Ngôn khẽ mỉm cười không chống đỡ, tay phải vươn ra nhanh như tia chớp, men theo cánh tay mà tóm lấy khuỷu tay Tăng Thiên Nguyên. Tăng Thiên Nguyên quát lớn một tiếng “Khá lắm!” rồi gập khuỷu tay, hóa quyền thành cùi trỏ quét ngang vào mặt hắn. Vũ Ngôn cũng biến chưởng thành quyền, đi sau nhưng tới trước, đưa quyền tới trước mặt, nhu kình phát ra. Đòn của Tăng Thiên Nguyên đập thẳng vào nắm tay hắn nhưng hắn lại không di chuyển một bước, ngược lại Tăng Thiên Nguyên phải lui ba bước dài mới ổn định được cơ thể. Tăng Thiên Nguyên cũng thầm giật mình. Mới vài ngày không gặp mà sao công lực tiểu sư đệ đã mạnh mẽ như thế? Nhiều thế hệ Vân môn chỉ truyền nội lực và khinh công, Tăng Thiên Nguyên dùng chính là quyền pháp “Cầm nã thủ” của lính đặc chủng, đòn thế vừa nhanh vừa độc. Thế nhưng mỗi lần công kích đều bị Vũ Ngôn thoải mái phất tay hóa giải. Chiêu không có hình, nhìn qua như hạ bút thành văn, lại linh hoạt và rất thực dụng. Trên trán Tăng Thiên Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi, dù sao hắn cũng đã hơn bốn mươi tuổi nên chẳng thể nào so được với một thanh niên mới chỉ mười bảy mười tám tuổi. Thấy dáng vẻ thoải mái điêu luyện của Vũ Ngôn, Tăng Thiên Nguyên biết tiểu sư đệ mình căn bản chưa dùng hết sức. Buổi họp hôm nay Tăng Thiên Nguyên đã rất ức chế, lại vô cùng buồn bực. Qua lại vài chiêu với Vũ Ngôn là muốn giải toả một chút nên bây giờ tâm tình của đã tốt hơn rất nhiều, cũng hiểu ý đồ của tiểu sư đệ khi muốn tỷ thí cùng hắn. Trong lòng cảm thấy tốt hơn, cũng không xuất quyền nữa mà cười nói: - Tiểu tử chú bây giờ thật là khó lường đó! Ngay cả sư huynh cũng không thèm để vào mắt rồi. Vũ Ngôn cười hì hì: - Đa tạ sư huynh đã hạ thủ lưu tình! Tăng Thiên Nguyên khoát tay: - Anh còn không biết tâm tư quỷ quái của tiểu tử chú sao? Phải là anh cảm ơn chú hạ thủ lưu tình mới đúng. Vũ Ngôn cười nhưng không trả lời. Tăng Thiên Nguyên nhìn chằm chằm hắn, hỏi: - Tiểu tử chú thành thật nói cho anh biết, có phải chú đã đột phá tầng thứ ba không? Vũ Ngôn gật gật đầu, hắn cũng không dám nói đã đột phá tầng thứ sáu. Nếu để vị sư huynh này mà đau lòng thì dám chắc lão sẽ cầm pháo phang hắn thành bụi lắm. Tăng Thiên Nguyên vui mừng tới mức nhảy cẵng lên, đấm một đấm lên vai Vũ Ngôn: - Sư đệ tốt của anh, chú đúng là thiên tài! Vũ Ngôn giả bộ nghiêm túc gật đầu: - Em cũng nghĩ như vậy! Hai người lại há mồm cười lớn. Cười xong, Vũ Ngôn lại nói: - Sư huynh, có một số thứ trong “Thiên Tâm quyết” em còn chưa hiểu rõ lắm. Chờ hai ngày nữa em về hỏi ý sư phụ, đến lúc sẽ để lão nhân gia đích thân truyền khẩu quyết cho anh. Trình độ của người cao hơn một kẻ gà mờ như em nhiều! Bây giờ hắn không thể nói về lai lịch của khẩu quyết nên đành phải bịa rằng sẽ trở về xin ý của sư phụ mới truyền khẩu quyết cho Tăng Thiên Nguyên. Tăng Thiên Nguyên cũng không để tâm, hắn rất yêu thích vị tiểu sư đệ này. Nhìn bề ngoài, tiểu sư đệ rất nho nhã tuấn tú, thế nhưng lại có sự cứng cỏi dù chết cũng không cong đặc trưng của quân nhân, nhất định sau này sẽ là một nhân vật không đơn giản. Sư đệ càng thành công, kẻ làm sư huynh lại càng vẻ vang. Trong lòng Tăng Thiên Nguyên đã khá lên, hắn chạy đến văn phòng lấy một cây thuốc lá trông rất đặc biệt ném cho Vũ Ngôn. Vũ Ngôn mừng rỡ, xuay người bay ra khỏi phòng nhanh như chớp. Loại thuốc lá này là bảo bối của Tăng Đại, nếu ở thêm một phút nữa, lão nhất định sẽ hối hận đòi lại. Quả nhiên không tới hai mươi giây sau, tiếng kêu đau lòng giận dữ của Tăng Đại vang lên: - Vũ Ngôn, Vũ Ngôn đâu rồi? Lính đâu, lính đâu! Lệnh cho các ngươi phải mang Vũ Ngôn tới văn phòng của ta trong vòng năm phút. Tịch thu tất cả những thứ trong tay hắn mang về đây! Tên lính buồn bực lĩnh lệnh rời đi, trong lòng thầm than thở: “Trong Đại đội Liệp Ưng, ngoại trừ Tăng Đại anh, người có thể ‘trấn đồ’ của hắn hình như còn chưa nhập ngũ mà!” Vũ Ngôn không phải nghiện thuốc, mà căn bản hắn cũng không hút thuốc, chỉ có khi nào buồn rầu hoặc có vấn đề cần phải suy nghĩ nhiều thì mới hút một điếu. Ở trong một đại đội mà tất cả đều là những kẻ nghiện thuốc lá, Vũ Ngôn quả đúng là một tên lạc loài. Nhưng hắn lại là một thiên tài trong lĩnh vực hút thuốc. Khói hắn thở ra cực ít, vòng khói phun ra rất đẹp, tròn, mảnh, tốc độ còn nhanh hơn cả Tăng Đại, người được mệnh danh là “Đệ nhất thuốc lá” vài phần. Song, bộ đội đặc chủng có quy định, vài ngày trước khi đi chấp hành nhiệm vụ và trong khi chấp hành nhiệm vụ, tuyệt đối không được phép hút thuốc. Bởi vì mùi thuốc lá có thể sẽ bị khứu giác nhạy bén của kẻ địch phát hiện, dẫn tới việc làm lộ vị trí. Vũ Ngôn phá cây thuốc lá ra, vứt cho Mập Đầu Đà hai bao, còn lại cho cha của Tiểu Lý Tử hết. Khi tên lính báo cáo lại với Tăng Đại, hắn chỉ biết oán hận mắng một câu: - Xem như tiểu tử chú thức thời. Sáng sớm hôm sau cha mẹ Tiểu Lý Tử đã muốn về nhà. Cho dù ba người Vũ Ngôn có nói rách cả mồm nhưng hai người chỉ đáp một câu: - Hài tử không thể gây thêm phiền phức cho Thủ trưởng nữa! Nguyện vọng tới thăm bọn họ sau khi ra viện của Đại Tráng đã không thể thực hiện. Vũ Ngôn khuyên tới mức miệng lưỡi khô khốc, đang định đi uống ngụm nước thì gặp Tăng Đại ngay trước cửa, rồi bị hắn xả cho một tràng. Hai mươi phút sau, Tăng Đại ngó vào trong phòng thấy Mập Đầu Đà, liền ra lệnh cho y: - Mày đi chuẩn bị để hộ tống Tiểu Lý Tử và hai vị lão nhân về nhà! Mập Đầu Đà đứng nghiêm chấp hành mệnh lệnh, đang định xoay người rời đi thi Tăng Đại lại quát lớn: - Quay lại! Hai chân Mập Đầu Đà lại khép vào nhau, Tăng Đại lấy ta một sấp tiền mặt từ trong túi: - Để số tiền này vào tiền trợ cấp! Mập Đầu Đà nhìn Vũ Ngôn, Tăng Đại trừng mắt nói: - Có phải trước đó đã có người làm như vậy không? Vũ Ngôn và Mập Đầu Đà cười hắc hắc. Tăng Đại mắng: - Con mẹ nó, toàn lũ ranh như khỉ... Mang cái đồ chơi kia theo nữa. Trên đường nhớ hầu hạ hai vị lão nhân cho tốt. Nếu gặp chuyện gì cứ việc ra tay thoải mái. Ai dám xoi mói đâm chọc hai vị lão nhân gia và lính của tao thì cứ tiễn con mẹ nó đi dạo âm ti luôn! Mập Đầu Đà cảm thấy người mình đầy mồ hôi. Vũ Ngôn khẩn trương hỏi: - Mang theo súng à? Tăng Đại liếc nhìn Vũ Ngôn, ý tứ đã rất rõ, cuối cùng tiểu tử chú cũng đã hiểu chuyện. Đưa số tiền trợ cấp cho cha Tiểu Lý Tử nhưng đánh chết ông cũng không chịu nhận, chỉ khi Vũ Ngôn nói đây là quy định của quân đội thì ông mới run rẩy nhận lấy. Số 9 cũng mua rất nhiều vật dụng hàng ngày, chất đầy vào hai chiếc hòm lớn mang lên xe. Đoàn tàu đã đi khuất không còn thấy bóng dáng nữa. Vũ Ngôn và Số 9 đi tới bệnh viện thăm Đại Tráng, lúc hắn trở về thì trời đã ngả chiều, người của Ban Quân Chính đã tới. Qua Tăng Đại, Số 9 biết chuyện Vũ Ngôn bị Quân Chính mang đi. Cô liền vội vàng chạy tới tìm Vũ Ngôn nhưng đợi đến khuya vẫn chưa thấy hắn trở về. Trên đường quay về ký túc xá, dưới ánh đèn đường yếu ớt, cô thấy cái bóng trải dài đầy đơn độc của Vũ Ngôn. Thân hình hắn như một gốc cây thẳng tắp, vừa tao nhã vừa lẻ loi. Khuôn mặt của hắn trắng như ngọc, không chút tạp chất, khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một đường cong rất dễ khiến người khác bị mê hoặc. “Tốt nhất là không nên nhìn vào ánh mắt hắn, nếu không sẽ bị hắn làm cho mê chết mất!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Số 9 hồng lên: “Rõ ràng hắn chỉ mới mười tám tuổi, nhưng tại sao ta lại có cảm giác mình mới là một đứa nhỏ vậy nhỉ? Đừng tưởng rằng bề ngoài trông đẹp trai một chuý thì có thể giả như đã trưởng thành vậy được không?” Số 9 tức giận bất bình, suy nghĩ có chút rối loạn. Vũ Ngôn đập đập quả bóng rổ. “Bịch… bịch…” Tiếng bóng rổ nện xuống mặt đất. Số 9 cảm giác trống ngực cô còn nhanh hơn tiếng đập đó gấp đôi và dường như còn có xu thế tăng nữa. Đột nhiên cô mở to hai mắt, Vũ Ngôn đập bóng ra tới bên ngoài khu vực ba điểm thì nhảy lên bay đến phía dưới rổ, lại lộn trên không trung một vòng 180°, hai tay móc ngược ra sau vỗ mạnh bóng lọt vào vòng rổ. “Rầm!” Một tiếng, tiếng úp rổ mạnh mẽ khiến Số 9 có cảm giác tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Cô ngơ ngác nhìn Vũ Ngôn từ lúc hắn bay lên, thay đối liên tục trên không trung rồi úp rổ. Thấy hắn đập đập bóng xuống như đang phát tiết tất cả phẫn nộ mà cô cảm thấy trái bóng đó đập lên chính trái tim của mình vậy. Vũ Ngôn phát tiết một lúc rồi cuối cùng cũng dừng lại thả lỏng thể xác và tâm hồn. Hắn cảm thấy ở phía xa có người nhìn mình, quay đầu lại liền trông thấy đó là Số 9 bèn mỉm cười vẫy vẫy tay. Số 9 ổn định lại tâm tình kích động của cô rồi chậm rãi đi tới, thấy ánh mắt trong veo của Vũ Ngôn mà lồng ngực cô bỗng đập nhanh hơn, thầm mắng mình không có định lực, sắc mặt lại đỏ lên. - Số 1, anh sao vậy? Cô không dám nhìn vào mắt Vũ Ngôn, đành phải nhặt quả bóng trên mặt đất đập nhẹ. Vũ Ngôn ngồi xuống bậc thang bên cạnh, thân thể ngửa ra sau, tay đưa lên đầu làm gối rồi thoải mái thở dài ra một hơi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đèn đường phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Số 9 thấy hắn không trả lời liền ném nhẹ trái bóng lên người hắn: - Hỏi anh đó! Vũ Ngôn quay đầu nhẹ nhàng cười. Trái tim Số 9 lại bắt đầu đập nhanh, giọng nói của Vũ Ngôn truyền đến bên tai cô: - Nữ anh hùng, cô hỏi kẻ hèn này sao? Số 9 đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tay ôm trái bóng rổ đập xuống đùi hắn. Vũ Ngôn hú một tiếng quái dị, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười xấu xa: - Muốn biết cũng dễ thôi… Thấy Số 9 đang nghe chăm chú, khóe miệng hắn lại càng cong hơn: - Mau gọi một tiếng sư thúc đi nào! Trái bóng mang theo tiếng gió giận dữ bay tới mặt hắn, thân thể Vũ Ngôn khẽ lách đi né tránh, bay ra ngoài xa như một làn khói. - Ai thèm gọi anh là sư thúc? Số 9 lầu bầu một câu, trong lòng hơi chua xót: “Hắn mới mới mười tám tuổi, mà mình nay đã hai mươi. Vì sao hắn lại là sư thúc của mình chứ?” Nghĩ qua nghĩ lại như vậy khiến cô hồn nhiên quên bẵng luôn mục đích mình đến tìm Vũ Ngôn. Ồn ào với Số 9 một lúc, Vũ Ngôn cảm thấy trong lòng hắn đã tốt hơn. Cho dù là vấn đề gì đều đã được giải quyết hết. Dường như trong mắt hắn bây giờ, cả thế giới đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Ngày hôm sau, Tăng Thiên Nguyên biết nội dung buổi nói chuyện giữa Vũ Ngôn và Ban Quân Chính. Hắn phẫn nộ tóm lấy cổ áo Trưởng ban Quân Chính, gào lên: - Mày nói cho tao biết, lính của tao chỉ huy sai chỗ nào? Có giỏi mày đi làm thử xem. Vẻ mặt Trưởng ban Quân Chính đau khổ: - Tăng Đại, chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng. Kế hoạch tác chiến không sai, chỉ huy tại chiến trường cũng không sai. Thế nhưng cuối cùng nhiệm vụ vẫn thất bại, lại mất ba đội viên ưu tú nhất. Tổn thất lớn như vậy cần phải có người để truy cứu trách nhiệm. Tình báo đã bị diệt khẩu, việc truy cứu trách nhiệm đã mất đi ý nghĩa, Vũ Ngôn là người cuối cùng chấp hành kế hoạch nên đương nhiên phải gánh nó trên lưng. - Khổ cái con mẹ nó, cả kế hoạch tác chiến đều là tao chỉ định. Muốn nói là sai lầm thì cũng là sai lầm của tao, sao lại tìm tới lính của tao? * * * Mông Tăng Đại như có lửa, ngồi một chút cũng không yên. Hắn lái xe tới chỗ Thủ trưởng đập bàn quát ghế nhưng khi về mặt vẫn đen như than, cả đại đội trông thấy thế đều phải chuồn đi đường khác. Trong lòng Vũ Ngôn vẫn vô cùng bình tĩnh, chút oan ức của hắn đâu có là gì so với Hầu Tử, Tiểu Lý Tử và Đại Tráng chứ? Mấy ngày nay hắn ăn no ngủ kỹ, sáng tới bệnh viện nói chuyện phiếm với hai vợ chồng Đại Tráng, chiều nhàn rỗi tới sân bóng chơi bóng rổ. Hắn cũng không thắng nhiều điểm, mỗi lần chỉ hơn đối thủ một chút. Dường như tất cả mọi việc đều không liên quan gì tới hắn. Số 9 cũng đi theo hắn tới bệnh viện, rồi thỉnh thoảng cũng tới sân bóng, cả Đại đội Liệp Ưng chỉ có tiểu đội này là nhàn rỗi nhất. Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều hiểu, chỉ sợ tiểu đội này sẽ bị xóa sổ. Có điều Vũ Ngôn vẫn là trụ cột của đại đội, đây là cái mà mọi người đều công nhận. Hắn không chỉ là đồng chí của họ mà còn là một kẻ mạnh được công nhận, ai ai cũng phải tôn kính. -----o Hết chương 09 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang