[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 8 : Trở về (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:35 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 08 Tăng Đại trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay gỡ mũ Kê-pi[1] xuống. Cả bốn người đều đau buồn vì những chiến hữu đã hy sinh. Vũ Ngôn không biết miêu tả những việc đã trải qua trong mấy ngày nay của hắn như thế nào. Suy nghĩ một lúc, hắn đánh rút gọn lại một phần, chỉ kể lúc bản thân và Hầu Tử ngăn chặn kẻ địch, rồi hai người chìm xuống đầm lầy, sau đó vô tình phát hiện ra hang động đá. Vũ Ngôn chỉ nói đùi hắn bị thương không thể hành động, những ngày qua đều ở trong động dưỡng thương, khi sức khoẻ dần tốt hơn mới leo lên vách đá. Còn những chuyện như bái sư và “Thúy Ngọc Mặc Trúc” thì tất nhiên hắn không thể nhắc tới, ngay cả dạ minh châu cũng vậy. Hiện giờ trong động chỉ còn lại di hài của hai vị tiền bối, dạ minh châu cũng bị hắn mang hết ra ngoài. Cho dù có người xông vào cũng không có vấn đề gì nữa. Mặc dù có một số chuyện ảnh hưởng khá ít tới đại cục bị bỏ qua, những tình tiết còn lại đều là sự thật, việc thấy di hài của người xưa hắn cũng khéo léo kể lại. Nghe Vũ Ngôn kể về những tao ngộ của hắn, Tăng Đại cũng phải chép miệng: - Con mẹ nó, đúng là thần kỳ! Số 9 nghe tới say mê, vội vàng hỏi: - Số 1, da của anh tốt như vậy có phải là do ngâm trong suối nước nóng kia phải không? Vũ Ngôn sao có thể nói thật, đành phải giả mù sa mưa: - Tôi cũng không biết, có lẽ là vậy. Ngâm mình trong đó đúng là rất thoải mái! Số 9 gật gật đầu: - Đó là tất nhiên! Suối nước nóng dưới lòng đất có chứa lưu huỳnh và nhiều loại khoáng chất phong phú khác, có tác dụng rất tốt cho da. Số 1, tôi có thể đi tới đó được không? Vũ Ngôn bĩu môi hất hất mặt về phía Tăng Đại, ý bảo: “Hỏi xem lão có cho cô đi hay không?” Thấy vậy, Số 9 quả nhiên chẳng nói thêm nửa câu nào nữa. Vũ Ngôn vội hỏi: - Đại Tráng thế nào rồi? Mập Đầu Đà lắc đầu đáp: - Mắt phải của hắn bị hỏng hoàn toàn, vết thương sâu ảnh hưởng tới tận dây thần kinh bên trong, vừa mới tỉnh lại ngày hôm qua. Chị dâu đã tới để chăm sóc cho hắn. Tro cốt Tiểu Lý Tử thì vẫn còn chưa được thu dọn, chờ ngày mai cha mẹ nó tới để xem ý họ ra sao. Mắt Vũ Ngôn lại đỏ lên, nhiệm vụ lần này hoàn toàn thất bại khiến “Liệp Ưng” phải trả giá rất đắt. “Liệp Ưng” không phải là không thể gãy cánh, thế nhưng không thể gãy một cách không rõ ràng như vậy được. Tăng Đại chậm rãi nói: - Nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ lần này sẽ có nhân viên tình báo báo cáo lại. Hôm nay chú cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi mai tới thăm Đại Tráng. Trực thăng bay tới một sân bay quân dụng nào đó, bốn người Vũ Ngôn đổi máy bay rồi bay về thủ đô suốt trong đêm. Nhìn bầu trời mênh mông bên ngoài cánh cửa thủy tinh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình như có một bức tường ngáng tất cả mọi sự vật. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tăng Đại và nét bi thương của Số 9 cùng Mập Đầu Đà, hắn có cảm giác đêm đó dường như đen tối hơn. Tăng Đại vứt cho hắn và Mập Đầu Đà mỗi người một điếu thuốc, đang định châm lửa thì bị Số 9 trừng mắt lườm nên đành phải bỏ điếu thuốc vào bao rồi cười khổ: - Vẫn không bỏ được! Số 9 đoạt điếu thuốc trong tay Vũ Ngôn, cũng không thèm để ý ánh mắt đau lòng của Tăng Đại mà bóp nát điếu thuốc. Mập Đầu Đà rất “ngoan ngoãn”, không đợi Số 9 ra tay đã nhanh chóng giấu điếu thuốc vào túi áo quân phục. Trở lại nơi đóng quân cũng không làm cho Vũ Ngôn có thêm cảm giác hưng phấn. Hắn lẳng lặng nhìn chiếc giường trống không của Hầu Tử trong phòng. Từ giờ sẽ không còn được nghe tiếng cười vui vẻ của tên nhóc đó nữa. Khẽ vuốt tấm chăn được gấp gọn gàng trên chiếc giường ấy, trước mắt hắn dường như hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hầu Tử: “Tao cũng rất muốn học đại học…” Đóa hoa bằng máu trên trán Tiểu Lý Tử cùng nụ cười sáng lạn của Hầu Tử cứ thi nhau hiện lên trước mắt Vũ Ngôn. Hắn nắm chặt bàn tay, đấm một đấm thật mạnh lên bức tường đá, nước mắt nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo… Sáng sớm hôm sau, Vũ Ngôn dọn dẹp lại căn phòng rồi kéo Mập Đầu Đà và Số 9 đi thăm Đại Tráng. Khi vào phòng bệnh, Đại Tráng vẫn còn chưa tỉnh. Chị dâu đang ghé vào bên cạnh giường để nghỉ ngơi. Hắn kéo chăn lên người cho Đại Tráng, đang định rời đi thì giọng nói yếu ớt của Đại Tráng vang lên: - Số 1, là mày sao? - Là tao, Đại Tráng. Mày thế nào rồi? Vũ Ngôn xoay người nắm lấy tay Đại Tráng, thấy khuôn mặt gầy gò của gã mà mũi hắn bỗng thấy cay cay. - Tao không sao. Rất tốt! Đại Tráng mỉm cười: - Hôm qua tao còn nghĩ, cuối cùng cũng có thời gian cùng chị dâu của mày sinh em bé… Vợ Đại Tráng đã sớm tỉnh dậy, đỏ mặt đấm nhẹ lên người chồng. Số 9 cười nói: - Chị dâu, chờ hai người có cục cưng, em nhất định sẽ tới thăm. Đó là “tiểu Liệp Ưng” của chúng ta đó! Đại Tráng nhìn Vũ Ngôn, hỏi: - Hầu Tử, có phải nó đã... Đôi mắt Vũ Ngôn đỏ lên rồi khẽ gật đầu: - Đại Tráng, xin lỗi! Tao không thể mang Hầu Tử về. Đại Tráng cắt ngang lời hắn: - Số 1, đây không phải trách nhiệm của mày. Chúng ta tham gia quân ngũ, khó tránh được sẽ có ngày này. Hầu Tử rất anh dũng, nó không làm mất mặt “Liệp Ưng” chúng ta. Thấy khóe mắt của Số 9 hơi ướt, gã vội nói lảng sang chuyện khác: - Số 1, tao với chị dâu của mày đã bàn với nhau rồi. Chờ tao xuất ngũ, về nhà sẽ trồng táo khắp núi đồi, đến mùa táo là cả núi sẽ đỏ rực. Tới khi ấy lại sản xuất thêm một tiểu tử mập mạp. Số 1, tao biết bản lĩnh của mày, đến lúc đó mày phải dạy con trai tao đó! Con của tao không thể là loại yếu ớt được. Vũ Ngôn cười nói: - Mày yên tâm đi, lúc đó tao nhất định sẽ tặng tiểu tử mập mạp của mày một món quà lớn. Ba người thấy vẻ mặt Đại Tráng khá mệt mỏi, biết thân thể gã vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên nói chuyện thêm một chút nữa rồi rời đi. Buổi tối cha mẹ của Tiểu Lý Tử mới đến Thủ đô. Vũ Ngôn lái xe chở Số 9 và Mập Đầu Đà tới sân ga. Mẹ của Tiểu Lý Tử mặc một chiếc áo bằng vải bố màu lam, trên tóc còn dính mấy sợi lông gà, tay bà kéo theo một cái sọt đựng đầy trứng gà. Cha của Tiểu Lý Tử đi một đôi dép cao su màu vang bám đầy bùn đất. Thấy đám Vũ Ngôn, họ vội vàng lau tay lên quần áo rồi mới nắm chặt tay hắn, khuôn mặt đỏ bừng, lúc lâu sau mới nói được một câu: - Thủ… Thủ trưởng, Tiểu Lý Tử lại gây phiền toái cho các ngài rồi! Một câu nói khiến nước mắt Vũ Ngôn lăn dài xuống hai má. “Phịch” Hắn quỳ trên mặt đất, sau đó Mập Đầu Đà và Số 9 cũng quỳ theo, Vũ Ngôn nghẹn ngào: - Cha, mẹ, con xin dập đầu trước hai người. Ba người quỳ trên mặt đất dập đầu, cha mẹ Tiểu Lý Tử luống cuống đỡ bọn họ dậy: - Thủ trưởng, các ngài làm gì thế? Mau đứng lên! Mau đứng lên đi! Vũ Ngôn nói: - Cha, mẹ. Tiểu Lý Tử là anh em thân thiết của chúng con, hai người cũng là cha mẹ của chúng con. Cha mẹ Tiểu Lý Tử cũng khóc, đỡ bọn hắn đứng lên: - Con à, có được những người anh em tốt như các con chính là phúc của Tiểu Lý Tử nhà hai bác. Đưa sọt trứng trong tay cho Vũ Ngôn, mẹ Tiểu Lý Tử nói: - Con trai, vì vội vã đi quá, vựa lúa cũng chưa thu hoạch nên các bác cũng không có gì. Bác mang mấy quả trứng gà tới cho các con ăn. Đây là gà do chính hai bác nuôi đấy, trứng rất là ngon. Đưa cha mẹ Tiểu Lý Tử tới nơi đóng quân, Tăng Đại vẫn còn đang họp, Vũ Ngôn hỏi hai người về việc an bài hậu sự cho Tiểu Lý Tử còn có ý kiến gì không, mẹ Tiểu Lý Tử nhìn Vũ Ngôn, rụt dè: - Tiểu Vũ, bộ đội các con có quy định gì với những việc thế này không? Bác muốn đưa nó về nhà, không biết có được không? Vũ Ngôn vội nói: - Không thành vấn đề, đến lúc đó chúng con sẽ đưa Tiểu Lý Tử trở về. Nước mắt mẹ Tiểu Lý Tử lại lăn dài: - Ba người con trai, đứa đầu với đứa thứ hai đều không thể sinh đẻ, còn lại đứa nhỏ này cũng xem như là có tương lai, vốn đang định sang năm lấy vợ cho nó, ai ngờ… Cha Tiểu Lý Tử đưa tay huých bà, bà thấy mắt bọn Vũ Ngôn đã đỏ ngầu thì không nói gì thêm nữa. Cha của Lý Tử thay lời: - Một nhà ở đầu núi chỗ hai bác ở có cô con gái mới mất cách đây vài hôm, hai bác đi xem ảnh, thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp. Hai nhà các bác đã bàn với nhau rồi, không thể để hai đứa chúng nó cô đơn dưới kia được nên đã quyết định thay bọn chúng, vì thế mới đến muộn hai ngày. Vũ Ngôn biết hai người họ đang nói tới chuyện Minh hôn[2], rất nhiều nơi vẫn còn phong tục này. Nam nữ qua đời nếu chưa lập gia đình thì trưởng bối hai nhà sẽ bàn bạc với nhau để sắp đặt một cuộc Minh hôn, sau đó chôn cất di cốt hai người cùng một chỗ. Tăng Đại vừa họp xong liền chạy tới, thấy trong tay hắn đang cầm hũ tro cốt của Tiểu Lý Tử, những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt nhăn nheo của hai vợ chồng già. Hai tay của mẹ Tiểu Lý Tử run rẩy nhận lấy hũ tro, ôm chặt nó vào lồng ngực, hô một tiếng “Con yêu…” rồi ngã xuống ghế. Số 9 vội vàng chạy đến đỡ bà, nước mắt tuôn rơi. Vành mắt Tăng Đại đã cay cay, hắn nháy mắt với Vũ Ngôn, hai người ra khỏi phòng. Tăng Đại đưa cho Vũ Ngôn một điếu thuốc, hắn phun ra một làn khói rồi nói lại yêu cầu của cha mẹ Hầu Tử. Tăng Đại không lên tiếng, hút xong điếu thuốc, hắn mới nói: - Đây căn bản không được tính là yêu cầu. Bọn họ giao con trai cho anh nhưng anh lại không thể đưa nó trở về. Tăng Thiên Nguyên này thực có lỗi với họ! Giọng hắn càng thêm nghẹn ngào: - Hai ngày này các chú hãy quan tâm đến họ, thỏa mãn tất cả yêu cầu của họ. Tăng Thiên Nguyên ta đây không thể để lính của mình phải tủi thân. Vũ Ngôn liền gật đầu. Tăng Đại lại hỏi: - Có liên hệ được với người nhà Hầu Tử không? Vũ Ngôn đáp: - Nhà Hầu Tử chỉ còn một cô em gái sang năm thi đại học. Bây giờ bọn em không dám nói cho nó biết vì sợ việc này sẽ gây ra đả kích quá lớn. Tăng Đại đồng ý ngay: - Như vậy cũng tốt, lát nữa anh sẽ gọi điện báo tin cho con bé, bảo rằng Hầu Tử phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, thời gian chừng khoảng một năm. Chờ sang năm khi nó thi xong đại học thì mới nói ra sự thật. Chú hãy tới giúp con bé, nhất định phải để nó thi tốt vào đại học, cứ nói là nhận được sự ủy thác của anh trai nó, tới giúp nó là được. Sắp xếp xong hai việc, Tăng Đại nhíu chặt lông mày, châm một điếu thuốc nữa, hít một hơi rồi chậm rãi nói: - Nguyên nhân nhiệm vụ lần này thất bại đã rõ. Viên tình báo bị lộ và bị tay buôn ma túy lợi dụng. Còn anh ta đã bị diệt khẩu. Kết luận này là điều Vũ Ngôn sớm đã dự đoán được, nhưng nghe Tăng Đại tự mình nói ra khiến hắn cảm thấy có chút buồn bã. - Ban Quân Chính cho rằng nhiệm vụ thất bại có liên quan rất lớn tới người chỉ huy. Hơn nữa, họ cho rằng cách giải thích của chú về việc rời khỏi đội bảy ngày là hoàn toàn không hợp lý. Tăng Đại liếm môi, trong mắt hắn bắn ra cái nhìn phẫn nộ. Hai người đồng đội hy sinh, một bị trọng thương, lại không hoàn thành nhiệm vụ, có thể nói đây là một sự sỉ nhục không thể nào chịu được của “Liệp Ưng”. Vũ Ngôn không nói câu nào. Ban Quân Chính muốn làm gì, đương nhiên hắn đều biết. Nếu người khác rời khỏi đội bảy ngày thì chắc chắn phải tới Ban Quân Chính báo cáo trước tiên. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đêm qua Tăng Đại muốn đích thân tới đón hắn. Tăng Đại phun ra một làn khói vòng tròn, ánh mắt sáng quắc lên: - Anh biết bọn chúng nhằm vào anh. Nhiệm vụ lần này thất bại khiến bọn chúng tự cho rằng đã tìm được cửa đột phá. Trong lòng Vũ Ngôn cảm thấy chua xót, thứ mà dân tộc Trung Hoa am hiểu nhất chính là đấu đá trong nội bộ với nhau. Đây là văn hóa đã được truyền mấy ngàn năm rồi! - Ngày mai bọn họ sẽ tìm chú để nói chuyện. Chú không cần lo, tất cả có anh là đủ. Tăng Đại vỗ vai hắn. - Sư huynh! Vũ Ngôn đột nhiên thay đổi cách xưng hô: - Cũng lâu rồi ta chưa so chiêu với nhau. Thế nào, có dám thử không? Tăng Thiên Nguyên mỉm cười nhìn tiểu sư đệ của mình, sự hiền hoà tràn ngập trong đôi mắt: - Được, hai chúng ta thử nào! Hai người đều mặc đồ chiến đấu nên không cần thay. Một quyền của Tăng Thiên Nguyên đâm thẳng về phía lồng ngực Vũ Ngôn. “Thiên Tâm quyết” của hắn cũng đã luyện tới tầng thứ hai nhưng công lực trước kia còn thâm hậu hơn cả Vũ Ngôn. Một quyền này không hề màu mè, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng gió rít gào, chỉ chớp đã đánh tới. -----o Hết chương 08 o----- [1] Mũ Kê-pi: một loại mũ chuyên dụng của quân đội, công an và một số lực lượng bán vũ trang khác. Là loại mũ vải có gắn lưỡi trai và quân hiệu. [2] Minh hôn: Kết hôn với người chết là tục lệ của người Trung Quốc thời xưa (hay còn được gọi là âm hôn - đám cưới ma). Theo thông tin của những nhà sử học, đám cưới ma có thể bắt nguồn từ thời nhà Chu (1.046 TCN - 256 TCN). Theo tín ngưỡng và tục lệ xưa, những thanh niên trẻ đã có hôn ước, đang chờ đến ngày cưới nhưng không may đột ngột qua đời thì người nhà phải giúp họ hoàn thành hôn lễ, nếu không hồn ma của họ sẽ quấy nhiễu khiến gia đình bất an. Bởi vậy, dù thế nào thì gia đình cũng phải cử hành âm hôn cho họ, sau đó mới tiến hành mai táng. Việc tổ chức một đám cưới với người âm cũng phải tiến hành như với người đang sống, không được phép bỏ qua bất kỳ một tiểu tiết nào do có nhiều người quan niệm rằng những hồn ma chưa được tổ chức hôn lễ sẽ rất "khó tính", nếu không "khéo chiều" thì người nhà sẽ bị họ "hành" đến hết đời. Theo http://kenh14.vn/kham-pha/ket-hon-voi-nguoi-chet-tuc-le-run-ray-thoi-xa-xua-20120214112423392.chn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang