[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 6 : Hang động kỳ lạ (3)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:34 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 06 “Lưỡi tì hàm trên, mở Lưỡng Nghi. Khí tụ đan điền, đón Tứ Tượng…” Vũ Ngôn cắn chặt răng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, thầm niệm khẩu quyết của “Thiên Tâm quyết”. Cùng lúc đó, luồng khí nóng cuồn cuộn trước kia càng mãnh liệt hơn, khiến gân mạch trong cơ thể hắn nở ra gấp mấy lần. Ban đầu chúng vốn tập trung ở vùng bụng dưới, không ngờ lúc này lại dâng lên, đánh vào những huyệt đạo quan trọng nơi đỉnh đầu. Nỗi đau càng thêm dữ dội, Vũ Ngôn cảm thấy đầu hắn dường như sắp nổ tung ra. Càng đọc những khẩu quyết tầng cao thì nỗi đau càng lớn. Hắn cắn răng chặt tới mức nó gần vỡ ra. Niệm xong khẩu quyết tầng thứ sáu, ý thức cuối cùng của hắn cũng mất đi, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình như kêu “ầm” một tiếng, mấy luồng khí nóng quay cuồng, rốt cuộc hắn không thể kiên trì được thêm nữa, đành bất tỉnh ngay tại đó. Lúc này cơ thể Vũ Ngôn đỏ bừng, bùn vẫn còn dính nguyên trên quân phục và đầu tóc, bị khí nóng hun khô để lộ ra từng vết nứt nẻ. Toàn thân hắn như một quả cầu khí đang liên tục bị bơm căng lên, dần trở thành to lớn. Bùn đất cùng với bộ đồ chiến đấu giờ đã không thể che được hết người hắn. Từng mảng bùn khô dần dần tróc ra, bộ quân phục cũng bị xé rách để lộ ra cơ thể phồng to. Bây giờ thân thể hắn đã to hơn rất nhiều so với bình thường, bắp thịt vốn rất cường tráng lại tiếp tục nở ra dần dần như có một con chuột đang chạy trong đó vậy. Rốt cuộc cả người hắn đã không bành trướng thêm nữa, thế nhưng luồng khí nóng lại chuyển động nhanh hơn, da thêm đỏ sậm, nhìn lại thì dường như còn có một tầng da màu đen tuyền bám vào đó. Không biết luồng khí mãnh liệt cuồn cuộn này chảy bao lâu nhưng cuối cùng sắc đỏ cũng dần nhạt đi. Cơ thể hắn cũng dần thu nhỏ cho tới khi khôi phục trở lại kích cõ bình thường. Bắp thịt đang phồng lên cũng tiêu tan, tuy lúc này nó không cường tráng như trước nhưng lại vô cùng cân đối, cảm giác như có một năng lượng mạnh mẽ như đạn tạc ẩn bên trong. Khi sắc đỏ tan hết và da thịt trở lại màu sắc bình thường, lớp màu đen kia cũng càng ngày càng nhiều thêm. Trong giấc ngủ, Vũ Ngôn lộ ra một nụ cười mỉm thỏa mãn, như đứa trẻ ngây thơ không chút tỳ vết. Hơi thở thật sâu và thật nhẹ nhàng cùng nụ cười ngọt ngào khiến hắn trở nên rất hồn nhiên. Lúc này hắn như hòa với đất mẹ, giống một cọng cỏ tràn đầy sức sống bám trên mảnh đất tươi đẹp này. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vũ Ngôn cũng tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là đầu óc rất minh mẫn, tư duy vô cùng nhanh nhẹn, rất nhiều vấn đề trước kia hắn không thể lý giải đều đã hiểu hết. Cảm giác này đã từng xuất hiện khi hắn tu luyện đến tầng thứ hai của “Thiên Tâm quyết”, nếu không hắn cũng không thể học xong chương trình trung học khi mới mười lăm tuổi. Bây giờ hắn cảm thấy bản thân như một chiếc lông chim bay bổng giữa không trung, chỉ cần một ngọn gió cũng có thể giúp hắn bay lượn trên trời. Ý thức dần được khôi phục, hắn nhớ lại những việc phát sinh trước khi bất tỉnh nên vội vàng bò dậy, nhìn lại bản thân thì bỗng kinh hãi vạn phần. Bộ quân phục đã bị rách thành những mảnh vụn, bùn cũng bị tróc ra, trên da còn dính một lớp bẩn màu đen,… mấy thứ này cũng không đáng nói, không có gì quá bất ngờ cả. Điều khiến hắn giật mình chính là vết thương trên đùi và trên cánh tay đã khép miệng. Da thịt lại nhẵn nhụi trơn bóng như được tắm qua sữa. Đương nhiên Vũ Ngôn không nghĩ rằng lúc ngủ có người đắp mặt nạ dưa chuột cho hắn. Điều này tất nhiên là công hiệu của “Thuý Ngọc Mặc Trúc”. Nhìn lại thân trúc vẫn đang nắm trên tay, màu sắc của đã từ màu đen như mực biến thành xanh biếc trong suốt long lanh, còn rực rỡ hơn cả những viên ngọc tốt nhất. Bây giờ hắn đã biết cái tên “Thúy Ngọc Mặc Trúc” chuẩn xác tới mức nào. Vũ Ngôn cũng không biết hắn đã ngủ bao lâu, thấy băng trong cái hồ nhỏ đã bắt đầu tan chảy. Mặc dù hắn hơi ngạc nhiên, thế nhưng hôm nay cũng đã biết nhiều chuyện kỳ lạ hơn nên cũng không cảm thấy quái dị lắm. Dòng suối nóng ở giữa lòng hồ bị “Thúy Ngọc Mặc Trúc” hấp thu hết khí nóng nên mới khiến cho hồ đóng băng, nay trúc đã bị nhổ lên, không thể hấp thu khí đó nữa nên nước trong hồ tất sẽ dần tan chảy. Vũ Ngôn thấy “Thúy Ngọc Mặc Trúc” mang đến cho làn da hắn một sự bất ngờ xen lẫn vui mừng, lại suy nghĩ xem có chỗ tốt nào đối với việc tu luyện “Thiên Tâm quyết” hay không. Thân tuỳ ý động, dù chưa niệm khẩu quyết, một đường chân khí trong đan điền đã bắt đầu sôi trào, có điều dường như không hùng hậu như trước. Hắn đang cảm thấy hết sức thất vọng thì đột nhiên có cảm giác khắp thân thể đều có chân khí dâng lên rồi tụ thành một dòng thác đi vào gân mạch, thân thể không khống chế được phải bay lên. Thấy đầu sắp đập vào đỉnh động, hắn vội vàng niệm chữ “Đạp” trong khẩu quyết của Vân Môn, hai chân bước trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, sau đó vẫn còn xông về trước thêm vài bước. Hắn hết sức vui mừng, thử lại một lần nữa, lần này có kinh nghiệm hơn. Chỉ thấy chân khí trong cơ thể như dời non lấp bể, khiến hắn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng. Khi chân chạm đất, đầu hắn lại hiện lên chữ “Phù” trong khẩu quyết của Vân Môn. Thân thể hắn như một chiếc lông chim bay lên tới đỉnh động, sau khi hô hấp một vòng mới thả người rơi xuống. Vũ Ngôn biết “Thiên Tâm quyết” của hắn đã đột phá tầng thứ sáu. Trong lòng vẫn đang vui mừng thì lại nhớ tới “Long Dục công” của Ma Môn. “Liệu có thể tu luyện cùng lúc hay không?” Nghĩ là làm, Vũ Ngôn liền thầm niệm khẩu quyết của “Long Dục công”. Lúc đầu còn chưa có phản ứng gì nhiều, nhưng lát sau dần có một loại chân khí khác hắn với chân khí của Vân Môn dâng lên từ đan điền rồi tụ thành một dòng chảy nhỏ đi vào thất kinh bát mạch đã được mở rộng gấp mấy lần. Dòng chảy này càng lúc càng lớn, Vũ Ngôn chỉ cảm thấy thân thể trở nên khô nóng. Cái cảm giác này khác với cảm giác khi uống trúc nhũ, dường như là kiểu khô nóng của dục vọng. Lúc đầu hắn tưởng đó là hiện tượng bình thường nên không thèm để ý, thế nhưng làn khí nóng này dần được mở rộng khắp toàn thân. Khi Vũ Ngôn niệm xong khẩu quyết tầng thứ năm thì hắn cảm thấy cơ thể hắn như có lửa đốt, dục niệm trong lòng bộc phát, vật tượng trưng cho phái mạnh bắt đầu không ngoan ngoãn. Vũ Ngôn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương nên cũng có đối tượng ảo tưởng. Trong lúc mơ hồ, hắn thấy một mỹ nữ khoả thân, khe rãnh sâu thẳm trước ngực, giữa hai chân là một vùng hoa cỏ rậm rạp đang uyển chuyển đi về phía hắn. Hắn cảm thấy hạ thể như muốn nổ tung ra, đôi mắt đỏ vằn lên những tia máu, trong đầu hiện lên các tư thế trong cuốn sách của Ma Tôn. Thân thể mỹ nữ động lòng người kia đang vặn vẹo trước mặt hắn rồi bày ra các tư thế như đợi hắn sủng hạnh. “Không phải là tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?” Vũ Ngôn cố kiềm chế dục vọng, trong lòng quýnh lên. “Thiên Tâm quyết” tự vận hành, “Long Dục công” cũng dâng lên theo, hai luồng chân khí quấn lấy nhau tạo nên một luồng nội kình mạnh mẽ hơn, đưa tới các gân mạch. Gân mạch được mở rộng lần nữa. Hắn lại chịu thêm một phen đau đớn, đương nhiên cơn đau này còn hơn trước gấp mấy lần. Quá trình huấn luyện nghiêm khắc trong quân ngũ đã trở thành ân nhân của hắn, giúp hắn có thể gắng duy trì chút lý trí còn lại. Hai luồng chân khí trong cơ thể đã dung hợp với nhau, không thể phân biệt nữa. Ngay khi phòng tuyến tâm lý của Vũ Ngôn sắp sụp đổ, cơ thể hắn bỗng nhiên như biến thành một cái đập đang xả lũ, xả hai luồng chân khí cuồn cuộn đã dung hợp lại kia tới Thiên Linh Cái trên đỉnh đầu. Ngay lập tức, hắn trở nên tỉnh táo lạ thường, những ảo giác phút chốc tan thành mây khói, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng ấm áp, một loại cảm giác thư thái không nói nên lời. Nội lực của “Thiên Tâm quyết” và “Long Dục công” đều đã không còn tồn tại nữa mà thay vào đó là một loại chân khí chưa biết tên được tạo thành từ chúng. Từ nay về sau, hắn tu luyện “Thiên Tâm quyết” chính là tu luyện cả “Long Dục công”, tu luyện “Long Dục công” cũng là tu luyện “Thiên Tâm quyết”. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẫm lại vừa nãy thực sự là cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời hắn cũng hiểu ra nguyên nhân tại sao tên của loại công pháp này lại là “Long Dục”. “Long Dục công” là công pháp vô thượng mà chỉ có Môn chủ Ma Môn mới có thể tu luyện. Có điều quá trình tu luyện này lại vô cùng nguy hiểm. Khi luyện sẽ có tâm ma bộc phát, cần phải có cao thủ nội gia áp chế tạp niệm trong cơ thể người tu luyện. Bởi vì chỉ cần hơi chút sơ sẩy sẽ khiến chân khí đi vào ngã rẽ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Cho dù có thể vượt qua tâm ma, với những gì đã trải qua trong quá trình tu luyện cũng có thể thay đổi hoàn toàn tính cách của một người. Tuy quá trình rất gian khổ nhưng lại có rất nhiều chỗ tốt. Sau này, một trong số những chỗ tốt đó trở thành niềm hạnh phúc xen lẫn phiền não của hắn. Ma Tôn Cái Thiên vốn cũng định để lại đôi lời giải thích về “Long Dục công”, đáng tiếc lúc ấy lão có lòng mà chẳng có sức, ngay bút cũng không cầm nổi, cho nên mới dẫn tới việc Vũ Ngôn thiếu chút nữa bị tâm ma xâm nhập, vạn kiếp bất phục. May mà hắn đã ăn thiên địa chí bảo “Thúy Ngọc Mặc Trúc” nên gân mạch được mở rộng hơn rất rất nhiều, đồng thời lại có “Thiên Tâm quyết” trấn giữ tâm thần nên dù không chiếm được thượng phong cũng đấu lại ngang tay. Hai cỗ nội lực đấu nhau cũng khiến trúc nhũ phát huy hết hiệu lực nên Vũ Ngôn mới kiếm được một món hời lớn. Đương nhiên là hắn không biết những điều này. Chỉ là khi trải nghiệm thực tế trong cuộc sống sau này, dần phát hiện ra thì hắn mới cảm tạ nỗi đau khổ phải chịu ngày hôm nay. Lúc này Vũ Ngôn đang vận thân pháp “Tường Vân Bách Biến” của Ma Môn để kiểm tra thành quả tu luyện vừa rồi. Có chân khí vô cùng hùng hậu làm cơ sở nên bây giờ hắn giống như một làn khói lững lờ trôi, bộ pháp càng thêm quỷ dị mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy được mùi vị quỷ thần khó dò. Luyện đến lúc cao hứng, hắn lại nhẹ nhàng bay lên gỡ một viên dạ minh châu trên đỉnh động xuống, sau đó lại học theo Huyền Huyền Tử và Ma Tôn, vận nội lực gắn nó lại vách đá, hơn nữa còn khảm sâu hơn cả hai người. Lúc này hắn như đang hoà nhập vào thế giới võ hiệp mà Huyền Huyền Tử và Ma Tôn tạo ra cho hắn, dường như những người trong giới võ lâm đang hiện lên trước mặt hắn một cách sống động giữa khói mây mờ mịt. Một hồi lâu sau, hắn mới khôi phục lại tinh thần, trong lòng lại cảm thấy buồn cười: “Cái này là thời đại nào rồi chứ? Mặc dù ta có chút võ nghệ, vậy nhưng biết đi đâu tìm đám hiệp khách võ lâm hành tẩu giang hồ chứ?” Mỉm cười lắc đầu, lại nhìn đồng hồ đeo tay, hắn mới phát hiện ra mình đã ngủ mê mệt bảy ngày. “Bảy ngày không về đơn vị, có lẽ trong bia tưởng niệm các liệt sĩ ở nghĩa trang đã có tên ta rồi cũng nên. Đợi khi ta trở về an toàn, bọn Số 9, Đại Tráng, Mập Đầu Đà hẳn sẽ rất kinh ngạc cho coi!” Vũ Ngôn nghĩ đến đây liền tưởng tượng ra cảnh cả đám kia há hốc miệng tới mức không khép lại được. Cười vang mấy tiếng, hắn xé bộ quần áo đã nát bươm trên người đi rồi nhảy vào trong hồ nước đã tan băng. Sự ấm áp của dòng suối nóng khiến hắn vô cùng sảng khoái. Ngụp lặn hẳn xuống dưới nước, nín thở ba phút, sau đó trồi lên mặt nước, lắc lắc cái đầu ướt sũng giống như đứa trẻ đang nghịch ngợm, lộ ra một nụ cười sáng lạn nhưng không kém phần xấu xa dưới ánh mặt trời. Hắn cảm thấy như được trở về thời thơ ấu không lo không nghĩ, được chơi đùa tự do thoải mái trong đầm nước trên núi. Đó chắc chắn là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của hắn. Mặc dù sẽ bị sư phụ bắt phải luyện tập thư pháp, đánh đàn chơi cờ, học thuộc lòng bốn quyển Thi Nhã Lễ Tụng, thêm cả cảm giác đau đớn khi sư phụ cầm roi trúc vụt vào lòng bàn tay, nhưng tất cả những điều này đều khiến người ta hoài niệm rất nhiều. “Tưởng tượng thế nào lại ra cảnh bị sư phụ vụt roi trúc vào mông vậy chứ?” Vũ Ngôn liền muốn bật cười lên mấy tiếng. “Nếu sư phụ mà biết trong đầu ta suy nghĩ mấy cái không có tiền đồ như vậy, chỉ sợ râu mép của lão nhân gia lại dựng đứng lên mất.” Đằm mình dưới nước một hồi, bùn đất trên người đã được gột rửa hết, hắn lại vò vò bộ quân phục rách nát một hồi cho sạch sẽ. Tuy rằng nó đã rách tả tơi, không thể che nổi toàn thân, có điều cũng không thể khỏa thân mà đi ra ngoài. Dù gì thì yêu cầu không cao lắm, chỉ cần che được những bộ phận quan trọng là được. Mặc bộ quân phục lên người, Vũ Ngôn cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, cả người tràn ngập lực lượng. Khuôn mặt hắn như được tạc từ bạch ngọc, cảm giác như có hào quang phát ra, đôi mắt đen thâm thúy có thần. Khi bình tĩnh thì như mặt nước, khi lơ đãng lại lóe lên ánh chớp như một đôi mắt thần, xuyên thấu vào tâm linh người khác. Cơ thể không hề có cơ bắp cuồn cuộn mà từ trên xuống dưới rất cân đối. Toàn thân tao nhã tự nhiên, tạo cảm giác vô cùng bình dị gần gũi. Nếu không phải là những đồng đội thân thiết thì chắc chắn đều cho rằng hắn chỉ là một thư sinh đẹp trai yếu đuối. Đương nhiên, còn có một chút biến hoá không biết là tốt hay xấu. Bây giờ Vũ Ngôn còn chưa biết, vì tu luyện “Long Dục công”, tính cách hắn có chút thay đổi. Rõ nhất chính là nụ cười cởi mở trước kia đã không thấy đâu mà thay vào đó, khuôn mặt hắn luôn có một nét cười như có như không, khóe miệng khẽ nhếnh lên tạo ra cho người ta một loại cảm giác lười biếng xấu xa. “Thiên Tâm chính khí” hợp nhất với “Ma Môn tà công” không biết sẽ tạo ra một nhân vật thế nào đây? Là thiên tài hay là quái thai? -----o Hết chương 6 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang