[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 5 : Hang động kỳ lạ (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:33 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 05 Có điều hôm nay tới huyệt động này, tìm được di hài của sư tổ cùng mật học thất truyền của sư môn, việc nào cũng đều thần kỳ cả, vì thế nếu có nhiều việc lạ hơn thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Huống chi đây là lời của sư tổ, dù không đúng toàn bộ thì cũng được tám chín phần mười. Ngẫm lại, từ khi hắn tập luyện Thiên Tâm quyết, bản thân đã có những biến hóa rõ rệt, cũng có cảm ngộ rất sâu sắc về võ học, nó đã trải qua mấy ngàn năm mà vẫn không lụi bại, quả thực cũng có chỗ thần kỳ. Trúc là một loại thực vật họ Lúa[!], sống ở vùng nhiệt đới hoặc ôn đới. Bình thường nó sinh trưởng ở nơi có ánh mặt trời. Thế nhưng Thúy Ngọc Mặc Trúc này lại hoàn toàn khác biệt, thân phải mọc ở nơi cực nhiệt nhưng để phát triển lại cần khí chí âm. Huyệt động này nằm trong vùng nhiệt đới mà lại có vùng đất vô cùng lạnh lẽo, quả là hiếm thấy. Mà trúc này lại sinh ra đúng nơi suối nước nóng phun trào nên rễ có thể dễ dàng sinh trưởng. Trong động nhiều năm không có ánh nắng chiếu xuống, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, lâu dần xung quanh bề mặt suối nước nóng hình thành nên một hồ băng. Suối nước nóng phun từ trong lòng đất lên là khí cực nhiệt, bị Thúy Ngọc Mặc Trúc hấp thu toàn bộ, vì thế không thể làm tan lớp băng ở bốn phía. Vũ Ngôn đọc rất nhiều sách nên cũng không lạ gì văn tự phồn thể cổ. Lời của sư tổ đại khái là khi tìm kiếm Thúy Ngọc Mặc Trúc thì gặp phải Môn chủ Ma Môn. Hai người đại chiến với nhau ba trăm hiệp, kết cục là lưỡng bại câu thương nên chỉ có thể viết lại Thiên Tâm thất quyết lên trên tấm vải trắng bằng tơ tằm, hy vọng sẽ có người có duyên tới đây, truyền lại pháp quyết cho đệ tử Vân Môn, Thúy Ngọc Mặc Trúc là quà để cảm tạ. Mà Môn chủ Cái Thiên của Ma Môn kia cũng rất thú vị, rõ ràng là Ma Môn lại tự xưng thành Thánh Môn. Vũ Ngôn cũng không có thành kiến gì về Ma Môn cả. Mấy truyền thuyết giang hồ xa xưa giờ chỉ có trong những quyển truyện thiếu nhi. Nếu bảo trong thành phố được xây dựng bởi xi-măng cốt thép vẫn tồn tại cái gọi là Ma Môn Thánh môn thì sẽ bị người cười đến trẹo quai hàm. Vũ Ngôn đọc qua Thiên Tâm quyết, thấy hai tầng đầu không khác gì khẩu quyết mà sư phụ dạy, hắn biết đây là chí bảo của Vân Môn, hàng thật giá thật, nếu giả bao đổi. Sau đó hắn ghi nhớ thật nhanh năm tầng sau rồi nhét miếng vải tơ tằm vào túi áo bộ đồ chiền đấu. Lo xong chuyện bên tổ sư, hắn lại nhìn sang Ma Tôn Cái Thiên. Cạnh bộ xương của lão có hai quyển sách một dầy một mỏng, trên đó lại có một vật to bằng nửa bàn tay, trông như ngọc mà cũng chẳng phải là ngọc, sờ vào thì thấy rất mát. Hắn phát hiện thấy ở giữa vật đó có khắc chữ "Thánh" theo thể tiểu Triện, nhờ áng sáng chiếu vào, không ngờ còn thấy có năm dải màu rực rỡ lúc ẩn lúc hiện bên trong. Không biết đây là bảo bối gì? Vũ Ngôn cầm quyển sách mỏng lên quan sát, vừa mở trang thứ nhất liền có mấy chữ lớn đập vào mắt: "Thấy chữ là đồ đệ của ta! Con xem được mấy chữ này thì con đã là đồ đệ của ta, nhận y bát của ta, được sở hữu 'Thánh điển' và linh ngọc, có nhiệm vụ phục hưng Thánh Môn. Nếu hối hận sẽ bị trời phạt." Vũ Ngôn há hốc mồm. Sao vừa đọc mấy lời của lão đã bị ép phải làm đồ đệ lão vậy? Lại còn không cho hối hận nữa chứ. Có điều hắn cũng rất vui vẻ. Ép mua ép bán, đây chắc hẳn là tác phong của Ma môn, tiểu thuyết cũng viết như thế mà. Xem ra người này thật là thẳng thắn. Vũ Ngôn không phải là loại bảo thủ, nhiều sư phụ cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi đây lại là một vị tiền bối đã qua đời nhiều năm. Hắn lại quỳ xuống dập đầu cung kính trước Ma Tôn, sau đó tiếp tục lật sách khám phá. "Thánh điển" mà Ma Tôn nhắc tới chính là quyển sách mỏng, đó cũng là một môn nội công tâm pháp tên là Long Dục công. Trong sách ghi sáu tầng khẩu quyết của bộ công pháp trên. Cái tên công pháp khá cổ quái khiến Vũ Ngôn hắn muốn cười phá lên. Song lại nghĩ tốt xấu gì đó nó cũng được coi là tâm pháp của sư môn hắn, vì thế liền nghiêm túc ghi nhớ khẩu quyết. Nhiều nghệ không xấu, không chừng ngày nào đó còn phải lôi ra dùng. Trong sách của còn viết, thiên địa chí bảo Thúy Ngọc Mặc Trúc bên ngoài kia chính là quà chuẩn bị cho đồ đệ lão. Đặc biệt còn nhắc nhở hắn về sự trân quý của trúc nhũ, nói rằng sau khi dùng thì Long Dục công có thể đạt tới cảnh giới đại thành. Tuy chi tiết là thế nhưng trong sách chẳng có lấy nửa chữ nói về việc tranh đấu cùng Huyền Huyền Tử, lại còn khăng khăng khẳng định Thúy Ngọc Mặc Trúc là quà chuẩn bị cho đồ đệ. Vũ Ngôn cười cười lắc đầu, cảm thấy vị sư phụ Ma Tôn này cũng khá thú vị. Nửa sau quyển sách có ghi lại tâm pháp khinh công của Ma Môn với cái tên rất dễ nghe là "Tường Vân Bách Biến". Vũ Ngôn so sánh nó với thân pháp của Vân Môn thì thấy hai khẩu quyết rất khác nhau. Vân Môn chú trọng tu thân dưỡng tính, bởi vậy tất cả phương pháp đề khí khinh thân đều không có bộ pháp cụ thể. Còn Ma Môn lại coi trọng thực chiến, trong bộ pháp ẩn dấu sự tinh diệu, tác phong quỷ dị, thân pháp biến ảo khôn lường. Phải thú thực rằng hắn rất thích tâm pháp này của Ma Môn. Trải qua mấy năm tôi luyện đã khiến hắn hiểu rằng thực chiến mới là điều quan trọng nhất. Nhưng thân pháp Vân Môn là một cơ sở vững chắc, nếu nội lực đạt tới đại thành thì cảnh giới "thân nhẹ như bông" cũng không phải là quá xa vời. Đó cũng chính là cảnh giới cao nhất của khinh công. Nhìn quyển sách dày phía dưới, không ngờ rằng lại là một quyển kinh tổng hợp, bên trong ghi lại kỹ xảo võ công, quyền pháp, chưởng pháp, kiếm pháp của các môn phái, muốn cái gì đều có cả. Vân Môn không truyền thụ quyền cước kiếm pháp mà chú trọng vào nội lực, võ công không có hình dáng, theo đuổi cảnh giới tâm đến quyền đến, tâm thần tương giao, dù chỉ dùng một chiếc lá cũng có thể đả thương người. Tiếc rằng đó chỉ là những điều mà sư phụ hắn từng kể lại, còn hắn thì tất nhiên cách cái cảnh giới này ba vạn tám ngàn dặm. Vũ Ngôn so sánh nó với kỹ xảo thực chiến của bộ đội đặc công thì thấy chiêu số của các môn phái phần nhiều đều chú trọng vào sự hoa mĩ nhưng tính thực dụng lại không cai. Trong sách có một trang chuyên giảng về võ công Ma Môn rồi đối chiếu với các môn phái còn lại. Ma Môn chú trọng thực chiến, bất kêt là chưởng, quyền, hay kiếm pháp đều rất tàn nhẫn. Võ công theo đuổi tính linh hoạt và sự hài hoà với thân thể con người, những thứ đó đều phát huy tới cực hạn khi sử dụng. Ra tay nhanh mà tàn nhẫn, chiêu thức kết hợp với nhau vô cùng chặt chẽ, góc độ công kích thường không thể đoán trước được, chỉ cần tình trạng thân thể không có vấn đề thì động tác nào cũng đánh ra được. Xem qua những chiêu thức này một lượt, kiến thức của hắn tiến thêm một bước dài, đặc biệt là về thứ công phu không một chiêu nào là không gây nguy hiểm đến tính mạng của Ma Môn. Có lẽ đây chính là kinh nghiệm được tổng kết bằng máu tươi của vô số người. Vũ Ngôn rất kính nể những vị tiền bối dám hy sinh vì võ học như những bọn họ. "Nếu sau này mở một võ đường chuyên dạy những võ thuật đã thất truyền này thì chắc sẽ lãi to đây!". Hắn thầm giễu với chính mình. Ma Tôn cũng giới thiệu cho hắn kết cấu tổ chức của Ma Môn nhưng Vũ Ngôn lại chẳng hề hứng thú với mấy chức vị như trưởng lão, Thánh nữ gì gì đó. Mấy cái này đều chỉ có trong truyền thuyết hơn trăm năm trước mà thôi, ở xã hội hiện đại này hẳn không còn tồn tại nữa. Khiến hắn bất ngờ hơn là trong cuốn kinh này còn ghi lại rất tỉ mỉ về thuật Kỳ Hoàng cùng những loại dược thảo và biện pháp chữa trị rất nhiều chứng bệnh kỳ quái. Có thể coi đây là một quyển y khoa toàn thư. Tất nhiên, nếu đã đầy đủ vậy thì sẽ phải có thứ mà ai nghe qua đều cảm thấy bối rối. Vâng, đó chính là những hoạt động "giao lưu tình cảm trong phòng the", khuyến mãi thêm hình vẽ minh họa vô cùng sống động. Vũ Ngôn chỉ biết cười khổ thầm kêu cao nhân của Ma Môn làm việc quả không theo lẽ thường. Không chỉ có vậy, khi hắn mở chiếc túi nhỏ mà Ma Tôn để lại, ngay lập tức ánh sáng phát ra cực kỳ rực rỡ chói mắt. Mất hơn nửa ngày để thích ứng với điều kiện mới, hắn mới mở mắt ra thì phát hiện bên trong túi có hơn mười viên dạ minh châu to hơn quả trứng vịt. Mười viên dạ minh châu lớn phát sáng ở cùng một chỗ như vậy là khái niệm gì chứ? Nếu trong đêm tối, một viên sẽ là một vần trăng nhân tạo nhỏ, xa ngoài hai dặm cũng có thể nhìn rõ. Thấy đống "kinh phí hoạt động" mà Ma Tôn để lại cho mình, Vũ Ngôn có thể hình dung phong cách hành sự của lão khi còn sống bằng hai từ "trâu bò". Có lẽ Cái Thiên cũng không ngờ rằng tên đồ đệ này của lão lại kém lão tới hai trăm năm, lại càng nằm mơ cũng không tưởng được rằng ý nghĩa truyền thống của giang hồ vốn đã sớm không còn tồn tại nữa, Thánh Môn mà lão từng lãnh đạo cũng đã tan thành mây khói không biết tung tích. Đúng là của phi pháp từ trên trời rơi xuống! Bây giờ Vũ Ngôn đã được xem là Môn chủ, có thể cũng là đệ tử duy nhất còn lại trên thế giới của Cái Thiên, chỗ "tiền vốn hoạt động" này quả không biết nên xử trí thế nào cho phải. Hắn vắt óc suy nghĩ một hồi rồi thầm nhủ: "Xe tới trước núi ắt có đường, đến lúc đó sẽ xử lý cho thỏa đáng." Hắn cũng biết cái động này là do Huyền Huyền Tử phát hiện trước rồi tìm được Thuý Ngọc Mặc Trúc, sau đó dựng nhà chuẩn bị lấy trúc nhũ luyện chế đan dược. Ma Tôn tới chậm một bước, không cam lòng để bảo vật rơi vào tay kẻ khác nên bắt Huyền Huyền Tử lập hiệp nghị, hai người luận võ đoạt bảo. Nào ngờ võ công tương đương nhau, cuối cùng biến thành một trận đấu nội lực, đặt cược bằng tính mạng mình. Tới khi đèn khô dầu cạn, cả hai hối hận thì cũng đã muộn, gân mạch họ đã đứt hết, cơ thể không còn chút sức lực nào để di chuyển, chỉ có thể viết di thư để lại rồi mang nỗi tiếc nuối đi xuống cửu tuyền. Dạ minh châu trên vách động là do Ma Tôn và Huyền Huyền Tử thi triển nội lực gắn lên trước khi quyết đấu. Ngẫm lại, hai người có thể vận lực vào hạt châu rồi cứ thế ấn chúng lên vách đá mà vẫn không làm chúng bị vỡ hay xước dù chỉ một chút, công lực trác tuyệt như vậy khiến Vũ Ngôn âm thầm tặc lưỡi, trong lòng càng mong chờ con đường phía trước với hai tâm pháp Thiên Tâm quyết và Long Dục công. Một lát sau, hắn cọ sạch bùn trên cổ tay và bên ngoài bộ đồ chiến đấu rồi nhìn đồng hồ. Từ khi nổ ra trận chiến buổi sáng tới bây giờ đã được hơn bảy tiếng. Nhớ tới Tiểu Lý Tử và Hầu Tử đã hy sinh, trong lòng Vũ Ngôn lại dâng lên nỗi bi thương khó tả. Ngày hôm qua cả đám vẫn còn vui đùa cùng nhau, hôm nay cứ như vậy biến mất trước mắt hắn. Mặc dù chuyện sinh ly tử biệt đối với lính đặc công là chuyện rất bình thường, có điều mỗi lần mất đi một người đồng đội từng kề vai chiến đấu vẫn khiến hắn không thể bình tâm lại trong một thời gian dài. Sau khi điều chỉnh tâm tình xong, Vũ Ngôn muốn an táng di hài của Huyền Huyền Tử và Ma Tôn nhưng không tìm được công cụ thuận tiện nên tạm thời đành phải để hai vị tiền bối ở chỗ này. Hắn muốn tìm thứ gì đó ăn lót dạ, lại nhớ ra đồ ăn dã chiến sớm đã vứt bỏ tự lúc nào rồi. Bụng đói cồn cào, Vũ Ngôn liền nghĩ đến Thúy Ngọc Mặc Trúc trong cái hồ ngoài kia. Nghe sư tổ và Ma Tôn đều tôn sùng thiên địa chí bảo này, thậm chí còn mất cả tính mạng vì nó, hắn vừa kích động vừa lo lắng về tác dụng phụ sẽ xảy ra. Sống sót trong rừng là kỹ năng cơ bản của những lính đặc nhiệm. Cái gì ăn được, cái gì không ăn được đều có phương pháp phân biệt. Vũ Ngôn giẫm lên mặt hồ băng tiến đến gần Thúy Ngọc Mặc Trúc, phát hiện ra nó khác với những loại trúc khác, không có một cái lá nào mà chỉ có một đốt thắng đứng giữa hồ, trong ruột trúc có chất lỏng màu vàng óng, dù chưa tới gần nhưng đã thấy một mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi. Đây chính là trúc nhũ được đồn là vô cùng kì diệu ư? Vũ Ngôn nghĩ tới tất cả các thủ thuật giám định nhưng đều không thích hợp với thiên địa chí bảo này. Có thể ăn hay không giờ đã không còn là vấn đề mà hắn lo lắng. Đùa sao, thực phẩm sinh trưởng trong một thế giới bình lặng, thần thánh như thế này lại không thể ăn sao? Hắn nhẹ nhàng sờ lên thân trúc, cảm thấy thật nhẹ nhàng. Nhớ tới phương pháp mà sư tổ dạy liền dùng chút lực nhổ cả gốc trúc lên. Mang cây trúc trở về bên bờ hồ, hắn ngửa cổ ra sau rồi đưa thân trúc lên miệng, trúc nhũ dễ dàng chảy vào trong bụng. Cái hương vị nhẹ nhàng khoan khoái lập tức khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, tham lam chắt mấy giọt sót lại cuối cùng vào bụng. Cũng không thấy có vấn đề gì khác thường, Vũ Ngôn vẫn liếm môi thòm thèm. Dùng một câu mà ti vi hay quảng cáo, đó là "đặc biệt thơm ngon". Đang nghĩ lung tung thì đột nhiên cơn đau buốt từ bụng truyền đến, toàn thân hắn nhanh chóng nóng dần lên, một luồng nhiệt cuồn cuộn trào dâng từ đan điền, sau đó phát triển theo cấp số nhân, không ngừng sinh sôi rồi cuối cùng hình thành một luồng nhiệt rộng lớn vô tận. Nó xông vào các kinh mạch bất chấp mọi cản trở. Những kinh mạch to thì không nói, kinh mạch nhỏ thì sao có thể chịu đựng được luồng khí mạnh mẽ như vậy. Vì thế chúng dần phải mở rộng ra. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy bản thân như bị ném vào trong lò lửa, cả người bị lửa thiêu đốt rất đau đớn. Dường như ngay cả suy nghĩ cũng trở nên nóng bỏng, ý thức dần trở nên mơ hồ. -----o Hết chương 05 o----- [!] Họ Lúa: Còn gọi là Họ Hòa thảo hay họ Cỏ ("cỏ" thực thụ) là một họ thực vật một lá mầm (lớp Liliopsida), với danh pháp khoa học là Poaceae, còn được biết dưới danh pháp khác là Gramineae. Theo https://vi.m.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8D_H%C3%B2a_th%E1%BA%A3o
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang