[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành
Chương 49 : Dạ phóng hương khuê (3)
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 09:41 31-07-2018
.
An công tử cười điên cuồng:
– Tử Đồng à, mọi người đều nói em xinh đẹp tựa như trái đào nhưng trái tim lại như băng đá, có điều anh lại rất thích loại phụ nữ như em, thế mới thú vị, mới kích thích. Chắc hẳn em cũng đã biết thủ đoạn của anh rồi, An Tử Phong này đã nhìn trúng người phụ nữ nào thì người đó không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.
Vu Tử Đồng thét lên kinh hãi:
– Anh muốn làm gì? Họ An kia, mau bỏ tay ra!
An công tử cười nham nhở:
– Giờ mới ra tay với cô chứng tỏ sự nhẫn nại của ta đã quá tốt, lão tử sắp thành tình thánh rồi đó, Ha ha… Cô đã vào địa bàn của tôi mà còn muốn trốn sao? Ngoan một chút đi, anh đây thuộc loại không thích dùng sức mạnh. He he… trước kia các cô gái lên giường với anh đây đều như vậy, sau khi nếm mùi dục tiên dục tử thì lại không nỡ bỏ đi đấy.
Vu Tử Đồng mắng:
– Đê tiện, hạ lưu. Có chết tôi cũng không cho anh được như ý.
“Súc sinh đáng chết!” Vũ Ngôn vô cùng tức giận, tay vận nội lực, mở khóa cạch một tiếng, sau đó tung cước đạp cửa đi vào.
Đây là một gian phòng lớn, trên bàn bày đủ loại sơn hào hải vị, còn có một chai rượu vang mới mở và ba chiếc ghế sô pha màu trắng bằng da thật rất lớn được xếp ở góc phòng.
Trong phòng, An công tử đang kéo Vu Tử Đồng vào lòng mình, một bên ống tay áo của nàng đã bị xé rách, lộ ra cánh tay ngọc ngà trắng hơn tuyết.
Thấy Vũ Ngôn đến, đôi mắt tuyệt mĩ của Vu Tử Đồng đỏ lên, hơi ngân ngấn lệ, giãy khỏi tay An công tử rồi lao tới nép phía sau Vũ Ngôn, sau đó kéo kéo tay hắn:
– Chúng ta mau đi thôi!
An công tử thấy Vũ Ngôn lao vào thì rất giận dữ:
– Đi ư? Con mẹ nó ai cho đi? Dám phá chuyện tốt của tao, chắc mày chán sống rồi!
Hắn nổi giận, ngưng tụ công lực toàn thân, một tầng sương màu đen nhạt như có như không tỏa ra từ trên người hắn với khí thế bức người, áp lực đó khiến Vu Tử Đồng không thở nổi.
Vũ Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nở một nụ cười như ánh mặt trời. Vu Tử Đồng cảm giác như có cơn gió xuân tháng ba tươi mát lướt nhẹ qua trái tim mình, tất cả sợ hãi, lo lắng ngay lập tức biến mất. Với nàng, bả vai rộng lớn của Vũ Ngôn giờ đây như một ngọn núi nguy nga đang che chắn cho nàng, giúp nàng thấy an toàn hơn, điều đó khiến khuôn mặt Vu Tử Đồng nóng bừng lên.
Xoay người đối mặt với An công tử, sát ý trong lòng Vũ Ngôn dâng cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy kỳ quái. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt An công tử, cái nhìn như con sói đang đánh giá một con dê béo sắp bị làm thịt, một cái nhìn không chút thương xót hay thông cảm, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo kèm theo mùi máu tanh lúc ẩn lúc hiện đâu đây. Nội lực hùng hậu trong cơ thể dâng trào, dường như Long Dục chân khí cực kỳ thích mấy tình huống kiểu này nên tạm thời ngăn cản Thiên Tâm quyết để nó có thể trổ hết tài năng. Chân khí quỷ dị cộng thêm hơi thở chết chóc do trải qua nhiều phen sinh tử, nó khiến một người có công lực cao cường như An công tử cũng phải rùng mình rét run.
Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười tàn khốc, đẹp mà tà ác:
– ”Võ giả thập giới” thì “dâm giới” đứng đầu. Kẻ nào vi phạm, chết!
An công tử không chịu nổi cảm giác bị chén ép này nên hét lên một tiếng, chân bước lên, ngưng tụ công lực toàn thân vào tay, đánh thẳng một quyền vào mặt Vũ Ngôn.
Một chiêu này trông như “Hắc Hổ Đào Tâm” của phái Nga Mi, nhưng có vẻ hơi khác biệt. Quyền phong của An công tử nhanh chóng tới trước người Vũ Ngôn, có điều lại thuận thế biến đổi, nắm tay hơi xoáy, lòng bàn tay mở ra, đập vào ngực Vũ Ngôn. Đây chính là chiêu “Hắc Hổ Đào Tâm” mà Vũ Ngôn đã xem qua trên cuốn “Tạp kinh tổng hợp”.
“Thì ra phái Nga Mi thực sự tồn tại, cực kỳ thú vị!” Vũ Ngôn thầm hừ một tiếng, cũng xuất quyền cực nhanh. Thừa dịp lúc cổ tay của An công tử kia tới sát ngực mình, một quyền của Vũ Ngôn đã đánh thẳng vào cổ tay hắn.
“Rắc!!!” Một tiếng vỡ giòn tan vang lên. An công tử dường như đã nghe thấy tiếng cổ tay mình gãy, sau đó hắn tru lên một tiếng đau đớn:
– Ahhhhhhhh…
Sau khi dùng một quyền làm gãy cổ tay hắn, Vũ Ngôn cũng không hề dừng lại mà bước chân về trước, bóp lấy cổ An công tử, nhấc bổng gã lên. Sát ý trong lòng Vũ Ngôn đã dâng lên ngập trời, dùng lực càng mạnh hơn. An công tử đã biến thành một con gà con yếu ớt, mặc cho người ta làm thịt.
Vu Tử Đồng thấy hai mắt An công tử đã trắng dã, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nàng vội bước lên ôm cánh tay Vũ Ngôn, hô:
– Mau buông hắn ra! Anh giết hắn mất.
Vũ Ngôn thở dài. Hắn biết nàng sợ hắn sẽ giết chết người, nhưng nàng sao biết được, không ít hơn trăm kẻ đã nằm lại dưới họng súng của hắn rồi.
Bây giờ đã không còn như khi ở Liệp Ưng nữa, Vũ Ngôn lắc đầu, cũng dần thả lỏng tay ra. An công tử lập tức xụi lơ, co quắp trên mặt đất, khó khăn lắm mới hít thở được vài hơi.
Vu Tử Đồng thấy vẻ cô đơn trong mắt hắn, dù không biết hắn đang nghĩ gì, thế nhưng nàng cũng đoán ra chuyện này nhất định đã gợi lên một kí ức nào đó trong hắn. Nàng vội kéo tay hắn đi ra ngoài.
Vũ Ngôn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại mịn màng đang nắm tay mình, rất thân thiết ấm áp. Bất giác hắn ngoảnh đầu về phía Vu Tử Đồng, nở một nụ cười với nàng. Vu Tử Đồng đỏ mặt, cảm thấy có chút quyến luyến bàn tay ấm áp của hắn, vậy nên càng xiết tay chặt hơn, đi về trước mà không dám nói câu nào.
Đi tới cửa, Vũ Ngôn đột ngột dừng lại, cao giọng nói:
– Võ giả lấy phẩm đức làm đầu rồi mới tới kỹ xảo. Ỷ võ làm ác thì ai ai cũng đều có thể tru diệt. Nga Mi là danh môn chính phái hàng trăm năm nay, bây giờ tao nể mặt trưởng bối của mày, tha cho mày một lần. Nếu còn tái phạm thì sẽ không đơn giản như thế này nữa đâu. Hừ…
An công tử đang co quắp ở trong góc, chỉ dám nhìn chằm chằm vào bóng dáng Vũ Ngôn chứ không dám nói một lời nào, vẻ sợ hãi và oán hận xuất hiện đan xen trong mắt hắn, thi thoảng hằn lên những tia máu, tràn ngập sát ý hung ác.
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng lên xe, Lỗ Trùng vẫn còn đang ngáy ro ro ở ghế sau. Thấy ánh mắt khó hiểu của Vu Tử Đồng khi nhìn Lỗ Trùng, Vũ Ngôn cười nói:
– Đây là một người bạn cũ của tôi, đã hai năm rồi chúng tôi không gặp nhau, vì thế lần gặp lại này khiến trong lòng rất vui vẻ, cho nên uống hơi nhiều.
Sắc mặt Vu Tử Đồng vẫn hơi nhợt nhạt, khi nghe thấy lời hắn nói thì chỉ gật đầu cười nhẹ.
Vũ Ngôn biết nàng vẫn chưa hết hoảng sợ nên cũng không nói lời nào, đầu tiên lái xe đi tìm một khách sạn cho Lỗ Trùng ngủ ở đó. Lúc xuống lầu, thấy Vu Tử Đồng vẫn ngồi im trong xe, ánh mắt trống rỗng, không biết là đang nghĩ cái gì. Vũ Ngôn cũng không quấy rầy nàng mà ngửa người dựa vào ghế lái mà nhắm mắt dưỡng thần.
Vu Tử Đồng yên lặng rất lâu mới quay đầu lại hỏi:
– Anh không hỏi xem có chuyện gì sao?
Vũ Ngôn cười đáp:
– Tại sao phải hỏi chứ? Như này cũng tốt, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, duy trì một khoảng cách nhất định thì lại càng có thể thúc đẩy quá trình tìm hiểu về nhau.
Vu Tử Đồng cười quyến rũ, nhẹ nhàng vén lọn tóc lên, hỏi:
– Nói vậy chẳng phải là anh không thích tìm hiểu người khác sao?
Vũ Ngôn gật đầu đáp:
– Tìm hiểu chuyện của người khác rất mệt mỏi, ngay cả bản thân tôi còn không hiểu rõ tôi, đi tìm hiểu chuyện của người khác chẳng phải tự chuốc thêm phiền à?
Vu Tử Đồng cười hì hì, bộ ngực sữa đầy đặn của nàng lại nhấp nhô mãnh liệt. Vũ Ngôn nhìn mà đầu váng mắt hoa, đàn ông bình thường lại càng không thể chịu đựng được sức hấp dẫn của cô nàng này.
Vất vả lắm mới chờ được tới lúc nàng thôi cười, hắn vội hỏi:
– Giờ cũng không còn sớm nữa, cô ở đâu? Tôi đưa cô về!
Vu Tử Đồng lắc đầu nói:
– Giờ không còn sớm á? Tôi không thấy vậy, hàng ngày tôi đều trải qua cuộc sống như thế này, thời gian chẳng có nhiều ý nghĩa với tôi đâu.
Vũ Ngôn lắc đầu:
– Không nên quá thương tâm như vậy, phụ nữ băn khoăn nhiều sẽ rất nhanh già đấy!
Vu Tử Đồng cười khổ:
– Cái này chẳng liên quan gì tới thương tâm cả, có đôi khi tôi nghĩ, nếu mình chỉ là một cô gái bình thường thì tốt quá, lúc đó sẽ không có nhiều phiền muộn như bây giờ.
– Đời người đều sống trong phiền não mà.
Vũ Ngôn cười nói:
– Thật ra tự làm phiền mình là một cảnh giới cao thượng, làm một người tầm thường cũng không dễ dàng đâu.
Vu Tử Đồng cười lên thành tiếng:
– Lời của anh rất mới mẻ đó. Đúng là một cậu bé thiên tài.
Chiếc xe Jeep lướt đi trên đường trong tiếng cười của hai người. Vu Tử Đồng chỉ đường về nhà nàng cho hắn đưa về. Trước khi xuống xe, nàng cười nói:
– Theo nguyên tắc cơ bản là “nam nữ thụ thụ bất thân”, tôi sẽ không mời anh vào nhà nữa.
Vũ Ngôn cũng gật đầu:
– Rất giống với suy nghĩ của tôi. Kỳ thật tôi là một người rất bảo thủ. Sau này nếu có cơ hội sẽ nói chuyện nhiều hơn nha!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện