[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 44 : Chiến hữu (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:55 20-07-2018

Vũ Ngôn bị người ta hành hạ trong tư tưởng nhưng vẫn còn chưa hay biết, vẫn rất tự nhiên vỗ vai Lỗ Trùng, hai ngón tay kẹp lại đưa lên mồm, tạo dáng như hút thuốc. Trong Liệp Ưng, mọi người đều rất quen thuộc tư thế này. Muốn bóc lột “Đặc cung” của mình à, có chết cũng không đưa. Lỗ Trùng ngẩng cao đầu ra vẻ anh hùng khẳng khái vì nước quên mình: - Không có, đánh chết cũng không có! Đừng mơ tưởng dùng lợi dụ dỗ, dùng hình đe dọa tao. Mày có thể chặt đầu tao nhưng con tim cách mạng trong tao vĩnh viễn không bao giờ ngừng đập. Quan Nhã Ny không biết hai người bọn họ đang làm cái gì, từ khi nghe được cái tên Tăng Thiến thì nàng nhìn Vũ Ngôn thế nào cũng không vừa mắt, chỉ mong sao hắn biến mất ngay lập tức trước mắt mình. Đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn hắn, nói: - Lưu m… Vũ Ngôn, anh đã quen quản lý Lỗ thì hai người tự thu xếp đi, tôi không quấy rầy nữa. Vừa ra tới cửa, nàng đột nhiên xoay người lại nói với Lỗ Trùng: - Đúng rồi, Quản lý Lỗ, Vũ Ngôn không ở căn cứ nên đến tối phiền anh tiễn đồng nghiệp mới này về. Nhất định phải đưa đến tận nhà, không khéo hắn ta lạc đường mất. “Rầm”. Cánh cửa bị nàng đóng thật mạnh, sau đó là tiếng giày cao gót lộp cộp, sau đó dần đi xa. Vũ Ngôn cùng Lỗ Trùng sửng sốt quay lại nhìn nhau rồi cùng nói: - Cô nàng quái lạ! Hai gã đàn ông cất tiếng cười khả ố, tiếng cười lọt vào tai Quan Nhã Ny, lãnh mỹ nhân đá một đá vào cái cửa xoay, nghiến răng nghiến lợi: - Lưu manh thối tha, sắc lang chết tiệt, anh mà rơi vào tay tôi thì… Vũ Ngôn tất nhiên không nghĩ rằng Quản lý Quan lại “căm hận” đến vậy. Lúc này hắn đang ngồi đối diện Lỗ Trùng, tiến hành “bức cung” có chiều sâu. Cuối cùng, Quản lý Lỗ không thể chịu nổi những đòn tra tấn đó nên đành ngậm ngùi lấy từ sâu trong ngăn kéo ra một cái hộp sắt nhỏ, vô cùng cẩn thận, lại cực lỳ thấp thỏm lo lắng mở cái hộp đó ra, cầm lên mười điếu thuốc, vẻ mặt đầy đau khổ, nói: - Huynh đệ à, chỉ có mấy điếu này thôi. Chú thương anh, tốt xấu gì cũng để lại cho anh mấy điếu, nhé! Khi xuất ngũ Tăng Đại có cho hai hộp, hai năm anh dùng dè sẻn hết một hộp. Thực sự là không dễ dàng. Phần lớn lính trong Liệp Ưng đều là lính tình nguyện, hoặc hy sinh trên chiến trường, hoặc có công danh mà được đề bạt, rất ít người xuất ngũ. Nếu có người xuất ngũ thì đều được lão Tăng tặng cho một hộp thuốc “Đặc cung”. Đó đều là những hộp lão để dành, với cấp bậc của lão Tăng thì số lượng thuốc được phát cũng rất có hạn. Lão Tăng cũng không coi trọng vấn đề thuốc quý hay không, đơn giản chỉ là hy vọng tất cả mọi người có thể ghi nhớ những năm tháng huy hoàng nhưng không thể nói thành lời kia. Về sau, cho dù họ làm nghề gì, những việc từng trải qua khi còn trong Liệp Ưng vẫn mãi là bí mật chôn sâu trong đáy lòng của bọn họ. Đặc biệt, Lão Tăng còn mời người khắc vào đáy hộp đựng “Đặc cung” một con chim ưng dũng mãnh đang giương cánh bay cao, đối với những người lính xuất ngũ mà nói thì đây có lẽ là phần thưởng quan trọng nhất trong đời bọn họ. Có thể coi nó như là huân chương mà Tăng Đại trao cho họ vậy, cho dù trong lòng mày chịu sỉ nhục như thế nào hay oan ức to ra sao, chỉ cần có cái này thì mày sẽ có thể tự hào mà thét, “Con mẹ nó, lão tử là ‘Liệp Ưng’!”. Hai tên “lính già” tắt đèn châm thuốc, ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào bàn mà hít mây nhả khói. Ánh lửa đỏ lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt đang sâu lắng của cả hai. Lỗ Trùng hỏi: - Tiểu tử mày làm gì mà lại chạy tới đây? Liệp Ưng đệ nhất nhân tiếng tăm lừng lẫy mà Tăng Đại nỡ thả mày ra sao? Vũ Ngôn cười khổ đáp: - Tao xảy ra chuyện! - Có chuyện gì mà Tăng Đại không bảo vệ nổi mày? Mày có khác gì mệnh căn của lão đâu? Lỗ Trùng cười nói. - Mày nằm mơ à? Chính mày mới là “mệnh căn” của lão thì có! (GD: “Mệnh căn” có thể hiểu là sinh mạng, nhưng cũng có thể được dùng để gọi bộ phận sinh dục nam một cách ẩn dụ.) Tha hương gặp chiến hữu, Vũ Ngôn như trở về với doanh trại. Hai “hùng binh” nói chuyện với nhau chẳng hề kiêng dè điều gì hết. Lỗ Trùng chọi hắn một quyền rồi lại cười, khiến Vũ Ngôn cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Hắn rít một hơi rồi phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: - Nhiệm vụ thất bại! Tình báo mất tác dụng, tao với mấy anh em bị đám lính đánh thuê bao vây. Hầu Tử và Tiểu Lý Tử hy sinh, Đại Tráng thì mất một mắt, cũng xuất ngũ. Giọng hắn từ tốn, không bâng quơ cũng không nặng nề, như thể hắn chỉ là một người chứng kiến và kể lại vậy. Nhưng từ trong ánh mắt của hắn lại toát lên sự đau xót được giấu tận trong nơi sâu nhất đáy lòng. Đây là ký ức mà cả đời hắn cũng không thể nào xóa nhòa, cũng sẽ là một câu chuyện khắc cốt ghi tâm nhất. Nhớ tới Tiểu Lý Tử và Hầu Tử đã hy sinh và Đại Tráng đã mất đi một mắt mà trong lòng hắn càng buồn bã. Hắn cứ thế hút thuốc, những vòng khói lúc ẩn lúc hiện, ánh lửa từ điếu thuốc chiếu lên khuôn mặt hắn. Vẻ đau thương ấy đã lột bỏ lớp ngụy trang lâu nay trên người hắn. Trước mặt chiến hữu thân thiết nhất, đáng tin nhất, ngay cả mạng sống còn có thể giao cho nhau được thì cần gì phải ngụy trang. Lỗ Trùng có thể cảm nhận rõ tâm tình hắn lúc này. Không phải chỉ vì bọn họ là chiến hữu mà họ còn cùng chung cảnh ngộ. Khi Vũ Ngôn xuất ngũ, lão Tăng có nói một câu, “Chuyện như thế này không phải là lần đầu tiên”, những lời này chính là nói đến Lỗ Trùng. Lúc ấy Lỗ Trùng là đội trưởng của hai phân đội, là lão binh ở trong quân đã hơn mười năm, cuối năm sẽ lên trung tá, phó trung đội trưởng. Nhưng trong lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, do tình báo không chính xác nên bị đội đặc nhiệm nổi tiếng của cường quốc khác mai phục. Bảy chiến hữu kiên trì cầm cự với đối thủ năm ngày năm đêm trong sa mạc. Trong sa mạc mênh mông, nhóm đội viên bị lộ trở thành bia ngắm sống cho tay súng bắn tỉa đối phương. Có năm anh em đã nằm lại nơi đó vĩnh viễn, người lớn tuổi nhất mới hai mươi sáu tuổi, còn người trẻ nhất chỉ mới hai mươi mốt xuân xanh. Lỗ Trùng không thể nào quên được hình ảnh đám kên kên lao xuống mổ lên thân thể những người chiến hữu đã hy sinh đó. Cảnh tượng vô cùng quái dị khiến bọn họ nhớ tới “Thiên Táng Thần Bí” [1], cho dù là những lính đặc chủng từng trải hàng trăm trận chiến, không ngại sinh tử cũng khó mà chịu đựng được cảnh những chiến hữu thân thiết của mình bị kên kên ăn sạch không còn gì. Một mình Lỗ Trùng bắn chết sáu tên địch, thân cũng trúng sáu viên đạn, sau đó hắn cùng với một chiến hữu may mắn còn sống khác giơ súng bắn vào bọn kên kên. Cũng vì thế mà hai người lộ vị trí, càng bị kẻ địch công kích mãnh liệt hơn. Cuối cùng, vị chiến hữu kia bị mất đi hai chân. Khi rút lui được về biên giới, Lỗ Trùng, người duy nhất còn có thể di chuyển – đã giết đỏ hết cả hai mắt. Khi tiểu đội cứu viện chạy tới tuyến biên giới, hắn đã ở trong trạng thái không thể phân biệt được địch ta nên giơ súng bắn về phía trực thăng tới cứu viện. Bức một lính đặc chủng có ý chí vô cùng kiên cường tới tình cảnh như vậy thì có thể tưởng tượng được trận chiến kia tàn khốc như nào. Tiểu đội phụ trách tới cứu viện là đám Vũ Ngôn và Số 9. Trực thăng chưa chạm đất thì Vũ Ngôn đã nhảy xuống lao tới chỗ Lỗ Trùng, một chưởng vỗ vào gáy hắn để hắn ngất đi, khi ngã xuống hắn vẫn còn cố giơ súng quét một băng đạn về phía trực thăng. Từ trước đến nay, hành động của bộ đội đặc chủng luôn là cơ mật cấp cao nhất, không có quốc gia nào lại đưa việc này lên bàn cả, từ đó có thể thấy sự cô độc của lính đặc chủng, niềm tin duy nhất để bọn họ cố gắng chính là hai chữ “Tổ Quốc”. Trên chiến trường, lập trường của lính đặc chủng là đại diện cho tổ quốc của mình, luôn tìm cách giành lấy lợi ích lớn nhất cho đồng bào mình. Tổ quốc và đồng bào là niềm tin duy nhất trong lòng họ, không có lựa chọn, chỉ có thể làm hết năng lực của mình. Kỳ thật, đa số lính đặc chủng đều tin rằng, nếu không phải gặp nhau trên chiến trường mà là bạn bè quen biết thì bọn họ nhất định có thể trở thành tri giao với chính đối thủ của mình. Có những chủ đề chung có thể biến những kẻ địch trên chiến trường thành những người bạn tốt nhất của nhau. Lính đặc chủng chiến đấu vốn chỉ có phục kích và bị phục kích, anh có thể phục kích người khác thì người khác cũng có thể làm thế với anh. Tình báo, chiến thuật, kỹ xảo, nghị lực, lính đặc chủng chiến đấu một cách toàn diện, có lẽ đó chính là trận chiến tàn khốc nhất trên thế giới. Sống hay chết, ở trước mặt những người lính thì cũng chỉ là hai ký tự X và O, chẳng một ai xem trọng chúng cả. -------------------------------------------------------------------------------------------------- [1] Thiên Táng Thần Bí: một loại an táng thường gặp của người Tây Tạng, có vài cách khác nhau nhưng tựu trung vẫn là để kên kên ăn xác. Trước khi làm lễ sẽ đốt cây bách xù để tạo mùi hương gọi kền kền đến, người chết sẽ bị Rogyapa (热甲巴 – Người xử lý xác chết) dùng dao sắc để tách thịt và xương làm hai, phần xương sẽ bị đập vỡ bằng cách quấn vào vải và dùng đá đập nát rồi trộn với lúa mạch, tất cả đưa lên một mặt đá để đám kên kên “thưởng thức”. Vì quá kinh dị nên mình sẽ không đưa ảnh, đây là link baidu cho bạn nào thích tìm hiểu kỹ từng bước: https://baike.baidu.com/item/%E8%A5%BF%E8%97%8F%E5%8F%A4%E8%80%81%E7%A5%9E%E7%A7%98%E7%9A%84%E5%A4%A9%E8%91%AC
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang