[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 43 : Chiến hữu (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 07:48 19-07-2018

Lỗ Xung xông tới đấm một đấm vào bả vai Vũ Ngôn, nói: – Thật là tiểu tử mày à? Vũ Ngôn cười ha ha, đáp: – Là lão tử đây! Lỗ Trùng cười nói: – Lại chiếm tiện nghi của tao rồi, tao đánh cho mày kêu cha gọi mẹ bây giờ. Vũ Ngôn vỗ vai hắn: – Người anh em, ai đánh ai thì mày cũng thử rồi mà. Lỗ Trùng bất chợt giang tay ôm hắn một cái thật chặt: – Con mẹ nó, lần này mày làm thủ hạ tao rồi, để xem mày chạy đi đâu? Vũ Ngôn cười phe phé: – Không ngờ có ngày một hùng binh như mày lại chạy tới chỗ này làm Quản lý. Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn! Quan Nhã Ny cũng không ngờ “lưu manh thối” này lại quen biết Quản lý Lỗ, nàng giật mình hỏi: – Quản lý Lỗ, trước đây hai người quen nhau sao? Hai người đang cao hứng nên quên mất sự tồn tại của vị mỹ nữ bên cạnh. Nghe thấy câu hỏi của nàng thì ngay lập tức tỉnh lại. Tất nhiên Lỗ Trùng biết quy định của quân đội, không biết có nên nói ra thân phận của Vũ Ngôn hay không, vì thế hắn quay sang đánh mắt với Vũ Ngôn. Sự ăn ý giữa những chiến hữu với nhau khiến Vũ Ngôn hiểu được ý tứ của hắn rất nhanh. Vũ Ngôn cũng trả lời bằng một ánh mắt, ngụ ý: “cứ để tao trả lời!”. Sau đó hắn nở một nụ cười, nói với Quan Nhã Ny: – Tôi quen biết khắp thiên hạ, tri kỷ vô số, bây giờ Quan tiểu thư đã tin chưa? Quan Nhã Ny hừ một tiếng. hắn lại nói tiếp: – Lúc tôi đi học tại Trường trung học phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh thì thường hay tới doanh trại chơi. Lúc ấy Lỗ Trùng đang đi lính ở đó nên quen biết nhau, coi như là bạn cũ. Ha ha, chúng tôi còn đọ sức vài lần nữa kìa. Quan Nhã Ny biết hắn có “người quen” tại quân khu, lời giải thích của Vũ Ngôn cũng coi như hợp tình hợp lý. Huống chi nếu đã là người quen của Lỗ Trùng thì càng đáng tin hơn. Nàng nói: – Nếu anh đã quen biết Quản lý Lỗ thì chắc cũng biết anh ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Hiện nay anh ấy là Quản lí Bộ phận đặc biệt của chúng ta, chuyên phụ trách xử lý các tình huống phức tạp. Vũ Ngôn thầm kinh hãi. Sao Quan Nhã Ny lại biết Lỗ Trùng có xuất thân là đội viên đặc chủng? Những tài liệu này đều cực kỳ bí mật, nếu không có cấp bậc nhất định thì không thể điều tra ra được. Lỗ Trùng cười hắc hắc, nháy mắt trấn an hắn, ý là: “tất cả đều không có vấn đề gì đâu”. Mặc dù hắn vẫn nghi hoặc, nhưng hắn tin tưởng chiến hữu vô điều kiện, vậy nên mỉm cười hỏi: – Quản lý Quan, tôi có thể xin điều sang bên Quản lý Lỗ được không? Quan Nhã Ny lắc đầu: – Tôi vừa nói rồi, Quản lý Lỗ phụ trách xử lý những tình huống phức tạp nên yêu cầu sẽ nghiêm khắc hơn. Không những phải có tính kỷ luật, mà có phải có thân thủ tốt. Quan trọng nhất vẫn là phải quen thuộc với các loại súng ống. Cuối cùng là tính chất nguy hiểm cũng lớn hơn. Chúng tôi đều phải chọn lựa những người nổi bật trong số những lính xuất ngũ, sau đó tiến hành huấn luyện đặc biệt, bởi chúng tôi muốn bọn họ phải là tinh anh trong tinh anh. Mặc dù anh có thân thủ không tồi nhưng chỉ sợ không rành các loại súng ống như bọn họ. Vì thế, tôi hy vọng anh nên đi từng bước một, không nên mơ tưởng xa vời. Có lẽ vài năm sau anh sẽ có cơ hội trở thành một thành viên trong bọn họ. Lỗ Trùng nhịn cười đến mức vỡ bụng, mặt đỏ bừng bừng. Ánh mắt nhìn về phía Vũ Ngôn như muốn nói: “Ai bảo mày ra vẻ đáng thương? Cho chết! Bây giờ anh mày muốn giúp cũng không giúp được”. Lỗ Trùng chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại bỏ đá xuống giếng: – Quản lý Quan nói đúng đấy! Cái chúng tao cần là tinh anh, mà phải là tinh anh trong tinh anh. Mày cứ về nhà luyện thêm dăm ba năm nữa đi nha! Vũ Ngôn nháy mắt, tiểu tử mày quả là có gan. Bản thân hắn có khổ nhưng không thể nói, cũng không thể giải thích rằng hắn tinh thông tất cả các loại súng, từ súng lục, súng trường, súng hạng nặng, các loại xe tải, xe tăng, trực thăng… đều có thể chơi được. Nếu nói ra thì không hợp với bối cảnh mà lão Tăng đã “tỉ mỉ” dàn xếp cho hắn. Khốn nạn nhất là tên tiểu tử Lỗ Trùng kia. Hắn hiểu rõ tình hình nhưng lại chuồn ra sau đá lão tử một cước. Đúng là anh em tốt! Vũ Ngôn thấy dáng vẻ vui mừng của Lỗ Trùng khi mình gặp họa, thầm nghĩ: “Sao khi tao xin tha cho mày ở Liệp Ưng thì mày không đắc ý như bây giờ nhỉ?”. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra lý do để có thể thoát khỏi “ma chưởng” của Quan Nhã Ny, đành cười khổ đầy bất đắc dĩ: – Vậy tôi cũng chỉ còn cách chăm chỉ rèn luyện, hy vọng lúc đó sẽ không làm cho Quản lý Quan và Quản lý Lỗ thất vọng. Vũ Ngôn thấy, mặc dù Quan Nhã Ny là Phó Quản lý nhưng mọi chuyện đều do nàng quyết định. Lỗ Trùng tuy là Quản lí chính quy nhưng lại mặc kệ tất cả, thầm nghĩ, tiểu tử này hoàn toàn chỉ là một tên điếc ngồi trên ghế cho nó oai mà thôi. Buồn cười nhất chính là lại còn quan liêu, đắc ý vô cùng. Chẳng lẽ là ngắm trúng nha đầu họ Quan này? Đáng tiếc, còn một tên Ân Nhất Bình xen vào nữa. Tên kai anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa lại còn tuổi tre tài cao, thành công trong sự nghiệp, chỉ sợ tiểu tử mày không phải đối thủ của người ta. Hắn còn đang nghĩ vớ vấn thì Quan Nhã Ny lại tiếp tục nói: – Quản lý Lỗ, hôm nay tôi tới chỉ là để giới thiệu Vũ Ngôn với mọi người. Tôi đã cho anh ta ba ngày đi thu xếp mọi việc, ba ngày sau anh ta sẽ tới báo cáo, tạm thời phân anh ta vào một đội ở vòng ngoài. Lỗ Trùng cười hả hê, nói: – Làm ở vòng ngoài rất tốt! Công việc nhàn hạ, lại còn có thể lộ mặt trước mọi người. Nhìn dáng vẻ mặt hoa da phấn của tiểu tử mày, lại mặc thêm một bộ vest đen, đeo kinh râm, đứng nghiêm một chỗ thì đẹp trai, manly phải biết. Đây chính là Tống Ngọc tái thế, Phan An trùng sinh nha! Ài, đi dụ dỗ các em gái còn không phải là quá đơn giản hay sao? Chu choa, mẹ của ta ơi, cả đời tao vẫn chưa được nói chuyện nhiều với mấy tiểu cô nương nữa kìa! Vũ Ngôn cười nói: – Không phải mày đã từng giải quyết mấy đối tượng rồi sao? Chẳng lẽ người ta cũng không phải là tiểu cô nương à? Lỗ Trùng bật thốt: – Sao mày lại nói sang đề tài dung tục hạ lưu như vậy? Mau ngừng lại ngay, nếu không thì chui vào phòng giam ở cho tao. Vũ Ngôn vui vẻ nói: – Dám làm thì dám chịu, lúc trước không biết là ai nói phét rằng số cô gái mình gặp từng gặp nhiều như sao trên trời, đếm cũng không hết, tất cả đều vây quanh mặt trăng là mình nhỉ? Cái gì mà “sông có khúc, người có lúc”, thoắt cái đã biến thành thiếu niên ngây thơ. Mẹ của ta ơi, lão sói xám trùm khăn quàng đỏ, chuyên lừa bán trẻ em… Lỗ Trùng thấy hắn vạch trần khuyết điểm của mình thì mặt mo đỏ lên, không chịu thua, cãi lại: – Nói tao làm gì, nhìn xem Tăng Thiến của mày đối xử với mày như thế nào, khục khục, không thể chê vào đâu được. Một đôi thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư, hỏi han ân cần, quan tâm hết mực. Bên hoa dưới trăng thì anh anh em em, tình chàng ý thiếp, đoàn tụ sum vầy, thật là khiến người ta hâm mộ muốn chết! Vũ Ngôn kinh hãi nói: – Mày đừng có nói bừa. Số 9 là chiến… là bằng hữu của chúng ta, cô ấy đối xử với ai cũng giống nhau. Quan hệ của mọi người với cô ấy đều rất tốt. Lỗ Trùng cười hắc hắc nhưng cũng không nói thêm, hiển nhiên là do kiêng kỵ Quan Nhã Ny ở đây nên có một số chuyện không dám nói thẳng. Trong lòng Quan Nhã Ny thầm gọi một tiếng: “Lưu manh thối, chỗ nào cũng đi lừa gạt tiểu cô nương, quả nhiên không phải loại tốt đẹp. Không biết Tăng Thiến kia trông như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ thực sự là bạn gái hắn? Ánh mắt của tên lưu manh thối này cũng rất cao, không biết bạn gái hắn có xinh đẹp hay không? Liệu có xinh bằng mình không?”. - Nghĩ đến đây mặt nàng lại đỏ lên, trong lòng thầm hứ vài tiếng: “Nghĩ cái gì vậy? Chuyện đó thì có quan hệ gì với mình chứ? Hơn nữa, nghe Lỗ Trùng nói thì chí ít cái cô Tăng Thiến kia cũng có ý với hắn, người khác đều nhìn ra, thế mà tên lưu manh thối này lại giả bộ không biêt. Đúng là một tên ngụy quân tử, đại sắc lang, Trần Thế Mỹ bạc tình.” “Mặc dù tên lưu manh thối này có nhân cách thấp kém, đức hạnh bại hoại, vừa ham ăn biếng làm lại còn hay lăng nhăng, có điều cũng khá đẹp trai, khí chất cũng tốt, võ công tàm tạm, còn biết ăn nói, đi lừa mấy cô gái nhỏ thì quả là dễ dàng”. Nghĩ tới chữ “lừa”, nàng không nhịn được lại nghiến răng nghiến lợi. Lừa tiền, lừa vật, lừa cái gì cũng được, vậy mà hết lần này đến lần khác lại chạy đi lừa gạt con gái nhà lành. Bổn cô nương ghét nhất là loại người như anh. Đúng là môt tên lưu manh, sắc lang chết tiệt. Trong lòng Quan Nhã Ny, Vũ Ngôn lập tức bị nàng chém mười bảy mười tám nhát, nhân tiện còn bị dẫm cho nát bét, cuối cùng là bị đá đến một góc khuất nào đó trong lòng, chờ khi nào nàng có thời gian thì lại tiếp tục chà đạp. Trong lòng vẫn còn lưu lại dư âm của việc chà đạp thân thể Vũ Ngôn, lãnh mỹ nhân này cảm thấy chỉ có chà đạp hắn như vậy thì nàng mới dễ chịu được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang