[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 42 : Lưu manh thối! (3)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 04:19 19-07-2018

Quan Nhã Ny thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào khối chăn màn được gấp chỉnh tề, bèn nói: – Đây là căn cứ lớn nhất của Công ty vệ sĩ Thánh Long, quản lý theo mô hình bán quân sự hóa. Phần lớn nhân viên bảo vệ đều là lính đã xuất ngũ, ăn ở trong này luôn nên việc quân sự hóa cũng dễ dàng hơn. Hy vọng anh có thể hiểu. Vũ Ngôn gật đầu cười: – Tôi cũng không bài xích những điều này, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, tôi cũng phải ở đây sao? Quan Nhã Ny lắc đầu đáp: – Anh thuộc bộ phận bảo vệ đặc biệt nên việc ở đâu là tùy ý anh. Khi không có nhiệm vụ thì mỗi sáng đều có tuyến xe chuyên phục vụ việc đưa đón. Đương nhiên khi có nhiệm vụ thì chúng ta không thể tự quyết định vấn đề chỗ ở được. Vũ Ngôn hiểu ý của nàng, lại lo lắng cho Hậu Vân, để một cô gái ở ngoài một thân một mình thì hắn không yên tâm, bèn nói: – Vậy thì tôi sẽ ở bên ngoài, tôi còn có một người bạn cần chăm sóc. Quan Nhã Ny hừ lạnh: – Là bạn gái sao? Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng phải kinh ngạc, đây là việc mình nên hỏi sao? Khuôn mặt nàng nhanh chóng hiện lên hai rạng mây hồng, vội vàng quay đầu đi, không cho hắn thấy vẻ mặt của mình. Vũ Ngôn sửng sốt, cười hì hì: – Tôi còn trẻ mà, tìm bạn gái sớm làm gì? Cô ấy là em gái của một người bạn, phận gái một thân một mình ở bên ngoài, dù thế nào cũng vẫn cần phải có người chăm nom. Cuối cùng hắn còn không biết sống chết, cười mà như không, nói: – Cô cứ yên tâm đi! Quan Nhã Ny thầm thở phào một hơi, trong lòng như nhẹ nhõm hơn ít nhiều. Nhưng khi nghe thấy câu cuối kia của hắn thì mặt nóng bừng như bị lửa đốt, cả giận quát: – Anh lại nói bậy gì vậy? Có gì mà tôi phải yên tâm với không yên tâm? Đồ lưu manh miệng chó không mọc được ngà voi! Vũ Ngôn cũng không để ý tới nàng, cứ tự nhiên cười nói: – Tôi còn tưởng rằng cô đang điều tra hộ khẩu của tôi, vì bảo vệ sự trong sạch của mình nên tôi đành phải nói hết tất cả cho tổ chức. Hắn cười vài tiếng, lại thấy Quan Nhã Ny quay trở lại trạng thái lạnh như băng, trong lòng bỗng cảm thấy trêu chọc cô nàng lạnh lùng này cũng rất thú vị. Mà nghe thấy tiếng cười của hắn, Quan Nhã Ny có cảm giác như nàng lại lọt vào cái bẫy của tên “lưu manh thối” này vậy. Nàng dẫn hắn vào một tòa nhà ở giữa căn cứ, nói: – Chờ lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi gặp đồng nghiệp, vừa hay mấy ngày nay mọi người đều đang ở đây, hy vọng anh có thể hòa nhập được với mọi người để có thể nhanh chóng làm việc. Trang bị và trang phục sẽ phát cho anh khi anh chính thức làm việc, đến lúc đó còn huấn luyện nghiệp vụ chuyên môn. Thế nhưng tôi nghĩ, với thân thủ của anh thì mấy loại huấn luyện kiểu này hẳn cũng không phải là vấn đề. Có điều tôi vẫn hy vọng anh có thể mau chóng hoàn thành, bây giờ công ty đang rất cần người vì sắp tới sẽ có rất nhiều nhiệm vụ lớn. Khi ấy tôi hy vọng có thể thấy tên của anh trong danh sách ra trận. Lời này của nàng mang mười phần quan cách, trăm phần uy phong, phân định rõ ràng mối quan hệ của hai người: tôi là lãnh đạo, anh là nhân viên của tôi nên tất cả đều phải nghe tôi. Mặt khác cũng mang đầy sự kỳ vọng đối với cấp dưới. Vũ Ngôn thầm nghĩ, nha đầu này cũng không lớn tuổi nhưng lại rất phách lối. Hắn cười khẽ: – Tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, nhanh chóng hoàn thành xuất xắc huấn luyện để báo đáp sự dạy dỗ của lãnh đạo, dốc sức cho tổ quốc, khiến nhân dân hài lòng. Quan Nhã Ny thấy dáng hắn đứng nghiêm thẳng tắp, còn chuẩn hơn cả mấy binh lính xuất ngũ thì sắc mặt của nàng cũng khẽ biến đổi, nhưng giọng vẫn lạnh lùng: – Mời nghỉ, tôi tin rằng anh nhất định sẽ trở thành một nhân viên Thánh Long đúng tiêu chuẩn. Vũ Ngôn thấy nha đầu này lên mặt thì cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười nói: – Lãnh đạo, nếu tôi hoàn thành huấn luyện trước thời hạn thì cô có thưởng gì không? Lấy thân báo đáp… Thấy Quan Nhã Ny lại sắp nổi giận, hắn cười hì hì nói tiếp: – … Thì không dám hy vọng đến. Quan Nhã Ny hừ một tiếng, Vũ Ngôn bèn đổi giọng nhiêm nghị: – Yêu cầu duy nhất của tôi chính là... Lại thấy vẻ mặt nàng vẫn lạnh như băng nhưng cái tai thì lại dựng lên, chứng tỏ rất muốn nghe câu sau, hắn bèn nói: – … Sau này mong cô không gọi tôi là “lưu manh thối” nữa! Quan Nhã Ny sửng sốt, sau đó đáp lời: – Khi làm việc thì chúng ta có quan hệ đồng nghiệp, ai thèm gọi anh là… Khuôn mặt nàng lại đỏ lên, hiển nhiên là ngại nói tiếp. Vũ Ngôn khẽ nói: – Cô biết vậy là được rồi. Tôi không muốn chưa vào công ty mà đã mang tiếng xấu như vậy. Cô cũng biết tôi là một người rất dễ nổi tiếng mà, nhân tài thì ở đâu cũng đều quý hiếm cả. Cô hiểu chứ? Quan Nhã Ny lườm hắn một cái, da mặt dày như này quả là hiểm thấy, ngoài miệng vẫn cười nói: – Anh yên tâm, tôi tự có chừng mực… Vậy nhưng trong lòng lại thầm nói thêm câu ba câu: “… Lưu manh thối!” Vũ Ngôn gật đầu hài lòng, Quan Nhã Ny đột nhiên phát hiện hình như trong lúc nàng không để ý thì tình thế có vẻ bị xoay chuyển. Dường như hắn trở thành lãnh đạo, còn nàng lại biến thành nhân viên, bèn nghiêm mặt: – Từ giờ trở đi, anh cần phải một lòng một dạ làm việc vì sự nghiệp của Công ty vệ sĩ Thánh Long. Công ty không cho phép nhân viên tự ý làm thêm bên ngoài. Bởi vậy hy vọng anh có thể mau chóng xử lý xong những chuyện khác. Anh cần bao lâu để giải quyết toàn bộ mọi việc? Hắn biết nàng đang ám chỉ việc hắn làm ở căn-tin trong trường. Thực sự mà nói, tuy lương khi làm ở căn-tin không nhiều nhưng rất thoải mái, không áp lực và gò bó như ở Thánh Thế Thiên Đường. Hắn thở dài, nói: – Tôi nghĩ phải cần ba ngày. Chỗ ấy là nơi làm việc đầu tiên của tôi khi mới tới Thiên Kinh, đồng nghiệp và bạn bè ở đó rất tốt với tôi. Nếu cứ bỏ đi không nói một lời thì chẳng ra sao cả. Cần cho họ thời gian để tìm được người thay thế phù hợp. Cô cũng biết nhân tài như tôi rất khó tìm mà. Quan Nhã Ny hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên hai chữ – Làm màu! Thấy dáng vẻ tự đắc của hắn, nàng lại không nhịn được, lạnh lùng nói: – Không nên tự cho mình là đồ tốt, nói không chừng anh chỉ là một cọng cỏ đuôi chó trong mắt người ta mà thôi. Vũ Ngôn ngạc nhiên: – Không ngờ cô cũng biết cỏ đuôi chó đấy? Quả là khó tin! Tôi còn tưởng một thiên kim tiểu thư nhữ cô còn không biết phân biệt được ngũ cốc nữa cơ. Xem ra tôi nhìn nhầm thật rồi. Thất kính! Thất kính quá! Quan Nhã Ny cười lạnh, không thèm để ý tới lời châm chọc của hắn. Vừa vào hành lang, Vũ Ngôn đã bắt gặp một người quen, hắn bèn cất tiếng hô: – La đại ca… Người này chính là người huấn luyện chiến đấu khi hắn vừa mới vào Thánh Thế Thiên Đường La Hựu! La Hựu cũng rất vui mừng khi trông thấy hắn, bèn chạy tới vỗ vai Vũ Ngôn, nói: – Cao nhân, quả nhiên chú đã đến! Vũ Ngôn cười: – Anh nói vậy không phải muốn giết em sao, cao nhân chân chính đang đứng ngay bên cạnh em đây này. Lúc này La hựu mới thấy Quan Nhã Ny. Công phu của Quan Nhã Ny thì tất cả mọi người của đây đều đã được lĩnh giáo, nếu dùng cứng đối cứng với nàng ta thì không khác gì dùng đá đập vào kim cương. La Hựu vội chào: – Quản lý Quan! Quan Nhã Ny gật đầu, nói: – Sư phụ La, anh đã biết Vũ Ngôn, vậy sau này xếp anh ta vào cùng tổ với anh đi! La Hựu vui mừng nói: – Vậy thì quá tốt rồi! Anh ta là một cao nhân đó, đốt đèn đi tìm cũng không thấy đâu! Vũ Ngôn cười cười: – Sau này làm phiền La đại ca che chở cho em. La Hựu vỗ ngực: – Chiến hữu thân như huynh đệ. Mọi việc cứ giao cho anh, không thành vấn đề. Vũ Ngôn biết, dù La Hựu chưa từng đi lính nhưng ngày ngày ở chung với nhiều anh em xuất ngũ, tất sẽ có tác phong của quân nhân. Hắn cũng cười, nói: – Tình hữu nghị cách mạng sẽ gắn kết chúng ta, kết thành một trái tim rực lửa, luôn sẵn sàng cống hiến cả đời cho sự nghiệp của Thánh Long! Quan Nhã Ny thấy hai người bọn họ tự biên tự diễn cực kỳ ăn ý thì không khỏi nhíu mày, bèn cắt ngang lời hai người: – Sư phụ La, Quản lý Lỗ có ở đây không? La Hựu vội đáp: – Có, vừa nãy hắn nói Quản lý Quan sẽ đưa tới một người anh em nữa, tôi còn không biết là ai. Giờ thì rõ rồi, công ty chúng ta lại có một cao nhân gia nhập rồi! Vũ Ngôn thấy hắn câu nào cũng “cao nhân”, dù da mặt hắn rất dày cũng có chút xấu hổ, vội nói: – La đại ca đừng nói như vậy, em mà là cao nhân cái gì, còn thấp lắm, còn thấp lắm! Dáng vẻ vô lại lúc này của hắn khác xa với khí chất xuất trần khi ở trên thảm cỏ. Quan Nhã Ny thấy vậy thì không khỏi nhăn mày: “Không biết tên này luyện như thế nào nữa, một tên tâm thần phân liệt, tính cách thay đổi loạn xì ngậu, không hề theo quy tắc nào cả!”. Hai người bước vào một phòng làm việc khá rộng. Trong phòng có một cái bàn làm việc màu gỗ nâu, phía sau có một cái ghế xuay, trên ghế là một người đàn ông chừng hai tám hai chín tuổi đang vùi đầu làm việc. Quan Nhã Ny gõ hai cái lên cánh cửa, người kia đáp: – Mời vào! Khi hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Vũ Ngôn thì lập tức giật nảy mình, trừng mắt nói: – Vũ Ngôn? Vũ Ngôn cũng ngạc nhiên không kém, nửa ngày sau mới đáp được một tiếng: – Lỗ Trùng?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang