[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 4 : Hang động kỳ lạ (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:32 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 04 Trong miệng, mũi, tai Vũ Ngôn đều chứa toàn bùn đất, có điều mùi tanh hôi cũng không hề ảnh hưởng tới hắn. Đơn giản là bởi vì quyền hô hấp hiện đang dần không thuộc về hắn nữa. Đầm lầy là do Số 9 phát hiện ra khi bọn họ đi dò đường rồi vẽ ký hiệu đặc thù để ghi nhớ. Vũ Ngôn biết lần này khó thoát thân nên đã hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, dẫn kẻ địch tới đây. Hắn dùng một hơi chân khí cuối cùng để vận tâm pháp khinh công của sư môn, lưng cõng di thể Hầu Tử đi thong thả tới giữa đầm lầy, không di chuyển thêm nữa. Cho tới khi hắn mở miệng nói chuyện, hơi chân khí cuối cùng kia tan hết, đầm lầy không chịu nổi trọng lượng của hai người liền lập tức sụt xuống. Hiện giờ đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo nữa. Cũng không biết đã chìm xuống bao lâu, miệng mũi không thể hô hấp được, đan điền trống rỗng, chân khí mười mấy năm khổ tu cũng tan hết, phải nhờ vào ý chí ngoan cường để lấy lại chút sức sống cuối cùng, nếu không e rằng hắn đã sớm quy tiên rồi. Vũ Ngôn cảm thấy linh hồn dường như muốn rời khỏi hắn mà đi, trong đầu bỗng hiện lên hình bóng của một nữ hài tử. "Có lẽ nàng đã thi xong đại học. Liệu nàng còn nhớ thiếu niên mê mê tỉnh tỉnh đã từng làm bạn với nàng hay không? Còn đứa em gái nhỏ, mất đi anh trai, em gái của anh, em nhất định phải kiên cường mà sống, phải hiếu thảo phụng dưỡng sư phụ." Cuối cùng, những suy nghĩ miên man ấy cũng dần dần mất, chỉ là theo bản năng, tay hắn vẫn nắm chặt lấy di thể Hầu Tử không chịu buông ra. Tuyệt đối không thể để mất đi người đồng đội từng vào sinh ra tử với mình được. Đây là suy nghĩ đã khắc tận sâu trong đầu hắn. Áp lực càng lúc càng lớn, rồi dần buộc bàn tay vốn đã không còn sức lực của Vũ Ngôn phải buông ra. Cuối cùng hắn đã không thể nắm được di thể của Hầu Tử nữa mà để mặc cậu ta chìm vào sâu trong ao bùn. Hắn cũng mất đi ý thức, hai tay quơ lung tung theo bản năng, trái tim như muốn nổ tung vì áp lực nước quá lớn. Hắn muốn há mồm hô to nhưng không còn chút sức lực nào dù chỉ để há miệng. Dường như tay phải quơ vào một tảng đá cứng rắn, Vũ Ngôn như vớ được cọng rơm cứu mạng, ý chí kiên cường đã giúp hắn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng lao về phía tảng đá đó. Trong không gian mơ hồ, hắn cảm thấy thân thể mình đang lách vào một khe hở vô cùng hẹp, như kẹp giữa hai khối nham thạch vậy. Hắn tin rằng, cho dù kẹp giữa hai hàng núi đao thì hắn cũng nhất định phải bước tới, không được phép chùn bước. Dường như thấy hy vọng được sống, không biết Vũ Ngôn lấy sức lực ở đâu ra, cứ chui mãi vào trong. Chui một hồi, chút hơi thở ít ỏi cuối cùng cũng hết, hắn âm thầm thở dài, đang định từ bỏ nhưng rồi lại thấy không cam lòng. Vì thế hăns bất chấp hết, cả người đột ngột nhoài lên phía trên thì bỗng thấy áp lực chợt giảm, một ngọn gió trong lành lướt nhẹ qua mang tai. Ngay lập tức, Vũ Ngôn như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, cơ thể bỗng trở nên thoải mái, vội vàng nôn hết bùn đất trong miệng ra ngoài, sau đó ra sức hít thở. Cũng không biết trải qua bao lâu, não bộ vốn thiếu dưỡng khí dần dần khôi phục. Vũ Ngôn cảm thấy lúc này dường như hắn đang ở trong một kẽ nứt cực kỳ lạnh. Gạt bùn đất bám trên mắt xuống, hắn chậm rãi nhìn xung quanh. Nửa thân dưới của hắn hiện đang chìm trong bùn, còn thân trên không ngờ lại ở giữa một cái động thật lớn. Cái động này hơi dốc về phía trước, lại rất sâu, bên trên cùng có chút ánh sáng, hình như còn thông với một cái động khác. Chỉ không biết vì sao trong này lại có nhiều khí lạnh như vậy, khiến hắn có cảm giác toàn thân tê cóng. Là một lính đặc công cần phải có một cái đầu bình tĩnh, ưu thế ấy ngay lập tức đã phát huy tác dụng. Vũ Ngôn phân tích tình huống hiện tại. Vị trí của cái động này có lẽ là nằm trong một ngọn đồi cạnh đầm lầy. Đầm lầy kia có thể ở giữa hai quả đồi dốc, do điều kiện khí hậu nhiệt đới ẩm đặc biệt, mưa không ngừng bào mòn, hơn nữa dưới tác dụng của địa hình hình chữ V mới hình thành nên đầm lầy này. Mà căn cứ theo nguyên lý bình thông nhau, hiện tại nơi hắn đang đứng chắc hẳn cũng có cùng độ cao với mặt đầm lầy, nếu không đầm lầy cũng không chấm dứt tại đây. Lúc này Vũ Ngôn đã phục hồi tinh thần, lại nghĩ bản thân hắn không giữ được di thể của Hầu Tử, trong lòng cảm thấy rất đau đớn. Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay bị bùn bao phủ, máu không hề chảy ra nữa, hắn mới yên tâm trở lại. Sau khi cơ thể có chút sức lực, hắn lại khập khiễng bước về trước vài bước thoát khỏi đầm lầy rồi nằm trên bờ dốc của động nghỉ ngơi. Thêm một lúc nữa, cơ thể gần trở nên khoẻ mạnh, hắn bò dần từ sườn dốc lên tới đỉnh. Khi nhìn ra bên ngoài thì toàn thân hắn hoàn toàn chấn động. Nơi này là một thế giới màu xanh biếc nhìn không thấy điểm dừng với rất nhiều loại cây không biết tên. Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu tới nên những cây này không cao, có điều cành lá lại rất tươi tốt, hoa nở rực rỡ tươi đẹp với đủ mọi màu sắc. Vũ Ngôn đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt nên hắn có thể biết đến chín mươi phần trăm những động thực vật trong rừng nhiệt đới. Nhưng ở nơi đây, hắn như bị thôi miên vậy. Trông qua thì có mấy loại cây hắn thấy quen, hắn có thể nói ra tên của chúng, có điều khi nhìn kỹ lại thì có chút khác biệt. Lá của chúng xanh hơn, hoa thì đậm màu hơn, cành lá cũng xum xuê hơn bình thường. Vũ Ngôn suy nghĩ trong chốc lát vẫn không có manh mối gì, chỉ đành cho rằng nó có quan hệ với điều kiện khí hậu. Vũ Ngôn đi vào trong rừng cây, càng đi càng thấy sáng, nhưng lại nhớ tới ánh sáng mặt trời không chiếu vào trong động, vậy sao lại có thể thấy mọi thứ rõ ràng như thế? Nghĩ vậy hắn bèn quan sát thật tỉ mỉ mọi vật xung quanh. Nhìn một hồi, khi trông thấy manh mối thì cũng là lúc hắn kinh hãi tới mức há hốc mồm. Thì ra trên đỉnh của sơn động cách mặt đất hơn mười mét có khảm một viên dạ minh châu, cứ hai mươi mét lại có một viên lớn bằng nắm tay trẻ con. Mỗi viên đều trong suốt long lan, phát ra hào quang chói mắt. Những viên dạ minh châu này đều là bảo vật vô giá, kích cõ lớn bằng ngón cái đã có giá trị khủng bố, huống hồ ở đây lại là loại cực hiếm và số lượng cực nhiều. Mà điều làm hắn ngạc nhiên hơn chính là cách khảm dạ minh châu. Dạ minh châu vốn dễ vỡ, tay cầm còn phải rất cẩn thận, vậy ai là người có thể khảm được những viên dạ minh châu này lên trên đó mà không gây ra một vết xước thế này? Là một người thợ khéo léo hay là một cao thủ võ lâm? Nếu là thợ thì phải có tay nghề cao tới mức nào? Còn nếu là cao thủ võ lâm thì người đó không chỉ có nội lực mạnh mẽ mà kỹ thuật cũng phải rất phi thường, không thì chỉ một sơ suất nhỏ sẽ làm tổn hại những bảo vật vô giá này. Sư phụ Vũ Ngôn học rộng tài cao, từ nhỏ hắn cũng được người rèn luyện nên kiến thức cũng khá rộng, ngay cả tính cách của hắn cũng gần giống lão. Tính cách của sư phụ hắn rất bình thản, hắn đi theo sư phụ học võ, mặc dù chỉ là tu luyện Thiên Tâm quyết và khinh công nhưng Thiên Tâm quyết là của sư môn truyền xuống, có thể định thần ngưng khí, thanh tâm minh mục. Tuy qua mười mấy năm khổ luyện, Vũ Ngôn mới chỉ đạt tới tầng thứ hai, có điều khả năng học tập của hắn lại siêu việt hơn người thường, chỉ trong vòng một năm đã hoàn thành quá trình từ tân binh trở thành lính đặc công ưu tú. Kỳ tích này cũng có một phần là nhờ vào Thiên Tâm quyết. Tuy Vũ Ngôn tập võ nhưng chưa bao giờ nghĩ bản thân hắn là người trong võ lâm. Giờ là thời đại khoa học kỹ thuật đang phát triển, giới võ lâm giống như là một đốm lửa xa không thể với tới, những chuyện xưa trong giang hồ mà người đi trước kể lại chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi. Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc kỳ lạ này, hắn liền không tự chủ được mà nghic tới những cao thủ võ lâm kia. Đi thêm vài bước, không ngờ trong rừng còn có một hồ nước nhỏ do nước chảy từ khe núi xuống đọng lại tạo thành. Vũ Ngôn vốc nước rửa sạch hết bùn đất bám trên mặt, trong mũi, trong tai, trong miệng đi. Hắn liền cảm thấy mình nghe rõ hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng sáng suốt hơn. Lại đi một lúc nữa, trong rừng cây thanh mát thấp thoáng một gian nhà gỗ nhỏ. Bây giờ chắc không có lính đánh thuê phục kích đâu nhỉ? Vũ Ngôn cười khổ một tiếng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng gia tăng tốc độ. Đến trước gian nhà, hắn phát hiện bên cạnh đó có một cái hồ rộng khoảng bốn mét vuông. Trên mặt hồ, nước được ngưng tụ thành một khối băng màu trắng ngà, từng đợt khí lạnh phả ra từ đó. Tại đây, trong một khu rừng nhiệt đới, lại là giữa mùa hè, sao nước trong hồ này lại có thể kết thành băng? Càng kỳ lạ hơn là ở giữa hồ mọc một cái cây thẳng tắp màu đen to bằng hai ngón tay. Vũ Ngôn cảm thấy cái cây này giống như cây trúc vậy. Nhưng lạ ở chỗ toàn thân cây đều là một màu đen, hơn nữa chỉ có một đốt. Sương mù lượn lờ xung quanh, nước trong lòng hồ chảy cuồn cuộn, thế nhưng thân cây lại toả ra khí nóng dữ dội. Từ lúc đi vào thế giới đào nguyên này, liên tục được trông thấy rất nhiều điều thần kỳ, thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất bình thản. Đây là một thế giới yên tĩnh thuần tịnh không nhiễm bụi trần, một thế giới có thể hoàn toàn thanh lọc tâm linh con người, là nơi mà Thiên Tâm quyết theo đuổi. Khi trông thấy ngọn trúc này, hắn biết đó nhất định là bảo bối, bởi vì hắn có một thứ tình cảm đặc biệt đối với tre trúc. Từ nhỏ hắn đã thích chạy trong rừng trúc ở bên sườn núi, dùng trúc làm thành đồ chơi. Khi lần đầu tiên làm ra một cây sáo trúc, hắn đã tặng nó cho nữ hài tử ở dưới chân núi. Tuy biết đó là bảo bối nhưng Vũ Ngôn cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trong lòng hắn, mỗi vật ở không gian kỳ diệu này đều là bảo bối cả. Hắn đi đến trước cửa, chân khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục nên cũng không biết trong gian nhà này có người hay không. Hắn vốn định gõ cửa nhưng vừa động vào thì cửa gỗ kia đã tự mở ra. Dù Vũ Ngôn đã trải qua vô số lần sinh tử, thế nhưng vẫn bị cảnh tượng phía trong doạ cho hoảng sợ. Trong phòng có hai bộ xương khô đang ngồi nhìn ra cửa. Lúc đầu thấy hai đôi mắt trống rỗng của hai bộ xương khô thì hắn có chút kinh hãi, có điều lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Dù gì thì cũng chưa bằng cảnh máu thịt bay tứ tung trên chiến trường. Vũ Ngôn tiếp tục đi vào bên trong, hắn phát hiện có một tấm thẻ gỗ được cắm vào lòng đất phía trước bộ xương bên phải, trên có khắc mấy chữ lớn theo lối phồn thể: "Thánh Môn Cái Thiên tọa tại đây". Trước bộ xương khô bên trái cũng có một thẻ gỗ tương tự như vậy, trên có khắc: "Vân Môn Huyền Huyền Tử tọa tại đây." Vũ Ngôn thấy chữ trên mộc bài bên trái liền vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: - Đệ tử đời thứ mười lăm của Vân Môn, Vũ Ngôn bái kiến Tổ sư gia. Từ nhỏ hắn đã được sư phụ dạy giỗ, ngoại trừ lúc bình thường học tri thức ở trường, sư phụ bắt hắn thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, học đạo Khổng Mạnh để tu thân dưỡng tính, bồi dưỡng khí độ của hắn. Tuy nói rằng thời đại hiện nay đã rất khác xưa, nhưng những thứ này chính là tinh hoa của văn hóa được tích lũy qua mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa. Tuy trong đó có nhiều hạn chế nhưng lại có trợ giúp rất lớn trong việc tăng cường phẩm đức và tu dưỡng bản thân. Sư phụ Vũ Ngôn sinh trong thời loạn thế, trải qua nhiều biến cố. Vốn có cái tài hoa của một đại nho nhưng tiếc rằng sinh không hợp thời nên không thể thi triển hết khả năng bản thân. Bởi vậy lúc tuổi già thu được một đệ tử như hắn liền ký thác hết toàn bộ hy vọng của lão lên người học trò cưng. Ngoại trừ võ thuật sư môn, lão còn dạy hắn lễ nghi tu dưỡng, cầm kỳ thi họa, Luận Ngữ Kinh Thi của bách gia, rồi kiến thức kinh nghiệm, cách đối nhân xử thế, hy vọng hắn có thể trở thành một con người toàn tài, có cả văn lẫn võ. Mặc dù có lúc hắn không thèm coi trọng những thứ này nhưng trong tư tưởng hắn cũng không bài xích. Nó có thể không thực dụng nhưng tác dụng đối với việc tu dưỡng khí độ con người lại rất lớn. Bởi thế, cho dù đã rèn luyện trong doanh trại quân đội ba năm, cái khí chất nho nhã được nuôi dưỡng từ nhỏ của Vũ Ngôn vẫn không hề mờ đi, khiến hắn trở thành một mỹ nam nức tiếng xa gần trong đại đội Liệp Ưng. Hầu Tử hay nói giỡn rằng, phải mời Số 1 dạy dỗ để mọi người cùng nhau tu luyện thành một đám thư sinh lang sói, khí độ tiêu sái ung dung. May mắn là sư phụ hắn cũng không hề cổ hủ, không những không bài xích những tri thức hiện đại mà còn khuyên hắn học nhiều hơn nữa. Đến khi Vũ Ngôn mười lăm tuổi, thi đỗ vào trường trung học phổ thông, lão lại cao hứng tới mức phá tửu giới đã giữ nhiều năm, uống liền ba bát lớn. Vũ Ngôn dập đầu chín cái bởi vì sư phụ hắn là đệ tử đời thứ mười bốn của Vân Môn. Đệ tử bái kiến tổ sư là việc lớn nhất trong thiên hạ, không thể làm qua loa được. Cho dù sư phụ hắn đích thân tới đây cũng phải làm vậy. Hắn làm theo lời sư phụ đã dạy, thành tâm dập đầu, khi ngẩng lên liền thấy bên cạnh Tổ sư có một mảnh vải trắng chi chít chữ bằng tơ tằm được một viên đá đè lên. Hắn quỳ tới, cung kính cầm miếng vải trắng bằng tơ tằm lên. "Ta, Huyền Huyền Tử, đệ tử đời thứ mười của Vân Môn, vì tìm chí bảo của trời đất là Thúy Ngọc Mặc Trúc nên mới đến tận đây. Không may lại gặp người đứng đầu Ma Môn, dẫn tới một trận quyết đấu. Hai người thực lực tương đương nên tiêu hao quá nhiều sức lực. Cho đến cuối cùng, ta cùng Môn chủ Ma Môn đều bị đứt gân mạch, sinh cơ đã mất không còn cách nào chữa trị được. Chỉ có điều võ công của Vân môn không thể truyền cho đời sau, khiến lòng ta rất hổ thẹn. Hỡi người có duyên, xin hãy thương xót chuyển Thiên Tâm thất quyết này cho môn phái ta. Thúy Ngọc Mặc Trúc kia xin kính tặng." Phía sau còn có khẩu quyết bảy tầng của Thiên Tâm quyết và lời giới thiệu về lai lịch của Thúy Ngọc Mặc Trúc. Đó là linh vật có ghi trên Sơn Hải Kinh, sinh trưởng cực khó khăn. Cần lấy khí cực dương để mọc rễ, khí cực âm để sinh trưởng. Vạn vật trong thiên hạ vốn đều có âm có dương, cực dương sẽ sinh ra cực âm và ngược lại. Bởi vậy, dù thiên hạ rất rộng lớn nhưng những nơi để Thúy Ngọc Mặc Trúc có thể nảy mầm lại ít ỏi vô cùng, cho dù có một nơi như vậy thì tốc độ sinh trưởng của nó cũng rất chậm, ngàn năm mới dài ra được một đoạn ngắn. Thứ quý giá nhất chính là trúc nhũ trong thân trúc, nó là bảo vật chí nhiệt hấp thu thiên địa linh khí, có khả năng khiến xương trắng mọc thịt, đối với người luyện võ có thể giúp tăng cường công lực, bách bệnh bất xâm. Vũ Ngôn âm thầm tặc lưỡi. Cái này càng ngày càng giống tiểu thuyết võ hiệp. Hắn cũng đã xem qua mấy cuốn tạp thư như Sơn Hải Kinh nhưng cũng chỉ để tăng thêm học vấn, tu dưỡng thể xác và tinh thần. Tuy hắn nhớ trong đó có nói về Thúy Ngọc Mặc Trúc nhưng cũng không để ý, lại chẳng hề có khái niệm rằng linh đan diệu dược có thể dùng để tăng cường công lực, đương nhiên hắn cũng không tin điều này. Dù đọc qua không ít chí bảo của trời đất từ sách báo nhưng hắn chưa từng được thấy qua chứ đừng nói là nếm thử, do vậy Vũ Ngôn hắn cho rằng đó cũng chỉ là mấy loại thực phẩm xanh xanh đỏ đỏ có hương vị thơm ngon mà thôi. -----o Hết chương 04 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang