[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 39 : Kiến giải độc đáo (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 02:46 13-07-2018

Vũ Ngôn cười nói với Vu Tử Đồng: - Vu tiểu thư là người gây dựng sự nghiệp, nhưng ta nghĩ hầu hết mọi người đều chỉ thấy được một mặt phong quang vô hạn của cô mà lại không để ý đến cô vất vả cần cù đổ mồ hôi như nào. Cô nỗ lực gian khổ, gian nan trong đó người ngoài cuộc không cách nào cảm nhận được. Trong mắt Vu Tử Đồng hiện lên một chút đau buồn, dường như nhớ tới một vài sự tình, gượng cười nói: - Vũ Ngôn... Vũ tiên sinh... Thật sao? Vũ tiên sinh nhìn rất thấu đáo, từ trước đến nay ta đều cho rằng công ty của ta chỉ cách phá sản có hai mươi bốn giờ. Nói đến phá sản, vẻ thương tâm trong mắt nàng dường như càng thêm nồng đậm, có điều nàng nhanh chóng che giấu, cười nói: - Hôm nay nghe mấy câu nói của Vũ tiên sinh, ta cũng rất chấn động. Vũ tiên sinh tài cao, không biết là đang làm nghề gì? - Ta sao? Vũ Ngôn cười nhẹ: - Ta là trưởng kíp của một nhà hàng. - Anh hùng không hỏi xuất thân? Vu Tử Đồng cười: - Lấy tài năng của Vũ tiên sinh, ngày khác tất sẽ có thành tựu. - Ta vẫn luôn cho là như vậy. Vũ Ngôn nói rất nghiêm túc. Vu Tử Đồng cười khanh khách, bộ ngực sữa đầy đặn run run rẩy rẩy lay động, tạo thành một làn sóng cực kỳ ướt át, ngay cả tên đầu gỗ như Vũ Ngôn cũng có chút dao động chứ đừng nói tới loại "dâm tài" như Lục Phong, ngay cả Trần Gia Lạc, cho dù đang đứng ngay trước mặt Tăng Nhu cũng nhìn không chớp mắt. Ngược lại, Vũ Ngôn tâm thần hơi động đã ổn định rất nhanh, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười phiêu dật quen thuộc. Thấy ánh mắt của đám con trai trên sân đều rơi hết lên người mình, khuôn mặt trắng như ngọc của Vu Tử Đồng đỏ lên, song cũng lại có chút vui mừng về sức hấp dẫn của mình. Trông thấy ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Vũ Ngôn, không tìm được nửa điểm mê muội nào, Vu Tử Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng kết luận: Tiểu tử này không phải đàn ông. Vừa rồi Vũ Ngôn thuyết giáo một phen, làm cho bầu không khí trên sân có chút căng thẳng. Tăng Nhu bị “ Hùng binh” dạy dỗ nửa ngày, dĩ nhiên là trong lòng bất mãn, bĩu môi: - Hùng binh, anh cũng biết “lên lớp” người khác nha! Một chuyện rất đơn giản, anh lại nói nhiều đạo lý vậy làm gì? Vũ Ngôn lắc đầu thở dài, chưa từng trải sự đời, suy nghĩ đơn giản. Ài, vẫn còn là một đứa trẻ, dù sinh lý đã trưởng thành, tâm lý vẫn như đang trong giai đoạn trung học, Lão Tăng đào tạo thật đúng là thất bại mà! Kẻ đau khổ nhất ở đây còn phải kể tới Tổng Đà chủ. Lúc đầu tưởng rằng số tiền lớn như này có thể hung hăng dạy dỗ tiểu tử kia một chút, không ngờ lại bị Vũ Ngôn khua môi múa mép dạy dỗ ngược lại một phen, khiến hắn không có cách nào phản bác lại. Có thể tưởng tượng được sự buồn bực của Trần Gia Lạc lớn đến nhường nào. Người hiểu Vũ Ngộn nhất ở đây chính là Hậu Vân. Nàng cũng là một đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó, tất nhiên cuộc sống cũng khổ cực, cũng biết rõ đây là cảm giác thực của Vũ Ngôn. Người hiểu chậm nhất, thậm chí là không hiểu chút nào, chính là Lục Phong. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Vu học tỷ diễm lệ quyến rũ và Tăng Nhu trẻ trung tươi tắn, cho dù trực thăng có rơi xuống hắn cũng không hề hay biết. Vu Tử Đồng lấy ra tám trăm đồng từ trong ví nhỏ trên tay rồi nhét vào hòm quyên góp của Tăng Nhu, cười nói: - Ta còn có chút chuyện nên phải đi trước. Công ty của ta ở trên lầu hai mươi mốt, tòa nhà đối diện, lát nữa làm xong thì lên ngồi chơi. À, đây là chút tấm lòng của ta, đừng chê ít nha, đây chính là công sức lao động vất vả của ta. Mấy câu sau là nói với Vũ Ngôn, Vũ Ngôn cũng mỉm cười rực rỡ đáp lại nàng, có vừa có chút không đàng hoàng nhưng lại mang phong cách của thư sinh nho nhã. Vu Tử Đồng thầm nghĩ: “Da mặt cái tên này thật là dày, mỹ nam kế không có tác dụng với ta đâu!”. Vậy nhưng khuôn mặt nàng lại hơi ửng hồng. Ngày hôm nay cũng không tệ, đương nhiên trừ chuyện của Tổng Đà chủ. Đám con gái cứ tíu ta tíu tít, Hậu Vân cũng tràn đầy phấn khởi. Vũ Ngôn thấy tâm tình của nàng tốt như vậy thì trong lòng cũng rất vui. Hắn không có tâm tư chơi đùa với đám con gái, bèn ngồi dưới cái ô che nắng, một chai nước lọc, một cái bánh mì, ung dung nhấm nháp. Tổng Đà chủ Trần Gia Lạc ngồi trong tiệm ăn, thấy Vũ Ngôn ngồi một mình dưới ô thì trong lòng phấn khởi lạ thường. Hậu Vân muốn ra cùng Vũ Ngôn, lại bị Tăng Nhu kéo lại, Vũ Ngôn vẫy vẫy tay với nàng, ý là hắn không sao, kêu nàng đi vào. Khiến hắn cảm thấy bất mãn chính là tiểu tử Lục Phong, trốn trong tiệm ăn, nấp sau lưng Trương Hoàn, giơ ngón tay cái về phía hắn, ý là “tiểu tử mày thật tốt!”. Ngay lúc hắn đang cảm thấy nhàm chán thì lại thấy Hậu Vân cầm hai cái kem ly chạy ra đưa cho hắn: - Ngôn đại ca, cho anh này! Vũ Ngôn nói: - Sao em lại ra đây làm gì? Mau vào đi, ngoài này nóng lắm, cơ thể em lại không được tốt. Hậu Vân lắc lắc đầu: - Ngôn đại ca, em ở lại đây với anh! Vũ Ngôn cười nói: - Anh không sao. em quên à, anh có võ công, không sợ nóng đâu. Hậu Vân đỏ mặt, nhớ lại cái đêm Vũ Ngôn xua phong hàn giúp nàng. Nàng nhìn qua hắn, khẽ nói: - Ngôn đại ca, anh không nên trách chị Tăng Nhu. Thực ra chị ấy rất tốt bụng, chính chị ấy bảo em mang kem ra cho anh đấy. nhưng chị ấy bảo em không được nói. Chị ấy còn bảo anh nhanh vào ăn cái gì ấy. Vũ Ngôn liếc nhìn sang tiệm ăn nhanh, thấy Tăng Nhu cũng đang nhìn bên này. Tăng Nhu thấy hắn nhìn mình thì vội vàng nhìn đi chỗ khác, cái mũi hơi nhíu nhíu. Không cần nghĩ cũng biết, nha đầu này lại “hừ” một tiếng cho xem. Hắn có chút buồn cười, nói với Hậu Vân: - Anh giận cô ấy làm gì, anh chính là trưởng bối của cô ấy, sao có thể hẹp hòi như vậy chứ. Chỉ là nha đầu này điêu ngoa quá mức, anh sợ em tiếp xúc nhiều với cô ấy sẽ học thói xấu của cô ấy mất. Hậu Vân vội nói: - Ngôn đại ca, không đâu, em sẽ không như Tăng Nhu tỷ tỷ đâu, em sẽ luôn là... Vẻ mặt nàng hơi khó coi, làm bầm: - ... Em sẽ luôn là em gái ngoan của anh! Thế nhưng trong lòng nàng đau xót như là bị dao cắt, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, không cho Vũ Ngôn trông thấy vành mắt đang ngấn lệ của mình. Vũ Ngôn đẩy nàng vào tiệm ăn nhanh, còn hắn thì đi loanh quanh bên ngoài. Tăng Nhu ném hết chỗ thức ăn vẫn để giành cho hắn vào sọt rác, miệng hầm hừ; - “hùng binh” đáng chết, “hùng binh” bại hoại, “hùng binh” hẹp hòi... Ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cái tên đang đi lởn vởn ngoài kia. Tổng Đà chủ ngồi cách nàng không xa. Cũng chẳng còn cách nào khác, lúc đầu hắn muốn ngồi đối diện nàng, chỉ là vừa vào tiệm Tăng Nhu đã hô bạn gọi bè, các vị trí xung quang đều bị các cô gái khác chiếm hết. Hình như cái quả ớt nhỏ này cũng trút hết tất cả bực dọc đối với Vũ Ngôn lên người hắn vậy. Tuy Tổng đà chủ có dị năng, nhưng tính tình vị đại tiểu thư này chỉ sợ còn hung dữ hơn cả siêu năng lực, thế nên hắn đành gắng gượng ngồi ở một nơi hẻo lánh cách nàng không xa. Vũ Ngôn dạo bước trên đường, bản thân có cảm giác như tiến vào đại dương mênh mông. Bầu trời nhiễm đầy bụi bặm, nhà cao tầng mọc lên san sát trong thành phố, không có cách nào nhìn thấy mặt trời. Không có những bụi hồng, những khóm cây, hồ nước trong veo, chỉ có một thế giới lạnh lẽo với xi măng và bê tông cốt thép. Tất cả mọi người đều bận rộn, dường như không có một chút cảm giác nào về sự biến mất của gia viên xinh đẹp mà bọn họ đã từng có trong dòng lũ của sự công nghiệp hoá. Vũ Ngôn cảm thấy hắn như trở thành một kẻ xa lạ, một kẻ đứng ngoài trong cái thành thị náo nhiệt này. Tâm cảnh theo đuổi tự nhiên khiến hắn rất khó dung nhập vào trong dòng người vội vã ấy. Mọi người trong thành thị đều đang gấp rút theo đuổi những thứ xa hoa. Còn hắn lại hướng về một cuộc sống tự do tự tại trên Đại Thanh sơn, một cuộc sống nghèo khổ nhưng bình đạm trong mắt người khác. Xa hoa và đạm bạc luôn lẫn lộn với nhau, thế nhưng ít ai hiểu được. Vì thế nên ít ai hiểu thấu sự sâu lắng của Vũ Ngôn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang