[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 37 : Đánh giá (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 14:52 12-07-2018

Vũ Ngôn cũng không tức giận, cười nói: - Người ta là Tổng Đà chủ, sao tôi có thể so được? Hơn nữa hắn lại là người trong lòng của cô. Trong mắt người đang yêu, tình nhân chính là Tây Thi, tôi thật sự không dám so với hắn. Tăng Nhu cả giận: - “Hùng binh”, anh ngứa da có phải không, sao hắn lại là người... Mặt nàng đỏ bừng, trừng mắt nói với Vũ Ngôn: - Sao hắn lại là người trong lòng ta chứ? Vũ Ngôn cũng không để ý tới nàng, lại thấy Lục Phong đang vò đầu bứt tai đứng cạnh Trương Hoàn, liền đi tới vỗ vai hắn hỏi: - Sao vậy anh bạn, sao trông như tôm luộc thế? Lục Phong vội nháy mắt với hắn rồi lại nhìn Trương Hoàn lớn tiếng nói: - Một hoạt động như thế này thật có ý nghĩa. Không những giúp trẻ em nghèo, quan trọng hơn chính là được ở cùng với Hoàn Hoàn của chúng ta. Cho dù có khổ hơn, mệt hơn thì anh cũng bằng lòng. Trương Hoàn gật đầu mỉm cười hài lòng. Còn Lục Phong lại càng phấn khởi, nhìn nàng đầy thâm tình: - Hoàn Hoàn, em là gió thì anh sẽ là cát. Em là giày thì anh sẽ là chiếc khăn lau. Còn nếu em là một nét chữ viết nhầm thì anh sẽ làm một cục tẩy... Vũ Ngôn còn chưa kịp kêu ngừng thì bên kia chợt nghe tiếng của Tăng Nhu: - Chị Đồng! Chị Đồng... Hắn xoay người nhìn lại, thấy Tăng Nhu đang chạy về phía một cô gái chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Cô gái này mặc một bộ quần áo công sở tối màu, dáng người cao gầy đầy đặn, má đào mày liễu, ướt át mê hoặc lòng người, ánh mắt như mặt nước hồ thu trong vắt, có một vẻ đẹp thùy mị mê người không nói thành lời. So sánh với một cô gái trẻ trung như Tăng Nhu thì lại có một hương vị khác. Lục Phong khoác tay lên vai Vũ Ngôn rồi ngơ ngác nhìn cô gái kia, nửa ngày sau mới mở miệng: - Ai da, Vu học tỷ này quả là mê hoặc chết người không đền mạng mà! Thấy hắn có dấu hiệu chảy nước miếng, Trương Hoàn ở bên cạnh đã sớm dựng mày, một quyền nện thẳng vào sườn Lục Phong, tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng tru như lợn bị chọc tiết. Vũ Ngôn đã không ít lần nhìn thấy gái xinh. Nói về diện mạo thì Số 9, Đỗ Uyển Nhược, Tăng Nhu đều có thể so sánh được với cô gái trước mắt. Nhưng cái phong vận thành thục này thì không thể học được. Lực sát thương của một cô nàng thành thục diễm lệ như thế này đối với một nam thanh niên mười tám, mười chín tuổi như Lục Phong chắc chắn là không gì sánh nổi. Đáng tiếc, đối với mấy chuyện này thì Vũ Ngôn bảy khiếu đã thông sáu khếu, còn lại một khiếu cũng không thông [*]. Mặc dù ấn tượng ban đầu của hắn với cô gái xinh đẹp này có thể nói là tốt, nhưng đó chỉ dừng lại ở phương diện thưởng thức chứ chưa từng nghĩ tới cái chuyện khác. (Giải thích luôn câu thành ngữ này: - Có một câu chuyện cười như sau: Con trai của một nhà tài chủ học cùng thầy giáo, học đi học lại vẫn chẳng học được gì. Tài chủ rất quan tâm vấn đề học tập nên hỏi thầy giáo: “Con ta học hành thế nào rồi?”. Thầy giáo không biết trả lời ra sao, nếu nói học tốt thì cũng không phải vì cậu con trai kia mù tịt, nói học không tốt lại sợ tài chủ nổi giận. Cuối cùng ông ta nghĩ ra một câu trả lời chu đáo: “Con trai ngài, bảy khiếu đã thông sáu khiếu rồi”. Tài chủ nghe vậy mừng lắm: “Bảy khiếu đã thông sáu, chỉ còn lại một khiếu chưa thông mà thôi”, nói rồi rời đi. Kỳ thực thầy giáo đã chơi chữ,“Một khiếu chưa thông” ở đây có nghĩa là “chưa thông một khiếu nào”, hay “dốt đặc cán mai” vậy.) Tăng Nhu kéo tay cô gái diễm lệ kia đi đến trước cái hòm quyên góp của mình, một tay đẩy Vũ Ngôn ra khỏi cái ô che nắng: - “Hùng binh”, tránh ra một chút, anh không biết nguyên tắc ưu tiên phụ nữ sao? Cô gái kia cười rồi nói với Tăng Nhu: - Nhu Nhu, đây là bạn trai em sao? Rất đẹp trai nha! Em hung dữ vậy làm gì, không dễ kiếm một người đàn ông tốt đâu, đừng dọa người ta bỏ chạy nha! Tăng Nhu đỏ mặt nói: - Chị Đồng, chị nói linh tinh gì vậy, anh ta chỉ là một người bạn của em thôi. Chị Đồng cười cười nhìn Vũ Ngôn, rồi lại nói một cách đầy thâm ý: - Mới bắt đầu đều như vậy... Vũ Ngôn bỗng dưng cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng. - “Sao cái câu này giống hệt cái câu tên tiểu tử Lục Phong kia phun ra vậy?”. Sắc mặt Tăng Nhu đỏ bừng, không biết nên giải thích như thế nào. Không thể nói ra thân phận thực của Vũ Ngôn, còn nếu nói là bạn bè thì lại bị người ta hiểu lầm. Trong lòng nàng rất bực bội, trừng mắt hung hăng nhìn hắn. Vũ Ngôn mỉm cười nói với chị Đồng: - Vị tiểu thư này, cô nhầm rồi. Tôi với Tăng Nhu có quan hệ thân thích, nếu luận về vai vế thì tôi là trưởng bối của cô ấy. Tăng Nhu lập tức kêu lên: - “Hùng binh”, anh nói bậy bạ gì đó. Anh là trưởng bối của ai? Mặt lừa không biết mặt ngựa dài. Chị Đồng đánh giá người thanh niên trước mắt. Gương mặt thoạt nhìn chưa đến hai mươi, khí chất tự nhiên nho nhã nhưng lại có nét trưởng thành không hợp với tuổi. Khóe môi luôn hiện hữu một nụ cười xấu xa, dường như có một loại mị lực tà dị. Ánh mắt sâu thẳm mà thâm thúy, ẩn trong đó là rất nhiều cảm xúc khác nhau. Hờ hững, vui vẻ, hoài niệm, còn có một chút ưu thương không sao nói rõ được. Chị Đồng cảm giác người thanh niên trước mặt này có khuôn mặt hai mươi tuổi nhưng lại có sự trưởng thành của một người đàn ông ba mươi tuổi vậy. Vũ Ngôn mỉm cười với Tăng Nhu, nàng tức giận hừ một tiếng rồi đẩy hắn ra khỏi cái ô có thể che sáu bảy người: - Nói bậy nói bạ. Phạt anh đứng nghiêm trong hai tiếng. Hậu Vân lập tức kéo Vũ Ngôn tới bên cạnh mình, nói với Tăng Nhu: - Chị Tăng Nhu, Ngôn đại ca đã bận bịu cả nửa ngày rồi. Trời cũng nóng nữa, đừng bắt anh ấy đi phơi nắng! Tăng Nhu cười hỏi: - Em đau lòng cho hắn à? Hậu Vân đỏ mặt, vội nhìn lén Vũ Ngôn, thấy hắn đang nói chuyện với Lục Phong thì mới có chút yên lòng. Vũ Ngôn kéo Lục Phong hỏi: - Mày biết mỹ nữ kia sao? Lục Phong "khinh bỉ" nhìn hắn nói: - Thế nào hả, động lòng phàm rồi sao, không làm hòa thượng nữa à? Vũ Ngôn vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái nói: - Đâu có xấu xa như mày nghĩ. Không biết cái đầu của mày chứa cái gì nữa, một cô nương tốt như Trương Hoàn sao lại nhìn trúng mày nhỉ? Lục Phong bĩu môi nói: - Duy chỉ có đại anh hùng mới lộ được bản sắc. Tao được cái tình nết thật thà, lại cao thượng, gọi là “một tấm lòng son”. Hiểu không, là “một tấm lòng son” đó? Vũ Ngôn cười hà hà: - Son đâu không thấy, chỉ thấy tấm lòng của Tư Mã Chiêu rành rành đây thôi. Nhìn Lục Phong đang muốn uốn ba tấc lưỡi, Vũ Ngôn lập tức chặn ngang: - Tao thấy hình như mày cũng biết cô ta. Chẳng lẽ cũng là một người có tiếng tăm ở đại học Thiên Kinh sao? Lục Phong cười he he: - Tiểu tử, mày hỏi tao thì xem như hỏi đúng người rồi. Vu học tỷ tên đầy đủ là Vu Tử Đồng. “Tử” là màu tím, “Đồng” trong “hồng đồng đồng” (đỏ au, đỏ rực). Thế nào, cái tên có hay không? Vũ Ngôn lại vỗ đầu hắn, cười nói: - Hay hay không cũng đâu liên quan gì đến mày, dù sao đó cũng chẳng phải tên của mày. Lục Phong không để ý tới lời của hắn: - Nghe nói năm đó, Vu học tỷ là một nhân vật phong vân trong trường chúng ta, không chỉ có thành tích xuất chúng, dung mạo lại chẳng cần phải nói. Năm đó, không biết bao nhiêu người muốn được trông thấy mặt ngọc của cô ấy mà cũng không được. Hôm nay quả là tiện nghi cho tiểu tử mày! Vũ Ngôn lắc đầu hết cách với tên này, tên này mê gái tới mức ngớ ngẩn rồi. Trong mắt Lục Phong lóe lên thần sắc hưng phấn, nói với giọng đầy thâm tình: - Lại nói Vu học tỷ năm đó... Vũ Ngôn vừa nghe được mấy chữ đầu của hắn, lập tức có cảm giác muốn dần cho hắn một trận, cũng may đã quen biết tiểu tử này một thời gian, cũng biết công phu ba hoa chích choè của hắn, đành phải nhẫn nại nghe hắn nói tiếp. - Vu học tỷ là thiên tài trong thiên tài, chỉ trong vòng có ba năm đã hoàn thành xong chương trình đại học, tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất, sau đó tiến vào thương trường, bộc lộ bản sắc thiên chi kiều nữ. Chỉ thấy cô tay trái cầm một cây Lê Hoa thương, tay phải xách một cây Liễu Diệp đao, tung hoành trong trận địa của đối phương như vào chỗ không người, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi. Một trận chiến chém giết tới mức máu chảy thành sông, làm thiên địa biến sắc, khiến quỷ thần khiếp sợ... Nước miếng Lục Phong bay tứ tung, Vũ Ngôn thật sự không thể nghe thêm nữa, dơ nắm đấm ra dứ dứ vào mũi hắn. Lục Phong đang nói đến chỗ tính chất sự việc thì nhìn thấy nắm đấm kia đang hướng vào mũi mình, lập tức kinh hãi há miệng, không nói được một chữ. Nhưng khi nắm đấm tới trước mặt hắn, Vũ Ngôn đột nhiên lách đi, chỉ sượt qua mũi mà thôi. Lục Phong chớp chớp mắt, lau mồ hôi lạnh, đang định nói tiếp thì Vũ Ngôn bóp bóp tay kêu rắc rắc, sau đó lạnh lùng: - Chỉ nên nói chuyện nên nói, nếu không... Lục Phong vội gật đầu: - Biết, biết. Em biết rồi, mong đại hiệp ra tay lưu tình. Vũ Ngôn cười hắc hắc, nói: - Nắm đấm mới là đạo lý. Nếu tiểu tử mày ở vào thời trước thì tám chín phần chính là một Hán gian. Lục Phong nịnh bợ: - Hán gian không thích, nhưng “gian” cái khác thì có thể suy nghĩ lại một chút. Hà hà... Vũ Ngôn lập tức lại có cảm giác thất bại. Muốn đối phó với loại người “dâm tiện” như tên này thì chỉ có một cách, đó chính là phải “dâm tiện” hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang