[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 36 : Đánh giá (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 04:20 12-07-2018

.
Trần Gia Lạc cũng không nhìn thẳng hắn, tự bước xuống thang, khi đi qua người Vũ Ngôn còn hầm hừ: - Con mẹ nó, mày coi chừng tao đó! Vũ Ngôn cau mày, tiểu tử này trước thì tấn công, sau thì đe dọa, mà lão tử cũng chẳng nhớ ra là đã đắc tội gì với hắn. Cháu rể như vậy lão tử không cần. Sắc mặt Vũ Ngôn cũng biến đổi, liếc nhìn hắn nói: - Vị bạn học này, bất kể anh là ai, anh cũng không có quyền sỉ nhục người khác. Trần Gia Lạc khinh thường: - Sỉ nhục mày? Mày có tư cách sao? Đừng tự đề cao mình. Nếu không phải tao nể mặt Nhu Nhu, cái thứ như mày có thể đứng trước mặt tao sao? Hắn xòe bàn tay ra rồi nắm lại, giơ lên trước mặt Vũ Ngôn, cười âm hiểm: - Trong mắt tao, mày chỉ là một con kiến. Một tay tao cũng có thể bóp nát mày. Vũ Ngôn lắc đầu, tay cũng duỗi ra. Động tác thoạt nhìn trông rất chậm nhưng kì thực nhanh vô cùng. Trần Gia Lạc thấy cổ tay mình bị tóm được nhưng lại không có cách nào né tránh, như bị một gọng kìn kẹp chặt, đau đớn vô cùng. Trần Gia Lạc vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ người vừa rồi áp chế mình, khiến mình bị cắn trả dẫn tới bị thương không phải cao nhân khác mà chính là tiểu tử này? Vừa rồi mình còn tưởng có cao thủ dị năng ẩn thân ngầm giúp đỡ hắn, nhưng giờ xem ra tiểu tử này có chút gì đó quái dị. Mặc dù tu vi mình không cao, nhưng cũng là Dị năng giả hệ Thổ, vậy mà lại không hề cảm nhận được dao động của năng lượng tinh thần trên người tiểu tử này, vậy nên hắn không thể là Dị năng giả. Vậy hắn dựa vào cái gì để khiến mình bị cắn trả? Suy nghĩ trong lòng Trần Gia Lạc xoay chuyển, cảm giác đau đớn trên tay vẫn chưa giảm. Có điều hắn cũng khá cứng đầu, cắn răng nhịn đau, nói: - Có chút sức khỏe thì sao? Mày cũng chỉ như mấy con trâu rừng thôi. Vũ Ngôn cười lạnh, buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn: - Mỗi một việc đều có phép tắc riêng của nó. Dạng người gì thì nên làm những chuyện như thế nào, tao nghĩ chắc mày cũng hiểu rõ. Cho dù trong thế giới mày đang sống, dùng siêu năng lực công kích người thường cũng là một điều cấm kỵ. Sư trưởng của mày không dạy mày sao? Trần Gia Lạc biến sắc, không ngờ Vũ Ngôn lại nói thẳng ra hắn có siêu năng lực. Xem ra đối phương cũng không phải là nhân vật đơn giản. Làm gì cũng có luật, dùng siêu năng lực công kích người thường là một điều cấm kỵ lớn trong thế giới dị năng. Có điều, người trước mặt cũng không phải người thường. Mặc dù không cảm giác được năng lực tinh thần nhưng có thể phá được công kích của hắn thì tuyệt đối không phải là người thường được. Nghĩ vậy, Trần Gia Lạc cười lạnh: - Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, kẻ xứng đáng mới được phép sinh tồn. Người có năng lực đương nhiên sẽ có thể dẫm lên đầu người khác. Nếu thực sự có nhiều quy định như vậy, cái thế giới này mãi mãi cũng chỉ có thể là “người đi trên đất, cá bơi trong nước” mà thôi. Vì thế, mày nên cảm thấy vinh hạnh vì được tao dẫm lên đầu. Vũ Ngôn duỗi tay, lòng bàn tay giơ lên trước mặt hắn, chậm rãi nói: - Mày nhìn trên tay tao có cái gì? Trần Gia Lạc thấy các đốt ngón tay hắn, rồi cả lòng bàn tay đầy những vết chai rất dày, dường như là do làm nhiều việc nhà nông nặng nhọc gây ra thì khinh thường cười lạnh: - Chỉ là một con trâu cậy vào cơ bắp, lại còn ra vẻ! Vũ Ngôn xoa xoa bàn tay, những vết chai ma sát vào nhau tạo ra những tiếng “sột sột”. Khí chất toàn thân trong phút chốc bỗng biến hóa, hơi thở chết chóc được hình thành qua hàng trăm trận chiến bộc phất ra ngoài. Đây chính là sát khí chân chính, là máu, là lửa, được tạo ra từ trong những trận chiến đấu sinh tử, tạo ra từ trăm ngàn thi thể kẻ địch, là sát khí được ma luyện không gì có thể sánh được. Hắn nhìn Trần Gia Lạc như đang nhìn một xác chết. Khóe môi nhếch lên để lộ một nụ cười nhạt. Trần Gia Lạc cảm thấy lạnh lẽo, không còn một chút dấu hiệu của sự sống nào, như bị ném vào giữa hầm băng. Hắn muốn hét thật lớn nhưng cái cảm giác nghẹt thở ấy khiến hắn thấy được tử thần đang ở trước mắt. Hắn há miệng ngơ ngác nhìn Vũ Ngôn. Cảm giác chết chóc ấy khiến hắn gần như sụp đổ trong nháy mắt. Vũ Ngôn chậm rãi nói: - Mỗi một vết chai trên tay tao đều dính đầy máu tươi, đều là máu tươi của kẻ thù... Khóe miệng hắn nhếch lên cười một cách quái dị, vỗ nhẹ bả vai Trần Gia Lạc: - ... Địch nhân, là địch nhân đó, mày hiểu không? Trần Gia Lạc cảm giác hơi thở tử vong càng ngày càng gần mình. Mắt hắn mở trừng trừng, run run: - Tao không sợ mày... Tao không sợ chết... Vũ Ngôn lắc đầu: - Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào cái năng lực yếu ớt của mày là có thể hoành hành khắp nơi. Trên thế giới này, người mạnh hơn mày rất nhiều, mày chỉ là một con ếch đáng thương ngồi dưới đáy giếng. Thành ngữ “Ếch ngồi đáy giếng” đó mày đã được học chưa? Có hiểu không? Cần tao giảng lại không? Hắn nói rất nhỏ, nhưng vào tai Trần Gia Lạc lại biến thành âm thanh đòi mạng của Tử thần. Cuối cùng Trần Gia Lạc cũng không chịu được hơi thở tử vong này, thét lớn: - Không... Tiếng thét rất to, đám con trai con gái lập tức nhìn tới. Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười ấm áp như mùa xuân. vỗ vai Trần Gia Lạc thật thân mật, nói với mọi người: - Tôi với người anh em này chỉ đùa một chút thôi, mọi người không cần để ý! Đua ngựa, chơi cổ phiếu, khiêu vũ, ca hát,... nói chung cứ thoải mái đi, ha ha... Trần Gia Lạc đã tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác uể oải khiến hắn suýt nữa thì ngã quỵ. Cũng may năng lực tinh thần của hắn rất mạnh, vẫn gắng gượng đứng đó. Nhìn bóng lưng Vũ Ngôn, trong mắt lóe lên lửa giận, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng lại có chút sợ hãi. Kỳ thật với năng lực tinh thần của Trần Gia Lạc thì không dễ bị khí thế của Vũ Ngôn áp đảo. Nhưng hắn đã quá sơ ý, không thể ngờ rằng người trẻ tuổi nho nhã trước mắt này lại có một loại sát khí vượt qua sinh tử như vậy, nên nhất thời sơ suất bị Vũ Ngôn áp chế. Điều này thực ra cũng tương tự như việc hắn dùng dị năng đánh lén Vũ Ngôn, chỉ có điều kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Hậu Vân đang đứng trước hòm quyên góp, liên tục cảm ơn những người quyên tiền. Nàng thấy Vũ Ngôn đi tới chỗ mình liền cười nói: - Ngôn đại ca, cái hòm quyên góp này sắp đầy rồi. Anh mang một cái hòm quyên góp khác tới giúp em! Vũ Ngôn cười: - Không được, để anh làm hết giúp em. Em đừng làm quá sức lại mệt. Nói rồi hắn móc từ trong túi ra tờ một trăm đồng rồi nhét vào trong cái hòm của Hậu Vân, cười nói: - Chỗ này là đóng góp của anh. Tăng Nhu đang đứng bên cạnh Hậu Vân cũng cười: - “Hùng binh”, không nhìn ra anh cũng thật hào phóng đó! Nàng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Vũ Ngôn và Hậu Vân, cả hai đều là cô nhi, tới đây làm thêm để kiếm tiền đi học. lúc này Vũ Ngôn lấy ra một trăm đồng đã là rất có giá trị đối với hắn rồi. Dung mạo Tăng Nhu xinh đẹp, đương nhiên tiền trong rương quyên góp của nàng là nhiều nhất. Các anh chàng thi nhau ném tiền vào hòm nàng. Nàng cũng liên tục mỉm cười nói cảm ơn. Tiền trong hòm của Hậu Vân cũng không ít, nhưng nàng không hào phóng như Tăng Nhu, thấy mấy tên cứ nhìn chằm chằm vào mình thì xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng bừng, vội vàng kéo tay Vũ Ngôn rồi nấp sau lưng hắn. Vũ Ngôn cười ha hả, nói: - Sợ cái gì, em gái. Xinh đẹp là phải để cho người ta thưởng thức. Khuôn mặt Hậu Vân càng đỏ hơn, khẽ đấm vào vai hắn rồi nói nhỏ: - Ngôn đại ca, anh nói bậy bạ gì đó? Bọn họ không phải nhìn em mà là nhìn chị Tăng Nhu. Vũ Ngôn cười “hắc hắc”, cũng không nói thêm gì. Trần Gia Lạc đã xốc lại tinh thần và tạm thời không nghĩ tới chuyện của Vũ Ngôn nữa. Hắn đứng bên cạnh Tăng Nhu, lấy từ trong ví ra một cái thẻ tín dụng rồi nói: - Hôm nay ra ngoài vội quá nên không mang nhiều tiền mặt. Nhu Nhu, em đợi một lát để anh đi rút chút tiền rồi tới quyên góp. Tăng Nhu lộ ra một nụ cười hiếm hoi đối với hắn: - Tốt, cảm ơn anh! Nhìn Trần Gia Lạc rời đi, Vũ Ngôn cười nói: - Không ngờ nhị nha đầu còn có thể dùng mỹ nhân kế! Tăng Nhu trừng mặt nhìn hắn: - Ai cần anh quản? Lát nữa anh xem Trần Gia Lạc người ta quyên bao nhiêu tiền rồi tự so sánh với chính anh đi, để xem anh còn cười được không. Đều là người với người, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang