[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 29 : Khám phá lúc nửa đêm (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 05:16 03-07-2018

Trong lòng Quan Nhã Ny mặc dù nghĩ như vậy nhưng tay cũng không hề dừng lại, động tác sau nhanh hơn động tác trước. Những chiêu thức nàng thi triển khi rơi vào mắt Vũ Ngôn đều khiến hắn có chút giật mình, bởi vì chiêu thức của Quan Nhã Ny rất phức tạp và có rất nhiều chiêu đều là của các môn phái mà Vũ Ngôn từng được trông thấy trong cuốn "tạp kinh tổng hợp" kia. Nếu là những công kích võ thuật không có nội lực thì Vũ Ngôn có thể phá giải, nhưng Quan Nhã Ny bây giờ lại dùng nội công nên dù Vũ Ngôn biết cách phá giải cũng không thể cứng đối cứng với nàng, vì thế cho nên hắn chỉ còn cách chạy đông chạy tây để trốn, không trốn được thì chật vật chống đỡ, lòng thầm kêu khổ không ngừng, có vài lần bị chưởng phong của nàng phất vào mặt khiến má đau rát. Trong lòng Quan Nhã Ny cũng ngạc nhiên không kém: "Không ngờ rằng mình đã dùng bốn thành công lực mà vẫn chẳng làm gì được hắn. Mặc dù trốn tránh rất chật vật nhưng hắn đều có thể tìm ra góc chết trong chiêu thức của mình. Nếu hắn có nội lực trong người thì có thể thoải mái phá vỡ chiêu thức của mình rồi. Có thể thấy không chỉ có nhãn lực vô cùng tốt mà ngộ tính của hắn cũng rất cao. Có điều hắn đã qua độ tuổi tốt nhất để tu tập nội công, không thể nội ngoại song tu được. Quan Nhã Ny thấy đã lâu mà vẫn chưa tấn công được Vũ Ngôn nên trong lòng có chút sốt ruột, kình lực trên tay lại tăng thêm một thành. Tay trái chụp về phía ngực hắn, chưởng phải hoành ngang đánh vào sườn. Một chiêu này vô cùng nhanh, nếu Vũ Ngôn dùng nội công thì tất nhiên có thể phá giải nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn chưởng thanh tú của nàng đánh vào ngực hắn. Cảm nhận được sự cường đại của kình lực khiến hắn không nhịn được mà trừng mắt, thầm nghĩ, nha đầu ngươi muốn giết ta hả! Quan Nhã Ny vội thu chưởng nhưng có chút lực đạo vẫn đánh vào người vũ Ngôn. Thân thể hắn lùi sau vài bước mới ổn định lại được. Thấy Vũ Ngôn thở hồn hển mệt nhọc, Quan Nhã Ny vội chạy đến hỏi: - Anh thế nào rồi, không việc gì chứ? Vũ Ngôn thở dốc nói: - Tôi không sao, nhưng cô thì có chuyện đó. Tôi bị cô đánh bị thương, phải tới bệnh viện. Lần này cô thảm rồi. Tối thiểu phải bồi thường cho tôi hai ba mươi vạn. Nếu tôi tàn phế thì phải hai ba trăm vạn. Quan Nhã Ny nghe hắn nói bậy thì cố nín cười: - Vậy để tôi đánh anh tàn phế luôn. Nói xong, tay phải vươn ra như muốn đánh. Vũ Ngôn vội nói: - Dừng, dừng, tạm dừng. Tôi muốn đi mua cái bảo hiểm rồi trở về chịu đòn. Quan Nhã Ny cười ra tiếng: - Da anh rất dày nên không cần bảo hiểm đâu. Vũ Ngôn thấy nàng cười như mai vàng nở rộ trong trời đông giá rét, một vẻ phong tình mê người nói không thành lời, không nhịn được ngơ ngẩn thì thào: - Hồng nhan họa thủy! Đúng là hồng nhan họa thủy! - Này, anh nói cái gì? Quan Nhã Ny sửng sốt sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng. Lửa giận trong mắt bao trùm lên Vũ Ngôn, nàng nghe thấy rất rõ bốn chữ "Hồng nhan họa thủy". - Không có gì! Vũ Ngôn nghiêm túc nói: - Tôi chỉ cảm thấy mình nên đi mua vé số. Cây vạn tuế nở hoa, kỳ cảnh ngàn năm có một này mà cũng để tôi nhìn thấy! Quan Nhã Ny biết rõ hắn đang nói mình nhưng không nắm được nhược điểm của hắn, đành phải "hừ" một tiếng rồi bỏ qua. Vũ Ngôn thấy nàng không còn giận dữ nữa thì lại không nhịn được nói: - Quan tiểu thư, tôi vừa rồi dính một chưởng của cô, ngực rất là đau, vì thế tôi nghĩ rằng cô nên xin lỗi tôi mới phải. Quan Nhã Ny cười lạnh: - Là anh không đánh lại tôi, vậy mà còn không biết xấu hổ bảo tôi xin lỗi sao. Vũ Ngôn thở dài: - Cho dù tôi có hơn cô thì cũng không đánh cô. Con gái mà, luôn được người sủng ái. Câu cuối cùng mặc dù khá nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Quan Nhã Ny. Cô không nhịn được nhảy lên: - Anh lại nói cái gì? Đánh thắng cũng không thể đánh, ngược lại còn bị ăn đánh. Thật không biết mình bị bệnh gì nữa. Trong lòng Vũ Ngôn đang vô cùng hối hận, ngoài miệng vội thanh minh: - Không có gì, không có gì. Chỉ hy vọng Quan tiểu thư cô có thể bồi thường, nói với giám đốc Quách để ông ta tăng lương cho tôi, cũng không cần nhiều lắm, khoảng xấp xỉ một vạn là được rồi. Nhiều quá tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Quan Nhã Ny trừng mắt nhìn hắn thì thấy hắn đang mỉm cười với mình mà để lộ ra hàm răng trắng tinh. Cuộc luận võ của hai người cũng tốn không ít thời gian, những người khác vẫn còn đang luyện rất hăng say, còn La Hựu ngay từ đầu thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã sớm lánh ra một bên. Vũ Ngôn hỏi: - Quan tiểu thư, cô thấy tôi có thể vào công ty vệ sĩ không? Quan Nhã Ny trừng mắt nhìn hắn: - Anh muốn vào công ty vệ sĩ để làm gì, có ý đồ gì hả? Trong lòng Vũ Ngôn thầm nói, ý đồ cũng có nhưng không thể nói cho cô biết, còn ngoài miệng lại đáp: - Ý đồ duy nhất của tôi không phải chỉ muốn kiếm tiền sao. Con cái nhà nghèo thật khổ mà! Quan Nhã Ny thở dài, lẩm bẩm: - Sinh trong một gia đình giàu có cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì! Vũ Ngôn thầm nghĩ, cô ấy nói vậy cũng đúng, Mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng. Cô ấy là một cô gái sinh ra trong một gia đình giàu có, mặc dù được ăn mặc sung sướng nhưng có lẽ thiếu sự tự do, hèn gì trong truyện có nhiều thiên kim nhà giàu theo tiểu tử nghèo bỏ trốn như vậy. Nhưng nhìn nha đầu này thì chuyện nàng bỏ trốn cùng tiểu tử nghèo chắc là không làm được. Thấy Vũ Ngôn ngơ ngác tới xuất thần, Quan Nhã Ny tưởng rằng hắn lo lắng về việc vào công ty vệ sĩ, bèn nói: - Anh cho rằng vào công ty vệ sĩ dễ như vậy sao? Phải điều tra bối cảnh gia đình, rồi quan hệ xã hội của người đó. Nói chung rất phức tạp! Vũ Ngôn thở dài: - Cũng đâu phải là "Junket Whore" [*], cần gì phải thần bí như vậy. Gia đình tôi rất trong sạch. Vừa tham gia thi lên đại học, dù không biết thi có đỗ hay không nhưng vẫn phải ra ngoài kiếm việc làm thêm. Trong nhà có một em gái. Đơn giản vậy thôi, gia thế trong sạch, tổ tiên ba đời làm nghề nông, không hề có thành phần bất hảo. Quan Nhã Ny nghe hắn nói thì rất buồn cười nên vội ngăn hắn lại: - Được rồi, ai muốn anh nói nhiều như vậy. Tới lúc đó công ty tự nhiên sẽ phái người đi điều tra. Vũ Ngôn thấy đã hết giờ làm, lại nhớ ra Hậu Vân chắc chắn còn đang chờ ở nhà, liền định tạm biệt: - Thôi, tôi đi tắm rửa. Cám ơn cô hôm nay đã đánh tôi một trận, cho tôi cơ hội được tăng lương. Quan Nhã Ny nói: - Có thể vào chỗ đó được hay không còn chưa biết, không cần cảm ơn sớm làm gì. Chỉ cần anh không ghi hận một chưởng kia của tôi là được rồi. Vũ Ngôn cười tủm tỉm: - Ok, vậy tôi sẽ quên một chưởng kia. Cứ coi như được cô gãi ngứa cho tôi là được rồi. Quan Nhã Ny nhìn hình bóng của hắn dần biến mất trong hành lang mà trong lòng có chút kỳ quái. Hôm nay sao mình lại nói nhiều như vậy? Vũ Ngôn vừa rồi bị ăn đánh, mồ hôi nóng đã toát khắp người. Tắm chừng khoảng bốn mươi phút rồi đi ra, thấy người được huấn luyện đã đi về hết. Vừa ra khỏi tầng hầm thì trông thấy một người đàn ông, người đã từng có xung đột với Vũ Ngôn hắn tại nhà ăn, Ân Nhất Bình. Ân Nhất Bình đang giữ một nữ nhân viên mới hết ca, hỏi: - Quan tiểu thư đã đi chưa? Nữ nhân viên vội đáp: - Quan tiểu thư còn ở trong văn phòng, Ân tổng. Ân Nhất Bình gật gật đầu rồi vào thang máy. Vũ Ngôn nhớ Ân Nhất Bình này cũng có nội công, hơn nữa chân khí trong cơ thể mình hình như rất gần với nội công của bọn họ, vì thế trong lòng nhất thời nổi hứng. Hai người bọn họ gặp nhau trong văn phòng có thể lộ chút tin tức gì hay không nhỉ. Đi khỏi tòa nhà năm tầng này, ngước lên thấy còn một căn phòng vẫn còn sáng đèn, hắn biết đó là văn phòng của Quan Nhã Ny. Vũ Ngôn đi tới chỗ tối, nhìn quanh thấy không có ai, lập tức vận chân khí lên. Thân thể hắn như một chiếc lá khô nhẹ bay lên rồi dừng trước cửa sổ phòng Quan Nhã Ny. Vũ Ngôn tìm chỗ đặt chân, ánh mắt xuyên qua khẽ hở của bức màn che nhìn vào trong đó. Quan Nhã Ny hình như vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài vẫn còn ướt sũng nước đang xõa trên vai. Hiện giờ nàng chỉ mặc mỗi một bộ đồ lót, đầu nghiêng sang một bên lau tóc. Bên trên chiếc quần lót, một vùng bụng bằng phẳng trắng như tuyết lộ ra, bộ ngực sữa cao thẳng, rung rinh mãnh liệt như muốn thoát khỏi sự kiềm chế của chiếc áo con. Cảnh xuân này khiến trái tim Vũ Ngôn rạo rực một hồi, trong lòng thì thầm niệm "phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn", thế nhưng ánh mắt không tự chủ được cứ dán vào những đường cong lả lướt của Quan Nhã Ny. Tâm tình Vũ Ngôn vẫn còn đang kích động thì đột nhiên tiếng gõ cửa truyền đến. Quan Nhã Ny vội khoác cái áo ngoài vào, hỏi: - Ai? Ngoài cửa truyền vào giọng của Ân Nhất Bình: - Nhã Ny, là anh. Quan Nhã Ny mở cửa. Ân Nhất Bình đang đứng bên ngoài cửa, trên mặt nở một nụ cười mê người, trong tay cầm một bó hoa hồng rực rỡ, vẻ mặt đầy thâm tình nói: -Tặng em, Nhã Ny! Vũ Ngôn thầm nghĩ, lão tiểu tử này quả là có bản lĩnh, lúc vừa lên lầu hai tay còn trống trơn nhưng giờ lại không biết đào đâu ra một bó hoa kia. Quan Nhã Ny nhướng mày hỏi - Anh có ý gì? Ân Nhất Bình nghiêng mình lách vào trong phòng rồi cắm bó hoa vào cái bình trên bàn, sau đó quay đầu, thâm tình nói: - Nhã Ny, chỉ có những bông hoa hồng tươi đẹp nhất mới xứng với vẻ xinh đẹp của em. Quan Nhã Ny hừ lạnh một tiếng, rút bó hoa ra khỏi bình ném lên chiếc ghế sô pha, lạnh lùng: - Xin lỗi, Ân tổng. Tôi không thích người khác tặng hoa. Nếu không có chuyện gì khác thì mời anh ra ngoài. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm. Ân Nhất Bình vội nói: - Nhã Ny, kỳ thật anh có có chính sự muốn nói với em. Quan Nhã Ny xoay người ngồi vào chỗ: - Vậy mời Ân tổng cứ nói thẳng. ------------------------------------------------------------------------------------ [*] Junket Whore: Là một bộ phim tài liệu của Mỹ, được đạo diễn Debbie Melnyk và được sản xuất năm 1998. Bộ phim hé lộ mối quan hệ giữa các Nhà báo ngành giải trí và các Nhà quảng cáo của Hollywood.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang