[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 22 : Ngẫu nhiên gặp (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:49 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 22 - Tôi tên Vũ Ngôn, "Vũ" trong "Đại Vũ trị thủy", "Ngôn" trong "ngôn luận". Vũ Ngôn cười nói: – Muốn tôi tiếp tục giới thiệu qua về quê quán, địa chỉ, số điện thoại, trạng trạng hôn nhân và quan hệ tổ chức hay không? Đám nữ hài tử lập tức cười rộ lên, trong lòng cũng nhỡ kỹ cái tên Vũ Ngôn của hắn, đương nhiên nếu có thể nhân tiện biết luôn được địa chỉ quê quán, số điện thoại, tình trạng hôn nhân, với quan hệ tổ chức của hắn thì càng tốt. Lục Phong vội vàng kêu lên: – Quả là một cái tên hay, có khí chất, có ý tứ, có tư tưởng, rất đẳng cấp, ốiiiiiiii... Thì ra một nữ hài khá đầy đặn bên cạnh véo vào hông hắn ta một cái, những nữ hài tử còn lại và Vũ Ngôn đều cười. Lục Phong mặc dù da dầy nhưng cũng không chịu nổi cục diện như thế này, xấu hổ cười nói: – Cái này... cái này... cô ấy véo, là tôi cam tâm tình nguyện mà! Đám con gái lại ồ lên cười vang. Quản lí cũng cười cười, hỏi Vũ Ngôn: – Anh biết làm cái gì? Vũ Ngôn nghiêm túc nói: – Cái tôi biết làm rất nhiều, mặc quần áo, ăn cơm, đi đường, ngủ, đọc sách, biết đọc biết viết, nói khoác, cười... Tôi tuyệt đối có tất cả những kỹ xảo cần phải có của nhân loại. Đám nữ hài tử lại cười lật trời, quản lí cũng cười lớn nói: – Phóng tàu vũ trụ lên trời cũng là kỹ xảo thuộc nhân loại, anh cũng từng tham gia sao? Vũ Ngôn gật đầu nói: – Tôi cho rằng tôi cũng đã có cống hiến cho nó! Quản lí nhịn cười hỏi: – Vậy anh đã có cống hiến gì? Vũ Ngôn cười đáp: – Tôi đứng dưới đất nhìn nó bay lên! Đám nữ hài tử cuối cùng cũng không nhịn được, người ôm ta, ta ôm người, cả đám cười nghiêng ngả, tiếng cười tràn ngập khắp đại sảnh. Lục Phong cũng trộm giơ ngón tay cái ra với ý, người anh em, anh còn trâu bò hơn cả tôi. Trong lòng Vũ Ngôn cười khổ, kỳ thật hắn cũng không có nói dối. Công tác bảo vệ trước khi phi thuyền được phóng lên cũng từng là nhiệm vụ của Liệp Ưng. Hắn cũng có thể coi như là một trong những người ở gần phi thuyền nhất. Trong lòng quản lí tự nhủ, tác phong của tiểu tử này nhanh nhẹn, lại khôi hài vui tính, là người người gặp người người thích, hoa gặp hoa nở. Đám nữ hài tử đi theo hắn làm việc thì tinh lực nhất định sẽ vô tận! Nghĩ vậy, quản lý vỗ tay nói: – Tốt, chàng trai, là anh, nói anh đó, chính anh. Bây giờ anh chính là trưởng kíp của nhà ăn! Mị lực của Vũ Ngôn đồng học quả nhiên trâu không phải bình thường. Nói vài câu, nhẹ nhàng nhón được cái chức trưởng kíp, dưới tay có một Lục Phong cùng mấy nữ hài tử. Vũ Ngôn có cảm giác mình như một Tổng quản Đại nội trong cung. Điều kiện gia đình của Lục Phong kỳ thật cũng không tệ nhưng bạn gái Trương Hoàn của hắn, chính là cái cô gái đầy đặn bên người hắn, lại có tính cách tương đối độc lập nên khăng khăng nghỉ hè phải ở lại làm việc kiếm tiền. Lục Phong cũng không có cách nào đành phải theo tiếp cô nàng cùng đến nơi đây xin việc rồi đều được giữ lại. Vũ Ngôn hỏi qua Lục Phong biết hắn là sinh viên chuyên ngành quản lý kinh tế. Ngành này cũng là ngành hắn ghi danh. Lục Phong hơn hắn một khóa, vào năm học sẽ thành sinh viên năm hai. Lần này hai người bọn họ có nhiều tiếng nói chung, Lục Phong tự biên tự diễn nói bóng rổ bóng đá mọi thứ đều giỏi, ở học viện rất được hoan nghênh, lại vỗ ngực nói về sau có việc cứ tìm hắn, không có việc gì càng phải tìm hắn. Bạn gái Trương Hoàn của hắn tuy rằng không tính là xinh đẹp nhưng đối với gã lại rất “ôn nhu”, nghe gã bốc phét đã tặng cho lưng gã mấy đấm. Đa số những nữ hài tử này đều là sinh viên đại học Thiên Kinh, do gia đình khó khăn nên nghỉ hè không thể không ở lại làm thêm. Làm nhân viên phục vụ tại đây mỗi tuần được nghỉ một ngày, một tháng có thể kiếm được năm trăm đồng. Vũ Ngôn là trưởng kíp, cấp bậc cao, mà quản lí lại nhìn hắn hợp nhãn nên cho hắn một tháng một ngàn. Công việc này đối với hắn cũng tương đối thoải mái. Do đang trong nghỉ hè nên thầy cô giáo và sinh viên đến căng-tin ăn cơm cũng rất ít. Hắn buổi sáng chín giờ đi làm, buổi tối sáu giờ thay ca, lúc đó hắn cũng hết giờ làm. Vũ Ngôn nghe quản lí giới thiệu thoáng qua tình hình của nhà hàng, làm quen với đám nữ hài, lại nhớ mình vừa tới, ngay cả một chỗ ở vẫn chưa tìm được. Vũ Ngôn biết quản lí này họ La nên vội nói chuyện với quản lý La trước để có thời gian thu xếp. Quản lý La biết được tình hình hiên giờ của hắn, biết hắn mới tới Thiên Kinh, liền nói: – Bạn tôi ở trong trường có một phòng nhỏ để không, nếu anh yên tâm thì có thể tới đó ở. Tiền thuê nhà anh trả bao nhiêu thì trả. Từ quản lý La hắn biết diện tích căn phòng này rất nhỏ không tới bốn mươi mét vuông, gồm một phòng ngủ, một phòng khách. Vũ Ngôn liền thuê nó với giá ba trăm đồng một tháng. Hắn xách hành lý lên lưng đi ra ngoài. Vừa định xuống thang lầu thì sau lưng, một tiếng gọi nhỏ truyền đến: – Xin hỏi, anh là Vũ Ngôn của thành phố Thanh Sơn tỉnh Thạch Xuyên phải không? Vũ Ngôn quay đầu. Đó là một nữ hài tử rất thanh tú, thân thể gầy yếu, mắt to, sắc mặt hơi vàng do thiếu dinh dưỡng, cô mặc một chiếc sơ mi màu trắng, một cái quần bò đã bạc màu nhưng rất sạch sẽ và mộc mạc. Nữ hài tử rất thẹn thùng, chí dám liếc nhìn hắn một chút chứ không dám ngẩng đầu lên. Vũ Ngôn vừa rồi đã gặp qua nàng, nàng là một trong những nhân viên phục vụ dưới tay hắn. Trong Đại học Thiên Kinh này còn có người quen của mình sao? Hắn cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn cười gật đầu nói: – Đúng vậy, tôi là Vũ Ngôn của thành phố Thanh Sơn. Xin hỏi cô biết tôi ư? Nữ hài tử không dám nhìn hắn, cúi đầu nhỏ giọng đáp: – Em là Hậu Vân! – Cái gì? Cô là Hậu Vân Vũ Ngôn lập tức nhảy lên, đi tới đỡ vai nàng nói: – Em là em gái của Hầu Tử sao? Đôi mắt Hậu Vân đỏ lên: – Đúng vậy, em là Hậu Vân! Trong lòng Vũ Ngôn vô cùng kích động, tha hương gặp người cũ! Huống chi lại là em gái của chiến hữu thân như anh em, vậy cũng là em gái của mình rồi. Vũ Ngôn nhớ tới hình dáng của Hầu Tử, đôi mắt cũng đỏ lên, không tự giác được đưa tay kéo tay Hậu Vân hỏi: – Em gái, sao em lại đến đây? Hậu Vân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt càng đỏ hơn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu: – Em mới tới đây hôm qua, em đến để xem có tìm được việc gì làm hay không. Vũ Ngôn biết cô muốn tới làm việc kiếm tiền, lại thấy cô gầy gầy lại yếu ớt, khuôn mặt không chút hồng hào thì trong lòng cảm thấy đau đớn, nhẹ giọng: – Em gái, em sao không nói trước cho anh, em một mình tới đây rất không an toàn đó! Hậu Vân lắc đầu: – Em mà nói cho Ngôn đại ca thì anh nhất định sẽ không cho phép em tới đây. Ngôn đại ca, anh giúp em như vậy, trong lòng em rất áy náy. Vũ Ngôn vội nói: – Nói mấy câu đó làm gì, Hầu Tử là anh em tốt của anh, em sẽ là em gái anh, làm anh sao có thể không quan tâm em gái chứ? Nước mắt Hậu Vân tách tách tuôn rơi: – Cám ơn anh, Ngôn đại ca! Cám ơn anh! Anh trai em mặc dù đã mất, nhưng mà em rất vui vì mình còn có một người anh như anh. Vũ Ngôn cả kinh, chuyện này cho tới giờ mình không phải luôn nói dối cô ấy ư, sao cô ấy lại biết rồi? Hậu Vân thấy vẻ kinh ngạc của hắn, lau nước mắt, bình tĩnh nói: – Khi còn ở trong quân, anh gọi điện cho em là lúc đó em đã biết rồi. Anh trai em đã nói qua, nếu ngày nào đó anh ấy giao phó cho chiến hữu tới chăm sóc chiếu cố em thì nghĩa là anh ấy đã không còn nữa. Đôi mắt Vũ Ngôn đỏ lên: – Nói như vậy, từ một năm trước em đã biết rồi sao? Nước mắt Hậu Vân rơi như mưa, gật gật đầu. Vũ Ngôn lại nghĩ, một nữ hài tử như cô mất đi người thân cuối cùng, còn giả vờ bình tĩnh trước mặt mọi người, một mình đương đầu với cuộc sống khó khăn, đối mặt với áp lực khi thi đại học, trong đó không biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Nước mắt hắn rưng rưng, nắm chặt tay Hậu Vân nói: – Em gái, anh có lỗi với em! Hậu Vân rốt cuộc cũng không nén nổi nỗi đau trong lòng nữa, nàng ngả vào lòng Vũ Ngôn gọi một tiếng đầy bi thương: – Ngôn đại ca... Rồi nghẹn ngào không nói thành lời. Vũ Ngôn cũng mặc cho những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng chảy xuống, ướt đẫm đầu vai mình. Dường như Hậu Vân muốn mang tất cả mọi gian khổ, mọi sự tủi thân của một năm qua trút hết ra ngoài. Rất lâu sau, cô mới dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên thấy đầu vai Vũ Ngôn đã ướt, mặt nàng lại đỏ lên: – Xin lỗi, Ngôn đại ca. Em... Vũ Ngôn cắt ngang lời của cô: – Em gái, không cần nói xin lỗi, em là em gái của anh. Vũ Ngôn anh thề với trời, về sau không ai có thể bắt nạt em của anh, anh nhất định phải để em trở thành người hạnh phúc nhất thiên hạ. Trên người hắn hiện lên một khí chất kiên cường không chịu khuất phục, dáng vẻ nho nhã đột nhiên như trở nên mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt cũng kiên nghị. Hắn giờ như ngưng kết lại thành một pho tượng đầy sức mạnh. Trái tim Hậu Vân đập mạnh lên, trực giác cho biết ở trong lòng hắn rất an toàn, rồi không nén nổi xúc động, nhẹ gọi một tiếng: – Ngôn đại ca... Vũ Ngôn nén kích động trong lòng lại, bình tĩnh hỏi: – Em gái, em giờ đang ở đâu? Sắc mặt Hậu Vân đỏ lên nhỏ giọng: – Phòng ở Thiên Kinh rất đắt, phòng dưới tầng hầm cũng tới năm mươi đồng một đêm. Mà em nghĩ bây giờ trời rất nóng nên ra ghế đá nằm... Vũ Ngôn nghĩ tới một cô gái yếu ớt như vậy phải ăn ngủ trong vườn trường thì trong lòng nóng như lửa đốt, răng cắn chặt vào nhau nghe két két, mặt xanh lại, đôi mắt cũng đỏ lên. Hậu Vân dường như cũng cảm nhận được rằng hắn đang đau khổ khôn xiết, nên vội lắc lắc cánh tay của hắn: – Đừng lo, Ngôn đại ca. Thân thể của em rất tốt nên một hai tối ở đó cũng không sao cả. Vũ Ngôn nắm chặt tay nàng nói: – Em gái, trước tiên em cứ tới chỗ của anh ở, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại. Vũ Ngôn tìm được căn phòng mà quản lý La nói. Đây là một căn ký túc xá đã cũ của viên chức nằm ở dưới chân núi. Vũ Ngôn mở cửa đi vào nhìn. Bên trong tuy rằng không có thiết bị điện nào nhưng đồ dùng trong nhà vẫn rất đầy đủ. Vũ Ngôn chỉ vào chiếc giường lớn, nói: – Em gái, em ngủ ở phòng ngủ, anh sẽ dọn cái giường nhỏ ra ngoài phòng khách. Hậu Vân vội nói: – Không, Ngôn đại ca. Em ở phòng khách. Vũ Ngôn vung tay lên: – Anh là anh trai em, em phải nghe lời anh. Hậu Vân thấy thái độ kiên quyết của hắn, biết không lay chuyển được hắn nên đành phải mặc hắn bố trí. Vũ Ngôn kéo chiếc giường nhỏ ra ngoài, trong phòng ngủ cũng vì thế mà trở nên rộng hơn rất nhiều. Hậu Vân dọn dẹp đồ của mình rồi như sờ vào cái gì đó, liếc nhìn Vũ Ngôn, vội trộm dấu thứ đó đi. Mắt Vũ Ngôn rất sắc nên nhìn thấy, cướp đó trong tay Hậu Vân, trừng mắt hỏi nàng: – Đây là cái gì? Hậu Vân vội đáp: – Cơm trên tàu hoả rất đắt nên em mang theo cái này. Vũ Ngôn nhìn thẳng vào nàng hỏi: – Mỗi ngày em đều ăn thứ này sao? Hậu Vân giải thích: – Thứ này rẻ, lại có thể chống đói. ------o Hết chương 22 o------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang