[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 19 : Tâm tư của các cô gái (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:47 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 19 Vũ Ngôn cười đáp: - Không cần gấp gáp, bạn đã thả bọn chúng thì tự nhiên sẽ nhận được lời chúc phúc của bọn chúng. Đỗ Uyển Nhược chắp tay lại đặt trước ngực, nhắm mắt thì thầm nguyện vọng của mình. Vũ Ngôn thấy khóe miệng nàng khẽ cười, cảm giác tất cả mọi chuyện giống như là phiên bản của trước kia, hắn lại giống như quay trở về những ngày ở cùng cô gái nhỏ mười mấy tuổi kia. Chỉ có điều lần này hắn không ngẩn người, chẳng qua là cảm thấy những hồi ức này thật là đẹp mà thôi. Đỗ Uyển Nhược cảm thấy đây là thời gian vui sướng nhất của nàng trong mười tám năm qua, ban ngày được Vũ Ngôn kéo đi khắp nơi, cười nói không ngừng, ban đêm lại cùng hai anh em Vũ Ngôn trò chuyện với nhau bên đống lửa. Cũng không biết Vũ Ngôn hắn có bản lãnh gì, mỗi ngày đều có thể bắt được một hai con thỏ rừng gà rừng, sau đó liền phát huy bản lĩnh, giống như phù thủy móc ra một đống gia vị rồi đem nướng, hương thơm ngào ngạt khiến nàng thèm nhỏ dãi, trong lúc lơ đãng không ngờ lại có thể ăn non nửa con gà nướng. Sau đó lại nghe hắn thổi sáo, tiếng sáo trong trẻo tựa như tiếng nước suối chảy róc rách trong khe, ngấm vào tận tâm khảm. Ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn, còn hắn vẫn thoải mái vô tư thổi sáo dưới ánh trăng, cả cơ thể tràn ngập khí chất phiêu dật tiêu sái như thần tiên. Hai cô gái đều ngơ ngác nhìn hắn, ngay cả trái tim dường như cũng ngừng đập. Khóe môi hắn nhếch lên khẽ cười mỉm, nhớ tới cô gái trên lều trúc khi ấy, đêm trăng đó cũng đẹp như bây giờ vậy, chắc hẳn nàng cũng sẽ có một giấc mộng thật mỹ lệ. Đỗ Uyển Nhược quả thực rất yêu thích cây sáo ngọc kia, không nỡ buông tay, nếu không phải vì Vũ Ngôn “liều chết” khéo léo từ chối thì chỉ sợ sớm đã bị nàng cướp lấy rồi. Rất nhanh sau đó, nhờ Diệp Tử mà Đỗ Uyển Nhược còn biết hắn còn biết kéo đàn nhị hồ, càng thêm thích thú. Thế là lại có thêm vài tiết mục được biểu diễn dưới đêm trăng. Uyển Nhược cảm thấy khi hắn kéo đàn nhị hồ thì bộ dáng lại rất khác, giống như một lão giả đã nếm trải qua nhiều thế sự tang thương vậy. Để cho tiếng nhạc réo rắt dưới ánh trăng, hắn cũng nương theo đó mà trút bầu tâm sự, để tất cả mọi người hòa nhập vào đêm trăng yên bình này. *** Ở nơi này quên hết tháng năm, hiện tại cảm nhận của Đỗ Uyển Nhược đúng là như vậy. Ở bên cạnh hắn giống như là ở cùng với niềm vui bất tận. Nàng nhìn qua hắn, thấy hắn uể oải nghiêng người dựa vào gốc cây, hai tay vòng xuống gối đầu nhắm mắt phơi nắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lười nhác. Nàng cũng học theo hắn, tựa vào thân cây cởi đôi giày nhỏ, lộ ra một đôi tất trắng, miệng khẽ hát vu vơ, rất là vui vẻ. Vũ Ngôn bỗng nhiên mở mắt ra, nói khẽ: - Có người đến! Uyển Nhược liếc nhìn bốn phía mà không thấy bóng người nào, liền quay qua hắn, nói: - Người đến chỗ nào? Tên vô lại, không để cho mình phơi nắng một chút à? Hắn cũng chỉ khẽ nhếch môi cười, không đôi co. Một lát sau, phía xa truyền tới thanh âm của một cô gái: - Số 1, Số 1! Vũ Ngôn nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với cô gái phía xa. Đỗ Uyển Nhược mở to mắt, nhìn thấy cô gái kia, lại thấy Vũ Ngôn lao ra, trong lòng nàng không khỏi nổi lên chút chua xót: Đây chính là cô gái mà hắn luôn nhớ nhung tới sao? Số 9 mang theo hai cái túi lớn, vừa chạy lên vừa thở hồng hộc, Vũ Ngôn xông tới đỡ lấy những thứ trong tay nàng, cười nói: - Hello Số 9! Số 9 khẽ cười: - Anh cũng biết “Hello” à? Thế nào, bất ngờ không? Không tưởng được đúng không? Vũ Ngôn rất phối hợp, đáp: - Quá giật mình, thật không tưởng được! Số 9 cười khanh khách. Đỗ Uyển Nhược trông thấy hắn và cô gái kia vừa nói cười vừa đi tới, nàng chưa từng thấy cái dáng vẻ cười to thoải mái này của hắn, đây chính là cô gái trong lòng hắn sao? Sống mũi nàng hơi cay cay, cố nén nước mắt đánh giá cô gái sau lưng Vũ Ngôn. Thân cao mét bảy, tóc ngắn ngang vai, hàng lông mày không đậm không nhạt, sống mũi cao cao cùng đôi môi đỏ thắm. Một chiếc áo len cổ lọ màu đỏ, cùng quần jean nữ làm nổi bật lên dáng người linh lung mỹ diệu. Đây là một cô gái xinh đẹp già dặn thành thục, giữa hàng lông mày còn có một nét hào hùng khí khái, càng làm hiện ra khí chất không tầm thường. Số 9 cũng đánh giá Đỗ Uyển Nhược, mày phượng mắt hạnh, mũi ngọc môi đào, da trắng như tuyết, mặt ngọc có một chút nhợt nhạt, thực là một cô gái vừa xinh đẹp vừa yếu đuối, khiến người khác đau lòng. Trong lòng Số 9 cũng chua xót, ngàn dặm xa xôi chạy đến, vốn muốn cho hắn một sự bất ngờ, không nghĩ rằng hắn đã có giai nhân làm bạn, sợ rằng đã vứt mình lên chín tầng mây rồi. Hai cô gái này, mỗi người đều có tâm tư riêng, đều cùng đau khổ, còn nhân vật chính của chúng ta thì không cảm nhận được nhiều như vậy, chỉ vào Đỗ Uyển Nhược nói: - Số 9, đây là bạn học của tôi, Đỗ Uyển Nhược. Trên mặt Đỗ Uyển Nhược lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: - Xin chào! Trong lòng Số 9 đắng chát, có thể mời nàng ta đến chơi nhà, chỉ sợ quan hệ của bọn họ không chỉ là bạn học thông thường. Vũ Ngôn lại chỉ vào Số 9 nói: - Đây là chiến... bạn của mình... Số 9 vội cắt lời: - Bạn cứ gọi tôi là Tăng Thiến là được. Nàng sợ hắn lại nhắc đến câu “Nữ sư điệt của mình, vậy thì làm sao ngẩng đầu trước cô gái này được, cách biệt bối phận như thế thì sao cạnh tranh được với người ta chứ. Đỗ Uyển Nhược cũng cười: - Chào chị Tăng Thiến. Nàng lại nhìn lén Vũ Ngôn một chút, thấy trên mặt hắn không có chút dáng vẻ nào là gặp lại người yêu cũ cả, trong lòng lại cảm thấy kì quái, đây không phải cô gái kia ư? Cảm giác chua lập tức giảm rất nhiều nhưng lại thêm tức giận, cuối cùng là cái tên này quen bao nhiêu cô gái đây? Đã sớm biết hắn là một tên trăng hoa mà. Số 9 cũng thấy Vũ Ngôn cư xử với Đỗ Uyển Nhược rất tự nhiên, không hề có chút sợ sệt hay nhăn nhăn nhó nhó nên cũng yên tâm hơn. Bọn họ còn chưa phát triển đến mức ấy, Số 1 là một tên đầu gỗ, mấy vấn đề như này thì trí não hắn xoay rất là chậm, nếu không đã sớm nhìn ra tâm tư của mình rồi. Nàng vừa nghĩ vừa đỏ mặt, vội vàng kéo tay Đỗ Uyển Nhược nói: - Xin chào, Uyển Nhược. Em là bạn cùng lớp với Số 1 phải không? Đỗ Uyển Nhược kỳ quái: - “Số 1” là để gọi Vũ Ngôn sao? Em ngồi chung bàn với bạn ấy. Số 9 sững sờ, cái này nguy hiểm đây. Không phải có bài hát "Bạn cùng bàn" đó sao? Nàng cười nói: - Đây là trò đùa của đám bạn chị, tuổi của hắn nhỏ nhất nên để hắn chọn biệt danh, hắn dõng dạc chọn “Số 1” đấy. Đỗ Uyển Nhược cũng khá hiểu con người Vũ Ngôn, nhìn hắn một chút tỏ ý không nghĩ tới ngươi sớm đã vô lại như vậy rồi. Vũ Ngôn thấy Số 9 bịa chuyện mình nhưng lại không biết phản bác thế nào, cuối cùng đành cười khan vài tiếng. Hai cô gái cũng đều rất hiếm thấy hắn như vậy, yêu kiều cười khúc khích, khiến hắn có một trực giác, sắp tới mình phải khổ cực rồi đây. Diệp Tử thấy Số 9 thì rất vui mừng, ba cô gái cùng líu ríu trò chuyện, vứt Vũ Ngôn lại với đống quà mà Số 9 đem tới. Ngẫm lại Số 9 mua nhiều đồ như vậy, lại ngàn dặm xa xôi chạy đến, trong lòng Vũ Ngôn cũng rất cảm động, không lời nào kể xiết. Đứa nhỏ này thật hiếu thuận! Trực giác của hắn quả không sai, Diệp Tử thấy Số 9 tới, cơm cũng không thèm nấu, ba cô gái nhốt Vũ Ngôn ngoài phòng còn bên trong phòng thì khí thế ngất trời. Số 9 mua cho Diệp Tử rất nhiều quần áo, Diệp Tử mặc thử từng cái một rồi đi tới đi lui, Vũ Ngôn loáng thoáng nghe được đôi ba câu “Tại sao lại lớn hơn một số?”, “Sang năm sẽ lớn hơn một số mà”... sau đó là thanh âm đùa bỡn của ba nàng. Vũ Ngôn cũng không biết rõ bọn họ đùa cái gì, nhưng rõ ràng là hắn phải lo chuyện cơm nước rồi. Nhìn dáng vẻ của mấy nha đầu, đoán chừng là không ai sẽ chủ động tới gánh chịu nhiệm vụ này mà. Vì thế hắn đành phải tự mình ra tay. Cũng may từ nhỏ hắn đã là đứa bé nghèo khó, khi em gái còn nhỏ cũng đã nấu cơm cho sư phụ và em gái, giờ làm chút đồ ăn cũng không là gì. Lúc Số 9 đi ra khỏi phòng, trông thấy hắn đeo tạp dề loay hoay trong bếp tất bật chuẩn bị thì rất cảm động. Nàng rất muốn nhìn hắn như vậy cả đời, nhìn hắn nấu cơm cho nàng, còn nàng sinh một đứa bé kháu khỉnh. Tim nàng đập thình thịch, tiến đến gần Vũ Ngôn, nhẹ nhàng gọi: - Số 1... Vũ Ngôn đang bận nên cũng chẳng ngoảnh đầu lại: - Đói bụng không? Chờ tôi một lát, xong ngay đây. Số 9 trông thấy trên bàn đã để mấy đĩa thức ăn nóng hổi, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trái tim, thấy bả vai vững chãi cua hắn liền sinh ra ý muốn ôm chặt lấy. Nàng cảm thấy tim mình dần mất đi khống chế, đang có xu hướng nhảy ra ngoài, nàng chầm chậm đi về phía hắn. Vũ Ngôn chờ cả nửa ngày mà không thấy sau lưng có động tĩnh gì bèn xoay người lại, liền thấy khuôn mặt Số 9 đỏ bừng, hai tay đang huơ trên không trung, hắn vội vàng nói: - Số 9, cô sao vậy? Số 9 lập tức có một loại cảm giác bị bắt quả tang khi đang ăn vụng, mạt nóng như bị lửa đốt, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, hé miệng khẽ nói: - Không có gì, chỉ là muốn đến giúp anh một chút thôi. Vũ Ngôn ôm lấy bả vai nàng rồi đẩy nhẹ ra ngoài: - Không cần, cô hiếu... à à, quan tâm tôi như thế, tôi rất biết ơn. Có điều mình tôi ở đây là đủ rồi, cô chỉ việc ngồi đợi ăn là được. Số 9 có chút ngọt ngào, khẽ “ừm” một tiếng. Tất cả sự việc đều lọt vào mắt Đỗ Uyển Nhược, Vẻ mặt và động tác của Số 9 rõ ràng đang biểu lộ tình cảm với Vũ Ngôn. Nàng ấy từ ngàn dặm xa xôi đến Thanh Sơn thăm hắn, bọn họ ở cùng nhau những ba năm, khoảng thời gian đó hai người họ đã có biết bao kỷ niệm? Nàng biết rõ mình đã không còn quyền truy cầu hạnh phúc nữa rồi, thế nhưng vẫn không nhịn được mà thầm chua xót. Thái độ của Vũ Ngôn đối với Số 9 lại khiến nàng có một chút an ủi, xem ra hắn vẫn chưa hiểu rõ tâm tư của cô ấy. Thế nhưng chẳng phải mình cũng như Số 9 sao? Hắn cũng đâu hiểu tấm lòng của mình. Không, mình không thể để hắn hiểu được, mình không có quyền làm vậy. Đỗ Uyển Nhược ngơ ngác đứng ở đó, tim đau như bị dao cắt, nước mắt rơi đầy hai má. Bữa cơm này Vũ Ngôn hoàn toàn thể hiện hết tay nghề nấu nướng của hắn. Số 9 và Đỗ Uyển Nhược khen hắn từ nhà bếp lên đến nhà ăn, quả là một người đàn ông mẫu mực đương thời, hy vọng hắn không ngừng nỗ lực và phát huy, duy trì truyền thống tốt đẹp này đến cùng. Lời phát biểu của Diệp Tử cũng khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt: - Em không muốn anh phải nấu cơm đâu, em muốn nấu cơm cho anh cả đời. Nước mắt Vũ Ngôn cứ thế tuôn ào ào, hồn nhiên quên mất hành vi trước khi ăn của Diệp Tử. Số 9 đến khiến nhiệm vụ của Vũ Ngôn “gian khổ” hơn một chút, để đủ thịt nướng cho bữa tối thì ít nhất cũng phải bắt từ hai đến ba con thỏ. Chỉ có điều thân pháp tuyệt đỉnh như “Tường Vân Bách Biến” lại được dùng để đi bắt thỏ khắp núi thì thật sự khiến cho vị Trưởng lão Vân môn kiêm Minh chủ Ma môn này cảm thấy xấu hổ! Đây không phải là chà đạp lên báu vật tổ tông để lại sao? Khi nướng thịt cũng là lúc Đỗ Uyển Nhược được thấy bản lĩnh của Số 9. Động tác của Số 9 cũng thuần thục như Vũ Ngôn, gần như giống nhau hoàn toàn. Thấy hai người bọn họ chạy tới chạy lui, phối hợp với nhau rất ăn ý, điều này cũng đủ để nàng hiểu được trong thời gian ba năm bọn họ đã hiểu nhau tới mức độ nào. Nhìn khuôn mặt dưới ánh lửa đỏ hồng của Vũ Ngôn, lần đầu tiên Uyển Nhược cảm giác hắn với nàng xa cách như thế. Nàng liều mạng kiềm chế cảm xúc muốn khóc, ngơ ngác nhìn hắn, dường như nàng muốn vĩnh viễn khắc ghi tất cả mọi thứ vào đầu. ———o Hết chương 19 o———
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang