[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành
Chương 16 : Đỗ Uyển Nhược (1)
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 10:45 10-06-2018
.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----
CHƯƠNG 16
Cuộc sống của Vũ Ngôn cũng rất đặc sắc nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Nguyên nhân chủ yếu là hiện tại trên lớp hắn chẳng có việc gì để làm. Bài tập cũng quan trọng đấy, có điều tốc độ của hắn lại nhanh gấp ba người khác, hơn nữa tỉ lệ chính xác cực cao khiến bản thân hắn có cảm giác như duy ta độc tôn vậy. Việc học tập cũng dần đã mất đi sức hấp dẫn, trong lớp hắn gần như hoàn toàn rơi vào trạng thái thất thần. Cái này khiến hắn cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian. Lính đặc chủng coi trọng từng giây từng phút nên loại lãng phí như thế này khiến hắn không thể chịu được.
Vũ Ngôn mơ màng tỉnh giấc, bèn lôi ba cái Vật lý học, Quản trị kinh doanh, Ngôn ngữ lập trình,... vân vân và vân vân, toàn là chương trình đại học ra mà nghiền ngẫm. Nhìn đống sách giáo khoa xếp cao như núi, hắn lại cảm thấy thời gian của mình không đủ.
Kẹp sách đại học trong vở trung học, rốt cục hắn cũng lại có hứng thú, bèn phát huy toàn bộ năng lực phân tích cũng như tự lực tự cường, chậm rãi “gặm” từng quyển.
Hắn cũng rất có hứng thú với IT. Khi còn ở Liệp Ưng, những thứ sử dụng chỉ là ứng dụng đơn giản, căn bản không có chút liên hệ nào với các Ngôn ngữ lập trình bậc cao này, vì thế nên hắn rất chú tâm đến nó.
Chỉ đáng tiếc, năm 96 này là thiên hạ của bộ vi xử lý Intel Pentium, hệ điều hành Windows cũng chỉ mới được phổ biến. Vì thế máy tính cá nhân đúng là mặt hàng xa xỉ đối với Vũ Ngôn, cơ bản là chỉ có thể gặp chhứ không thể cầu. Cho nên mặc dù có chút kiến thức nhưng thật bất hạnh là không có cơ hội thực hành.
Đương nhiên không phải hắn chưa từng nghĩ tới dạ minh châu nhưng suy tính mãi vẫn cảm thấy phải dùng tài sản này vào nhưng nơi thật sự cần thiết chứ không phải chỉ để cải thiện cuộc sống của bản thân. Chỗ nào mới là nơi cần nhất thì chính hắn cũng không thể đưa ra được một tiêu chuẩn, cuối cùng vẫn phóng ra một câu muôn thủa: Cứ làm theo cảm giác!
Đỗ Uyển Nhược đã quen với những việc không đúng chuyên môn của hắn, thấy hắn giả vờ giả vịt trong lớp thì không khỏi nghĩ:
“Tên này đóng kịch rất giỏi, phải cẩn thận không bị hắn lừa”
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Bạn Tiểu Đỗ, gần đây bạn với Lưu Viễn Dân có tiến triển gì không?
Hóa ra từ khi Đỗ Uyển Nhược nhận lá thư đầu tiên kia, Lưu Viễn Dân mừng rỡ như điên. Dù sao trước kia Đỗ Uyển Nhược chưa từng có sắc mặt tốt khi thấy mấy lá thư “trêu ong ghẹo bướm” thế này, vậy mà lại phá lệ nhận thư của mình, sao không khiến Lưu Viễn Dân xuân tâm đại động, thú tính đại phát cơ chứ? Tuy rằng hai người không cùng một lớp nhưng mỗi khi hết giờ học hắn đều chạy tới bên ngoài phòng học lớp 12A1 để nhìn lén Đỗ Uyển Nhược, lại càng hy vọng có thể có cơ hội được cùng giai nhân nói chuyện một lần
Vũ Ngôn lại trở thành người chuyên đưa thư, mỗi ngày một lá, đều đặn kiên trì. Nói ra cũng kỳ, đối với người khác Đỗ Uyển Nhược không liếc tới một cái, nhưng thư Vũ Ngôn đưa cô đều nhận, còn cất vào một cái hộp riêng. Tin tức này đương nhiên khiến Lưu Viễn Dân sung sướng nhảy cao tới ba thước.
Đỗ Uyển Nhược thấy hắn lại gọi mình là “bạn Tiểu Đỗ” thì trong lòng bực bội, răng cắn chặt, tay xiết lại, một quyền xuất ra trúng vào đùi Vũ Ngôn. Vũ Ngôn “Oái” một tiếng nhảy dựng lên khiến toàn bộ đám học sinh cùng lớp đang làm bài tập đều nhìn về phía này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Uyển Nhược lập tức đỏ bừng lên, trong lòng lại tự hỏi có phải vừa rồi bản thân ra tay hơi nặng?
Vũ Ngôn nhìn đám bạn cùng lớp cười hắc hắc, hai tay giơ lên trời đưa đưa mấy cái, đám bạn lập tức im lặng, hắn bèn nói:
- Vừa rồi đột nhiên mình nhớ tới một việc, tiết này vốn là tiết thể dục mà, sao tất cả mọi người đều ở đây làm bài mà không đi học nhỉ?
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều “ Xì” một tiếng. Thằng ngốc cũng biết, tiết thể dục của khối cấp ba đã sớm được đổi thành tiết trống, nhưng để đối phó với thanh tra nên trên thời khóa biểu vẫn ghi là tiết thể dục.
Vũ Ngôn cười hì hì:
- Khuyết điểm lớn nhất của mình chính là luôn kiên trì với nguyên tắc, cho nên mình cảm thấy chúng ta nhất định phải nghiêm khắc chấp hành đúng theo sắp xếp của thời khóa biểu.
Đám học sinh lập tức trở nên sôi nổi, Vũ Ngôn vung tay lên, mọi người lại trở về im lặng, hắn nghiêm túc nói:
- Ngày hôm qua mình với lão Đỗ ― à, là hiệu trưởng Đỗ ― đã thảo luận quà về vấn đề này. Ông ấy cũng rất tán thành cái nhìn của mình, đồng thời đề xuất yêu cầu, yêu cầu các học sinh nhất định phải dũng cảm bước ra ngoài, sải chân phải dài, càng dài càng tốt, đừng sợ mắc sai lầm, đường tuy khúc khuỷu nhưng tiền đồ lại rất sáng sủa.
Đỗ Uyển Nhược thấy miệng lưỡi hắn dẻo quẹo, còn gọi cha mình là lão Đỗ nên trong lòng sớm đã có điều bất mãn, thừa dịp hắn vẫn còn đang đứng bèn đạp cho hắn một đạp vào chân. Vũ Ngôn đang phát biểu liền quay đầu lại mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề rồi vứt cho nàng một ánh mắt ý rằng: sức của nàng còn kém lắm.
Phòng học đã sớm sôi nổi, nghe xong bài phát biểu của Vũ Ngôn, nữ sinh thì mặt như hoa đào, nam sinh thì xuân tâm phơi phới, đều hận không thể ngay lập tức nhào ra ngoài hưởng thụ “tiền đồ sáng sủa”. Đáng tiếc bọn nhỏ này tuy có có lòng nhưng gan vẫn còn nhỏ nên không ai dám bước ra trước.
Hắn thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng thầm nói, dù sao những đứa trẻ này cũng đều là những con sói nhỏ chưa no, xem ra chức vụ chim đầu đàn này phải làm rồi. Rồi hắn ghé vào bên tai Đỗ Uyển Nhược nói:
- Việc thuyết phục ba của bạn giao cho bạn nha!
Sau đó bước một bước tiêu chuẩn dài bảy mươi năm centimet đi ra ngoài.
Địa vị của hắn trong suy nghĩ mọi người đã không cần phải nói, đó là một tồn tại tựa như Thần rồi. Bọn nhỏ ngay lập tức nhao nhao xông ra ngoài, cả dãy lớp học đều nghe thấy tiếng của Vũ Ngôn:
- Đi chậm chậm một chút, đừng đẩy tôi. Ai sờ mông tôi vậy?
Đỗ Uyển Nhược há hốc mồm nhìn phòng học không còn một bóng người, không ngờ một đấm nhẹ như vuốt của mình lại dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử hư hỏng này không ngờ cũng có sức ảnh hưởng nha. Trong lòng hiện lên nụ cười xấu xa của hắn, lại nghĩ tới việc khoác lác vừa rồi của hắn liền bật cười thành tiếng.
- Bạn Tiểu Đỗ!
Từ cửa phòng học truyền đến tiếng gọi “thân thiết”. Vũ Ngôn tựa vào cửa mỉm cười ngoắc ngoắc tay về phía nàng. Đỗ Uyển Nhược trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục cúi xuống nhìn đề toán. Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, cô lại ngẩng đầu lên, thấy hắn đang đứng bên cạnh nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc.
Khuôn mặt nàng lại đỏ lên khiến Vũ Ngôn chợt nhớ tới những chiếc lá đỏ trên Thanh Sơn.
- Bạn Tiểu Đỗ, vì sao bạn không thích vận động?
Vẻ nghiêm túc đó khiến Đỗ Uyển Nhược quên truy cứu tới cách xưng hô của hắn.
- Thiếu vận động sẽ gây ra sự thoái hóa chức năng của một số bộ phận trên cơ thể, sức đề kháng sẽ giảm xuống, khiến thân thể yếu đi. Những cái đó chỉ có trăm hại mà không có một lợi!
Đỗ Uyển Nhược lườm hắn một cái, tưởng ai cũng dư thừa tinh lực như ngươi hả, miệng lại thản nhiên nói:
- Thân thể mình không được tốt lắm nên không thể vận động mạnh.
Vũ Ngôn cười đề nghị:
- Mình sẽ dạy bạn cách vận động nhưng không mạnh, có thể đi theo mình không?
Nụ cười của Vũ Ngôn quả là có một sức hút rất tà dị, nó có thể làm cho người ta tạm thời mất đi suy nghĩ, ít nhất là đối với bạn Tiểu Đỗ, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại theo hắn đi tới phía sau hòn giả sơn ở vườn thực vật.
Vũ Ngôn đi tới trước một gốc cây khô, lấy một thanh dao găm quân dụng ra, đâm “Phập” nó vào thân cây rồi lại rút ra, đá một cước thật mạnh vào nó rồi đưa chủy thủ cho Đỗ Uyển Nhược, nói:
- Bạn làm đi!
Đỗ Uyển Nhược khó hiểu nhìn hắn, hỏi:
- Để làm gì?
Vũ Ngôn đáp nhẹ:
- Phát tiết!
Đỗ Uyển Nhược cười nói:
- Sao mình phải phát tiết?
Vũ Ngôn nhìn nàng nói:
- Vậy bạn nói đám nhóc trong lớp tại sao lại muốn theo sau mình lao ra ngoài, đó chẳng phải là một loại phát tiết hay sao?
Trong lòng Đỗ Uyển Nhược thầm nhủ, ngươi mới là nhóc con, một ông cụ non chính hiệu, đúng là tiểu tử nửa mùa, giả bộ trưởng thành!
Vũ Ngôn nói tiếp:
- Cả ngày nhốt mình trong lồng, thiếu vận động, ít giao lưu, áp lực quá lớn, rất dễ xuất hiện những vấn đề về tâm lý. Trong lòng cất giầu nhiều tâm sự nên nếu không thể kịp thời khai thông sẽ tạo thành một chướng ngại về tâm lý. Cho nên chúng ta cần thường xuyên phát tiết để gỡ bỏ những áp lực về tâm lý.
Đỗ Uyển Nhược nói:
- Bạn nói cả nửa ngày chỉ vì muốn mình phát tiết một lần sao, nhưng mà mình cảm thấy bản thân rất ổn, không có chuyện gì phải lo lắng cả.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Mình cảm thấy bạn có rất nhiều tâm sự. Bản thân có tâm sự cũng là một chuyện tốt, nó cho thấy bạn đã chín chắn, có thể độc lập suy xét một vấn đề. Nhưng nếu bị những cái gọi là tâm sự này làm cho bối rối thì rất dễ dẫn tới việc đi vào con đường lệch lạc.
Đỗ Uyển Nhược trông dáng vẻ như ông cụ non đang lên lớp cho mình của hắn thì trong lòng thật sự rất bực, đoạt cây chủy thủ trong tay hắn rồi đâm vào cây vài nhát, sau đó còn đá đá lên đó vài cái. Vũ Ngôn thấy trong mắt của cô bạn mình đang phun ra những tia lửa giận dữ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra đỏ bừng thì trong lòng hắn phải thầm lắc đầu nói, sự tức giận của cô nàng này quả là kinh khủng, đừng tìm mình phát tiết nha.
Đỗ Uyển Nhược hí hoáy một lúc liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều nên vội vàng ngừng lại thở hổn hển nhìn Vũ Ngôn. Vũ Ngôn gật gật đầu:
- Không tồi, vận động tay chân một lúc tạo cho bạn có chút khí phách của hiệp nữ rồi đó.
Đỗ Uyển Nhược giơ dao lên, dáng vẻ như muốn đâm hắn, Vũ Ngôn cười nói:
- Giết mình thì cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, mười tám năm sau mình vẫn là một trang hảo hán.
Sau đó lập tức co giò bỏ chạy.
Uyển Nhược thổi một hơi nhẹ nhàng lên thanh đao găm, gật đầu nói:
- Con dao này quả không tệ. Họ Vũ kia, anh hôm nay mời tôi tới đây nói chuyện nên con dao này cứ xem như là báo đáp cho tôi đi.
Vũ Ngôn chưa kịp nói, Đỗ Uyển Nhược đã tiếp tục cười:
- Để tôi xem từ nay ai còn dám ức hiếp tôi nữa không?
Trong tiếng cười yêu kiều, thanh dao găm trong bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ nhàng quơ hai cái, dáng vẻ như đang giết lợn mổ dê.
-----o Hết chương 16 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện