[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 15 : Ở cùng một chỗ với anh! (2)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:44 10-06-2018

.
-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 15 Ba tuần sau có một đợt kiểm tra nhỏ, Vũ Ngôn liền phát huy ra thực lực chân chính, mỗi môn đều làm xong trong vòng một nửa thời gian. Rảnh rỗi đến phát chán thì lại ngồi ngắm Đô Uyển Nhược làm bài. Nàng chau mày, ngón tay thon dài mịn màng, lại còn có thói quen cắn móng tay. Không tồi! Qủa nhiên là một cô bé rất xuất sắc. Mang thái độ thưởng thức, Vũ Ngôn chăm chú nhìn Đỗ Uyển Nhược. Đỗ Uyển Nhược cảm nhận thấy ánh mắt của kẻ bên cạnh, nghĩ thầm: “Làm bài không làm, chạy tới nhìn người khác, thảo nào bài thi của ngươi tệ vậy!” Cô ngẩng đầu trừng mắt với hắn nhưng trong lòng thấy hơi kinh hoảng, nhưng cũng lại có chút ngọt ngào. Kết quả là, tên “rùa biển” Vũ Ngôn của chúng ta kém bạn tiểu Đỗ hai điểm, xếp ở vị trí thứ hai. Nghe thấy “vụ nổ lớn” này, lão Hiệu trưởng lập tức thổi phồng lên đây là một việc quan trọng, mời Vũ Ngôn tới phòng làm việc của lão, nhân tiện bóc lột luôn hai điếu “Đặc cung”. Thầy ta mời hắn lên bục giảng để chia sẻ kinh nghiệm học tập, hắn cũng bình tĩnh chạy lên nói, tim không loạn, mặt không đỏ. Rằng: “Cảm ơn thầy đã sắp xếp cho hắn ngồi cạnh Đỗ Uyển Nhược, cho cơ hội để bạn Đỗ dẫn dắt bản thân. Cảm ơn Hiệu trượng, cảm ơn giáo viên chủ nhiệm lớp, cảm ơn bạn Đỗ, cảm ơn các thầy cô giáo bộ môn, cảm ơn công ty đĩa nhạc và người đại diện của em.” Phía dưới nhất thời vỡ òa, tiếng cười và tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp không ngừng. Đỗ Uyển Nhược nhìn tên xấu xa làm ra cuộc nháo kịch này, từng cơn sóng gợn lên trong tâ hồn vốn tĩnh lặng như nước hồ thu của nàng.“Hắn thật là một kẻ quái lạ!” Sau khi chạy xuống, Vũ Ngôn ghé vào tai nàng nói khẽ một câu, hoàn toàn làm rối loạn tâm tư của nàng: - Là mình chép của bạn đó, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết nha! Đỗ Uyển Nhược cảm thấy sức chịu đựng của trái tim mình đã đạt đến cực hạn: “Đây là loại người gì vậy? Chép bài của mình mà cũng dám chép lấy vị trí thứ hai, hắn không muốn sống nữa sao?” Nghĩ rồi cô lại có chút cảm giác chua xót: “Hoá ra lúc đó không phải hắn nhìn mình mà là nhìn trộm bài của mình. Thật là một kẻ xấu xa! Mình... mình sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.” Tiểu Đỗ còn nhỏ tuổi nên vẫn chưa hiểu được cái loại hài hước đặc biệt xấu xa này, vì thế, con tim bé nhỏ cũng chịu đựng không ít áp lực không tên. Vũ Ngôn cười xấu xa, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho cô bỏ qua một chút “lòng thương” cuối cùng, nắm tay trút như mưa vào người hắn. Sau khi tiểu Đỗ trút hết bực tức, cô lập tức liếc mắt lườm cái tên vô lại kia, đột nhiên cảm thấy tâm tình mình cực kỳ tốt. Kỳ thi cuối tháng thứ hai, mỗi người một bàn, lời đồn Vũ Ngôn sao chép bài của Đỗ Uyển Nhược rốt cục cũng bị phá vỡ. Nực cười, hai người không ở chung phòng thì chép thế nào được? Vũ Ngôn vẫn kém bạn tiểu Đỗ một chút, tiếp tục xếp thứ hai. Đỗ Uyển Nhược cũng hiểu ra một điều, hoá ra lần trước hắn thực sự nhìn cô, cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa có chút yên bình. Tháng thứ ba và thứ tư, danh tiếng “Lão nhị ngàn năm” của Vũ Ngôn đã lưu truyền khắp trường, nhất thời trở thành đề tài cho mọi người bàn tán. Lão Hiệu trưởng thì mặc kệ cái gì là “Lão nhị ngàn năm”, “Lão tam vạn năm”, mỗi lần vừa có kết quả đều chộp Vũ Ngôn tới, giả vờ giả vịt móc ra bao “Trung Hoa” nhưng thực chất là để chiếm đoạt mấy điếu “Đặc cung” mà Vũ Ngôn hiếu kính. Đôi khi Vũ Ngôn có cảm giác, cùng sống chung dưới một mái nhà mà sao hai cha con họ lại khác biệt nhiều như vậy chứ? Lúc này có một người biết rõ, đó chính là Đỗ Uyển Nhược. Cô phân tích thật kỹ đáp án của Vũ Ngôn, lập tức phát hiện ra hắn luôn luôn dùng biện pháp đơn giản nhất để giải bài toán phức tạp nhất. Thế nhưng ở bước cuối cùng, hắn lại xóa đáp án đúng để ghi đáp án sai. Vì vậy, bài làm của thiên tài Vũ Ngôn liền xuất hiện trò khôi hài “Một cộng một bằng ba” như thế. Không chịu làm chim đầu đàn! Đỗ Uyển Nhược thầm mắng người này âm hiểm xảo trá, đê tiện vô sỉ, bụng dạ khó lường, là tên Trần Thế Mỹ phụ bạc, nhìn người bằng nửa con mắt. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến gần như mọi lúc hắn đều ở cạnh mình, cô vừa thấy ngọt ngào lại vừa kinh ngạc. Cuộc sống của Vũ Ngôn yên bình và rất phong phú. Đến giờ thì lên lớp, tan học thì chơi bóng rổ hoặc bóng đá, thành tích cũng không hề giảm sút. Lão Hiệu trưởng và các thầy cô giáo khác đều mắt nhắm mắt mở đối với tên “rùa biển” hắn, khiến cho học sinh ngoan như Đỗ Uyển Nhược không khỏi bùi ngùi than thở rằng ông trời đúng là không công bằng. Vũ Ngôn chơi bóng rổ rất hay. Cảm giác chơi với học sinh và chơi với bộ đội hoàn toàn khác nhau. Ở trong quân ngũ thì tựa như chiến tranh, tất cả mọi người đều liều mạng lao hùng hục, thể hiện tính cách của người đàn ông một cách rõ ràng. Học sinh thì rất nhẹ nhàng vui vẻ, đó là lý do mà Vũ Ngôn ra tay rất nhẹ. Mặc dù phần lớn thời gian đều thắng nhưng lại chỉ là thắng hiểm. Hắn lại rất ung dung lão luyện, tuy rằng ít người thấy hắn hút thuốc, thế nhưng câu chuyện phun ra vòng thuốc lá ở phòng làm việc của lão hiệu trưởng sớm đã đi sâu vào lòng người. Tính cách thì rất ôn hòa, còn có chút đẹp trai và menly, tựa như ma quỷ và thiên sứ cùng nhập vào một thể, rất khác với bọn con trai khác trong trường. Bởi vậy, hắn được các học sinh khác hoan nghênh nhiệt liệt. Sau khi làm xong bài tập, Đỗ Uyển Nhược thường hay ghé vào bệ cửa sổ nhìn trai gái đang hoạt động sôi nổi dưới sân. Bản thân cô rất ít vận động, Vũ Ngôn chơi bóng rổ thì dáng vẻ cực kì tự tin, nụ cười đọng hết trên mặt. Dưới ánh nắng chiều dường như sáng bóng lên. Đỗ Uyển Nhược cảm thấy rất vui, cô có thể lặng yên ngồi ở kia, nhìn ánh nắng kéo dài bóng lưng của hắn trên mặt đất, trong lòng yên bình như nước trong bát sứ, không có chút gợn sóng nào. Không biết vì sao, mỗi lần thấy những bạn học tuổi tác xấp xỉ mình, Vũ Ngôn đều không tự chủ được mà gọi họ là “những đứa con nít”. Hắn cảm thấy hiện giờ mình rất đơn thuần nhưng cũng rất phức tạp. Mười tám tuổi, hòa mình vào trong đám học sinh trung học, suy nghĩ cũng dần đơn giản theo. Nhưng những việc đã trải qua trong quá khứ khiến hắn cảm giác suy nghĩ của bản thân mình rát phức tạp, dường như luôn luôn cảm thấy tang thương, Nếu để cho chúng ta nhận xét hắn thì đây là một “ông cụ non” điển hình. Cách nửa tháng, Vũ Ngôn lại viết cho Hậu Vân, cũng chính là em gái của Hầu Tử một bức thư và gửi tiền trợ cấp một tháng một lần. Có phần đúng là tiền trợ cấp, có phần là tiền an ủi xuất ngũ của hắn và lão Tăng thêm vào cho dày. Trợ cấp cho Bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ đặc biệt là khá cao, dù sao cũng là bán mạng mà. Nhiệm vụ mà Vũ Ngôn chấp hành cũng không ít, hơn nữa tiền phụ cấp xuất ngũ cũng đủ cho hắn và em gái hoàn thành xong chương trình cấp ba. Vũ Ngôn mua cho cô rất nhiều tư liệu ôn tập, cũng giảng lại kinh nghiệm học tập của bản thân. Biết thành tích học tập của Hậu Vân không tệ, trong lòng cũng trong lòng cũng rất là vui vẻ. Tình cảm đặc biệt đối với chiến hữu khiến hắn quyết tâm nhất định phải giúp Hậu Vân thi lên đại học, hơn nữa còn giúp cô hoàn thành chương trình đại học. Sức hấp dẫn của Tiểu Đỗ thực không bình thường. Mỗi ngày, các chàng trai chào hỏi cô trên đường đếm không hết, thư tình nhận được mỗi ngày có thể dùng có thể dùng bao tải để đựng. Cấp một, cấp hai, cấp ba cho đến cấp N, sức hấp dẫn của cô gần như là xuyên qua tất cả. Đám con trai học ở các trường Trung học phổ thông trên toàn thành phố ngoài trừ Lâm Thanh Hà[1] thì chỉ biết mỗi cô. Vũ Ngôn thấy Đỗ Uyển Nhược cầm mấy bức thư, không thèm đọc mà vứt luôn vào trong túi rác phía sau thì không khỏi lắc đầu than thở: “Trẻ em giờ trưởng thành sớm!”. Tay lại như làm ảo thuật, lấy ra một bức thư đưa cho Đỗ Uyển Nhược. Tim Đỗ Uyển Nhược nhảy lên một cái, như cầm hòn than nóng trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ rực: - Đây là cái gì? Bạn sẽ không... Vũ Ngôn lộ ra ánh mắt vô tội, vội vàng nói: - Bạn đừng trách mình, mình cũng là bị người ta nhờ thôi. Hiện giờ trong đám học sinh, hắn là vật nóng bỏng tay. Nữ sinh theo đuổi hắn bởi vì tiểu tử này có phong cách tao nhã, có cảm giác ấm áp tự nhiên, dường như vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, thái độ của hắn thái độ đối với cô bạn ngồi cùng bàn đã khiến các cô gái tán thưởng từ trong lòng. Các cô cũng tự biết mình, bất kể là về mặt gì, Đỗ Uyển Nhược đều xuất sắc hơn các cô nhiều. Tiểu tử này được trời ưu ái tặng cho lợi thế thiên thời địa lợi nhân hoà nhưng hắn lại giống như một vật cách điện, trừ đi học ra thì quyết không ngồi trong phòng quá một phút. Đám con trai đuổi theo hắn, là bởi vì hắn ngồi cùng bàn Đỗ Uyển Nhược mà lại không có một chút hứng thú nào với bạn tiểu Đỗ. Hiển nhiên trở thành đối tượng đám con trai sùng bái và mượn hơi, tiện thể nhờ hắn chuyển tấm lòng thành tới bạn tiểu Đỗ. Đây là thư của một cậu con trai tên là Lưu Viễn Dân trong đội bóng rổ, nhờ hắn đưa cho Đỗ Uyển Nhược. Vũ Ngôn không chịu nổi tiểu tử kia quấy rầy nên chỉ có thể đồng ý làm người đưa thư. Đỗ Uyển Nhược nhìn mặt mũi hắn nhăn nhó bèn cười nói: - Lần này nể mặt ngươi, ta nhận. Rồi cô thuận tay nhét bức thư vào trong ngăn kéo. *** - Mùa xuân còn rất xa, sao mà đám con trai đều như đang động dục vậy chứ? Đó là lời than thở của Vũ Ngôn khi Diệp Tử lấy ra vài chồng thư dầy cộm đặt trước mặt hắn. Tuy Diệp Tử không có nhiều như Đỗ Uyển Nhược nhưng vậy là đủ rồi. Vũ Ngôn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, trong lòng có chút hài lòng: “Hoá ra muội muội ta cũng rất đẹp nha!” Diệp Tử lén nhìn mặt của ca ca, thấy hắn không phản ứng gì thì trong lòng có chút buồn bực, lấy trong chồng thư kia ra một bức thư đọc. Tuổi cô còn nhỏ, chưa đạt được loại “phong độ đại tướng” như Đỗ Uyển Nhược, tất cả th đều đọc qua một lượt. Cô đọc đến đỏ mặt, Vũ Ngôn mỉm cười nói: - Một đoạn này là trích từ “Bách khoa toàn thư tình XXX”, đoạn kia là '“Thơ ẩn YYY”, đoạn này không tệ, là lấy trong “Hán nhạc phủ”, còn kia là ở “Thi kinh”... Diệp Tử đang đọc đến “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, nhìn bộ dạng không đứng đắn của Vũ Ngôn bèn lập tức hung hăng ném lá thư trong tay vào người hắn. Vũ Ngôn thấy tiểu muội tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng bèn nhịn cười: - Hoá ra tiểu muội của chúng ta thực sự có nhiều người thích như vậy! Khuôn mặt Diệp Tử càng đỏ hơn, nhưng vẫn dũng cảm ngẩng đầu hừ một tiếng. Vũ Ngôn nhìn cô, nghiêm túc nói: - Diệp Tử, bây giờ muội vẫn đang tuổi đi học, thế nhưng vẫn có quyền yêu thích người khác. Nếu như muội thích chàng trai nào, ca ca cũng ủng hộ muội... yêu... sớm... “Bịch!”. Một nắm thư lại bay tới người hắn. Bản thân Vũ Ngôn mình cũng có chút phiền phức, Fans hâm mộ của hắn ở trường ngày càng nhiều, đại đa số là các cô bé nhiệt tình, tuy so ra kém Đỗ Uyển Nhược nhưng cũng có không ít các thiếu nữ xinh tươi mơn mởn. Vũ Ngôn cũng nhận được không ít thư. Con gái rất ngượng ngùng, tuy giấy viết thư đều có mùi thơm lan tràn bốn phía nhưng nội dung trong đó lại cực kì xấu hổ: hi vọng bạn Vũ Ngôn có thể hướng dẫn học tập, hi vọng bạn Vũ Ngôn có thể hướng dẫn đội bóng rổ nữ, hi vọng bạn Vũ Ngôn có thể cùng tham gia hoạt động ngoại khoá… Tuy họ ngượng ngùng nhưng lại có chút thông minh, biết rõ đạo lý “dục tốc bất đạt”, đều hi vọng trước tiên làm bạn bè bình thường, dần dần biến thành bạn thân không có gì giấu nhau, sau đó là mập mờ kiểu như gần như xa, “một ngày không gặp như cách ba thu”, cuối cùng là hồng nhan tri kỷ. Rất nhiều cậu con trai gửi thư cho Đỗ Uyển Nhược cũng tuân theo nguyên lý này. Cho nên mới có câu “quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, chẳng phân biệt đực cái”. Đương nhiên cũng có mấy cô nàng khá lớn mật, tác phong thẳng thắn, ngôn từ khẩn thiết, trong thư còn kèm theo hai vé xem phim, lời nói nôm na là “hôm nay nếu anh không phải ra, em sẽ chờ anh trong mưa đến lúc chết”. Vũ Ngôn nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ không biết “Thiên Tâm quyết” và “Long Dục công” có thể hô phong hoán vũ được hay không, tốt nhất là nổi bão lên càng vui. Đây cũng không phải là hắn lạnh lùng chảnh chó, không biết thương hương tiếc ngọc, thật sự là vì trên phương diện này, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thông suốt, gặp những chuyện thế này cũng không biết làm thế nào. Thời kỳ trưởng thành của hắn bắt đầu tương đối sớm, cái loại hương vị mông lung kia đã cho hắn một loại cảm giác cả đời khó quên. Tuy hiện tại nỗi nhớ về cô bé kia đã cực ít nhưng dù sao cũng đã từng khiến người ta xao xuyến. Đương nhiên, với tư cách nam nhân bình thường, đôi lúc từ đáy lòng hắn cũng có chút kích động, cũng không phải nhằm vào cô gái nào, chỉ thuần tuý là thời kỳ trưởng thành của thanh niên mà thôi. Tổng thể mà nói, hắn vẫn tương đối bình tĩnh. Hắn cảm giác mình không thể trêu chọc con gái (đương nhiên đây là chính bản thân hắn cho là vậy), mà các cô gái to gan thẳng thắn lại khiến hắn cảm thấy như tuyết rơi giữa trời tháng sáu, khiến toàn thân lạnh buốt, trong lòng còn có chút oan uổng, làm gì mà cứ nhìn ta chằm chằm vậy? Lại nhớ tới câu “ruồi bọ không bâu vào quả trứng không có lỗ”[2], nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cảm giác mình làm sai ở đâu mà khiến cho người đã hiểu lầm, đành phải thầm hối hận: “Haizzz, hoá ra đẹp trai cũng là tội!” Vũ Ngôn ngẫu nhiên tham gia một số hoạt động mà đám con gái mời, không vì nguyên nhân nào khác mà là do Diệp Tử yêu cầu. Mấy cô bé mười lăm, mười sáu cùng lớp với cô sớm đã sùng bái hắn một cách mù quáng, nghe nói cô là em gái Vũ Ngôn, tuy trong lòng thầm thấy kỳ quái vì sao một người họ Tô, một cái họ Vũ nhưng vẫn dùng tất cả biện pháp để nịnh nọt Diệp Tử. Vậy nên từ đó về sau, Diệp Tử không bao giờ thiếu đồ ăn vặt. Diệp Tử cũng dõng dạc vỗ bộ ngực sữa đảm bảo không thành vấn đề, cứ tin tưởng ở ta. Mấy hoạt động của đám con gái cũng rất đơn giản, đa số là ca hát linh tinh các loại. Khi họ dắt nhau ra đứng ở cửa chờ đợi, Diệp Tử luôn kéo cánh tay Vũ Ngôn xuất hiện trước mặt mọi người đúng giờ. Thế cho nên về sau rất nhiều cô nàng lớp trên cũng thành bạn tốt của Diệp Tử, mà công việc của bạn Vũ Ngôn cũng càng thêm bận rộn, đôi khi một buổi tối phải chại hai show. Vũ Ngôn cũng không quá bài xích Karaoke, bản thân hắn yêu nhạc cụ dân gian nhưng cũng thích các ca khúc hiện đại, bởi vì những ca khúc này thông tục dễ hiểu, dễ biểu hiện tâm tình. Ca hát trong quân ngũ tuy hùng tráng nhưng rất đơn điệu, cũng là vì biểu hiện khí phách anh hùng. Đám con gái hát ca về tình yêu đôi lứa cũng khiến Vũ Ngôn khó tránh khỏi nhớ về thời mười bốn mười lăm tuổi, nhớ tới cô bé không biết hiện đang ở phương nào kia. Với tư cách nhân vật nam chính, đương nhiên hắn không thể không bộc lộ tài năng. Cũng may cảm ngộ của hắn về âm nhạc cũng rất tốt, tiết tấu rất chuẩn, giọng nói cũng là sản phẩm được sản xuất từ Đại Thanh Sơn tự nhiên chất phác, còn hơi khàn khàn, bởi vậy lực sát thương rất mạnh, các cô gái tranh nhau hát tình ca với hắn. Vũ Ngôn cảm giác rất xấu hổ, cùng hát tình ca với đám nửa trẻ con, nửa người lớn này (hắn cho rằng là vậy), chẳng biết sáng ngày mai có mọc cả đống mụn trứng cá không nữa. Về sau Vũ Ngôn phát hiện cứ lăn lộn cùng đám con gái như vậy cũng không hay ho lắm, bèn vò đầu bứt tai. Có điều đám con gái mời, hắn cũng sai đám con trai chơi bóng cùng mình đi thay, có toàn quyền xử lý công việc. Bọn chúng lập tức cô cùng cảm kích. Đó là oanh oanh yến yến vây quanh đấy. Lão đại, bọn đệ sẽ vì huynh, nhất định trợ giúp không tiếc cả mạng sống, Vũ Ngôn trong lòng thầm bồi thêm một câu: Vì nữ nhân, các ngươi cũng có thể đâm huynh đệ hai đao ấy chứ! Ngược lại, cái tên Lưu Viễn Dân suốt ngày gửi thư cho Đỗ Uyển Nhược kia lại có biểu hiện tốt hơn cả, Vũ Ngôn thầm nói: “Đứa nhỏ này xem ra rất thật lòng đây, có nên giúp hắn không nhỉ?” Tuy đồ ăn vặt chất thành chồng, chị em nuôi cũng nhận không ít, nhưng nhìn đôi mắt bắn ra ngàn vạn nhu tình về phía Vũ Ngôn của những cô nàng kia, Diệp Tử cũng cực kì lo lắng cho anh trai, tự giác từ chối các lời mời. Nhiệt tình của các cô nàng kia cũng giảm đi, không ít cô chảy giọt nước mắt thanh xuân đầu tiên, cũng lần đầu cảm nhận được mùi vị yêu đơn phương. Đỗ Uyển Nhược với tư cách là người ngoài cuộc đã nhìn thấy tất cả, đôi khi trong nội tâm cũng rất tức giận. Tên này thật là trăm lần vào bụi hoa, không dính một phiến lá nha. Ngày nào cũng thấy hắn cười không ngớt, Đỗ Uyển Nhược không khỏi cảm thấy tên này thật đáng ghét, quan hệ với hắn cũng trở nên không nóng không lạnh. Thời gian Vũ Ngôn đến đây cũng không ngắn, Đỗ Uyển Nhược cũng biết các cô nàng thích hắn có thể xếp thành hàng dài, nhưng tên này tuyệt không có truyền ra chuyện xấu gì. Chẳng lẽ hắn không thích con gái? Đỗ Uyển Nhược đôi khi thấy ánh mắt của Vũ Ngôn đang ngưng thần nhìn về phương xa, không tự chủ được thầm nghĩ. Chợt một loại ưu thương khó tả dâng lên trong lòng. Nhưng rất nhanh, cô liền nhớ tới một số sự việc, tâm tình lại trở nên bình thản, chỉ mỉm cười nhìn Vũ Ngôn, trong mắt lộ ra thần sắc không ai hiểu được. Về sau Vũ Ngôn chậm rãi khôi phục sinh hoạt bình thường trước kia, tan học thì chơi bóng, bộ dáng tuấn lãng nho nhã cùng nụ cười xấu xa, ngẫu nhiên còn toát ra chút ưu thương, tựa như một bức tranh sơn thủy in đậm vào tâm trí Đỗ Uyển Nhược. Đỗ Uyển Nhược ngồi ở vị trí mà cô thích nhất để ngắm nhìn bóng dáng ấy, cảm giác tất cả đều mỹ diệu hài hòa, khóe miệng xinh xắn hơi cong lên lộ ra một nụ cười mỉm, những cảm xúc không tên dâng lên trong lòng được cô tổng kết thành một câu: - Ở cùng một chỗ với anh! ———o Hết chương 15 o——— [1] Lâm Thanh Hà: Là một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Đài Loan. Cô được coi là một trong những nữ diễn viên hàng đầu trên màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt thập niên 1980. Cô từng đóng vai Đông Phương Bất Bại trong bộ phim Tiếu Ngạo Giang Hồ: Đông Phương Bất Bại cùng Lý Liên Kiệt (vai Lệnh Hồ Xung), và một số phim khác như Thiên Long Bát Bộ 1994, Đông Tà Tây Độc, Lục Chỉ Cầm Ma,… Theo Wikipedia.org [2] Nguyên văn hán việt “thương dăng bất đinh vô phùng đích đản”: nghĩa đen là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không có lỗ, nghĩa bóng là con người nếu không làm gì sai trái thì không ai làm gì được mình cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang