[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 13 : Vực ngầm (3)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:38 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 13 Khi Tăng Thiên Nguyên đi đến nơi thì đã qua lễ cúng thất[1] của Bạch Nhất Xuyên. Hắn đi chấp hành nhiệm vụ nên bị chặn liên lạc, hôm qua mới nhận được tin tức nên vội chạy đến ngay hôm sau, cả Số 9 cũng đi cùng. Lão Tăng quỳ gối dập đầu kính cẩn trước mộ sư thúc. Hắn cũng là cô nhi, sư phụ qua đời hơn hai mươi năm trước nên người thân cũng chỉ còn lại vị sư thúc này, lúc hắn kết hôn cũng là Bạch Nhất Xuyên đứng ra làm người chủ hôn. Diệp tử kéo Số 9 qua một bên tán gẫu, Vũ Ngôn nói qua một ít sự việc trước khi sư phụ hắn qua đời, ngay cả chuyện đạt được “Thiên Tâm quyết” cũng cho lão Tăng biết. Tuy nhiên, hắn lại không hề nhắc tới những thứ liên quan đến “Thúy Ngọc Mặc Trúc” và Ma môn. Không phải là hắn không tin được lão Tăng mà chỉ là do cảm thấy vấn đề này là chuyện riêng của hắn. Lão Tăng nện cho hắn một đấm: - Tiểu tử chú dám dấu giếm anh hả? Rồi hắn lại xúc động: - Lão nhân gia trăm tuổi mới mất, đó là hỉ tang. Sư thúc đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất, ra đi cũng không còn vướng bận gì nữa. Vũ Ngôn nói: - Sư huynh, về sau anh sẽ là Môn chủ của Vân môn rồi, em làm trưởng lão là ổn. Lão Tăng bèn hỏi: - Vì sao không phải anh làm trưởng lão, chú làm Môn chủ? Vũ Ngôn nhe răng cười: - Em đây trên quản trời, dưới quản đất, ở giữa còn quản không khí, vô cùng thoải mái. Sư huynh anh vốn là kẻ cầm binh, người tài giỏi luôn phải làm nhiều việc. Về sau Vân môn có anh dẫn dắt, chúng ta nhất định có thể phát dương quang đại, nở mày nở mặt, nhất thống giang hồ, duy ngã độc tôn. Đến lúc đó sư huynh sẽ thiên thu vạn đại, thọ cùng trời đất. Lão Tăng cười mắng: - Có một tên “hùng binh” như chú làm thuộc hạ, ta con mẹ nó còn thống nhất cái rắm. Vũ Ngôn truyền mấy tầng khẩu quyết còn lại của “Thiên Tâm quyết” cho lão Tăng, lão Tăng nghe nói hắn đã luyện đến tầng thứ sáu, há to miệng hối hận: - Con mẹ nó, sao anh lại để cho tên “hùng binh” như chú chạy mất chứ? Sau khi về, lão tử nhất định phải bế quan tu luyện. Hai sư huynh đệ đùa giỡn một lúc rồi kéo nhau ra tựa vào thân cây trước nhà hút thuốc. Lão Tăng nhìn cảnh đẹp trước mắt, lòng chợt xúc động: - Thanh Sơn này non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, thiên tài địa bảo, là nơi đất thiêng sản sinh ra hào kiệt. Khó trách có thể đẻ ra tiểu tử quái thai như chú. Vũ Ngôn cười nói: - Sư huynh, em phát hiện anh tiến bộ không ít, mới thế mà đã biết dùng nhiều thành ngữ như vậy rồi.! Đương nhiên sau đó là một tràng mắng nhiếc như gió táp mưa sa của lão Tăng. Diệp Tử nhìn thấy Vũ Ngôn liên tục nhả khói thành vòng, vòng nọ nối vòng kia xâu thành một chuỗi liền dịu dàng kêu lên: - Anh! Anh đã học hút thuốc khi nào? Không cho anh hút nữa! Số 9 bĩu môi: - Đừng quản bọn họ làm gì! Tiểu tử nửa mùa học đòi làm người lớn. Diệp Tử liếc nhìn Số 9 nói: - Chị Tiểu Thiến, quan hệ của chị với anh trai em rất tốt phải không? Số 9 đỏ mặt: - Nha đầu chết tiệt, nói bậy bạ gì đó? Bọn chị chỉ là đồng đội, hắn là Số 1 của chúng ta. Diệp Tử đương nhiên không buông tha, tiếp tục hỏi: - Có phải cũng là “Số 1” của chị hay không? Số 9 vỗ vào vai Diệp Tử: - Con nhóc lại đoán mò. Diệp Tử cười khanh khách, cố ý mà như vô tình nói: - Đáng tiếc hắn lại là sư thúc của chị. Nghe vậy, sắc mặt Số 9 lập tức trở nên ủ rũ. Diệp Tử tựa như đã đạt được mục đích, khóe mắt lộ ra ý cười, tiến đến thì thầm vào tai Số 9: - Chị Tiểu Thiến, chị nghĩ như thế nào mà lại mua cho em mấy thứ kia? Số 9 ngượng ngùng đáp: - Hắn nói muốn mua cho em ít đồ, lại không biết mua cái gì nên nhờ chị giúp. Chị biết năm nay em đã mười sáu tuổi, bèn mua vài cái, cũng không biết có vừa hay không nữa. Rồi cô lại liếc nhìn ngực Diệp Tử mà cười: - Chị xem rất vừa đó nha! May mà chị biết trẻ con bây giờ phát dục sớm, cố ý mua loại cỡ lớn. Hi hi. Diệp Tử xấu hổ ôm lấy Số 9 đùa nghịch, hai người lăn qua lăn lại trên giường. Lão Tăng rít một hơi thuốc lá, hỏi Vũ Ngôn: - Sau này chú có tính toán gì không? Vũ Ngôn nhìn hắn, kỳ quái hỏi: - Không phải anh đã sớm sắp xếp xong xuôi cho em rồi sao? Còn làm giả thành tích nữa cơ mà. Lão Tăng xấu hổ cười cười: - Ý anh là ngoại trừ học tập thì chú còn có ý kiến gì nữa không? Học xong thì muốn làm gì? Vũ Ngôn thổi một làn khói thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn xa xa: - Sư huynh, anh nói con người sống là vì cái gì? Lão Tăng lại càng hoảng sợ: - Tiểu tử, sao chú lại có cách nghĩ kỳ quái như thế? Không phải là lại bị đả kích gì đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng có đi tu nha! Con bà nó, nếu lính của ta đi làm hòa thượng, “Liệp Ưng” thật sự không còn mặt mũi nào mà lăn lộn trên giang hồ nữa rồi! Vũ Ngôn trợn mắt trắng dã: - Anh không thể nghĩ ra chuyện gì đó tốt hơn à? Em chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như không có mục đích vậy. Theo lý mà nói, em có võ nghệ không tệ, lại khá thông minh, mặt mũi không đến nỗi nào, hẳn là phải có lý tưởng gì đó chứ? Thế mà sao em lại cảm thấy chẳng có động lực gì cả. Lão Tăng nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói: - Tại sao trước kia anh không phát hiện ra một “hùng binh” như chú lại có khuynh hướng tự kỷ nhỉ? Vũ Ngôn cười đấm cho hắn một quyền, Lão Tăng thong thả phân tích: - Đã sống thì còn muốn mục đích gì hơn nữa? Chú thấy con lợn sống trong chuồng kia là có mục đích gì? Đừng tưởng rằng chú cao cấp hơn chúng. Tuy loài người là động vật bậc cao nhưng suy cho cùng cũng vẫn là động vật. Vậy còn nói mục đích với nhu cầu gì nữa chứ? Vũ Ngôn sùng bái nhìn lão Tăng, bật thốt: - Sư huynh, em cảm thấy anh thật sự là một nhà triết học. Lão Tăng vỗ vai hắn, cười khà khà: - Còn cần chú nói sao? Toàn bộ đám “hùng binh Liệp Ưng” đều biết cả rồi, Vũ Ngôn nhìn hắn cười bất đắc dĩ. Lão Tăng nói tiếp: - Chú đọc nhiều sách, đừng có suy nghĩ mọi việc một cách phức tạp như vậy. Con người ta sống nào có nhiều lý tưởng khát vọng vậy chứ. Không phải chú phải giúp em gái Hầu Tử thi đại học sao? Không phải chú đã hứa dạy con trai của Đại Tráng võ thuật sao? Không phải chú còn muốn phụng dưỡng cha mẹ tiểu Lý tử nữa sao? Đây không phải là mục tiêu của chú à? Đừng có suốt ngày nghĩ là phải đi giải cứu Trái Đất, chống sự xâm lược của người ngoài hành tinh. Bớt xem mấy bộ phim mà đám Hollywood rảnh rỗi kia đốt tiền xây dựng đi! Vũ Ngôn nắm chặt tay lão Tăng, kích động kêu lên: - Đại ca, thật sự là chân lý! Nghe anh nói chuyện một buổi còn hơn em đọc sách mười năm. Anh thật sự là người số một của “Liệp Ưng” ta! Lão Tăng giả vờ nghiêm túc gật đầu: - Anh chú vẫn luôn cho là như vậy. Diệp Tử nghe hai người tự biên tự diễn, nói khoác không biết ngượng bèn hừ mũi khinh thường. Số 9 hỏi: - Diệp Tử, tên thật của em là gì? Diệp Tử tự hào đáp: - Tô Diệp! Thế nào, êm tai không? Là anh Ngôn đặt cho em đấy! Số 9 kỳ quái hỏi: - Vì sao em họ Tô mà anh của em lại họ Vũ? Ánh mắt Diệp Tử trở nên buồn bã, nhẹ nhàng trả lời: - Em là trẻ mồ côi, chỉ biết mình họ Tô. Là anh nhận nuôi em. Nhìn bộ dáng nhàn nhã ung dung của Vũ Ngôn phía xa, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, ưỡn cao bộ ngực sữa, kiên định nói: - Anh ấy là người quan trọng nhất của em! Số 9 nhìn cô, dường như đã hiểu điều gì đó. “Sang năm phải mua cho nó số lớn nhất rồi!” Nhìn qua bộ ngực căng tròn của Diệp Tử, Số 9 nghĩ thầm. Trên mặt cô cũng có chút đỏ bừng, không tự chủ được mà ưỡn bộ ngực của mình lên. Hai cô gái đều đọc được sự khác lạ trong ánh mắt của đối phương, nhất thời đều im lặng không nói. Lúc ăn cơm, Diệp Tử gây cho Số 9 một bất ngờ lớn. Nhìn thức ăn đầy bàn, Số 9 kêu lên: - Diệp Tử, tay nghề của em thật không tệ! Diệp Tử cười nói: - Đây đều là những món anh trai em thích ăn nhất đấy! Chị Tiểu Thiến, anh Ngôn, anh Tăng, mọi người nếm thử đi! Vũ Ngôn cười cười: - Quan hệ của chúng ta lại bị một câu của Diệp Tử làm cho lộn xộn hết cả. Diệp Tử chu môi: - Lộn xộn gì chứ? Như vậy rất tốt á. Mặt Số 9 đỏ bừng, liếc trộm Vũ Ngôn và lão Tăng. Lão Tăng lúc lắc đầu nói: - Không sao, tất cả chúng ta đều gọi như vậy mà. Dù sao ta thấy Tiểu Thiến cũng không muốn gọi chú là sư thúc, cứ thế đi! Vũ Ngôn la lên: - Này này, em đây là sư thúc chính tông của đại nha đầu, tại sao lại bị anh giáng cấp vậy chứ? Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Số 9 nện cho một quyền. Từ sau đêm uống say cùng Vũ Ngôn, lão Tăng đã bị vợ con cấm rượu. Hôm nay vì nể mặt mũi Vũ Ngôn mới cho lão nếm chút ít. Lão Tăng nhấp một ngụm rượu rồi hít thật sâu, nói: - Hơn cả thần tiên sống! Vũ Ngôn tặng hắn ánh mắt thán phục: “Anh thực là có chí khí của bậc anh hùng!” Bước chậm trong đồi núi hoang sơ, xem cỏ cây xanh mượt, Số 9 vui vẻ mà hỏi: - Khung cảnh này thật đẹp! Số 1, có thật đây là nơi anh sống tè bé đến giờ không? Vũ Ngôn tươi cười đáp: - Đúng vậy. Bây giờ hẳn cô đã hiểu vì sao tôi lại đẹp trai như vậy rồi chứ? - Dừng! Số 9 gắt một tiếng, trừng mắt lườm: - Lúc anh ra đi, vì sao lại lẩn một mình? Vũ Ngôn thở dài nói: - Ta sợ các cô “anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường”, khiến cho ta không đi được. Số 9 nhớ tới lúc ở trên sân ga, cô đưa mắt nhìn xe lửa đi khuất mà chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng như phát sốt, rồi lại có chút tức giận, hung hăng nói: - Chừng nào thì anh mới mời tôi đi ăn cơm? Vũ Ngôn xụ mặt: - Tôi là sư thúc của cô cho nên cô cũng không cần hẹp hòi đa nghi, ngày nào cũng nhớ kỹ như vậy. Đợi ngày nào tôi trở lại Thiên Kinh, khi đó sẽ mời cô một bữa là được mà. Số 9 nghe hắn nói nửa câu sau, cũng không thèm so đo với danh xưng “sư thúc”, gật gù nói: - Là tự anh nói đấy, nhất định phải trở lại Thiên Kinh, nhất định phải học ở Đại học Thiên Kinh, đến lúc ấy chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ. Câu cuối này là cô thuận miệng nói ra, sau khi nhận ra có chút không ổn thì xấu hổ cúi thấp đầu nhìn lén Vũ Ngôn, thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng lại hơi thất vọng. Vũ Ngôn nghĩ một chút rồi cười nhẹ: - Xem như tôi đồng ý trước vậy, cứ đợi khi tôi lên Đại học Thiên Kinh đi. Đại học Thiên Kinh là trường đại học tốt nhất cả nước, Số 9 nghe hắn nói dễ dàng như thế bèn cười khanh khách: - Anh khoác lác ít thôi, đợi đến lúc da trâu thổi căng quá mà nổ thì tôi xem anh sẽ có vẻ mặt gì. Dưới tâm tình vui sướng, cô giang rộng hai cánh tay chạy tung tăng, như con bướm vui vẻ bay lượn quanh các khóm hoa. Tiếng cười khúc khích trong trẻo ngân vang khắp vùng đồi núi hoang sơ. Vũ Ngôn tự nhủ trong lòng: “Lúc này mới giống bộ dáng của thiếu nữ. Không hiểu sao để cho Thiến Thiến cầm súng bắn giết mà sư huynh cũng có thể nghĩ ra được?” Nghiêng người dựa vào thân cây, trong miệng hắn hô lớn: - Sư điệt nữ, mau tới đây! Số 9 quả nhiên bay đến nhanh như tên bắn, đấm một đấm lên người Vũ Ngôn. Vũ Ngôn cười hì hì né tránh khiến cô nổi giận đùng đùng, nói: - Không cho phép anh gọi linh tinh. Vũ Ngôn nham nhở: - Tôi đâu có gọi linh tinh, quan hệ của chúng ta rõ ràng chính là vậy mà? Không thể nào sai được. Vành mắt Số 9 đỏ lên, nước mắt đảo quanh, kêu lớn: - Không cho anh gọi, không cho, không cho, không cho… Rồi cô lập tức xoay người chạy ra xa. Vũ Ngôn nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng tự nhủ: “Không cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ! Không thể hiểu nổi nha đầu này!” Lão Tăng và Số 9 ở lại hai ngày thì trở về, cuộc sống của Vũ Ngôn lại bắt đầu trở về bình thường. Còn khoảng hai mươi ngày nữa là hắn bước vào học kỳ, các học sinh khác sớm đã tập hợp lại học bù đầu. Vũ Ngôn cũng ở nhà đọc lại sách giáo khoa, làm một đống đề luyện mà Số 9 mua cho hắn. Vũ Ngôn có cảm giác chương trình trung học phổ thông đối với hắn vẫn có chút đơn giản. Ngữ văn không có gì khó, hơn mười năm học chi hồ giả dã[2] hắn còn qua được nữa là. Toán học chính là phép tư duy lô-gíc và sự tưởng tượng không gian, đây là thế mạnh của hắn vì ba năm trong “Liệp Ưng” đã dạy cho hắn cách tỉnh táo phán đoán cùng năng lực tư duy. Lý giải về vật lý lại càng sâu sắc, đường đạn bay và khinh công “Tường Vân Bách Biến” chính là sự thể hiện hoàn mỹ nhất của vật lý. Những chương trình này hắn đã tự hoàn thành xong từ ba năm trước, hôm nay lại học lại. So sánh với những kiến thức đã học được từ ba năm trước, có một số thứ chưa hiểu dần vỡ ra, nhưng cũng có chút cảm giác giống như rang lại cơm nguội. Hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, Vũ Ngôn bèn tìm một vài bào toán học hệ cao đẳng. Hiện giờ, với tư duy khoáng đạt, hắn suy từ một ra ba, không tới hai mươi ngày đã nhai xong một bản vi phân và tích phân. Quay đầu lại nhìn quyển toán học trung học, Vũ Ngôn phun một câu: - Con mẹ nó, thật là quá đơn giản! Sách giáo khoa hắn đang dùng là sách cũ của nhị nha đầu em gái Số 9. Vũ Ngôn thấy nét chữ thanh thoát tú lệ, ngay ngắn chỉnh tề, trong lòng tự nhủ: “Xem ra tiểu sư điệt nữ của ta là một nha đầu ham học, sau này còn phải cảm ơn cô nàng nhiều một chút. Lão Tăng thật có phúc! Hai nha đầu đều đều khá tốt, nếu tìm được thêm hai đứa con rể tốt nữa là cả đời này chỉ đợi hưởng phúc thôi. Đến lúc đó vị sư thúc ta đây không chừng còn có thể đi theo thơm lây nữa chứ. Hắc hắc…” Hắn không xem những cuốn sách của Hứa Niệm Hân để lại mà cất nó thật kỹ. “Coi như là làm kỷ niệm. Vài chục năm say sau nhìn lại những cuốn sách này, có khi sẽ tìm lại được giấc mơ đẹp của tuổi mười lăm về cô bé bắt bướm đã đánh mất. Đây là việc thú vị cỡ nào chứ?”. Vũ Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nở nụ cười. Có thể giữ lại điều gì đó để mai sau nhớ lại, kỳ thật cũng là không tệ. Khi nhàn hạ, Vũ Ngôn biến khúc mặc trúc xanh biếc thành một cây sáo trúc. Âm thanh của nó trong trẻo như suối nhỏ trong khe núi, thanh tịnh mà sâu sắc. Cây sáo khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay. Sớm tinh mơ và chiều muộn thì tu luyện “Thiên Tâm quyết” và “Long Dục công”, học tập vào buổi sáng, buổi chiều câu cá, tối thì kéo đàn Nhị hồ[3] hoặc thổi sáo. Thời gian cứ thế trôi đi như nước chảy, Vũ Ngôn cảm giác lòng hắn chưa khi nào bình tĩnh giống như bây giờ. -----o Hết chương 13 o----- [1] Lễ cúng thất: Bảy ngày sau khi mất. [2] Chi hồ giả dã (之乎者也): Bốn tiếng hư tự dùng trong văn cổ Trung Hoa, người học chữ Hán phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi. [3] Đàn Nhị hồ: Là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây (nhạc cụ gảy) chủ yếu của Trung Hoa, đã có lịch sử hơn 4.000 năm. Vì cùng có hai dây nên đàn có cấu tạo giống như đàn nhị nhưng kích thước bầu cộng hưởng lớn hơn, âm thanh cũng trầm hơn đàn nhị. Âm sắc thuộc loại âm vực trung cao, tiếng đàn êm ái du dương, cảm xúc mãnh liệt bi tráng, là một loại nhạc cụ có thể đại biểu cho lịch sử đầy biến động và tình cảm tinh tế nồng nàn của dân tộc Trung Hoa. Âm chất thường mang cảm xúc trầm lắng và bi thương. Đàn nhị hồ có hai sợi, một sợi là sợi ngoài, một sợi là sợi trong. Sự cọ sát giữa hai sợi dây đàn có độ dày khác nhau được buộc vào trục đàn tạo nên độ rung và phát ra âm thanh. Ông nhị là thùng cộng hưởng của đàn nhị hồ, có tác dụng khuếch đại và lan truyền sự rung động của dây đàn. Đối với những người mới học đàn nhị hồ thì hai vấn đề hóc búa là nắm vững âm chuẩn và kỹ thuật nhấn dây đàn, đặc biệt là khi chuyển từ vị trí âm vực thấp thành vị trí âm vực cao lại càng khó khống chế hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang