[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 11 : Vực ngầm (1)

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 10:37 10-06-2018

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o----- CHƯƠNG 11 Ba ngày sau khi Đại Tráng rời đi, lệnh xuất ngũ của Vũ Ngôn cũng được phát xuống. Tăng Đại gọi Vũ Ngôn đến phòng làm việc, nói: - Anh chỉ có thể cố gắng để chú không bị xử phạt, giúp chú tới đây trong sạch, trở về cũng trong sạch thôi. Vũ Ngôn gật đầu không nói gì. - Anh đã liên hệ giúp chú rồi. Thì ra sau khi thi đỗ, chú đã bảo lưu học bạ ba năm ở trường Trung học thành phố Thanh Sơn, giờ chú chỉ cần trở về tiếp tục học cấp ba là được. Lão Tăng nói còn quan tâm hỏi thêm: - Chú không có vấn đề gì đấy chứ? Nghe mấy luồng tin vịt đã được tung ra trước đây, anh biết ba năm trước chú đã tự hoàn thành xong chương trình trung học. Vũ Ngôn trắng mắt nhìn hắn, hiển nhiên rất bất mãn với hai từ “tin vịt”. - Sư đệ anh kém như vậy sao? Còn dùng hai từ “tin vịt” nữa chứ. Lão Tăng cười xấu hổ, gật liên tục: - Đúng vậy, đúng vậy! Sau đó hắn lại nói tiếp: - Khi chú nhập ngũ còn chưa đủ mười sáu tuổi. Là anh đã đi cửa sau đưa chú vào đây, cho nên hồ sơ của chú cũng không nói về việc này, sau do bận quá nên cũng quên béng mất. Vũ Ngôn nhất thời có chút choáng váng: - Nói cả nửa ngày hóa ra em vẫn còn là một “hắc binh”! Lão Tăng vội vàng lắc nguầy nguậy: - Bậy! Đứa nào dám nói lính “Liệp Ưng” của anh là hắc binh? Rồi lão lại chuyển sang giọng điệu nịnh nọt: - Để lấp khoảng trống ba năm trong hồ sơ của chú, anh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi. Đây là phiếu điểm của trường trung học phụ thuộc quân khu. Anh đã tìm người làm giả thật chi tiết, thành tích ba năm của chú đều đạt hạng ưu tú. Ngày mai sẽ gửi đến trường học lưu vào hồ sơ. Tiện nghi cho tiểu tử chú rồi! Vũ Ngôn vừa nghe tới hai chữ “làm giả”, suýt nữa ngã vật ra đất ngất xỉu ngay tại trận. Hắn oán hận nói: - Thành tích ba năm đều đạt hạng ưu, vậy sao em còn phải đi học thêm một năm nữa làm gì? Lão Tăng chẳng quan tâm, cười hề hề: - Chú cứ nói là lúc thi đại học thì ngủ quên mất là xong. Chẳng lẽ “hùng binh” của anh lại không thể đưa ra được nột lời nói dối hay sao? Vũ Ngôn hoàn toàn thất bại rồi, hắn đặt phịch mông xuống ghế salon. Lão Tăng đưa tới một phong bì: - Tiền ổn định nghề nghiệp của chú này! Vũ Ngôn cầm lấy, cảm giác cái phong bì này dày hơn người khác không ít, trong lòng cũng hơi cân bằng được một chút. Còn lão Tăng lại thầm kêu: “Tiền thuốc lá nửa năm của lão tử đó! Ôi đau lòng chết mất!” Rồi lão lại chỉ vào một gói to đặt bên cạnh, nói: - Đây là vài bộ quần áo mà chị dâu chú mua cho chú, về sau đừng mặc quân phục nữa, tóc cũng để dài một chút, ăn mặc cũng phải phong cách hơn, đừng làm mất mặt anh khi đứng trước các tiểu cô nương. Vũ Ngôn mở cái gói lớn ấy ra. Bên trong đều là vật dụng hàng ngày, ngay cả những loại thuốc thường dùng cũng có rất nhiều khiến hắn cảm thấy rất ấm áp. - Ai muốn bắt nạt chú thì cứ báo tên của anh ra! Thật sự thì tên tuổi của lão Tăng anh vẫn còn rất vang dội đó! Lão Tăng dõng dạc bốc phét. Vũ Ngôn mỉm cười không nói lời nào, hai chân khép lại, trang trọng thực hành lần chào điều lệnh cuối cùng. Lão Tăng im miệng không nói gì nữa, cũng nghiêm túc trả lễ. Nhìn Vũ Ngôn xoay người rời đi, đôi mắt hắn đã hơi nhoè. Khi đi, Vũ Ngôn cũng không báo cho bất cứ ai, chỉ để lại một mẩu giấy nhắn cho Số 9 và Mập Đầu Đà, đại ý là hắn mang theo ít đồ nên cũng nhẹ nhàng, lại sợ khóc lóc trên sân ga ảnh hưởng tới tác phong quân nhân, chờ sau khi thu xếp xong sẽ liên hệ với bọn họ. Thực tế là hắn rất sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó xúc động. Chuẩn bị xong tất cả thủ tục, thu dọn những món đồ mang ra từ trong hang động và đống vật dụng hàng ngày mà chị dâu mua cho, sau đó nhét hết vào trong một cái túi du lịch lớn. Vũ Ngôn gấp quân tư trang lại thật vuông vức, vuốt ve nó vài cái rồi cuối cùng đưa mắt nhìn doanh trại đã bầu bạn với hắn ba năm, sau đó chậm rãi bước ra bên ngoài. Chiến sĩ đang canh gác ở cửa thấy hắn đi đến, biết hắn phải rời khỏi quân ngũ liền “xoạt” một tiếng, giơ tay chào theo điều lệnh. Theo thói quen, hắn định đưa tay lên nhưng vừa tới tai lại chợt nhớ ra bản thân giờ đã không còn là quân nhân nữa. Cuối cùng hắn đành phất tay chào, khẽ mỉm cười đẩy cửa ra đi. Khi Số 9 lái một chiếc xe Jeep lao vào nhà ga thì Vũ Ngôn đã ngồi trên xe lửa ra khỏi trạm. Đoàn tàu chuyển bánh chạy vào màn đêm mênh mông. - Số 1, anh còn nợ tôi một bữa cơm đấy! Số 9 ngơ ngác đứng đó, nước mắt lăn dài trên hai má tái nhợt của cô. * * * Một đường đi về phía tây nam, Vũ Ngôn cảm thấy lòng mình như một cái chai đang phiêu lưu trong nước biển, vui vẻ chu du, lúc lên lúc xuống. Khi thì ở quân doanh, chốc lát sau lại bay đến dưới chân ngọn núi Thanh Sơn, nơi mà hắn được nuôi dưỡng dạy dỗ. Cảm giác thực sự rất phức tạp. Ngoài cửa sổ, những ngọn đèn của hàng ngàn gia đình cứ nhẹ nhàng trôi qua, soi sáng đường cho kẻ lãng tử về nhà. Vũ Ngôn đưa tay víu lên cửa kính, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta là kẻ lãng tử đó sao? Đâu mới là nhà ta?” Vừa xuống xe, dường như hắn đã cảm giác được những cơn gió mát lành của Thanh Sơn, lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu thoải mái hẳn. Với công lực hiện giờ của hắn, tất nhiên sẽ không ngại nóng hay lạnh, nhưng gió của quê hương luôn luôn mang đến cho hắn cảm giác ấm áp. Đã ngồi trên xe lửa hai giờ liền, thấy ngọn núi xanh thẳm sừng sững trước mắt, Vũ Ngôn nhất thời vui mừng hớn hở như phát điên. Hắn xách túi hành lý chạy thẳng một mạch lên trên, miệng không ngừng hô: - Ta đã trở về! Ta đã trở về! Âm thanh vang vọng khắp nơi, dù điếc cũng nghe thấy. Một khung trời yên bình trong xanh, những cây cổ thụ cao ngất ẩn trong mây, hoa đỗ quyên nở đỏ rực, cỏ dại xanh biếc một màu, suối nước chảy róc rách, chim sơn ca ríu rít bên khe. Vũ Ngôn tựa như trở về thời thơ ấu không lo không nghĩ, thỏa thích chạy nhảy reo hò, như một làn gió rong chơi trong rừng cây vườn hoa. - Diệp Tử, Diệp Tử… Vừa trông thấy căn nhà trúc của mình, Vũ Ngôn đã cất giọng gọi to. Một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi chạy ra khỏi căn nhà trúc. Dường như không thể tin được vào mắt mình, cô bé chỉ biết ngơ ngác nhìn Vũ Ngôn đang chạy đến càng lúc càng gần. Lâu sau, cô mới hô một tiếng “Anh!” rồi vọt thẳng lên phía trước. Vũ Ngôn đón lấy thân thể Diệp Tử đang lao về hắn, ôm cô xoay tròn như chong chóng. Diệp Tử cười khanh khách, cảm nhận được thân thể đang xoay chuyển theo làn gió, vừa mơ hồ nhưng cũng rất chân thực. Hai anh em nô đùa vui vẻ một lúc, Vũ Ngôn buông thân thể cô bé xuống. Hai năm không gặp, cô nàng này đã cao hơn không ít, hắn vui vẻ nói: - Diệp Tử của anh giờ đã là một đại cô nương rồi nha! Gần hai năm không gặp Diệp Tử, lần cuối cùng về thăm nhà là khi hắn nhận nhiệm vụ đi về phía tây, kể từ đó tới nay vẫn chưa được nghỉ phép lần nào. Hiện tại trở về thấy em gái khỏe mạnh hoạt bát, đương nhiên trong lòng hắn vô cùng vui vẻ. Diệp Tử cũng hai năm không được gặp anh, chẳng những thấy anh mình không đen đi mà ngược lại càng thêm nho nhã tuấn tú, cảm thấy hắn trở nên hòa nhã thân thiết hơn. Trong lòng cô cũng rất mừng. Cô lôi kéo anh trai líu ríu nói không ngừng nghỉ. Hỏi hắn trong quân đội có được ăn ngon không, mặc có được mặc ấm không, có bị người khác bắt nạt hay không. Vũ Ngôn hơi buồn cười, bóp bóp mũi cô, hỏi: - Anh trai em dễ bị người khác bắt nạt lắm sao? Diệp Tử ôm cánh tay hắn, nói: - Nếu bên ngoài không ai bắt nạt anh thì về nhà sẽ phải bị em bắt nạt! Vũ Ngôn gõ nhẹ lên đầu cô, cưng chiều: - Em chỉ bắt nạt được con mèo con chó thôi. Diệp Tử kéo anh trai vào phòng, Vũ Ngôn thấy phòng của hắn vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, gật đầu khen: - Không tệ, Diệp Tử của chúng ta quả là vừa có đức lại rất thông minh. Diệp Tử cong môi, ý bảo: “Điều này còn cần anh nói sao?”. Vũ Ngôn ngồi xuống chiếc ghế trúc, mở hành lý của mình ra, bảo Diệp Tử: - Diệp Tử, đến xem anh mang cho em cái gì này! Kẹp tóc, sổ ghi chép, sôcôla, máy thu âm,... Diệp Tử xem đi xem lại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Mở một gói to ra nhìn vào trong, khuôn mặt của cô tức đỏ bừng, liếc nhìn Vũ Ngôn hỏi khẽ: - Anh… Sao giờ anh lại trở nên hư hỏng như vậy? Vũ Ngôn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, hỏi lại: - Anh hư hỏng chỗ nào? Mua toàn đồ tốt cho em, em lại bảo anh hư hỏng là sao hả cô gái nhỏ? Diệp Tử càng đỏ mặt hơn. Cô thở dốc, đấm một đấm lên người hắn: - Còn không hư hỏng à? Anh mua mấy thứ này làm cái gì? Vũ Ngôn hơi nghi hoặc: - Cái chi vậy? Diệp Tử giơ tay chỉ vào cái bọc to: - Mấy cái này là do anh mua sao? Vũ Ngôn nhìn qua, lắc đầu: - Là của một người đồng đội mua tặng em. - Người đồng đội kia của anh là nam hay nữ? - Nữ! Trước mắt Vũ Ngôn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Số 9. Diệp Tử “hừ” một tiếng, hỏi: - Là chị dâu sao? Vũ Ngôn đang uống một ngụm nước, nghe được câu hỏi của em gái bèn phun ra hết sạch: - Trong đầu em nghĩ cái gì vậy hả? Đó là đồng đội của anh, là con gái của Tăng sư huynh. Ây dà, trẻ con nói năng không kiêng kị gì cả! Diệp Tử cười hì hì nói: - Không phải của chị dâu tặng thì em đây xin nhận. Cô đắc ý cầm theo cái bọc mang vào trong phòng mình. Chỉ lát sau, Diệp Tử đã thay một bộ váy liền áo đi ra, dáng người thướt tha mới dậy thì đi qua đi lại vài bước trước mặt Vũ Ngôn, cười duyên hỏi: - Anh, anh thấy thế nào? Vũ Ngôn gật gật đầu: - Không tệ chút nào. Bộ đồ này đúng là không tệ! Diệp Tử sẳng giọng: - Ai bảo anh nhìn quần áo. Anh xem em mặc thế nào? Vũ Ngôn thấy cô mặc bộ váy này như một đóa phù dung trong nước, liên tục gật đầu đáp: - Đẹp, đẹp, bộ đồ này rất thích hợp cho Diệp Tử của anh mặc. Diệp Tử nhẹ nhàng xoay vài vòng, cười nói: - Con mắt của cháu gái cũng không tệ. Vũ Ngôn nghe cô nói thì cảm thấy rất kỳ cục, bèn cười bảo: - Cái gì mà cháu gái, nghe kỳ quá. Cô ấy còn lớn tuổi hơn cả anh, bọn anh đều gọi cô ấy là Số 9. Đây là đồ cô ấy mua cho em đó, không tệ đâu! Không ngờ Số 9 còn chiêu này. Cô ấy còn tặng em cái gì khác không? Khuôn mặt Diệp Tử bỗng đỏ lên, hung hăng ưỡn ngực nói: - Ai cần anh quản? Vũ Ngôn giả vờ hoảng sợ: - Ôi chao, Diệp Tử của chúng ta đã có khuynh hướng thành một con cọp cái rồi! Làm thế nào bây giờ? Diệp Tử vung tay đuổi đánh Vũ Ngôn. Anh em hai người lại bắt đầu ồn ào. Ầm ĩ một lúc, Vũ Ngôn nói: - Diệp Tử, anh lên núi thăm sư phụ đây! Diệp Tử gật gật đầu: - Anh, đến trưa em làm mấy món ngon cho anh. Vũ Ngôn cười ha hả, nhéo nhéo cái mũi của cô, lập tức bị cô đánh một cái lên mu bàn tay. Vũ Ngôn mang mấy thứ tìm được trong thạch động ra, đang định rời khỏi cửa thì Diệp Tử hé đầu từ phòng bếp ra nói: - Anh, chị Niệm Hân đi rồi. Vũ Ngôn dừng bước, cảm giác mất mát dâng lên từ đáy lòng, hắn xoay người về phía Diệp Tử cười nhẹ: - Vậy à? Mấy tháng gần đây bận quá nên anh cũng không viết thư cho cô ấy. Không biết cô ấy thi thế nào rồi? -----o Hết chương 11 o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang