Lụi Tàn

Chương 1 : Đứa Cô Nhi

Người đăng: gangstyle

Ngày đăng: 14:41 04-03-2019

.
1 : Đứa Cô Nhi Trong một công trường tháng 6 năm 2018 nóng đổ lửa tại Long thành thuộc Hoa quốc một đứa nhóc ước lượng cao 1m70 khoảng 18 tuổi đang bắt đầu ngày đầu tiên làm việc của mình, Tên của hắn là Trầm Vân một đứa trẻ bí ẩn, không cha không mẹ, từ nhỏ được một lão giả đem về nuôi, lão giả đặt hắn là Trầm Vân với mong muốn cuộc sống của hắn sẽ bình lặng như mây trôi, hai ông cháu sống với nhau yêu bình thì bỗng một ngày lão giả lại bỏ đi để lại hắn, một thằng nhóc 18 tuổi một mình trong căn nhà vắng. Hắn vẫn còn nhớ rõ câu nói cuối cùng lão giả đã nói với hắn vào đêm cuối cùng "Trầm nhi nếu cuộc đời của cháu sau này như thế nào thì ta mong cháu hãy luôn là chính mình, hãy mạnh mẽ cho dù chuyện gì có sảy ra đi chăng nữa" Sáng hôm sau Trầm Vân tỉnh dậy trong căn nhà chống trải để lại cho hắn một nỗi suy tư không nguôi Đang trong dòng suy nghĩ thì một cánh tay đập vào vai hắn khiến hắn quay lại thực tại "Này nhóc, mới ngày đầu làm việc , thấy không quen hay sao là ngẩn ra đấy?" Đó là Minh Húc đại bá, quản lý ở công trường, cũng là người đã giúp hắn được làm việc ở đây mà không phải nộp giấy tờ trước Hắn quay lại cười nhạt nói "Dạ, tại cháu đang nghĩ về ông " Minh húc thở dài "Trầm lão thật là, tháng trước ông ta đến chỗ ta nói là sắp phải đi xa mong ta chiếu cố cho nhóc, ông ta mà không nói trước cho ta thì chắc ta bảo nhóc đi báo cảnh rồi đó, con người này đi cũng âm thầm quá, cứ như là mất tích vậy, điện thoại cũng không gọi được Trầm Vân không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc" Minh Húc lắc đầu,rồi đi qua chỗ công nhân khác quan sát công việc Sau khi hoàn thành công việc một ngày Trầm Vân vội vã bắt xe bus hướng đến cục dân chính để làm giấy căn cước, Kỳ lạ là Trầm lão tuy nuôi Trầm Vân nhưng chưa bao giờ cho hắn đi học, Trầm lão chỉ dạy Trầm Vân chữ viết và tính toán cơ bản, may mắn là Trầm Vân thông minh hơn người, hắn học hỏi rất nhanh, Trầm lão tuy thấy vậy như cũng không có ý định cho hắn đi học như những đứa trẻ khác, Trầm Vân từ nhỏ đã kiệm lời nên cũng chẳng hỏi gì, hắn phó mặc cuộc đời mình cho Trầm lão, hằng ngày là việc ở tiệm ăn nhỏ giúp Trầm lão dọn đồ Khi đến cục dân chính làm việc Trầm Vân mới ngẩn người Trầm lão đã xoá tên hắn trong hộ khẩu, vì thế hắn không thể làm được thẻ căn cước Buồn bực bước ra khỏi cổng thì Trầm Vân bắt gặp một thanh niên đứng ở cổng giơ tay bắt chuyện "Này nhóc, không làm được thẻ hả, ta có chỗ làm được đấy" Trầm Vân nhìn đánh giá thanh niên đứng trước mặt. Cao tầm một mét bảy lăm, khuôn mặt tươi cười nhưng hơi gầy, ước chừng nặng tầm năm mươi cân Trầm Vân nhỏ nhẹ nói "Xin hỏi anh là?" Thanh niên cười nói "Ta tên Hàn Vinh, nếu nhóc thấy hứng thú thì qua bên tiệm nước nói chuyện," Trầm Vân gập đầu, nếu có không có căn cước thì hắc cũng không thể làm việc ở công trường được nữa, hắn được làm ở đây hoàn toàn là do Minh Húc đại bá xin cấp trên chiếu cố cho hắn làm trước đến khi có được thẻ căn cước, biêt đâu thanh niên trước mặt có thể giúp mình Ngồi vào tiệm nước lân cận chỉ gọi 2 chai nước lọc Hàn Vinh bắt đầu nói "Làm thì cũng đơi giản thôi, tầm 1 tuần là xong, giá là hai mươi đồng nhóc thấy thế nào?" Trầm Vân suy nghĩ một lúc, 20 đồng bằng tận 3 ngày đi làm của mình nhưng nếu không có thì cũng không thể đi làm được hắn nói "Hai mươi đồng cũng được nhưng cái thẻ đó phải dùng được tôi mới đưa tiền" Hàn vinh cười nói "được, nếu dùng được tôi mới lấy tiền cậu, cậu có số điện thoại không?" Trâm Vân lắc đầu nói "tôi hiện tại vẫn chưa có điện thoại, Tôi đang sống ở khu x, nhà số x" "Nếu anh muốn tìm tôi thì cứ đến đó, hiện nay đang làm công trường z," "Đây là 2 đồng đặt cọc trước, tôi tên Trầm Vân, nếu làm xong thì đến đó gặp tôi Hai người bắt tay rồi rời đi Hàn vinh hẹn tuần sau sẽ có hàng" Trầm Vân đi bộ về nhà, vì chiều hắn vội nên mới phải đi xe bus tốn mất 50xu là chẳng được gi, Khi đi quan đường đê biển cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, Trầm Vân lòng nặng nề ngắm ánh mặt trời lụi tàn, liệu cuộc sống của mình có yêu bình, cha mẹ mình là ai? Trầm lão đang ra sao? Về đến căn nhà nhỏ Trầm Vân thở dài Căn nhà trước đây khi có Trầm lão cảm giác nó luôn có một sức sống kỳ lạ Trầm lão đi cũng được 1 tháng rồi căn nhà cũng u ám hơn hẳn,bỏ hộp cơm vừa mua xuống bước chân hắn nặng nè đi đến cửa sau cởi áo ngoài mặc mỗi cái quần đánh vài thế quyền hắn học được trên tivi, cái này cũng là thói quen hồi nhỏ của hắn, Trầm lão không cho hăn đj học thế nên lúc rảnh hắn thường xem tivi thấy đanh võ mà mê mẩm lúc nào buổi chiều tối cũng đánh quyền rồi tắm rửa ăn cơm. Trong lúc luyện quyền vô tình hắn đánh trúng vào thân cây, lực lượng làm cho thân cây rung lên bần bật lá cây đứt đoạn rơi xuống đất, Trầm Vân ngạc nhiên nhìn nắm tay của mình, ngạc nhiên là không bị xây xát chút nào, trong lòng thầm nghĩ, học đánh quyền cũng mạnh như vậy sao? Cười khuẩy Trầm Vân vào nhà tắm xả nước cho trôi hết mệt nhọc một ngày rồi ra ngoài mở hộp cơm ra ăn, lòng thầm nghĩ -cơm thật khó nuốt, nếu không phải mình bận thì đã tự nấu cơm ăn, cơm tự nấu ngon hơn gấp vạn lần Cười cười đánh chén nói hết hộp cơm Trầm Vân nhảy lên ghế bật tivi lên xem phim nhìn nhưng hình ảnh hào nhoáng trên phim hắn lại thấy thèm thuồng, hắn đã từng giấu trong lòng nhưng mộng tưởng, chẳng hạn như cha mẹ hắn là một nhà phú hào vì lý do nào đó mà lạc mất mình, rồi mình quay lại trở thành một thiếu gia con nhà giàu, có cô bạn gãi xinh đẹp, du lịch khắp thế gian... Lăc lắc đầu, Trâm Vân cười cười chửi mình ngu, nếu đứa cô nhi nào cũng như trong phim thì thế giới này người giàu chắc lắm hơn người nghèo Trầm Vân ngồi suy nghĩ về nhưng gì Trầm lão đã nói vào đêm hôm đó, trong lòng buồn bực khó tả, "-Chẳng lẽ Trầm lão sợ mình túng thiếu rồi đi ăn trộm ăn cướp? Sợ mình nhớ Trầm lão quá mà ngồi khóc như trẻ con?" Ngồi suy nghĩ một luc Trầm Vân chợt nhớ đến cái hòm mà Trầm lão lúc đi đã để trên giường của hắn, bên trong là một miếng ngọc bội nhìn không có gì đặc biệt, chắc phải có lý do gì đó Trầm lão mới để lại cho mình, Trầm Vân thầm nghĩ, ngắm nghía một lúc miếng ngọc, Trầm vân đeo miếng ngọc trên người đột nhiên hắn cảm thấy một cảm giác tang thương mất mát nhưng một lúc sau lại cho hắn cảm giác khoan khoái mọi mệt nhọc dường như tan biến đi hết. Dọn dẹp căn nhà trống trải Trầm Vân lên giường đi ngủ, chuẩn bị cho một ngày mới,
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang