Long Văn Chí Tôn

Chương 71 : Hôm nay cùng uống chén rượu này

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 13:26 03-11-2025

.
Bích họa rõ ràng đã có năm tháng, nhưng không hề có dấu hiệu mơ hồ. Cao Xương cũng không cảm thấy gì đặc biệt, ánh mắt hắn nhanh chóng bị những trận văn tản ra ánh sáng nhạt kia thu hút. Sở Dịch quan sát bích họa, khi hồn lực chạm vào những hình ảnh đó, hắn không kìm lại được mà đắm chìm vào trong, thế giới trước mắt bỗng chốc thay đổi. Trên trời mây trắng phiêu diêu, ráng màu đầy trời. Những người đã lao động cả ngày dài, cầm quạt hương bồ ngồi dưới gốc cây Hoàng Giác to lớn, thoải mái lắng nghe khúc tấu của dế mèn và hợp xướng của ếch xanh. Dòng suối róc rách chảy, màn đêm lặng lẽ buông xuống từ bầu trời, nàng trăng chẳng biết từ lúc nào đã đến trong đám người, đang cùng mọi người thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp này. Thiếu niên đứng trên núi nhỏ, cầm một thanh kiếm gỗ, dốc sức vung về phía trước, thân thể đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có một động tác nhưng vô cùng thuần thục. Tựa hồ là không đủ sức lực, thiếu niên càng vung tiếp thì tốc độ càng chậm, miệng hắn một mực lẩm bẩm gì đó, rõ ràng là đang đếm số lần của chính mình. "4,998, 4,999, 5,000..." Lần vung kiếm cuối cùng, thiếu niên mất đi tất cả sức lực, mệt mỏi ngồi dưới đất, hít một hơi thật sâu, "Bắt đầu từ sáu tuổi, mỗi ngày vung kiếm một ngàn lần, từng năm tăng dần một ngàn lần, lần này cuối cùng đã phá năm ngàn lần." Thiếu niên lớn lên tuấn tú, nhất là đôi ánh mắt sáng ngời kia, vô cùng sắc bén, giống như có kiếm quang bắn ra, khiến người ta sinh ra sợ hãi. Đột nhiên, dưới núi truyền đến một tiếng phụ nhân hô: "Đoạn Tiểu Tửu, cái đồ đầu heo nhà ngươi, có muốn ăn cơm hay không? Lại không từ trên núi kia xuống, lão nương sẽ đánh gãy chân của ngươi!" Nghe thấy tiếng nói này, thiếu niên toàn thân run bắn người, giấu kỹ kiếm gỗ, vội vàng hạ sơn. Vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nhân càu nhàu đứt quãng, thiếu niên cúi đầu, một vẻ mặt cười thầm. Thời gian trôi qua rất nhanh, thiếu niên dần dần lớn lên. Người sống trên núi kháo sơn cật sơn, trừ lúc mùa vụ bận rộn, đều phải tổ chức thợ săn lên núi săn bắn. Gương mặt thiếu niên y nguyên non nớt, hắn mừng rỡ như điên cõng cung của ông nội ra khỏi cửa, trong tay cầm một thanh kiếm sắt, đi tới trung tâm thôn. Nơi đây đứng một hàng người, từng người khôi ngô thô tráng, nhưng cũng có những người gầy yếu giống như thiếu niên. Nhìn thấy hắn cầm kiếm sắt đi tới, một hán tử từ trong đội ngũ bước ra nói: "Tiểu Tửu à, ngươi đây là đi săn, hay là đi cho sói ăn đấy?" Trong lúc nói chuyện, hán tử kia cầm lấy đao khai sơn ở bên hông, mạnh mẽ vung một cái, uy vũ sinh phong: "Đây cũng không phải là đánh nhau, còn chưa đợi ngươi vung đao ra, báo trong núi đã vồ tới trên người ngươi, cắn đứt cổ của ngươi rồi." "Ha ha ha." Những thanh niên kia cười ầm lên, không khỏi lấy ra đao khai sơn của mình, một vẻ mặt đắc ý. Trung niên nhân dẫn đầu liếc hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: "Còn không mau đi lấy đao khai sơn trong nhà ngươi tới, người sống trên núi chúng ta không dùng loại đồ chơi nhẹ bỗng này." Nghe vậy, thiếu niên lại không có ý quay đầu, đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, nghiêm túc nói: "Cha ta trước khi qua đời từng nói với ta, thân thể ta yếu đuối, không vung nổi đao khai sơn, cố ý rèn cho ta một thanh kiếm, đợi ta trưởng thành sẽ dùng." Thiếu niên quả thật yếu hơn nhiều so với người cùng tuổi, nghe thấy lời của hắn, những kẻ trào phúng đều thu hồi tiếu dung, hán tử dẫn đầu đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Lúc vào núi, đi theo sau lưng ta, không được phép chạy loạn, biết không?" Thiếu niên gật đầu, không lên tiếng, dưới ánh mắt tiễn đưa của phụ nhân, một đoàn mấy chục người tiến vào trong núi. Vào đêm ngày thứ hai, đội săn trong thôn vội vã trở về, từng người trên thân mang theo vết thương, nhưng so với lúc đi, lại ít đi nhiều người, nhất là những thanh niên kia. Không lâu sau, trong sơn thôn truyền đến tiếng khóc của phụ nhân, hỏi thăm mới biết sau khi vào núi, gặp phải lão hổ, đại thúc dẫn đầu bị cắn chết, không ít thanh niên vào núi hoảng hốt chạy loạn, cũng táng thân hổ khẩu. Các phụ nhân tuy rằng khóc nỉ non, nhưng không có một ai oán giận, kháo sơn cật sơn, nhưng núi cũng ăn thịt người, hài tử trong thôn muốn ăn thịt, không ăn thịt thì không chịu nổi núi, đây chính là vận mệnh của tiểu sơn thôn này. Ngày thứ hai, mặt trời còn chưa ló dạng, sự yên bình của sơn thôn bị một tiếng kinh hô đánh vỡ, mọi người tụ tập cùng một chỗ, nhìn thấy ở cửa thôn nằm một con lão hổ dài hơn một trượng, hung thần ác sát, uy thế mười phần. Trên thân lão hổ, nằm một thiếu niên gầy yếu, mọi người thấy rõ gương mặt của hắn, hắn là Đoạn Tiểu Tửu, trong tay của hắn nắm chặt thanh kiếm sắt kia. Sau này, thiếu niên dần dần lớn lên, độc đương một mặt, hắn mỗi ngày vẫn sẽ đi lên núi vung kiếm, cũng không còn ai chế giễu hắn gầy yếu, cũng không có ai chế giễu hắn dùng kiếm, càng không có ai hỏi hắn làm sao giết chết con lão hổ kia, các lão nhân nói, Đoạn Tiểu Tửu là bị sơn thần cứu, có thần lực. Năm hai mươi tuổi, cuộc sống yên bình của thiếu niên bị đánh vỡ, trong sơn thôn phong bế đến một đám người ngoài, bọn họ mặc những bộ phục sức hoàn toàn không giống với bọn họ, từng người vô cùng chật vật, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Mọi người hiếu kì nhìn đoàn người này, giống như nhìn lũ cú mèo trong núi vậy, hỏi thăm cẩn thận mới biết, những người này là lên núi săn bắn bị lạc đường, đã đói mấy ngày rồi. Bọn họ vốn quen gấm vóc ngọc thực cả ngày, cũng không rõ những con vật nuôi nhốt kia, có bao lớn khác biệt với dã thú trong núi. Không ai ngờ tới, kẻ dẫn đầu vậy mà là tên béo ngu như bò kia, người sống trên núi rất không hiểu, tên gia hỏa này sao lại mập như vậy, lợn Tết nuôi cũng không sánh bằng hắn nữa. Vừa hỏi thăm, mới biết tên béo này là quận vương Đại Đường gì đó, chỉ là quận vương cái thứ này, ở trong sơn thôn phong bế rõ ràng cũng không đáng tiền. Đám người này sau khi ăn no uống đủ, muốn người trong núi dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng các hán tử không có một ai nguyện ý. Sau này, tên Béo coi trọng thiếu niên, sau một phen dụ hoặc, thiếu niên đi theo tên Béo, rời khỏi sơn thôn. Thiếu niên tưởng rằng xung quanh sơn thôn là núi là vô biên vô hạn, nhưng hắn không ngờ, bên ngoài vậy mà còn có một thế giới như vậy, phồn hoa tựa gấm, hết thảy đều là tươi mới như thế này. Lại mười năm trôi qua, thiếu niên y nguyên rất gầy yếu, nhưng hắn một ngày, đã có thể vung kiếm mười vạn lần trong tay. Hắn thích uống rượu, eo lưng luôn treo một cái hồ lô. Tên Béo kia thật sự rất tốt với hắn, mỗi ngày ăn ngon uống sướng cung phụng, còn để người giúp hắn khắc họa một loại đồ vật gọi là phù văn. Thế nhưng hắn không hiểu vì sao tên béo này suốt ngày giả ngốc, chỉ có vào đêm lúc nhìn hắn vung kiếm, mới có thể lộ ra chân dung, nhưng lại có chút đáng sợ. Đột nhiên có một ngày, tên béo này gặp vận cứt chó, đăng cơ thành Hoàng đế, thiếu niên hỏi hắn, Hoàng đế là gì? Tên Béo nói cho hắn biết, Hoàng đế chính là thiên tử, là chi chủ của thế giới này, tất cả mọi người nhìn thấy Hoàng đế, đều phải quỳ lạy. Thiếu niên rất nghiêm túc nói: "Trừ cha mẹ của ta, ta sẽ không quỳ bất luận kẻ nào." Tên Béo cười trả lời hắn: "Ngươi không cần quỳ ta, bởi vì ngươi là huynh đệ của chi chủ thế giới, nhưng ngươi phải giúp ta một vài việc." Rồi sau đó, thiếu niên theo tên Béo, tiến vào một tòa thành trì cực lớn, trú vào một tòa cung điện phú lệ đường hoàng. Tên Béo cũng không còn giả ngốc nữa, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều phải quỳ, nhưng cũng có rất nhiều người đến giết tên Béo, thế là thiếu niên giúp hắn đem tất cả những kẻ đến giết hắn, đều giết chết. Sau này, cũng không còn ai dám đến giết tên Béo nữa, nhưng thiếu niên cũng biết Hoàng đế là gì, Đại Đường là gì. Hắn đứng tại đỉnh tòa cung điện kia, từ biệt tên Béo, hắn có một mục tiêu, muốn làm người mạnh nhất thế gian này. Thời gian như thoi đưa, thiếu niên khắp nơi khiêu chiến các lộ cao thủ, hắn thậm chí cũng không biết cảnh giới là gì, chỉ là tuân theo khí tức của cường giả mà đi tìm kiếm, đánh thắng thì không muốn mạng, chỉ cần kiếm của bọn họ. Mười năm thời gian, thiếu niên đã không còn là thiếu niên, trên gương mặt hắn có thêm rất nhiều tang thương, hắn du lịch đại lục, trải nghiệm sơn hà tráng lệ của Đại Đường, cũng nhìn thấy vô số bi hoan ly hợp. Mỗi một lần, hắn đều đang may mắn, còn may là tên Béo kia là Hoàng đế, thiếu niên tin tưởng tên Béo kia, nhất định sẽ khiến sơn hà Đại Đường càng thêm tráng lệ. Bất tri bất giác, hắn càng ngày càng thích mảnh thổ địa này, thích người ở đây. Nhưng mà, kẻ địch đến từ phương bắc, quấy rầy giấc mộng đẹp của tên Béo, cũng quấy rầy giấc mộng đẹp của thiếu niên. Đại Đường liền giống như tên Béo, nhìn như thô tráng, nhưng lại hư nhược bất kham. Thiếu niên trở lại tòa thành kia, hắn không có chào hỏi tên Béo, cõng hành lý, giết vào doanh địa của kẻ địch. Lần này hắn vung kiếm, không vì trở thành người mạnh nhất thế gian, chỉ vì sơn hà tráng lệ của Đại Đường này, chỉ vì người dân trên mảnh thổ địa này, cũng không còn bị dị tộc khi nhục. Hắn chém thủ lĩnh phương bắc, xách đầu của hắn, uy chấn thiên hạ. Đại quân rút lui, thiếu niên vốn không chuẩn bị đi truy kích, nhưng khi nhìn thấy vô số gia viên bị phá hủy kia, nhìn thấy đại địa đầy vết thương, nhìn thấy vô số đầu người bị chặt xuống kia, nhìn thấy thi thể chất đống như núi kia, thiếu niên cảm thấy lòng, đau quá, đau quá. Hắn từng khiêu chiến vô số cường giả, nhưng cho dù toàn thân đầy vết thương, cũng không địch lại được nỗi đau lòng này. Hắn nhớ, lúc phụ thân của hắn không trở về, lòng của hắn từng đau như vậy. Thế là, hắn tuân theo di ngôn của phụ thân mà bắt đầu luyện kiếm, mỗi ngày một ngàn lần, từng năm tăng dần, nhiều năm như vậy, chưa từng có một ngày lơ là. Còn có một lần là đại thúc Trương vì cứu hắn, lúc bị lão hổ cắn chết, hắn đã chiến thắng nỗi sợ hãi, điên cuồng chiến đấu với con lão hổ kia, cuối cùng khiêng thi thể của lão hổ trở lại sơn thôn. Thiếu niên nổi giận, hắn cõng hành lý, nắm chặt kiếm, dẫn dắt đại quân trăm vạn, giết ba ngàn dặm, không biết đã chém xuống bao nhiêu đầu lâu, một đường thi thể nằm la liệt khắp nơi. Từ nay về sau, thế nhân gọi hắn là Kiếm Ma, trên đại lục truyền xướng tên của hắn, kẻ địch phương bắc, không dám tiếp tục bước qua Trường Thành một bước. Thiếu niên lúc trở về toàn thân đầy vết thương, hắn đến trước mặt tên Béo, chỉ nói một chữ: "Rượu." Đêm hôm đó, tên Béo cùng thiếu niên trên đỉnh Đại Minh Cung, cạn chén sảng khoái, thả sức hát vang. Thiếu niên hát rằng: "Hôm nay cùng uống chén rượu này, cùng uống chén rượu này nhé, ngày sau à, ngày sau thời gian không trở lại, không trở lại..." Sau khi tỉnh lại, thiếu niên biến mất, từ đó về sau tên Béo cũng không còn nhìn thấy thiếu niên, chỉ thấy thiếu niên để lại chữ trên tường thành: "Trả lại cho ta một Đại Đường cường hãn." Sau mười năm, tên Béo dẫn dắt thiết kỵ Đại Đường bước ra Trường Thành, quét ngang phương bắc. Thảo nguyên vô tận kia, trở thành bãi chăn nuôi của Đại Đường, hải dương phía đông, là hồ nội địa của Đại Đường, man tộc phía tây cúi đầu xưng thần. Lúc trở về, tên Béo một mình ngồi tại đỉnh Đại Minh Cung, một bên uống rượu, một bên cao giọng hát rằng: "Hôm nay cùng uống chén rượu này, cùng uống chén rượu này nhé, ngày sau à, ngày sau thời gian không trở lại, không trở lại..." Tên Béo kia, gọi là Lý Hoặc, hắn là một trong các Hoàng đế vĩ đại nhất khai quốc Đại Đường. Thiếu niên kia gọi là Đoạn Tiểu Tửu, hắn là người mạnh nhất từ khi Đại Đường khai quốc đến nay, phong Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Hộ Quốc Võ Thần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang